Chương 20: "Mỗi ngày đều nghe thanh âm như vậy đi ngủ, có thể ngủ được sao?"


Tang Gia Ý ghé vào trên giường, nghe tiếng rửa mặt trong phòng vệ sinh truyền đến, cậu giống như đà điểu, cả khuôn mặt đều chôn ở trong chăn, cảm giác chính mình cũng chín luôn rồi.

Trong đầu cậu còn đang hồi tưởng lại câu nói kia của Giản Tễ:

"Phản ứng sinh lý vào sáng sớm của đàn ông, em không có sao?"

Tang Gia Ý: "......"

Cậu cảm nhận được sự trào phúng!

Tang Gia Ý đương nhiên biết, kỳ thật đôi khi không liên quan gì đến tình dục, chỉ là do phản ứng sinh lý.

Nhưng...... Nhưng...... Không thể chĩa súng về phía cậu a!!

Sau đó Tang Gia Ý trở mình, nằm ngửa ở trên giường, nhìn trần nhà màu trắng, suy nghĩ hoàn toàn không chịu nghe theo sự khống chế của mình.

Một mặt nghĩ, a, xấu hổ quá.

Mặt khác lại nghĩ, với xúc cảm lúc sáng, công chính trong tiểu thuyết của cậu xem ra có chút nhỏ, có thể tăng kích cỡ lên một chút.

Quả nhiên nghệ thuật đến từ cuộc sống.

Trong lúc suy nghĩ của cậu đang bay bảy phương tám hướng thì Giản Tễ đã đứng ở mép giường, hắn có chút buồn cười nhìn người nào đó đang nằm trên giường hồn vía trên mây không biết suy nghĩ cái gì.

Những sợi tóc đen mềm của đối phương tán loạn trên gối , mặt đỏ bừng, cổ cũng đỏ bừng.

Có lẽ do tư thế ngủ lúc tối nên nút áo bị sút một bên cũng không biết, quần áo xộc xệch, khiến cho xương quai xanh lộ ra một mảng lớn.

Hắn đột nhiên cảm thấy có chút vi diệu, rõ ràng cái gì cũng chưa làm, sao bộ dạng lại như thể cái gì cũng đã làm rồi vậy?

Tang Gia Ý lấy lại tinh thần, liền thấy được người đàn ông đang đứng ở mép giường nhìn mình.

Trong đầu cậu lại vang vọng câu nói vừa rồi của Giản Tễ: "Em không có sao?"

Cậu bị trào phúng.

Sau đó Tang Gia Ý thẹn quá thành giận "Hừ" một tiếng, từ trên giường bò dậy, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Giản Tễ bật cười.

-

Bởi vì ngày mai phải lên đường về nhà, cho nên Giản Tễ ở trong phòng thu dọn hành lý của hai người, Tang Gia Ý ở dưới lầu nói chuyện cùng Tang gia gia.

Chỉ là chẳng được bao lâu, liền nhìn thấy người hốc mắt hồng hồng trở lại phòng.

Giản Tễ căng thẳng, bước tới cúi đầu nhìn sắc mặt cậu: "Làm sao vậy?"

Trong nhất thời, biệt nữu giận dỗi lúc sáng cũng không còn, Tang Gia Ý lôi kéo tay áo hắn, có chút ủy khuất: "Ông nội không muốn đi cùng em."

Giản Tễ vuốt ve khuôn mặt cậu: "Anh xuống nói chuyện với ông."

Lúc Giản Tễ xuống lầu, lão nhân gia đang mặc một chiếc áo khoác quân đội thật dày, ngồi trên ghế trúc ngoài sân phơi nắng.

Giản Tễ ngồi bên cạnh lão nhân gia, Tang gia gia quay đầu lại nhìn hắn một cái, sau đó cười nói: "Làm sao, đảm đương vài trò thuyết khách à."

Giản Tễ rót cho Tang gia gia thêm một ly trà nóng: "Trước giờ Hựu Hựu vẫn luôn một thân một mình ở kinh đô, rất cô đơn, em ấy rất nhớ người."

Tang gia gia nhìn bầu trời xanh biếc trên đỉnh đầu: "Nhưng ông hy vọng nó có thể được người thân thật sự của mình tiếp nhận, có càng nhiều người thân thiết yêu thương nó."

Tang gia gia biết người nhà họ Tề không thích mình, hy vọng Tang Gia Ý không cần tiếp tục gặp mình, ông không muốn làm đứa nhỏ khó xử.

"Ông nội, không phải đâu, Hựu Hựu chưa bao giờ muốn làm đứa con của Tề gia, bởi vì tò mò, hai ngày trước con có hỏi nhiều vài câu, con hỏi cậu ấy lúc đó trở về Tề gia tại sao lại không đổi họ."

Giản Tễ cúi đầu cười: "Cậu ấy nói, ' bởi vì em muốn làm Hựu Hựu ', Hựu Hựu bên trong chữ Tang, cậu ấy chưa bao giờ cảm thấy Tang là Tang của vợ chồng Tang gia, mà là Tang của người, trong lòng cậu ấy chỉ chấp nhận duy nhất một thân nhân là người."

Nói tới đây, Tang gia gia như nghe ra được gì đó, đột nhiên có chút khổ sở, ông nghiêng đầu hỏi Giản Tễ:

"Hựu Hựu có phải sống ở Tề gia không quá tốt hay không?"

Đứa nhỏ này trước giờ chỉ toàn nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu.

Giản Tễ trầm mặc không nói gì.

Một lát sau, hắn mở miệng nói: "Theo con được biết, vợ chồng Tang gia mấy năm nay cũng đã chặt đứt lui tới cùng người, sống ở một thành phố khác, người cũng là lẻ loi một mình, Hựu Hựu lo lắng cho người."

Tang gia gia vừa mới chuẩn bị mở miệng, một người hàng xóm đi ngang qua cánh cửa rộng mở thanh âm lảnh lót chào hỏi:

"Tang lão gia tử, buổi sáng tốt lành nha, rau cá ở chợ hôm nay tươi lắm đó!"

Tang gia gia cười cười, thanh âm to lớn vang dội đáp: "Biết rồi, đợi chút đi mua liền!"

Chờ người đi rồi, Tang gia gia mới quay đầu cười nói: "Ông ở cái trấn nhỏ này sống cả đời, người già rồi, không đi được nữa!" Nói xong, hốc mắt lão nhân gia bỗng dưng có chút ướt "Bà nội của Hựu Hựu cũng nằm xuống tại nơi này."

Lão nhân gia vừa nói vậy, Giản Tễ hoàn toàn minh bạch.

Lúc hắn trở lại phòng, Tang Gia Ý liền vội vã đứng dậy: "Thế nào rồi?"

Giản Tễ lắc đầu, nước mắt Tang Gia Ý liền rớt xuống: "Sao ông lại không muốn đi cùng em, em chỉ muốn cho ông được sống tốt hơn thôi mà? Ông nội trước kia rất vất vả, em không muốn để ông phải vất vả như vậy nữa."

Hiện tại cậu đã có năng lực có thể cho ông một cuộc sống tốt hơn.

Giản Tễ dịu dàng lau nước mắt cho cậu, sau đó kéo cậu đi về phía cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, một cảnh tượng phố phường náo nhiệt đậm hơi thở cuộc sống.

Giản Tễ chỉ cảnh sông bên ngoài: "Con sông này đẹp không?"

Tang Gia Ý thút tha thút thít: "Đẹp."

"Em nhìn lão gia gia chèo thuyền kia, người có tốt không?"

"Tốt, trước kia mùa hè lúc tan học, ông ấy còn cho em hạt sen để ăn."

"Em có nhớ rõ ở đây có bao nhiêu con hẻm không?"

"Nhớ rõ, 167 con hẻm, ở đâu bị vẽ bậy em cũng nhớ rõ."

Thanh âm Giản Tễ càng thêm dịu dàng: "Vậy có thích chỗ này không?"

"Thích...... Ở đây là nhà."

Giản Tễ xoa nắn lòng bàn tay mềm mại của cậu: "Vậy ông nội cũng thích."

Hốc mắt Tang Gia Ý phiếm hồng ngơ ngác quay đầu nhìn hắn, Giản Tễ cúi đầu đối diện với tầm mắt cậu: "Em hiểu rõ nơi này, ông nội so với em còn rõ hơn, em thích, ông nội so với em còn thích hơn."

"Lần trước lúc chúng ta ra ngoài, có phải có rất nhiều người chào hỏi em hay không? Vừa nãy cũng có người cùng ông chào hỏi, rất nhiệt tình, hàng xóm láng giềng nơi này đều rất tốt."

Thấy người rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, không khóc nữa, Giản Tễ nói:

"Hựu Hựu, mỗi người đều có cuộc sống của bản thân mình, không ai có thể thay người khác quyết định."

" ' Cuộc sống tốt ' cũng không có một cái tiêu chuẩn chính xác nào, em muốn ở bên cạnh lão nhân gia, em muốn cho ông có một cuộc sống sung túc hơn, nhưng kinh đô là một thành thị có nhịp sống tương đối nhanh, ông nội bên đó trừ em ra cũng không quen biết ai, em muốn để ông bị vây giữa bê tông cốt thép sao?"

Tang Gia Ý nghẹn ngào lắc đầu: "Không muốn."

"Lão nhân gia nhớ tình bạn cũ, hơn nữa, bà nội có phải cũng ở chỗ này không? Ông nội muốn ở bên cạnh bà."

Nước mắt Tang Gia Ý lại rớt xuống: "Em...... biết rồi."

Hắn nắm tay cậu kéo nhẹ về phía trước, Tang Gia Ý đã bị người ôm sát vào trong lồng ngực, thanh âm ôn nhu trên đỉnh đầu vang lên: "Hựu Hựu ngoan."

"Về sau chúng ta thường xuyên trở về thăm ông, được không?"

Giọng nói Giản Tễ rơi xuống, liền cảm giác đứa nhỏ chôn mặt trong hõm vai mình giật giật, tựa hồ là đang gật đầu.

Giản Tễ liền cười.

Sáng hôm sau, chiếc xe đón bọn họ đang đậu trước cửa, miễn cho dằn vặt trên đường, Tang Gia Ý cùng Giản Tễ không để lão nhân gia tiễn mình.

Tang gia gia nắm lấy tay Tang Gia Ý, nhỏ giọng dặn dò.

Nói xong, Tang gia gia duỗi một bàn tay về phía Giản Tễ, Giản Tễ hiểu ý vươn tay nắm lấy tay lão nhân gia.

Bởi vì lao động quanh năm, lòng bàn tay Tang gia gia có một lớp chai rất dày, nhưng lúc nắm lấy lại vô cùng ấm áp.

Ông đặt tay Tang Gia Ý và Giản Tễ dán cùng một chỗ, sau đó dùng bàn tay của mình gắt gao bao bọc lấy bàn tay của họ.

Tang gia gia quay đầu nhìn người trẻ tuổi cao lớn tuấn mỹ, ông nói: "Tiểu Giản à, con cũng là một đứa trẻ tốt, Hựu Hựu ở bên cạnh con, ông rất yên tâm."

Như sắp phải chia xa, lão nhân gia không nỡ, đè nén sự khó chịu trong lòng nói với Giản Tễ:

"Con phải luôn coi nó là Hựu Hựu."

Hốc mắt Tang Gia Ý lập tức đỏ bừng: "Ông nội......"

Giản Tễ hiểu ý lão nhân gia, "Hựu Hựu" đã không còn đơn thuần là một cái tên, mà là một bảo bối được phủng trong lòng bàn tay.

Hắn nghiêm túc nói: "Con bảo đảm với người, Hựu Hựu vẫn sẽ luôn là Hựu Hựu."

—— Hựu Hựu vẫn sẽ luôn là bảo bối.

Tang Gia Ý hít hít cái mũi, ngơ ngác nhìn về phía Giản Tễ bên cạnh.

Tang gia gia lúc này mới bật cười, càng nắm lấy tay bọn họ chặt hơn, sau đó mới buông ra, đôi tay hướng ra ngoài vẫy vẫy:

"Đi thôi đi thôi, còn dây dưa nữa thì muộn mất."

Giản Tễ dắt theo Tang Gia Ý cứ ba bước lại quay đầu một lần đi ra ngoài, chờ đến khi đã ngồi trên máy bay, cảm xúc Tang Gia Ý mới dần ổn định lại.

Cậu nhỏ giọng nói với Giản Tễ bên cạnh: "Xin lỗi anh, lần này hình như làm chậm trễ rất nhiều thời gian của anh."

Vốn chỉ định ở lại 4, 5 ngày, kết quả cuối cùng lại ở hẳn một tuần.

Giản Tễ lắc đầu: "Không chậm trễ, ở đây anh thực sự rất vui vẻ."

Tết Âm Lịch năm nay, bọn họ kỳ thật trải qua đều không tốt, sau Tết Âm Lịch lại đến nơi đây, cùng Tang gia gia trải qua một đoạn thời gian, mới chân chính coi như trải qua Tết Âm Lịch.

"Về sau lúc em về đây, phải gọi anh đi cùng."

Tang Gia Ý mím môi cười, sau đó phản bác: "Không gọi, anh tởi chỉ tranh sủng với em mà thôi."

"Nào có, em là Hựu Hựu, anh chỉ là Tiểu Giản."

Đôi mắt Tang Gia Ý chăm chú nhìn hắn một lát, sau đó mở miệng, nhấn từng chữ một: "Tiểu, Giản."

"Làm gì?" Giản Tễ nhéo nhéo khuôn mặt cậu, đáp lời.

Ý cười trong mắt Tang Gia Ý càng rõ ràng, không nói gì.

-

Sau khi hai người từ Tô Thị trở về, liền hoàn toàn cắm đầu vào công việc, ai cũng có việc bản thân cần phải hoàn thành.

Tang Gia Ý cùng biên kịch Tiểu Nguyệt của phòng công tác Voice hợp tác cải biên 《 Nguyệt Thượng Mi Sao 》để câu chữ có thể dễ dàng biểu đạt bằng lời nói hơn.

Giản Tễ xử lý sự tình còn lại của Giản thị, sau đó còn phải dành thời gian tiến hành thu âm.

Lúc cùng Vu Chanh gọi điện thoại thảo luận, Vu Chanh đột nhiên tò mò hỏi:

"Ể, có chút kỳ quái, dạo gần đây hình như cậu không có hỏi tôi những chuyện liên quan tới Vũ Tễ lão sư?"

Bởi vì đều cùng trong giới CV, có tin tức nào liên quan tới Vũ Tễ, Vu Chanh bên kia ngược lại sẽ càng linh thông hơn chút, cho nên trước kia đều là Tang Gia Ý chủ động đi hỏi cậu ta.

Nhưng gần đây, trong lúc Tang Gia Ý nói chuyện phiếm với Vu Chanh, thậm chí rất ít nhắc tới Vũ Tễ.

"Ách......"

Tang Gia Ý trong nhất thời cũng không biết phải trả lời như thế nào, chẳng lẽ nói cậu cùng Vũ Tễ lão sư kết hôn rồi, có cái gì cậu đều có thể trực tiếp hỏi?

Cũng may Vu Chanh cũng không phải quá chú ý tới đề tài này, cậu ta quay đầu có chút dè dặt chủ động nói:

"Bất quá, Tang Tang à, có chuyện này...... tôi nói cho cậu nghe, cậu không cần thương tâm ha."

Tang Gia Ý theo bản năng khẩn trương lên: "Cậu nói đi."

"Ông chủ mà lần trước chúng ta đụng mặt, chính là Cận Phi đó, trong lúc nói chuyện cùng nhau, anh ta nói......"

Tang Gia Ý nín thở.

"Vũ Tễ lão sư kết hôn rồi!"

"......"

Tang Gia Ý chậm rãi hộc máu, chỉ vậy?

"Không phải, anh ấy kết hôn tôi vì cái gì phải thương tâm? Tôi là fans giọng nói của ảnh, cũng không phải là fans bạn trai, fans bạn gái gì đó."

Vu Chanh nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi." Cậu ta có chút tò mò "Đột nhiên rất muốn biết đối tượng của Vũ Tễ lão sư như thế nào, mỗi ngày đều nghe thanh âm như vậy đi ngủ, có thể ngủ được sao?"

Tang Gia Ý cẩn thận suy ngẫm: "Có thể, còn có thể ngủ đến phi thường say."

Vu Chanh cười: "Nói như thể cậu là đối tượng của người ta vậy, cũng có phải nói cậu đâu."

Lúc Tang Gia Ý đang định công bố sự thật thì cửa phòng khách bị mở ra.

Người đàn ông tan làm về đến nhà nhìn thấy người ngồi xếp bằng trên sô pha cười nói:

"Hựu Hựu, làm gì vậy?"

Đầu bên kia điện thoại lâm vào một mảnh trầm mặc, Tang Gia Ý cũng an tĩnh lại.

Giản Tễ nhìn thấy Tang Gia Ý đang gọi điện thoại, cũng không nói gì.

Vu Chanh vốn dĩ chính là CV, đối với thanh âm có sự mẫn cảm cực độ, cho dù có cách một tầng điện lưu, thanh âm ở đầu bên kia điện thoại......

Không biết vì cái gì, lúc cậu ta mở miệng giọng nói có chút run rẩy: "Tang Tang à, người vừa rồi nói chuyện là......"

Vì vậy Tang Gia Ý nói: "Cậu đem câu nói vừa rồi lặp lại lần nữa."

"Tang Tang à, người vừa rồi nói chuyện là ......"

"Không phải, trước đó nữa."

Vu Chanh nuốt một ngụm nước miếng: "Nói như thể cậu là đối tượng của người ta vậy, cũng có phải nói cậu đâu?"

Tang Gia Ý vui sướng mở miệng: "Thật ngại quá, là tôi đó."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top