139: Yêu tinh toàn năng ~
Chương 139: Yêu tinh toàn năng ~
Edit: Ha
Cố Giai Mính và Trịnh Học Thiệu nhìn thấy Trần Húc đã bị cách ly giam giữ, anh ta thế nhưng rất bình tĩnh chờ tuyên án, trên người ăn mặc sạch sẽ, ngũ quan tuấn mỹ không cần trang điểm vẫn đẹp trai bức người, ngũ quan của Trần Húc thật sự rất tốt.
Nhìn thấy Trịnh Học Thiệu, hắn cười nhạo một tiếng, không biết là trào phúng Trịnh Học Thiệu, hay là trào phúng chính mình, "Liều mạng lâu như vậy, thế nhưng vẫn bị hủy trên tay anh, bây giờ anh đến thăm tôi, là muốn nhìn bộ dáng chật vật của tôi sao? Xin lỗi, anh không bao giờ có thể nhìn thấy nó, và đừng cố gắng để tôi xin lỗi anh, bởi vì tôi không hối tiếc quyết định ban đầu của tôi, cho tôi một cơ hội khác, tôi vẫn sẽ làm điều đó. "
Thật sự là không hề có ý đổi ý!
Trịnh Học Thiệu lẳng lặng nhìn hắn ta, không tức giận, cũng không sốt ruột, bình tĩnh nói: "Lúc trước cũng không phải không cho cậu đi, đơn lúc trước của cậu, tôi đã ký tên rồi. "
Trần Húc sửng sốt, "Cái gì?"
Trịnh Học Thiệu cười nhạt lắc đầu, "Thế nhưng, đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là trong mấy chục năm tới, cậu đều phải vượt qua trong lao ngục này, tinh đồ của cậu rốt cuộc có bao nhiêu trọng yếu, mới có thể khiến cậu vứt bỏ lương tâm, cắn trả ân nhân của mình? Vì danh dự của cậu, để cho cậu có lá gan làm ra chuyện thuê hung thủ giết người, ba mạng người! Đủ cho cậu sám hối trong nhiều thập kỷ. "
Mấy chục năm, Trần Húc hiểu được, cho dù mấy chục năm sau, Mặc Uẩn Tề cũng không có khả năng để cho hắn từ nơi này đi ra ngoài, tinh đồ của hắn, hết thảy của hắn, toàn bộ bị hủy!
Sắc mặt Trần Húc càng ngày càng tái nhợt, vừa mới ngụy trang bình tĩnh, sau khi nghe được chữ "mấy chục năm" rốt cục bị đánh tan, hắn liều mạng nhiều năm như vậy, vì nổi danh cái gì cũng có thể làm, nhưng hiện tại, hoàn toàn không còn! Hắn ta có thực sự cam tâm không? Làm thế nào có thể được?
Hắn đột nhiên đứng lên, hướng Trịnh Học Thiệu hô: "Thiệu ca! Tôi đã sai! Anh cứu tôi, tôi thực sự biết sai! Đáng lẽ tôi không nên bỏ anh! Không nên làm thế với anh! Tôi là bị ma ám! Tôi không muốn tinh đồ của mình bị cõng vết nhơ kia!" Trần Húc che mặt, thanh âm rầu rĩ từ kẽ ngón tay tràn ra, nghe tựa như tuyệt vọng nức nở, "Tôi bò đến bước này thật không dễ dàng, các người buông tha tôi đi, cầu anh, tôi cầu anh, sau này làm trâu làm ngựa, tôi đều nghe lời anh." Trần Húc đột nhiên nhào về phía trước, biểu tình dữ tợn đột nhiên phóng đại, khiến Cố Giai Mính theo bản năng kéo Trịnh Học Thiệu ra sau lưng, phản xạ có điều kiện tựa như nhấc chân lên.
"Cố Giai Mính! Anh để tôi yên, tôi biết sai rồi! Quá khó khăn, tôi đi tới bước này quá khó khăn!"
Trịnh Học Thiệu giữ chặt Cố Giai Mính, bảo hắn không cần khẩn trương như vậy, anh lắc đầu, chuyện cho tới bây giờ, đối phương cũng không sám hối mình làm sai cái gì, mà là không cam lòng, nghĩ chính là mình đi tới bước này quá không dễ dàng, không muốn cứ như vậy lập tức bị hủy, loại người này, mặc kệ đến lúc nào, đều không đáng tin cậy.
Trịnh Học Thiệu lạnh mặt xoay người, lôi kéo Cố Giai Mính còn muốn xem náo nhiệt, "Đi thôi, chúng ta trở về. "
Cố Giai Mính chỉ vào Trần Húc đang điên cuồng vỗ bàn trong lồng thủy tinh, "Lời xin lỗi của anh tôi không cảm nhận được thành ý. "
Cố Tiểu Yêu đều muốn phân thân đi vào, che mắt người chung quanh, đánh một trận, bảo hắn hảo hảo đi theo Trịnh Học Thiệu xin lỗi, nói mình sai rồi, mình không có lương tâm, mình là cặn bã!
Trịnh Học Thiệu lôi kéo cậu, kéo đi, đối với người bên trong đã không muốn nhìn nữa.
"Để cho hắn ở bên trong đi, có thể ở lại bao lâu liền ở lại bấy lâu, không xin lỗi cũng không sao cả, tôi cũng không tiếp nhận lời xin lỗi của hắn, hắn tính là cái gì."
Thiếu chút nữa, anh và Cố Giai Mính, Bạch Vũ, ba mạng người đều phải mất trong tay đối phương, so sánh với ác ý trúng thương lúc trước, chuyện này mới khiến anh càng không tiếp nhận được. Cố Giai Mính đem điểm ký ức này của anh đẩy xe ra rõ ràng, trí nhớ của Trịnh Học Thiệu còn sót lại bị xe đụng phải, không đụng phải, báo cảnh sát, cảnh sát đến, duy chỉ thiếu một điểm làm sao tránh né được, bác sĩ giải thích là lúc ấy quá sợ hãi, không nhớ kỹ cũng là bình thường.
Có thể tưởng tượng được lúc đó nguy hiểm cỡ nào!
Anh đều sợ tới mức đầu đoản mạch, cái gì cũng không nhớ rõ!
Cố Giai Mính hiện tại còn có ba đứa con nhỏ, trong nhà anh cũng có vợ con, Bạch Vũ còn trẻ như vậy, cũng bởi vì sợ bị bôi nhọ thanh danh, Trần Húc có thể làm ra chuyện mua kẻ ác muốn đụng chết bọn họ, nếu như không có Mặc tổng gây áp lực, Trần Húc nhiều năm như vậy, muốn điều tra cũng không dễ điều tra, chẳng phải bọn họ đều muốn chết vì tai nạn ngoài ý muốn sao? Loại người lòng dạ đen tối này, liếc mắt một cái, anh đều cảm thấy ghê tởm.
"Thiệu ca! Anh cứu tôi!"
"Thiệu ca! Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai!"
"Sau này tôi sẽ nghe lời anh, sẽ kiếm tiền cho anh, làm cây rụng tiền! Anh giúp tôi một phen, tựa như trước kia, lúc tôi cần anh liền giúp tôi một phen, giúp tôi a..."
Trần Húc hô to, đột nhiên nở nụ cười, tuyệt vọng đặt đầu lên mặt bàn lạnh lẽo, Trịnh Học Thiệu không có khả năng giúp hắn nữa, ngay cả người phụ nữ luôn nói yêu hắn ta nhất, cũng sẽ không giúp hắn, tại sao hắn lại não tàn như vậy, muốn tìm người đụng chết bọn Cố Giai Mính đây? Tại sao hắn không đâm chết họ? Hắn làm sạch sẽ như vậy, làm sao có thể tìm được manh mối trên người hắn? Người kia lái xe thế nhưng cũng không chạy, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Đến khi chết Trần Húc cũng sẽ không biết, trên thế giới này còn có một loại tồn tại, chính là yêu tinh.
Có thể đuổi theo xe chạy, một cước đạp xe bay ra ngoài hơn mười mét, yêu tinh.
Có thể ẩn trong bóng tối để xem toàn bộ sự kiện và phát sóng tất cả các video của yêu tinh.
Bản án của Trần Húc nhanh chóng hạ xuống, cố ý giết người không thành, tình tiết ác liệt, bị kết án ba mươi năm tù. Ngày mở phiên tòa, Cố Giai Mính và Bạch Vũ không có mặt, là Trịnh Học Thiệu tham dự, sau khi phán quyết xong, fan của Trần Húc khóc trời kêu đất, không thể tin được thần tượng của mình lại có thể làm ra chuyện như vậy. Còn có không ít người thổn thức, đây chính là đắc tội Cố Giai Mính, Mặc Uẩn Tề cố ý chỉnh Trần Húc, lúc này mới khiến Trần Húc rơi vào kết cục này, điều này làm cho không ít người không dám đắc tội Cố Giai Mính nữa, Bùi Bằng bọn họ đều trêu chọc, ngươi hiện tại đã thành bá vương cua, ngang qua cũng không có ai dám trêu chọc ngươi.
Cố Giai Mính ngạo nghễ ưỡn ngực, "Đương nhiên, tôi là người có giấy chứng nhận kết hôn!"
Bạn bè độc thân đều muốn đánh hắn, lâu như vậy còn giống như hai vợ chồng trong thời kỳ yêu đương nồng nhiệt, ai thấy cũng muốn đánh!
Cái vòng tròn này chính là như vậy, ngươi có nổi tiếng đến đâu, ảnh đế thì như thế nào, chỉ cần thời gian dài không ra ngoài, ai còn có thể nhớ rõ ngươi? Không quá một tháng, chuyện này không ai nhắc lại, sông Trường Giang sóng sau đẩy sóng trước, trong giới này khắp nơi đều là thần tượng ưu tú, có thể cung cấp tác phẩm xuất sắc hơn.
Lập tức lại là năm mới, cho nên sau khi cảm thán qua chuyện của Trần Húc, mọi người trong thế giới ba chiều phải bận rộn, chuyện của Trần Húc cứ như vậy phai nhạt xuống.
Mặc tổng ôm lão nhị cùng lão Tứ, một chân đặt một đứa con trai bảo bối, nhìn hai tiểu tử kia đã học được ổn định biến thân, rốt cục làm ra một quyết định, sai người gọi Mặc Trạch Dương cùng Cố Trạch Thuần đã biết đi lại, bốn đứa nhỏ hàng xếp hàng, móc điện thoại di động, chụp ảnh.
Cố Trạch Diễm lập tức chuồn đi, phía sau toát ra một cái đuôi, dùng đầu đuôi nhung, ở phía sau len lén chọc vào mông Cố Trạch Thuần, chọc chọc. ~~
Tam ca mất hứng một phen bắt lấy, không khách khí ngồi dưới mông, để cho ngươi chọc!
Cố Trạch Diễm: "A a a a, cha cha!
Mặc tổng đang chuẩn bị chụp ảnh bọn họ kéo mặt xuống, "Ngồi xuống đi!"
Lão Tứ sợ tới mức giật mình, vội vàng ngồi xuống, âm thầm chà xát dùng sức lui đuôi về phía sau, bị ngồi đau! Tam ca vẻ mặt bình tĩnh ngồi thẳng, mông không nhúc nhích, giống như không có gì phát sinh.
Lão tứ: QAQ
Mặc Trạch Hàm nghiêng đầu, đã học được cách thay đổi màu tóc, tóc đen mắt tím, đỉnh đầu vẫn là một chỏm tóc đáng yêu nhéo lên trời, nhìn hai đệ đệ hồ nháo, ánh mắt bất đắc dĩ, giọng vú sữa dỗ dành: "Ngoan a ~!"
Mặc Trạch Dương mệt mỏi nói: "Lão Tam, đem cái đuôi thả cho hắn, lại quậy lại đánh hắn. "
Tam thiếu gia lúc này mới đem cái đuôi trả lại cho tiểu đệ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo không chút thay đổi nhìn tiểu đệ vài giây, đột nhiên khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười, giọng sữa của tiểu oa nhi môi hồng răng trắng sữa ngực nói một câu: "Lại quậy đánh ngươi!"
Mặc Trạch Dương khiếp sợ, lợi hại, Tam đệ đã nói bốn chữ, đây là lần đầu tiên nói bốn chữ!
Lão Tứ nghiến răng, lại muốn duỗi móng vuốt.
Mặc tổng cũng mệt mỏi lắc đầu, lại nói một lần nữa, "Đều ngồi yên, ai nháo thì ra ngoài phạt đứng. "
Hai tiểu tử kia nhất thời đều thành thật, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn về phía trước, cũng không dám náo loạn nữa.
Mặc tổng lại nói: "Phải đoàn kết hữu ái. "
Hai tiểu tử kia vội vàng cùng một chỗ, bóp mông nhau, phi thường huynh, hữu, đệ, cung!
Mặc tổng ở phía trước mặc kệ hành động nhỏ của họ, chụp một vài bức ảnh, đăng lên mạng: giới thiệu cho bạn, bốn đứa trẻ của chúng tôi.
Fan của Cố Giai Mính: ???
Bốn !!!
Không phải ba sao? Sao lại có thêm một cái?!
Nhị thiếu gia xinh đẹp trong ảnh, ai nha! Đôi mắt màu tím! Con lai? Nhận nuôi?
Nhị thiếu gia lớn lên quá đẹp, lớn lên tuyệt bích đại mỹ nam!
Đại ca khí tràng tám mét tám! Mặc Trạch Dương đẹp trai! !
Tam thiếu gia càng lớn càng đẹp, đẹp!
Tứ thiếu gia thật đáng yêu, thật muốn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn!
Mặc Uẩn Tề nhìn bình luận của những người này, chắc chắn những người này tuyệt đối là fan ruột của Cố Giai Mính, bởi vì độ tiếp nhận cũng giống như Cố Giai Mính, trực tiếp nhảy qua đại não, cái gì cũng có thể tiếp nhận.
Cố Giai Mính đối với chuyện này rất không hài lòng, lời này nói tựa như hắn là yêu tinh vô não vậy, hắn rõ ràng rất thông minh! Không phải đều nói sao, thông minh giống như hồ ly tinh, hắn chính là hồ ly tinh thông minh, hắn chỉ lười động não mà thôi!
Thân phận con trai thứ hai được công bố, khiến Cố Giai Mính không nghĩ tới chính là, trình độ tiếp nhận của mẹ Mặc so với bên ngoài còn bình tĩnh hơn, bọn họ nhận nuôi một đứa nhỏ, mẹ Mặc cứ như vậy nhận đứa nhỏ này, còn cho đứa nhỏ một bao lì xì lớn, căn bản không hỏi vì sao nhận nuôi, nhận nuôi ở đâu, Cố Giai Mính bị thái độ của mẹ Mặc làm cho choáng váng, tâm mẹ thật khoan dung a!
Hiện tại Mặc Trạch Dương đã đắc ý, nhà bọn họ hiện tại có bốn huynh đệ, còn, có, ai, hơn? Tiểu Bạch Lang cũng chỉ có một đệ đệ mà thôi╮ (‵▽′)╭
Sau này đánh nhau tổ đoàn a ~
————
Bạn nhỏ Mặc Trạch Dương từ khi học lớp một, chiều cao nhanh chóng vươn lên, cha nhóc cao một thước chín, ba nhóc cũng cao hơn một mét tám, Mặc Trạch Dương hơn sáu tuổi, hiện tại đã cao đến 1m3, người cao chân dài, vóc người nam mẫu tương lai, dáng người nam thần! Hơn nữa học tập lại tốt, bạn học Mặc Trạch Dương được hiệu trưởng, giáo viên và các bạn cùng lớp yêu thích, sau kỳ thi cuối năm lớp 1 này, nhà trường đã tổ chức họp phụ huynh, bạn học Mặc Trạch Dương lên sân khấu phát biểu với tư cách là đại diện học sinh lớp 1, vì thế bạn học Mặc Trạch Dương đi lại đều nghênh ngang.
Cố Giai Mính vui mừng không được, nhìn kìa! Hắn đã nuôi dạy con trai mình tốt như thế nào!
Mặc tổng nhìn đứa con trai lớn này, xách hắn đến bên người giáo dục một trận: "Bất cứ lúc nào cũng không thể kiêu ngạo, khi con không có thành tích này, con cái gì cũng không là. "
Mặc Trạch Dương: ⊙_⊙
Bị đánh một cái, Mặc Trạch Dương trong nháy mắt liền héo rũ.
Cố Giai Mính →_→
"Anh không thể khoan dung với đứa trẻ một chút?"
Mặc tổng lãnh khốc nói: "Đây là vì tốt cho hắn. "
Cố Giai Mính: "Anh lại cãi ngày mai tôi sẽ nói cho mẹ biết, anh ở nhà nổi giận hù dọa đứa bé!"
Mặc tổng: -_-||
Đêm đó, Cố Tiểu Yêu đã được Mặc tổng giáo dục một trận, để cho hắn biết, người đứng đầu một nhà không phải dễ làm như vậy, lúc Mặc tổng thừa nhận, Cố Tiểu Yêu chính là người đứng đầu một nhà, lúc không thừa nhận, người đứng đầu một nhà là ai, còn phải ở trên giường thương thảo một chút.
-------------------
Dạo này bận quá, wattpad lại cứ lỗi, k đăng được chương mới lên :(((
Còn 3 chương nữa là hoàn rồi, mn chờ t nha <3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top