17. Lão Mặc giống như sát thần

Chương 17. Lão Mặc giống như sát thần

Ánh mắt Mặc Uẩn Tề dừng trên mông Mặc Trạch Dương, thăm dò đánh giá một chút, Mặc Trạch Dương mặc quần đùi áo phông, quần áo không có khả năng tạo ra xúc cảm lông xù kia, nhưng vừa rồi...

Phát hiện ánh mắt cha hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cái mông của mình. Mặc Trạch Dương sợ tới mức vội vàng dùng hai tay che lại, cảm giác không có trống rỗng, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, dùng ánh mắt nhỏ nhắn khoe công nhìn Cố Giai Mính: Nhìn đi, con đã nói con sẽ không dễ dàng bị phát hiện như vậy mà!

Cố Giai Mính dùng ánh mắt kinh bỉ nhìn nó một cái, thằng nhóc ngốc, sớm muộn gì cũng bị anh ta nhìn ra, mau dỗ dành anh ta!

Mặc Trạch Dương sợ tới mức rụt cổ lại, thông minh giấu vào trong ngực Mặc Uẩn Tề, ôm lấy cổ Mặc Uẩn Tề, giọng sữa kêu lên: "Cha~" khoe công hay gì đó vẫn là để sau, cái mông quan trọng hơn, đây là nhịp điệu sắp bị đánh.

Đồng tử Mặc tổng co rụt lại, nhất thời liền cảm thấy trái tim hung hăng bị bắn một kích, cái gì xù xì cái gì xúc cảm, cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là bảo bối trong ngực. Ôm Mặc Trạch Dương, đầu ngón tay Mặc Uẩn Tề khẽ run lên, sau đó khóe miệng nhếch lên, mỉm cười sờ sờ đầu Mặc Trạch Dương, vui mừng nói: "Ngoan. ”

Vốn Mặc Trạch Dương chỉ là muốn làm nũng dời đi lực chú ý của Mặc Uẩn Tề, miễn cho bị Cố Giai Mính đánh mông. Nhưng hiện tại bị tay Mặc Uẩn Tề xoa vuốt, ngoan ngoãn an tĩnh lại, huyết thống giữa cha con không cách nào thay đổi, làm cho nó cảm nhận được sự kiên định cùng ấm áp.

Thú hai chân nhân loại ngoại lai này, hình như cũng không làm cho nó chán ghét như vậy.

Cố Giai Mính mặt lạnh, tim nghẹn lại ôm ngực, không thể tốt, con trai không còn là con trai của một mình hắn, bể dấm cũng không ổn!

Tiểu Mặc tổng muốn đòi chút tiện nghi ở chỗ Cố Giai Mính, cái gì cũng không lấy được, ngược lại cha ruột rất có nhãn lực lấy ra ba tấm vé vào công viên giải trí trẻ em, thân phận ở nhà rốt cục được công nhận, Mặc tổng lập tức trở thành nhi khống, muốn cái gì cho cái gì.

Mặc Trạch Dương nhất thời ở dưới quầy hàng, dưới tình huống Mặc tổng không có một chút phòng bị, liên hoàn lăn tám cái, vui vẻ ~~

Khóe miệng Mặc Uẩn Tề giật giật, vội vàng đem con trai từ trên mặt đất xách lên, vỗ vỗ bụi bặm trên người, trẻ con lớn như vậy còn lăn lộn, không sợ bẩn?

Mặc Trạch Dương vươn móng vuốt nhỏ với cha mình, giọng nói siêu nghiêm túc nói: "Vỗ tay! Nói xong nhất định phải đi khu vui chơi, nam tử hán nói được làm được.”

Mặc tổng mỉm cười đem lòng bàn tay in trên bàn tay nhỏ bé của con trai, hai người đàn ông ước định, chờ Cố Giai Mính có thời gian rảnh rỗi, một nhà ba người bọn họ đi ra ngoài chơi một hồi.

Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương cao hứng chạy đến sofa lại lăn liên hoàn mười tám vòng, hoàn toàn quên mất lời cố Giai Mính cảnh cáo cậu.

Mặc tổng hơi nhíu mày, sở thích của con trai, dường như không giống với những đứa trẻ bình thường.
————
Bộ phim "Vương triều Đại Dực" tiếp tục, cuối xuân đầu hạ, thời tiết càng ngày càng ấm áp, buổi trưa đã có thể lên tới hơn hai mươi độ. Buổi trưa ăn cơm, Cố Giai Mính và Bạch Vũ ngồi xổm ở chân tường, phơi nắng ăn kem. Hai yêu tinh, tự nhiên cũng sẽ không lo lắng tiêu chảy, suốt ngày ăn không ngừng cũng không thấy béo lên, điều này làm cho Bùi Bằng ăn chút gì đó phải suy nghĩ đến thể hình rất hâm mộ ghen tị, quyết định hôm nay không cùng bọn họ chơi đùa.

Cố Giai Mính cảm thán một câu: "Mặt trời à, thật sự ấm áp!”

Bạch Vũ cũng gật đầu theo, mặc kệ Cố Giai Mính nói cái gì, tiểu mê muội đều đồng ý, "Đúng vậy, mặt trời thật sự rất ấm áp." Sau khi trở thành yêu tinh, nó không cần giống như khi còn bé trốn mặt trời đi bộ, có thể quang minh chính đại sống dưới ánh mặt trời, thật tốt.

Cố Giai Mính híp mắt nhìn mặt trời, tiếp tục nói: "Thật muốn biến thành nguyên thân phơi nắng a.”

“Đúng vậy, thật muốn biến thành nguyên thân phơi nắng. ???" Bạch Vũ khiếp sợ mở to hai mắt, không thể tin vào lỗ tai mình, "Mính, Mính ca, anh nói cái gì?

" Tôi nói, thật muốn biến thành nguyên thân phơi nắng, cảm giác trên người sắp mọc bọ chét rồi." Trước kia Mặc Uẩn Tề chưa tới, hắn còn có thể cùng con trai biến thành nguyên thân, nằm sấp trên ban công phơi nắng, hiện tại, ai! Cố Giai Mính nhướng mày nhìn Bạch Vũ một cái, bừng tỉnh đại ngộ, "À, tôi nhớ tới, chuột lông gấm các cậu đúng là không thích phơi nắng.”

Bạch Vũ: "..." Trời ơi! Trái đất! Ba mẹ đại ca nhị ca tam ca tứ ca ngũ ca lục ca thất ca ta thần tượng hắn không phải là người a a a a!!!

Chuột đồng nhỏ nâng mặt, lặng lẽ thét chói tai, trên trán kích động sắp lộ ra lông trắng, Cố Giai Mính giơ tay lên đập vào trán đối phương một cái, trong nháy mắt đè yêu lực xao động của đối phương xuống, "Bình tĩnh một chút, trong giới này cũng không phải chỉ có tôi, sau này cậu khẳng định còn gặp phải yêu quái khác. Chỉ có chút đạo hạnh này của cậu, yêu quái khác liếc mắt một cái là có thể nhìn ra bản thể ngươi là cái gì.”

Chuột đồng nhỏ còn đang ở trong trạng thái khiếp sợ không thể kiềm chế được: à (⊙ O⊙)

Cố Giai Mính đứng lên vỗ mông, dùng quạt vén mái tóc dài trên vai ra phía sau, mái tóc đen ngang hông ngoan ngoãn buông xuống, áo tuyết mặc tóc đen đón gió bay múa, trên khuôn mặt tuấn mỹ mang theo vài phần nụ cười yếu ớt.

Quả nhiên hồ ly thông minh hơn chuột, Bạch Vũ chỉ số thông minh này còn không bằng nhãi con nhà hắn.

Cảm giác vượt trội như một bí ẩn!

Cảnh Kiều Kiều mang theo mấy cô gái vừa thét chói tai vừa vội vàng móc điện thoại ra chụp ảnh, cho dù không thể phát ra, chính mình giữ lại liếm màn hình cũng tốt. Chân dài của Mính ca nhà chúng ta vừa dài vừa thẳng, cái mông nhỏ này của Mính ca nhà chúng ta vừa tròn vừa cong, cái eo nhỏ bé của Mính ca nhà chúng ta, chậc ~

Bạch Vũ cũng nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Giai Mính, không hiểu sao cảm thấy thần tượng của hắn thật sự rất thích hợp mặc bộ cẩm y màu trắng này, giống như hắn vốn nên như vậy. Mỗi một động tác của Cố Giai Mính nhìn lại, đều giống như chính bản thân nhân vật Chung Ly Thiều, hiện tại đứng ở chỗ này, chính là người đi ra trong thời gian không gian kia vậy.

Thông linh thanh tú, tuấn mỹ vô song!

Chẳng lẽ đây là diễn xuất?

Thần tượng của tôi quả nhiên lợi hại!

Bạch Vũ vội vàng lấy điện thoại di động mẹ cậu ra mới mua cho, cũng chụp một tấm theo! Mẹ nhìn kìa, thần tượng của con lại đẹp trai!

Bọn họ tranh nhau quay Cố Giai Mính bước đi nhẹ nhàng tìm được Đặng Hưng một mình trốn trong góc đọc kịch bản, cười tủm tỉm tiến lại gần hỏi: "Tiền bối, lát nữa có hai chúng ta có mấy cảnh, có muốn luyện tập trước một chút hay không?”

Đặng Hưng cả người cứng đờ, mặt lạnh ngẩng đầu, tức giận hừ lạnh một tiếng, đối diễn? Đến dùng diễn xuất đả kích hắn còn không sai biệt lắm!

Anh đã nhận thức đầy đủ về diễn xuất của Cố Giai Mính, mỗi lần đều bị đối phương dắt mũi đi đến không thoải mái. Tự nhận mình là một lão nhân trong giới, ít nhất cũng lâu hơn Cố Giai Mính, Đặng Hưng cũng không chịu thua, dành thời gian nghỉ ngơi để cân nhắc những cảnh tiếp theo phải quay như thế nào. Nhờ Cố Giai Mính ban cho, trong đoàn làm phim này, diễn xuất tăng lên nhanh nhất chính là Đặng Hưng.

Tính tình và ngạo khí của đại thiếu gia Đặng Hưng đều bị Cố Giai Mính giày vò đến không còn, chỗ không hiểu cũng sẽ kéo mặt xuống để cầu người, chỉ cần không bị vãn bối Cố Giai Mính khi dễ, bảo hắn cầu ai cũng được. Người đại diện của hắn đều nói: Cảm ơn Cố Giai Mính, nếu sớm có mấy người như Cố Giai Mính, Đặng Hưng bây giờ không chừng đã có thể lấy ảnh đế rồi!

Vương Đạo nghỉ ngơi một lát đi ra xem, Cố Giai Mính còn vây quanh Đặng Hưng, tất cả mọi người đều mệt mỏi, chỉ có Cố Giai Mính một chút mệt mỏi cũng nhìn không ra, Vương Đạo cũng không thể không cảm thán một câu, tuổi trẻ thật tốt.

"Giai Mính, đến đây! Đến nói buổi chiều quay chụp thế nào!”

Từ xa đã nghe thấy đạo diễn Vương gọi mình, Cố Giai Mính mỉm cười nhìn qua, làm thủ thế OK, vừa định đi về phía bên kia liền nghe tiếng lạch cạch một tiếng, ngay sau đó chính là tiếng kêu sợ hãi tê tâm liệt phế của Bạch Vũ, "Anh Mính! Cứu em!”

Cố Giai Mính xoay người lại, Bạch Vũ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch xông tới, nhìn thấy Cố Giai Mính giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, cách đó ba mét liền nhảy dựng lên, nhào về phía Cố Giai Mính, giống như một con khỉ nhỏ treo trên người Cố Giai Minh, "Anh Mính, có, có mèo! Con mèo! "

“Meo ~" Đuổi theo Bạch Vũ chạy tới là con mèo hoa nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, tiếng sữa ngáy meo meo một tiếng.

Cố Giai Mính không nói gì giật giật khóe miệng, "Nhìn tiền đồ này của cậu, cậu lớn như vậy còn sợ nó?”

Không chỉ có chỉ số thông minh không cao như nhãi con nhà hắn, ngay cả lá gan cũng không lớn bằng!

Chậc chậc! Cảm giác ưu việt này không thể kiềm chế được!

Cố Giai Mính khoát tay áo, đuổi con mèo nhỏ kia đi, Bạch Vũ mới dám từ trên người Cố Giai Mính đi xuống, sợ tới mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, run rẩy.

Nhân viên đoàn làm phim sau đó hỏi, sau khi biết nguyên ủy cũng đều nở nụ cười, Bùi Bằng vỗ vỗ bả vai Bạch Vũ, "Bạch Vũ sao lại sợ thành như vậy, mặt đều trắng bệch, đi uống chút nước đi. "

Đạo diễn Vương nhíu mày, "Tôi thấy con mèo hoa kia không lớn, phụ cận cũng không có người, lấy đâu ra một con mèo nhỏ như vậy?

Có lẽ là do mèo hoang sinh ra?

"Mèo hoang sẽ đến đây sao?" Cơm hộp cũng không đủ để chúng ta tự ăn.”

Ngược lại cũng là ha ha ha ha..."

Vương Đạo trầm mặt: "Đều câm miệng! Làm việc đi! ”

Một chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ như vậy, mọi người cũng không coi là chuyện gì, không nghĩ tới một màn Bạch Vũ nhào tới Cố Giai Mính, cũng không biết bị ai chụp lại, ảnh chụp bị người ta đưa lên mạng, trong một đêm đã bị người ta xào lên tiêu đề.

Weibo của Cố Giai Mính và Bạch Vũ đều bị fan tấn công, điên cuồng như vậy: Tại sao hai người ôm nhau? Đã phát triển hơn tình bạn bình thường? Ngươi có bản lĩnh yêu đương, ngươi có bản lĩnh công bố a!

Năm giờ sáng, lúc Trịnh Học Thiệu nhìn thấy tin tức mặt đen như đáy nồi, bị tính kế!

Trước mắt còn không biết hai người này ai bị tính kế, nhưng đối phương nhất định còn có hậu chiêu.

Trong mắt anh, muốn dùng loại chuyện sứt sẹo này công kích Cố Giai Mính hiển nhiên là không lý trí, cái này căn bản không tính là búa thật gì, fan của Cố Giai Mính đều là fan trung thành, căn bản sẽ không dễ lung lay.

Chẳng lẽ là nhằm vào Bạch Vũ?

Gần đây Bạch Vũ quả thật phát triển không tệ, từ khi vào đoàn làm phim "Vương triều Đại Dực", Bạch Vũ một đường thuận buồm xuôi gió, trước đó lại ký hợp đồng với nhân vật chính của một bộ phim thần tượng trong thanh xuân vườn trường, không có gì bất ngờ, nửa năm sau có thể trở thành thần tượng tiểu sinh, nhưng Bạch Vũ cũng là người mới, có thể đắc tội với người nào?

"Bạch Vũ, chuyện em sợ mèo này, có những ai biết?” Suy nghĩ đến điểm này, Trịnh Học Thiệu lập tức gọi điện thoại, điểm này rất mấu chốt.

Bạch Vũ nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Ba mẹ em, đại ca tôi nhị ca tam ca tứ ca ngũ ca lục ca..."

Trịnh Học Thiệu đau đầu đỡ trán, "Ngoại trừ người nhà cậu, thì còn ai nữa!" Một Cố Giai Mính đã đủ khiến lòng anh ta mệt mỏi, đây cũng là một kẻ ngốc!

Ngoại trừ người nhà, Bạch Vũ nhất thời thật đúng là nhớ không ra, ai biết hắn sợ mèo.

"Hãy suy nghĩ kỹ vào! Có người muốn hại cậu, cậu thậm chí không biết đó là ai, ngu ngốc!" Trịnh Học Thiệu tức giận cúp điện thoại, lại tìm Cố Giai Mính, bảo hắn ta tự mình thanh minh một chút.

Kết quả, điện thoại Cố Giai Mính tắt máy.

Cố Giai Mính có thói quen, vì không muốn công việc ồn ào đến lúc Mặc Trạch Dương ngủ, nên đi ngủ liền tắt máy.

Trịnh Học Thiệu bất đắc dĩ tự mình lên mạng nhìn một chút, fan vốn là chất vấn hai người có phải đang yêu đương hay không, hiện tại gió chuyển hướng đột ngột, không ít người chạy tới dưới weibo Bạch Vũ náo loạn: Trà ca của chúng tôi coi cậu là huynh đệ, cậu lại kéo Trà Trà của chúng tôi xào tai tiếng, cậu có biết xấu hổ hay không?

Lương tâm cũng không cần, muốn hồng muốn điên rồi! ĐánhDó!

Đồ khốn! Sao không soi gương nhìn lại mình, làm sao xứng với Cố Giai Mính?

Người mới tâm thật là đủ lớn, kéo ai xào không tốt, lại kéo Trà ca của chúng ta! Coi diệp trà bao chúng ta chết rồi chắc?!

Bởi vì Cố Giai Mính mang cậu nên chúng tôi mới cảm thấy câij đáng yêu, không đẩy cậu cái gì cũng không phải, hiểu không?!

......

Trịnh Học Thiệu nhìn bình luận liên tục này, sắc mặt ngưng trọng, quả nhiên là hướng về phía Bạch Vũ, đây là có người mang tiết tấu! Fan của Cố Giai Mính nổi tiếng trong giới không dễ chọc, người lại nhiều, sức chiến đấu phi thường cường hãn, nếu như bị người có tâm lợi dụng, đi xé Bạch Vũ vẫn chỉ là người mới như vậy, Bạch Vũ ngay cả cơ hội đáp trả cũng không có.

Trịnh Học Thiệu vội vàng đăng một weibo thanh minh: Đây là một sự trùng hợp mà thôi, nhân viên đoàn làm phim đều có thể làm chứng, Bạch Vũ bị kinh sợ, người bên cạnh vừa vặn là Cố Giai Mính, lúc này mới có một màn này. Hai người chính là quan hệ bạn bè bình thường, mọi người đừng hiểu lầm.

Tôi chỉ ăn một quả dưa: Phải sợ hãi như thế nào mới làm ra hành động thư thế? Ba Trịnh, ba đừng coi chúng tôi là kẻ ngốc, trừ phi ông để Cố Giai Mính tự mình thừa nhận, mình không có yêu đương!

Câu trả lời này vừa ra, phía dưới không ít người trả lời theo: Đúng vậy! Để cho Cố Giai Mính tự mình thừa nhận, không có yêu đương! Nói rằng anh vẫn còn độc thân!

Trịnh Học Thiệu nhíu mày, cảm giác không đúng lắm, sao lại chuyển trọng điểm sang tình yêu của Cố Giai Mính?
————

Bạch Vũ hoảng hốt nhận thấy người follow mình giảm vù vù, thật vất vả mới tích góp được mấy trăm vạn fan, còn không phải là fan trung thành, náo loạn như vậy, lập tức trở lại trước khi xuất phát.

Không quan tâm tương lai của mình sẽ như thế nào, điều làm cho cậu ta quan tâm nhiều hơn: Mình làm ảnh hưởng đến thần tượng của mình!

Người hâm mộ nói như vậy, thần tượng của cậu ta sẽ nghĩ gì?

Cậu không xào tai tiếng với thần tượng của mình!

Cậu không có không lương tâm!

Cậu đối với thần tượng thật sự chỉ có lòng sùng bái, không có suy nghĩ sai trái!

Bạch Vũ khóc lóc gọi điện thoại cho Cố Giai Mính, đối phương vẫn tắt máy như trước, Bạch Vũ cũng không biết thói quen này của Cố Giai Mính, còn tưởng rằng thần tượng giận cậu, sốt ruột cắn răng dậm chân, không được! Phải giải thích rõ ràng với thần tượng!

Tìm được địa chỉ cố Giai Mính đã đưa cho cậu trước đó, Bạch Vũ dùng nửa tiếng đồng hồ từ đoàn làm phim chạy tới gần nhà Cố Giai Mính, lo lắng bị paparazzi nhận ra, cậu ở cách đó vài dặm liền hóa thành nguyên thân —— một con chuột đồng màu trắng to bằng bàn tay, bay vào nhà Cố Giai Mính.

Nhà của thần tượng thực sự lớn!

Có những hương vị khác trong nhà của thần tượng!

Bé chuột đồng sốt ruột nằm sấp ở cửa, hai móng vuốt bám vào khe cửa, do dự làm sao đi vào mới tốt. Hắn ngay cả quần áo cũng không có, cũng không thể trần mông gõ cửa đi.

Đúng lúc này, Bạch Vũ liền cảm giác sau đầu một trận ác phong!

Bé chuột đồng hoảng sợ quay đầu lại nhìn, trước mặt một cái đế giày liền dán lại —— bốp!

Lực đạo siêu lớn!

Bạch Vũ lúc này đã bị đá cho mơ hồ hôn mê bất tỉnh.

Mặc tổng đi ra ngoài chạy bộ vừa trở về vẻ mặt ghét bỏ ném dép lê trong tay, cầm lấy chổi cùng hót rác dựng ở chân tường, vội vàng đem con chuột "chết" kia ném ra ngoài.

Giai Mính và con trai sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy con chuột chết to như vậy, nhất định sẽ sợ hãi.

Đó là trách nhiệm của mình để bảo vệ người yêu và con trai nhỏ của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top