Chương 77: Chính thức rời tông
Đây là tên biến thái chết tiệt gì vậy!
Quý Từ choáng váng, cậu hoảng hốt dời ánh mắt, mới vừa nâng mắt lên, liền thấy Vân Thời cười như không cười nhìn cậu.
Quý Từ hé miệng cắn lấy đầu lưỡi của mình, nhịn một chút lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được: "Vân tông chủ, đây là ngươi vẽ?"
Vân Thời hơi nhướng mày, mỉm cười cầm lấy tờ giấy Tuyên Thành kia, hơi có chút khoe khoang sờ sờ: "Đúng vậy, đẹp không?"
Quý Từ da đầu tê dại.
Đẹp, đại gia ngươi đẹp!
Cậu hít sâu một hơi, quyết định không so đo chuyện này, trực tiếp chuyển đề tài: "Vân tông chủ, ta muốn xuất tông."
Lần này, giọng nói của cậu mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Nếu không đi, còn không biết tên biến thái này sẽ làm ra chuyện gì.
Nghe vậy, Vân Thời lắc đầu: "Đạo Tông ngày thường đối xử với ngươi không tệ."
Lại là những lời này, lại nữa!
Hiện tại Quý Từ tâm trạng bất bình, không chỉ cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, càng cảm thấy trái tim đang đập quá sức.
Cậu ngậm miệng, không nói nữa.
Nếu Vân Thời nói gì cũng không đồng ý, vậy đừng trách cậu một mình xuất tông.
Ra khỏi tông môn, sẽ không bao giờ trở về nữa.
Đạo Tông là một tông môn tốt, đệ tử Đạo Tông cũng là đệ tử tốt, nhưng trưởng lão Đạo Tông không làm người, cậu có thể có cách gì nữa?
Hiện tại Vân Thời chỉ cần hơi chạm vào cậu một chút, Quý Từ cũng cảm thấy ghê tởm.
Trong điện nhất thời lâm vào yên lặng, hồi lâu không có người nói chuyện.
Ngay khi Quý Từ định trực tiếp rời đi, Vân Thời bỗng nhiên bắt đầu động thủ.
Chưởng môn đặt một cái ngọc bội vào tay Quý Từ.
Ngón tay Quý Từ co lại một chút, có chút kinh ngạc nhìn về phía chưởng môn.
"Đây là ngọc bài xuất tông." Vân Thời mang theo nụ cười bên môi , "Nếu Tiểu Từ cố ý muốn xuất tông môn, ta là trưởng bối, tất nhiên cũng không tiện ngăn cản, ngươi muốn đi ra ngoài, vậy thì đi đi."
Nụ cười bên môi chưởng môn ý vị thâm trường hơn: "Nhưng mà, ra khỏi tông môn, cũng phải nhớ trở về mới được."
"Dù sao Đạo Tông mới là nhà của Tiểu Từ, không phải sao?"
......
Cuối cùng, kỳ thật ngay cả bản thân Quý Từ, cũng không biết tột cùng là làm sao có thể rời khỏi Thái Cực điện.
Vân Thời nhét ngọc bài xuất tông cho cậu, cậu liền rời khỏi cửa điện.
Sau đó bọn họ hình như lại hàn huyên gì đó, nhưng Quý Từ có chút hoảng hốt, cho nên nhớ không rõ lắm.
Thẳng đến khi hoàn toàn qua ngưỡng cửa, bị Tần Giác gọi lại, Quý Từ mới cảm thấy mình sống lại lần nữa.
Tần Giác nhíu mày có chút chặt: "Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì?"
Quý Từ có chút mệt mỏi, cậu thuận thế tựa vào ngực Tần Giác, thanh âm uể oải: "Mệt mỏi quá, không muốn quản."
Chuyện trong Đạo Tông, cậu một chuyện cũng không muốn quản.
Thật sự là hao phí tâm sức.
Tần Giác không hiểu vì sao, y hạ mắt xuống, vừa vặn nhìn thấy bên tai Quý Từ phiếm hồng, không biết là vì tâm trạng lo lắng quá nhiều, hay là vì nhìn thấy cái gì...
Nghĩ vậy, đáy mắt Tần Giác hiện lên một tầng âm u.
Y giơ tay đè lưng Quý Từ lại, trấn an vỗ hai cái, nói: "Không sao, sư huynh."
Quý Từ tựa đầu vào vai y, khóc không ra nước mắt.
Vân Thời không chỉ là một đại biến thái, còn là một đại biến thái dễ thay lòng đổi dạ, còn là một đại biến thái mơ ước thân thể cậu!
Ở tông môn này, chỉ có tiểu sư đệ của cậu là thiện lương nhất, chính trực nhất, nghe lời nhất hiền lành nhất.
A a a a a rất thích tiểu sư đệ!
Quý Từ rời khỏi vòng tay Tần Giác, không chú ý tới ngón tay đối phương hơi hơi cuộn tròn.
Dựa vào lâu như vậy, Quý Từ cuối cùng cũng khôi phục thần thái ngày xưa.
Cậu cười híp mắt vươn tay nhéo má Tần Giác, sau đó nói: "Ừm, quả nhiên vẫn là tiểu sư đệ chúng ta tốt nhất."
Vừa nói xong, lông mi Tần Giác liền run rẩy.
Trên mặt y hiện ra vệt đỏ rất nhỏ, muốn nói gì đó, lại nhịn xuống.
Cuối cùng chỉ dời mắt, cúi đầu "Ừm" một tiếng.
Quý Từ nhìn biểu hiện của y, trong lòng ngứa ngáy.
Tiểu sư đệ thẹn thùng thật đáng yêu!
Quý Từ cười híp mắt dắt tay Tần Giác, ném tên biến thái Vân gì đó ra sau đầu, chỉ đem ngọc bài xuất tông đưa cho Tần Giác: "Đi đi đi, nơi đáng chém ngàn đao này, ta thật sự một khắc cũng không muốn ở lâu!"
Họ hành động cực kỳ nhanh chóng.
Ra khỏi ngọn núi của chưởng môn, Quý Từ và Tần Giác cùng nhau thu dọn đồ đạc đi ra khỏi tông môn.
Ngay cả Minh Viễn trong sân đang vụng về phơi quần áo, cũng bị Quý Từ thu vào Tử Giới Hoàn, một lời cũng không nói liền mang ra ngoài.
Trời cao biển rộng, ai nguyện ý một mực ở trong tông môn không ra ngoài!
Ngay cả Kinh Sở này, cậu cũng ngây ngốc sắp mọc nấm rồi!
Quý Từ thay đổi trang phục thành áo bào đỏ, quạt xếp màu vàng đen để ở trước ngực, đuôi ngựa dựng thẳng lên, dùng một sợi dây tóc màu xanh đậm buộc lại, Chiết Liễu Kiếm treo ở bên hông, nhìn dáng vẻ rất có khí phách tiêu sái.
Cậu không đội quan, vì năm ấy nguyên thân cập quan cũng không được coi trọng, bởi vậy không hành quan lễ, Quý Từ tự giác không có văn hóa, cho nên cũng không lấy tự cho mình.
Hơn nữa câj không biết dùng quan buộc tóc, cứ vậy mà dùng dây tóc màu xanh đậm.
Cũng may cho dù cậu dùng dây buộc tóc loạn thất bát tao, tiểu sư đệ cũng sẽ trầm mặc giúp cậu chải chuốt.
Tóm lại là không cần tự mình động thủ.
Sau khi thu dọn xong xuôi, bọn họ cầm khối ngọc kia, thành công ra khỏi Đạo Tông.
Lúc xuống sơn môn, Quý Từ không nhịn được, xoay người nhìn thoáng qua.
Quái thạch lởm chởm, kiến trúc vững chắc, tường trắng đỉnh vàng, gạch ngọc ngói dài, đây là diện mạo của Đạo Tông.
Đây là thánh địa mà lòng tu sĩ thiên hạ hướng tới, nhưng không phải Quý Từ.
Trong lòng cậu biết rõ, chỉ cần ra khỏi sơn môn này, sau đó cậu sẽ vĩnh viễn không trở lại.
Nghĩ như vậy, Quý Từ liền cung kính hành lễ chắp tay, sau đó xoay người rời đi không quay đầu lại.
Sau khi xuống trấn, bọn họ mua một cỗ xe ngựa, lại mướn một gã phu xe, hướng tới hoàng đô Đại Lương.
......
Hoàng đế Đại Lương cách Kinh Sở rất xa, bọn họ ra roi thúc ngựa, giữa đường không nghỉ ngơi, cũng mới đến một thôn trang nhỏ ở biên giới Kinh Sở.
Thôn này là một thôn hoang, nhưng có thể nhìn ra quy mô đã từng coi là lớn.
Ít nhất cũng phải có hơn hai trăm hộ.
Lúc này đã là đêm khuya.
Chiếc xe ngựa này bên trong cũng không quá thoải mái, hơn nữa không gian chật hẹp, qua đêm trong này mà nói, không chỉ có chật chội, còn dễ bị cảm lạnh.
Nghĩ vậy, Quý Từ liền vén rèm xe lên, nói với phu xe phía trước: "Đại bá, dừng xe trước đi, chúng ta vào trong thôn tìm chỗ ở."
Nghe vậy, xe ngựa liền ngừng lại.
Quý Từ kéo tay áo Tần Giác cùng xuống xe.
Nơi này tối om om, gió thổi qua lạnh đến thấu xương.
Quý Từ hà hơi vào lòng bàn tay.
Tháng chín mùa thu vàng, là thời điểm ban đêm lạnh lẽo.
Nhận thấy tình huống của Quý Từ, Tần Giác liền áp tay của cậu vào lòng bàn tay mình, truyền đi một ít nhiệt.
Quý Từ cũng thoải mái một ít, thuận tiện cũng có tinh lực nói hưu nói vượn: "Tiểu sư đệ, đệ nói xem nơi này vì sao lại bị hoang phế?"
Ánh mắt Quý Từ dừng trên cánh đồng hoang vu, như có điều suy nghĩ: "Chậc, thật âm trầm, giống như một thôn quỷ."
Tần Giác cười khẽ một tiếng: "Chẳng lẽ sư huynh còn sợ quỷ?"
Nghe thế, Quý Từ khẽ nhướng mày: "Làm sao có thể, sư huynh của đệ, không sợ hãi."
Hơn nữa, dưới tay cậu còn có Minh Viễn.
Đúng lúc này, phía trước xuất hiện một ít phòng.
Mấy con quạ đen xẹt qua ngọn cây, kinh động rơi xuống vài mảnh lá cây khô héo, tiếng nói thô ráp chỉ thuộc về quạ đen vang lên giữa không trung, ngược lại làm cho nơi đây thêm vài phần âm trầm.
Quý Từ ngước mắt lên, tay kia đặt trên chuôi kiếm.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top