Chương 25: Các người thân đến mức cùng nằm trên một cái giường luôn rồi
Động tĩnh vừa rồi không nhỏ, không ít ánh mắt đều tập trung về phía bên này.
Người bạn trước mặt Lộ Dương nhìn canh rau trên người cậu ta không dám nói lời nào, sắc mặt Lộ Dương âm trầm, nghiêng đầu nhìn về phía Tang Gia Ý.
Đôi con ngươi Tang Gia Ý lẳng lặng, không có bất kỳ cảm tình gì nhìn cậu ta, lại phối hợp với ngữ khí nói chuyện vừa rồi của cậu, Lộ Dương liền biết tiểu nam sinh này là cố ý.
Cậu ta đứng dậy, hai tay nắm chặt: "Đệt, cậu mẹ nó có phải có bệnh hay không?"
Người bạn bên cạnh vội vàng đi lên giữ chặt cậu ta: "Lộ Dương, Lộ Dương, vị này chính là tác giả Tang Tử!"
Tang Gia Ý thường xuyên tới Voice, cho nên những nhân viên đã làm việc ở đây vài năm đều quen biết cậu.
Lộ Dương vừa tới, mà bên ngoài cũng không có ảnh chụp của Tang Gia Ý, cho nên cậu ta không biết mặt Tang Gia Ý.
Vừa nói như vậy, Lộ Dương liền bừng tỉnh.
"Tang Tử?" Cậu ta nhớ ra, từ sau sự cố phát sóng trực tiếp, fans CP của tác giả Tang Tử và Vũ Tễ cũng không phải là bí mật gì.
Lộ Dương cười lạnh: "Làm sao, con chó của Vũ Tễ lão sư chạy ra cắn loạn sao?"
Hai tay Tang Gia Ý đút trong túi áo khoác, bình tĩnh mở miệng: "Manh manh, tự mình đi đi a. Đừng cọ nhiệt cha ngươi nữa được không?"
Ngữ khí của cậu cũng không quá gay gắt, chậm rãi thong thả, không chút hoang mang nhả chữ, lại đem giá trị trào phúng kéo lên cao nhất.
Cho dù không chỉ tên nói họ, nhưng vừa nghe liền biết là có ý gì.
Mọi người thật sự không nhịn được, trực tiếp "Phụt" một tiếng bật cười.
Gương mặt Lộ Dương âm trầm, hai tay nắm chặt, bước lên hai bước, mắt thấy sắp phải động thủ, còn chưa kịp áp sát vào Tang Gia Ý, bên cạnh đã có người xông lên một tay ngăn cách hai người bọn họ.
Sau đó Vu Chanh kéo Tang Gia Ý lùi lại một bước.
Thủy Nguyệt một phen đẩy Lộ Dương ra, thanh âm lãnh lệ: "Sao đây, muốn động thủ sao?"
Lộ Dương tức giận: "Mày mẹ nó mù sao, là nó động thủ trước."
Ngay sau đó, thân hình cao lớn của Tiểu Ngưu Mã đã đi tới, che ở trước mặt hai người, mặt vô biểu tình nhìn Lộ Dương:
"Còn không phải do cậu miệng tiện sao, cọ nhiệt độ lão sư người ta thì an an tĩnh tĩnh mà cọ, cậu một hai cứ phải dẫm lên người ta, càng low hơn, còn muốn so với Vũ Tễ lão sư, cậu xứng sao?"
Tiểu Ngưu Mã một thân cơ bắp, thoạt nhìn chính là cái loại giá trị vũ lực rất cao, Lộ Dương không dám cứng với đối phương.
Hơn nữa cậu ta kỳ thật không định làm lớn mọi chuyện, bình thường cậu ta nói gì mọi người đều chỉ nghe từ tai này qua tai kia rồi thôi, ai biết lần này lại không cẩn thận bị Tang Gia Ý nghe được, liền xông tới gây sự với cậu ta.
Tang Gia Ý được ba người che chắn phía sau, thò ra một cái đầu nhỏ, nhìn Lộ Dương không dám hé răng, mới chậm rì rì thu hồi ánh mắt.
Thấy người an phận hơn chút, Thủy Nguyệt và Tiểu Ngưu Mã mới xoay người dẫn Tang Gia Ý cùng Vu Chanh rời đi.
Tang Gia Ý lúc này mới ngoan ngoãn lại, thành thành thật thật nói: "Cảm ơn Thủy Nguyệt tỷ tỷ, cảm ơn Ngưu Mã ca."
Thủy Nguyệt đưa tay lên xoa nắn khuôn mặt cậu: "Tới, tỷ tỷ thương thương!!"
Vừa nãy người ta mới giúp mình, nên Tang Gia Ý liền ngoan ngoãn đứng bất động tại chỗ.
Khuôn mặt Tang Gia Ý trơn nhẵn, nhéo một cái cảm giác thực mềm mại, làn da lại mỏng, cọ một chút liền đỏ lên.
Tiểu Ngưu Mã vội vàng giữ chặt cô: "Được rồi, được rồi, Tang Tang không chịu nổi bị dày vò như vậy đâu."
Thủy Nguyệt tiếc nuối buông tay, sau đó dạy dỗ cậu:
"Về sau ở bên ngoài không thể tùy tiện động thủ biết không? Cậu nhìn cái thân của cậu đi, đánh không lại người ta còn bị người ta đánh cho thì làm sao bây giờ?!"
Tang Gia Ý gật đầu: "Biết rồi ạ, còn không phải tại em tức quá sao, hơn nữa lúc ấy ở đó có nhiều người như vậy, em sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Thủy Nguyệt vỗ vỗ cánh tay Tiểu Ngưu Mã bên cạnh: "Gọi Ngưu Mã ca của cậu ra mặt đánh người là được rồi nha!"
Tiểu Ngưu Mã: "...... Tôi bị đánh thì làm sao bây giờ? Không cần quan tâm tới sống chết của tôi sao?!"
Mọi người liền bật cười.
Sau đó Thủy Nguyệt giải thích nói: "Danh tiếng của cái tên Lộ Dương kia cũng chẳng ra gì, chính là một tên thích cọ nhiệt, về sau không cần phải dính tới cậu ta."
Tang Gia Ý: "Ồ vâng."
Mà bên kia
Cận Phi đang miêu tả sinh động như thật mọi chuyện phát sinh ở nhà ăn cho Giản Tễ nghe.
"Em ấy có bị khi dễ không?" Giản Tễ đầu bên kia hỏi.
Cận Phi xùy cười một tiếng: "Tang Tử? Cậu ấy mà chịu để cho người khác khi dễ sao, người thì nhỏ, thoạt nhìn gió thổi qua một cái là bay, kết quả người lại hung dữ như vậy!"
Giản Tễ cúi đầu khẽ cười.
Cận Phi tiếp tục nói: "Hơn nữa có nhiều người thích cậu ấy như vậy, vừa thấy cậu ấy sắp bị khi dễ, xung quanh đã có một đám người vội chạy tới che chở cho cậu ấy, cậu sợ cái gì."
Thích...... em ấy?
Con ngươi Giản Tễ vi diệu híp lại: "Phải không?"
"Đúng vậy." Cận Phi không khỏi cảm thán "Đứa nhỏ này chính là vì cậu mà xuất đầu nha, bạn nhỏ ngoan như vậy, nghe thấy cậu bị người khác mắng lại ra mặt thay cho cậu, ai da!"
"Ừm."
Không biết vì cái gì, rõ ràng chỉ có một chữ, Cận Phi lại nghe ra được sự đắc ý cùng khoe mẽ trong đó, nhưng hắn ta lại cảm thấy là ảo giác của chính mình.
"Tang Tử thích cậu như vậy, nếu biết cậu đã kết hôn, không biết có bị sụp đổ hình tượng hay không."
Giản Tễ nhướng mày, lần trước lúc nói chuyện phiếm với Cận Phi hắn chỉ thuận miệng nói tới chuyện kết hôn, nhưng Cận Phi lại không biết cụ thể là ai.
Vì vậy Giản Tễ nhàn nhạt ném ra một quả bom: "Chính là em ấy."
Cận Phi bên kia trở nên im lặng, hắn ta cẩn thận tiêu hóa một chút ý tứ trong câu này của Giản Tễ.
Sau đó Giản Tễ liền nghe thấy Cận Phi bên kia phun ra một câu thô tục: "Không phải chứ, đại ca à, năm trước lúc ăn lẩu không phải còn nói không thân sao???"
"Hiện tại thân hơn chút rồi, không được sao?"
" ' Thân hơn chút '? Các người thân đến mức cùng nằm trên một cái giường luôn rồi mà chỉ có ' chút '?"
Bởi vì kích động, mỗi câu mỗi chữ của Cận Phi ngữ điệu đều vô cùng khoa trương, cơ hồ như muốn gào lên vậy.
Giản Tễ rũ mắt nghĩ tới mấy ngày ở Tô Thị, ừm, cũng coi như là nằm trên cùng một cái giường.
Cận Phi chà mặt, vẫn cảm thấy có chút huyền huyễn: "Không phải chứ, như thế nào, như thế nào lại nhanh như vậy a? Không đúng, không nên hỏi như vậy, như thế nào lại lập tức cùng Tang Tử kết hôn vậy?"
Ngón tay thon dài của Giản Tễ nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, hắn suy nghĩ một chút, sau đó chậm rãi mở miệng:
"Ngày đó ở tiệm lẩu tôi đối với em ấy là nhất kiến chung tình."
"Hửm? Hai người trước kia không phải đã biết trước rồi sao? Hẳn là không phải ' nhất kiến ' đi? Còn có, cậu nhất kiến chung tình, cậu??"
Cận Phi không thể tin được.
Cận Phi xem như cũng quen biết Giản Tễ được vài năm rồi, cậu ta biết người đàn ông này bề ngoài thoạt nhìn ôn hòa nhưng lại vô cùng lạnh nhạt, ác liệt, một người đàn ông nhiều toan tính như vậy có thể nhất kiến chung tình??
"Cậu đừng ngắt lời."
"À."
"Sau đó thông qua cậu biết được em ấy là tác giả Tang Tử, tôi dụng tâm kín đáo nhận 《 Nguyệt Thượng Mi Sao 》, mưu đồ gây rối."
"Ể? Ể? Ể?"
"Sau đó tôi cất công lên kịch bản để kết hôn với em ấy, trong lần đầu tiên gặp mặt, đưa ra lời thỉnh cầu này."
"Vậy Tang Tử liền đáp ứng luôn??"
Giản Tễ cẩn thận nghĩ tới tin nhắn Hựu Hựu vừa mới gửi cho mình, sau đó cười:
"Đúng vậy, vừa thấy mặt liền đáp ứng rồi, em ấy hẳn là đối với tôi cũng là nhất kiến chung tình."
"......" Cận Phi đột nhiên cảm giác có chút ê răng "Tê —— được rồi, được rồi, tôi biết rồi, hai người các người khóa chặt nhau đi."
"Cảm ơn." Giọng điệu Giản Tễ vui vẻ còn mang theo chút cảm giác thô bỉ.
"Tút" một tiếng, điện thoại đã bị Cận Phi cúp.
-
Tang Gia Ý cả ngày đều cắm chốt ở Voice cùng Tiểu Nguyệt bàn kịch bản, trên cơ bản đã xác định được một phần ba nội dung, hạng mục đã có thể chính thức khởi động.
Chờ đến khi chuẩn bị về, Tang Gia Ý phát hiện bên ngoài đã sớm tối đen.
Phòng công tác Voice mở máy sưởi, mặt Tang Gia Ý bị huân đỏ bừng, thậm chí còn cảm giác có chút nóng.
Cậu mặc áo khoác vào nhưng không kéo khóa, thẳng đến lúc ra đến cửa bị một cơn gió lạnh đánh úp, mới bị dạy cho một bài học.
Bên trong Tang Gia Ý mặc một cái áo len cổ tròn, cậu sờ sờ cần cổ trần trụi của chính mình mới hậu tri hậu giác nhớ tới khăn quàng cổ để quên ở văn phòng.
Vừa định chuẩn bị quay lại lấy liền nghe thấy ven đường cách đó không xa vang lên hai tiếng còi ô tô.
Tang Gia Ý quay đầu lại nhìn, phát hiện phía xa đậu một chiếc xe quen thuộc —— là xe của Giản Tễ.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông ngồi trên ghế lái.
Xe màu đen, bóng đêm sau lưng hắn cũng màu đen.
Chỉ có khuôn mặt trắng lạnh lùng của người đàn ông là có vẻ như ánh trăng thanh treo nơi chân trời.
Nhưng đối phương lại nghiêng đầu cười với cậu, vươn một bàn tay ra vẫy tay với cậu.
Tang Gia Ý liền cảm thấy lạnh lẽo trên người đối phương nháy mắt biến mất hầu như không còn, cậu nhận ra khẩu hình của người đàn ông, hắn nói: "Hi~"
Không biết khi nào, mặt mày Tang Gia Ý đã cong lên.
Cậu bước nhanh qua, mở cửa bên phía ghế phụ, ngồi xuống.
"Sao anh lại tới đây?"
Giản Tễ cười cười: "Đón em tan tầm."
Vừa nói xong, Giản Tễ liền thấy áo khoác mở rộng của cậu, khẽ nhíu mày.
"Bên ngoài lạnh như vậy, sao không mặc áo cho đàng hoàng rồi hãy ra?"
"Bên trong rất nóng, lúc đi ra em quên mất."
Trong xe cũng thực ấm áp, cho nên Tang Gia Ý vẫn chưa kéo khóa áo lại.
Giản Tễ sờ sờ sườn mặt cậu, sau đó khởi động xe.
Giản Tễ mở miệng hỏi: "Hôm nay cùng người khác cãi nhau?"
Tang Gia Ý nhanh chóng ngẩng đầu nhìn hắn, có nội gián!
"Ai nói với anh?"
"Cận Phi đó." Giản Tễ không chút do dự bán đứng bạn bè, cả khuôn mặt hắn đều mang theo ý cười "Vì anh mà cùng người khác tranh chấp?"
Tang Gia Ý có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi: "Không phải vì anh."
Giản Tễ chỉ coi như tiểu hài tử mạnh miệng, vừa định nói gì đó, Tang Gia Ý đã mở miệng.
"Là vì Vũ Tễ lão sư!"
Giản Tễ: "......??"
Đôi mắt sáng ngời của Tang Gia Ý nhìn hắn một cái, sau đó lại cười cười.
"Nếu người cậu ta mắng là Giản Tễ, em liền mặc kệ nha!"
Giản Tễ suýt nữa tức cười, lúc xe dừng lại chờ đèn đỏ, liền chuẩn bị bắt người lại thu thập một trận.
Tang Gia Ý cười vui vẻ định trốn, điện thoại trên đùi vang lên.
Trong xe đột nhiên an tĩnh lại, chỉ có tiếng chuông điện thoại vẫn đang vang.
Tang Gia Ý nhìn ba chữ to "Tề Tu Văn" trên màn hình, ý cười trên mặt dần dần rơi xuống.
Thần sắc trên mặt Giản Tễ cũng phai nhạt đi, nhưng ánh mắt hắn nhìn Tang Gia Ý thực nhu hòa: "Không muốn nghe, có thể trực tiếp tắt máy."
Tang Gia Ý lắc đầu, cậu kỳ thật có thể đoán được đối phương gọi tới là có chuyện gì, nhưng cậu có chút lời muốn nói.
Vì vậy, cậu nhấn nút nhận cuộc gọi này.
"Tiểu Ý, sắp tới sinh nhật rồi, trở về cùng Tiểu Du tổ chức cùng nhau đi, hai đứa là sinh cùng ngày mà."
Tang Gia Ý tựa lưng vào ghế ngồi, lẳng lặng nghe bên kia sắp xếp tiệc sinh nhật, tầm mắt lại thẳng tắp dừng trên người Giản Tễ bên cạnh.
Người đàn ông đang chuyên chú lái xe, ánh đèn mờ nhạt ngoài cửa sổ xẹt qua một đoạn lại một đoạn chiếu lên mặt hắn, ánh sáng cùng màn đêm đan xen, ngũ quan có vẻ càng trở nên thâm thúy.
Trong ánh sáng tối tăm này, chỉ cần nhìn Giản Tễ, Tang Gia Ý liền có cảm giác an tâm kỳ diệu.
Bên kia Tề Tu Văn đang nói cái gì, Tang Gia Ý không rảnh để nghe.
Trong đầu cậu bắt đầu hồi tưởng, lần đầu tiên khi cậu cùng Giản Tễ gặp mặt, đối phương nói —— hết thảy sẽ dựa theo ý nguyện của em mà làm.
Trong nháy mắt, lại chuyển đến khung cảnh ngày hôm đó ở Giản gia, Giản Tễ còn nói —— Những gì em muốn, đều sẽ có.
Tựa hồ là cảm nhận được tầm mắt của cậu, Giản Tễ nghiêng đầu, đối diện với cậu.
Một đạo ánh đèn neon ngoài cửa sổ chiếu vào đôi mắt đen nhánh của Giản Tễ, bên trong là một mảnh trầm lặng ôn nhu.
Tang Gia Ý đột nhiên có được dũng khí cùng tự tin thật lớn ——
"Tu Văn ca, năm nay tôi sẽ không qua đó."
"Sinh nhật của tôi là sinh nhật của tôi, tôi không cần phải trải qua cùng người khác."
"Tôi ghét Tề Tu Du, cũng ghét bánh kem dâu tây, càng ghét Tề Tu Du thích bánh kem dâu tây."
"Năm nay tôi sẽ có một cái bánh kem chocolate chỉ thuộc về chính mình."
Tác giả có lời muốn nói:
HựuHựu: Anh cái đồ học lỏm này! Anh không thể tự biên một cái kịch bản khác chomình sao?! Chỉ chỉ trỏ trỏ.jpg
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top