36. Tiểu yêu tinh ghen tuông!

Chương 36. Tiểu yêu tinh ghen tuông!
Edit: Ha

Nghe Cố Giai Mính nói tìm được cảm giác, trong mắt Đạo diễn Vương hiện lên vài phần kinh ngạc, "Nhanh như vậy đã tìm được?"

Cố Giai Mính gật đầu, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Không sai biệt lắm. "

Trên gương mặt nghiêm túc của Đạo diễn Vương rốt cục lộ ra một chút tươi cười, hai ngày nay Cố Giai Mính một chút cảm giác cũng không tìm thấy, về mặt tình cảm diễn thấy thế nào cũng không đúng ý, hắn vẫn không cho cậu sắc mặt tốt, chính là muốn tạo áp lực, để cậu tiến thêm một bước. Dù sao một diễn viên trẻ lại có tiềm năng như vậy thật sự không nhiều lắm, người có thể hợp nhãn duyên với hắn lại càng không nhiều, Cố Giai Mính có thể nói là diễn viên được hắn coi trọng nhất cho đến nay, bởi vì tâm tính chính trực của anh.

Chỉ cần có thể vững vàng đi tiếp như vậy, đạo diễn Vương tin tưởng, hai mươi năm sau Cố Giai Mính tuyệt đối là một nghệ sĩ quốc bảo, trụ cột của giới showbiz.

Làm nghề này của hắn, đến tuổi của hắn, phải suy nghĩ cho tương lai của nghề này.

Đạo diễn Vương cảm thấy mình cũng đủ dụng tâm cực khổ, cũng may Cố Giai Mính không làm hắn thất vọng, quả nhiên người trẻ tuổi không thể yêu xa quá lâu, bằng không cảnh tình cảm cũng không dễ quay.

Lúc Mặc Uẩn Tề tỉnh lại, Cố Giai Mính đã bắt đầu quay, cảnh này vốn là lúc trời vừa bình minh, bởi vì Chung Ly Thiều trong phim chính là rời đi vào lúc này, vốn là đạo diễn Vương muốn quay xong hậu kỳ hậu kỳ bối cảnh, hiện tại Cố Giai Mính tới sớm như vậy, cũng đỡ bớt việc, liền hiện tại quay.

Chuyên gia trang điểm liền trang điểm cho mắt anh, vỗ ánh mắt của anh là được, những hậu kỳ khác có thể chỉnh sửa lại.

Cố Giai Mính đối mặt với ống kính, hồi tưởng lại những lời Mặc Uẩn Tề nói tối hôm qua, mỗi một ngày đều muốn trở thành ngày cuối cùng trong sinh mệnh, ánh mắt hắn bắt đầu trống rỗng, sâu trong con ngươi, lộ ra vài phần ước mơ không nhìn kỹ cũng khó có thể bắt được.

Lúc này, Mặc Uẩn Tề vừa lúc ra khỏi lều trại, đứng ở cửa nhìn hắn, con ngươi bình tĩnh, chuyên chú mà nghiêm túc.

Cố Giai Mính nhận ra, trong lòng mơ hồ đau đớn, trong mắt lại có vài phần áy náy.

Hắn hẳn là thích Mặc Uẩn Tề nhân loại này, không phải loại thích như đối với một người có hảo cảm, là tình yêu, hắn động lòng tham muốn cùng nhân loại này ở cùng một chỗ. Tham, sân, si, hận, ái, ố, dục, thất tình của nhân loại hắn phạm một.

Đáy mắt Cố Giai Mính thoáng hiện lên tự giễu, cũng không thể cười a, trong đầu vẫn nhớ một câu, từ xưa người và yêu không được yêu nhau, cho dù thích cũng không thể ở cùng một chỗ, hiện tại mình lại động tình. Đều nói nhân yêu thù đồ, sau khi bị nhận ra, Mặc Uẩn Tề sẽ tiếp nhận hồ ly tinh như hắn sao?

Hắn có muốn nói với anh ta không?

Trong mắt Cố Giai Mính bắt đầu xuất hiện cảm xúc giãy dụa, chỉ trong nháy mắt, ý niệm này đã bị hắn đè xuống, không tốt lắm, vạn nhất đối phương không tiếp nhận hắn thì sao?

Cảm giác lo được lo mất, chỉ có khi chân chính để ý một người mới có thể cảm nhận được.

Cuối cùng, ánh mắt Cố Giai Mính cô đơn buông xuống, nhắm mắt lại thu liễm vẻ không nỡ, trong mắt giãy dụa lại một giây trước khi nhắm lại, rõ ràng rơi vào trong ống kính, nhân viên vây xem đều theo bản năng nín thở, đều cảm giác được ngực bị đập một quyền.

Diễn xuất tốt, có thể thúc đẩy cảm xúc của khán giả, làm cho mọi người cảm thấy hạnh phúc và trái tim tan vỡ của nhân vật.

Đạo diễn Vương cũng nín thở nhìn cảnh quay ánh mắt này của Cố Giai Mính, đợi Cố Giai Mính mở mắt ra, đáy mắt đã bình tĩnh như biển, đem hết thảy cảm xúc đều thu lại bên trong, càng trở nên thâm thúy hơn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Hoàn hảo!

Đó là những gì anh muốn, không! Điều này còn vượt quá mong đợi của mình!

Lúc Cố Giai Mính quay đầu lại, đôi mắt chợt lóe, lạnh lùng nói: "Đi thôi!"

Sau khi xoay người, đáy mắt Cố Giai Mính trong nháy mắt dâng lên một đoàn sương mù, mỏng không nhìn kỹ cũng nhìn không rõ, Vương Đạo cả người chấn động, sau đó liền cười ra tiếng, "Được, tốt! Thật tuyệt vời!"

Cố Giai Mính chớp chớp mắt, thu nước mắt còn chưa rơi về, trong lòng vẫn có chút khó chịu, "Đạo diễn Vương, cảm giác này có đúng không?"

Quả nhiên, đem Mặc Uẩn Tề hoá thành nữ chủ, cái gì tình cảm hí hắn đều diễn ra.

- Đúng đúng đúng, quá đúng rồi! Đạo diễn Vương vui mừng vỗ vỗ bả vai Cố Giai Mính, trên gương mặt nghiêm túc hiếm khi lộ ra biểu tình cao hứng như vậy, "Mau suy nghĩ một chút, nhớ kỹ cảm giác này, sau này quay lại cảnh tình cảm sẽ dễ dàng hơn nhiều. "

Cố Giai Mính vỗ vỗ mặt, làm cho mình tỉnh táo lại, Mặc Uẩn Tề đã đi tới, sủng nịch khen ngợi: "Lần đầu tiên nhìn hiện trường của em, thật tốt. "

Sắc mặt Cố Giai Mính đỏ lên, càng không tỉnh táo lại, liếc mắt sang bên cạnh, không biết xấu hổ nói: "Anh khen tôi, tôi cũng sẽ không cao hứng!"

Mặc Uẩn Tề mỉm cười nhìn hắn, đưa tay điểm trán hắn, cũng không chọc thủng câu trả lời thị phi này, cứ như vậy nhìn hắn, nhìn Cố Giai Mính che mặt, bịt lỗ tai, chính mình cũng không biết che cái gì, tóm lại có loại cảm giác xấu hổ bị đối phương nhìn, cuối cùng Cố Tiểu Yêu rốt cục xù lông, "Anh xem tôi làm gì?"

Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ chọc chọt hắn, đương nhiên hỏi một câu: "Anh không nhìn em thì nhìn ai?"

"Phốc!" Chung quanh phát ra vài tiếng cười không nhịn được, Mặc tổng rất trực tiếp, thức ăn cho chó này rải, chậc chậc ~

Cố Giai Mính rất không có chí khí trừng mắt nhìn người chung quanh một lần, chính là không dễ nhìn ánh mắt Mặc Uẩn Tề, chịu không nổi Mặc Uẩn Tề cứ nhìn hắn như vậy, xoay người trở về khu lều trại, chẳng qua bước đi vội vã thoạt nhìn rất giống như chạy trối chết.

Kỹ năng chạy trốn này, hình như là thiên phú trong xương hắn.

Cố Giai Mính vừa đi vừa nghĩ, chuyện này không có gì đáng xấu hổ, hồ ly bọn họ cứ như vậy, gặp chuyện không giải quyết được thì làm sao bây giờ? Chạy đi!

Vậy nhưng điều này trong mắt người ngoài cuộc, chính là thủ đoạn của Cố Giai Mính không cao bằng Mặc tổng, thẹn thùng.

Chậc chậc, ai là cha đứa nhỏ, ai là "mẹ" của đứa nhỏ lập tức phân ra.

Đoàn fan hâm mộ của Cố Giai Mính đều vẻ mặt hận không tranh giành, vẻ mặt tiểu tức phụ của anh náo loạn như thế nào? Không quan tâm anh ta có phải là ông chủ hay không, đùa giỡn trở lại! Chạm vào nó! Hôn trở lại! Chúng tôi đánh call cho anh!

Phát hiện một đám cô nương đều dùng ánh mắt "mê luyến" nhìn chằm chằm Cố Giai Mính, Mặc tổng trước khi đi nhàn nhạt nhìn lướt qua các cô, đem diện mạo của các cô đều ghi vào trong lòng. Thương trường không phân biệt nam nữ, tình trường cũng giống vậy, hắn sẽ không xem thường bất luận kẻ nào.

Tiểu mê muội bị ánh mắt này dọa đến đóng băng tại chỗ, vừa rồi liếc mắt một cái đã làm cho các nàng có một loại cảm giác bị bóp cổ, hít thở không thông, "Hắn sẽ không nghe thấy chúng ta nói chứ?" Thẳng đến khi Mặc Uẩn Tề đi ra ngoài thật xa, một tiểu muội mới lẩm bẩm mở miệng.

"Không, không biết." Lúc nhìn Cố Giai Mính rõ ràng là ánh mắt dịu dàng như vậy, vừa chuyển mặt, vẻ mặt liền thay đổi, chỉ dựa vào tình yêu đích thực với Cố Giai Mính, "Đại khái anh ấy là cảnh cáo chúng ta không nên mang theo anh Minh học điều xấu, nếu không sẽ để chúng ta ra khỏi giới giải trí!" Tiểu mê muội rất chắc chắn.

Mấy tiểu mê muội khác đều đồng ý gật đầu, đúng đúng, phương pháp này thật sự rất bá đạo tổng tài, phù hợp với người của tổng tài bá đạo!

Lúc Cố Giai Mính trở lại lều trại, Mặc Trạch Dương vẫn còn đang ngủ, vẫn nằm sấp, vểnh cái mông nhỏ, tấm chăn mỏng trên người đã che đầu. Cố Giai Mính tinh mắt phát hiện trên đỉnh đầu đối phương có một đôi tai lông xù, sợ tới mức trong lòng lộp bộp một chút, vội vàng đem chút yêu lực lộ ra của đối phương ấn trở về.

Thu nó lại cho ta!

Mặc tổng đã phát hiện ra một màn này làm bộ như không hề phát hiện, điều này làm cho Cố Tiểu Yêu an tâm không ít.

Nơi này không có người bên ngoài, Cố Giai Mính vừa mới tự cho là thua một bậc bắt đầu đánh trả lại, "Anh thế nhưng lại để con ở lại chỗ này một mình, anh không lo lắng nó bị sói hoang tha đi?"

Hồ ly con thật sự rất dễ bị sói hoang ngậm đi, điểm này Cố Giai Mính cũng không thuận miệng nói bậy, nhưng với Mặc tổng mà nói, chính là không có việc gì tìm việc. Mặc tổng sủng nịch nhìn hắn một cái, khí định thần nhàn ngồi ở trên cái ghế duy nhất trong lều trại, ngữ điệu vẫn ôn nhu như trước, "Lần sau sẽ không. "

Cố Giai Mính một quyền đánh vào bông, trừng mắt, không còn lời nào để nói. Lúc cãi nhau sợ nhất là anh chuẩn bị một bụng từ để đối phương tiếp chiêu, kết quả đối phương ôn nhu nói anh nói đúng tôi sẽ sửa, cái này làm sao cãi nhau được?

Bị Mặc Uẩn Tề náo loạn như vậy, Cố Giai Mính tuy rằng muốn xù lông, nhưng cảm giác nghẹn khuất khó chịu trong lòng lại bị phai nhạt không ít.

Ngay sau đó Mặc Trạch Dương cũng bị đánh thức, nhào vào trong ngực Cố Giai Mính cọ cọ trong chốc lát, Cố Giai Mính nhất thời vui vẻ lên.

Nghĩ không ra thì không cần nghĩ nữa, dù sao thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, một yêu như hắn còn có thể bị nghẹn chết sao? Vạn nhất Mặc Uẩn Tề cũng không phải người thì sao? Dù sao hắn đã có chút không bình thường, về sau có thể sẽ càng ngày càng không bình thường, cầu nguyện đi, cầu nguyện Mặc Uẩn Tề không phải là người.

Cố Giai Mính híp mắt lại, cảm giác câu này nghe giống như mắng chửi lúc này lại nói đặc biệt có khuôn mẫu!

Ai nói không phải người là ta chửi người? Cũng có thể là kỳ vọng tốt đẹp, cho lòng tốt của riêng mình để khen ngợi!

Mặc Uẩn Tề phát hiện ánh mắt Cố Giai Mính vẫn bay về phía mình, vả lại biểu tình trở nên phi thường nhanh, biến sắc trở nên giống như kịch Xuyên Kịch, thời khắc khắc giải thích thân phận ảnh đế của hắn, Mặc Uẩn Tề nhịn không được nhếch khóe miệng, Cố Giai Mính bình thường cùng lúc diễn xuất, tương phản thật lớn.

Ăn điểm tâm xong Cố Giai Mính nằm sấp trên bàn tròn nhỏ chơi với Mặc Trạch Dương, quý trọng nửa giờ cuối cùng trước khi đối phương rời đi, nụ cười thuần túy giống như một đứa trẻ, điều này làm cho ý cười trong mắt Mặc Uẩn Tề càng thêm đậm, ánh mắt lưu luyến trên người Cố Giai Mính một vòng, lúc rút lại, vừa vặn rơi vào mông Cố Giai Mính.

Mặc tổng sửng sốt một chút, sau đó bất đắc dĩ nhéo nhéo trán mình, tối hôm qua hắn lại mơ như vậy, nhất định là điên rồi!

Cố Giai Mính đột nhiên nhận ra "nguy hiểm", quay đầu lại phòng bị nhìn nhân loại phía sau, cảnh giác hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Mặc tổng nhíu mày, đưa tay, sờ mông Cố Giai Mính một cái.

Cố Giai Mính: "..."

Ôi, tôi sẽ đi!

Tên lưu manh thối!

Mặc tổng bấm ngón tay mình, nhớ lại cảm giác trong mộng, rất nghiêm túc lắc đầu, "Không đúng. "

Không có lông, cảm giác không đúng.

Cố Giai Mính (╯‵□′)╯(┻━┻.

"Mặc Uẩn Tề! Ngươi đừng ép ta cắn ngươi!" Cố Tiểu Yêu xù lông một phen đem bàn giống như cá mập giòn tan đập thành hai nửa, đem bàn bay ra ngoài, phẫn nộ trừng mắt nhìn Mặc Uẩn Tề, thậm chí còn muốn đi ra ngoài giẫm một ngọn núi.

Cái này vô sỉ nhân loại thú hai chân có phải là lúc hắn không biết quy tắc ngầm người khác hay không? Anh ta đang so sánh mông hắn với ai? Điều gì không đúng?!

Hắn sẽ cắn chết hắn! Giết hắn bằng lông! Dùng đuôi đánh chết hắn!

Mực tổng hoàn toàn không biết gì về sức chiến đấu của vợ: (⊙o ⊙)!

Mặc Trạch Dương rất thông minh vỗ vỗ chân cha nó, thúc giục nói: "Mau xin lỗi!"

Mặc tổng cũng không biết mình làm sai chỗ nào: "..."

Bình thường cũng không phải chưa từng sờ qua, cũng không thấy hắn nổi giận như vậy, đây là làm sao vậy?

Mặc Trạch Dương sốt ruột nhỏ giọng thúc giục: "Mặc kệ vì sao, chỉ cần ba tức giận cha liền xin lỗi là được rồi, baba sẽ không nghe giải thích. "

Giải thích muộn tuyệt đối bị đánh, ba nó phi thường tùy hứng, kỳ thật tính tình đi lên cũng không quản người khác giải thích thế nào, yêu bị ba đánh đều biết.

Mặc tổng không nói gì giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ nghe theo đề nghị của con trai, "Xin lỗi, lỗi của anh. "

Không ngờ Cố Giai Mính lại càng tức giận, giống như một con cá nóc bành trướng, cảm giác không cẩn thận một giây sau anh có thể tức giận, "Anh thật sự ngủ với người khác?!"

"Ta không có." Mặc Uẩn Tề theo bản năng chứng minh mình trong sạch, nhìn cố Giai Mính tức giận đến mức làm sao cũng dỗ không được, đau đầu đỡ trán, đây đều là chỗ nào khác a?

Cố Giai Mính căn bản nghe không nổi, tức giận chỉ chỉ mặt đất, "Chôn anh!"

Siêu hung dữ!

Mặc Uẩn Tề thở dài, không sợ hãi đi đến bên cạnh Cố Giai Mính, ôm eo, gắt gao ôm người vào trong ngực, hôn xuống.

Vì đã quan tâm như vậy, tại sao không đồng ý với lời cầu hôn của anh ta?

Tên ngốc này, khi nào mới có thể thành thật đối mặt với trái tim mình?

Cố Giai Mính cảm nhận được sự trân trọng trong nụ hôn này, đột nhiên tỉnh táo, trên người Mặc Uẩn Tề hình như không có hương vị của người khác, hình như hắn quá kích động.

Sao hắn lại phấn khích như vậy?

Hắn thật sự không có ghen tuông, chính là cảm thấy mình bị phản bội mà thôi, dù sao hắn cũng tin tưởng anh như vậy!

Phải, là vì điều đó!

Mặc Trạch Dương thẹn thùng che mặt, tách kẽ ngón tay mở to hai mắt tò mò nhìn trộm, trong mắt đều bốc lên ngọn lửa hưng phấn: đệ đệ sẽ có, muội muội cũng sẽ có, đệ đệ muội muội đều sẽ có.

Đến lúc đó một tay xách một cái, trong túi còn có thể nhét một cái, ai không nghe lời liền cho hắn một hồ nước tắm rửa!

Uy nghiêm của đại ca trong nháy mắt vọt tới năm thước tám!

Chỉ hỏi ngươi có sợ không?!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top