29. Đại sư huynh mất trí nhớ
Thanh Hư Chân Nhân đã đứng dưới chân núi Bình Cơ Phong một lúc lâu.
Ông thở dài, cảm giác như rất đau đầu.
Nếu là dựa theo tính cách thường ngày của ông, đời này sẽ không bước vào Bình Cơ Phong nửa bước.
Cho dù là năm đó ông đã sai như thế nào?
Trong Tu chân giới, trước nay cái gì nhân nghĩa đạo đức đều không cần, tất cả đều là vì chính mình.
Nếu không, làm sao có nhiều sự việc tu sĩ giết người đoạt bảo như vậy.
Ông tự nhận mình không vượt qua mức độ đó.
Nhưng hiện tại......
Nghĩ đến Ngôn Tẫn trong mộng vẫn còn nỉ non tên của Đoạn Di, trong lòng Thanh Hư Chân Nhân không thể nào bình tĩnh được.
Vừa tức giận lại bất đắc dĩ.
Nếu đổi lại là năm đó, ông không thể tưởng tượng được chính mình thế nhưng sẽ vì một đồ đệ mà chấp nhận hy sinh đến vậy.
Nhưng......
Ngôn Tẫn còn là vì ông mà bị thương.
Thôi.
Ông hiện tại cuối cùng cũng hiểu được năm đó tâm tình sư tôn luôn đối với ông thở dài là như thế nào.
Đều là nghiệt nợ!
Ngay khi Thanh Hư Chân Nhân nâng tay lên vừa muốn phát ra một đạo linh lực, chợt một con hạc giấy xiêu xiêu vẹo vẹo mà bay tới phía ông.
Thanh Hư Chân nhân nghi hoặc tiếp nhận bóp nát con hạc giấy.
Bên trong tức khắc truyền đến giọng của tiểu sư đệ ông: "Chưởng môn sư huynh! Ngôn Tẫn đã tỉnh!"
Điều này làm cho ngực Thanh Hư Chân Nhân tức khắc nhảy dựng lên.
Nháy mắt ông liền biến mất ngay tại chỗ.
Mà sau khi ông rời đi, phía trên tảng đá cách không xa chân núi Bình Cơ Phong một thân ảnh chậm rãi hiện lên.
Lăng Vi kiếm tôn mặc một bộ bạch y chắp tay ra sau yên lặng đứng ở đó.
Hắn nhìn nơi Thanh Hư Chân Nhân từng đứng thật lâu không nói.
Một lúc sau, Lăng Vi kiếm tôn nhắm mắt lại.
*
Khi Thanh Hư Chân Nhân trở lại chủ phong, nhìn thấy chính là Ngôn Tẫn vẫn còn hôn mê trên giường.
Thanh Hư Chân Nhân nhíu mày, nói: "Không phải ngươi nói đã tỉnh rồi sao?"
Phong chủ Vạn Linh Phong ủy khuất: "Vừa mới tỉnh một chút, hiện tại lại ngủ rồi."
"Thật sao?" Thanh Hư Chân Nhân thở phào nhẹ nhõm.
"Ân, Thanh Vi sư huynh nói trước mắt tạm thời không có gì đáng ngại. Bất quá chưởng môn sư huynh, nếu ngươi lại không định dùng Tuyết Cốt Thảo, thời gian dùng tốt nhất đều sắp qua." Phong chủ Vạn Linh Phong nhắc nhở nói.
Thanh Hư Chân Nhân nghe vậy trầm mặc một lát.
Ông chậm rãi ngồi bên mép giường cạnh Ngôn Tẫn, nói: "Chờ một chút đi."
"Ta biết chưởng môn sư huynh ngươi là muốn chờ Ngôn Tẫn tỉnh lại đi, nhưng mà lần này Ngôn Tẫn e là phải ngủ mấy ngày mới phục hồi được một ít nguyên khí, ngươi chờ ở đây khác nào là lãng phí thời gian chính ngươi."
Phong chủ Vạn Linh Phong dừng một chút, sau đó tận tình khuyên bảo: "Cho dù ngươi không vì chính mình tưởng, cũng vì Ngôn Tẫn mà suy nghĩ chút."
Thanh Hư Chân Nhân nhíu mày.
Ông nhìn Ngôn Tẫn vẫn đang hôn mê nhắm chặt hai mắt thật lâu rồi nói: "Ngươi ở đây trông giữ hắn, có việc gì thì gọi ta ngay."
Phong chủ Vạn Linh Phong bất đắc dĩ nói: "Đã biết."
Thanh Hư Chân Nhân cuối cùng vẫn là thiết lập một kết giới nhỏ quanh Ngôn Tẫn, lúc này mới hơi yên tâm một chút đứng dậy rời đi.
Lần này Ngôn Tẫn hôn mê rất lâu.
Mà Thanh Hư Chân Nhân dùng Tuyết Cốt Thảo bế quan đã ba ngày.
Kỳ thật bế quan càng lâu thì hiệu quả càng tốt.
Nhưng Thanh Hư Chân Nhân thật sự rất không yên tâm về Ngôn Tẫn, vì vậy liền đơn giảm trực tiếp xuất quan.
Dự định một bên bảo vệ Ngôn Tẫn, một bên tu luyện.
Mà đại khái đến ngày thứ bảy, lông mi Ngôn Tẫn cuối cùng cũng khẽ động.
Thanh Hư Chân Nhân lúc này đang xử lý các công việc linh tinh trong tông môn.
Bởi vì dùng Tuyết Cốt Thảo, linh lực trong cơ thể đã tăng lên đáng kể, hiện tại vẻ ngoài của Thanh Hư Chân Nhân trông trẻ ra một ít.
Tuy rằng cũng không quá nhiều.
Nhưng so với trước kia lại trẻ đẹp hơn nhiều.
Trên người ông là các dạng ngọc bài, đều là sự tình các phong hoặc là việc vặt trong Tông môn chờ ông đến sử lí.
Sau khi nhận được tin Ngôn Tẫn đã tỉnh, Thanh Hư Chân Nhân lập tức tới nơi.
Ngay khi ông định mở miệng với khuôn mặt nghiêm túc, liền nghe Ngôn Tẫn nhỏ giọng gọi một tiếng' sư tôn '.
Nguyên bản Thanh Hư Chân Nhân dự định tỏ vẻ cường ngạnh một chút.
Nhưng sau khi nghe mấy tiếng gọi' sư tôn ' mỏng manh này, ông vẫn là chịu thua. Một lát sau, ông bất đắc dĩ mở miệng nói: "Như thế nào? Thân thể vẫn còn cảm thấy khó chịu sao?"
Lúc này Ngôn Tẫn mới vừa tỉnh.
Hắn cảm thấy đầu óc hỗn loạn trống rỗng, thần hồn phảng phất như bị xé rách, đau đớn đến mặt tái nhợt.
Thanh Hư Chân Nhân thấy thế liền truyền cho Ngôn Tẫn một ít linh lực.
Ngôn Tẫn cảm thấy đầu óc đã rõ ràng hơn chút.
Hắn cố sức nhìn về phía sư tôn, gọi: "Sư tôn?"
Thanh Hư Chân Nhân làm giả vờ tức giận, cường ngạnh nói: "Ân."
Ngôn Tẫn theo bản năng vươn tay.
Nhìn Ngôn Tẫn phảng phất như lúc còn nhỏ cũng hay bắt lấy góc áo của ông rồi nhìn về phía ông, Thanh Hư Chân Nhân dù cho có bao nhiêu trách cứ tất cả đều tan biến vào lúc này.
"Sau này... Ngươi tuyệt không được hành sự như thế nữa. Đối với người là sư tôn như ta, an nguy của ngươi quan trọng hơn bất kì linh thảo hay pháp khí nào."
Một bên nói, Thanh Hư Chân nhân một bên truyền linh lực cho Ngôn Tẫn.
Muốn xoa dịu sợ đau đớn của hắn.
Mặc dù việc này căn bản là lãng phí linh lực, không phải thương tích trí mạng thì không cần thiết làm như vậy.
Nhưng Thanh Hư Chân Nhân như cũ không dừng lại.
Thanh Hư Chân Nhân nhìn vào mắt Ngôn Tẫn, trầm giọng nói: "Ngươi cũng biết vi sư đối với ngươi kỳ vọng cao bao nhiêu không? Vi sư đã như thế rồi, nhưng ngươi thì khác, tuổi còn trẻ đã đạt tới Kim Đan trung kỳ, tương lai ngươi phi thăng thượng giới không phải là không có khả năng."
Có thể có được Tuyết cốt Thảo ông tự nhiên cao hứng.
Nhưng nếu đây là là Ngôn Tẫn phải trả cái giá lớn mà liều mạng đổi lấy, ông cần nó còn ích lợi gì?
Mong ước đời này của ông chính là Ngôn Tẫn có thể đắc đạo phi thăng.
Còn ông, ông hiểu rằng tư chất của mình, dù cho có nỗ lực bao nhiêu, nhưng không có tư chất cao vẫn là khó như lên trời.
Huống chi từ cổ chí kim có không ít thiên tài đã ngã xuống trong lúc thăng giai Hóa Thần kỳ.
Vì vậy ông cũng không có gì là không cam lòng.
Nói đến đây Thanh Hư Chân Nhân như nghĩ tới gì đó, hắn nhìn khuôn mặt Ngôn Tẫn, trầm giọng nói: "Nếu ngươi thật sự thích Vị Chước, vậy vi sư liền đi tìm Lăng Vi."
Xem có biện pháp nào không.
Này xem như tự mình đưa thể diện đến trước mặt người khác, hơn nữa chính mình còn tàn nhẫn dẫm thêm mấy cái.
Rốt cuộc, năm đó ông là lấy 'Đạo' để từ Lăng Vi.
Hiện tại lại muốn cùng đối phương nói liên hôn.
Chỉ sợ sẽ bị đối phương dùng kiếm chọc một đao mà chết.
Nhưng không còn cách nào.
Thanh Hư Chân Nhân thật sự là không còn cách, chỉ cần ông có thể chấm dứt nhân quả này, hắn muốn ông làm gì cũng được.
Bởi vì Thanh Hư Chân Nhân vẫn luôn nói chuyện, Ngôn Tẫn từ đầu đến cuối cũng không nói gì, cho nên Thanh Hư Chân nhân sau khi nói xong, muốn nghe câu trả lời của Ngôn Tẫn mới phát hiện vẻ mặt của hắn dường như có chút không đúng.
Thanh Hư Chân Nhân còn tưởng rằng thân mình Ngôn Tẫn vẫn còn chỗ đau.
Không ngờ hắn lại nghe được ——
"Vị Chước, là ai?" Ngôn Tẫn ngước mắt nghi hoặc nói.
Thanh Hư Chân Nhân tức khắc ngây ngẩn cả người.
*
Quy Nguyên Tông đêm đó liền như bùng nổ!
Thanh Hư Chân Nhân trực tiếp triệu tập Phong chủ Đan Phong cùng Phong chủ Tụ Luyện Phong và các sư đệ khác.
Ngay cả những người đang bế quan cũng bị bắt ra ngoài.
Phong chủ Vạn Linh Phong người vừa mới bế quan vẻ mặt mờ mịt.
Phong chủ Đan Phong kiểm tra trên dưới thân thể Ngôn Tẫn, bao gồm cả thần hồn. Phát hiện chỉ là thần hồn tổn thương quá lớn, không có bất kì thương tích nào khác.
Điều này làm cho Phong chủ Đan Phong cau mày lại.
"Ngươi còn nhớ rõ vì mình là vì sao bị thương không?" Phong chủ Đan Phong hướng Ngôn Tẫn hỏi.
Ngôn Tẫn môi mỏng khẽ mở, sau đó nói: "Không quá nhớ rõ."
Phong chủ Đan Phong trầm mặc.
Trầm ngâm hồi lâu, hắn nói với chưởng môn sư huynh bên cạnh: "Ta suy đoán có thể là do lần này Ngôn Tẫn bị thương quá mức nghiêm trọng, cho nên mới quên...... Quên mất một ít ký ức trước đây."
Đặc biệt là đối với Vị Chước.
Phảng phất Vị Chước đã hoàn toàn biến mất trong kí ức của hắn.
Bất quá......
Đây cũng không phải chuyện xấu.
Tất cả Phong chủ đều liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó lại đều nhìn phía vị sư huynh của họ.
Hiển nhiên, bọn họ cũng nghĩ như Phong chủ Đan Phong.
Thanh Hư Chân Nhân biểu tình nghiêm túc.
Nhưng kỳ thật lúc này nội tâm ông vô cùng kích động, so với lần trước tông môn đoạt được hai thanh thần binh càng muốn kinh hỉ hơn gấp bội lần!
Ông cố sức giữ vẻ bình tĩnh, sau đó đối với Ngôn Tẫn, lãnh đạm nói: "Ngươi trước cứ hảo hảo nghỉ ngơi, vi sư cùng các sư thúc ngươi có việc trong Tông môn cần phải thảo luận."
Ngôn Tẫn gật đầu: "Vâng, sư tôn."
Sau đó, Thanh Hư Chân Nhân ra hiệu cho các Phong chủ cùng đi ra ngoài.
Sau khi ra ngoài, ông nỗ lực kìm nén khóe miệng, nói với mọi người: "Từ hôm nay trở đi, tông môn không được nhắc tới quá khứ giữa Ngôn Tẫn và Vị Chước. Nếu như hắn đã quên, cứ coi như chuyện này chưa từng xảy ra."
Mọi người trầm mặc mà nhìn sư huynh.
Nhiều năm như vậy, bọn họ hiếm khi nhìn thấy chưởng môn sư huynh cao hứng như thế.
Bất quá nếu là đổi thành bọn họ phỏng chừng cũng giống vậy.
Vì thế Phong chủ Đan Phong cười bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: "Đã biết, ta sẽ dặn dò xuống dưới."
Thanh Hư Chân Nhân gật đầu: "Ân."
Nhưng ngay sau đó ông lại nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Phong chủ Vạn Linh Phong lạnh lùng nói: "Quản miệng mình cho tốt."
Phong chủ Vạn Linh Phong ủy khuất.
*
Trong vòng hai ngày, toàn bộ Tông môn đều đã biết việc Đại sư huynh bị mất trí nhớ.
Lúc này, Đoạn Di vẫn còn ở trong động phủ Bình Cơ Phong.
Hắn đã tỉnh lại sau mộng cảnh đã vài ngày, nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, thẩn thờ nhìn tuyết trắng trên mặt đất.
Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy những giọt lệ vẫn còn vương lại trên hàng mi ướt át.
Tay hắn nắm chặt lại.
Làm vết thương ở lòng bàn tay vừa tốt hơn một ít lại tràn ra máu tươi, trên nền tuyết băng sương lưu lại một mảng đỏ tươi chói mắt.
Trường Tê lặng lẽ ở bên cạnh chủ nhân của nó.
Nó không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể cảm giác được chủ nhân có tâm sự.
Qua một hồi lâu, Đoạn Di mới chậm rãi đứng lên.
Nhưng hắn cũng không có triệu hoán Trường Tê, tựa như đã quên mất Trường Tê.
Điều này làm cho Trường Tê có chút mờ mịt, nhưng nó vẫn đi theo .
Mặc khác.
Lúc này, trên thềm đá nơi Chủ phong của Quy Nguyên Tông.
Một thiếu nữ mặc y phục vàng nhạt vừa mới từ chủ phong bước xuống, nhìn thấy Đoạn sư huynh hai mắt nàng lập tức sáng lên, cao hứng hô to: "Đoạn sư huynh!"
Đoạn Di không phản ứng.
Thiếu nữ tựa hồ cũng hiểu rõ tính cách của Đoạn sư huynh, cho nên cũng không để ý, mà nói : "Đoạn sư huynh cũng là tới đây xác nhận tin kia có phải là thật hay không sao?"
Đoạn Di lúc này sắc mặt mới có một chút biến hóa, hắn nói: "Cái gì."
Thiếu nữ tên là Hề Linh, là con gái duy nhất của Phong chủ Tụ Luyện Phong, khi còn nhỏ rất thích Đại sư huynh Ngôn Tẫn. Nhưng sau này lại bởi vì kiếm đạo của Đoạn Di thật sự là quá mức cường hãn liền đổi lại sùng bái hắn.
Đồng thời cũng có chút không thích Đại sư huynh dây dưa đối với Đoạn sư huynh.
Cho nên sau khi biết Đại sư huynh dường như đã bị mất trí nhớ nàng liền chạy nhanh lại đây xác nhận một chút.
Kết quả phát hiện là sự thật!
Hiện tại xem ra Đoạn sư huynh tựa hồ còn chưa biết, Hề Linh lập tức nói: "Chính là lần rèn luyện trước a, ngươi không biết sao? Đại sư huynh bị thương nặng."
"Bất quá cái này không quan trọng, mà là......" Hề Linh đè thấp thanh âm, vui vẻ nói: "Mà là đại sư huynh đã bị mất trí nhớ, hắn giống như quên ngươi rồi, về sau Đoạn sư huynh không cần lo lắng Đại sư huynh dây dưa làm phiền tới ngươi!"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top