Chương 22: "Tiểu thê tử."


Mặc kệ tình huống trong phòng bao như nào, giám đốc không màng công danh dẫn theo nhân viên của mình lui ra ngoài.

Hôm nay ông ta nhận được một nhiệm vụ bên trên giao xuống, nói là hôm nay có một buổi họp lớp trong phòng VIP, yêu cầu ông ta đi thông báo một chút tình hình cho một vị khách trong đó.

Giám đốc vừa nghe đã hiểu!

Này còn không phải là muốn ra mặt cho người khác sao? Ông ta đã nhìn thấy rất nhiều chuyện cho mặt mũi như này rồi.

Đương nhiên là càng cao càng tốt, thái độ của ông ta càng cung kính nịnh nọt càng tốt.

Chuyện nhỏ! Nhìn ông ta thể hiện đi!

Vì vậy ông ta hỏi: "Có ảnh chụp của vị khách kia không ạ?"

Bên trên nói: "Không có, ông chủ bên kia nói là tìm người đẹp nhất trong đó."

Giám đốc: "......?"

Lúc ông ta tiến vào phòng bao còn có chút thấp thỏm, này nếu như nhận sai người, ông ta không phải là xong đời rồi sao?

Nhưng cũng may, vừa đi vào, bất luận là nam hay nữ, thì đập vào mắt chỉ có mỗi vị kia là đẹp nhất, chính là cái loại chỉ một ánh mắt đầu tiên cũng sẽ bị cậu thu hút.

Ông ta yên tâm lại, ổn rồi!

-

Trong nháy mắt, mặt Tang Gia Ý đỏ bừng, sau đó lúc nhìn thấy Lý Trì Hạ, sửng sốt một chút, rồi lớn tiếng nói:

"Phải, tôi kết hôn rồi!"

Giáo sư Lý nhất thời không biết là nên hỏi chuyện Tang Gia Ý trước hay là mắng thằng cháu trai bám theo mình trước.

Có người lục tục chào hỏi cùng Lý Trì Hạ: "Đàn anh, xin chào."

Lý Trì Hạ mơ màng hồ đồ đi tới, có chút cứng nhắc cùng mọi người chào hỏi.

Hắn tùy ý tìm vị trí ngồi xuống, ánh mắt dừng trên khuôn mặt trắng hồng của Tang Gia Ý:

"Tiểu Ý, sao lại kết hôn rồi? Chuyện khi nào vậy?"

Tang Gia Ý nhìn ánh mắt tò mò xung quanh, cậu kỳ thật không phải quá muốn nói chuyện này trước mặt nhiều người như vậy, nhưng đây là một cơ hội tuyệt vời để chặt đứt tâm tư của Lý Trì Hạ.

Không phải anh ta nói cậu vẫn độc thân cho nên anh ta có quyền lợi theo đuổi sao?

Vì vậy Tang Gia Ý cười cười: "Vào Tết Âm Lịch, trước đó cũng đã quen biết một thời gian rồi, cảm thấy ở chung rất tốt nên liền kết hôn."

Có người cười nói đùa giỡn: "Chúng ta hôm nay đều được hưởng lợi từ Tang Tang hết, có thể ở chỗ này ăn uống no say một bữa."

Người nọ nói xong liền nâng ly với Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý tửu lượng kém, liền lấy trà thay rượu đáp trả lại.

Sau đó bầu không khí lúc này mới nóng lên, Tiêu Tiêu ngơ ngác vỗ vỗ cánh tay Tang Gia Ý: "Sao cậu không nói gì với tôi hết vậy?"

Tang Gia Ý có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi xin lỗi, tôi thật sự không biết anh ấy làm chuyện này."

Tiêu Tiêu chế nhạo cười cười: "Đây là tới ra mặt cho cậu đi."

Tang Gia Ý cảm thấy có chút ngượng ngùng, không nói gì.

Sau đó ánh mắt cậu xẹt qua thần sắc ảm đạm trên người Lý Trì Hạ, Tang Gia Ý cảm thấy ngay lúc mình nói muốn cùng bạn học họp lớp, Giản Tễ đã đoán được chuyện này.

Nghĩ đến đây, cậu móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Giản Tễ.

Lúc Giản Tễ đang trong phòng bao ăn cơm với người khác thì điện thoại trên bàn rung lên:

【 Hựu Hựu:!!! 】

Giản Tễ không phải quá hiểu đây là có ý gì, suy tư một chút, hắn nói với trợ lý Trần bên cạnh vài câu, sau đó trợ lý Trần liền ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau đã quay về, khom lưng nhỏ giọng giải thích tình huống cho Giản Tễ.

Giản Tễ sau khi nghe xong, trực tiếp bật cười.

Giám đốc này thật đúng là một nhân tài.

Giản Tễ thật sự không định khoa trương như vậy, sợ đứa nhỏ thấy xấu hổ.

Vì vậy lúc hắn tìm người truyền lời cho giám đốc, thật ra ý tứ bên ngoài chỉ là, đem tình huống giải thích rõ ràng cho Hựu Hựu miễn cho người không biết chuyện gì đang xảy ra.

Về chuyện có muốn để cho mọi người biết tình huống thật sự hay không hoặc có để mọi người biết chuyện cậu đã kết hôn hay không thì đều do cậu tự mình quyết định.

Không nghĩ tới vị giám đốc kia lại làm ra chuyện như vậy.

Vương tổng ngồi đối diện khẽ cười: "Là phát sinh chuyện tốt gì sao? Giản tổng thoạt nhìn tâm tình không tồi."

Giản Tễ uống một ngụm rượu, cười nói: "Không có gì, là nghĩ tới vị kia trong nhà thôi."

Mấy người trên bàn ngơ ngác nhìn nhau: "Giản tổng đây là...... bên cạnh có người rồi?"

Giản Tễ sửa lại cách nói của bọn họ cho đúng: "Không chỉ đơn giản là có người mà là kết hôn rồi."

Trợ lý Trần uống một ngụm rượu, thoáng kinh ngạc, cậu ta cũng là hai ngày gần đây phải giúp ông chủ nâng cấp phòng bao mới biết được.

Một người đàn ông tàn nhẫn như vậy, có vợ?!

Có người đùa giỡn: "Vậy chúc mừng Giản tổng có được tiểu thê tử."

Giản Tễ uống chút rượu, tuy không say, nhưng cũng làm cả người hắn trở nên mệt mỏi biếng nhác, hắn tựa lưng vào ghế, đầu ngón tay cầm ly đựng rượu trong suốt chậm rãi chuyển động.

Nghe thấy câu này, nghĩ đến đứa nhỏ mới 22 tuổi, cúi đầu cười: "Xác thật là một tiểu...... thê tử."

Hắn cường điệu chữ "tiểu" kia.

Mà ở phòng bao bên kia.

Giáo sư Lý tuổi lớn, người trẻ tuổi lại muốn nháo muộn hơn chút, hơn nữa có ông ở đây, bọn nhỏ này cũng không tiện bung lụa, cho nên dứt khoát ăn xong liền rời đi trước.

Lúc chuẩn bị đưa Lý Trì Hạ về theo, liền nhìn thấy cháu trai của mình buồn bã không lên tiếng ngồi uống rượu.

Giáo sư Lý trong lòng thở dài, nghĩ cái này Lý Trì Hạ không muốn buông cũng phải buông rồi, để cho hắn uống rượu giải sầu đi vậy.

Chờ người đi rồi, trong phòng bao cũng thả lỏng hơn, ầm ĩ đòi chơi lời thật lòng và đại mạo hiểm.

Đều là người mới tốt nghiệp không lâu, khí chất thanh xuân thời học sinh vẫn còn trên người, vừa có chút ngang tàn, lại mang theo chút chừng mực của người trưởng thành.

Cuối cùng, bình rượu chỉ về phía Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý cười đáp: "Lời thật lòng, mọi người hỏi đi."

Một nam sinh hỏi: "Xin hỏi cậu có mập mờ với đàn anh Lý Trì Hạ không?"

Thanh âm mang theo chút ác ý.

Không khí trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, ánh mắt Tang Gia Ý nhìn thẳng vào đối phương, là một nam sinh rất thanh tú.

Lúc còn học đại học Tang Gia Ý kỳ thật cũng không phải là một người siêng năng xã giao, cho nên có rất nhiều người, hiểu biết của cậu với đối phương chỉ giới hạn ở tên tuổi.

Nam sinh đối diện kia chính là như vậy, hình như tên là Mạnh An, nếu nói về ấn tượng nào khác thì chính là đối phương luôn thích cùng cậu cạnh tranh.

Tang Gia Ý cũng không biết tranh cái gì, trước giờ cậu đều không để trong lòng.

Nhưng ngay lúc này, Tang Gia Ý hậu tri hậu giác ý thức được, Mạnh An có khả năng là thích Lý Trì Hạ.

Lý Trì Hạ đã uống một đống rượu, nghe vậy ánh mắt dừng trên người Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý cười: "Nếu có mập mờ thì tôi sẽ không công khai chuyện kết hôn."

Tang Gia Ý từ trước đến nay không phải là một người dễ bắt nạt, xét đến cùng, cái này còn phải cảm tạ Tề Tu Du.

Thời niên thiếu bị Tề Tu Du dày vò quá nhiều, cho dù có là một cái bánh bao cũng có thể trở nên kiên cường.

Vì vậy ý cười trên mặt cậu càng rõ ràng hơn: "Tôi từ trước đến giờ đều từ chối rất rõ ràng, đàn anh Lý, anh nói phải không?"

Lý Trì Hạ há miệng thở dốc, vừa định chuẩn bị nói gì đó, Tang Gia Ý đã tiếp tục mở miệng.

Cậu đối mặt với Mạnh An: "Thật lạ lùng, cậu thích đàn anh Lý, thì cậu đi tìm anh ta đi, tìm tôi gây phiền toái thì có ích gì, tôi cùng anh ta lại không có quan hệ gì."

Sắc mặt Mạnh An rất khó xem.

Bên cạnh có người điều tiết không khí: "Được rồi, được rồi, đều đừng nói nữa, Tang Tang cũng đã kết hôn rồi, còn nói mấy cái này có ý nghĩa gì chứ?"

Mạnh An trào phúng: "Chồng Tang Gia Ý giàu như vậy ai biết được có phải là một ông già hay không."

Nghe thấy lời này, Tang Gia Ý một chút cũng không tức giận, thậm chí còn thấy buồn cười.

Giản Tễ? Ừm, ông già.

Chờ sau khi cơm nước xong, một đám người kéo nhau ra khỏi phòng bao, Tang Gia Ý đang chuẩn bị ra ngoài, đã bị Lý Trì Hạ nắm lấy cánh tay:

"Tiểu Ý, chúng ta nói chuyện đi."

Tang Gia Ý uống chút rượu nên có chút choáng váng, phản ứng không kịp, cậu đang định mở miệng thì phòng bao cách đó không xa cũng mở cửa ra, một đám người tây trang giày da khí độ bất phàm từ bên trong đi ra.

Các bạn học vừa từ phòng bao đi ra lập tức tò mò dừng chân tại chỗ.

Bọn họ đều là một đám sinh viên mới bước chân từ trường ra, đại đa số đều xuất thân bình thường, tới một địa phương cao cấp xa hoa như vầy, vốn đã có chút không được tự nhiên, huống chi còn trực tiếp đối mặt với nhân sĩ cao tầng ngoài xã hội.

Trong khoảnh khắc, mọi âm thanh đùa giỡn đều nhỏ dần lại, cho đến khi hoàn toàn an tĩnh.

Người phục vụ đứng giữ cửa chờ vị khách cuối cùng từ bên trong bước ra.

Tang Gia Ý quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Giản Tễ mặc một thân đồ vest màu đen bước ra từ bên trong.

Dáng người hắn đĩnh bạt thon dài, trên tay cầm một chiếc áo khoác lông màu xám, cả người lộ ra một cổ cảm giác lạnh nhạt không chút để ý.

Mọi người xung quanh đang lấy lòng khen hắn nức nở, hắn chỉ lơ đãng rũ mắt sửa sang lại cổ tay áo của mình.

Trên đỉnh đầu là ánh đèn vàng lộng lẫy, từ trên xuống dưới xuyên thẳng qua hàng lông mi dài mảnh đổ bóng trên làn da trắng lạnh của hắn.

Tang Gia Ý nghe thấy quanh mình có người nhỏ giọng kinh hô cảm thán.

Tựa hồ là chú ý tới tầm mắt bên này, hắn ngẩng đầu nhìn sang, đoàn người xung quanh nháy mắt trở nên khẩn trương.

Ánh mắt đầu tiên Giản Tễ nhìn đến chính là cánh tay đang bị nắm giữ của Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý cảm giác hắn hình như giật giật khóe miệng, làm Tang Gia Ý theo bản năng căng thẳng da đầu.

"Tiểu Ý, lại đây."

Mọi người liền nhìn thấy Tang Gia Ý tránh thoát bàn tay của Lý Trì Hạ, tung ta tung tăng chạy về phía Giản Tễ.

Lý Trì Hạ ngơ ngác nhìn lòng bàn tay mình, lại nhìn Tang Gia Ý vừa đi khỏi bên kia, đã bị người đàn ông tuấn mỹ ôm chặt.

Nam nhân duỗi tay khẽ phủi chỗ cánh tay vừa mới bị chạm qua của Tang Gia Ý, tựa như đang phủi đi thứ đồ dơ bẩn nào đó.

Sau đó ánh mắt đen tối lạnh nhạt dừng trên người anh ta, Lý Trì Hạ lập tức tỉnh rượu, hoảng hồn.

Mọi người bên cạnh Giản Tễ cũng sửng sốt: "Giản tổng, đây là......"

Giản Tễ nắm tay cậu quơ quơ, ngậm cười nói: "Tiểu thê tử."

Sau đó lại nhéo nhéo lòng bàn tay mềm mại của Tang Gia Ý: "Nào, em chào hỏi mọi người đi."

Tuy rằng không thể uống nhiều rượu, nhưng lúc trong phòng bao cũng không thể tránh né dính phải mấy ngụm, tửu lượng của cậu cực kém, hiện tại cả người phản ứng rất chậm.

Nghe được ba chữ "Tiểu thê tử" kia, còn chưa kịp phản ứng là đang nói tới mình đã nghe thấy Giản Tễ nói.

Sau đó ngoan ngoãn nhấc tay vẫy vẫy với bọn họ: "Chào mọi người."

Vẻ mặt mọi người phức tạp, nhìn nhìn đứa trẻ ngoan ngoãn này, lại nhìn nhìn Giản Tễ.

Trong khoảng thời gian ngắn chỉ nghĩ, người đàn ông này ở trên thương trường không phải người, hình như trong cảm tình sinh hoạt cũng không giống như có thể làm người.

Có người vội vàng đáp lại Tang Gia Ý: "Giản ......" Vừa mới chuẩn bị kêu giản thái thái, nhưng lại phát hiện đối phương là một tiểu nam sinh, vì vậy cường ngạnh xoay chuyển "Giản tiên sinh, xin chào."

Cái từ "Giản tiên sinh" này không phải chỉ Giản Tễ, mà ý là tiên sinh của Giản Tễ.

Tang Gia Ý có chút hiểu ngầm, cậu vội vàng che miệng, tới gần Giản Tễ nhỏ giọng như thì thầm: "Bọn họ vì cái gì gọi em là Giản tiên sinh mà không gọi anh là Tang tiên sinh?"

"......" Tất cả mọi người đều nghe được.

Giản Tễ nén cười, sau đó cũng làm bộ nói nhỏ như vậy: "Bởi vì bọn họ không biết em họ Tang."

"Ò." Cậu ồ ồ đáp.

Giản Tễ nhận ra Tang Gia Ý có chút không thích hợp, bình thường tuy rằng cũng ngoan, nhưng mà cũng không giống như bây giờ, ngoan đến mức nói gì cũng tin.

Hắn nắm cằm cậu để cậu ngẩng đầu lên, mà chính mình hơi hơi cúi đầu, tư thể như muốn hôn nhau.

Mọi người đứng nhìn cách đó không xa đều đỏ mặt.

Hai người dựa gần, sau đó Giản Tễ liền ngửi thấy mùi rượu hoa đào trên người cậu.

Vì vậy, hắn chậm rãi mở miệng nói:

"Uống rượu?"

Tác giả có lời muốn nói:

Giám đốc: Chuyện nhỏ, xem tôi có mê chết mấy người không!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top