Chương 35: Xa chút, cách tất cả những người khác xa một chút
Mọi người nghe thấy câu này đều sửng sốt, ngay cả Tang Gia Ý cũng ngơ ngẩn.
Sau đó rất nhanh đã kịp ngẫm ra được ẩn ý đằng sau đó.
Kỳ thật với thân phận và địa vị của Giản Tễ nếu thật sự trực tiếp ra mặt xé người thì quá hạ thấp mình.
Nhưng hắn cũng tuyệt không để người khác mặc nhiên đạp trên đầu mình.
Cho nên dù là trách cứ, khinh bỉ hay lời nói ác liệt nào đó hắn cũng đều không nói.
Cả người ôn hòa nhẹ nhàng thả ra một cái bạo kích.
Hắn cũng không phải để ý người khác có bắt chước mình hay không, cũng không thèm để ý tiểu xảo của bọn họ.
Nhưng những thứ này đừng sử dụng trước mặt hắn.
Toàn bộ văn phòng một mảnh an tĩnh, sắc mặt Lộ Dương trướng đỏ.
Tang Gia Ý nén cười được người dẫn ra ngoài.
"Vui vẻ?" Giản Tễ hỏi cậu.
Tang Gia Ý cười cười gật đầu.
"Người vừa rồi đứng cạnh em là ai?" Giản Tễ giống như vô tình hỏi.
Tang Gia Ý nghĩ nghĩ: "Anh đang nói Thủy Nguyệt tỷ tỷ cùng Ngưu Mã ca sao? Bọn họ đều là CV, cũng ở trong đoàn 《 Nguyệt Thượng Mi Sao 》, lần trước phát sóng trực tiếp bọn họ cũng có mặt."
"Quan hệ rất tốt à?"
"Ở Voice những người em thân nhất chính là Ngư Ngư cùng bọn họ, Thủy Nguyệt tỷ tỷ cùng Ngưu Mã ca đối với em rất tốt, em cũng rất thích bọn họ, làm sao vậy?"
Giản Tễ rũ mắt lắc đầu.
Là vấn đề của hắn, hắn cảm thấy tâm tư của mình có chút không bình thường, hắn cũng trở nên rất kỳ quái.
Theo lý mà nói, khi nhìn thấy đứa nhỏ càng được nhiều người thích, càng được nhiều người cưng chiều che chở, hắn hẳn nên vui vẻ mới đúng.
Đây vốn dĩ là những gì hắn đã hy vọng.
Nhưng trên thực tế, hắn không có vui vẻ như vậy, cũng không có không vui.
Đó là một loại tình cảm phức tạp, như là một sợi dây lung tung lộn xộn xoắn vào nhau, hắn lại tìm không thấy đầu sợi.
Làm hắn có chút bực mình.
Sau đó hắn theo suy nghĩ của mình xoa nhẹ khuôn mặt người bên cạnh: "Về sau không cần tùy tiện để người khác động tay động chân với mình."
"......" Tang Gia Ý dại ra chớp mắt một cái "Động tay động chân là?"
"Tỷ như vừa nãy Thủy Nguyệt xoa mặt em."
"Nhưng, nhưng đó là Thủy Nguyệt tỷ tỷ mà."
Tên thật của Thủy Nguyệt gọi là Giang Nguyệt.
Lúc Tang Gia Ý vừa mới bắt đầu viết sách, tuổi rất nhỏ, mới vừa thành niên.
Cậu quen Vu Chanh bao nhiêu năm, thì cũng quen Thủy Nguyệt bấy nhiêu năm.
Lúc đó, cậu vừa vào nghề, kỳ thật có rất nhiều chỗ không hiểu, thoạt nhìn lại là kiểu rất dễ bị bắt nạt.
Là Thủy Nguyệt như người chị ruột thịt, mỗi một lần đều che chở trước mặt cậu, sau đó từng bước, từng bước nói với cậu những quy luật bất thành văn trong giới, tránh cho cậu bị lừa.
Là người chị mà mỗi một ngày lễ đều sẽ gọi điện hỏi cậu có muốn cùng nhau trải qua hay không.
Là người chị sẽ mang cho cậu sủi cảo do chính tay mình gói vào ngày đông chí.
Là người chị mà phần lớn thuốc thang trong nhà cậu đều là do chị ấy chuản bị.
Giản Tễ nghe Tang Gia Ý liệt kê, mỗi một việc trong quá khứ hắn đều không có tham dự.
Ngón tay đặt sau cổ cậu giật giật.
Trong lúc nhất thời lâm vào trầm mặc, hắn vô pháp nói ra loại lời nói 'Xa chút, cách tất cả những người khác xa một chút'.
Nhưng xác thật lại mang theo chút cảm giác nôn nóng khó hiểu, làm cho khí áp toàn thân hắn đều trầm xuống.
Tang Gia Ý tựa hồ như cảm nhận được tình tự của người bên cạnh không thích hợp, cậu cẩn thận duỗi tay kéo ngón tay Giản Tễ một cái:
"Ca ca, làm sao vậy?"
Cậu thật sự có chút mờ mịt, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Giản Tễ dẫn theo người đẩy cửa phòng thu âm ra, sau đó sờ sờ mặt cậu: "Không có việc gì."
Là vấn đề của hắn.
Sau khi Giản Tễ ngồi xuống, Tang Gia Ý cân nhắc một chút cuộc nói chuyện vừa rồi của bọn họ, loáng thoáng bắt giữ được chút gì đó.
Cậu trước tiên dò xét, đầu cơ hồ là gác ở trên vai Giản Tễ.
Nhỏ giọng nói: "Ca ca, nếu anh không thích em cùng người khác có tiếp xúc tứ chi, về sau em sẽ chú ý, được không?"
Tay Giản Tễ cầm tai nghe khựng lại, ngay sau đó đặt xuống.
Kỳ thật Giản Tễ cũng cảm thấy yêu cầu của mình quả thực vô lý, cho nên hắn dứt khoát không nói ra.
Nhưng cậu lại tự mình suy xét, hơn nữa còn đáp ứng.
Hắn nghiêng người một tay nắm cằm Tang Gia Ý, để cậu ngẩng đầu lên.
"Em đang dỗ anh sao?"
"Đúng vậy."
"Vì sao lại dỗ?"
"Bởi vì hình như anh có chút không vui, không muốn làm anh không vui."
"Vậy vì sao lại đáp ứng yêu cầu vô lí như vậy?"
Tang Gia Ý rất ngoan, Giản Tễ hỏi một câu, cậu liền đáp một câu.
Chân thành đến mức không có bất luận cái gì quanh co lòng vòng.
"Bởi vì anh là quan trọng nhất, Giản Tễ quan trọng nhất."
Quả thật Thủy Nguyệt tỷ tỷ cùng Ngưu Mã ca rất tốt, rất quan trọng, nhưng trong lòng mỗi người đều sẽ chỉ có một cái "Nhất".
Lòng tốt của bọn họ là kiểu mà Tang Gia Ý không cách nào đón nhận một cách thoải mái được.
Thủy Nguyệt làm sủi cảo cho cậu vào ngày đông chí, Tang Gia Ý sẽ đáp lại bằng đặc sản Tô Thị do đích thân ông nội làm.
Thủy Nguyệt mua thuốc cho cậu, Tang Gia Ý sẽ để ý đến những chiếc túi xách mà Thủy Nguyệt thích, sau đó sẽ nhân dịp ngày lễ nào đó làm quà tặng cô.
Ngưu Mã ca thường xuyên chiếu cố cậu, cậu sẽ tặng cho anh ấy đôi giày hiệu mà anh ấy thích nhất.
Cậu quý trọng những tình cảm này, nhưng cũng kiên trì đáp lễ lại.
Trong nguyên tắc kết giao của cậu, cho dù mối quan hệ giữa người với người có tốt đến đâu, cũng nhất định phải duy trì một khoảng cách thoải mái tương ứng.
Cậu chính là một người như vậy, nhìn thì rất dễ tiếp cận, nhưng kỳ thật trên đỉnh đầu lại dựng một bức tường kính, rất khó đổ.
Cậu cảm thấy không có ai nên làm bất cứ điều gì cho ai, bọn họ đều có cuộc sống riêng của từng người.
Nhưng Giản Tễ đã ở trong cuộc sống của cậu.
Giản Tễ cùng bọn họ không giống nhau, cùng tất cả mọi người không giống nhau.
Nếu cậu sinh bệnh, cho dù Thủy Nguyệt không làm bất cứ điều gì, Tang Gia Ý cũng cảm thấy rất bình thường, sẽ không tức giận, không oán trách.
Nhưng nếu Giản Tễ không dỗ cậu, chỉ cần nghĩ tới, Tang Gia Ý đã cảm thấy khổ sở cùng ủy khuất.
Giản Tễ, như thế nào, có thể, không dỗ cậu?!
Hoặc là, nói cách khác ——
Giản Tễ đã là một phần không thể thiếu trong cuộc đời cậu.
Nghe được đáp án của Tang Gia Ý Giản Tễ phảng phất cảm nhận được một dòng nước ấm chảy qua lồng ngực trống rỗng của mình, trong vắt tràn đầy.
Mảnh nóng bỏng này trực tiếp lại mãnh liệt lan tràn khắp toàn thân hắn đến bàn tay đang chạm vào Tang Gia Ý, làm hắn theo bản năng thu tay lại.
Cảm nhận được cảm xúc thay đổi trong mắt hắn, Tang Gia Ý ghé lại gần, đôi con ngươi sáng ngời nhìn hắn: "Cho nên còn giận không?"
Giản Tễ rũ mắt nhìn tai nghe trên bàn, đầu ngón tay thon dài có chút mất tự nhiên giật giật nó.
Hắn thấp giọng mạnh miệng nói: "Không giận."
Thấy khóe miệng hắn giương lên, Tang Gia Ý mi mắt cong cong vỗ vỗ vai hắn, ra vẻ cưng chiều bất đắc dĩ, ra vẻ thật đúng là không có cách nào với anh:
"Được, được, anh không giận."
Giản Tễ: "......"
Hắn vừa định nói gì đó, nhân viên công tác đã đi đến.
Giản Tễ chỉ có thể ngậm miệng lại, nhưng lại duỗi tay nhéo nhéo lòng bàn tay Tang Gia Ý.
Tang Gia Ý trở tay nhéo trở về, sau đó nhanh chóng đứng lên chạy ra ngoài, đứng phía sau bức tường kính,
Hiện trường có đạo diễn chuyên nghiệp, kịch bản cũng đã được gửi trước cho các lão sư CV.
Cho nên sau khi An An đưa cho Tang Gia Ý một ly sữa bò nóng, cậu liền ngoan ngoãn ngồi phía sau bọn họ.
Cậu đã nghe qua rất nhiều tác phẩm của Vũ Tễ, nhưng đây là lần đầu tiên được trực tiếp xem Vũ Tễ thu âm tại hiện trường như vầy.
Vũ Tễ ở phương diện này rất có thiên phú, rất nhiều thời điểm, nên có phản ứng như nào, dùng ngữ điệu hoặc cảm xúc như nào, hắn đều có thể làm vừa đủ, phần lớn thời điểm đều là một lần liền qua.
Tang Gia Ý uống một ngụm sữa bò, sau đó lại nghĩ, Giản Tễ là đối với bất luận chuyện gì cũng đều có thiên phú.
Nghĩ như vậy, cậu liền mở Weibo.
Lần trước lúc sinh nhật cậu, có rất nhiều bạn đọc đã gửi lời chúc sinh nhật tới cậu.
Cậu mò lên nói cảm ơn với mọi người, sau đó cũng cảm tạ bạn bè bên cạnh đã tặng quà.
Lúc đó có người hỏi: "Tang Tử đại đại, trong những món quà nhận được hôm nay thích nhất món nào, không thể nói đều thích nha!"
Tang Gia Ý lúc đó liền chụp một tấm Miên Miên ngửa người nằm ngủ trả lời cô: "Là một tiểu bảo bối mới."
Những bạn đọc đều ở dưới oa oa gọi loạn, la hét thật đáng yêu.
Lúc đó Tang Gia Ý sau khi trả lời, đã thoát Weibo, không có quản sự tình phía sau.
Thẳng đến qua vài ngày sau lúc cậu lên lại Weibo, mới phát hiện, Vũ Tễ đã bấm thích cái bình luận trả lời kia của cậu.
Nếu chỉ có vậy thì không sao, chân chính khiến cho fan CP vui đến phát điên, là vì có một người đọc hỏi: "Vậy tiểu bảo bối này tên gì vậy nha?"
"Gọi là Miên Miên."
—— Vũ Tễ trả lời.
"Vì cái gì lại gọi là Miên Miên? Có ngụ ý gì sao?"
"Bởi vì rất thích ngủ."
—— Vũ Tễ trả lời.
"Nó thoạt nhìn nhỏ quá, bao lớn vậy?"
"Mới sinh được một tháng."
—— Vũ Tễ trả lời.
【??? 】
【 Khoan đã, Con mèo này là của ai? 】
Vũ Tễ vẫn trả lời: "Tang Tử đại đại."
Fans Vũ Tễ cũng chưa từng thấy qua hắn nhiệt tình như vậy, đã vậy còn là dưới Weibo của một người khác.
【......】
【 Sao tôi lại có cảm giác như con mèo này là của anh vậy?? 】
Giản Tễ nhìn những lời này, thầm nghĩ, con mèo kia quả thật là ngủ trên người hắn, cắn hắn, ngay cả phân cũng là Hựu Hựu ngại thúi nên hắn phải xúc.
Xác thực có một nửa là của hắn.
【 Chẳng lẽ Vũ Tễ lão sư thường xuyên cùng Tang Tử đại đại nói chuyện phiếm, nhưng sao lại có cảm giác chuyện gì của Tang Tử đại đại anh cũng đều biết vậy? 】
【 Cả gan phỏng đoán...... Con mèo này có phải là Vũ Tễ lão sư tặng không 】
【 Lầu trên nói rất đúng 】
【 Nói rất đúng +1】
......
"......"
Lúc Tang Gia Ý nhìn thấy những thứ này, đã là vài ngày sau, tự nhiên là không có khả năng vào trả lời.
Cậu mơ hồ nghĩ, a, vui đến phát điên có lẽ cũng không phải là fans CP.
Vui đến phát điên chính là Giản Tễ.
Mấy ngày nay nhiệt độ của Weibo cũng đã hạ xuống, nhưng siêu thoại của Vũ Tán CP lại đẻ ra ngày càng nhiều.
Cậu tùy tiện bấm vào.
Sau đó ngơ ngác nhìn mấy tấm hình đồng nhân văn, cứu!
Nhắm mắt lại, cậu vội vàng lui ra ngoài.
Tang Gia Ý ngẩng đầu nhìn Giản Tễ đang làm việc trong phòng kính, mấy ngày trước hắn nhiệt tình như vậy trên Weibo, hắn có biết tới cái siêu thoại này không?
Nghĩ nghĩ nếu Giản Tễ nhìn thấy mấy thứ siêu thoại này, Tang Gia Ý liền cảm thấy khí huyết dâng trào.
Rõ ràng không phải cậu vẽ, cũng không phải cậu viết, nhưng cậu vẫn muốn đập đầu chết quách đi cho xong.
Công việc tạm thời kết thúc, Giản Tễ từ phòng thu âm ra tới, dùng mu bàn tay chạm vào mặt cậu.
"Sao mặt lại đỏ như vậy, có phải không thoải mái hay không?"
Tang Gia Ý nhìn hắn, ánh mắt lập lòe một chút, sau đó lắc đầu.
Thấy cậu xác thật không có việc gì, Giản Tễ kéo cậu đứng dậy.
Hắn hơi cúi người xuống, kéo áo khoác lên cho cậu, sau đó sửa sang lại cổ áo, chuẩn bị dẫn người ra ngoài ăn cơm.
Chênh lệch nhiệt đô bên trong tòa nhà của Voice cùng bên ngoài có chút lớn, lần trước chính là bởi vì bất cẩn từ nơi này đi ra ngoài, nên Tang Gia Ý mới sinh bệnh, dây dưa không dứt một khoảng thời gian.
Cho nên hiện tại Giản Tễ đặc biệt chú ý.
Động tác của bọn họ vô cùng tự nhiên thoải mái, cho dù là Giản Tễ hay là Tang Gia Ý, đều như thể đã thành thói quen rồi.
Nhưng mọi người chuẩn bị thu dọn ra cửa liền ngừng lại, thần sắc bất đồng liếc mắt nhìn nhau.
Hai người bọn họ có phải hay không...... có hơi thân mật?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top