91: Mặc Trạch Dương bị cô lập

Chương 91: Mặc Trạch Dương bị cô lập
Edit: Ha

"Bạn có muốn nhìn thấy gấu trúc khổng lồ?" Thật tuyệt vời a! Mặc Trạch Dương sau khi nghe được tin tức này hưng phấn ở nhà nhảy nhót, từ trên ghế salon nhảy xuống thảm, lăn lộn trên sàn nhà, sau đó đứng lên nhào vào lưng cha nó, lại muốn làm mũ nằm sấp trên đỉnh đầu cha nó. Cố Giai Mính đưa tay xách nhãi con lên, lắc lắc, "Con nặng như vậy, không sợ đè cha con trật đốt sống cổ sao?"

Bây giờ con hồ ly nhỏ đã lớn, cộng với hai cái đuôi lông, thực sự nặng hơn nhiều, nhìn cũng lớn hơn một vòng.

Trong nháy mắt Mặc Trạch Dương rất nghiêm túc nói với ba: "Con nặng không phải vì mập, mà là bởi vì con cao lên."

Cố Giai Mính: À

Mặc Trạch Dương: QAQ

Baba trả lời có lệ!

Mắt thấy Cố Giai Mính bắt nạt đứa nhỏ, Mặc tổng rất sáng suốt lựa chọn... Giả vờ không nhìn thấy.

Trong tập cuối cùng của chương trình, tổ chương trình đã sẵn sàng để làm một trận chiến lớn, tất cả các khách mời được gọi đến đủ, tất cả mọi người đi xe buýt đến vườn động vật hoang dã.

Lần này tổ làm chương trình cho bọn họ tự do chơi, không có nhiều yêu cầu, chính là dẫn mọi người cùng đi chơi. Cố Giai Mính chuẩn bị trang phục gia đình, hiện tại thời tiết đã ấm lên, mặc một chiếc áo hoodie có mũ trùm đầu, bên trong mặc một cái áo phông là được, đơn giản thuận tiện.

Mặc tổng thật sự đem một chiếc áo hoodie mặc ra cảm giác quý tộc tao nhã, ngồi trên xe buýt, chân anh dài, có chút duỗi không ra, bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi nghiêng, một đôi chân dài, nhìn thế nào cũng đập vào mắt. Cố Giai Mính cẩn thận kéo anh vào bên trong mình, ấn vào chỗ ngồi, trừng mắt uy hiếp: Giấu đi, ai cũng không cho xem!

Mặc tổng bất đắc dĩ, chỉ có thể ủy khuất chính mình.

Khán giả xem livestream sẽ phát điên rồi, a a a a ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vẫn là hương vị quen thuộc, công thức quen thuộc! Thức ăn cho chó của nhà Trà Trà là tốt nhất, giàu vitamin abccdefg, tôi cảm thấy như tôi đã sống lại!

Tiểu Mặc vẫn còn hưng phấn, muốn ôm đi!

Anh Mính anh thật sự đã từng suy nghĩ đến cảm thụ của Mặc tổng sao? Có sai khi chân dài không?
......

Sự thật chính là, Cố Giai Mính mới mặc kệ có sai hay không, dù sao cũng là của hắn, nhìn cũng không cho người khác xem!

Các bạn nhỏ trên xe cũng rất hưng phấn, Mặc Trạch Dương cũng đi theo. Mục đích của nó chính là đi xem gấu trúc khổng lồ, ở công viên động vật hoang dã kia có một cơ sở nhân giống gấu trúc khổng lồ, Mặc Trạch Dương đã đi qua hai lần, dù sao nhìn gấu trúc chính là nhìn không đủ, mỗi lần đi đều hi hi.

Mặc Trạch Dương nằm sấp trên ghế ngồi nhìn về phía sau, phía sau vừa vặn là Đồng Đồng, tiểu cô nương nhút nhát cười cười, đứng lên đưa cho Mặc Trạch Dương một cái kẹo, cười đến mức ánh mắt đều cong lên, "Anh Trạch Dương, cho anh ăn. ”

Cố Giai Mính nghe cái này cũng quay đầu nhìn về phía sau, vụng trộm chọc vào mông nhỏ của Mặc Trạch Dương, "Nhìn kìa, em gái đã cho con kẹo, lát nữa lúc con chơi phải mang theo người ta, không được tự mình chạy.”

Đem em gái gì đó, còn cần cha phải dạy dỗ, Cố Giai Mính cũng là mệt mỏi không chịu nổi, loại đứa con ngốc này sau này làm sao có thể cưới vợ?

Ăn kẹo của nhau là bạn tốt, trong tâm trí của trẻ em, miễn là chia sẻ cùng một điều với nhau, có thể làm cho mối quan hệ của họ trở nên rất gần gũi. Cho nên bạn nhỏ Mặc Trạch Dương cũng không cự tuyệt, còn nói với Đồng Đồng: "Chờ lúc xuống xe cậu phải ở cùng một chỗ với tôi, không nên chạy loạn, tôi sẽ bảo vệ cậu. ”

Tiểu ca ca đã trưởng thành đặc biệt biết bảo vệ tiểu muội muội, Mặc Trạch Dương đã trải qua cảm giác làm đại ca.

Tuyệt vời!

Cố Giai Mính thở phào nhẹ nhõm, con trai hắn cũng không phải là không thể cứu chữa, lúc này cậu bé bên cạnh cũng đưa cho Mặc Trạch Dương một khối sô cô la, ý tứ anh ăn sô cô la của tôi cũng phải chơi với tôi.

Trong nháy mắt, Mặc Trạch Dương đã trở thành một miếng bánh bao thơm ngon, tất cả bạn nhỏ đều muốn chơi với nó.

Lúc này bởi vì đến trễ, không thể không ngồi ở phía sau Bạch Kỳ Quân xông tới, tùy tiện từ trên đùi Cố Giai Mính bò qua, đẩy Mặc Trạch Dương, "Để lại cho tôi chút thời gian!"

Mặc Trạch Dương tức giận đẩy nhóc, "Đây là vị trí của tôi!"

Tiểu Bạch Lang cũng không tức giận, da mặt nhỏ nhắn còn rất dày, chính là không đi, hắn cười hì hì vỗ bả vai Mặc tổng một cái, "Cha nuôi!"

Khóe miệng Mặc tổng giật giật, đối với đứa nhỏ nghịch ngợm vừa lên, gần như không có biện pháp nào, cũng không thể xách lên ném ra phía sau.

Bạch Kỳ Quân lại vỗ vỗ bả vai Cố Giai Mính, "Ba!"

Ba nuôi cũng không còn, trực tiếp gọi ba, trên người Cố Giai Mính có loại khí tức khiến nhóc muốn thân cận, chủ yếu nhất là ba nuôi còn có thể làm đồ ăn ngon, Tiểu Bạch Lang cảm thấy dù sao dính không chịu thiệt, trực tiếp gọi ba, có vẻ thân mật.

Đứa nhỏ được nuôi dưỡng lớn lên tỏ vẻ không nên câu nệ tiểu tiết, làm sao thoải mái thì làm.

Cố Giai Mính vẻ mặt ghét bỏ, lúc này mới mấy ngày không gặp, từ ba nuôi biến thành ba, da mặt đứa bé này càng ngày càng dày.

Mặc Trạch Dương không ngồi im nữa, nhấc móng vuốt muốn đánh người, "Đây là ba tôi!"

Sói con cười xấu xa, "Không nói không phải của cậu a, cậu con ruột, tôi con nuôi, nhưng mà không sao, tôi còn nhỏ, nuôi dưỡng giống như con ruột. Ba, con muốn đến nhà ba ở vài ngày, khi ba rảnh rỗi, con muốn ăn thịt ba hầm!"

Cố Giai Mính:-_-||

Thành thật mà nói, hắn không muốn đưa một đứa con trai lớn như vậy về nhà!

Mặc Trạch Dương bĩu môi, dùng khí lực từ khi bú sữa bóp mông con sói con một cái, đau đến mức trắng mắt, tiếng kêu này khiến Đồng Đồng sợ tới mức đặt mông ngồi vào trong ngực mẹ bé, không dám tiến về phía trước.

Thế giới của các anh nhỏ, thật khủng khiếp!

Hai đứa nhỏ ghi điểm bên ngoài náo nhiệt, biết rõ ràng, chọc vào chỗ đau của đối phương, vẫn đánh một đường, Cố Giai Mính bắt đầu còn có tâm xem náo nhiệt, phía sau liền cảm thấy đau đầu, quá ầm ĩ, nếu như một nhà có hai ba người như vậy, cha mẹ khẳng định sẽ phát điên.

Sau khi xuống xe, đạo diễn bảo mọi người tùy tiện đi dạo, muốn làm gì cũng được, kỳ này chúng ta tuyệt đối không có cạm bẫy, chính là đơn thuần livestream xem động vật nhìn cây cỏ, cũng nhắc nhở mọi người nhất định phải để ý con nhỏ, chú ý an toàn, bởi vì bên trong còn có mãnh thú, mọi người nhất định phải xem biển cảnh báo, không cho tới gần ngàn vạn lần không nên tới gần. Cũng dạy cho trẻ em biết chăm sóc môi trường, chăm sóc động vật, cha mẹ cho trẻ em một số ví dụ.

Sau khi mọi người tản ra, Mặc Trạch Dương kêu Đồng Đồng đi cùng hắn, cùng Bạch Kỳ Quân đánh nhau một đường, hiện tại cảm giác tiểu muội muội mềm mại càng thêm đáng yêu, hơn nữa cái kẹo kia cũng rất ngon, Mặc Trạch Dương lần đầu tiên vươn cành ô liu thân thiện với Đồng Đồng.

Bạch Kỳ Quân đương nhiên cũng phải đi theo, nó không đi theo Mặc Trạch Dương, nó đi theo Cố Giai Minh.

"Ba, chúng ta đi đâu đây? Ba sẽ đi xem ai trước? Nhìn sư tử, thế nào?" Bạch Kỳ Quân nắm lấy góc áo Cố Giai Minh không buông tay, không thèm liếc mắt nhìn chú hắn một cái, giống như đứa nhỏ Cố Giai Mính dẫn tới.

Bạch Húc Thành một đầu hắc tuyến đỡ trán, đại ca hắn làm sao nuôi ra một tên tiểu tử hỗn đản như vậy! Đây là một tên khốn kiếp!

Khán giả xem livestream đều vui vẻ không chịu nổi, nhao nhao khuyên Cố Giai Mính: Thu nhận thằng bé đi! Một người cũng là nuôi, hai người cũng là nuôi!

Tiểu Bạch thật đáng yêu, chỉ thích tên tiểu tử xấu xa tinh nghịch này! Anh Mính không muốn thì đưa nó cho tôi, tôi muốn!

Tất nhiên, người hâm mộ của Bạch Húc Thành đều đồng cảm với anh: Ai nha Đại Bạch đáng thương, Tiểu Bạch chạy đi, "Baba" cũng không cần!

Bạch Bạch, bắt con trai anh trở lại và đánh vào mông nhỏ bé của nó!

Bỏ đi Đại Bạch, đem "con trai" của anh cho Cố Giai Mính đi, làm con dâu nuôi từ bé.
......

Fan của Cố Giai Mính cũng không an phận, kéo bè kết phái chạy tới phòng livestream của gia đình Bạch Húc Thành quét màn hình: Tiểu tử này sau này chính là người Cố gia chúng ta, chúng ta làm chứng cho các cậu, sau này đừng đến đòi nữa!

Fan của Bạch Húc Thành vốn là nói giỡn, kết quả không ngờ fan cố Giai Mính tới đòi người, lần này cũng không làm nữa: Sao các cậu không nói đưa Tiểu Mặc cho chúng tôi, dựa vào cái gì cho các cậu?

Sức chiến đấu của Trà Bao cường hãn bao nhiêu, người lại nhiều, đột nhiên đột ngột một trận, liền đem fan bên phía Bạch Húc Thành đè xuống, hơn nữa Trà Bao có một kỹ năng thần kỳ, chính là biết tẩy não, sau một bấm còi tất cả mọi người đều cảm thấy: "À? Đưa Tiểu Bạch ra ngoài cũng không tệ.”

Trong phòng livestream náo nhiệt, ba đứa nhỏ ở cùng một chỗ càng thêm náo nhiệt.

Mặc Trạch Dương vừa bước vào khu động vật, hai con nai con đang hoạt động chung quanh liền đi tới, cúi đầu ở bên cạnh hắn, chờ sờ soạng.

Mặc Trạch Dương cười ha hả nâng tay sờ sờ sừng bọn họ, vui vẻ nói: "Thật đáng yêu a! Đồng Đồng, em chạm vào nó. ”

Đồng Đồng vui vẻ tiến lại gần, vừa định giơ tay sờ soạng, Bạch Kỳ Quân đi theo bên cạnh Cố Giai Mính cũng không biết bắp chân lại di chuyển nhanh như vậy, trong nháy mắt liền tiến lại gần, trừng mắt, hai con nai con giống như nhìn thấy thiên địch, dọa quay đầu bỏ chạy, liều mạng chạy! Giống như chạy chậm sẽ bị ăn thịt.

Đồng Đồng giơ tay lên, sững sờ nhìn con đường nhỏ trống rỗng trước mắt, mờ mịt nhìn Mặc Trạch Dương, không có, không có? (⁠●⁠´⁠⌓⁠'⁠●⁠)

Mặc Trạch Dương: "Bạch Kỳ Quân! Lại là ngươi làm hỏng!" (▼皿▼#)

Bổn thiếu gia đang trải nghiệm cảm giác làm ca ca, ngươi là một con sói khi dễ muội muội ta! Cắn chết ngươi!

Cố Giai Mính kinh ngạc, oa! Con trai hắn đã tức giận vì một cô bé, muốn đánh nhau, vỗ tay!

"Cố lên, đánh! Cố lên!" Cố ảnh đế e sợ đánh không nổi, còn kích giận con trai, gừ gừ! Nam tử hán muốn vì tiểu cô nương mà đánh một trận, không đánh không phải là thanh xuân, tiến lên! Đánh hắn lại!

Mặc tổng kéo hắn trở về, bất đắc dĩ nói: "Em đừng nháo, lại nháo thật sự đánh nhau." Đánh nhau trước ống kính không tốt, Mặc tổng cho rằng, muốn đánh cũng phải tìm một chỗ không có người, đánh xong vỗ vỗ tay liền rời đi, người khác cũng không biết. Tối thiểu con trai anh hiện tại có thể dùng sét đánh, Mặc tổng không cho rằng con trai mình sẽ thua, chẳng qua truyền ra ngoài không dễ nhìn lắm.

Khán giả trong buổi livestream đều cười điên cuồng, cũng theo Cố Giai Mính hô: "Tiến lên! Mặc tổng anh cũng nói ta, anh mặc kệ ta ta ta cũng muốn xem đánh nhau!

Mặc Trạch Dương lôi kéo bàn tay nhỏ bé của Đồng Đồng, nắm tay một cái, rời đi.

Tiểu muội muội mặc váy công chúa bồng bềnh, đặc biệt nhu thuận, dù sao Mặc Trạch Dương nói cái gì nàng liền nghe cái đó, Tiểu Mặc tổng khí tràng tám mét tám, làm ca ca làm rất sảng khoái!

Cố Giai Mính một tay kéo Bạch Kỳ Quân, bảo nó không được đi quấy rối.

Ba mẹ Đồng Đồng và nhà Bạch Húc Thành đều bất đắc dĩ, trái tim Cố Giai Minh vừa nhìn đã nghiêng lệch đi rồi.

Người nhà Bạch Kỳ Quân cũng đang xem livestream, mẹ hắn là một đại mỹ nhân nữ vương, nhớ năm đó cũng là một cành hoa lang tộc cao lãnh, tuy rằng xuất thân  chi, tướng mạo xinh đẹp chính là trong toàn tộc đếm được, yêu lực mạnh, cự năng đánh!

Bây giờ nhìn Cố Giai Mính lôi kéo con trai mình, mẹ Bạch nhíu mày, hỏi chồng: "Không phải anh đã từng nói chuyện thông gia với Mặc tiên sinh sao? Bạch Mặc hai nhà thương nghiệp thông gia, bất kể là đối với sinh ý hay là địa vị yêu giới tương lai, đều là trăm ích mà không có hại. Ý của Cố Giai Mính là không đồng ý?"

Bạch tổng: "..." Mặc Uẩn Tề quá không đủ trượng nghĩa, trực tiếp kéo đen hắn!

Bạch phu nhân thúc giục nói: "Anh xem Tiểu Mặc đáng yêu như thế kia, tri kỷ bao nhiêu, em sinh hai người con đều không được một cái tri kỷ như vậy, em mặc kệ các người dùng biện pháp gì, tóm lại phải đem hắn bắt về cho em. ”

Bạch tổng cũng bất đắc dĩ, "Cố Giai Mính thật giảo hoạt, Mặc Uẩn Tề không được a, anh nói đem con trai lớn đưa cho hắn hắn cũng không cần, thật sự không được, hắn cũng nhận thằng nhãi kia làm con nuôi? Chuyện sau này đều nói không tốt, đứa nhỏ còn nhỏ. ”

Tuy rằng nói như vậy, Bạch tổng cũng hiểu được, cha nuôi này không dễ nhận, Mặc Trạch Dương đã có một người cha nuôi, tuy rằng là một nhân loại, xuất thân cũng không thấp, ở trong giới đó cũng không phải bí mật, bằng không hắn là một nhân loại, ở trên con đường kia cũng không ai dám chọc.

Hơn nữa Mặc Uẩn Tề một túi tâm nhãn, đem con trai thành tâm can bảo bối sủng ái, người khác sờ một chút hắn có thể sẽ trở mặt.

Bạch phu nhân thất vọng thở dài, rất muốn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Trạch Dương, không biết trong vòng trăm năm có hy vọng hay không.

Mặc Trạch Dương dẫn Đồng Đồng đi trước đội ngũ, tìm một cái đình liền chạy đi, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, đối diện có một người bán ly trái cây, đủ loại hoa quả được cắt thành miếng nhỏ, đặt ở trong một cái chén trong suốt, bên trong có cái nĩa nhỏ, thuận tiện cho khách hàng vừa ăn vừa đi. Cố Giai Mính thấy Mặc Trạch Dương ngồi xuống, liền cùng Mặc Uẩn Tề đi mua hoa quả.

Tổ tiết mục trước khi tới bao nửa công viên, nói cách khác lưu lượng khách là một nửa bình thường, hoàn toàn không có người qua đường có vẻ rất không chân thật, đến lúc đó người khác lại nói tổ tiết mục xa xỉ làm bộ, anh vừa đến liền đóng cửa, sao anh lại lớn như vậy? Quá nhiều người cũng sẽ ảnh hưởng đến việc chụp ảnh, cho nên bao một nửa, hiện tại phía trước còn có bốn năm người xếp hàng.

Cố Giai Mính đếm, tổng cộng có sáu người lớn, ba đứa nhỏ, "Chín người đúng không?"

Cố ảnh đế vươn mười ngón tay, đứng ở phía trước Mặc Uẩn Tề, hảo thanh thương lượng: "Chúng ta có thể mua mười cái, nhiều hơn một cái cho ta. ”

Mặc tổng mỉm cười ôm eo hắn, tiến lại gần hôn một cái, "Đem cái của anh cũng cho em. ”

Cố Giai Mính cười híp mắt, "Nể mặt anh bỏ tiền ra, có thể nhường lại cho anh nửa chén. ”

Hai người đang nói chuyện, khách hàng xếp hàng phía trước phát hiện Cố Giai Mính, kích động muốn nhào tới, còn chưa kịp hô lên tôi là fan của anh, liền cảm giác bị một cỗ lực lượng nhu hòa đẩy ra, Mặc tổng kéo mặt xuống, kéo Cố Giai Mính ra sau lưng mình, không cho ôm!

Khán giả đều tặng quà cho Măch tổng đánh call: Đúng! Đừng để họ ôm! Chúng ta còn chưa bao giờ ôm anh!

Mặc tổng khí tràng mười tám thước, nên ôm eo phải ôm eo, nên hôn thì phải hôn, nên giấu đi phải giấu đi!

Fan muốn ôm chưa được, chỉ có thể lùi một bước mời Cố Giai Mính ký tên, chờ Cố Giai Mính ký xong tên thì mua đồ, trở về nhìn, Mặc Trạch Dương bị một đám thỏ vây quanh.

Tất cả mọi người ngồi ở bên kia đình, nhìn Mặc Trạch Dương ngồi trên bãi cỏ, chung quanh có hơn hai mươi con thỏ, có lớn có nhỏ, đều ngồi xổm bên cạnh Mặc Trạch Dương, vốn Đồng Đồng còn muốn cùng Mặc Trạch Dương chơi đùa, không nghĩ tới xuất hiện một màn như vậy, ba Đồng Đồng liền ôm lấy khuê nữ, ánh mắt nhìn Mặc Trạch Dương có chút kiêng kỵ.

Nếu lần đầu tiên gần gũi với hươu con, có thể là ngẫu nhiên, động vật nhỏ ở đây thích gần gũi với con người.

Lần thứ hai Khổng Tước nghe Mặc Trạch Dương nói ngoan ngoãn mở xoè đuôi, có lẽ cũng là trùng hợp, hài tử vận khí tốt.

Hiện tại một màn này, nhìn có chút không bình thường đây? Vì vậy, nhiều con thỏ xung quanh một đứa trẻ, đây là cả gia đình đi du hành.

Cậu bé, như thể nó không giống như một người bình thường.

Bạch Húc Thành chọc chọc cháu trai hắn, mau đi tìm người ta chơi a, hiện tại tiểu muội muội không đi, đây không phải là cơ hội của ngươi sao? Cho nên yêu tinh a, vĩnh viễn cũng không nên cùng nhân loại đi quá gần, bọn họ nhìn người cùng vật không giống mình, đều trở thành không bình thường.

Sói con cũng tức giận, ôm tay quay đầu sang bên cạnh, hừ!

Phơi hắn một phút, để cho hắn biết nhân loại đều là không đáng tin cậy! Tiểu muội muội lại càng không đáng tin cậy!

Lúc này, hai con sóc nhỏ cũng tiến lại gần, Mặc Trạch Dương vui vẻ vẫy tay với chúng, từ trong túi áo lấy ra các loại hạt mua trên đường, cảm nhận được sự cô lập của người khác đối với mình, Mặc Trạch Dương khó hiểu chớp chớp mắt, hỏi Đồng Đồng: "Không phải em muốn sờ sờ chúng sao? Tại sao không đến?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top