20. Quan điểm vô thần của Tổng giám đốc Mặc bắt đầu sụp đổ
Chương 20. Quan điểm vô thần của Tổng giám đốc Mặc bắt đầu sụp đổ
Rất nhanh, thủ hạ đắc lực của Mặc tổng liền tra ra người này: Một ông chủ nhỏ của một cửa hàng đồ cổ ở số 13 phố Tây Thành Bắc.
Cửa hàng đồ cổ này mở cửa không giống với cửa hàng bình thường, thời gian mở cửa từ hai giờ chiều đến hai giờ sáng hôm sau, nghe nói chủ tiệm là một quẻ sư rất nổi tiếng, tuổi còn trẻ đã được người dân địa phương gọi là "Tiểu thần tiên", "bán tiên nhi".
Quan trọng nhất: Nơi Trạch Dương được sinh ra, là cửa hàng đồ cổ này.
Ông chủ cửa hàng đồ cổ này và Cố Giai Mính còn có một tầng quan hệ đặc biệt, anh giới thiệu Cố Giai Mính đến một bộ phận thần bí, Cố Giai Mính từng xuất hiện ở thành phố này một tháng sau đó đến bộ phận kia đăng ký, sau đó Mặc Trạch Dương sinh ra, lại đi đăng ký một lần nữa, bộ phận thần bí này thuộc về đâu, người phụ trách là ai, hiện tại vẫn chưa điều tra rõ ràng.
Mặc Uẩn Tề nhìn báo cáo trong tay, càng ngày càng cảm thấy chuyện vây quanh Cố Giai Mính mơ hồ, nhưng cửa hàng đồ cổ này xuất hiện, hình như đã có thể vén lên một góc sương mù này.
————
Trên ghế sofa trong phòng khách, Mặc Trạch Dương bò tới bò lui trên đó, bởi vì ngày mai muốn đi khu vui chơi, đêm nay đặc biệt hưng phấn, ngủ cái gì mà ngủ hi!
Cố Giai Mính cũng là một đứa trẻ, cùng Mặc Trạch Dương lăn trên sô pha, chơi trò săn bắn, giống như mẹ dạy kỹ năng săn bắt cho con non trong trò chơi, vừa náo loạn vừa cười. Mặc tổng rất bình tĩnh ngồi ở quầy bar ở giữa phòng khách và phòng ăn, mở một chai rượu vang đỏ, sắc mặt nhu hòa nhìn bọn họ náo loạn, khí tràng hai bên một động một tĩnh, hình thành đối lập rõ ràng.
Đợi đến khi Mặc Trạch Dương náo loạn mệt mỏi, Lúc này Cố Giai Mính mới ôm con trở về ngủ, lúc đi ngang qua Mặc Uẩn Tề vút cái lập tức chạy qua, đụng phải nhân loại không bình thường, phải tránh xa!
Mặc tổng vừa định mở miệng chào hỏi: "......" Anh muốn nói, thời tiết ngày mai có thể không tốt lắm, thời tiết thanh minh, luôn có chút mưa.
Quả nhiên, bắt đầu từ nửa đêm, mưa nhỏ tí tách không nể mặt, sáng sớm hôm sau, Cố Giai Mính và Mặc Trạch Dương ngồi xổm bên cạnh cửa sổ, động tác không sai biệt lắm bám cửa sổ nhìn ra ngoài, mưa xuân tích tách rơi xuống bãi cỏ bên ngoài, tựa như tâm tình hiện tại của bọn họ: ướt sũng, vô cùng nặng nề!
Đêm qua có bao nhiêu hí hửng, bây giờ là bấy nhiêu chán nản!
Sự tương phản mãnh liệt này làm cho người ta thập phần... Muốn cười!
Mặc tổng đi tới phía sau hai người, một tay sờ một cái đầu, nhịn cười trấn an nói: "Không sao, chúng ta có thể đi sân chơi trẻ em trong nhà, hôm nay có thể cùng Trạch Dương chơi một ngày.”
Ánh mắt Mặc Trạch Dương trong nháy mắt liền sáng lên.
"Được rồi." Ánh mắt Cố Giai Mính nhìn con trai bảo bối, tâm tình uể oải trong nháy mắt lại dấy lên, ý chí chiến đấu dâng trận nói: "Hiện tại thay quần áo, lập tức xuất phát!”
Hai người mặc áo hoodie giống nhau như đúc, quần jeans cộng với giày thể thao, Cố Giai Mính vì không muốn người khác nhận ra, dùng thủ thuật che mắt cho mình, còn giả vờ đeo khẩu trang, ở phương diện ngụy trang này, yêu tinh chính là có tiềm lực cao hơn so với nhân loại.
Hai người từ phòng thay quần áo đi ra, Mặc Uẩn Tề đã chờ ở cửa, áo sơ mi màu lam mặc vừa vặn trên người, trên tay áo có một chiếc nút kim cương khiêm tốn xa hoa trong những ngày mưa gió vẫn tản ra ánh sáng khác biệt, quần âu phục được ủi kỹ lưỡng, giày da thủ công tinh xảo, dáng người mẫu cao 1m9, vai rộng eo thon, chân dài, hoàn mỹ làm cho người ta không chọn ra một chút tật xấu nào.
Cố Giai Mính vẻ mặt câm nín nhìn Mặc tổng hơn mười giây, không tin tưởng hỏi: "Sao anh không thay quần áo? Anh có chắc là anh muốn mặc cái này đi chơi không? "
Mặc Uẩn Tề cúi đầu nhìn trang phục của mình, nghi hoặc hỏi: "Có gì không đúng?”
Cố Giai Mính ghét bỏ bĩu môi, trong lòng tự nhủ đây chính là ông chủ đi, ông chủ lúc nào cũng ăn mặc giống như ông chủ! Thực sự không muốn đưa anh ta ra ngoài chút nào? Đi đến nơi vui chơi như vậy chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của người khác. Ghét bỏ xong, Cố Tiểu Yêu vẫn rất tốt bụng dùng cho Mặc tổng một thủ thuật che mắt, dù sao diện mạo Mặc Uẩn Tề cũng không thua kém ngôi sao nổi tiếng, hơn nữa anh có tiền, vạn nhất gặp phải phóng viên hoặc là bắt cóc, chậc chậc ~
Cố Giai Mính cảm thấy mình thật sự quá thiện lương, vệ sĩ miễn phí có hay không? Có hắn ở đây, ai cũng không bắt được Mặc Uẩn Tề.
Mặc Trạch Dương lắc lư tay Cố Giai Mính, hoir bằng giọng sữa trẻ con: "Anh ơi, đi chưa?" Gọi rất thuận miệng, hiển nhiên không phải là lần đầu tiên ngụy trang như vậy.
Khóe miệng Mặc tổng giật giật, anh? Cố Giai Mính mặc vào bộ quần áo này, quả thật có vẻ trẻ trung hơn, gọi anh trai thật sự sẽ có người tin.
Khóe miệng Cố Giai Mính nhếch lên, cười tủm tỉm nhìn Mặc tổng, "Ba! "
Mặc tổng: "..."
Cố Giai Mính cười xấu xa nhe răng, Mặc Uẩn Tề bất đắc dĩ lắc đầu, khóe miệng cũng nhấc lên theo, anh lấy ra một cái định vị, ngồi xổm xuống đeo cho Mặc Trạch Dương, Cố Giai Mính rũ mắt bĩu môi, hắn làm sao có thể để lạc mất? Dùng mũi ngửi một cái liền biết.
Lúc này Mặc tổng đứng lên, di chuyển nửa bước, đứng trước người Cố Giai Mính, lấy ra một thiết bị định vị khác.
Cố Giai Mính mở to hai mắt, vẻ mặt ghét bỏ, "Tôi mới không mang theo cái này! Tôi cũng không phải là trẻ con!”
Mặc tổng không khỏi giữ chặt cổ áo hắn, ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng chọc chọc ót hắn, ôn hòa nói: "Nơi này, cùng trẻ con cũng không khác nhau là mấy.”
Cố Giai Mính che ót mờ mịt chớp chớp mắt, thẳng đến khi rời khỏi nhà mới kịp phản ứng lại, trực tiếp xù lông: Nhân loại giảo hoạt này, đây là đang biến tướng nói hắn ngốc!
Hắn lớn như vậy còn cùng chỉ số thông minh với Mặc Trạch Dương, không phải là thiểu năng thì là ngốc!
————
" Cha, con muốn ăn kẹo dẻo cay!"
"Cha, con cũng muốn!"
"Cha, hộp trái cây cay!"
"Cha, con cũng muốn!"
"Cha, con muốn chơi chiếc xe bay ong mật kia!"
"Cha, con cũng muốn!"
“Cha, con muốn ngồi trên vai cha!”
Mặc tổng đã bị giày vò nửa ngày mặt không chút thay đổi nhìn Cố Giai Mính, "Em cũng muốn sao?”
Cố Giai Mính cười xấu xa lắc đầu, "Quên đi, cái này thì không cần.”
Mặc Uẩn Tề bị tức cười, trêu đùa liền trêu đùa đi, hắn cao hứng là tốt rồi.
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương rốt cục ngồi ở trên vai cha mình, tầm nhìn thoáng cái liền rộng mở, chiều cao của Mặc tổng có ưu thế tuyệt đối!
"Con rất cao! Cao như tấm biển máy bay đó!" Mặc Trạch Dương cao hứng ôm cổ cha nó, thân mật cọ cọ mặt Mặc Uẩn Tề, động tác theo bản năng này, làm cho Mặc Uẩn Tề hơi ngẩn người. Cho tới nay Mặc Trạch Dương còn không tiếp nhận anh, thậm chí đối với anh có phòng bị cùng mâu thuẫn, loại tình huống này hình như trong lúc bất tri bất giác đã có thay đổi.
Cố Giai Mính nghẹn lòng che ngực lại, hung hăng hất ánh ánh như đao cho Mặc Trạch Dương, tốt ha Cố Đại Tráng, có phải con đã quên ai mới là cha ruột của con không? Con có muốn nổi loạn không? Ngồi cao tuyệt vời, ba còn có thể cõng con đứng trên đầu máy bay kìa!
Cố Đại Tráng còn chưa kịp bày tỏ lòng trung thành, đã bị Cố Giai Mính xách trở về, đặt lên vai mình, hơn nữa còn rất nghiêm khắc cảnh cáo nó: "Muốn đi vệ sinh thì nói trước, nếu dám tè vào cổ ba, ba sẽ túm lấy tiểu đinh đinh của con.”
Mặc Trạch Dương rất nghiêm túc khinh bỉ một câu: "Tính tình ba lớn hơn vóc dáng!”
Cố Giai Mính nhích chân, thằng nhóc không có lương tâm này!
Mặc tổng bất đắc dĩ ôm Mặc Trạch Dương xuống, một tay ôm nhỏ, một tay kéo lớn, thật sự rất giống kéo gia đình, "Không phải là muốn ngồi máy bay xoay tròn sao, đến lượt hai người rồi.”
Cố Giai Mính tạm thời chưa tính sổ với Mặc Trạch Dương, rất không yên tâm dặn dò Mặc tổng: "Đợi lát nữa tôi tháo khẩu trang xuống, anh đừng quên chụp ảnh cho chúng tôi!”
Mặc Uẩn Tề mỉm cười gật đầu nói tốt, nhìn một lớn một nhỏ vào khu trò chơi, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị chụp ảnh.
Cố Giai Mính ôm Mặc Trạch Dương, lúc máy bay di chuyển đến trước mắt Mặc Uẩn Tề, lặng lẽ cởi khẩu trang, làm mặt quỷ. Mặc Uẩn Tề mỉm cười nhẹ nhàng ấn nút chụp, lưu lại hình ảnh vĩnh hằng này, từng tấm lại một, thế nào cũng chụp không hết.
Mặc Trạch Dương kéo Cố Giai Mính, lại đi chơi đụng xe và đụng thuyền, chơi mệt mỏi đi đắp cát trong chốc lát, Mặc Trạch Dương thông minh, thừa dịp ba cậu cao hứng, làm nũng bán manh lừa gạt một trận, làm cho Cố Giai Mính rất cao hứng đáp ứng chờ có thời gian đưa nó ra bờ biển nhặt vỏ sò, cuối cùng hai người đặt mục tiêu tới tòa thành bơm hơi cao nhất.
Mặc Uẩn Tề có chút lo lắng cho sự an toàn của Mặc Trạch Dương, dù sao đường trượt cao bảy tám mét trượt xuống, Mặc Trạch Dương chỉ là đứa nhỏ bốn tuổi, vạn nhất nắm giữ lực đạo không tốt, rất có thể sẽ bị ngã bị thương.
Cố Giai Mính mua vé cho Mặc Trạch Dương, không chút lo lắng cởi giày cho nó, thả đứa bé vào, còn không quên trấn an Mặc Uẩn Tề: "Yên tâm đi, chỗ cao như vậy ném nó xuống cũng sẽ không bị thương. "
Ném xuống?
Mặc Uẩn Tề nhíu mày, cảm giác nhà mình một lớn một nhỏ, thật sự không giống người bình thường. Cố Giai Mính chỉ dùng khẩu trang che mặt, với danh tiếng của cậu, fan của cậu cũng có thể nhận ra. Mặc Trạch Dương bộ dạng nhu thuận đáng yêu, thế nhưng cũng không có người nhìn nhiều vài lần, điều này hiển nhiên không phù hợp với lẽ thường. Hơn nữa mấy vệ sĩ hắn mang theo chưa từng xảy ra sai lầm, thế nhưng hiện tại lại bị mất dấu.
Những chuyện không hợp lẽ thường này tất cả đều cộng lại cùng một chỗ, Mặc tổng rốt cục bắt đầu đối với quan điểm vô thần của mình, dao động.
Trong lúc nói chuyện, Mặc Trạch Dương đã theo cầu thang được dựng thành từ tấm cao su leo lên tầng hai, ngồi ở cửa cầu trượt thét chói tai trượt xuống, ở vị trí giữa vì muốn đệm cho bọn nhỏ, người thiết kế rất dụng tâm làm một cái bệ mười mấy cm, Mặc Trạch Dương sau khi trượt đến đó tốc độ hơi chậm lại, sau đó càng thêm nhanh chóng trượt vào trong hồ lớn do biển bóng tạo thành, cả người đều biến mất không thấy đâu.
Mặc Uẩn Tề trong lòng liền lộp bộp, lập tức muốn vọt vào móc con trai lên.
Cố Giai Mính giữ chặt lấy anh, ghét bỏ nói: "Mẹ hiền chiều hư con!”
Khóe miệng Mặc tổng giật giật, từ từ mẹ, xác định có thể dùng trên người hắn?
Biển bóng theo động tác của bạn nhỏ phía dưới phồng lên một cái núi nhỏ, sau đó bắt đầu nhúc nhích, Mặc Trạch Dương bò vài csis sau đó từ bên trong trồi lên, nhào tới bốc lên, biển bóng bay loạn khắp nơi, đập vào vách lưới chung quanh lại bắn trở về, có một cái vừa vặn đập vào đầu nó, chọc cho chính mình cười khanh khách.
Mặc Uẩn Tề lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn tiểu tử nghịch ngợm này, mỉm cười nói: "Theo mẹ anh nói, anh khi còn bé rất yên tĩnh.”
Vậy ý của anh là nó nghịch ngợm giống ta? Cố Giai Mính chỉ vào mũi mình, rất không đồng ý với lời nói của đối phương, "Tuy rằng tôi quên mất tôi khi còn bé như thế nào, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không thể ầm ĩ như nó, điểm này tuyệt đối tùy anh!” không tốt cũng không giống mình, thỏa đáng!
Mặc Uẩn Tề bật cười, giơ tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mượt trước trán Cố Giai Mính, ôn hòa nói: "Được, giống anh, thông minh một chút, giống anh.” Cố Giai Mính mở to hai mắt, cảm nhận được xúc cảm đầu ngón tay hơi ấm áp rơi trên trán, trái tim lại không chịu thua kém xao động, một cỗ ấm áp từ đáy lòng dần dần lan rộng, hai má đỏ lên, còn có vành tai hồng hồng.
Mặc Uẩn Tề nhìn thoáng qua Mặc Trạch Dương đã tìm được bạn nhỏ cùng nhau chơi đùa, cúi đầu trầm giọng bên tai Cố Giai Mính: "Em ở đây coi chừng con, anh đi mua nước, muốn uống cái gì?” Cố Giai Mính bĩu môi nói: "Nước đào.”
Nếu Mặc Uẩn Tề thừa dịp vừa rồi tiếp tục mập mờ, Cố Giai Mính nhất định sẽ cảm thấy mình lại bị hạ chú, trực tiếp xù lông, hiện tại đối phương đột nhiên chuyển đề tài, ngược lại hắn lại không nổ nổi, vẻ mặt mơ hồ theo suy nghĩ của đối phương, ngoan ngoãn trả lời vấn đề.
Nhìn Mặc Uẩn Tề đi đối diện, vô cùng thân sĩ xếp hàng trước máy bán nước giải khát, Cố Giai Mính chớp chớp mắt, cảm giác phản ứng vừa rồi của mình hình như chỗ nào cũng không đúng.
Sau đó hai người tìm một cái ghế nghỉ ngơi có thể thấy rõ nhất cử nhất động của Mặc Trạch Dương, ngồi xuống yên lặng uống nước, Cố Giai Mính là người không nhàn rỗi được, qua lại vặn nắp chai che giấu sự xấu hổ vừa rồi, "Anh ở đây có bạn bè gì không? "
Mặc tổng rất nghiêm túc nói: "Không có, ngoại trừ em, không có bất kỳ người nào.”
Cố Giai Mính: "..." Thật muốn cho mình một cái tát, ai mượn hắn nhiều chuyện!
Trầm mặc một hồi, Cố Giai Mính từ trong túi lấy ra một gói nhỏ, đưa cho Mặc Uẩn Tề: "Ăn nó đi”
Mặc Uẩn Tề quay sang mỉm cười, mở ra nhìn một chút, đậu sô cô la? “Cái này à? "
Cố Giai Mính cầm lấy liền nhét vào miệng Mặc Uẩn Tề, "Anh coi như ăn kẹo a, bổ máu.”
Loại thuốc này nhân loại ăn vào cường thân kiện thể kéo dài tuổi thọ, quan trọng nhất là có thể làm cho bách độc bất xâm, muỗi không tìm đến, hắn tốn rất nhiều công phu mới mua được. Yêu của những thế gia kia đều không nỡ bán, nhất định phải bị đánh một trận mới bán cho hắn, hừ!
Mặc Uẩn Tề thấy có mùi thuốc bắc, lông mày đều nhíu lại, Cố Giai Mính bị chọc cười, rất hào phóng đem nước trái cây của mình cho hắn uống, thì ra Mặc Uẩn Tề lớn như vậy còn sợ uống thuốc, giống như Mặc Trạch Dương.
Lúc này lại có hai chị gái mang theo đứa nhỏ, nhìn trái nhìn phải, vừa lúc nhìn thấy chiếc ghế dài có tầm nhìn tuyệt vời này của Cố Giai Mính, đây vốn là một chiếc ghế dài bốn người ngồi, giữa hai người còn lưu lại một khoảng cách lớn, cô đi tới ngượng ngùng hỏi: "Tôi có thể ngồi đây không?”
Mặc Uẩn Tề rất thân sĩ dịch chuyển chỗ ngồi, cùng Cố Giai Mính dán chặt vào nhau, để trống một chỗ trống rất lớn, "Mời ngồi xuống.”
Cố Giai Mính ngẩn người, dán chặt như vậy, sao anh không trực tiếp ngồi trên người tôi luôn đi?!
Mặc Uẩn Tề nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc, híp mắt lại, đột nhiên đưa tay, tháo khẩu trang trên mặt Cố Giai Mính xuống, khiến gương mặt nổi bật này cứ như vậy bại lộ dưới ánh mắt của công chúng.
Nếu như vậy vẫn không ai có thể nhận ra Cố Giai Mính, tam quan anh dùng hơn ba mươi năm trước đó tạo lên, thật sự sẽ dao động.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top