Chương 34: "Anh không được gặp người sao?"


Trước khi tham dự tiệc mừng đại thọ 80 tuổi của Nhậm gia lão tiên sinh, Giản Tễ cùng Tang Gia Ý còn có một việc phải làm.

—— 《 Nguyệt Thượng Mi Sao 》 bắt đầu thu âm rồi.

Sáng hôm nay, Giản Tễ và Tang Gia Ý cùng nhau ra ngoài.

Lúc ngồi trên xe, Tang Gia Ý thắt dây an toàn, cảm thấy có chút mới lạ.

"Có cảm giác như cùng anh đi làm vậy."

Giản Tễ còn chưa kịp nói chuyện, Tang Gia Ý liền hỏi trước: "Khẩn trương không?"

Giản Tễ đánh tay lái, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu rọi khuôn mặt hắn, hắn cười cười: "Tại sao anh phải khẩn trương?"

"Hôm nay anh phải lộ mặt trước mọi người đó!"

"Anh không được gặp người sao?" Ánh mắt sâu kín của hắn dừng trên người Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý cười sờ sờ mũi: "Được gặp, đương nhiên được gặp."

Phòng làm việc Voice

Hôm nay công ty náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, nguyên nhân là do có không ít người nhìn thấy Cận Phi cho người thu dọn một phòng thu âm riêng.

Vừa hỏi, mới biết được hôm nay Vũ Tễ lão sư muốn tới hiện trường tiến hành thu âm.

Trong nhất thời, tất cả mọi người đều lâm vào khiếp sợ.

Vũ Tễ lão sư! Tới hiện trường thu âm?!!

Trong giới CV, địa vị đối phương quá cao, lại quá mức thần bí, thông tin về Giản Tễ lão sư quá khan hiếm, muốn đào cũng đào không ra.

Cũng không phải không có lão sư CV không muốn bại lộ thông tin riêng tư, chỉ là những cái đó đều là đối với mọi người, đối với fans.

Còn đối với đồng nghiệp phần lớn đều là tương đối quen thuộc, không có giống như Vũ Tễ lão sư che giấu kín kẽ như vậy.

Đôi khi chính là như vậy, càng không biết, càng khiến người khác bức bối tò mò.

Bãi đậu xe của phòng làm việc Voice là một khoảng sân lộ thiên.

Tinh thần mọi người hôm nay vốn không tập trung, ánh mắt thường ngó ra bên ngoài, dòm người đi vào từ cổng lớn, nhìn xe dừng trong bãi đậu xe.

Thủy Nguyệt cùng Tiểu Ngưu Mã ôm cà phê trong tay, dòm ra ngoài.

"Ê ê ê! Đằng kia có một người mới vào, có phải không?"

Thủy Nguyệt nhìn kỹ: "Không phải đâu, tôi nghe nói Vũ Tễ lão sư rất có tiền, tôi không thấy ánh sáng của tiền tài phát ra từ trên người người này."

Tiểu Ngưu Mã lại chỉ chỉ người thứ hai: "Người này thì sao?"

Thủy Nguyệt nhìn nam sinh béo lùn chắc nịch, ngơ ngác: "Không có khả năng đi, thanh âm kia của Vũ Tễ lão sư cùng hình tượng này không quá phù hợp."

"A, có gì không có khả năng chứ, cậu không thể chỉ nghe thanh âm mà sinh ra mấy cái ảo tưởng tốt đẹp đó chứ." Hắn tang thương uống một ngụm cà phê "Cậu xem cái thể trạng này của tôi nè, không phải cũng xứng được gọi là ca ca sao."

Thủy Nguyệt: "......"

Nắm tay cô siết chặt: "Đừng ép tôi đánh cậu."

Tiểu Ngưu Mã: "......"

"Tôi cảm thấy, trước giờ vẫn che giấu kín kẽ như vậy, nói không chừng chính là do khó coi, trước đó khen ngợi nhiều bao nhiêu, khi nhìn thấy người thật sẽ sụp đổ hình tượng bấy nhiêu."

Lộ Dương chậm rãi lướt qua, dù sao lần trước cũng đã xé rách mặt, hiện tại cậu ta chính là lợn chết không sợ nước sôi.

Cậu ta vừa nói xong, liền nghe được âm thanh hít khí xung quanh: "Ôi mẹ ơi, đó là Rolls-Royce đi."

Nháy mắt, từng cái đầu đều vội vàng dòm ra bên ngoài.

"Í, là Tang Tử?"

Bọn họ nhìn thấy Tang Tử từ ghế phụ bước xuống, sau đó đứng tước tòa nhà công ty xem điện thoại, tựa hồ như đang đợi người đi đậu xe.

Từng cái đầu càng duỗi dài hơn, muốn nhìn một chút người ngồi trên ghế lái là thần thánh phương nào.

Lộ Dương có chút tò mò liếc nhìn bọn họ một cái, không biết vì cái gì, mọi người vốn đang ríu rít thảo luận đột nhiên trong nháy mắt đều im lặng, tất cả mọi người tựa như bị bóp họng hết vậy.

Cậu ta có chút biệt nữu vươn đầu qua nhìn.

Liền nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế lái, lúc cậu ta lia mắt tới, đối phương đang trở tay đóng cửa.

Kinh đô đầu mùa xuân độ ấm vẫn rất thấp, cùng mùa đông không có gì khác nhau.

Bên trong đối phương mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng gạo, bên ngoài mặc một cái áo khoác đen dài, quần đen giày trắng.

Bởi vì không phải trường hợp chính thức gì, cho nên ăn mặc cũng thoải mái hơn.

Cho dù là góc độ quan sát từ trên lầu nhìn xuống, cũng có thể nhìn ra được thân hình thon dài đĩnh bạt của đối phương.

Thân cao chân dài, khí chất cực kỳ xuất chúng.

Càng không nói đến, dưới ánh mặt trời, ngoại hình đối phương tựa như đang phát sáng.

Da trắng tóc đen, mặt mày sạch sẽ, mang theo vài phần cảm giác xa cách không chút để ý, đường nét khuôn mặt nhẵn nhụi, ngay ngắn, như thể được tỉ mỉ chạm khắc, không có một phân dư thừa.

Hắn đi đến bên cạnh Tang Gia Ý, xoa xoa cần cổ cậu.

Không biết Tang Tử nói cái gì, chỉ nhìn thấy người đàn ông nghiêng người ngẩng đầu nhìn về phía trên này, cả khuôn mặt đều bao phủ kim quang xán lạn dưới ánh mặt trời.

Mọi người hoàn hồn, theo bản năng trong lòng run lên, động tác nhất trí vội vàng thu đầu về.

Giống như là...... Một loạt rùa đen rụt đầu.

Giản Tễ quay đầu lại, liền nhìn thấy Tang Gia Ý cười nửa ngày: "Em đã nói bọn họ đối với anh rất tò mò rồi."

Hắn bất đắc dĩ cười một cái, ôm vai cậu đi vào bên trong.

Trong văn phòng mọi người ngơ ngác.

"Tôi đệt, Vũ Tễ lão sư không phải là phù hợp với tưởng tượng của tôi, mà là vượt xa tưởng tượng của tôi luôn rồi!!" Thủy Nguyệt nói.

Tiểu Ngưu Mã phản bác: "Kia anh ta tới cùng Tang Tử, nói không chừng là tài xế của ...... Tang Tử?"

Ánh mắt mọi người không thể tin nhìn hắn, Tiểu Ngưu Mã cúi đầu ho khan một tiếng, ngẫm lại khí chất của người đàn ông vừa rồi, cũng cảm thấy cái suy đoán này hơi thái quá.

Hắn lại bổ sung nói: " Bạn bè? Đưa Tang Tử tới đây?"

Xung quanh có người phản bác: "Cậu không thấy được sao? Anh ấy cùng Tang Tử đi vào! Nếu thật sự đưa cậu ấy tới, vậy chỉ cần đưa tới cửa là được rồi."

Vu Chanh kỳ thật rất muốn chen vào nói, đó chính là Vũ Tễ lão sư!!

Nhưng ngẫm lại, vẫn thôi đi, tóm lại người cũng lập tức lên tới rồi.

Vũ Tễ trực tiếp đi tới tầng cao nhất, văn phòng của Cận Phi, Tang Gia Ý qua chỗ Vu Chanh trước.

Lúc Tang Gia Ý một mình tiến vào văn phòng đã bị mọi người lập tức bao vây.

"Tang Tử, Ai? Ai? Ai?! Người đàn ông tới cùng cậu là ai?!!"

Tang Gia Ý cười đến mi mắt cong cong: "A? Ai?"

Thủy Nguyệt duỗi tay nắm mặt cậu: "Cậu còn dám vờ vịt với chị, mau thành thật khai báo!"

"Mọi người không phải đều đã đoán được rồi sao?"

Một đám người mơ màng hồ đồ, cho dù đã sớm nghĩ đến, nhưng vẫn cảm thấy chấn động thật sự.

"Ôi mẹ ơi, vậy thật sự là Vũ Tễ lão sư sao?"

"Tang Tử, anh ấy vì cái gì lại nghĩ quẩn trong lòng tới làm CV vậy a!"

"Tiền kiếm được từ việc phối âm đủ để anh ấy đổ xăng sao?"

"Sao lại có người vừa có tiền, giá trị nhan sắc cao, mà thanh âm còn dễ nghe như vậy!! Anh ấy là con trai ruột của Nữ Oa sao?"

Một đám người lại rộn ràng nhốn nháo, mồm năm miệng mười hỏi Tang Gia Ý.

"Tang Tử, sao hai người lại tới cùng nhau vậy?"

Tang Gia Ý do dự một chút, tuy rằng Giản Tễ cảm thấy cho dù có nói ra chuyện bọn họ kết hôn cũng không sao.

Nhưng mọi người ở đây cơ hồ đều là nhân vật nửa công chúng, hơn nữa không phải mỗi người đều có quan hệ tốt với cậu như Tiểu Ngưu Mã và Thủy Nguyệt.

Bí mật khó giữ nếu có quá nhiều người biết, nếu có người có tâm nói bậy, cũng rất phiền toái.

Lúc cậu đang nghĩ không biết phải trả lời như nào thì Vu Chanh tiến vào.

"Ai ai ai, mấy người còn chưa chịu ngừng nữa, tóm chặt lấy Tang Tang của chúng ta như vậy, nếu tò mò quá thì đợi lát nữa tự mình hỏi Vũ Tễ lão sư đi."

Nói xong liền đem Tang Gia Ý kéo qua một bên, Tang Gia Ý thở phào nhẹ nhõm.

"Cảm ơn Ngư Ngư."

Sau khi Giản Tễ cùng Cận Phi nói chuyện với nhau xong, liền cùng nhau xuống lầu, mới vừa bước vào văn phòng, liền nhìn thấy vài người đang vây quanh Tang Gia Ý.

Vóc dáng Tang Gia Ý kỳ thật không tính quá thấp, ước chừng tầm 1m78.

Chỉ là người đàn ông bên cạnh cậu thân hình cao lớn cường tráng, có vẻ Tang Gia Ý lại có chút nhỏ xinh.

Trên tay người đàn ông cầm một hộp bánh kem đứng bên cạnh Tang Gia Ý, để cậu ăn.

Trước mặt cậu là một người phụ nữ cao gầy, không biết cô đang nói cái gì, Tang Gia Ý ngoan ngoãn lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu.

Sau đó cậu cầm cái muỗng xắn một miếng bánh kem, ăn một miếng, người đàn ông tựa như cha già, hiền từ cười một cái.

Cuối cùng người phụ nữ cười cười vươn tay niết mặt cậu.

"......"

Giản Tễ híp hai con mắt lại, đột nhiên có chút minh bạch câu nói lần trước của Cận Phi, bọn họ một đám người đều cưng chiều Tang Gia Ý là có ý tứ gì.

Nhưng cái tay kia......

Thủy Nguyệt không biết tại sao lại cảm thấy sau lưng chợt lạnh.

Cô nghe thấy động tĩnh phía cửa nhìn lại, liền thấy được người đàn ông tuấn mỹ, ánh mắt nhàn nhạt dừng trên người mình.

Cô không khỏi có chút chột dạ khó hiểu, đột nhiên rút về tay.

Sau đó hoảng hốt gọi một tiếng: "Vũ Tễ lão sư."

"Ba ——" nghe được thanh âm, mọi người trong văn phòng lập tức nhìn sang, liền nhìn thấy người đàn ông tuấn mỹ đang cùng ông chủ của bọn họ bước tới.

Nhìn ngoại hình của đối phương từ xa cũng đủ để mọi người kinh diễm, nhìn gần chỉ cảm thấy tác động mà nó mang lại thực sự quá lớn.

Cận Phi đột nhiên có chút buồn cười, hắn ta thanh thanh giọng nói: "Đều đứng ngốc đó làm gì, không phải chờ mong Vũ Tễ lão sư mấy ngày nay rồi sao?"

Những lời này tựa như một cái chốt mở, mọi người vội vàng đứng dậy chào hỏi:

"Vũ Tễ lão sư."

"Vũ Tễ lão sư, xin chào."

......

Giản Tễ lịch sự cười nói: "Xin chào mọi người."

Kỳ thật bọn họ vốn nghĩ, cho dù mọi người đều sùng bái Vũ Tễ lão sư thì nhiều lắm cũng chỉ là cung kính chút.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới sau khi nhìn thấy người thật, ngược lại, lại khẩn trương ngoài dự đoán.

Không phải bởi vì đối phương là Vũ Tễ lão sư, mà là bản thân người đàn ông này mang đến cảm giác áp bách.

Hắn thoạt nhìn quá khác biệt, như thể không cùng thế giới với tất cả mọi người.

Cho dù là chiếc áo khoác thời trang cao cấp được may thủ công một cách khéo léo, tỉ mỉ, hay là chiếc đồng hồ mấy trăm vạn trên cổ tay, hay khí chất cao quý trên người hắn.

Cho dù hắn cười đến thực ôn hòa, nhưng mọi người vẫn nhịn không được có chút sợ.

Hắn chỉ nhàn nhạt gọi một tiếng: "Tiểu Ý, lại đây."

Tang Gia Ý cắn cái muỗng, nhìn chiếc bánh kem nhỏ lại vô tội nhìn hắn, ngay sau đó nhanh chóng vùi đầu "Hự hự" xúc bánh kem trên tay Tiểu Ngưu Mã.

Giản Tễ giữa mày nhảy một cái.

Cảm thấy tầm mắt sâu kín rơi xuống trên người mình, không biết vì cái gì, da đầu Tiểu Ngưu Mã căng trướng, mồ hôi trên người túa ra.

Có cảm giác như thể bị tóm khi đang chia của vậy.

Hắn nhỏ giọng nói: "Ăn nhanh, ăn nhanh."

Thủy Nguyệt: "......"

Tang Gia Ý tốc độ cực nhanh, chỉ mất mấy giây nhét hết vào trong miệng, sau đó ồm ồm nói: "Cảm ơn Ngưu Mã ca."

Rồi cậu chạy chậm đến trước mặt Giản Tễ, đắc ý cười một cái.

Giản Tễ sợ cậu nghẹn: "...... Ăn từ từ thôi, không ai hối em."

Nói xong, hắn liền hướng về phía mọi người cười nói: "Tôi chỉ tới đưa Tang Tử đi thôi, mọi người tiếp tục làm việc đi, không làm phiền mọi người nữa."

Mọi người liền hô không phiền.

Giản Tễ ôm lấy cổ Tang Gia Ý kéo cậu đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Lộ Dương đang trầm mặc đứng một bên, Tang Gia Ý nhỏ giọng nói:

"Cậu ta chính là Lộ Dương."

Giản Tễ nghiêng đầu, liền đối diện với tầm mắt có chút kinh hoảng của đối phương.

Sau đó hắn lịch sự gật đầu, ôn hòa mở miệng:

"Tôi đã nghe qua thanh âm của cậu rồi, rất êm tai, chỉ cần giữ được bản sắc riêng của mình là được."

—— Tôi biết cậu đang bắt chước tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top