47. Chia một nửa giường của em cho tôi

Chương 47. Chia một nửa giường của em cho tôi
Edit: Hà

Mặc tổng hào phóng cho con trai cơ hội, "Con nói trước."

Mặc Trạch Dương giơ bảng vẽ lên, "Cha có thể mua cho con một con cá như vậy không?"

Mặc tổng rũ mắt nhìn, khóe miệng giật giật, "Đây là cá?"

"Cá mập hổ, ba nói một con cá nhỏ như vậy một tay ba có thể bắt được một vài con." Mặc Trạch Dương dùng bút hí hoáy trên bảng vẽ nhanh chóng vẽ ra một cái bể cá thủy tinh, trên đó còn mang theo một lớp ren, hôm nay nó đã hỏi rõ ở siêu thị 15 tệ là có thể mua một cái bể cá như vậy, cha không có tiền cũng có thể mua được, "Con muốn nuôi nó trong bể cá."

Mặc Uẩn Tề: "..."

Phương thức dạy con của Cố Giai Mính tuyệt đối có vấn đề!

Mặc Uẩn Tề xuống lầu, ngồi xổm trước người Mặc Trạch Dương, ôn hòa nói với hắn: "Bảo bối, cá mập hổ không phải cá, nói chính xác nó thuộc về nhóm động vật xương sụn, cho con bú, chúng là một quần thể động vật có tính xã hội hóa cao, có gia tộc tương đối ổn định, nếu con muốn xem, cha có thể dẫn con đến thuỷ cung.”

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương nhất thời cảm thấy cha nó rất có văn hóa, bộ dáng thật lợi hại, chính là có chút nghe không hiểu. Xã hội nào nhóm người nào, dù sao cá mập không phải cá là được rồi, nó có chút không hiểu, "Đoạn cá muối kia không phải là cá muối thối?"

Mặc Uẩn tề híp mắt, mỉm cười sờ sờ đầu Mặc Trạch Dương, ôn nhu hỏi: "Đoạn Cá Muối?"

"Đoàn Dương Hải, chính là người chạng vạng nhìn cha." Mặc Trạch Dương mồm lẹm đem chuyện của ba nó đều nói hết ra, "Thật lâu thật lâu trước kia, đại khái là lúc con hai tuổi, chú Đoàn nói muốn làm ba con, baba nói ông ấy chạy trên đường, có lông, chú Đoàn bơi trong biển, không có lông, bọn họ không có khả năng hạnh phúc. ”

Mặc Uẩn Tề nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn, khen ngợi: "Thật tuyệt vời! Trí nhớ thật tuyệt vời! Bản thể của Đoàn Dương Hải chính là Cá mập hổ?"

Mặc Trạch Dương chỉ đầu nhỏ, "Con có thể nhìn thấy bản thể của bất kỳ loại yêu quái nào, không biết liền vẽ nó xuống, hỏi baba. ”

Mặc tổng sờ tay đứa nhỏ dừng lại, cảm giác có chút không đáng tin cậy, bởi vì Cố Giai Mính không có khả năng nhận đúng toàn bộ.

"Lần sau lại có người không quen biết, vẽ xuống tìm cha, cha không biết sẽ giúp con điều tra tư liệu. Nếu con muốn, cha đề nghị con làm một cuốn sách ảnh, vẽ tất cả các yêu quái con nhìn thấy vào cuốn sách này, đánh dấu tên và loại của mình, nếu con qquê có thể trở về tra lại tư liệu trong cuốn sách, không cần phải hỏi người khác. ”

Mặc Trạch Dương kinh hỉ vỗ vỗ tay, "Bộ dáng thật lợi hại!"

Cha thật tuyệt vời!

"Vậy con có thể đem nhưng yêu muốn làm mẹ kế của con toàn bộ vẽ ra không?" Mặc tổng ôn nhu vuốt đầu con trai, không chút nào ngại ngùng khen ngợi hắn, "Trạch Dương vẽ rất có thiên phú, nhất định có thể hoàn mỹ hoàn thành công việc này. ”

Mặc Trạch Dương ánh mắt sáng gấp bội, kiêu ngạo ưỡn lồng ngực, tiếp nhận nhiệm vụ vinh quang này: "Đương nhiên có thể!"

Mặc tổng mỉm cười, "Thật tuyệt vời!"

"Cha, nếu con hoàn thành nhiệm vụ có thể cho con một phần thưởng không?"

"Có thể, con muốn gì?"

"Cha có thể cho con mua một con cá mập hổ? Có thể nuôi cá mập hổ trong chai thủy tinh này là được. ”

Mặc tổng nhìn cái bình to như miệng chén mà con trai đang khoa tay múa chân, khóe miệng giật giật, cá mập hổ nhỏ như vậy, thật không có.

Mặc Trạch Dương thất vọng thở dài, ngữ trọng tâm trường vỗ vỗ bả vai cha hắn, "Không sao, đợi con lớn lên sẽ cố gắng kiếm tiền, con nuôi người. ”

Cái bình kia hắn nhìn ở siêu thị, mười lăm tệ là có thể mua, cha hắn thế nhưng không mua nổi. Tóm tắt là: cha thực sự nghèo!

Mặc tổng: "..."

"Quên đi, chúng ta thương lượng một chút, buổi tối ăn cái gì đi." Nhóc tiểu Mặc đã tuyệt vọng.

Mặc tổng trầm mặt, thâm trầm như biển, "Ăn cá nướng. ”
  ————

Cố Giai Mính trực tiếp đi đến cửa hàng đồ cổ của Đổng Hân, rất không khéo chính là, bây giờ là giờ làm việc, Đổng Hân bị người ta mời đi xem phong thủy, còn chưa trở về, Cố Giai Mính ngồi ở trên quầy thu ngân trong cửa hàng đối phương, trong ngực ôm mấy con thỏ nhỏ mà ông chủ Đổng không biết nhặt từ đâu về, vừa xoa vừa gọi điện thoại cho đối phương, "Khi nào cậu trở về, tôi tìm cậu có chuyện rất gấp!"

Đổng Hân bên kia hiển nhiên đang bận, "Hiện tại tôi tạm thời không thể quay về, cậu nói ngắn gọn, chuyện gì?"

Cố Giai Mính sốt ruột hỏi: "Khối ngọc trên người Mặc Uẩn Tề đã hỏng rồi, tôi phải làm sao mới có thể đem linh khí trên người hắn đè nén? Hắn bây giờ đã trở thành thịt đường tăng, đã có yêu quái muốn tới bắt hắn rồi, sao bây giờ?!"

"Sao làm được? Ngươi hỏi ta thế đã chuẩn bị xong tiền chưa?" Đổng Hân nói chuyện rất dễ nghe, nhưng điều này cũng không thay đổi được sự thật hắn là một người mê tiền, tóm lại tìm tôi làm việc, mặc kệ là ai cũng phải nói tiền trước, nói chuyện tình cảm tổn thương tiền bạc. Theo lời ông chủ Đổng, đây gọi là trao đổi vật chất.

Cố Giai Mính cắn răng, "Được được cho anh tiền! Thù lao phim của tôi sẽ được phát ngay lập tức, anh muốn bao nhiêu tôi sẽ cho, chờ cho tôi để có được tiền đến được với anh! Còn nữa, làm sao kéo dài tuổi thọ của Mặc Uẩn Tề? Có thể đem người và yêu ký kết khế ước, sinh mệnh chia sẻ không?"

Đổng Hân cười cười, chỉ cho hắn một chữ: "A!"

Cố Giai Mính: "..."

Ôi, tôi sẽ đi! Tính tình của con thú hai chân này thật sự là thối!

Đổng Hân tức giận nói, "Nếu phương pháp này có thể tùy tiện dùng, tôi tùy tiện bắt một con tiểu yêu, tôi có thể vĩnh viễn không chết, cậu cảm thấy có chuyện tiện nghi như vậy sao? Nói thật cho cậu biết, yêu dùng một trăm năm mới có thể đổi cho nhân loại một năm, hơn nữa phương pháp này tổn hại âm đức, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa, hắn sẽ không dễ dàng chết như vậy. ”

"Wow!" Cố Tiểu Yêu vui mừng hỏi: "Có phải anh nói anh ta không phải là người không?"

Ông chủ Đổng tức giận với anh ta: "Cậu nên chuẩn bị phí tư vấn đầu tiên! Cậu từng ăn từng uống của tôi, tôi không thu một xu nào! Hiện tại kiếm tiền cũng không trả lại cho tôi!"

Cố Giai Mính: QAQ

"Năm ngoái tôi không phải trả lại cho anh một chiếc đồng hồ?" Cố Tiểu Yêu trong nháy mắt uể oải đến tám milimet.

Ông chủ Đổng: "!" Sau đó khí phách cúp máy!

Ngay cả ánh mắt tiểu nhị nhìn Cố Giai Mính cũng ghét bỏ, năm ngoái ông chủ tổ chức sinh nhật, Cố ảnh đế ở quầy hàng ven đường mua cho ông chủ một chiếc đồng hồ trẻ nhỏ năm mảnh, chỉ lóe sáng, không có số.

Cố ảnh đế còn xù lông, đây là con thú hai chân nhân loại không thân thiện nhất mà hắn từng gặp! Hắn đã nói mềm mỏng, vậy mà còn mắng hắn! Cố Tiểu Yêu rất tức giận ôm đi ba đầu hoa hướng dương do ông chủ Đổng nuôi trên bệ cửa sổ, nhìn bé trai trong tiệm đuổi theo hắn thật xa cũng không thể đuổi kịp.

Cố Tiểu Yêu chạy nhanh quá!

Đem hoa hướng dương có bộ dạng rất kỳ quái này đặt lên bệ cửa sổ, Cố Tiểu Yêu vỗ vỗ tay, vỗ xuống một tầng bụi đất trên tay, sau khi trả thù trở về tâm tình cũng cực tốt.

Anh mắng tôi!

Tôi lấy hoa của anh!

Siêu hung dữ!

Con thỏ tiểu yêu trong cửa hàng Đổng Hân không đuổi theo Cố Giai Mính được, sốt ruột gọi điện thoại cho ông chủ mình,"Ông chủ, Cố Giai Mính đem chậu hoa anh đặt trên ban công ôm đi! Chính là cái ba cái đầu!"

Đổng Hân trong lòng mệt mỏi đỡ trán, "Lúc trước ta sao lại nhặt cậu ta trở về!" Nhặt về một phiền toái lớn, vứt thế nào cũng không thoát được, Cố Giai Mính vừa có việc liền chạy tới tìm anh, so với nuôi con còn mệt hơn.

Tiểu nhị nhân cơ hội khuyên nhủ: "Ông chủ, vậy sau này ngài đừng nhặt yêu quái nữa. ”

Đổng Hân nhìn một chuỗi tiểu yêu tinh xếp hàng phía sau hắn còn chưa biết hóa hình người, khóe miệng giật giật, cho dù hắn không nhặt, tiểu yêu mở linh trí cũng thích cùng hắn về nhà, hắn có thể làm sao bây giờ? Anh ta cũng tuyệt vọng!
  ————
Lúc Cố Giai Mính trở về, Buck tiên sinh đã chuẩn bị xong bữa tối, nguyên liệu dùng chính là Cố Giai Mính ở siêu thị mua về, trọng điểm là đùi gà anh đã chặt một nửa, lão Buck làm miếng gà chiên thơm ngon mà hồ ly lớn nhỏ đều thích ăn, được Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương nhất trí tán thành: Duyệt!

Chân gà que!

Tay nghề tốt hơn!

Là một con cừu chỉ biết làm việc nhà và biết nấu ăn, bạn là tuyệt vời nhất!

Mặc tổng không ăn gà, một mình ăn một đĩa cá nướng, nướng bên ngoài cháy trong mềm, mặt ngoài còn phủ một lớp nước sốt loại cá nướng da giòn này.

Cố Giai Mính luôn cảm thấy động tác ăn uống tao nhã này của anh, chứa đựng những chuyện rất không tao nhã.

Sau khi ăn cơm xong, Cố Giai Mính không muốn để ý tới Mặc tổng, thay quần áo đi tắm rửa, ai bảo đối phương sờ loạn đuôi hắn!

Mặc Trạch Dương lại cảm thấy hứng thú với chậu hoa hướng dương hắn đặt trên bệ cửa sổ. Hoa hướng dương này trông rất đẹp, đĩa màu nâu, vương miện vàng, chính là nó có ba cái đầu!

Cả ba cái đầu đều mọc trên một cổ hoa! Ba cái?

Mặc Trạch Dương tò mò nhìn trái nhìn phải, hỏi: "các ngươi có biết nói không?"

Chậu hoa kia không nhúc nhích chút nào, thoạt nhìn không có bộ dáng linh trí.

Mặc Trạch Dương thấy đối phương không để ý tới mình, sau khi nhìn một hồi, chạy đến phòng bếp, xin Buck một cái xẻng xào rau, có thể cho chậu hoa này thông đất là được, không quan tâm là đào đất hay là xào rau.

Chậu hoa hướng dương rốt cục cũng không nhịn được nữa, "Đừng nhúc nhích!" Lá cây trên đầu bên trái khẩn trương đẩy cái xẻng nhỏ trong tay Mặc Trạch Dương, hung dữ hô một câu, nghe có vẻ tính tình không tốt lắm.

Cái đầu ở giữa cũng nhanh chóng tới hỗ trợ, cùng giọng điệu bên trái, bộ dáng cao cao tại thượng, "Nhóc con ngươi có biết xúc đất hay không? Rễ cây đều bị ngươi xẻ đứt!"

Cái đầu lắc lắc lư bên phải, thanh âm giống nhau, ngữ điệu giống nhau, "Tiểu yêu tinh, cho đại gia chút nước! Phải là sương sớm, nước máy không thể. ”

Mặc Trạch Dương cầm cái xẻng nhỏ, đôi mắt to tò mò đánh giá đĩa hoa hướng dương này hết lần này đến lần khác, để phân biệt tốt, đặt tên cho chúng: "Tiểu nhất, tiểu nhị, tiểu tam. ”

-Ai là tiểu tam?!" Cái đầu thứ ba không vui, "Tiểu tử kia, ngươi có biết ta là hoa gì không?"

Mặc Trạch Dương nhíu lông mày nhỏ, "Cúc Hoa. ”

“......”

Sau khi trầm mặc quỷ dị, ba đóa hoa hướng dương đều nổ tung, đóa thứ ba tức giận nói: "Đánh rắm!"

Mặc Trạch Dương mất hứng bĩu môi, hỏi ngược lại: "Vậy các ngươi tự nói, các ngươi là cái gì?"

"Tiểu quỷ, nghe nói qua hoa số mệnh sao?"

Mặc Trạch Dương rất phối hợp đều lắc đầu, chưa từng nghe nói qua.

Đầu hoa thứ ba rất cực lực làm ra một động tác khinh bỉ, sắt xéo nói: "Có biết ngươi cũng không hiểu, chúng ta chính là thiên địa linh vật chì thể gặp không thể cầu!"

Ngoài cùng bên trái, người kia nói: "Ta là quan vận, có ta ở trong nhà cam đoan người trong nhà quan vận hằng thông. ”

"Ta là tài vận, có tiểu hài tử liền muốn cầu ta về nhà, có ta ở đây, trong nhà khẳng định xuất đại tài tử, Thanh Hoa Bắc Đại không phải là mộng!"

Mặc Trạch Dương nhìn cái đầu thứ ba, cảm thấy hứng thú hỏi: "Còn anh thì sao?"

Cái đầu thứ ba dùng lá cây sờ sờ mâm hoa của mình, thối mỹ nói: "Ta chính là vận đào hoa rồi, chuyên môn chiêu đào hoa, trong nhà chỉ cần có ta ở đây, khẳng định có thể cưới được vợ!"

Mặc Trạch Dương nghe nó nói xong, từ trong túi áo lấy ra một cây cọ vẽ, vẽ một cái dĩa trên đầu vận đào hoa, đánh dấu.

Chính là nó, mắng hắn đánh rắm!

Vận đào hoa không nhìn thấy trên người mình bị vẽ cái gì, tức giận nói: "Đồ nhãi con nhà ngươi! Ngươi đây là có ý gì?!"

Mặc Trạch Dương quay đầu đăng đăng chạy, căn bản không để ý tới đối phương, cái này cũng làm cho lá cây hướng dương thứ ba tính tình không tốt tức giận sắp cuốn vào. Chúng nó được người ta cầu về nhà đều làm tổ tông cung phụng, mỗi ngày đều dâng hương cầu phúc, còn phun nước sương, nhóc con này thế nhưng ở trên thân thể đẹp của nó vẽ bẩn!

Số mệnh hoa thương lượng xong, chờ cái rắm thối kia trở về! Chắc phải dùng lá đánh vào mông hắn!

Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân bịch bịch bịch lại trở lại, ba đóa hoa hướng dương đồng thời thò đầu nhìn qua, lần này Mặc Trạch Dương không trở lại một mình, còn lôi kéo cha hắn.

Đứa trẻ đi đến ngưỡng cửa sổ, chỉ vào đầu hoa hướng dương mà nó đã đánh dấu, giọng nói ngứa ran nói: "Chính là nó, hoa đào!"

Mặc tổng luôn lạnh mặt, trong tay cầm cây kéo mà lão Buck cắt tỉa cành lá cho hoa trong sân, vì sự hài hòa của gia đình —— cắt bỏ nó!

- A a a a a a a, không cần giết ta !!!. Vốn luôn trâu bò cần người dỗ dành, vận đào hoa lập tức nằm sấp xuống trước Mặc tổng, cái này đây là muốn cắt đầu, còn có cái gì mà muốn làm cao, ngũ thể đầu địa bảo mệnh quan trọng hơn.

Quan vận và tài vận cũng không muốn làm động tác khó coi như vậy, thế nhưng vận đào hoa cùng một cái thân hoa, vừa nằm sấp liền phải nằm sấp ba cái, động tác thật xấu xí, ngay cả những chiếc lá cố gắng chống đỡ thân thể cũng biểu hiện cho chúng nó không muốn khuất phục.

Mặc tổng híp mắt, do dự có nên cắt hay không, loại hoa này ở trong nhà thật sự an toàn sao, dù sao cũng đã thành tinh.

Cảm nhận được "sát ý" của hắn, hai đóa hoa kia cũng không giãy dụa, đều nằm sấp, nói rõ tác dụng của mình, tranh thủ lưu lại đầu, mọc một cái phải dùng một trăm năm, tốn rất nhiều công sức!

Người đầu tiên: "Ta là chiêu quan vận, có ta đang cam đoan quan vận của ngài hanh thông!"

Mặc tổng mỉm cười, "Không cần, tôi cái gì cũng không thiếu. ”

Người thứ hai: "Có con, tôi ở nhà anh tuyệt đối có thể thi vào trường danh tiếng thế giới!"

Mặc tổng tiếp tục mỉm cười, "Lúc tôi không có anh cũng thi đậu vào trường danh tiếng thế giới, con trai tôi khẳng định cũng không cần. ”

Cái đầu thứ ba: "... Ta chiêu đào hoa, ta..." tự tin, càng ngày càng không đủ.

Mặc tổng đã chuẩn bị xuống tay, chỉ bằng điểm này, nên cắt bỏ.

Vận đào hoa sợ tới mức dùng lá che đầu, hoảng sợ nói: "Đừng đừng đừng, ta có thể sử dụng ngược lại! Hút sạch vận đào hoa trên người người khác, ngươi bảo ta làm gì ta liền làm!"

Mặc tổng suy nghĩ một chút, coi như có chút tác dụng, tạm thời giữ lại đi.

Ba cái đầu đều muốn khóc, chưa từng thấy qua người nào hung tàn như vậy ra bài không theo lẽ thường như vậy, người khác cầu chúng nó đi đều là cung cấp, người này thế nhưng nói mình cái gì cũng không thiếu, trực tiếp cắt đầu! Lại nhìn nhóc con đáng yêu kia, vận đào hoa cũng không dám chọc hắn, thằng nhãi này tâm nhãn nhiều, thế nhưng lại nói chuyện với nó, còn có thể cáo trạng, vật nhỏ này lấy đâu ra nhiều tâm nhãn như vậy?

Lúc này Cố Giai Mính cũng tắm rửa xong đi ra, đứng ở phía sau hai người nhìn ba đầu hoa hướng dương này, cũng nở nụ cười, "Tôi còn tưởng là ba đóa hoa cúc lớn, tính toán ngày mai liền túm đầu pha trà uống, thì ra không phải hoa cúc lớn. ”

Số mệnh hoa lại bị dọa đến mức dùng lá cây ôm đầu cả người run rẩy.

Mặc tổng trong lòng nói quả nhiên, đứa nhỏ cho rằng đây là hoa cúc, chính là học từ ba nó, đối với kiến thức cơ bản của Mặc Trạch Dương, rất nhiều điều cần sửa chữa một chút.

Mặc tổng sờ sờ đầu con trai, "Trạch Dương nuôi đi, mỗi ngày cho nó nới lỏng đất đai, tưới nước, có thể làm một nhật ký quan sát ghi chép. ”

Mặc Trạch Dương cao hứng đáp ứng một tiếng, hắn nhất định sẽ hảo hảo dưỡng!

Đứa trẻ trở về phòng và lấy nước hoa trẻ em của mình, chúng nói rằng muốn uống sương, hẳn là cái này?

Tôi phun!

- A a a a a a a!!!. Số mệnh hoa vừa định híp lại một giấc, bị mùi này kích thích tinh thần, "Tiểu tổ tông! Không cần nước sương, cho nước máy là được!"

- Chúng ta đặc biệt dễ nuôi, thật sự!

- Cũng không cần ngươi xới đất, phơi nắng là được, thật sự!

Mặc Trạch Dương vui vẻ buông nước hoa và xẻng xuống, lẩm bẩm một câu: "Thì ra thực vật dễ nuôi như vậy, hiểu rồi!"
  ————
Mặc tổng tối nay không lấy gối đầu của mình, sau khi rửa mặt xong trực tiếp đi vào phòng ngủ của Cố Giai Mính, bốn bộ đồ trên giường đã đổi thành dài và rộng hơn, thích hợp cho hai người dùng, lăn trên giường như thế nào cũng được.

Cố Giai Mính vẻ mặt mờ mịt nhìn đối phương thoải mái đi vào, bộ dáng nghiêm trang, khiến hắn căn bản ngượng ngùng suy nghĩ lệch lạc. Mặc tổng loại quân tử đứng đắn đứng đắn này, thân sĩ ưu nhã, làm sao có thể làm loại hành động leo giường này?

Thế nhưng, sự thật trước mắt chính là Mặc tổng rất đương nhiên ngồi ở trên giường của hắn, lại rất đương nhiên nằm ở bên cạnh hắn, dù sao ý tứ kia chính là: cùng nhau ngủ.

Cố Giai Mính: "..."

Cố Giai Mính sững sờ nhìn đối phương tắt đèn bàn, ngây ngốc hỏi: "Anh... Sao đột nhiên anh lại đến chỗ tôi?"

Mặc tổng vẻ mặt nghiêm túc đưa tay ôm eo hắn, ôm Cố Giai Mính vào trong ngực, ôn nhu nói: "Bởi vì có yêu quái muốn bắt anh, anh sợ bị bắt đi trong lúc ngủ. ”

Cố Giai Mính theo bản năng hỏi: "Có phải anh cần tôi bảo vệ không?"

Ồ, ôi!

Mặc Uẩn Tề cũng có lúc sợ hãi!

Cố Tiểu Yêu giờ khắc này bắt đầu bành trướng!

Mặc Uẩn Tề càng thêm dùng sức ôm chặt hắn, đặt cằm lên đỉnh đầu Cố Giai Mính, nhẹ nhàng cọ cọ, tay đã không thành thật sờ vào dưới áo ngủ của Cố Giai Mính, cười nói: "Đúng, anh cần em bảo vệ anh, cho nên từ nay về sau đều cần em chia một nửa giường cho anh. ”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top