38. Tôi mắc bệnh thích anh rồi!

Chương 38. Tôi mắc bệnh thích anh rồi!
Edit: Ha

Rất nhanh, Cố Giai Mính đã nhận được một phần cờ lệnh khen thưởng, khen ngợi hắn đối với hậu duệ yêu tộc có cống hiến xuất sắc, hy vọng sau này hắn tiếp tục cố gắng, tiếp tục cống hiến.

Cố Tiểu Yêu vẻ mặt ngây thơ: ???

Thời gian này hắn ta đang quay phim, không làm gì cả, đóng góp gì? Còn là vì hậu duệ yêu tộc?

Có phải là gửi sai rồi không?

Cố Giai Mính nghi hoặc nhìn nhiều lần, xác định trên đó viết tên mình, lúc này mới cẩn thận thu lại. Một khi đã viết tên của mình, nó sẽ không sai, ngay cả khi viết sai ông đây sẽ không trả lại, vào tay của mình là của mình, huh! ╭(╯^╰)╮

Thâm tàng công lao và danh Mặc tổng tiếp tục nuôi con.
  ----

Không quá mấy ngày, chiếc xe RV Mặc tổng mua cho Cố Giai Mính cũng được đặt vào vị trí, một chiếc xe RV phiên bản gia đình xa hoa, thân xe rộng hai mét sáu, dài tám mét, thiết kế bên ngoài sang trọng, mặt trước có trang trí mạ crôm diện tích lớn, một con hồ ly nhỏ màu bạc ngồi xổm ở giữa, anh khí bức người, cực kỳ có lực tác động thị giác! Cố Giai Mính còn chưa lên xem, chỉ riêng một con hồ ly này đã chiếm được hảo cảm của hắn!

Đẹp quá! Muốn!

Mấy người Bùi Bằng cũng vây xem theo, vừa nhìn thấy con hồ ly kia đều đem logo nhà sản xuất xe đè xuống, nhất thời hiểu được đây là cố ý thiết kế, vì để làm cho Cố Giai Mính thích, Mặc tổng thật sự hao tâm tổn trí.

Người lớn như vậy, lại thích động vật nhỏ như vậy, không ngờ Cố Giai Mính còn có loại "trái tim thiếu nữ" này.

Người đưa xe tới là quản gia Buck được Mặc tổng tin cậy, đối phương rất tận tâm giới thiệu cho Cố Giai Mính công dụng của chiếc xe này, mở cửa xe liền phát hiện nội thất bên trong có tất cả mọi thứ, quả thực chính là một khách sạn năm sao di động.

Dưới chân là thảm, dưới thảm là mặt đất gạch men, đỉnh đầu và bốn phía là mái che và tường bằng da cao cấp, ghế ông chủ xa hoa có bốn cái, còn có một cái bàn tròn nhỏ, thỏa mãn sở thích chơi bài của Cố Giai Mính.

Phòng khách cũng có tv màu phẳng 32 inch, ghế sofa, tủ quần áo, tủ khóa và các vật dụng hàng ngày khác là hàng cao cấp đắt tiền. Điều chính là, có một con cáo nhỏ trên đó! Đặc biệt giống như Mặc Trạch Dương khi còn nhỏ, siêu dễ thương, siêu đáng yêu!

"Tiên sinh nói nhìn thấy dấu hiệu tiểu hồ ly này rất đáng yêu, liền đặt cho ngài một bộ, không biết ngài có thích hay không, nếu như không thích thì lại cho người ta sửa."

Buck còn chưa dứt lời, Cố Giai Mính đã gật đầu như giã tỏi, "Thích thích, không cần sửa, như vậy rất tốt!"

Lão Buck lễ phép nói: "Phu nhân thích là được rồi, tiên sinh nhất định sẽ rất cao hứng. "

Khóe miệng Cố Giai Mính dừng lại, hai người ở trong nhà hắn ta, vẫn gọi hắn là phu nhân, không có một chút áy náy sao?

Được rồi, vì cáo nhỏ siêu dễ thương, tha thứ cho họ.

Trong phòng ngủ, có TV 15 inch, còn có giường đôi sang trọng, thỏa mãn sở thích muốn lăn lộn bất cứ lúc nào của Cố Giai Mính. Chủ yếu nhất chính là, trên giường còn có gối ôm hồ ly, bốn bộ đồ của tiểu hồ ly, siêu đáng yêu!

Cố Giai Mính vui vẻ nhào tới, ôm lấy cái gối ôm nhỏ kia, cảm động đến sắp khóc, tiểu hồ ly này thật sự giống như Mặc Trạch Dương, lúc muốn có đứa nhỏ có thể ôm giải khát. Hành động vô tình này của Mặc Uẩn Tề có thể nói là thập phần nhân tính.

"Phu nhân, muốn xem phòng bếp một chút không?" Buck híp mắt lại, lúc này cũng ý thức được, bản thể Cố Giai Mính là một con hồ ly.

Cố Giai Mính ôm gối cọ cọ, vui vẻ nói: "Đương nhiên phải xem!"

Trong phòng bếp lò vi sóng, tủ lạnh, tủ lạnh, bàn ăn đều rất đầy đủ, trước khi tới, quản gia Buck đã nhét đầy tủ lạnh, đồ đạc bên trong cũng đủ để Cố Giai Mính ăn một tuần. Cố Giai Mính rất hài lòng với sự cẩn thận của đối phương, thế nhưng một nửa đều là thịt gà, "Mặc Uẩn Tề càng ngày càng hiền tuệ. "

Nghe hắn nói, quản gia Buck cười mà không nói, biểu hiện là: bạn nói đúng, là quản gia sẽ không bao giờ sửa chữa sai lầm của chủ nhân, càng không cãi lại.

"Trên xe tự mang theo âm thanh nổi và máy thu vệ tinh, nếu ngài muốn cùng tiên sinh cùng tiểu thiếu gia quay video, hiện tại có thể."

Cố Giai Mính cảm nhận được mấy hơi thở xung quanh vây xem, ngạo kiều quay đầu, cao lãnh hừ một tiếng, "Tại sao tôi phải chủ động gọi điện thoại cho anh ta?"

Sau này người khác hỏi hắn chiếc xe này từ đâu tới, hắn liền nói công ty thưởng, không muốn nhắc tới anh ta. hừ!

Quản gia Buck trước khi đi hỏi hai lần, "Phu nhân thật sự không còn việc gì sao?"

Cố Giai Mính sờ sờ cằm, vốn không có gì, bị hỏi như vậy đột nhiên cảm giác mình thật sự quên chuyện gì, thế nào cũng không nhớ ra. Người đón quản gia Buck đã tới, Cố Giai Mính khoát tay bảo đối phương về nhà trước, "Hẳn là không có, trên đường chú ý an toàn. "

Lão Buck bất đắc dĩ cười cười, "Ngài có bằng lái xe không?"

Cố Giai Mính: !!!

Hắn ta thực sự không có!

Đi bộ hoặc là bay, tại sao lái xe gây ô nhiễm môi trường?

"Tiên sinh biết ngài không có bằng lái xe, đã an bài Giả trợ lý đi huấn luyện, chạng vạng ngày mai cậu ấy có thể trở về, trước khi cậu ấy trở về, ngài không nên vì tò mò mà khởi động chiếc xe này." Lão Buck đưa tay tới trước người Cố Giai Mính, lòng bàn tay mở ra, là chìa khóa làm bằng hình một con hồ ly.

Cố Giai Mính không nói gì, Mặc Uẩn Tề rốt cuộc coi hắn là nuôi cái gì, như vậy làm cho hắn cảm giác mình giống như một yêu phế vật. Nắm chặt chìa khóa trong lòng bàn tay, khóe miệng Cố Giai Mính khẽ nhếch lên, đáy mắt dần dần hiện lên ý cười thỏa mãn.

Kỳ thật loại cảm giác này, cũng không tệ!

Ý thức được mình đang suy nghĩ cái gì, Cố Giai Mính đột nhiên xù lông, tức giận ngồi xổm trên mặt đất đứt một nắm cỏ, hắn ta thế nhưng bởi vì hành động tri kỷ của một nhân loại mà cảm thấy mừng rỡ, hắn có phải thật sự không thể cứu chữa hay không? Là một yêu quái, hắn bại ở trên người nhân loại hai chân!

Vừa nghĩ đến tuổi thọ ngắn ngủi đáng thương của nhân loại, vừa nghĩ đến sau này không còn Mặc Uẩn Tề, Cố Giai Mính đột nhiên uể oải, trở mặt nhanh hơn lúc diễn kịch, ủy khuất mím môi, lại giật một nắm cỏ, sau đó một quyền đấm trên mặt đất, đứng lên tìm chỗ gọi điện thoại, đấm một cái hố lớn như bao cát trên mặt đất!

Bạch Vũ chờ hơi thở không còn, lúc này mới dám lộ diện, nhìn hành động của Cố Giai Mính, thật cẩn thận hỏi Bùi Bằng: "Bùi ca, Mính ca đây là làm sao vậy?"

Bùi Bằng chậc chậc chậc vài tiếng, "Nhớ nhà, đây không phải gọi điện thoại?"

Bạch Vũ cả người cứng ngắc, vừa nghĩ đến Mặc tổng liền nghĩ đến một đế giày hung tàn kia, cả người chuột bạch đều không tốt, hiện tại càng thêm bội phục Cố Giai Mính, thần tượng của hắn quả nhiên rất giỏi, cùng yêu quái hung tàn như vậy đều sinh ra con non.
  ----

"Ta có thể không được, trái tim ta căn bản không chịu sự khống chế của ta, ngươi cảm thấy ta còn có cứu sao?"

"Nếu không ngươi thi pháp cho ta, kê thuốc?"

"Thật sự không được, ngươi tính cho ta một quẻ, xem chuyện này còn có phương pháp giải quyết hay không?"

"Ngươi có tính ra Mặc Uẩn Tề không phải là người hay không?"

"Ngươi không phải là bán tiên nhi sao? Không thể tính toán bất cứ điều gì sao? Lần trước ngươi không ra ngoài cũng biết lão Vương cách vách lại bị đội nón xanh, ngươi sao lại không thể tính toán cho ta?"

Cố Giai Mính ngồi trên bãi cỏ, dựa lưng vào cây đại thụ, ôm điện thoại lén lút gọi điện thoại. Kỳ thật Bùi Bằng lần này đoán sai, hắn cũng không phải gọi điện thoại cho Mặc Uẩn Tề, mà là cho hắn bằng hữu nhân loại tốt nhất, cha nuôi Mặc Trạch Dương, Đổng Hân.

Đổng lão bản nghe hắn lẩm bẩm, từ trong lời nói của hắn đã hiểu được tiểu yêu tinh Cố Giai Mính này đối với nhân loại Mặc Uẩn Tề động chân tình, tình căn đều bổ sung, có thể tưởng tượng được hắn là thật tâm.

Hiện tại tình cảm cùng lý trí đang giằng xé lẫn nhau, nhưng đã hỏi ra loại lời này, vậy chứng tỏ lúc trước đã từng rối rắm, hiện tại tình cảm đã chiếm thế thượng phong, ở chỗ hắn hỏi chỉ là muốn một câu ủng hộ mà thôi.

-Ngươi bình tĩnh một chút, nghe ta nói! Thanh âm trong điện thoại tựa như một dòng suối trong vắng, nhưng luồng thanh tuyền này vào đầu Cố Giai Minh, ngữ điệu chậm rãi, lời nói ra một chút cũng không dịu dàng.

Cố Giai Mính trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, ngoan ngoãn nghe đối phương nói.

"Ta đã sớm nói với ngươi, thuận theo tự nhiên là tốt rồi, những thứ ngươi suy nghĩ căn bản không quan trọng! Người là người mẹ sinh ra, yêu là yêu mẹ sinh ra, người và yêu đều là mẹ sinh ra sao lại không thể yêu? Theo ta thấy có thể oanh oanh liệt liệt yêu một hồi so với cái gì cũng mạnh hơn, tối thiểu có thể lưu lại cho mình chút ký ức." Có lẽ là nghĩ đến mệnh cách của mình, trăm năm cô độc, trong mệnh không có con, ai dính vào người đó xui xẻo, vì thế có nhà cũng không dám trở về, mỗi lần về nhà gặp ba mẹ hắn đều sợ liên lụy bọn họ, ông chủ Đổng hiện tại đột nhiên nóng nảy.

Cố Giai Mính còn chưa mở miệng hỏi vấn đề, đã nghe đầu dây bên kia rầm một tiếng, trên thực tế ông chủ Đổng tính tình rất không tốt không biết đập cái gì, sấm sét lạch cạch ngã xuống một mảnh, Cố Giai Mính vội vàng cách xa tai, cự tuyệt tiếp nhận âm thanh tàn phá này.

Sau khi đập xong đồ đạc, ông chủ Đổng hình như giảm bớt tính tình nóng nảy của hắn, thanh âm lại giống như một dòng suối trong vắt chảy, thanh tuyến sạch sẽ bình tĩnh mà ôn nhu, "Kỳ thật sau khi các ngươi đi rồi, ta đã tính toán cho các ngươi, Liễu Ám Hoa Minh lại một thôn, hiểu không?" Thanh âm này rất thích hợp để tẩy não, Cố Giai Mính cũng cảm thấy mặc kệ hắn ta muốn bao nhiêu tiền anh cũng nguyện ý cho, cam tâm tình nguyện bị hắn ta làm thịt.

Ánh mắt Cố Tiểu Yêu sáng lên: "Nói như vậy Mặc Uẩn Tề thật sự không phải là người?!"

Đối diện trầm mặc vài giây, lười dây dưa với hắn về vấn đề này, "Chờ cậu bận rộn xong đưa tiền quẻ cho tôi, đừng quên mang con trai nuôi của tôi tới đây, cậu có tới hay không không sao, thằng bé và tiền đến là được. "

Sau đó trực tiếp cúp máy.

Cố Giai Mính trợn mắt, con thú hai chân nhân loại này tuyệt đối là nhân loại lớn lối nhất hắn từng gặp qua, tính tình lớn, thần thần lải nhải, còn nói trở mặt liền trở mặt, đây mới là tiểu yêu tinh thiện biến, sự tồn tại của Đổng lão bản chính là tẩy trắng cho yêu tinh bọn họ!

Căn bản không thành thục ổn trọng như yêu quái như hắn, hừ! ╭(╯^╰)╮

Ở chỗ ông chủ Đổng "biết được" Mặc Uẩn Tề có thể thật sự không phải là người, sợi dây bám vào trong lòng Cố Giai Mính nhất thời buông lỏng không ít, buổi tối chủ động gọi điện thoại cho Mặc tổng, lý do chính là: "Tôi chính là thử tín hiệu này có dùng được hay không. "

Mặc tổng cười khẽ một tiếng, sủng nịch hỏi: "Kết quả thí nghiệm thế nào?"

Cố Giai Mính ngồi trên nóc nhà ngẩng đầu nhìn trời, không để ý nói: "Được rồi." Ngữ khí giả vờ lại không ngăn được khóe miệng, ý niệm yêu không yêu trong lòng Cố Giai Mính chỉ hơi buông lỏng một chút, giống như là thứ bị phong ấn rốt cục phá vỡ một vết nứt, tình cảm đè ở đáy lòng lại rốt cuộc không đè nén được, điên cuồng dâng lên. Điều này làm cho Cố Tiểu Yêu hoàn toàn dựa vào cảm giác đi dưới tình huống mình cũng không ý thức được, bị tình cảm dắt mũi đi.

Cảm thấy mỗi ngày trò chuyện như vậy cũng tốt, tâm trạng rất tốt.

Mối quan hệ chỉ có thể dừng lại ở cuộc gọi điện thoại hàng ngày, không thể gần gũi hơn! Trong lòng hắn hiểu rõ.

Vốn định đến tham quan một chút xe sang của Cố Giai Mính, sau khi nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, tất cả đều có nhãn lực di giá trở về, đứa nhỏ đã lớn như vậy còn giống như thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, chậc chậc ~

Ba tháng kế tiếp, đoàn làm phim lại chuyển vài ngoại cảnh, rốt cục quay xong tất cả ngoại cảnh. Từ mùa xuân quay đến cuối thu, bộ phim "Vương triều Đại Dực" đã quay hơn nửa năm cuối cùng cũng sát thanh.

Mặc Uẩn Tề trong vòng ba tháng mang theo Mặc Trạch Dương đến thăm ban nhiều lần, một đôi tay cũng sắp đếm không lại. Hắn cứ chạy tới chạy lui như vậy, làm cho người trong giới cơ hồ đều biết cái "bí mật" còn chưa công khai này, ngại Mặc Uẩn Tề không công khai biểu thị cái gì, tất cả mọi người đều có nhãn lực giả ngốc.

Nhân viên đoàn làm phim trải qua khiếp sợ ban đầu, sau đó kinh ngạc, đến cuối cùng đều thành thói quen, có mười ngày nửa tháng Mặc tổng không đến thăm ban bọn họ lại cảm thấy không quen.

Sau hơn nửa năm hợp tác, mọi người trong đoàn làm phim đều bị Cố Giai Mính gom thành fan hâm mộ ảnh đế, chỉ chờ Cố Giai Mính trở về công bố tin tức, khiến người ngoài khiếp sợ thành kẻ ngốc, sau đó bọn họ liền cười lạnh: Đây cũng không phải là tin tức lớn gì nữa, có cái gì có thể khiếp sợ, ha ha!

Mặc Trạch Dương càng thêm vô số fan, yêu Mính ca càng yêu túi trà nhỏ, đây mới là túi trà nhỏ xứng đáng với danh nghĩa, Cố Giai Mính rõ ràng cảm giác địa vị của mình không giữ được, nếu như mức độ được hoan nghênh được xếp hạng, Mặc Trạch Dương hiện tại phải xếp hạng nhất.

Sau khi đoàn làm phim sát thanh, đạo diễn Vương tìm khách sạn tại chỗ, hào phóng thuê sân khấu, nói với mọi người: "Hôm nay chúng ta không say không về, ai cũng không thể thiếu! Cố Giai Mính, cậu cũng không được chạy! Tối nay tôi có việc muốn nói với cậu!"

Cố Giai Mính đang định trộm chạy trở về: !!! ∑(°Д°ノ)ノ

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top