Chương 8: Có thể lấy một bộ ở tủ quần áo

Trà Cúc Dưa Leo

Cù Mộ nhìn thời gian Đào Yêu đi vào gần 40 phút vẫn chưa ra, sợ có chuyện gì, muốn tiến lên gõ gõ cửa, gõ gần nửa phút cũng không có người trả lời: "Đào Yêu, có nghe thấy không Đào Yêu?"

Vẫn luôn không ai trả lời Cù Mộ cắn chặt răng đẩy cửa ra, lọt vào trong tầm mắt chính là Đào Yêu cả người đều chìm trong bồn tắm, nhắm hai mắt như là không có hô hấp, Cù Mộ đ* một tiếng vội vàng tiến lên đỡ hắn ra, một tay vỗ vỗ mặt Đào Yêu, "Đào Yêu, Đào Yêu nhóc tỉnh tỉnh, Đào Yêu."

Đào Yêu đột nhiên mạnh mở mắt ra, hít một hơi thật sâu, trong mắt mang theo sợ hãi chưa tiêu tán, cậu bắt lấy quần áo trước ngực Cù Mộ thật chặt, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc, chậm rãi bình tĩnh lại.

Cù Mộ thấy thế mắng một câu, thằng đầu đỏ đáng chết, lúc ấy hắn nên làm là đến cục cảnh sát mới đúng, con mẹ nó.

Đào Yêu bình tĩnh lại mới nhận ra đang là tình hình là gì, nhất thời đỏ mặt, từ khi có ký ức tới nay còn chưa có thân mật với ai như vậy đâu, "Cậu, cậu đi ra ngoài trước đi, mình không có việc gì."

Cù Mộ lại không cảm thấy có cái gì, chẳng qua, thằng nhóc này làn da cũng quá trắng đi, thằng nhóc nhỏ cũng cực kỳ tinh tế.

Đào Yêu lau người, sau đó mới phát hiện mình hình như không có quần áo, đồng phục học sinh cũng ướt sũng, cuối cùng đành phải quấn khăn tắm đi ra ngoài, "Cù Mộ, cậu có thể cho mình mượn quần áo được không, mình quay về sẽ giặt sẽ trả lại cho cậu sau."

Cù Mộ ngồi ở trước máy tính không biết đang nghịch cái gì, nghe vậy tự cố nói: "Có thể lấy một bộ ở tủ quần áo."

Đào Yêu gật gật đầu, nhưng nhớ lại Cù Mộ đưa lưng về phía cậu hình như nhìn không thấy lại nói: "Được, cảm ơn!"

Như là nghĩ đến cái gì Cù Mộ đột nhiên đứng dậy đè lại cửa tủ sắp bị Đào Yêu mở ra, "Để tôi lấy cho."

Đào Yêu nghi hoặc gật đầu, "Được."

Thiếu chút nữa là, ngày hôm qua quá lười quần lót cởi ra xong ném vào trong tủ còn chưa có giặt, này nếu như bị nhìn thấy thì mẹ nó sẽ xấu hổ biết bao, Cù Mộthầm thở phào nhẹ nhõm, nhặt một chiếc áo phông và quần dài ném cho Đào Yêu, rồi nhanh như chớp mang chiếc quần lót chui vào phòng tắm.

Đào Yêu: "......"

Cù Mộ cao 1,91m, sự khác biệt về kích thước cơ thể giữa hai người quá lớn nên Đào Yêu mặc chiếc áo phông của hắn như một chiếc váy, dài tới đùi, lúc mặc quần Đào Yêu có chút do dự, như thể cậu không có quần lót, khoảng trống quá lớn cảm giác cậu không muốn chút nào.

Nghĩ đến hôm qua hình như mình đã phơi quần lót ở ban công, Đào Yêu lại quấn khăn tắm vào chân đi ra ban công, nhìn quanh thì thấy trên ban công có một chiếc cần câu bị gãy, dùng móc móc vào mặt sau của mắc áo Đào Yêu nhẹ nhàng thở ra, mang theo quần lót trở lại phòng ngủ của Cù Mộ phòng ngủ, quần dài là quần thể thao, dây chun ở eo được buộc chặt, ngoại trừ hơi dài một chút, Đào Yêu đã cuộn ba lớp khó khăn lắm mới đến mắt cá chân kia.

Chờ mặc xong Đào Yêu mới rảnh rỗi quan sát môi trường xung quanh, tông màu xám làm chủ đạo, mang lại cảm giác trầm thấp nhưng đánh sâu vào cảm giác. Đào Yêu gật đầu, rất phù hợp tính cách của Cù Mộ.

Chờ Cù Mộ đi ra liền thấy Đào Yêu ngoan ngoãn ngồi ở trên sô pha, cổ áo rất lớn, có thể nhìn thấy làn da trắng nõn và xương quai xanh thanh tú của thiếu niên, mái tóc đen mềm mại xõa trên trán, đôi mắt to tròn đang ngoan ngoãn nhìn hắn dù trông thế nào thì trông như cậu dẫn người phạm tội vậy.

Cù Mộ sờ sờ cái mũi tiến lên, Đào Yêu có thể rõ ràng nhìn thấy cơ bụng nhấp nhô cánh tay đầy cơ bắp của thiếu niên, cậu im lặng xoa bụng nhỏ của mình sau đó mở miệng, "Mình đi về trước, quần áo ngày mai mình giặt sạch sẽ còn cho cậu, hôm nay cảm ơn cậu nha."

Cù Mộ liếc cậu một cái gật đầu, mặc quần áo vào, quay đầu lại thấy Đào Yêu còn chưa đi, đôi môi màu hồng đào mấp máy, tựa hồ muốn nói gì đó đi.

"Làm sao vậy?" Cù Mộ dùng khăn lông bình thường lau tóc, đêm nay tim đập nhanh hơn bình thường cũng không biết là chuyện gì xảy ra, thật là thần kinh.

Đào Yêu rũ mắt nhẹ giọng: "Kẹo, Cù Mộ, ngày mai có thể cho mình một viên kẹo khác được không? Viên kẹo đó mình còn chưa ăn hết..."

Cù Mộ nhắm mắt lại, đắp khăn lên mặt, huy xuống tay không kiên nhẫn nói: "Đã biết đã biết." Con mẹ nó trái tim như muốn nổ tung, đập loạn xạ.

Đào Yêu ề đến nhà, nằm ở trên giường mới phát hiện hình như bị mất cặp sách, nhưng mà hiện tại rất buồn ngủ, đầu óc có chút loạn, rất nhanh không còn ý thức.

Cù Mộ nửa ngồi ở trên giường trong tay nâng một quả tạ nặng 5kg, hắn hiện tại không hiểu sao có chút xúc động tkhông thể bỏ được. Đầu óc hắn rối bời không biết phải nghĩ gì. Tối nay đã xảy có chuyện gì vậy, thật thấy quỷ.

Bạn học Cù Mộ như thế nào cũng ngủ không được đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, hắn như phát điên băng qua ban công đi sang phía bên kia, Đào Yêu không có kéo rèm, đèn ngủ còn sáng, hắn nhìn thấy người trên giường ngủ không ngon, hắn đặt tay lên nắm cửa chậm rãi vặn xuống, mở cửa ra lẩm bẩm nói: "Ngủ cũng không biết khóa cửa, có khi ngày nào đó nhà bị trộm sạch còn hô hô ngủ không biết."

Dứt lời đương nhiên vào cửa sau đó đóng lại.

Trà Cúc Dưa Leo

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top