56: Cố Tiểu Yêu và thanh kiếm của hắn

Chương 56: Cố Tiểu Yêu và thanh kiếm của hắn
Edit: Ha

Một đêm ấm áp, Mặc tổng trước khi đi càng thêm không nỡ, thật vất vả mới đem thể xác và tinh thần của người này trói về, tình cảm của hai người càng tiến thêm một bước, hiện tại hận không thể thời khắc nào cũng dính cùng một chỗ, Mặc Uẩn Tề rất muốn đem Cố Giai Mính cùng mang về.

Đáng tiếc trải qua một đêm này, Cố Giai Mính sáng sớm mở mắt ra liền xù lông, ngay cả nổ cũng ngượng ngùng nổ tung, không được tự nhiên đẩy anh ra khỏi cửa, đừng nói đi cùng anh hoặc là hôn tạm biệt, dứt khoát ném anh ra ngoài, ngay cả tiễn biệt cũng không có.

Mặc tổng xách hành lý của mình, đứng ở cửa phòng ngủ bất đắc dĩ thở dài, tiểu hồ ly không được tự nhiên này!

Mặc Uẩn Tề gõ cửa, biết Cố Giai Mính có thể nghe được, dịu dàng dặn dò hắn: "Có việc nhớ gọi điện thoại cho anh, gọi không được liền tìm thư ký Vương. ”

Cố Giai Mính biến thành hồ ly lớn ngồi xổm trên bệ cửa sổ, dùng hai móng vuốt che lỗ tai, cả người sắp biến thành màu hồng nhạt.

Thính giác của anh quá tốt, cho dù bịt tai vẫn có thể nghe được đối phương nói cái gì, Cố Tiểu Yêu thật không được tự nhiên, không kiên nhẫn xách gối đập về phía cửa phòng, không kiên nhẫn nói: "Đi nhanh đi! Ngươi đã sớm nên đi rồi, ngươi dứt khoát đổi tên thành mực đi!"

Mặc tổng bất đắc dĩ, "Vậy anh có thể ôm Trạch Dương đi không?"

Không biết giữa hai ba đã xảy ra chuyện gì, Mặc Trạch Dương đang nằm sấp ở cửa vụng trộm quan sát tình huống trợn tròn mắt, cái gì (⊙_⊙)?

Một giây sau cửa phòng Cố Giai Mính đã bị mở ra, xông tới ôm Lấy Mặc Trạch Dương, tức giận trừng mắt nhìn Mặc Uẩn Tề, ngươi dám!

Mặc Uẩn Tề bật cười, "Rốt cục cũng chịu ra ngoài gặp anh?"

Cố Giai Mính hừ hừ, ôm Mặc Trạch Dương vào trong ngực, sợ đối phương cướp đi, đi đến bên cạnh Mặc Uẩn Tề thô lỗ kéo cổ tay anh, nhìn hạt châu màu đỏ hắn đưa cho anh, xác định là hoàn hảo không tổn hao gì ở trên cổ tay đối phương, lúc này mới buông tay ra, siêu lãnh đạm nói: "Thứ này không thể làm mất, mang theo bảo bình an, mất anh cũng không bồi thường nổi!"

Mặc tổng vội vàng gật đầu đáp ứng, cam đoan nói: "Có anh ở đây, tuyệt đối không làm mất. ”

Cố Tiểu Yêu trợn trắng mắt, ngạo nghễ ưỡn ngực, cái này cũng không sai biệt lắm!

Hắn nói với Buck: "Đi theo anh ấy, anh ấy đi đâu ông đi đấy, không được để cho anh ta bị lôi kéo bởi yêu tinh hoang dã! Hiểu không?"

Buck cười gật đầu, "Phu nhân xin yên tâm, tại hạ cam đoan một tấc cũng không rời, bảo vệ an toàn của tiên sinh. ”

Cố Giai Mính suy nghĩ một chút, lại chạy đến cửa sổ lầu hai, ôm chậu hoa số mệnh lấy chỗ Đổng Hân mang tới, nhéo nhéo cái đầu đại diện cho hoa đào, hung ác nói: "Đem vận đào hoa trên người anh ta hút lại, có một người hút một cái, nhanh lên!"

Ý cười trong mắt Mặc Uẩn Tề thế nào cũng không giấu được, kéo Cố Giai Mính qua, đặt chậu hoa trong tay hắn sang một bên, ôm chặt Cố Giai Mính vào trong ngực, cười nói: "Đồ ngốc, loại vật này đối với anh mà nói căn bản không có tác dụng gì, anh tự cho là định lực của mình vẫn rất tốt, ngoại trừ em, anh sẽ không nhìn người khác một cái, yên tâm đi. ”

Cố Giai Mính trong nháy mắt xù lông, "Tôi mới không lo lắng cho anh!"

"Được, không có lo lắng, là anh cam đoan với em, tin anh đi." Mặc Uẩn Tề an ủi hôn lên trán Cố Giai Mính, vừa nhìn thấy anh càng không nỡ rời đi, lại muốn dính dính.

Cố Giai Mính lạnh lùng đẩy anh ra, đi nhanh một chút! Mực!

Mặc tổng tiếc nuối sờ sờ đầu hắn, "Thừa dịp mấy ngày nay suy nghĩ kỹ một chút chuyện anh nói, không muốn suy nghĩ cũng không có quan hệ, chờ anh trở về chúng ta cùng nhau thương lượng. ”

Thực là... Không nỡ đi!

Cố Giai Mính nhẹ nhàng ừ một tiếng, tỏ vẻ mình sẽ suy nghĩ thật kỹ, chương trình tạp kỹ này hắn còn muốn cùng Trịnh Học Thiệu thương lượng một chút, dù sao cũng không phải một hai ngày.

Mặc Trạch Dương bĩu môi vỗ chân cha nó, các người đủ rồi nha, trước khi đi không cho nó một cái sao? Có phải là cha ruột không? Không thể có tôi một chút trong mắt người sao?

Mặc tổng vội vàng ôm lấy con trai, lại dỗ dành.

Ông Buck nhìn đồng hồ và nhắc nhở, "Thưa ông chủ, thời gian sắp muộn rồi."

Mặc Uẩn Tề lúc này mới buông Mặc Trạch Dương xuống, lưu luyến không rời nói: "Vậy ta đi nha. ”

Cố Giai Mính thở dài, những lời này đã nói gần mười lần rồi, lão Mặc!
  ————

Mặc tổng một bước ba quay đầu lại rời đi, tiểu hồ ly đứng ở trên ban công nhìn ra phương hướng cha nó đi, cái đuôi lắc cũng không có khí lực, hận không thể hóa thân thành "hòn vọng phụ".

Cố Giai Mính vốn trong lòng có chút không thoải mái, hiện tại nhìn thấy bộ dáng nhóc con nhà mình, bình dấm lập tức lật tung, xách Mặc Trạch Dương lên, cùng ánh mắt mình nhìn thẳng, mất hứng hỏi: "Ngươi là con trai của ai?"

Mặc Trạch Dương bất đắc dĩ trải móng vuốt, "Con trai hai người a ~"

Cố Giai Mính hít sâu một hơi, "Người nuôi là ai? Ngươi hướng về phía ai?"

Mặc Trạch Dương dùng móng vuốt nâng mặt Cố Giai Mính lên, nghiêm túc nói: "Ba, vấn đề này đã lỗi thời rồi, con đã trưởng thành rồi, lần sau phải hỏi nếu con có một miếng thịt, chỉ đủ một người ăn, con nên cho ai ăn, như vậy mới có thể hỏi ra con yêu ai nhất. ”

Cố Giai Mính ngẩn người, gần đây chỉ số thông minh của thằng nhóc này tăng lên vun vút, có chút không theo kịp, hắn theo đề tài hỏi xuống: "Vậy con sẽ cho ai ăn?"

Tiểu hồ ly nheo mắt hồ ly, cười tủm tỉm nói: "Con thông minh như vậy vì sao chỉ mua chút thịt đủ một người ăn, mua thịt hai người không tốt? Con cũng không ngốc!"

Khóe miệng Cố Giai Mính giật giật, rất tốt, vấn đề này có vẻ ngốc nhất chính là hắn!

Thằng nhóc khốn kiếp này, càng ngày càng lém lỉnh!

Đều là cha nó dạy, mẹ hiền dạy như con!

Ngày đầu tiên Mặc tổng đi, trong nhà đột nhiên trở nên trống rỗng, Cố Giai Mính cố gắng tìm lại cảm giác lúc trước khi Mặc Uẩn Tề tới, vui vẻ nấu ăn cho Mặc Trạch Dương.

Mặc Trạch Dương ăn no, nằm trên lưng sofa phơi bụng, "Trong nhà đều là hương vị của cha, vẫn rất có cảm giác an toàn, chờ đến khi hương vị sắp tan biến, cha hẳnlà sẽ trở về." Nghĩ như vậy một tuần cũng không phải đặc biệt khó khăn.

Cố Giai Minh tức giận nhéo bụng nó, nhắc nhở: "Con là con trai ta!"

Lúc có hắn không phải mới có cảm giác an toàn sao, cha ngươi chỉ là một cái hai chân thú, ngay cả yêu cũng không đánh, ngoại trừ kiếm chút tiền, hắn còn có thể làm cái gì?

Mặc Trạch Dương xoa xoa bụng mình, lười biếng nói: "Được rồi được rồi, con biết rồi, các người đều là cha con, con sẽ nuôi hai người, sẽ mua thịt cho hai người, yên tâm đi. ”

Cố Giai Mính: "..."

Tại sao lại gắn liền với thịt?

Tại cha nó!

Cố Giai Mính vuốt ve cái bụng nhỏ của thằng nhóc, nhìn bộ dáng vô ưu vô lự của nó, bất đắc dĩ cười cười, quả thật nên suy nghĩ một chút về tương lai của đứa nhỏ, nhóc và mình đều là yêu, tu luyện như thế nào là một vấn đề, hấp thu tinh hoa nhật nguyệt dù sao cũng quá ít, giai đoạn trước là tiểu yêu còn tốt, đến giai đoạn này của nhóc cũng không có tác dụng gì.

Về phần giai đoạn này của mình là giai đoạn gì, bản thân Cố Giai Mính cũng không biết, chuyện không có trí nhớ này, thật sự là vô cùng phiền toái.

Ánh trăng ngoài cửa sổ dần dần dâng lên, Mặc Trạch Dương vỗ vỗ bụng mình, nhất thời lấy lại tinh thần, "Baba, cùng nhau phơi mặt trăng đi! Cha thường xuyên cùng con phơi mặt trăng!"

Cố Giai Mính kinh ngạc, "Anh ấy? Hắn là một con người phơi mặt trăng gì?"

Mặc Trạch Dương theo bản năng che miệng lại, lời tiếp theo không nói nữa.

Cố Giai Mính híp mắt lại, thằng nhóc này là do hắn nuôi, rắm thối nhất định là có bí mật nhỏ gì đó, bằng không cũng sẽ không phải là biểu tình này, hắn một tay giữ chặt Mặc Trạch Dương muốn chạy, híp mắt âm trầm nói: "Nói đi! Hai người các ngươi có phải gạt ta có chuyện gì không?"

Mặc Trạch Dương che miệng, tròng mắt đảo lộn, xong đời, bị baba biết, lần trước bởi vì nhiều miệng, ở trước mặt cha nó làm lộ áo giáp của ba nó, lần này kiên quyết không cần nhiều lời, không nên ở trước mặt ba nó lột áo giáp của cha nó!

Cố Giai Mính cầm một miếng sôcôla từ trong ngăn kéo, lắc lư trước mặt Mặc Trạch Dương, "Ha ha ha ha... Muốn ăn không?"

Mặc Trạch Dương đem miệng lộ ra một khe nhỏ, rất nhanh nói: "Muốn!"

Đôi mắt sáng hết rồi!

Cố Giai Mính lại thêm một khối, thêm một khối nữa, lại thêm một khối nữa, đều đặt ở trước người Mặc Trạch Dương, cười tủm tỉm nói: "Đem bí mật nhỏ của con nói ra, những thứ này đều là của con, có phải rất có lời hay không? Không nói, toàn bộ, đồ, lấy, đi!"

Mặc Trạch Dương hít sâu một hơi, mắt thấy Cố Giai Mính muốn lấy đi sôcôla kia, nhào tới ôm lấy tay Cố Giai Mính, "Không cần!"

Cố Giai Mính tiếp tục dụ dỗ: "Nói ~ nói xong đều là của con!"

Mặc Trạch Dương thở dài, "Thật sự là không hiểu được người lớn các ngươi, đều là yêu tinh, có cái gì phải che giấu. Cha là cái gì con đều sẽ thích hắn đúng không?"

Ánh mắt Cố Giai Mính lóe lên, miễn cưỡng nói: "Bình thường đi, dù sao cũng như vậy. ”

Mặc Trạch Dương đem sôcôla bỏ vào trong túi mình, bất đắc dĩ nói: "Cha nói ba không thích hồ ly lông đen, chỉ thích hồ ly lông trắng, cho nên để con thay cha giữ bí mật, cha đã sớm không còn là người, hắn là lông đen. ”

Cố Giai Mính ngẩn người, tức giận nghiến răng, Mặc Uẩn Tề tên hỗn đản này!

Con ma lông đen! Hắn rõ ràng là con người! Hai chân thú kỳ diệu dùng hai chân dài có thể bảo trì cân bằng!

"Tại sao anh ấy lại nói cho con biết anh ta là hồ ly lông đen, anh ta lại không bị bệnh!" Cố Giai Mính xoa xoa cái bụng nhỏ của Mặc Trạch Dương, bảo nó thành thật giải thích, nếu không sẽ tịch thu sôcôla của nó, còn muốn đánh cái mông nhỏ của nó. Là một yêu tinh ngay cả điện thoại di động của con trai cũng cướp, Cố Giai Mính có đôi khi không nói đạo lý, nói chuyện cũng không tính toán nhiều.

Mặc Trạch Dương khóc không ra nước mắt, ở cùng cha nó lâu, nó thế nhưng đã quên ba nó không nói đạo lý như cha nó.

Vì cái mông nhỏ bé của mình, còn có mấy khối sôcôla kia, mặc tiểu nhãi con rất không chút nghĩa khí liền đem cha nó bán đi.

Tựa như bán ba hắn trước mặt cha hắn, chỉ rối rắm vài giây mà thôi!

Tối đa năm giây, không thể nhiều hơn nữa!

Cố Giai Mính (╯‵□′)╯(┻━┻).

Cố Tiểu Yêu khiếp sợ mức độ tối tăm của bụng người, đổi mới tam quan có hay không? Mẹ nó! Hắn giả vờ là yêu tinh lừa đứa nhỏ! Còn giả vờ lâu như vậy! Mặc Tiểu nhãi con đến bây giờ đều cho rằng cha nó là hồ ly lông đen! Thì ra áo giáp của mình đã sớm rớt, thì ra đối phương đã sớm biết hắn không phải nhân loại, biết hắn không phải nhân loại còn đối với hắn tốt như vậy... Ta không có ý đó! Cố Giai Mính đem một chút cảm động dâng lên từ đáy lòng từ trong đầu đạp ra ngoài, tức giận!


Con thú hai chân nhân loại xảo quyệt này! Đợi anh ta trở lại, hắn sẽ bỏ đói anh ta trong ba ngày! Không cho anh ta ăn một bữa ăn! Và bắt anh ta đến phòng bên cạnh để ngủ! Dám trèo lên giường liền đánh hắn!

Không, ngay cả giường cũng không cho anh ta!

Nghĩ tới đây Cố Giai Mính vọt vào phòng ngủ ban đầu của Mặc Uẩn Tề, một cước đá sập giường, để cho anh ta ngủ trên sàn nhà! 凸( •̀_•́ )凸

Mặc Trạch Dương nháy mắt mấy cái, nằm sấp trên khung cửa nhìn trộm, không phải rất hiểu cách làm của ba nó, bởi vì cha nó đã lâu không ngủ ở phòng mình, có giường hay không có gì khác nhau.

Nhét thanh sôcôla trong tay vào miệng, Mặc Trạch Dương điên cuồng lắc lắc cái đuôi xuống lầu, mang băng ghế chạy đến phòng bếp, đứng ở phía trên mở tủ, cầm một cái thìa ăn cơm, ba đầu hoa hướng dương hắn nuôi lại mọc ra một cái đầu nhỏ, hắn muốn đi xới đất cho chúng.

Đúng lúc này, bên ngoài lướt qua một bóng đen.

Lỗ tai Mặc Trạch Dương run lên, nhận thấy được hơi thở xa lạ này, thông minh mở tủ ra liền bò vào, đóng cửa tủ lại, lấy ra khối ngọc mà cha nuôi đưa cho hắn, nắm chặt trong lòng bàn tay, cẩn thận giấu đi khí tức.

Mặc Trạch Dương khi còn bé Cố Giai Mính đã dạy hắn, chỉ cần cảm nhận được khí tức của yêu tinh khác, liền giấu mình đi, bởi vì không phải tất cả yêu tinh đều thiện lương. Có yêu tinh không chịu khống chế liền thích đi đường tắt tu luyện, bắt một ít tiểu yêu tinh linh khí tinh khiết, hấp thu linh khí của hắn, tiểu yêu bị hấp thu linh khí hoặc là không có linh trí không hóa hình nữa, hoặc là một con đường chết. Vì thế Đổng Hân còn đặc biệt làm cho Mặc Trạch Dương một khối ngọc hộ thân, mặt trên vẽ bùa, bình thường giống như đồ trang sức bình thường, trên thực tế gặp phải hơi nước là có thể hiện ra phù chú, có thể che dấu rất tốt khí tức của Mặc Trạch Dương.

Người cả người bọc hắc khí nghi hoặc hử một tiếng, vừa rồi rõ ràng nhận thấy được một cỗ khí tức tinh khiết của tiểu yêu, sao đột nhiên biến mất?

Đúng lúc này, một cỗ lực đạo thật lớn từ đỉnh đầu đập xuống, bóng đen kia bị đập kêu lên một tiếng đau đớn, biết nơi này có một người mình không thể trêu vào, xoay người muốn chạy trốn.

Ngay sau đó bóng dáng màu đỏ đối diện chợt lóe, một cước đạp bóng đen trở về, Cố Giai Mính ngay sau đó lại thêm một cước, vẻ mặt sát khí!

Bóng đen kia bị đá nằm sấp trên mặt đất, trên người ào ào vài tiếng, giống như là thanh âm xích xích va chạm cùng một chỗ.

Thân hình Cố Giai Mính nhoáng lên một cái, đứng ở lầu hai nhìn Hỏa hồ ly đuổi theo, cũng biết bóng đen này là ai, tên yêu xích xích hút khí của tiểu hồ ly tinh linh kia!

Nghĩ rõ nguyên nhân yêu tinh này tới nơi này, Cố Giai Mính mặt trắng bệch, lông cả người đều nổ tung, CMN! Dám bắt con trai ta!!!

Xé hắn!

Cố Tiểu Yêu tức giận, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kiếm cổ xưa, dài hơn một thước, toàn thân đen nhánh, phía trên còn có hoa văn phức tạp, trước kia chưa từng xuất hiện thứ này, Cố Tiểu Yêu cũng có chút bối rối.

Nhưng không quan trọng nó đến từ đâu!

Nó có thể được sử dụng là được rồi!

Cố Tiểu Yêu giơ kiếm lên, tựa như cầm một thanh đại đao, sững sờ xông tới, chém!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top