Chương 2


Sau khi chia tay, anh ấy nói yêu tôi

Chap 2

Tác giả: Đông Hạ Hữu Tuyết

Nhớ lại những tình cảm vụn vặt của bọn họ, anh bất giác quên mất thời gian, đến khi bụng anh kêu gào, mới trở về thực tại, nhìn thời gian, đã là mười giờ tối, Diệp Vân Dương vẫn chưa trở về. Trần Duệ đứng trên ban công châm điếu thuốc, làn khói ấm áp xẹt qua cổ họng, cũng mang theo hơi ấm, anh thoải mái nheo mắt, sau đó nhìn chằm chằm cảnh đêm phía xa, trong mắt dần dần trống rỗng.

Thật ra anh rất ít khi hút thuốc, Diệp Vân Dương không thích mùi khói, cho nên anh không bao giờ hút thuốc trước mặt Diệp Vân Dương nữa, chỉ thỉnh thoảng khi tâm trạng không vui, anh mới trốn đi hút thuốc một cách bí mật, giống như bây giờ vậy.

Đầu óc anh trống rỗng, sau khi hút một điếu thuốc, anh lại cầm điện thoại gọi cho Diệp Thiếu Dương.

Bíp....

Vẫn không có ai nhấc máy. Anh cười khổ, đây không phải là lần đầu tiên, thật ra sáu năm qua từ khi anh và Diệp Vân Dương ở bên nhau, Diệp Vân Dương chỉ trả lời điện thoại khi muốn liên lạc. Và sẽ nghoảnh mặt làm ngơ điện thoại của bất kỳ ai kể cả anh, anh từng thấy tổn thương, nhưng theo thời gian, anh đã quen dần với điều đấy.

Hình như kỷ niệm lần này, cậu cũng quên mất.

Anh mở WeChat và gửi cho Diệp Vân một tin nhắn: Bảo bối, hôm nay là kỉ niệm sáu

năm của chúng ta, anh đã nấu những món ăn em yêu thích, khi nào em về?

Sau khi tin nhắn được gửi đi, liền như đá rơi xuống biển.

Trần Duệ liếc nhìn đồ ăn trên bàn, đồ ăn đã nguội ngắt, dù người yêu về, cậu cũng sẽ không muốn ăn, anh hiện tại cũng hết muốn ăn, liền giữ lại hai món định ngày mai hâm nóng lại cho bữa sáng, những món còn lại đều đổ đi.

Dọn dẹp xong, anh liền nhìn thoáng qua WeChat, Diệp Thiếu Dương vẫn chưa trả lời, đã gần mười hai giờ, Trần Duệ nghĩ một lúc, có chút lo lắng cho cậu, liền lấy điện thoại gọi cho cậu.

Điên thoại rốt cuộc cũng có người nghe: "Bảo bối, em vẫn bận à? Anh ..." Trần Duệ vừa nói, liền bị ngắt lời.

"Này, Trần Duệ hiện tại tôi rất bận. Tối nay tôi cũng sẽ không về, anh cứ ngủ trước đi, đừng gọi cho tôi, cúp đây."

Nghe thấy tiếng bíp cúp điện thoại, Trần Duệ cảm thấy rất bất lực, anh rất mong chờ ngày kỉ niệm này, cố gắng để chuẩn bị bất ngờ và bữa tối, cuối cùng lại thành hư không. Bất quá anh liền gửi cho Diệp Vân Dương một tin nhắn Wechat: Bảo bối, đừng bận rộn quá, đã muộn rồi, đừng quên ăn uống, nhớ nghỉ ngơi sớm.

Gửi tin nhắn xong, anh ném điện thoại sang một bên, bận rộn nửa ngày, mong chờ cũng rơi vào khoảng không, thực ra anh cũng có chút tức giận, nhưng đó là

người yêu của anh, anh không nỡ giận cậu. Vì vậy anh đem chính mình quấn vào chăn bông, dặn lòng đem cảm xúc vứt bỏ đi.

Sau khi Diệp Vân Dương cúp điện thoại, cậu bấm vào nhật ký cuộc gọi và xem qua, chắc chắn có hai cuộc gọi nhỡ, bấm vào WeChat thì thấy tin nhắn của Trần Duệ, sau đó mới nhớ ra hôm nay là ngày kỉ niệm.

Cậu nghĩ rằng Trần Duệ đôi khi thực sự rất phiền phức, mặc dù họ là hai người đàn ông ở với nhau nhưng anh rất chú trọng lễ nghĩa, anh sẽ tổ chức tất cả các ngày kỷ niệm, lễ hội và sinh nhật rất nghiêm túc. Anh còn đặc biệt thích đón cậu và mua hoa, quà cho cậu, cậu cảm thấy như vậy rất xấu hổ, cảm thấy mình bị coi như một người phụ nữ, nên liền

phản đối kịch liệt chuyện này, đối phương mới dịu đi một chút.

Không phải Trần Duệ không biết họ đến với nhau bằng cách nào, có gì để ăn mừng trong ngày kỷ niệm tình yêu tùy ý này.

Diệp Vân Dương lắc đầu cất điện thoại lại vào trong túi, Diệp Huy ở bên cạnh nhìn thấy cậu tiền liền vỗ vỗ vai của cậu: "Anh, anh Duệ lại tới đón anh sao?"

Diệp Vân Dương khó chịu đẩy cậu ta ra. "Em đừng nói chuyện phiếm, nhanh lên làm việc!"

Diệp Vân Dương tâm tình không tốt, không ai dám khiêu khích cậu, Diệp Huy làm bộ đưa tay khóa miệng , thành thật đi

làm, Diệp Vân Dương cũng tập trung vào công việc đang làm.

Sáng sớm hôm sau, khi Trần Duệ tỉnh dậy, anh theo bản năng nhìn chỗ bên cạnh mình, không có dấu hiệu nào cho thấy có người đã ngủ, anh đi đến phòng khách xem xét, xác nhận tối hôm qua Diệp Vân Dương không có về nhà. Anh gãi gãi đầu tóc, đơn giản đi tắm rửa.

Sau khi tắm rửa xong, tự mình hâm nóng lại đồ ăn cho bữa sáng, vừa ăn vừa lấy điện thoại di động liếc nhìn WeChat, Diệp Thiếu Dương vẫn không trả lời, trong lòng có chút lo lắng, không biết có phải cả đêm qua chưa ngủ,lại lo lắng người bên kia có phải không ăn cơm cho tốt. Diệp Vân Dương liền sẽ không chăm sóc chính mình, đành phải đi đến nhìn cậu ăn.

Anh đặt bát trong tay xuống, lại vào bếp làm một bữa sáng thịnh soạn, đặt chiếc cặp vào lồng giữ nhiệt, định đưa bữa ăn cho Diệp Vân Dương.

Trước khi đi, anh nhìn mình trong gương và cảm thấy có chút gì đó xuống sắc, vì vậy anh đã cẩn thận cạo râu, chăm sóc lại kiểu tóc, thay một bộ đồ màu xám bạc và xịt nước hoa yêu thích của người yêu.

Lúc Trần Duệ đến phòng làm việc của Diệp Vân Dương đã gần mười rưỡi, phòng làm việc vốn đông đúc, lo lắng người yêu lại bận nên anh nhanh chóng bước vào cửa.

Bởi vì anh thường xuyên đến chỗ Diệp Vân Dương, các nhân viên của phòng làm việc biết anh, thấy anh đến, Tiểu Lưu, trợ lý của Diệp Vân Dương, vội vàng tiến lên:

"Anh Duệ, anh đến rồi, ông chủ còn đang bận, tôi sẽ đưa anh tìm anh ấy."

Trần Duệ gật đầu, anh liếc nhìn xung quanh, mọi người đều bận đến mức chân không chạm đất, anh nghĩ mình đến lúc này Vân Dương nhất định sẽ tức giận.

Quả nhiên, ngay khi nhìn thấy Trần Duệ, Diệp Vân Dương cáu kỉnh nói: "Trần Duệ, sao anh lại ở đây? Hiện tại tôi rất bận, không có thời gian nói chuyện cùng anh. Nếu anh không có việc gì làm, thì về đi."

Trần Duệ đi đến phía sau cậu, nhẹ nhàng ôm cậu từ phía sau: "Bảo bối, anh biết em đang bận, nhưng anh là lo cho em bận quá không ăn được, nên anh mang đồ ăn sáng cho em. Em dừng mười phút, ăn một chút thôi không sẽ lại đau dạ dày."

Không thể không nói Trần Duệ đối với Diệp Vân Dương rõ như trở bàn tay, cách giải quyết tâm trạng không tốt của người yêu, cách khiến người yêu mềm lòng, đây là những những kinh nghiệm quý báu mà anh tích lũy được trong nhiều năm qua.

Diệp Vân Dương mặc dù vẫn có chút không vui, nhưng cái ôm của Trần Duệ giống như có ma lực, mỗi lần bị anh ôm vào trong lòng cậu đều cảm thấy muốn lười biếng không muốn động đậy, thậm chí còn không muốn tức giận nữa.

Cơ thể cậu mềm nhũn ngã vào trong vòng tay của Trần Duệ, Trần Duệ vững vàng tiếp được cậu, trực tiếp ôm cậu ngồi trên sô pha.

"Anh mang đồ ăn gì vậy?" Diệp Vân Dương lười biếng mở miệng.

Trần Duệ một tay giữ cậu, tay còn lại mở nắp một cách khó nhọc: "Anh làm cho em món bánh bao hấp cùng trứng luộc, còn có trà trái cây yêu thích của em, đến đây nhân lúc còn nóng. Ăn đi." Trần Duệ đưa đũa cho anh.

Diệp Vân Dương không muốn cầm đũa: "Tôi không muốn động, anh đút cho tôi ăn."

"Được rồi, anh đút cho em ăn, nào há miệng ra." Trần Duệ vừa đút được mấy miếng đã bị Diệp Huy đi vào chen ngang.

"Anh trai, em nghe nói anh Duệ đến. Anh ấy mang đồ ăn ngon gì đến cho anh vậy?"

Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, Diệp Huy dừng chân, rồi mỉm cười

nói: "Oa, anh Duệ, anh cũng cưng chiều anh trai của em quá rồi. Anh ấy lớn như vậy rồi, anh còn đút cho anh ấy ăn. "

Diệp Vân Dương trợn mắt nhìn cậu ta:" Hắn không chiều anh thì chiều ai? Em còn không đi làm tốt công việc của mình, vào văn phòng của anh làm gì?"

Diệp Huy tươi cười đi tới trước mặt hai người ngồi xuống, ánh mắt sáng ngời nhìn bữa sáng trên bàn, ngạc nhiên nói:" Oa, có bánh bao hấp nhãn hiệu Anh Duệ! Anh trai, em cũng chưa ăn sáng, anh còn nhiều như vậy, cho em một ít đi?"

"Này, muốn ăn thì lấy đi, nhiều nhất chỉ được lấy ba cái, còn lại đều là của anh."

Diệp Huy tiếc nuối ra mặt: "Được rồi, ba cái thì ba cái. Anh à, anh thật keo kiệt, em

đã vất vả giúp anh làm việc không công rồi, còn không cho em thêm một chút bánh bao hấp nữa. "

Nói xong, cậu ta nhìn Trần Duệ đầy mong đợi nói: "Anh Duệ, sau này anh có thể đưa nhiều đồ ăn tới cho anh trai em không, anh làm đồ ăn ngon như vậy, bên ngoài cũng không có mùi vị ngon như này. Anh thường tới, em liền bảo anh trai ăn nhiều chút, được không?"

Trần Duệ cười: " Cảm ơn Tiểu Huy đã khen tài nấu nướng của anh, nhưng bất quá anh trai em không hy vọng anh tới thường xuyên, về sau em muốn ăn, anh liền làm cơm mời em tới nhà ăn."

Diệp Huy nhìn Diệp Vân Dương một cách khó hiểu sau khi nghe điều này:" Sao vậy anh? Anh Duệ vừa đẹp trai, vừa nấu đồ

ăn ngon. Nếu anh ấy thường xuyên đến đây, không phải sẽ giúp tạo động lực cho nhân viên sao."

Diệp Vân Dương trở nên nóng nảy: "Em hỏi nhiều như vậy làm gì? Em muốn ăn đồ của anh ấy à. Chỉ có anh mới ăn được, muốn ăn thì đi mà tìm người khác nấu cho em ăn. Nghe không?"

Trần Duệ sau khi nghe lời này nở nụ cười ôn nhu, anh thích Diệp Vân Dương thỉnh thoảng độc chiếm anh, điều này có nghĩa là Diệp Vân Dương coi anh như là vật sở hữu của cậu, cũng quan tâm anh, anh sờ sờ đầu Diệp Vân Dương , nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, đừng tức giận, Tiểu Huy chỉ nói đùa thôi, nào ăn một chút bánh bao hấp".

Diệp Vân Dương miễn cưỡng mở miệng ăn, Trần Duệ lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau dầu nơi khóe miệng cậu.

Thấy vậy, Diệp Huy bỗng nhiên mất hứng nói, mở nắp lấy ba cái bánh bao hấp, mở miệng ăn.

Sau khi ăn xong, Diệp Vân Dương trở lại làm việc, Trần Duệ một mình thu dọn đồ đạc, Diệp Huy cũng âm thầm giúp đỡ, Trần Duệ cười với hắn, "Tiểu Huy, không sao, anh tự làm được."

Diệp Huệ nghe vậy nhưng không dừng lại, giúp anh thu dọn xong đồ đạc rồi mới nói: "Anh Duệ, cảm ơn bữa sáng của anh, em thấy rất ngon."

Nghe được lời khen ngợi trịnh trọng của cậu ta, Trần Duệ lắc đầu cười: " Chuyện

này thì cần gì cảm ơn, nếu em thích, em có thể đến nhà bọn anh ăn tối khi có thời gian".

Diệp Huy nghiêm túc gật đầu: " Được rồi, em nhớ rồi, anh Duệ, em cũng hơi không tiễn anh được, tạm biệt "

"Được rồi, tạm biệt."

Sau khi thu dọn đồ đạc, Trần Duệ đi tới chỗ Diệp Vân Dương, người đang nói chuyện điện thoại với người tổ chức triển lãm nghệ thuật. Khi thấy anh đến, cậu che micro và nhanh chóng nói với anh : "Anh về trước đi, tối nay tôi sẽ về."

Vốn dĩ anh định ở lại với người yêu một chút, nhưng thấy cậu thật sự rất bận, Trần Duệ đành phải về trước.

Diệp Vân Dương mặc dù nói buổi tối sẽ trở về, nhưng lúc cậu về đã gần một giờ sáng, Trần Duệ đợi một lúc lâu sau đành không có đợi được cậu nữa, vô tình ngủ thiếp đi, cho đến khi Diệp Vân Dương lên giường, anh mới mơ màng đưa tay ôm cậu vào lòng. Diệp Vân Dương cũng phối hợp rất ăn ý, hai người ôm chặt lấy nhau rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Buổi sáng tỉnh dậy, nhìn thấy Diệp Vân Dương trong lòng, Trần Duệ vẫn có chút choáng váng, cẩn thận nhớ lại khi Diệp Vân Dương trở về tối hôm qua, hẳn là rất muộn, anh đã ngủ rồi. Anh không khỏi cảm thấy đau lòng, người yêu mấy ngày nay vì triển lãm tranh mà dốc hết sức, anh thầm nghĩ đợi triển lãm tranh kết thúc, liền cố gắng bồi bổ thân thể cho cậu.

Diệp Vân Dương lúc ngủ so với bình thường cũng không khác nhau mấy, chỉ là thêm nhiều phần ôn nhu, nhìn thấy cậu nằm ở bên cạnh, Trần Duệ chỉ cảm thấy những năm tháng này rất đổi bình yên.

Anh lặng lẽ chiêm ngưỡng vẻ đẹp của người yêu, mặc dù đã sáu năm nhưng người yêu vẫn làm anh mê đắm không thôi, anh cúi đầu hôn Diệp Vân Dương, nhẹ nhàng bước xuống giường, đi vào bếp làm bữa sáng.

Khi Diệp Vân Dương rời giường, Trần Duệ mới vừa bưng bữa sáng tới bàn, thấy cậu đi xuống, liền vẫy vẫy tay với cậu: "Bảo bối, đói bụng rồi đúng không, đến đây ăn đi. Rồi lát nữa anh chở em đi làm."

Diệp Vân Dương ngáp một cái thật lớn, đi đến ngồi xuống bàn ăn, cậu bưng bát

cháo ăn một miếng rồi nói với anh: " Anh không cần đưa tôi đi làm, trên đường đông như vậy, anh đưa tôi đi trái lại anh sẽ bị muộn giờ làm. Tôi tự lái xe đi là được."

Nghe vậy Trần Duệ cũng không nài nỉ, người yêu anh đã nói thì sẽ không thay đổi, nếu anh tiếp tục nài nỉ thì người yêu của anh sẽ rất tức giận.

"Vậy thì đừng quên ăn cơm. Buổi tối anh có thể qua đón em sau khi tan làm không? Mấy ngày nay thời gian ở bên cạnh nhau của hai chúng ta rất ít, anh rất muốn đi đón em tan làm." Đối với những người khác có lẽ họ còn ước được người yêu đón lúc tan làm. Nhưng đối với anh và người yêu thì khác, đi đón tan làm cũng cần phải xin phép trước.

"Được, vậy tôi chờ anh đến đón." Diệp Vân Dương ăn xong miếng cháo cuối cùng, đặt bát xuống lau miệng: "Từ từ ăn đi, tôi đi trước, buổi tối gặp lại."

Trần Duệ đặt bát xuống, đứng dậy giúp cậu mặc áo khoác, ôm và hôn trước khi cậu rời đi: "Bảo bối, đi đường cẩn thận."

"Biết rồi,anh cũng đi cẩn thận", Diệp Vân Dương nói xong liền vội vàng rời đi.

Trần Duệ dọn dẹp đơn giản lại, rồi bản thân cũng đi làm.

hết chương 2.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bl#gương