Chương 10: "Tới, tháo mặt nạ của tôi xuống."


Theo lực đạo của đối phương, Tang Gia Ý bị lôi ra khỏi đám người ồn ào, hai người lướt qua đám đông đi ra ngoài.

Diệp Trăn đứng trên lầu xem kịch cười, nói với Đường Trạch Vũ bên cạnh: "Còn nói đợi người ta đi tìm cậu ta, anh bạn nhỏ này đẹp như vậy, ném vào giữa đám người chính là thịt Đường Tăng, một đám yêu tinh còn không nhào tới sao, tôi đã nói là cậu ta sẽ chủ động đi tìm người mà."

Đường Trạch Vũ cũng không nhịn được cười.

Tang Gia Ý ngơ ngác bị người lôi ra khỏi nhà cùng nhau đi tới hoa viên.

Mùi hoa trong sân vương vít nơi chóp mũi, có thể nhìn thấy hoa viên này được chăm sóc vô cùng tỉ mẫn, đến nỗi bây giờ đang là ngày đông mà cũng có thể nở rộ như vậy.

Hai người dưới ánh trăng chạm phải mắt nhau, người đối diện nhìn cậu không nói lời nào.

Tang Gia Ý cảm thấy giọng nói của mình có chút khô khốc, cậu mở miệng trước: "Vũ Tễ lão sư?"

Người đàn ông mang chiếc mặt nạ quỷ dị trước mặt trong mắt chất chứa vài phần ý cười: "Là tôi."

Cái mặt nạ kia cơ hồ che khuất phần lớn gương mặt của Vũ Tễ, chỉ lộ ra hình dạng của một đôi môi mỏng xinh đẹp, nhẹ nhàng giương về phía trước.

Tang Gia Ý có chút rối rắm, cậu có cần tháo mặt nạ xuống trước hay không?

Nếu là chính thức gặp mặt, có phải đối diện trực tiếp với đối phương sẽ tương đối lễ phép hơn?

Cậu nhớ tời lần trước đối phương nói bản thân khó coi theo bản năng tầm mắt Tang Gia Ý lại rơi xuống trên mặt người đàn ông.

Nhưng trên đó còn có mặt nạ, cái gì cũng không nhìn ra được, duy nhất có thể nhìn đến chính là...... Môi.

Nhưng mà Tang Gia Ý thật sự không phải là người để ý tới ngoại hình của người khác, mặc kệ đối phương là bộ dáng gì, cậu đều sẽ phi thường tôn kính đối phương.

Một người không nên chỉ vì khuôn mặt của mình mà bị phủ nhận những ưu điểm khác mà họ vốn có.

Đối phương tựa hồ như nhìn ra suy nghĩ của cậu, lúc cậu còn chưa kịp phản ứng, đã chậm rãi vươn tay duỗi tới nút thắt sau đầu Tang Gia Ý.

Tang Gia Ý cảm nhận được xúc cảm sau ót, theo bản năng có chút khẩn trương.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất cử nhất động của đối phương đều rất chậm, như thể đang trưng cầu ý kiến của cậu, để cho Tang Gia Ý có cơ hội tùy thời đẩy tay hắn ra.

Nhưng Tang Gia Ý không động, cậu không có từ chối.

Sợi dây được kéo nhẹ một cái, lông vũ mềm mại xẹt qua gương mặt trắng nõn của cậu, mang theo một trận ngứa ngáy.

Hàng lông mi mảnh dài của Tang Gia Ý nhẹ nhàng rung động, trong sân một mảnh yên tĩnh, thanh âm bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng tiếp được mặt nạ.

Cả khuôn mặt của cậu toàn bộ được bày ra dưới ánh trăng lung linh.

Tang Gia Ý có chút khẩn trương, sau đó liền nghe thấy người đàn ông cười khẽ một tiếng: "Khó coi?"

Tang Gia Ý vô thức sờ sờ khuôn mặt mình, có chút gian nan nuốt một ngụm nước miếng, lúc cậu đang định mở miệng thì Vũ Tễ đã cúi thấp đầu xuống.

Mặt hai người cách càng lúc càng gần, cảm xúc trong mắt đối phương hết thảy đều không thể nào che giấu.

"Tới, tháo mặt nạ của tôi xuống."

Giọng nói lạnh lùng mang theo nhiệt độ nóng chảy vang lên.

Tang Gia Ý nhìn vào đôi con ngươi mỉm cười của đối phương, là đôi mắt hẹp dài nhưng không nhỏ, khóe mắt sâu hút có chút độ cung sắc bén.

Con ngươi đen nhánh, lông mi nhỏ dài mềm mại. Trong chớp mắt, thế nhưng có vẻ phá lệ ôn hòa.

Một đôi mắt rất đẹp.

Đôi mắt rất đẹp, môi cũng rất đẹp.

Một người như vậy thật sự sẽ khó coi sao?

Tựa như bị đối phương mê hoặc, Tang Gia Ý chậm rãi duỗi tay, một tay đỡ lấy mặt nạ.

Mặt nạ như thể mang theo độ ấm trên mặt đối phương, chọc cho ngón tay cậu có chút ngứa ngáy.

Một tay kia duỗi ra sau đầu người đàn ông, không biết sao lại thế này, có thể là do cậu quá mức khẩn trương, gỡ nửa ngày cũng không ra.

Vũ Tễ cười nói: "Còn kéo nữa sẽ kéo thành nút chết luôn đó."

Tang Gia Ý "Bùm" một cái, mặt đỏ bừng.

Sau đó người đàn ông vươn tay, lần theo tay cậu tìm được nút nguồn, nhẹ nhàng kéo một cái, mặt nạ liền chậm rãi trượt xuống.

Làn da trắng nõn lạnh lùng của người đàn ông từng tí từng tí bại lộ dưới ánh trăng.

Một nửa là mặt nạ quỷ dị, một nửa là dung nhan như ngọc, mang theo một loại đối lập mãnh liệt đánh sâu vào thị giác.

Sau đó, khuôn mặt như trích tiên của nam nhân toàn bộ được phơi bày, Tang Gia Ý đứng hình tại chỗ.

Một khuôn mặt rất đẹp, là một khuôn mặt khiến người khác phải kinh diễm, hoặc là một khuôn mặt cậu đã từng gặp qua.

Ngày đó ở Vân Lang Các, người đàn ông kẹp điếu thuốc dựa vào cây cột trên hành lang, đốm lửa đỏ tươi mờ mờ ảo ảo, khói trắng lượn lờ.

Tuy thanh lãnh nhưng lại mang theo sức hấp dẫn trí mạng như đóa hoa anh túc.

Tang Gia Ý há miệng hít khí, đại não trống rỗng, cuối cùng mở miệng nói ra lại là: "Không phải nói khó coi sao?"

Giản Tễ đứng thẳng người dậy, ngón tay thon dài cầm chiếc mặt nạ có vết rạn, nghe vậy thì bật cười: "Tôi cảm thấy bản thân mình khó coi, không cho phép tôi có nhận định như vậy sao?"

Đầu óc Tang Gia Ý xoay mòng mòng, suy nghĩ ban đầu vốn là Vũ Tễ lão sư lừa cậu!

Nhưng hiện tại lại bị đổi trắng thay đen, thì ra là tự cảm thấy bản thân...... khó coi sao?

Một trận gió lạnh thổi qua, Tang Gia Ý thanh tỉnh lại.

Không đúng!

Người đàn ông trước mặt là Vũ Tễ lão sư, ngày đó Vũ Tễ lão sư ăn cơm cùng Cận Phi, ông chủ phòng công tác Voice, hơn nữa Cận Phi cũng biết cậu, biết cậu là Tang Tử.

Tất cả những chi tiết cùng Vũ Tễ lão sư ở chung thời gian vừa qua hiện lên rõ ràng, như một cuốn phim điện ảnh kéo qua trước mắt cậu.

Cuối cùng hết thảy dừng lại ở lần nọ phát sóng trực tiếp trên làn đạn mọi người hô hào ——

Ở đây có người lừa bạn nhỏ nè!

Mặt mũi Tang Gia Ý đỏ bừng, cũng không biết là tức giận hay xấu hổ, hoặc cả hai.

"Anh gạt tôi!"

Giản Tễ nhướng mày: "Tôi lừa cậu cái gì?"

"Anh đã sớm biết tôi là ai? Anh biết Tang Tử trông như thế nào?"

Giản Tễ hào phóng gật đầu thừa nhận: "Đúng vậy, nhưng tôi không lừa cậu nha, tôi trước nay chưa từng nói không biết bộ dạng của Tang Tử trông như thế nào."

Đôi mắt Tang Gia Ý sáng quắc như mang theo ngọn lửa, cậu há miệng thở dốc, không biết nên phản bác như nào.

Mắt thấy bạn nhỏ sắp bị chọc giận tới mức bốc khói, Giản Tễ vội vàng nhẫn cười làm lành: "Đừng giận, đừng giận, chính thức tự giới thiệu, tôi tên Giản Tễ."

Hắn vươn bàn tay phải của mình ra.

Tang Gia Ý rầu rĩ "Ò" một tiếng, cảm thấy bản thân nháo ầm ĩ cũng có chút nhàm chán, cứ như trẻ con giận dỗi vậy.

Cậu vươn tay, nhanh chóng bắt tay với hắn.

"Tang Gia Ý."

Giản Tễ chạm vào tay cậu, thật nhỏ, còn mang theo cảm giác lạnh thấu xương.

Nhìn chiếc áo khoác mỏng tanh trên người đối phương, Giản Tễ nói: "Đi thôi."

Tang Gia Ý chần chờ một chút: "Đi đâu?"

"Chúng ta hôm nay không phải muốn nói chuyện sao? Vào nhà đi."

Nói chuyện...... Tang Gia Ý bừng tỉnh nhớ ra, bọn họ là muốn nói đến chuyện kết hôn......

Vì vậy cậu không hé răng, đi theo phía sau Giản Tễ.

Lúc này cậu mới nhận ra Giản Tễ không dẫn cậu đi về hướng biệt thự tổ chức lễ hội hóa trang vừa nãy, mà là đi qua đường nhỏ, phía sau còn một căn biệt thự đang đứng sừng sững.

Giản Tễ mở cửa, ánh đèn ấm áp bên trong vẫn luôn mở, một trận nhiệt khí ập vào trước mặt, nháy mắt tiêu tán khí lạnh trên người hai người.

Giản Tễ lấy ra một đôi dép lê đặt dưới chân Tang Gia Ý: "Mới đó."

Sau đó hắn đi vào trước rót một ly nước ấm, chờ tới khi Tang Gia Ý đi tới liền đặt vào lòng bàn tay cậu.

Tang Gia Ý tuy rằng lúc nhỏ điều kiện sinh hoạt không phải là quá tốt, nhưng ông nội đã giáo dục cậu rất tốt, cho dù có hơi tò mò, cậu cũng không nhìn loạn xung quanh, ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.

Giản Tễ vừa lúc cầm một chồng giấy tờ từ trong thư phòng đi ra, sau đó đặt lên bàn trà.

Trái tim Tang Gia Ý theo bản năng thấy căng thẳng, Giản Tễ cười nói:

"Đượcrồi, giờ chúng ta trước tiên nói về chuyện hôn sự đi."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top