Chương 44: "Anh ấy thật sự thích cậu muốn chết."
Tang Gia Ý: "......"
Trong nhất thời cũng không biết phải nói gì mới tốt.
Trước kia, với cậu mà nói, tuy rằng chỉ có một mình ông nội gọi cậu là Hựu Hựu.
Nhưng cậu nghĩ, nếu người khác cũng gọi cậu như vậy, Tang Gia Ý cảm thấy hẳn là cũng không sao cả.
Nhiều lắm chính là có chút thẹn thùng, dù sao hàm nghĩa của hai chữ "Hựu Hựu" cũng quá mức thân mật, cảm giác như thể người khác đang gọi cậu là bảo bối vậy.
Nhưng thẳng đến khi cảm xúc của Giản Tễ biến hóa vừa nãy, khiến Tang Gia Ý mơ hồ ý thức được điều gì đó.
Lần trước lúc ở phòng làm việc Voice, Tang Gia Ý từng đáp ứng với Giản Tễ, nói sẽ cùng người khác bảo trì khoảng cách nhất định, ít tiếp xúc tay chân lại.
Xét cho cùng thì tính chiếm hữu của đối phương tương đối cao, như vậy cái "Tính chiếm hữu" này tuyệt không chỉ giới hạn trong việc tiếp xúc tay chân.
Ví dụ như tư cách gọi "Hựu Hựu", có lẽ đối với Giản Tễ mà nói cũng là một loại độc thuộc, là một loại đặc quyền.
Sau khi Vu Chanh mạnh mẽ tự cứu mình, liền phát hiện ánh mắt nhàn nhạt của Giản Tễ đã rời khỏi người mình.
Cậu ta thở một hơi thật sâu, thân thể thả lỏng, quá dọa người rồi.
Thanh âm Giản Tễ nghe không ra cảm xúc gì: "Được rồi, chúng ta đi lên thôi."
Đường Trạch Vũ đứng bên cạnh Giản Tễ, cười như không cười nhìn bóng dáng hắn.
Giản Tễ người này, quá khó đoán, người bình thường trên mặt biểu hiện ra ba phần, ước chừng có thể đoán được trong lòng sáu hoặc mười phần.
Nhưng Giản Tễ bình thường biểu hiện chính là 0 phần, nội tâm thì bao nhiêu cũng đoán không ra.
Đường Trạch Vũ suy đoán, tâm tình không ổn vừa nãy của đối phương, hẳn là so với cậu ta nghĩ còn phải nhiều hơn.
Nghĩ đến đây, cậu ta lại nghiêng đầu nhìn bộ dạng ngoan ngoãn không cảm nhận được gì của Tang Gia Ý.
Trong thang máy, Giản Tễ nhìn con số màu đỏ đang nhảy, sau đó lại xuyên qua mặt kính nhìn Tang Gia Ý đang nghiêng đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm cùng Vu Chanh.
Lúc ở bên ngoài Giản Tễ không gọi cậu là Hựu Hựu.
Giống như là một cái bảo tàng được hắn cẩn thật cất giấu, không cho người khác phát hiện.
Đa số trước mặt mọi người, hắn đều gọi là "Tiểu Ý", ở phòng làm việc Voice hoặc là trước mặt bạn học của Tang Gia Ý, Giản Tễ sẽ gọi "Tang Tang" hoặc "Tang Tử".
Hựu Hựu quá trân quý, người khác không được gọi.
-
Lúc mọi người cùng đi vào phòng riêng, Diệp Trăn đang ngồi uống trà.
Thấy bọn họ tiến vào, cậu ta "Yo" một tiếng: "Rốt cuộc cũng tới rồi, tôi còn tưởng mấy người hẹn nhau hôm nay cho tôi leo cây chứ."
Đường Trạch Vũ cười mắng cậu ta "Cút đi", sau đó ngồi vào bên cạnh: "Loại chuyện này cũng chỉ có cậu làm được, ai có thể thiếu đạo đức hơn cậu được chứ?"
Diệp Trăn đứng lên, ánh mắt dừng trên người Tang Gia Ý bên cạnh Giản Tễ.
Giản Tễ kéo Tang Gia Ý qua, cúi đầu thanh âm ôn hòa giới thiệu với cậu: "Đây là một người bạn khác của anh, Diệp Trăn."
Sau đó lại hướng Diệp Trăn mở miệng: "Đây là Tang Gia Ý, vị bên cạnh là bạn của Tiểu Ý, Vu Chanh."
Diệp Trăn cười nói: "Sớm đã nghe thấy, hôm nay rốt cuộc cũng chính thức được gặp mặt."
Tang Gia Ý cười mỉm một cái, ngoan ngoãn gọi: "Diệp Trăn ca."
Mọi người cùng ngồi xuống, người phục vụ đứng một bên đặt thực đơn trước mặt mọi người.
Giản Tễ trước tiên dùng mu bàn tay dán lên người Tang Gia Ý, phát hiện có hơi lạnh, liền rót một chén trà nóng, để cậu cầm trong lòng bàn tay.
Tang Gia Ý rũ mắt uống một ngụm, xác thật cảm giác thoải mái hơn rất nhiều.
Sau đó hai người bọn họ cùng nhìn thực đơn, ngón tay thon dài của Giản Tễ chỉ vào món ăn trên đó, hỏi Tang Gia Ý:
"Muốn ăn cá om giấm không?"
Tang Gia Ý gật gật đầu: "Được."
"Tôm?"
"Được, tôm say rượu được không?"
Tang Gia Ý chưa từng ăn, có chút tò mò.
"Không được, em muốn chầu trời à?"
Tôm say rượu là đem tôm sống ngâm trong rượu có nồng độ cao mà thành, hơn nữa còn là tôm sống.
Không nói tới bên trong có cồn, cho dù là đồ sống do nhà hàng cao cấp làm, đặt trước mặt Tang Gia Ý, Giản Tễ cũng cảm thấy không sạch sẽ, dạ dày đối phương chịu không được.
"Ò." Ồm ồm.
"Canh trứng đậu hũ, thích không?"
"Được."
Nghe đối phương nói, Tang Gia Ý không khỏi nghĩ, kỳ thật không cần phải hỏi.
Cậu thích ăn cái gì Giản Tễ đều biết, cậu có thể ăn cái gì không thể ăn cái gì, Giản Tễ cũng biết.
Trong phòng, mọi người đều đang nhìn vào thực đơn của mình.
Giữa một mảnh yên tĩnh, chỉ có thanh âm trầm thấp dễ nghe của Giản Tễ, bởi vì đè thấp một chút, cho nên có vẻ phá lệ ôn hòa.
Đối diện bàn tròn Diệp Trăn nhướng mày, liếc mắt với Đường Trạch Vũ bên cạnh, Đường Trạch Vũ nhún nhún vai.
Sau đó cậu ta hắng giọng, cố ý trêu chọc hỏi: "Tiểu Ý, muốn ăn thịt Đông Pha không? Thịt Đông Pha ở đây rất ngon."
Tang Gia Ý há miệng, vừa định trả lời thì ánh mắt Giản Tễ bên cạnh đã nhàn nhạt liếc về phía Đường Trạch Vũ:
"Muốn ăn thì tự mình gọi, em ấy không ăn."
Tang Gia Ý liền ngậm miệng lại, cậu xác thật không ăn, một chút thịt mỡ cũng không ăn.
Cho dù có rất nhiều đầu bếp tay nghề cao đều sẽ đem mỡ róc đến không còn một tí mỡ, nhưng chỉ cần Tang Gia Ý nhận thức được đó là thịt mỡ, cậu đều ăn không vô.
Đường Trạch Vũ cười cười: "Được, không ăn."
Tang Gia Ý nhận thấy Vu Chanh bên cạnh không được tự nhiên, cậu nghiêng người hỏi: "Có muốn ăn gì không?"
Vốn chính là cậu kéo người tới, đương nhiên phải chiếu cố người ta đàng hoàng.
Vu Chanh có chút thẹn thùng cười nói: "Không có, vừa rồi mọi người cũng gọi rất nhiều rồi."
Kỳ thật cậu ta cũng không phải là một người có tính tình dễ thẹn thùng, chỉ là thật sự rất ít tới những chỗ như vầy.
Hơn nữa Vũ Tễ lão sư, lúc trước cậu ta đã biết, bối cảnh đối phương không bình thường, nhưng ở đây còn có thêm hai người bạn bối cảnh không bình thường của hắn.
Dưới hoàn cảnh như vậy, xác thật làm người khác có chút câu nệ.
Vì vậy Tang Gia Ý liền quay đầu chọc chọc Giản Tễ: "Là anh mời khách hả?"
Giản Tễ nhướng mày: "Là anh."
Sau đó Tang Gia Ý quay lại nói với Vu Chanh: "Ảnh mời, ảnh mời, mau gọi nhiều chút."
Giản Tễ thiếu chút nữa cười thành tiếng, duỗi tay nhéo nhéo cần cổ mềm mụp của cậu, chọc cho Tang Gia Ý theo bản năng rụt cổ lại.
Vu Chanh cũng cười, đáy lòng khoan khoái hơn chút.
Trong lúc chờ đồ ăn, Diệp Trăn cười nhìn về phía Tang Gia Ý nói: "Kỳ thật chúng tôi không phải lần đầu tiên gặp cậu."
Tang Gia Ý nghi hoặc nghiêng đầu, bởi vì cậu không nhớ rõ mình có gặp qua hai người này.
Ngoại hình hai người đối diện đều rất xuất chúng, khí chất bất phàm, nếu đã gặp qua, Tang Gia Ý sẽ không thể nào không có ấn tượng gì.
"Cậu nhớ lễ hội hóa trang lúc đầu năm không? Là Đường Trạch Vũ tổ chức."
Tang Gia Ý bừng tỉnh, cậu nhớ ra rồi, đó là lần đầu tiên cậu và Giản Tễ gặp mặt nhau.
Đường Trạch Vũ mở miệng nói: "Lúc đó chúng tôi đứng trên lầu hai, nhìn cậu." Tựa hồ cảm thấy thú vị, hắn lắc đầu nói "Anh ấy vốn dĩ nói để cậu đi tìm ảnh, nhưng cậu đầu óc choáng váng, nửa ngày cũng không tìm được người, còn bị lôi kéo khiêu vũ, ảnh liền trực tiếp xuất hiện trước mặt cậu."
Tang Gia Ý còn chưa kịp nói, Vu Chanh đã thả lỏng tò mò hỏi: "Là nơi đính ước của Tang Tang cùng Vũ Tễ lão sư sao?"
Trong phòng nháy mắt trở nên trầm mặc, thiếu chút nữa đã quên, mọi người ở đây, chỉ có Vu Chanh là người duy nhất không biết chuyện thỏa thuận kết hôn này.
Đường Trạch Vũ nén cười nói: "Đúng vậy, là chỗ hai người bọn họ đính ước, cậu còn nghe được gì nữa không?"
"Tang Tang cùng Vũ Tễ lão sư là nhất kiến chung tình." Vu Chanh thành thật trả lời.
Tang Gia Ý: "......"
Cậu cảm thấy mặt mình nhất định rất đỏ, rõ ràng lúc trước cậu cái gì cũng chưa nói!
Tang Gia Ý theo bản năng nhìn về phía Giản Tễ, một tay hắn chống cằm, tư thái thực thanh thản.
Cảm nhận được ánh mắt của Tang Gia Ý, hơi nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
Nhìn lỗ tai cùng cần cổ cậu đã phiếm hồng, con ngươi Giản Tễ đã mang theo vài phần ý cười, duỗi tay nhéo nhéo lòng bàn tay mềm thịt của cậu.
Đường Trạch Vũ hứng thú bừng bừng: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó......"
Vu Chanh có chút do dự nhìn thoáng qua Tang Gia Ý, cảm thấy những cái như mưu đồ gây rối linh tinh hình như nói ra không tốt lắm.
Sợ Tang Gia Ý xuống đài không được, Giản Tễ mở miệng nói với Đường Trạch Vũ: "Sau đó, chúng ta nên ăn cơm."
Đường Trạch Vũ cũng biết đủ, liền cười cười, không tiếp tục truy vấn.
Tang Gia Ý có chút may mắn vì đã kéo Vu Chanh đi cùng, bởi vì giống như cậu đã lường trước, mấy người này xác thật có chút chính sự muốn nói.
Lúc nói tới đề tài thu mua công ty linh tinh, Tang Gia Ý nghe không hiểu lắm, cũng không có hứng thú, liền cùng Vu Chanh ăn đến vô cùng vui vẻ, nhỏ giọng thì thầm.
Tuy rằng Tang Gia Ý không ăn được tôm say rượu, nhưng món tôm sốt tương gọi cuối cùng, hương vị cũng rất ngon.
Trên tay Tang Gia Ý đang lột tôm, hôm nay cậu mặc một chiếc áo len màu trắng mềm mại rộng thùng thình, tay áo cũng rộng, có chút dài.
Trước đó để tiện cho việc ăn cơm, cậu đã xắn lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn.
Chỉ là hơi động một chút, tay áo lại rớt xuống, che hết nửa mu bàn tay.
Bởi vì vừa mới lột tôm xong, ngón tay không được sạch sẽ lắm.
Cậu nghiêng đầu nhìn Vu Chanh, vừa định nhờ người hỗ trợ một chút, liền thấy tay đối phương cũng dính đầy dầu mỡ.
Còn chưa kịp nói gì, Tang Gia Ý liền cảm giác được tay mình bị kéo một cái.
Quay đầu lại nhìn, liền thấy Giản Tễ quay đầu qua, hơi rũ mắt xắn tay áo lên cho cậu.
Sau đó rút ra một tờ khăn giấy ướt, lau đi ngón tay dính dầu mỡ của cậu, từng ngón, từng ngón một, vẫn thỉnh thoảng đáp lại câu chuyện của Diệp Trăn và Đường Trạch Vũ.
Giản Tễ liếc nhìn đĩa tôm Tang Gia Ý đang lột, đem đĩa đặt trước mặt mình.
Tang Gia Ý lẳng lặng nhìn ngón tay thon dài linh hoạt của hắn lột tôm, rõ ràng lực chú ý giống như không đặt vào việc này, nhưng tôm lột ra lại hoàn chỉnh sạch sẽ.
Cuối cùng hắn chấm miếng tương rồi mới đặt vào trong chén Tang Gia Ý.
Chỉ chốc lát sau, trong chén Tang Gia Ý đã chất đầy tôm, cậu vui vui vẻ vẻ gắp ăn.
Sau khi ăn tôm xong, Tang Gia Ý nhìn món gà cay chuyển tới trước mặt mình.
Đây là lúc nãy gọi món, Tang Gia Ý chủ động nói với Giản Tễ: "Em muốn ăn."
Giản Tễ cười lắc đầu: "Không được ăn."
Nhưng cuối cùng hắn vẫn gọi, Tang Gia Ý nhỏ giọng hỏi: "Không phải không cho ăn sao?"
Giản Tễ: "Ừm, gọi cho em thèm."
Tang Gia Ý nhìn Giản Tễ đang nghiêng đầu nói chuyện cùng Diệp Trăn, sau đó thật cẩn thận đem chiếc đũa duỗi về phía gà cay.
Ai ngờ, Giản Tễ như sau đầu mọc thêm đôi mắt, quay lại ánh mắt thẳng tắp dừng trên mặt Tang Gia Ý.
Lần này, bắt được cả người lẫn tang vật.
Tang Gia Ý cũng không biết vì cái gì, rõ ràng thoạt nhìn cùng Diệp Trăn bọn họ nói chuyện nghiêm túc như vậy, nhưng sao cậu làm gì đối phương cũng đều biết.
Tang Gia Ý chỉ có thể ngượng ngùng gắp miếng gà cay bỏ vào đĩa của Vu Chanh: "Ngư Ngư, cho cậu đó."
Vu Chanh trong lòng theo bản năng "Lộp bộp" một chút, trước khi ánh mắt Giản Tễ lia tới cậu ta đã thấy bất an trước.
Quả nhiên, cậu ta nghe thấy thanh âm Giản Tễ trầm thấp hỏi Tang Gia Ý bên cạnh: "Vì sao không gắp cho anh? Sao lại gắp cho người khác?"
Tang Gia Ý: "...... Nhưng không phải anh không ăn cay sao?"
"Ừm." Nhận được đáp án này Giản Tễ tựa hồ rất vừa lòng, nhưng hắn vẫn nhỏ giọng nói: "Về sau em muốn đưa cái gì thì nhớ rõ phải đưa cho anh trước."
"Ò." Rất nghe lời.
Đường Trạch Vũ nói được một nửa, liền thấy sự chú ý của anh mình lại tập trung trên người Tang Gia Ý.
Vốn cậu ta cho rằng, cùng bọn họ nói chuyện mới là chính sự, sau đó nhân tiện chiếu cố Tang Gia Ý.
Nhưng hiện tại sự thật lại hoàn toàn tương phản, thì ra cùng bọn họ nói chuyện mới là nhân tiện.
Diệp Trăn lại lần nữa liếc mắt với Đường Trạch Vũ.
Thỏa thuận kết hôn?
Này hai đương sự hình như không một ai thấy không thích hợp.
Phòng cao cấp của Thính Tương Hiên có phương tiện giải trí, cho nên sau khi mọi người ăn xong, Giản Tễ cùng Đường Trạch Vũ, Diệp Trăn liền đi tới bên cạnh bàn bida, có một số việc muốn nói, thuận tiện tiêu thực.
Tang Gia Ý cùng Vu Chanh vẫn ngồi chỗ bàn ăn, hưởng thụ điểm tâm ngọt sau bữa cơm.
Vu Chanh cắn một miếng bánh khoai môn, mắt nhìn Tang Gia Ý, lại nhìn về phía Giản Tễ vẫn thường xuyên đảo mắt qua bên này.
Cậu ta gọi một tiếng: "Tang Tang à."
Tang Gia Ý cũng mới ăn xong bánh khoai môn, khóe miệng còn dính chút vụn bánh, thoạt nhìn cứ như một đứa nhỏ.
Nghe thấy có người gọi mình, Tang Gia Ý ngẩng đầu mờ mịt nhìn về phía Vu Chanh: "Ân?"
Liềnnghe thấy Vu Chanh cảm thán: "Anh ấy thật sự thích cậu muốn chết."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top