76: Phục hồi trí nhớ
Chương 76: Phục hồi trí nhớ
Edit: Ha
Cố Giai Mính kéo Mặc Uẩn Tề vào nhóm bạn của mình, tên nhóm là: Hôm nay Cơ Thông ăn cái gì?
Mặc tổng cảm thấy, Cố Giai Mính có thể tìm được nhóm này, không chừng cho rằng nơi này giới thiệu mỹ thực.
Mặc tổng vừa tiến vào, quần yêu vốn rất náo nhiệt lập tức náo loạn.
"Mới đến, báo ảnh! Báo danh!"
"Báo danh mới báo đầu núi tu luyện! Yêu gì, tổ tịch ở đâu?"
"Bạo chiếu!"
"Phát lì xì!"
"Đạo hạnh gì? Mấy trăm năm rồi, chuyên hình là cái gì?"
Tiểu hồ ly: giới thiệu với mọi người, đây là vợ tôi! Các ngươi không thể thừa dịp tôi vắng mặt mà bắt nạt hắn!
Mặc tổng rất phối hợp đăng một tấm ảnh chụp chung với Cố Giai Mính, không phải là bạo ảnh sao, bạo!
Quần yêu: ...
Đầu tiên im lặng nửa phút.
"Mẹ kiếp!"
"Cố Tiểu Yêu ngươi chết chắc rồi! Kéo người đàn ông của ngươi vào làm gì?"
"Tại sao tôi lại nhìn người này giống tổng giám đốc chúng tôi như vậy, giống như ảnh trên báo, đây nhất định là cảm giác của tôi sai rồi."
"Đừng đi trên lầu, chúng ta có phải là đồng nghiệp không? Mẹ kiếp, tôi đã gặp chủ tịch của chúng tôi trong một nhóm! Thành thật mà nói, tôi chỉ là một người khuân vác, loại lái xe nâng trong nhà kho!"
"Cố Tiểu Yêu thối không biết xấu hổ, khoe khoang ngươi có chồng!"
"Thế giới này bị sao vậy? Nhóm bạn bè đang thể hiện ân ái, thế giới ở đây không còn ý nghĩa tồn tại của bản yêu, ah! Hủy diệt nó! Hủy diệt đi!"
"Cố Giai Mính anh đã khiến mọi người phẫn nộ, anh có bản lĩnh tú ân ái, anh có bản lĩnh công khai không?"
"Đừng nói nữa, tôi sẽ đi mua chồn!"
"Ngốc không a, hồ ly và chồn không phải là một giống!"
......
Sắc mặt Mặc tổng rất thâm trầm, trên thực tế, anh còn một câu cũng không nói, tại sao lại nói tú ân ái? Tú ân ái hẳn không phải loại tú pháp này chứ.
Cố Giai Mính ghét bỏ hừ hừ, "Đám ngốc yêu này chưa từng thấy qua tú ân ái, thật sự chưa từng thấy qua thế giới. ”
Mặc tổng yên lặng đổi tên ghi chú của mình thành "Người nhà Cố Giai Mính", đối với những lời này của Cố Giai Mính rất tán thành.
Chúng yêu vừa nhìn tên ghi chú của hắn, lập tức lại lạnh lùng, tuyệt đối là tới tú ân ái, tự nhiên tú gì đó, làm cho yêu chán ghét nhất!
Là kẻ hủy diệt đề tài, Mặc tổng luôn lạnh đi đâu cũng lạnh.
Mặc kệ nói như thế nào, coi như là tiến vào trong vòng bạn bè của Cố Giai Mính, lúc Cố Giai Mính đi giúp Buck quản gia nấu cơm, Mặc Uẩn Tề liền lần lượt nhìn tư liệu của người trong nhóm bạn này, thế nhưng phát hiện, có rất nhiều người dĩ nhiên là nhân sĩ nổi tiếng có uy tín, hơn nữa... Rất khác ngoài đời!
Có tú nguyên thân, một con trâu đứng trên đỉnh núi khô vàng, chân đạp đá, chung quanh đều là đá, một cọng cỏ cũng không có, cũng không biết hắn ăn cái gì, dù sao mặt trâu mang cười, cười cũng rất đẹp, nhìn hắn trả lời hẳn là có rất nhiều tin nhắn like cho hắn.
Có cơ bắp xinh đẹp, ăn mặc giống như tuyển thủ sumo, trên người gầy không có hai lạng thịt, còn bôi đen trắng rõ ràng lên da, đây là... Đạo diễn mặt lạnh nổi tiếng, Tiết Hoài Lỗ. Đạo diễn Tiết yêu cầu bằng hữu like, không like không vui.
Khóe miệng Mặc tổng giật giật, người trong đám người này, đầu óc còn tốt?
Có khoe đứa nhỏ trong nhà, một hàng heo con, trên mông đều là hoa đen trắng, vừa nhìn đã biết là một mẹ sinh ra, mặc túi vải nhỏ xếp hàng, cái đuôi nhỏ đều vòng quanh một hướng... Khoe mông...
Mặc tổng ▼_▼
Còn có khoe quái tự chụp, nhân loại không bình thường mới có thể làm ra biểu tình động tác trên mặt, còn có hung tàn đánh vào mắt mình...
Tóm lại người đối ngoại càng nghiêm túc, trên thực tế lại là một yêu quái siêu chọc ghẹo, Mặc tổng cho rằng hình tượng nam thần hoàn mỹ bên ngoài của Cố Giai Mính cùng với hình tượng tiểu khả ái mềm mại xù lông xù lông trên thực tế đã là một bất ngờ, nhưng trong giới này so với Cố Giai Mính còn có rất nhiều người ở đây, trong nhóm này, Cố Giai Mính hẳn là yêu tinh bình thường nhất.
Mặc tổng mặt không chút thay đổi duyệt qua một lần, cảm thấy tiểu hồ ly nhà hắn không có bị đám yêu tinh này làm hỏng, đã rất tuyệt vời rồi!
Trong này còn có một nhân loại hắn quen biết, tên gọi là cửa hàng đồ cổ Đổng gia, phía dưới có giới thiệu: Chủ cửa hàng này có đủ loại đồ cổ, bán thời gian thầy bói, đoạn nhân duyên, đo ngũ hành bát quái, miễn phí trị liệu tiểu hài tử ngoại cảm kinh hách, không được không lấy tiền.
Trong giới bạn bè Đổng Hân còn có không ít quảng cáo chuyển giao đồ đạc, chuyển tiếp bùa may mắn này đến vòng bạn bè, cũng tập hợp đủ ba mươi sáu lượt thích đến cửa hàng có thể lấy được một tấm bùa may mắn! Tập hợp đủ bảy mươi hai lượt like đến cửa hàng có thể nhận được bùa may mắn, chiêu đào hoa phù mỗi người một tấm! Tập hợp đủ chín mươi chín lời khen có thể đạt được một thanh kiếm gỗ đào mini, trên mặt có đạo đức kinh do truyền nhân Đổng gia tự tay điêu khắc, có thể cầu phúc bảo bình an!
Trong giới bạn bè thật đúng là có rất nhiều lượt like.
Khuôn mặt vốn đã bị chết lặng khóe miệng lại giật điên cuồng, thật sự, rất giống tà giáo lừa đảo.
Nhưng mà, Mặc tổng vẫn yên lặng xin bạn tốt với nhân loại cũng trà trộn vào yêu tinh giới này, về chuyện của mẹ anh, còn muốn hướng hắn thỉnh giáo một chút.
Mặc tổng sau khi rút lui, hơi chậm lại, quay đầu lại liền đi trong nhóm phát một phong bao lì xì lớn: Cảm ơn mọi người đã chăm sóc người yêu tôi.
Mặc tổng trong lòng thêm một câu, cũng cảm tạ các ngươi không khiến hắn càng không đáng tin cậy.
Chúng yêu lại nổ tung, một bên cướp lì xì một bên chửi bới tú ân ái thật không thể tổn thương nổi, nguyền rủa Cố Giai Mính biến thành một con hồ ly mập, sinh ra một tổ hồ ly nhỏ! Mỗi một người bộ dạng đều không giống hắn, đều giống Mặc đại lang!
Khóe miệng Mặc tổng nhếch lên, cảm giác lời này còn rất vừa ý.
Cố Giai Mính từ phòng bếp đi ra, thấy Mặc Uẩn Tề còn đang nói chuyện phiếm trong nhóm kia, lo lắng nói: "Anh ít nói chuyện với bọn họ, sẽ trở nên ngốc nghếch!"
Hắn còn xem thường chỉ số thông minh của bọn họ ~
Mặc tổng nhịn cười, "Được, nghe lời em. ”
Đem tính cách của ba mươi ba yêu tinh trong nhóm xem xét không sai biệt lắm, Mặc tổng yên lặng rời khỏi.
Cố Giai Mính nhìn sắc mặt Mặc tổng, vui vẻ~~ Lão Mặc nhà hắn quả nhiên là lão Mặc nhà hắn, tam quan không vỡ!
Sự thật chứng minh, Mặc tổng chính là Mặc tổng!
Tuy rằng có chút kích thích, nhưng cũng không có vỡ tam quan, không chỉ như thế, hắn còn thành công cùng hơn ba mươi yêu tinh lăn lộn quen thuộc, toàn quần yêu tinh đều cảm thấy tràng diện Mặc tổng, Cố Giai Mính vừa nhìn chính là người được nuôi, về sau mặc kệ sinh bao nhiêu con non, đều bộ dạng giống Mặc tổng.
Mặc tổng vì thế lại phát một bao lì xì lớn, biểu tình vô cùng nghiêm túc. ▼_▼
Lúc Cố Giai Mính quay đầu lại xem lịch sử trò chuyện, hận không thể bóp chết Mặc tổng!
Ngày hôm sau, Mặc tổng lại lặng lẽ đi xoát cảm giác tồn tại.
Lúc đi làm anh mua một chai trà sữa ở cổng, đi đến quầy lễ tân dừng bước, lúc các em gái cúi chào, khóe miệng nhếch lên, đưa trà sữa cho một em gái, cười nói: "Phu nhân tổng tài quả thật phong hoa tuyệt đại, đây là thức uống mà phu nhân tổng tài bảo tôi đưa cho cô, đa tạ. ”
Em gái quầy lễ tân: !!!
A a a a a a, Mính ca biết tôi là ai! Còn mua cho tôi đồ uống ah! Chủ yếu là đồ uống này là Măch tổng mang đến, Mính ca yêu thích nhất cũng là loại trà sữa kia! ! Chính thức rắc đường chống đỡ người chết, ah oxy ở đâu, tôi có thể cứu hộ! !
Mặc tổng lại ở trước trà bao kỳ cựu lại xoát một đợt cảm giác tồn tại, fan của Cố Giai Mính đều bày chai nước giải khát kia lên bàn thờ, mỗi ngày đều muốn bày lên thắp hương, cúi đầu thành kính bái lạy! Đây là kho báu của thị trấn của chúng tôi!
Mính ca phù hộ cho tôi thi lại lần thứ 13! Lấy được bằng lái xe đi!
Mặc tổng, đến lúc nào đều là Mặc tổng.
————
Weibo chính thức của "Du lịch cùng con" nhanh chóng tung ra trailer tập đầu tiên của chương trình, thời gian công chiếu là 29 giờ tối ngày cuối năm, hôm đó vừa vặn là thứ bảy.
Trailer chương trình vừa phát, fan của Cố Giai Mính đều phát điên: Thừa nhận đi! ! Tiểu Mặc chính là !!! hai người sinh. Hai người thật sự là hai vợ chồng !!!
Cố Giai Mính... Lúc Cố Giai Mính phối hợp chuyển tiếp weibo tổ tiết mục, sau đó không có sau đó, căn bản không xem tin nhắn, cũng không nhìn fan nói như thế nào, bởi vì Cố Tiểu Yêu gọi ba người bạn, đi tổ đội chơi trò ăn gà, căn bản không có thời gian xem tin nhắn.
Vừa chơi được một nửa, quản gia Buck gọi hắn, bảo hắn ta xem cái kệ vừa mua vào buổi chiều đặt ở đâu. Cố Giai Mính xoay tay nhét điện thoại di động vào tay Mặc Trạch Dương đang xem TV, "Con trai ngoan, giúp ba chơi một lát. " Cố Giai Mính nhấn mấy cái nút trên đó, "Khống chế anh ta chạy là được rồi, đừng để người ta đánh chết. ”
"Được rồi." Nhìn Cố Giai Mính chơi mấy lần Mặc Trạch Dương vẫn biết thao tác một chút, cảm giác nhiệm vụ siêu đơn giản Tiểu Mặc tổng điều khiển nhân vật thoát ly đồng đội xông vào trong một tòa nhà, thấy cái gì nhặt cái đó, sau khi nhặt lên đột nhiên phóng súng vào tường trống.
- Ha ha, vui vẻ! Thấy trên tường bị đánh rất nhiều động, Mặc Trạch Dương bị chọc cười, đem viên đạn còn lại đột nhiên đánh ra ngoài, Tiểu Bạch Vũ vẫn đi theo Cố Giai Mính còn tưởng rằng thần tượng của cậu làm sao vậy, chạy đến phía trước, ở trong giọng nói hỏi: "Anh Mính, anh làm sao vậy?"
"Baba, có người đứng trước mặt con, làm sao bây giờ?"
- Đó là địch nhân, mau đánh chết hắn!
Mặc Trạch Dương chĩa họng súng vào Bạch Vũ, bùm bùm...
Bạch Vũ: "..."
- Baba, đánh không chết a!
- Đánh không chết chính là đồng đội!
"À."
Đồng đội nghe nói như vậy: "..."
Cố Giai Mính thế nhưng dạy con chơi trò chơi, thật không đáng tin cậy!
Bùi Bằng cũng thích trêu chọc đứa nhỏ, chạy đến trước người Mặc Trạch Dương, dùng giọng nói hỏi: "Tiểu Mặc, ta phát hiện con chơi tốt hơn ba con, sau này con cùng chúng ta tổ đội đi, đá ba con đi. ”
Mặc Trạch Dương chĩa họng súng vào Bùi Bằng, bùm bùm ...
Kẻ xấu!
Bùi Bằng bị chọc cười, tuyệt bích này đúng là con ruột của Cố Giai Mính, đánh đồng đội cũng không nương tay chút nào, lúc đầu Cố Giai Mính vì thí nghiệm có thể đánh chết đồng đội hay không, còn nổ súng thí nghiệm qua, đánh đồng đội đánh mười phút, trải qua các loại thí nghiệm, kết quả chính là đánh đồng đội là đánh không chết, nhưng lái xe có thể đâm chết đồng đội.
Mặc Trạch Dương phát hiện Bùi Bằng bất tử, còn chưa hiểu được cái gì gọi là đoàn đội hợp tác Tiểu Mặc tổng ôm súng bỏ chạy, thời khắc nhớ rõ ba hắn nói qua, chạy là được, đừng bị người đánh chết.
"Tiểu Mặc! Đừng đi!" Bùi Bằng chạy hai bước, muốn đem Mặc Trạch Dương gọi trở về, không nghĩ tới hắn vừa đi ra, đã bị địch nhân một mực ngắm nhìn hắn phát hiện, baba chính là ba thương. Bùi Bằng còn chưa kịp phản ứng cứ như vậy nằm sấp trên mặt đất, gần như tử vong.
Bùi Bằng trên kênh kêu lên: "Cứu ta cứu ta cứu ta!"
Cách hắn gần nhất chính là Mặc Trạch Dương, Bùi Bằng liền hô: "Tiểu Mặc, trở về cứu ta!"
Tuy rằng chú này nói xấu baba, nhưng cũng là một sinh mệnh, Mặc Trạch Dương chạy về nhìn Bùi Bằng, cũng không biết cứu như thế nào, cứ như vậy trơ mắt nhìn Bùi Bằng chết, thời gian chừng năm giây.
Bùi Bằng: "..."
Mặc Trạch Dương: "Chú Bùi, lần sau chúng ta tiếp tục tổ đội đi, lần sau con khẳng định sẽ cứu chú. ”
Bùi Bằng: "..."
Mặc Trạch Dương nói xong, lại chạy đi.
Bùi Bằng đỡ trán, sau này không thể mắng đồng đội là học sinh tiểu học, bởi vì không chừng hắn không phải là học sinh tiểu học, hắn là học sinh mẫu giáo. Ngươi mắng hắn hay là khen hắn đây. Và có một em bé mẫu giáo trong nhóm, cảm giác này vẫn còn mới lạ.
Lúc Mặc tổng trở về, Mặc Trạch Dương đang chơi hi hi, thằng bé chỉ là nhìn cha nó một cái, sau đó ánh mắt vẫn là nhìn màn hình điện thoại di động, phân ra một nửa tâm tư cười hô: "Cha trở về rồi!"
Con trai bảo bối không giống như trước kia nhào tới muốn ôm, Mặc tổng hơi nhíu mày, bất động thanh sắc ngồi bên cạnh Mặc Trạch Dương, thấy rõ con trai chơi cái gì, ánh mắt hơi trầm xuống, anh ôn hòa hỏi: "Vui không?"
Mặc Trạch Dương cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vui lắm. ”
"Chơi xong ván này không chơi nữa được không?" Mặc tổng ôn nhu sờ sờ đầu Mặc Trạch Dương, "Đây là trò chơi người lớn mới có thể chơi, trẻ con tiếp xúc quá sớm không tốt. ”
Mặc Trạch Dương bĩu môi nhỏ nhắn, "Thế nhưng, chuyện này rất thú vị a. ”
"Có thể từ trong lòng chống cự được thứ mình thích hấp dẫn, như vậy mới có thể trở thành nam tử hán chân chính. Cha tin con, sau này sẽ không chơi nữa, con sẽ không làm cha thất vọng, đúng không?" Thanh âm Mặc Uẩn Tề rất nhu hòa, lại mang theo kiên quyết không thể phản đối, Mặc Trạch Dương chưa từng thấy qua ngữ khí của cha hắn nói chuyện với hắn, bị khí thế của cha làm chấn động, khẩn trương đóng trò chơi, nhu thuận nói: "Được cha, con nhất định sẽ không làm cha thất vọng, con sẽ trở thành nam tử hán chân chính. ”
"Ngoan~" Mặc tổng hài lòng sờ sờ đầu con trai, ôm Mặc Trạch Dương lên, thừa dịp nó còn chưa tính là quá lớn, có thể ôm một ngày thêm một ngày, bốn năm trước không có ôm được, Mặc tổng vẫn rất tiếc nuối, vẫn rất muốn ôm con trai khi còn rất nhỏ, nhưng mà hiện tại cũng rất đáng yêu là được.
Không ai có thể dễ thương hơn con trai anh, và con trai của anh là đáng yêu nhất trên thế gian.
Lúc này Cố Giai Mính bận xong, cười chạy tới nói: "Anh về rồi! Thằng nhóc có thắng không? Điện thoại di động của ba đâu?"
Sắc mặt Mặc tổng trầm xuống, híp mắt nhìn khuôn mặt tươi cười của Cố Giai Mính, bất động thanh sắc che đi tính toán trong mắt, một nhà ba người nói chuyện phiếm, xem TV, ăn no, đợi đến buổi tối trở lại phòng ngủ, Mặc tổng mới thay đổi mặt mũi.
Đem Cố Giai Mính ấn xuống dưới thân lạnh mặt hỏi: "Em dạy Trạch Dương chơi trò chơi?"
Cố Giai Mính: "..."
Mẹ kiếp!!!
Lão Mặc hiện tại thật đáng sợ a!
- Không có a, con trai ngươi thông minh thế nào ngươi cũng không phải không biết, hắn nào còn cần dạy a, tự mình xem một lần sẽ biết! Cố Tiểu Yêu bị dọa xù lông cố gắng ném nồi cho con trai, cũng không cảm thấy làm như vậy có cái gì không đúng, dù sao con trai... Nó được sử dụng để nhận nồi.
Mặc Uẩn Tề thiếu chút nữa bị hắn làm cho bật cười, tính tình trẻ con này, làm sao chiếu cố tốt mình, cũng nuôi Mặc Trạch Dương lớn như vậy.
"Cũng bởi vì nó thông minh, em mới không nên dạy cho nó mấy thứ này quá sớm, nó còn nhỏ, không có bao nhiêu tự chủ." Mặc Uẩn Tề nâng cằm Cố Giai Mính lên, nhẹ giọng hỏi hắn: "Nhớ kỹ chưa?"
Cố Giai Mính vội vàng gật đầu, nhớ kỹ! Bao nhiêu chuyện, về phần sắc mặt dọa người như vậy sao?
Mặc tổng mặt lạnh, tiếp tục nói: "Vì để cho em sâu thêm chút ấn tượng, đêm nay đừng ngủ nữa.”
"Cái gì?"
Mặc Uẩn Tề cúi đầu, hôn lên miệng hắn, "Như vậy. ”
Cố Giai Mính: "..."
Muốn phát tình thì nói thẳng!→_→
Cố Tiểu Yêu xấu xa rụt cổ lại, lập tức biến thành một con hồ ly lớn, ánh mắt khiêu khích nhìn Mặc Uẩn Tề, sao nào, như vậy ngươi còn dám đến sao?
Mặc tổng cười lạnh một tiếng, loại chiêu thức đào thoát này ở chỗ anh dùng một hai lần cũng được, hiện tại đã vô dụng, nhìn tiểu hồ ly chết dưới thân này, Mặc tổng thản nhiên nói: "Biến trở về, bằng không anh cứ như vậy muốn em, anh yêu là linh hồn của em, không quan tâm em một thân toàn lông.” Nói xong liền đưa tay túm lấy cái đuôi của hắn.
Cố Giai Mính sợ tới mức hoảng hốt biến thành người, cả người đỏ bừng, "Anh điên rồi! Như vậy anh còn phát tình!"
Mặc Uẩn Tề cười cười, nắm lấy lỗ tai hồ ly hắn còn chưa kịp thu hồi, "Em có thể thử xem, anh cảm thấy còn có tình thú khác. ”
Cố Giai Mính dùng ánh mắt mới quen anh nhìn đối phương, tam quan có chút sụp đổ, lão Mặc nhà hắn thật sự rất đáng sợ!
Mặc tổng dùng hành động thực tế nói cho Cố Giai Mính biết, dạy con chơi trò chơi là không đúng, không thừa nhận sai lầm càng thêm không đúng, vì để cho hắn biết mình sai, hơn nữa cam đoan sau này sẽ không tái phạm, Mặc tổng dùng thời gian cả đêm trừng phạt Cố Tiểu Yêu. Một đêm không ngủ, ngày hôm sau Mặc tổng vẫn tinh thần phấn chấn như trước, lúc đứng lên mặc quần áo khóe miệng đều cong lên, Cố Giai Mính ngủ mơ màng không đứng dậy nổi, trong đầu chỉ có một ý niệm: Lão Mặc không phải người!
Mặc tổng thu dọn xong chuẩn bị đi công ty, ở đại sảnh dưới lầu nói với Buck: "Để em ấy ngủ thêm một chút, đừng quấy rầy em ấy. ”
Buck cúi người cung kính, "Được rồi, thưa ngài."
Đúng lúc này, trên trán Cố Giai Mính mơ hồ hiện ra một đường viền thủy tinh hình giọt nước, bắt đầu phát ra lam quang nhàn nhạt. Cố Giai Mính đang ngủ nhíu mày, bất an nắm chặt gối đầu, rơi vào giấc ngủ sâu.
Tựa như cảm ứng được cái gì, khối ngọc treo trên người Mặc Uẩn Tề đột nhiên phát ra một đạo bạch quang chói mắt, một tia sáng trắng rất nhanh chui vào vị trí trán Mặc Uẩn Tề, Mặc Uẩn Tề đứng ở cửa thay giày không hề phòng bị, đột nhiên đau đầu kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt liền trắng bệch.
Rũ mắt nhìn, cả khối ngọc kia đã tan thành bột phấn, mảnh vụn rơi trên mặt đất, bên cạnh Mặc Uẩn Tề bùm bùm nhảy lên một trận lôi hỏa.
Buck sau khi phát hiện dị thường vội vàng xông tới, còn chưa tới gần đã bị lôi quang bắn trở về, lão Buck cả người bị bắn bay, lưng đập vào tường, trên mặt tường đập ra một cái hố, lão Buck cảm giác yêu hồn của mình đều run rẩy theo, phun ra một ngụm máu, lục phủ ngũ tạng đều dời vị trí.
Mặc Trạch Dương vừa mới tỉnh ngủ sợ hãi nhìn xuống lầu, đứa nhỏ cũng chưa từng thấy qua hình ảnh này, chỉ biết cha nó không tốt, ông nội quản gia cũng không tốt, sợ tới mức từ trên lầu chạy xuống, ngay cả giày cũng bay mất, "Cha! Ba! Ba ơi! Cha đang bốc cháy! Buck tiên sinh!" Mặc Trạch Dương khóc lóc chạy xuống, nhưng mà ngày xưa chỉ cần hô một cái là sẽ xuất hiện, lần này Cố Giai Mính không hề có động tĩnh gì.
- Trạch Dương đừng tới đây! Mặc Uẩn Tề nhịn đau đầu, cố gắng khống chế lôi quang nhảy ra ngoài, lạnh lùng ngăn lại Mặc Trạch Dương, đáng tiếc vẫn không ngăn cản được, Mặc Trạch Dương liều lĩnh xông tới ôm lấy chân cha nó, đã bị dọa khóc, nó muốn đem cha từ trong đoàn ánh sáng này kéo ra ngoài, cái gì có nguy hiểm trốn đi tất cả đều quên hết. Nó chỉ muốn cứu cha ra, không muốn để cho cha chịu khổ.
Ngay khi Mặc Trạch Dương vọt vào trong, lôi quang không thể khống chế dần dần bình tĩnh lại, chúng nó cũng không bài xích đứa nhỏ này, Mặc Uẩn Tề thậm chí từ bên trong cảm nhận được cảm xúc sung sướng, chúng nó thích nhóc.
Trong đầu vô số hình ảnh bắt đầu chạy loạn, không dựa theo thời gian mà hiện ra, Mặc Uẩn Tề đau đầu nhéo nhéo ót, nói với Buck một câu để ý đứa nhỏ, ngã xuống sofa liền hôn mê bất tỉnh.
Khối ngọc linh kia, lúc này đang ở trong ý thức của Mặc Uẩn Tề, bóng dáng mơ hồ, mặc cho ai cũng biết, nó sắp biến mất. Ngữ điệu thấp như muỗi, tựa như nói một câu gì đó, Mặc Uẩn Tề nhíu mày, căn bản không nghe rõ.
Khối ngọc này là một khối ngọc có linh tính, bằng không Mặc Uẩn Tề cũng sẽ không ở thời khắc cuối cùng đem trí nhớ cùng công lực của kiếp trước lưu lại trên người nó, đã đến giai đoạn cuối cùng, nó chống đỡ không được đem tất cả tình tiết chia làm từng chút từng chút dưới tình huống Mặc Uẩn Tề có thể tiếp nhận nói cho anh biết, lần trước sau khi nói cho Mặc Uẩn Tề một vài thứ, nó vì để không vỡ vụn, tiến vào ngủ đông. Sau khi sinh ra cảm ứng với những thứ Cố Giai Mính lưu lại trên thế giới khác, nó tỉnh lại, đem toàn bộ trí nhớ cùng công lực trả lại cho Mặc Uẩn Tề, hoàn thành sứ mệnh của mình.
Đạo bạch quang này xoay quanh đỉnh đầu Mặc Trạch Dương một chút, lại bay lên lầu hai, nhìn Cố Giai Mính một cái, cùng thứ hình giọt nước trên trán Cố Giai Mính cơ hồ đồng thời biến mất.
Mặc Trạch Dương nằm sấp trên sofa, cẩn thận xoa nắn một chút bất an giữa hai hàng lông mày Mặc Uẩn Tề, lại sờ sờ đỉnh đầu mình, vừa rồi nó hình như cảm giác có thứ gì đó ôn nhu sờ nó một cái.
Tiểu Hổ Nha vẫn đi theo Mặc Trạch Dương đã sợ tới mức ngồi xổm ở góc tường run rẩy, không có một chút bộ dáng của Bách Thú Chi Vương, Buck nhìn bộ dáng này của nó, hít sâu một hơi, yêu hồn bị chấn động còn đang đau đớn, lôi quang vừa rồi quá lợi hại! Mà tiểu chủ nhân nhà hắn, thế mà một chút chuyện cũng không có, thành tựu tương lai của đứa nhỏ này không thể hạn lượng.
Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề, lúc này liền đắm chìm trong cùng một đoạn ký ức.
Ký ức cuối cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top