Chương 52: Tiểu Ý, chồng em tới đón em sao?
Sau khi đỡ người vào phòng khách, Triệu Nhiên chào hỏi một tiếng liền rời đi trước, đem không gian hoàn toàn trả lại cho đôi chồng chồng.
Bầu không khí chìm vào im lặng, Giản Tễ ngồi trên sô pha, cúi đầu rũ mắt không biết đang nghĩ gì.
Đầu óc Tang Gia Ý cũng có chút trống rỗng, không quá thanh tỉnh.
Cũng không biết ai mới là người say.
Nhưng một lát sau, Tang Gia Ý mới bừng tỉnh, a , dạ dày Giản Tễ không thoải mái.
Vì vậy cậu xoay người vội vã đi tìm hòm thuốc.
Nghe thấy động tĩnh, Giản Tễ ngẩng đầu, tầm mắt thẳng tắp rơi trên bóng dáng cậu.
Cậu xách hòm thuốc từ trong ngăn tủ ra, sau đó cúi đầu tìm tìm kiếm kiếm, sợi tóc màu đen có chút dài buông xuống, vẻ mặt nghiêm túc.
Đối phương mặc một chiếc áo len rộng mềm mại thoải mái, cổ áo có hơi trùng, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn, phía dưới là xương quai xanh thẳng tắp rõ ràng.
Ánh đèn ấm áp trên đỉnh đầu tạo một lớp tráng men trên làn da bóng loáng của cậu, chỗ hõm xương quai xanh đổ bóng, cũng đựng đầy một mảnh kiều diễm phong tình.
Đúng rồi, không phải đứa nhỏ nữa rồi.
Giản Tễ dựa người về sau, mu bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đôi mắt mình, đối phương đã có sẵn năng lực dụ dỗ hắn mà không hề hay biết.
Lúc Đường Trạch Vũ hỏi hắn tình huống cụ thể, kỳ thật có một số việc Giản Tễ không nói ra, bởi vì khó có thể nói được, không tiện nói ra khỏi miệng.
Ham muốn trong tình yêu không chỉ đơn giản là lời nói.
Sau khi nhận ra được tình cảm của mình, hắn đột nhiên quan tâm tới một số chuyện mà trước kia hắn không chú ý tới.
Hoặc là nói không phải trước kia không chú ý tới, mà là bị hắn cố tình lờ đi.
Giản Tễ nhớ tới lần trước ở Tô Thị bọn họ ở chung một phòng, bộ dáng đối phương mờ mịt hơi nước từ trong phòng tắm bước ra.
Ngay cả dấu vết giọt nước lăn trên da cũng in vào trong lòng hắn, như thế nào cũng đều khó nhịn.
Lại nghĩ tới lúc ôm người ngủ, mùi hương dễ chịu thuộc về người kia phảng phất trong không khí, quanh quẩn nơi chóp mũi hắn.
Cho dù người không ở bên cạnh, chỉ cần hồi tưởng lại lúc đó, liền cảm thấy hơi thở của đối phương như có thực thể, giống như những sợi tơ quấn chặt lấy hắn.
Quần áo đối phương hỗn độn nằm trên giường ánh mắt trong trẻo nhìn hắn.
Lúc vô tình xoay người, vạt áo xốc lên, lộ ra một đoạn vòng eo trắng nõn mảnh khảnh.
Mỗi một cảnh tượng đều như một bức tranh xinh đẹp kiều diễm.
Thích một người, cho dù đối phương chỉ ngây ngô thuần khiết nhìn mình, đều giống như là câu dẫn vậy.
Nhưng Giản Tễ biết, kỳ thật là do trong lòng hắn đang không an phận ngo ngoe rục rịch, hy vọng đối phương câu dẫn mình.
Tìm một lý do đường hoàng cho hành vi xấu xa của mình.
"Hay là uống thuốc trước đi?"
Sau khi tìm thấy thuốc Tang Gia Ý nhìn bộ dạng như muốn ngủ của hắn, nhỏ giọng nói.
Giản Tễ buông thỏng tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu.
Nếu nói vừa nãy là giả vờ say, thì lúc này men say đã hậu tri hậu giác bốc lên, hắn hình như thật sự có chút say.
Chuyện lần trước kỳ thật cũng không tính là gì.
Dục vọng cũng không phải là chuyện khó mở miệng gì, dưới tình huống không trái đạo đức cùng pháp luật, thì đây là một loại biểu đạt cùng phát tiết tình cảm bình thường giữa hai người yêu nhau.
Chỉ là...... bọn họ còn chưa đạt tới mức yêu đương, là hắn đơn phương thèm muốn.
Hắn nhớ tới chính mình không lâu trước đây đã mơ một giấc mộng.
Vẫn đang ở Thính Tương Hiên, chỉ là lúc này đây, xung quanh không có những người khác, trong một không gian khép kín, chỉ có hắn cùng Tang Gia Ý.
Đối phương vẫn ở bên cạnh bàn bida giống ngày đó, xương bướm nhô lên như mời gọi.
Hắn vẫn như vậy nâng eo của cậu lên một chút như đang dạy cậu đánh bida, giọng nói mang theo ý cười: "Dùng lực một chút."
Hắn đang......
Trong mộng chợt biến thành hiện thực, Giản Tễ bừng tỉnh.
Đợi một hồi lâu, sau đó trong thời tiết se lạnh đầu mùa xuân, hắn bối rối vọt vào nhà vệ sinh tắm nước lạnh.
Bên cạnh Giản Tễ có rất nhiều người đã từng nói hắn không phải người, hắn cũng nghe thấy rất nhiều lần.
Nhưng hắn chưa bao giờ cảm thấy như vậy, hắn chỉ là cảm thấy bản thân không phải là người tốt.
Nhưng trong lúc suy nghĩ hỗn loạn vào rạng sáng này, hắn nhớ tới người trong mộng bị khi dễ đến mức nước mắt lưng tròng.
Hắn nghĩ, có lẽ hắn thật sự không phải là người.
-
Giản Tễ chậm rãi ngồi thẳng người dậy, nhìn Tang Gia Ý ngửa lòng bàn tay ra, những viên thuốc màu trắng nằm trên lòng bàn tay trắng nõn, một tay khác cầm ly nước, đang đứng bên sô pha chờ hắn.
Thấy Giản Tễ không ngủ, Tang Gia Ý đưa tay về phía trước, muốn để hắn cầm lấy.
Ngay sau đó, Tang Gia Ý cứng đờ tại chỗ.
Giản Tễ...... hắn trực tiếp cúi thấp đầu xuống, bờ môi mềm mại ấm áp chạm vào lòng bàn tay cậu, lại thực nhẹ phất qua, liền đem những viên thuốc màu trắng trên lòng bày tay cậu hút vào trong miệng.
Như thể nhẹ nhàng hôn qua lòng bàn tay cậu vậy.
Cảm giác ngứa ngáy từ lòng bàn tay dần dần lan tràn về phía trước, thẳng đến trái tim.
Nhiệt độ trên người cũng theo cổ cảm giác kia chậm rãi bốc lên.
Cho đến khi người đàn ông khàn giọng nói: "Nước."
Tang Gia Ý mới cúi đầu chú ý tới, môi người đàn ông đang để cạnh ly, hơi vén mí mắt lên nhìn cậu.
Trong nháy mắt, Tang Gia Ý thậm chí hoài nghi đối phương vẫn đang thanh tỉnh, bởi vì logic trật tự của đối phương đều rất rõ ràng.
Nhưng lúc cúi đầu nhìn sang, liền nhìn thấy đôi mắt đối phương đã không còn rõ ràng như trước.
Trước kia bên cạnh Tang Gia Ý chưa từng xuất hiện người say rượu nào, phản ứng của mỗi người hẳn là cũng không giống nhau, cậu nghĩ.
Vì vậy Tang Gia Ý theo bản năng nghiêng cổ tay, đút nước cho hắn uống, sợ hắn bị sặc, cho nên động tác thực nhẹ thực chậm.
Nhìn Giản Tễ rũ mắt xuống, Tang Gia Ý đột nhiên cảm thấy có chút mới lạ.
Lúc trước đều là Giản Tễ chiếu cố cậu, Giản Tễ coi cậu như một đứa nhỏ, đây vẫn là lần đầu tiên cậu chiếu cố đối phương.
Nghĩ đến đây, trong lòng đột nhiên có chút ngứa ngáy, cậu đang chăm sóc cho Giản Tễ, đang chăm sóc Giản Tễ say rượu.
Cơ hội tốt!
Tang Gia Ý hắng giọng, nhìn Giản Tễ, hồi tưởng lại bộ dáng lần trước Giản Tễ lừa mình, mở miệng nhẹ nhàng gọi tên hắn một tiếng.
"Giản Tễ."
"?" Giản Tễ giương mắt nhìn cậu.
"Em đang đút anh uống nước đó."
"Cho nên?" Giản Tễ phản ứng có chút chậm chạp.
"Em đang chăm sóc anh."
"Ân."
"Em đối với anh có tốt không?"
Nghe đến đó, Giản Tễ cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng vẫn trả lời: "Tốt."
"Vậy anh có nên gọi em một tiếng ca ca không?" Tang Gia Ý to gan lớn mật.
"......"
Ánh mắt Giản Tễ thẳng tắp rơi trên người Tang Gia Ý.
Hắn có chút say, chứ không phải là đầu óc bị hỏng.
Không khí trầm mặc thật lâu.
Tang Gia Ý thấy ánh mắt của hắn sâu kín nhìn mình chằm chằm, ngượng ngùng thu tay.
Lừa gạt thất bại.
Không phục, dựa vào cái gì lần nào Giản Tễ lừa cậu đều chuẩn như vậy!
Vừa chuẩn bị xoay người rời đi, cổ tay đã bị người nắm lấy.
"Đi đâu?"
Tang Gia Ý cảm thấy Giản Tễ uống say rất dính người, nhỏ giọng nói: "Đi rửa ly."
Giản Tễ không buông tay, chỉ là ngẩng đầu lên nói: "Hựu Hựu, gọi anh."
Hắn từ trước đến nay luôn thích dựa vào xưng hô để thăm dò cảm xúc đối phương.
Tang Gia Ý ngơ ngác thả lỏng tay, cúi đầu gọi hắn: "Giản Tễ ca."
Giản Tễ lắc đầu: "Không phải cái này."
Tang Gia Ý mím môi, lui về phía sau một bước: "Giản Tễ ca ca."
"Không phải."
"Giản Tễ."
Vẻ mặt Giản Tễ hòa hoãn: "Còn có?"
Như thể đang dò hỏi, nhưng lại là ép sát từng bước, không lưu cho đối phương một chút khe hở.
Trực tiếp lại cường thế muốn có được đáp án mình muốn.
Sau một lúc trầm mặc, thanh âm nhỏ nhỏ vang lên: "Ca ca."
Mặt mày Giản Tễ giãn ra: "Chính là cái này."
Hắn không muốn trở thành đại đa số mọi người trong lòng Tang Gia Ý, cùng những người khác bình đẳng với nhau.
Hắn phải là người khác biệt nhất, theo mọi phương diện.
Thẳng đến lúc này, đối phương tựa như mới vừa lòng.
Tang Gia Ý cảm giác mạch đập nơi đang bị nắm giữ của mình được đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó mới chậm rãi buông ra.
Cậu nghĩ, có lẽ Giản Tễ thật sự say rồi.
Cho dù là những tiếp xúc quá mức thân mật trong tối nay hay là mang chút cố chấp "Vô cớ gây sự".
-
Ngày hôm sau, vốn cho rằng Giản Tễ bởi vì say rượu nên sẽ dậy muộn một chút.
Nhưng lúc Tang Gia Ý xuống lầu, đối phương đã ngồi trên bàn ăn, thậm chí là đã chuẩn bị xong bữa sáng.
Tang Gia Ý nỗ lực bài trừ mọi cảm xúc vượt rào tối hôm qua.
Làm bộ cái gì cũng đều chưa từng phát sinh ngồi bên cạnh Giản Tễ.
"Giản Tễ ca, buổi sáng tốt lành."
Bàn tay múc cháo cho cậu của Giản Tễ khựng lại, sau đó tiếp tục múc đầy chén rồi mới đặt trước mặt cậu.
"Em gọi anh là gì?" Ngữ khí hơi trầm xuống.
Tang Gia Ý: "...... Ca ca."
Trong lòng lại lần nữa điên cuồng mặc niệm, không cần cứng đầu.
"Ân." Giản Tễ lên tiếng "Về sau gọi cái này."
Tang Gia Ý cúi thấp đầu xuống, nhỏ giọng "Ò" một tiếng.
"Đúng rồi, Hựu Hựu, anh muốn nói xin lỗi với em."
Nghe thấy lời này, lỗ tai Tang Gia Ý dựng đứng, ngước mắt lên nhìn hắn.
Liền thấy ánh mắt Giản Tễ nhìn cậu rất nghiêm túc.
"Tối qua có phải anh ôm em không?"
Tang Gia Ý: "......"
Cậu đã muốn quên sạch những động tác thân mật ngày hôm qua!!
"Có phải còn để em ngồi trên đùi anh không?"
Tang Gia Ý ấp úng cúi xuống càng thấp.
Ánh mắt Giản Tễ liếc tới lỗ tai đỏ rực của đứa nhỏ đối diện, trong mắt hiện lên một tia ý cười.
Muốn xem như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh? Muốn tiếp tục giữ khoảng cách giống như trước đây?
Nghĩ hay lắm.
Hắn chậm rãi mở miệng lần nữa: "Hình như anh còn để em phải đút anh uống thuốc đi?"
Tang Gia Ý nghĩ, để em đút gì chứ? Hỏi còn chưa hỏi đã trực tiếp cúi đầu ngậm hết thuốc vào miệng rồi.
"Hình như còn hôn trúng lòng bàn tay em."
Tang Gia Ý chịu đựng nhiệt độ nóng bừng ngẩng đầu lên, đem ánh mắt đặt trên người Giản Tễ, vừa định hỏi đối phương có thể đừng nói nữa hay không.
Sau đó liền đối diện với ánh mắt chân thành của Giản Tễ.
"Thật xin lỗi."
"......"
Cậu còn có thể nói gì nữa đây?
Thanh âm Tang Gia Ý lí nhí như muỗi kêu, nỗ lực giảm bớt bầu không khí kỳ quái lúc này: "Không sao, anh uống say, không phải cố ý."
Giản Tễ nhìn cậu, thanh âm rất nhẹ: "Vậy cũng thật xin lỗi, đã mang theo chút tư tâm."
Nói xong, hắn liền cúi đầu xuống, tiếp tục ăn bữa sáng.
Để lại mình Tang Gia Ý cào tâm cào phổi.
Ân? Ân? Tư tâm? Tư tâm gì cơ?
Anh không thể nói chuyện lấp lửng như vậy chứ!!
Trong lúc nhất thời, không khí càng thêm mất tự nhiên.
Sau khi ăn xong, Giản Tễ dọn dẹp chén bát sạch sẽ.
Hắn nghĩ, nếu dưới loại tình huống này, đối phương còn có thể thản nhiên được, vậy hắn thất bại cỡ nào chứ.
Tang Gia Ý phải thời thời khắc khắc nghĩ tới lời hắn nói, cân nhắc hàm ý của hắn.
Đem tâm tư đặt trên người hắn nhiều thêm một chút, lại nhiều thêm một chút.
Nhìn Tang Gia Ý sắp muốn ra cửa, Giản Tễ gọi cậu lại.
"Em còn phải đến trường bao lâu nữa?"
Tang Gia Ý siết chặt quai cặp: "Đại khái còn một tuần này nữa."
Giản Tễ gật gật đầu, sau đó bảo cậu trên đường cẩn thận.
Giản Tễ nghĩ lúc trước hình như Q đại có hợp tác với Giản thị một hạng mục về trí tuệ nhân tạo, hiệu trưởng có mời hắn tới xem thành quả.
Nhưng lúc đó hắn từ chối.
Tang Gia Ý còn phải đến trường một tuần nữa, còn phải ở cùng cái tên gọi là "Đàn anh" kia một tuần nữa.
Giản Tễ nhìn bóng dáng cậu, câu nói vào buổi tối ngày hôm đó đã làm hắn hối hận vô số lần.
—— Đem ánh mắt đặt trên người người khác thích hợp hơn.
Hắn là không nỡ làm gì với Tang Gia Ý, cho nên hắn để cậu đi.
Về phần cái gọi là "Người khác" kia còn có thể xuất hiện trong tầm mắt hắn hay không, lại là một chuyện khác.
Giản Tễ không chút để ý nghĩ.
-
Sau khi Tang Gia Ý hoàn thành xong công việc của mình, cậu ngồi trong văn phòng có chút ngơ ngác phát ngốc.
Tư tâm?
Có thể là dạo này ở bên cạnh Tống Trạch cùng Trang Ninh quá nhiều, Tang Gia Ý cũng nhận thấy được cái bầu không khí loáng thoáng ái muội này, cho nên đối với phương diện này cậu trở nên mẫn cảm hơn không ít.
Huống hồ lần trước Ngư Ngư...... còn nói qua những lời như vậy.
Nghĩ một hồi, cậu đột diên duỗi tay vỗ thật mạnh vào mặt mình.
Đừng nghĩ nữa!
Trang Ninh bên cạnh bị động tĩnh của cậu làm cho hoảng sợ, quay đầu liền nhìn thấy khuôn mặt của cậu đã bị vỗ cho đỏ hỏn.
"Làm sao vậy?"
Tang Gia Ý nhìn cô lắc đầu, đột nhiên có chút muốn hỏi Trang Ninh gì đó, vừa mới chuẩn bị mở miệng, cửa đã bị gõ vang lên.
Tang Gia Ý theo thanh âm nhìn qua, liền thấy một người đàn ông tuấn mỹ văn nhã đứng trước cửa, vừa rồi người đã gõ cửa chính là hắn ta.
Tang Gia Ý sửng sốt, người này......
Tuy rằng cậu không quá muốn thừa nhận, nhưng khách quan mà nói, hắn cùng Giản Tễ có hơi giống, về ngoại hình.
Trong khoảnh khắc sẽ cảm thấy ngũ quan hai người này có chút tương tự, nhưng không biết có phải do cậu chủ quan bài xích hay không, lại không nhìn thấy có loại cảm giác này.
"Có làm phiền mọi người không?" Thanh âm người đàn ông mang theo ý cười.
Trang Ninh ngẩng đầu trước, sau khi nhìn thấy người đến liền cười nói: "Giản Húc lão sư, có việc gì sao?"
Tang Gia Ý rũ mắt xuống, bàn tay đặt trên bàn phím khựng lại, chờ đến khi cậu phục hồi lại tinh thần, phát hiện bản thân đã gõ ra từ "Giản" trên màn hình máy tính.
Họ Giản.
Lại cùng ca ca lớn lên có điểm tương tự, không phải ảo giác.
Vậy hắn ta là người Giản gia?
Lần trước cậu đã tới Giản gia một lần, cũng bởi vì vậy mà toàn bộ những người ở đó cậu đều nhận ra, cậu chắc chắn mình chưa gặp qua người này.
Tang Gia Ý xóa bỏ chữ "Giản" trên màn hình đi, cậu nghĩ tới lúc ở Tề gia, Giản Tễ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra những đứa con riêng ở Giản gia đều bị đưa tới những quốc gia không biết tên.
Người đàn ông tựa hồ là tìm Trang Ninh hỏi thăm một chút về tư liệu, cho nên đứng chéo trước mặt Tang Gia Ý.
Tang Gia Ý rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông này thường xuyên dừng trên người mình.
Cậu không muốn để ý tới, chỉ là cố tình lúc người sắp phải rời khỏi, đối phương mang theo ý cười hỏi: "Trang Ninh, vị này là?"
Tang Gia Ý dừng tay lại, Trang Ninh mở miệng nói: "À, bạn này là đàn em trực hệ của em, cũng là sinh viên của giáo sư Lý, gần đây ở bên này giúp giáo sư Lý chỉnh sửa lại tài liệu."
"À, ra vậy."
Tang Gia Ý nhìn qua, vừa lúc cùng hắn đối diện.
Đối phương gật đầu với cậu: "Như vậy à, vậy không làm phiền mọi người nữa, mọi người làm việc tiếp đi."
Tang Gia Ý rất nhạy cảm, cậu có thể nhận thấy được lúc người đàn ông kia đối diện với mình mang theo một cổ sát ý nhàn nhạt, cũng không có hiền lành như vẻ ngoài.
Sau khi người rời đi, Tang Gia Ý quay đầu hỏi Trang Ninh: "Vị kia là?"
"À, em có lẽ chưa gặp qua anh ấy, là giáo viên học viện ngoại ngữ gần đây mới tới trường chúng ta nhậm chức, tuổi còn trẻ nhưng cũng rất lợi hại, năng lực chuyên môn rất mạnh, sinh viên học viện ngoại ngữ đều rất thích anh ta."
Tang Gia Ý hỏi: "Sao bây giờ mới đến trường chúng ta nhậm chức?"
Trang Ninh nghĩ nghĩ: "Hình như gần đây mới về nước, trước đó vẫn luôn ở quốc gia nào đó ở Châu Phi, hình như ở đó làm tình nguyện viên, thật đáng ngưỡng mộ."
Tang Gia Ý: "......"
Một lời khó nói hết.
Nghĩ đến đây, cậu do dự một chút, vẫn là lấy điện thoại ra, cậu đã quen với việc chuyện gì cũng nói với Giản Tễ một tiếng, không giấu giếm bất kỳ chuyện gì.
Huống chi có khả năng đứa con riêng mà đối phương chán ghét nhất đã về nước.
Lúc Giản Tễ đang làm việc trong văn phòng, liền nhìn thấy điện thoại sáng lên một chút, trên màn hình xuất hiện hai chữ "Hựu Hựu".
【 Hựu Hựu: Hôm nay em gặp phải một người tên Giản Húc ở trường, có phải người Giản gia không 】
Giản Tễ sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống.
【 Dữ Kỳ: Hắn tìm em? 】
Tang Gia Ý suy tư một chút, sau đó gõ chữ:
【 Hựu Hựu: Không có đặc biệt tìm em 】
Giản Tễ vừa thấy liền minh bạch, không phải đặc biệt đi tìm, nhưng nhất định có mang mục đích tới gặp người.
Sau khi gửi xong tin nhắn, bàn tay Tang Gia Ý liền ôm điện thoại chờ tin tức, xem Giản Tễ nói như thế nào.
Không chờ được tin nhắn tới, mà lại chờ được cuộc gọi từ hắn.
Tang Gia Ý nghe máy: "Alo."
"Hựu Hựu, ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi ạ."
"Hiện tại đang làm gì?"
"Đang nói chuyện điện thoại với anh."
Không biết vì cái gì, những lời này đột nhiên chọc trúng điểm cười của Giản Tễ, hắn cười một lúc lâu.
"Được rồi."
Cách dòng điện lưu truyền tới tiếng cười, bỗng dưng khiến cho mặt Tang Gia Ý đỏ bừng, cậu giống như một tên ngốc vậy.
Nhẫn nhịn, Tang Gia Ý chuyển đề tài: "Cái đó......"
Tựa hồ hiểu rõ đối phương muốn hỏi cái gì, Giản Tễ mở miệng nói: "Giản Húc sao? Không cần quá để ý hắn ta, anh sẽ giải quyết, nhưng cũng đừng ở riêng một chỗ với hắn, nghe thấy không?"
Xem ra Giản Húc xác thật là có chút quan hệ với Giản Tễ, Tang Gia Ý chớp mắt, nhưng nghe thấy Giản Tễ nói như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy hình như cũng không phải chuyện gì to tát lắm.
Chính là...... rất có cảm giác an toàn.
Hắn sẽ giải quyết.
"Đã biết."
Thanh âm của Giản Tễ như ngọn gió xuân ôn hòa ngoài cửa sổ: "Thật ngoan."
Sau khi cúp máy, Tang Gia Ý đặt điện thoại lên bàn, vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt sáng lấp lánh của Trang Ninh.
Đối phương cười nói: "Tiểu Ý, gọi điện với ai vậy nha?" Nói xong, cô lại cảm thấy hình như hơi riêng tư, liền bổ sung nói "Nếu thấy không tiện nói cũng không sao."
Tang Gia Ý cười cười: "Cũng không phải không thể nói, là ca ca."
"Ca ca? Trước giờ sao không nghe em nói tới."
Thanh âm Tang Gia Ý thấp thấp nói: "Mới có mấy tháng gần đây thôi." Nói xong, tựa hồ như muốn lảng sang chuyện khác, cậu hỏi "Sao vậy?"
Trang Ninh có chút khoa trương kêu lên: "Em rất ngoan nha! Rất ngoan!"
Ngoan...... Tang Gia Ý nghĩ, vừa nãy Giản Tễ cũng nói cậu như vậy, hơn nữa còn thường xuyên nói như vậy.
Kỳ thật Trang Ninh cũng từng nói như vậy, Thủy Nguyệt cũng vậy.
Cậu đại khái cũng rõ ràng, tính cách bản thân ôn hòa, hơn nữa bộ dạng thoạt nhìn cũng rất nghe lời.
"Đàn chị, hình như trước đây chị cũng nói như vậy."
Trang Ninh lắc đầu: "Không giống nhau, không giống nhau."
Ánh mắt của cô đặt trên người Tang Gia Ý: "Ở trước mặt đa số mọi người, kiểu ngoan của em chính là không muốn cùng người khác cãi nhau, không có cảm xúc kích động, an an tĩnh tĩnh, nhưng thực sự trong lòng em lại có suy nghĩ riêng của mình, hơn nữa còn kiên trì giữ lấy cái suy nghĩ đó."
"Nhưng vẻ ngoan ngoãn vừa rồi của em......" Trang Ninh suy nghĩ một chút "Đại khái chính là em rất ỷ lại và thân thiết với đối phương, em vẫn có suy nghĩ của riêng mình, nhưng em lại nghe theo hắn."
"Hơn nữa em không phát hiện sao? Em ở trước mặt hắn cảm xúc rất phong phú, sẽ đỏ mặt, thậm chí lúc nói chuyện sẽ không tự giác mang theo chút làm nũng."
Tang Gia Ý há miệng, phải...... không?
Cuối cùng Trang Ninh cảm thán nói: "Em nhất định rất thích ca ca của em."
Bàn tay đặt trên bàn của Tang Gia Ý hơi cuộn lại.
-
Hai ngày sau, Giản Tễ liên hệ với hiệu trưởng của Q đại lần nữa, cũng đồng ý đến xem triển lãm thành quả của đối phương.
Kỳ thật chủ yếu vẫn là muốn đi xem Hựu Hựu cùng ...... đàn anh của cậu.
Sau đó thuận tiện đi thăm hỏi "Em trai tốt" của hắn từ Trung Phi trở về.
Đang nghĩ ngợi thì Đường Trạch Vũ gọi tới.
Giản Tễ nghe máy, Đường Trạch Vũ bên kia lập tức mở miệng: "Anh, khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô phía nam đã xây xong rồi, muốn cùng đi chơi không, thuận tiện thư giãn một chút?"
Kỳ thật Đường Trạch Vũ cũng không ôm bất cứ hy vọng gì, dù sao mỗi lần gọi theo Giản Tễ đều rất khó thành công.
Nhưng đầu dây bên kia lại trầm mặc một lát, liền mở miệng hỏi: "Khu nghỉ dưỡng bên đó cách trung tâm thành phố xa không?"
"Có hơi xa, gần sông gần núi, phong cảnh rất đẹp."
"Có suối nước nóng không?"
"Có."
"Khách sạn trong khu nghỉ dưỡng có nhiều phòng không?"
Đường Trạch Vũ bắt đầu cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Bởi vì chủ yếu là hướng tới tầng lớp thượng lưu, cho nên phòng khách sạn sẽ ít hơn bình thường, cũng cao cấp hơn."
"Rất tốt, anh đi."
Đường Trạch Vũ ngạc nhiên vừa định nói gì đó, liền nghe thấy anh hắn nói tiếp: "Dẫn theo Hựu Hựu đi cùng."
Trong nháy mắt, Đường Trạch Vũ cái gì cũng đều đã hiểu.
Thật đúng là...... mục đích rất rõ ràng.
Sau khi cúp điện thoại, Giản Tễ liền ngồi lên xe, tài xế lái xe chạy về phía Q đại.
Tuy rằng mục đích chính không phải là xem thành quả học thuật của Q đại, nhưng dù sao cũng là đề cập đến việc trí tuệ nhân tạo hóa sản phẩm của Giản thị.
Một khi đã tiến vào trạng thái, Giản Tễ liền hoàn toàn đắm chìm trong công việc.
Hắn lắng nghe các nghiên cứu sinh bên cạnh giải thích tình huống cụ thể cho mình.
Tuy rằng hắn ra ngoài rất điệu thấp, nhưng không ít sinh viên đều cảm nhận được trường học hôm nay không bình thường.
Cảm giác giống như lúc học cao trung có lãnh đạo cấp cao tới thị sát, sau đó học sinh bị yêu cầu mặc đồng phục đàng hoàng, chú ý cử chỉ hành vi.
Tang Gia Ý đang ngồi trong văn phòng, nghe thấy đàn anh đàn chị bên cạnh thảo luận.
"Trường học hôm nay làm sao vậy? Sao cứ có cảm giác nghiêm túc thế nào ấy."
"Hình như trường chúng ta cùng Giản thị đạt thành hợp tác gì đó, hôm nay bên kia có lãnh đạo tới thị sát, xem ra không phải lãnh đạo bình thường."
Tang Gia Ý sửng sốt, chủ yếu vẫn là hai chữ "Giản thị" khiến cậu chú ý.
Nhưng Giản Tễ không có nói gì với cậu, cho nên Tang Gia Ý cũng chỉ tùy ý nghe rồi bỏ ngoài tai tiếp tục công việc.
Lúc gần đến giữa trưa, Tang Gia Ý cùng Trang Ninh, Tống Trạch đang định ra ngoài ăn cơm, ba người sóng vai đi trên hành lang.
Tòa nhà bên này không phải khu dạy học, cho nên là giờ ăn cơm, cũng không đến mức chen chúc như vậy.
Tang Gia Ý theo bản năng lui về phía sau hai bước, đem không gian để lại cho Tống Trạch và Trang Ninh.
Các tòa nhà được nối với nhau bằng những cây cầu băng ngang, Tang Gia Ý vốn chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua bên kia, sau đó tầm mắt hoàn toàn bị cố định tại chỗ.
Hết thảy dường như đều trùng khớp với lần họp lớp ở Thính Tương Hiên ngày đó.
Giản Tễ từ trong văn phòng đi ra, xung quanh là đám đông vây quanh hắn, hơi hơi kề sát như đang nói gì đó với hắn.
Như là chú ý tới tầm mắt bên này, ánh mắt Giản Tễ thẳng tắp nhìn sang, sau đó dừng lại.
Hắn dường như cũng có chút kinh ngạc.
Giản Tễ xác thật không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy, tuy rằng hắn muốn đi tìm Tang Gia Ý, nhưng cũng không nghĩ tới lại đụng phải ngay lúc này.
Tựa hồ phát hiện hắn thất thần, lão sư bên cạnh hỏi: "Giản tổng, làm sao vậy?"
Giản Tễ thu hồi tầm mắt, do dự một lát mới nói: "Gặp người quen."
Giản Tễ vốn định hôm nay lại đây là để chuẩn bị tuyên bố chủ quyền trước mặt vị đàn anh kia, hoặc là tựa như lần trước ở trong yến hội, làm tất cả mọi người đều biết Tang Gia Ý là người của hắn.
Để cho người khác không dám có nửa phần mơ ước.
Có chút ấu trĩ, nhưng xác thật rất hữu dụng.
Nhưng trong nháy mắt lão sư hỏi kia, có nên nói ra quan hệ thật sự của bọn họ hay không, Giản Tễ do dự một lát.
Tình huống hiện tại không giống với lần trước, Hựu Hựu vốn đang cực lực bảo trì khoảng cách với hắn.
Nếu ở trước mặt mọi người công khai vạch trần quan hệ, hắn không biết liệu có bức ép Hựu Hựu quá không.
Thích một người, chính là nơi chốn đều cẩn cẩn dực dực, sợ dẫm phải lôi khiến cho đối phương phản cảm, ngay cả hắn cũng không ngoại lệ.
Cho nên Giản Tễ lựa chọn một cách nói chung chung.
Nhìn đàn anh lần trước có gặp qua bên cạnh Tang Gia Ý, con ngươi Giản Tễ khẽ híp lại, sau đó không có bất luận suy nghĩ gì liền đi về phía Tang Gia Ý.
Mọi người bên cạnh Giản Tễ sửng sốt, một đám người "Ào ào" đi theo phía sau hắn.
Nhận thấy Tang Gia Ý phía sau dừng bước, Tống Trạch cùng Trang Ninh xoay người lại, nhìn theo tầm mắt Tang Gia Ý.
Cho dù bọn họ không quá quen thuộc với lão sư khoa khác, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ nhận ra hiệu trưởng trong đám người.
Vội vàng cung kính nhìn người đến gần rồi chào hỏi, Tang Gia Ý cũng lễ phép chào hỏi những người phía sau rồi mới đưa tầm mắt rơi xuống trên người Giản Tễ.
Giản Tễ đi đến trước mặt cậu, thân thể còn nhanh hơn não, theo bản năng duỗi tay xoa đầu cậu: "Muốn đi ăn cơm sao?"
Tang Gia Ý cũng không cảm thấy có gì không thích hợp, gật gật đầu: "Anh hôm nay đến trường có chuyện gì sao?"
"Giản thị cùng trường học có chút hợp tác, anh lại đây xem thử, quyết định có hơi đột ngột nên chưa kịp nói với em."
Tang Gia Ý nhỏ giọng "Ò" một tiếng, sau đó hỏi: "Em có quấy rầy anh không? Nếu không anh bận trước đi?"
Giản Tễ lắc đầu: "Mọi chuyện đã xong rồi, giữa trưa muốn cùng nhau ăn cơm không?"
Mọi người xung quanh ngơ ngác nhìn bọn họ quen thuộc nói chuyện với nhau.
Tống Trạch nhìn người đàn ông này, cậu ta còn nhớ rõ, lần trước là hắn tới đón Tang Gia Ý, ánh mắt lãnh lệ của đối phương nhìn cậu ta lúc đó vẫn còn rõ ràng trước mắt.
Liên tưởng đến nhân vật quan trọng hiệu trưởng phải đón tiếp hôm nay, Tống Trạch lập tức liền suy đoán được hẳn là người đàn ông này.
Thân phận của hắn hình như so với những gì mình tưởng tượng còn lợi hại hơn.
Lúc đang suy tư cậu ta liền phát hiện ánh mắt của người đàn ông thẳng tắp rơi xuống người mình.
Tống Trạch không khỏi có chút khẩn trương.
Trang Ninh từ thái độ của đám người hiệu trưởng cũng nhìn ra được gì đó, có chút kinh nghi nhìn tư thái thân mật của Tang Gia Ý cùng người đàn ông kia.
Cuối cùng sự quan tâm đối với Tang Gia Ý và tò mò về mối quan hệ của hai người chiếm thế thượng phong, Trang Ninh cẩn thận hỏi: "Tiểu Ý, em cùng với vị Giản tổng này là?"
Tang Gia Ý nghiêng đầu nhìn về phía Giản Tễ, phát hiện hắn đang rũ mắt nhìn mình, tựa hồ là đang chờ cậu đưa ra câu trả lời.
Cậu nói bọn họ là quan hệ gì thì chính là quan hệ đó.
Giản Tễ lựa chọn tôn trọng cậu.
Tang Gia Ý mở miệng, vừa định chuẩn bị nói gì đó, liền nghe thấy cánh cửa bên cạnh "Kẽo kẹt ——" một tiếng mở ra.
Giáo sư Lý Hoành từ bên trong đi ra, liền nhìn thấy một đám người đứng bên ngoài.
Còn chưa kịp thấy rõ những người khác đã bị Tang Gia Ý cùng Giản Tễ hấp dẫn tầm mắt.
Khỏi phải nói chứ hai người này đứng chung một chỗ thật sự là quá đẹp, quả thực chính là cảnh đẹp ý vui.
Cơ hồ không có bất luận cái gì có thể đoạt đi sự thu hút đó.
Hai người đứng thật sự gần, có vẻ rất thân cận.
Giáo sư Lý tuy rằng trong buổi họp lớp đó đã rời đi trước, nhưng cũng biết Tang Gia Ý đã kết hôn.
Hơn nữa cháu trai sau khi trở về còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn một khoảng thời gian, nói so với hắn, chồng của Tang Gia Ý thật sự quá mức xuất sắc, thân phận lại quá cao, trực tiếp tạo thành đả kích mang tính nghiền áp cho người khác.
Giáo sư Lý lập tức cảm thấy đây là người phù hợp.
Ông không biết chuyên ngành tự động hóa của trường có hợp tác cùng Giản thị bên kia, càng không biết người đàn ông này chính là ông chủ của Giản thị đã hợp tác với trường.
Ông chỉ suy đoán thân phận một cách trực quan nhất ——
"A, Tiểu Ý, chồng em tới đón em sao?"
Tang Gia Ý: "......"
Bầu không khí lâm vào một mảnh yên tĩnh, ánh mắt mọi người nhất trí đều dừng trên người bọn họ.
Giản Tễ chậm rãi nhướng mày, vị giáo sư này không tồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top