124: Có ciu ciu không?
Chương 124: Có ciu ciu không?
Edit: Ha
Lão tứ trong ngực Mặc Uẩn Tề hiển nhiên đã thiếu kiên nhẫn, bức thiết muốn đi ra tranh đoạt vị trí lão tam, trái một mao quyền, phải một mao trảo, ở trong vỏ bạo lực phá nhà.
Mặc Uẩn tề ôm quả trứng này, cũng cảm giác được bên trong linh lực chấn động, lực đạo của tiểu tử này quả thực không nhỏ.
Lão tam trong ngực Cố Giai Mính hiển nhiên đã ý thức được anh em sinh đôi của mình đã tranh đoạt vị trí của mình, cũng đang cố gắng phá vỡ cái vỏ cứng rắn này, bang bang gia nhập đại đội phá gia, rốt cục một cước đá văng ra chỗ vết nứt, thành công lộ ra một bàn chân nhỏ phấn nộm, mềm mại, cũng không biết lấy đâu ra khí lực lớn như vậy.
Cố Giai Mính dứt khoát ngồi trên mặt đất, hoảng hốt nhìn hai đứa nhỏ, không được, hiện tại tim hắn đập nhanh hơn, đã không đứng dậy nổi, khẩn trương chết đi!
Mặc Nguyên Bân cũng từ trên lầu chạy xuống, khiếp sợ nhìn một màn trước mắt này, hôm nay bị kích thích quá lớn, hắn vốn tưởng rằng nhìn thấy cái gì cũng không kinh ngạc, nhưng hiện tại nhìn thấy cháu trai hoặc cháu gái mình sắp sinh ra, vẫn là kinh hỉ đan xen, Mặc nhị thiếu lại trợn tròn mắt, không biết mình có thể làm gì.
Nhìn hai tiểu bảo bối sắp ra đời này, hắn thế nhưng còn mơ hồ có chút chờ mong, bất kể là người hay yêu, có mang theo lông hay không, đều là đứa nhỏ của đại ca.
Mặc Uẩn Tề ngại hắn vướng bận, một tay đem hắn đuổi sang một bên, thiết lập một kết giới phòng hộ, bảo vệ hai đứa nhỏ.
Hai đứa nhỏ cơ hồ là đồng thời đá văng vỏ trứng, linh khí tạo thành vỏ bọc hóa thành từng đạo ánh sáng, hỗn hợp thái dương linh khí, đều đưa vào trong trứng, cho hai tiểu tử hấp thu.
Vỏ trứng càng ngày càng mỏng, đến lúc gần như trong suốt, rốt cục có thể thấy rõ hai tiểu tử ngồi bên trong. Lão Tứ còn duy trì tư thái tiểu hồ ly, một con non, lông trên người nhung nhung, tuyết trắng như tuyết.
Động tác của Tiểu Nhung Cầu có chút thô lỗ, hấp thu linh khí một chút, nhàn rỗi vươn ra móng vuốt nhỏ, cho cái vỏ linh khí chính xác một móng vuốt, ngay cả cái đuôi cũng không nhàn rỗi, có thể quất liền rút một cái, hận không thể lập tức từ trong quả trứng giam cầm hắn nhảy ra ngoài.
Mặc Uẩn Tề vừa nhìn tính tình đứa nhỏ này, khóe miệng nhếch lên, giống Cố Giai Mính!
Lão Tam trực tiếp chính là thân người, một đầu tóc đen, ngửa mặt, đem tất cả linh khí quanh quẩn bên người đều hút vào trong cơ thể, đứa nhỏ này vừa nhìn liền thấy an tĩnh hơn rất nhiều, một mực hấp thu linh khí, sau đó đột nhiên vươn nắm đấm nhỏ, một quyền đem vỏ trứng đấm nát!
Cố Giai Mính ôm nhóc bị hoảng sợ, đứa nhỏ này nhìn yên tĩnh, nội tâm có một linh hồn bạo lực, tuyệt đối là giống lão Mặc! Cố Giai Mính trước tiên nhìn thoáng qua vị trí rắm thối của đứa nhỏ, phát hiện một cái... Tiểu Đinh Đinh!
Đinh, Đinh?!
Không, có, khuê, nữ!
Cố Giai Mính liền cảm giác hy vọng có khuê nữ của mình, trong nháy mắt bị một thanh đao chém mất một nửa, hy vọng có khuê nữ, chỉ còn lại có năm mươi phần trăm!
Cố Giai Mính vội vàng nhìn lão Tứ, lão Tứ một lòng ngóng trông nhất định là khuê nữ! Lúc trước nhóc Tiểu Mặc còn nói với hắn, lão Tứ là khuê nữ là khuê nữ là khuê nữ!
Lão Tứ hiển nhiên không bình tĩnh như lão Tam, hấp thu một chút linh lực không đợi vỏ mỏng đi hắn liền nhanh chóng đấm một nắm đấm, mỗi một lần mở ra không gian cũng không lớn, đánh vài quyền cũng không bằng một nắm tay của lão Tam, Cố Giai Mính hận không thể giúp hắn phá vỏ ra, một phen đem đứa nhỏ kéo ra, xem trên mông nhỏ có trứng trứng hay không.
Mặc Trạch Dương đã chuẩn bị xắn tay áo lên, muốn đem tất cả bọn họ lột ra, làm đại ca, nhất định phải ở thời điểm các em trai em gái gặp phải khó khăn nghênh đầu mà lên, làm gương cho bọn họ!
Mặc tổng một tay bắt lấy Mặc Trạch Dương đang định quấy rối, một tay ôm Cố Giai Mính, bảo bọn họ không được đi quấy rối.
Lúc này phải dựa vào năng lực của chính mình, trong quá trình này, bọn họ có thể hấp thu linh khí trong vỏ trứng, có thể hấp thu bao nhiêu liền để cho bọn họ hấp thu bấy nhiêu, hấp thu càng nhiều, liền chứng minh thiên phú của bọn họ càng tốt, đây là bước đầu tiên bọn họ đặt nền móng cho mình, sau khi ngoại lực cản trở có thể ảnh hưởng đến sự trưởng thành sau này của bọn họ.
Cố Giai Mính mệt mỏi thở dài, hít sâu, phải bình tĩnh!
Ngày thường hai đứa nhỏ cố gắng hấp thu linh khí, vì mình kiến tạo biệt thự, hiện tại lại trở thành rào cản quấy nhiễu bọn họ bò ra, hai tiểu tử dùng hết khí lực toàn thân, rốt cục người trong nhà dày vò chờ ba phút sau, hai đứa nhỏ chiến thắng khó khăn lớn nhất trong đời này, bò ra!
Là anh trai của cặp song sinh, lão Tam vẫn nhanh hơn lão Tứ một bước, trực tiếp chính là hình người, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa trắng vừa mềm, dù sao cũng không giống bộ dáng nhăn nhúm của đứa nhỏ mới sinh, nhìn kỹ mặt mày cùng cái miệng nhỏ nhắn lại giống Cố Giai Mính, Cố Giai Mính trong nháy mắt liền nhào về phía đứa con thứ ba của hắn, rốt cục cũng có một đứa con giống mình!
Cố Giai Mính cảm động đến muốn khóc!
Nhìn kìa! Sự mạnh mẽ của gen được thể hiện ở đây! Với chính mình!
Cố Giai Mính hiển nhiên đã xem nhẹ đứa nhỏ này là hình người!
Lại nhìn lão Tứ, một tiểu hồ ly gian nan từ trong vỏ bò ra, mệt mỏi mềm nhũn nằm úp sấp trên tay Mặc Uẩn Tề, một con non, tiểu Mặc tổng hai tay nâng lên, là có thể nâng lên toàn bộ.
Vẫn giống chính mình!
Nước mắt Cố Giai Mính sắp rơi xuống, hai đứa con đều giống hắn, thật tuyệt vời! Đây mới là nhãi con có tiền đồ!
Mặc Uẩn Tề đã lệt mỏi, bốn móng vuốt tất cả đều san bằng cẩn thận ôm lên, túm lấy cái đuôi nhìn, nhịn cười nhìn Cố Giai Mính.
Cố Giai Mính chạy tới, vừa nhìn thấy hai quả trứng nhỏ kia, chợt che ngực lại! Trái tim nghẹt ngào!
Giấc mộng khuê nữ, cứ như vậy bị Đinh Đinh cùng Đản Đản... Chém, giết, rồi!
Cố Tiểu Yêu ôm con trai, một bên cảm động muốn khóc, một bên thất vọng muốn khóc, nghĩ đến nước mắt thật sự liền rơi xuống, không biết vì cái gì, nhìn thấy hai tiểu bảo bối này, hắn liền muốn rơi nước mắt.
Lúc Mặc Trạch Dương sinh ra, hắn cũng có loại cảm giác này, thương tiếc ôm Mặc Trạch Dương, hai ngày hai đêm cũng không nỡ nhắm mắt, sợ vừa nhắm mắt Mặc Trạch Dương sẽ không còn. Là một yêu tinh, hắn đối với sinh mệnh truyền thừa so với nhân loại cảm thụ càng thêm sâu sắc.
Hiện tại lại nhìn thấy hai tiểu tử này, trong lòng Cố Giai Mính liền mềm nhũn rối tinh rối mù, đây là sự tiếp nối sinh mệnh của hắn và Mặc Uẩn Tề, điều này làm cho hắn đau thế nào cũng đau cũng không đủ, hận không thể đem những thứ tốt nhất trên thế giới nâng lên trước mặt bọn họ, sủng ái nuôi dưỡng.
Mặc Uẩn Tề còn tưởng rằng Cố Giai Mính quá thất vọng quá thương tâm, đau lòng an ủi nói: "Đừng thương tâm, sau này chúng ta lại sinh thêm khuê nữ. ”
Cố Giai Mính chỉ muốn mắng anh ta, anh xê ra cho tôi, đi xa! Không sinh nữa, không bao giờ sinh nữa!
Hai đứa nhỏ này đã ăn mất của hắn một cái đuôi, hắn nào có nhiều linh khí dưỡng hài tử như vậy? Hơn nữa, trong nhà đã trở thành tổ của Mao hài, mắt thấy bốn anh em, chỉ cần ăn sữa bột chính là một khoản tiền rất lớn, Mặc Trạch Dương đến bây giờ mỗi ngày còn phải uống sữa.
Sau này còn muốn cưới vợ cho bọn họ, mua nhà, không biết hiện tại nhân loại cưới một người vợ tương đối đắt sao?
Hơn nữa hắn còn có việc phải làm, hắn là một diễn viên, mỗi ngày đều phải chạy ra ngoài, nào có thời gian nuôi con? Cố Tiểu Yêu nước mắt lưng tròng nhận lấy lão Tứ, một tay ôm một đứa, nhìn hai tiểu tử này, thỏa mãn hôn bên trái, hôn bên phải, hiện tại xem ra, con trai cũng rất tốt, đều giống mình như vậy, không thể ghét bỏ!
Cố Giai Mính đã nhận mệnh, hắn không còn mệnh khuê nữ, khuê nữ thơm ngon mềm mại cứ như vậy không có. Cố Tiểu Yêu liền khuyên mình, không có cũng rất tốt, ngẫm lại khuê nữ sau khi nuôi lớn còn bị nam nhân khác cướp đi, phần đau lòng kia, hắn cùng Mặc Uẩn Tề tuyệt đối chịu không nổi. Hơn nữa có mấy anh trai ở nhà, về sau ai dám cưới khuê nữ nhà hắn, tuyệt đối sẽ bị bọn họ tập thể đánh chết.
Có con trai cũng rất tốt, chờ sau này cưới khuê nữ nhà người khác, đem con dâu làm khuê nữ nuôi, giống nhau, cũng QAQ
Mặc Uẩn Tề nhìn bộ dáng này của hắn, nhịn cười xoa xoa đầu Cố Giai Mính, an ủi hắn: "Chúng ta cố gắng, khẳng định có khuê nữ, Tiểu Ngũ khẳng định là khuê nữ, tiểu khuê nữ thông minh đáng yêu, giống như em. ”
Cố Giai Mính nóng mắt, "Anh đừng quyến rũ tôi! Tôi sẽ không tin anh nữa! Lúc trước khi muốn có con anh liền nói nhất định có khuê nữ!"
Bằng không bệnh thần kinh mới có thể cùng ngươi cả đêm không ngủ! (╯‵□′)╯︵┻━┻
Mặc tổng: "..."
Mặc tổng sáng suốt lựa chọn câm miệng.
Mặc tổng cũng không dám nói, lão tam hình như chính là một nhân loại thuần túy, sẽ không biến thân, linh khí trong cơ thể cùng anh đồng xuất nhất mạch.
Lão Tứ... Giống như Mặc Trạch Dương, trong cơ thể có một đoàn lôi linh khí, sau khi biến thành còn không biết bộ dạng giống ai.
Mặc tổng lo lắng, chờ Cố Giai Mính nhận ra điểm này, còn có thể xù lông, lại muốn cùng anh nháo.
Tuy rằng không có em gái, bạn nhỏ Mặc Trạch Dương hơi có chút thất vọng, nhưng mà không sao, làm đại ca, em trai em gái đều thương, không có em gái cũng không có quan hệ, em trai khiêng đánh! Không nghe lời thì cho hắn một móng vuốt! Đại ca khí tràng tám thước tám mét, trong nháy mắt liền đứng lên!
Lão nhị ôm chân Cố Giai Mính, cũng muốn nhìn các em trai, tính cách của nhóc tương đối nhút nhát, ngượng ngùng giống Mặc Trạch Dương nhảy qua nhảy lại bên đùi Cố Giai Mính. Đứa nhỏ này căn bản không giống một con cáo sữa mới vài tháng tuổi, giống như sợ hơi nghịch ngợm một chút liền bị người ghét bỏ.
Hắn có thể chính mình cũng biết, mình cùng mấy đứa nhỏ trong nhà này không giống nhau, đã mơ hồ nhận ra mình nhặt được, hiểu chuyện làm cho người ta đau lòng.
Mặc Uẩn Tề ôm đứa con trai lớn đang nhảy trên mặt đất và đứa con trai thứ hai đang ôm chân Cố Giai Mính, để bọn họ cùng nhau nhìn em trai. Mặc nhị thiếu gia đứng ở một bên rốt cục phản ứng lại, tiến về phía trước tiến lại gần, cũng muốn liếc mắt nhìn tiểu chất tử một cái, "Đều là... Con trai?"
Và một... Đó là một con cáo... Mặc nhị thiếu hô hấp có chút hụt hơi.
Mặc tổng đột nhiên nghĩ đến cách nói kia, tiểu động vật mở mắt ra lần đầu tiên sẽ đem đồng loại trước mắt trở thành cha mẹ của mình, vì thế Mặc tổng rất cẩn thận dịch chuyển vị trí, dùng thân thể ngăn trở em trai anh.
Mặc nhị thiếu: "..."
Hai tiểu tử kia cũng chỉ là tiểu hài tử bình thường hai ba tháng tuổi, ôm vào trong ngực cơ hồ đều ôm không được, đặc biệt là lão Tứ, còn là bộ dáng hồ ly, liền nhỏ hơn.
Bọn chúng đã rất mệt mỏi, được Cố Giai Mính ôm vào trong ngực, cảm nhận được hơi thở ấm áp quen thuộc này, cọ cọ trong lòng Cố Giai Mính rồi ngủ thiếp đi, Cố Giai Mính vội vàng ôm về phòng, tìm một cái chăn quấn bọn họ lại.
Hai vợ chồng ai cũng không nghĩ tới hai đứa nhỏ này lại phá vỏ sớm như vậy, tính như thế nào cũng là sau khi bọn họ về nước, trước khi đến cái gì cũng không mang theo, không có quần áo mặc thì làm sao bây giờ?
Cố Giai Mính sốt ruột bảo Buck đi mua, vừa định nói mua cho tiểu hồ ly cũng mua một cái quần áo nhỏ che bụng, ngay sau đó ở trên giường bụng duỗi thẳng về phía bốn móng vuốt, lão Tứ bạch quang ngủ vù vù chợt lóe, biến thành tiểu mập mạp cùng lão tam không sai biệt lắm.
Cố Giai Mính nở nụ cười, liền nói, Mặc Trạch Dương vừa sinh ra sẽ thay đổi qua lại, hồ ly nhà hắn đều thông minh, lão Tứ không có khả năng sẽ không biến thành người.
Mặc tổng đang tiến lại gần, muốn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, lão Tứ không chút lưu tình một cước đạp lên mặt cha ruột, xoay người tiếp tục ngủ, Mặc tổng bị đá còn hạnh phúc không được, cười đặc biệt ngốc.
Cố Giai Mính: Một thai ngốc ba năm!
Mặc Nguyên Bân vẫn đi theo phía sau Mặc Uẩn Tề, nhìn người sống đại biến trước mắt, biểu tình trên mặt càng thêm tê dại, Mặc Uẩn Tề quay đầu lại nhìn hắn một cái, nghi hoặc hỏi: "Chú còn chưa đi?"
Mặc nhị thiếu: "..."
Lúc này Mặc tổng mới nhớ tới hỏi em trai anh: "Sao chú đột nhiên tới nơi này?"
Mặc Nguyên Bân căng mặt, bất đắc dĩ nói: "Mẹ bảo em đón Trạch Dương. ”
Mặc Uẩn Tề ừ một tiếng, "Hôm nay không đi được nữa, ngày mai đi, ngày mai. Anh sẽ đưa họ qua. ”
Mặc Nguyên Bân: "...... Anh sẽ đưa họ trở lại chứ? Nếu như đột nhiên biến thân trước mặt mẹ, anh giải thích như thế nào?"
Mặc tổng bình tĩnh nói: "Anh sẽ để cho bà nhìn không ra." Cho dù đột nhiên thay đổi, anh cũng dùng thủ thuật che mắt cho lừa gạt qua, hai đứa nhỏ này không có khả năng không cho bọn chúng gặp bà nội, chờ bọn chúng càng lúc càng lớn, bà nội lại hỏi, vì sao vẫn không cho bà gặp đứa nhỏ, đến lúc đó càng khó giải thích.
Cố Giai Mính không có nhiều phân cảnh, còn hai ngày nữa là có thể quay xong, đến lúc đó anh liền đem bọn nhỏ mang về Hoa quốc, đợi đến khi lão nhị và lão Tứ có thể học được cách vận dụng linh lực khống chế biến thân thì mới mang bọn họ trở về.
Mặc Nguyên Bân nhéo nhéo ót, đầu lại bắt đầu mơ hồ đau nhức, cảm giác mình nhất định là bị di chứng chấn động não, bị cháu trai đập thành như vậy, hắn hẳn là cũng là duy nhất.
Nửa ngày này trôi qua thật sự là quá đặc sắc, đặc sắc làm cho Mặc nhị thiếu vô năng tiếp nhận, thế nhưng nên tiếp nhận vẫn phải tiếp nhận, Mặc Nguyên Bân một bên yên lặng tiêu hóa chuyện bình thường từ chỗ anh trai hắn cũng chưa từng nghe nói qua, một bên cân nhắc trở về giải thích cho mẹ hắn như thế nào. Anh nặng nề thở dài, "Được rồi, em về trước, vừa rồi mẹ gọi điện thúc giục một lần, em còn không trở về bà sẽ sốt ruột. ”
Mặc Uẩn Tề thâm trầm vỗ vỗ bả vai em trai anh, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Giao cho chú!"
Mặc Nguyên Bân trong nháy mắt liền cảm thấy, mình được giao trọng trách.
Mặc Nguyên Bân sau khi trở về cũng không giải thích quá nhiều, chỉ nói Mặc Uẩn Tề nói rõ ngày mai sẽ mang đứa nhỏ trở về ăn cơm, Mặc nhị thiếu còn nhắc nhở mẹ hắn, "Mẹ tốt nhất nên chuẩn bị thêm mấy bao lì xì, anh trai con chuẩn bị một phần kinh hỉ rất lớn muốn tặng cho ngài.
Mẹ Mặc kinh hỉ nói: "Lúc Giai Mính về nước còn nói trở về muốn mang đến cho ta kinh hỉ, lần này trở về vẫn không nhắc tới chuyện này, ta một mực chờ, có phải chuyện này hay không?"
Mặc Nguyên Bân mặt lạnh lùng, không phát biểu ý kiến gì, bởi vì hắn một chút cũng không biết.
Mẹ Mặc lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, "Bọn họ có phải lại bồi dưỡng một đứa nhỏ hay không? Tính toán thời gian, cũng không sai biệt lắm. Ở cùng một chỗ lâu như vậy, làm sao có thể không sinh bạn cho Trạch Dương. ”
Mặc Nguyên Bân: "..."
Làm mẹ, thật đúng là mẫn cảm.
Ai nói bà ngốc, rõ ràng thông minh đến đáng sợ.
————
Ngày hôm sau, Cố Giai Mính bước ba bước lại quay đầu một lần, hừ hừ bị Mặc tổng đuổi đi quay phim, bảo hắn mau chóng quay xong, như vậy có thể một mực trông chừng đứa nhỏ.
Cố Giai Mính đặc biệt hẹp hòi, "Anh đuổi tôi đi, anh lại ở cùng bọn họ, anh muốn cùng bọn họ bồi dưỡng tình cảm cha con sao? Bốn đứa trẻ như vậy sau này không thân với tôi! Mặc Uẩn Tề, tooi nhìn lầm anh!"
Mặc tổng bình tĩnh nhìn hắn xù lông, "Em mang theo đứa nhỏ của chúng ta, chạy hai lần. ”
Cố Giai Mính: "... Anh thắng, ở nhà chăm sóc con, tôi quay xong sẽ quay lại tìm các con." Sau khi nói xong Cố Giai Mính suy nghĩ một chút, lại hung ác quay đầu trừng trở về, cảnh cáo Mặc Uẩn Tề: "Anh đừng hòng mang theo bốn đứa con của tôi chạy trốn!" (▼皿▼#)
Mặc Uẩn Tề nhịn cười, không nói được cũng không nói cũng không được, chỉ có hai chữ: "Chờ em. ”
Cố Giai Mính lại trừng mắt nhìn anh một cái, lúc này mới đi đoàn làm phim.
Kết quả chứng minh! Cố Tiểu Yêu lo lắng là chính xác! Mặc Uẩn Tề thật sự có lá gan mang theo đứa nhỏ của bọn họ chạy trốn!
Lúc Cố Giai M từ đoàn làm phim trở về, liền phát hiện trong trang viên chỉ còn lại một mình Quản gia Buck trông nhà, Cố Giai Mính vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Mặc Uẩn Tề cùng bọn nhỏ đâu?"
Ba khắc cười nói: "Tiên sinh mang theo các tiểu thiếu gia trở về nhà cũ, tiên sinh bảo ta ở nhà chờ ngài. ”
Cố Giai Mính: (╯‵ ′)╯︵┻━┻
Người vợ bỏ chạy với bốn đứa con!
"Thế nhưng không nói với ta một tiếng liền đem đứa nhỏ của ta chạy đi, đó là chống lại trời!" Điều này làm Cố Giai Mính tức giận, đây là xem tính tình hắn tốt, không đánh vợ sao?! Vất vả quay phim một ngày, ngóng trông chờ quay xong về nhà gặp vợ con, kết quả vừa về đến nhà, phát hiện không có cảnh đẹp hạnh phúc của vợ con, ai có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn! Cố Giai Mính sắp bị tức giận nổ tung, hận không thể bắt Mặc Uẩn Tề trở về đánh một trận!
Mặc gia, Mặc ma ma đã bị hạnh phúc đập ngất xỉu, bao lì xì cũng chuẩn bị ít đi, bà chỉ chuẩn bị hai đứa nhỏ, bao gồm cả Mặc Trạch Dương, không nghĩ tới Mặc Uẩn Tề lập tức ôm bà về ba đứa!
Mẹ Mặc hiện tại nhét tiền vào trong bao lì xì, một cái lớn hơn một cái! Còn phải gói cho con dâu một cái cực lớn, thưởng cho Cố Giai Mính ngoài công việc còn có thể lo lắng cho gia đình như vậy, cung cấp gen cũng phải lấy máu, ngẫm lại liền đau đớn!
Cố Giai Mính vội vàng về đến nhà còn chưa kịp tìm Mặc Uẩn tính sổ, đã bị bao lì xì lớn của mẹ Mặc đập cho, "Mẹ, mẹ cái này. Sao lại còn lì xì cho con, lại không phải tết nhất gì, ha ha ha ha..." Cố Giai Mính cười ôm cái bao lì xì lớn kia, cất vào trong túi, thế nhưng không cất vừa, quá dày!
Nụ cười trên mặt Cố Giai Mính càng sáng lạn, ai nha, vẫn rất ngượng ngùng!
Mặc tổng nhịn cười nhìn Cố Giai Mính, một tay khoác lên xe BB bên cạnh, chậm rãi vận chuyển linh lực, để cho hai tiểu gia hỏa đang ngủ có thể thời thời khắc khắc hấp thu linh khí, càng lớn càng khỏe mạnh.
Cố Giai Mính cảm nhận được tầm mắt của anh, kéo mặt xuống, mất hứng trừng trở về, ha ha! Dám chạy?!
Mặc Uẩn Tề tính tình tốt hỏi: "Tìm không được người có phải rất tức giận hay không?"
Cố Giai Mính nhào tới phía sau Mặc Uẩn Tề, bóp cổ anh, bắt chước mưu sát chồng một chút, "Anh nói xem?!"
Mặc tổng nhàn nhạt nói: "Ừm, anh bị bỏ lại hai lần như vậy. ”
Động tác bóp cổ Cố Tiểu Yêu dừng lại, vội vàng vuốt cổ Mặc tổng, cợt nhả nói: "Ai nha, cái này a, tôi đã biết sai rồi, bụng anh to, có thể chống thuyền, đương nhiên là lựa chọn tha thứ cho tôi!"
Mặc tổng trong nháy mắt liền trở mình, "Biết là tư vị gì, về sau còn chạy sao?"
Cố Giai Mính vội vàng nâng móng vuốt thề: "Không chạy!"
Mặc tổng cười nhéo nhéo đầu ngón tay hắn, "Nào, bao lì xì anh thay em cầm. ”
Cố Giai Mính vội vàng nộp! Quay đầu đi thăm con trai, lão nhị biến thân không ổn định, Mặc Uẩn Tề tính toán giấu diếm thêm một thời gian nữa, dù sao cũng là đứa nhỏ nhận nuôi, đem thời gian nhận nuôi nói muộn một chút là được, hiện tại ngụy trang thành sủng vật Mặc Trạch Dương nuôi, giống như anh em thân thiết.
Hai đứa nhỏ này anh còn có thể khống chế, dù sao cũng là cha con ruột thịt, linh lực tương liên, Mặc Uẩn Tề có thể làm cho lão Tứ vẫn là hình người.
Cố Giai Mính cẩn thận quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của hai bảo bối, nhìn khuôn mặt bánh bao nhỏ của lão Tứ nhịn không được đưa tay chọc chọt, "Đứa nhỏ này có chút giống anh trai nhóc khi còn nhỏ, sao lông dài ngược lại không giống tôi?"
Mặc tổng lúc này, đúng lúc giữ im lặng.
Cố Giai Mính lại nhìn mặt lão Tam, nhất thời lại được chữa khỏi, không có quan hệ, đã có một người rồi!
Mẹ Mặc thật sự là quá thích đứa nhỏ, vẫn vây quanh ba đứa nhỏ, buổi tối bảo bọn họ ở lại không cho đi, đợi đến khi tất cả nhân loại đều ngủ, Cố Giai Mính lặng lẽ ôm lão nhị qua, anh em ba người thành đoàn, hai con lông dài vây quanh một đứa nhỏ, ngủ một hồi sau đó bị lão tam nóng tỉnh tung một trận quyền cước cước đá, đá văng hai anh em.
Lão nhị bị đánh thức vẻ mặt mơ mơ, ngồi dậy ngủ mơ nhìn lão Tứ nhắm lại, nhất định phải ngủ trên người lão tam, kết quả hai anh em bắt đầu dùng chân đạp, lấy tay đẩy, một người muốn cùng người kia ngủ cùng nhau, một người liền ngại lông quá nóng, không muốn kề, nhắm mắt lại liền đánh.
Mặc Trạch Hàm nhận được tai họa vô vọng từ trên giường trẻ em nhảy xuống, ngậm một cái gối nhỏ đặt ở giữa hai anh em, kết quả hắn còn chưa nằm sấp trở về ngủ, lão Tứ lại từ trên gối đầu lăn qua, một cước đạp lên khuôn mặt nhỏ nhắn của anh trai hắn, lão Tam cũng tỉnh, tính tình cũng không tốt lắm, dùng chân đạp trở về, mắt thấy lại muốn đánh nhau, lão nhị sửng sốt, bế con cáo nhỏ nghịch ngợm lên giường, dùng sức tách hai anh em ra, chạy đi tìm Mặc Trạch Dương.
Lúc này, vẫn phải tìm đại ca!
Cố Giai Mính và Mặc Uẩn Tề đều ngồi dậy, nhìn một người còn sót lại trong cũi, đều dở khóc dở cười, "Lão Tam bị bài trừ, bởi vì không có lông. ”
Mặc tổng tự mình cõng nồi, "Trách ta, điểm này giống ta. ”
Cố Giai Mính lo lắng đuổi theo đến phòng Mặc Trạch Dương nhìn một chút, phát hiện Mặc Trạch Dương ôm hai con hồ ly nhỏ, ngủ rất ngon, lúc này mới yên tâm. Sáng hôm sau trước khi tất cả nhân loại rời giường lại đi ôm bọn họ trở về, trước tiên để lão Tứ biến thành người, sợ bị người khác phát hiện.
Cố Giai Mính sốt ruột, "Như vậy không được a, lâu dài, lão nhị nhất định sẽ cảm thấy mình cùng chúng ta không thân, hắn thông minh như vậy, sẽ nhận ra thái độ của người Mặc gia đối với hắn cùng đối với hai đứa nhỏ không giống nhau. ”
Mặc Uẩn Tề suy nghĩ một chút, "Em nắm chặt quay xong cảnh, chúng ta mau chóng trở về, mấy ngày nay chỉ có thể ủy khuất hắn một chút. ”
Cố Giai Mính đau lòng mẹ Mặc, vừa mặc quần áo vừa nói: "Như vậy bà ấy lại muốn tách ra với chúng ta. Anh nói xem, mẹ có phải phản ứng hơi chậm hay không, bà không cảm thấy hai đứa bé này lớn hơn đứa nhỏ bình thường rất nhiều sao? Cái này nhìn thế nào cũng ra trăng tròn. ”
Trước kia hắn từng gặp qua tiểu hài tử nhà người khác, lúc mới từ bệnh viện sinh ra nhăn nhúm, giống như một lão đầu nhỏ, cái đầu cũng không bằng hai người nhà bọn họ, mẹ Mặc thế nhưng không hỏi?
Mặc Uẩn Tề lắc đầu, mẹ anh so với ai cũng thông minh hơn, bởi vì thông minh, cho nên đến bây giờ mới cái gì cũng không hỏi.
Cố Giai Mính mặc quần áo xong, lại vội vàng uống một ly nước, hắn cũng sốt ruột đi đoàn làm phim, "Tính toán thời gian cũng sắp đến lúc tấm gương đạo đức mẫu mực kia trao giải, tôi phải nhanh chóng quay xong, anh hỏi mẹ một chút, qua một thời gian chúng ta trở về đón bà ấy, có muốn ở cùng chúng ta một thời gian hay không. ”
Mặc Uẩn Tề mỉm cười nhéo nhéo khuôn mặt Cố Giai Mính, trải qua nhiều chuyện như vậy, sau khi thấy rõ nhân sinh xấu xí, tiểu hồ ly của anh vẫn thiện lương như vậy.
Cố Giai Mính nhân cơ hội nâng mặt Mặc Uẩn Tề lên, tiến lại gần dùng sức hôn một cái, lại hôn mấy đứa nhỏ, "Tôi đi đoàn làm phim, buổi tối gặp bọn nhỏ, mua!"
————
Mặc Uẩn Tề đem đề nghị của Cố Giai Mính nói với mẹ Mặc một chút, "Tình huống chính là như vậy, chúng con qua một thời gian rồi phái người tới đón ngài?"
Mẹ Mặc ôn nhu nhìn cháu trai bảo bối, cũng không ngẩng đầu nhìn con trai lớn một cái, "Được, qua một thời gian, chờ các con thuận tiện rồi nói sau. ”
Những lời này làm cho Mặc Uẩn Tề trong lòng có chút không dễ chịu, bảo dưỡng tốt hơn nữa, thoạt nhìn có trẻ hơn nữa, mẹ anh kỳ thật cũng là người hơn sáu mươi tuổi, làm con trai vẫn không thể ở bên người tận hiếu, Mặc Uẩn Tề không đành lòng.
Có lẽ nhìn ra con trai bất an, mẹ Mặc mỉm cười ngẩng đầu, "Đừng nghĩ nhiều, các con nên làm cái gì liền đi làm, các con sống tốt, ta liền an tâm. ”
"Mẹ, mẹ..."
"Ta cái gì cũng không hỏi, con cái gì cũng đừng nói cho ta biết, ta chỉ có một chuyện chắc chắn, chính là con là do ta hoài thai tháng mười sinh ra, ta là mẹ con." Mẹ Mặc phất phất tay cắt đứt lời Mặc Uẩn Tề, "Chỉ cần điểm này không thay đổi, cái gì cũng không trọng yếu. Ta cùng Nguyên Bân đã thương lượng xong, cho dù hôm nay con không nói để cho ta ở cùng các con, chúng ta qua một thời gian cũng phải đi tìm các con. ”
Mặc Uẩn Tề không nghĩ tới mẹ Mặc có tính toán như vậy, mỉm cười, "Được rồi, con trở về đón ngài. ”
Mẹ Mặc buông bàn tay nhỏ bé của cháu trai ra, "Được, trước tiên mời tiệc đầy tháng của đứa nhỏ, con hiện tại đi gửi thiệp mời, ngày mốt sẽ làm, không được cự tuyệt. ”
Mặc tổng: "..."
Trên thế giới này, nam nhân có trâu bò đến đâu cũng có hai tồn tại không thể trêu vào, một người là vợ, một người là mẹ già.
————
Rốt cuộc cũng đến lúc Cố Giai Mính quay cảnh cuối cùng, yêu cầu của cảnh này chính là Cố Giai Mính phải điều khiển chiếc xe đua đâm vào một tấm sắt cao, sau khi xoay tròn 360° trên không trung bình an rơi xuống đất, lại tiếp tục lái xe ra ngoài, chỉ để lại cho khán giả một cái bóng lưng huyễn khốc, sau đó người thanh niên châu Á này biến mất trong toàn bộ bộ phim.
Đạo diễn sắp xếp cảnh quay cuối cùng này cũng là để dành dụm cho sau này, người thanh niên này đã đi đâu? Hắn ta định làm gì? Hắn sau này còn có thể xuất hiện hay không? Như vậy đợi đến khi quay bộ thứ chín, tùy tình huống còn có thể cân nhắc mời Cố Giai Mính trở về.
Tổ đạo cụ kiểm tra lần cuối, xác định cho dù bị lật xe, người trong xe cũng sẽ không bị ảnh hưởng quá lớn, đạo diễn lo lắng hỏi lần cuối cùng: "Thật sự không cần thế thân sao?"
Đạo diễn cảm thấy, nếu Cố Giai Mính xảy ra chuyện gì đó, Mặc Uẩn Tề có thể giết chết anh ta.
Cố Giai Mính không sao cả xua tay: "Không cần!"
Hắn là một yêu tinh, còn sợ nguy hiểm? Cũng không phải quay cảnh giường chiếu, muốn thế thân gì?
Công tác kiểm tra đạo cụ phía trước một chút, sau khi xác định không có vấn đề gì, làm một cái thủ thế ok, đạo diễn vỗ vỗ tay, ý bảo đánh bảng, bắt đầu.
Cố Giai Mính nhận được tín hiệu, một cước đạp chân ga đến cùng, hướng về phía tấm sắt phía trước liền vọt tới. Xe giống như một mũi tên rời cung, bay lên không trung, ống kính xoay tròn cần phải làm động tác chậm cộng với hiệu ứng đặc biệt, nơi này chỉ cần bay ra ngoài đẹp mắt, cảnh này coi như xong rồi.
Đúng lúc này, Cố Giai Mính liền nghe thấy một tiếng "rắc", một loại dự cảm không tốt, trong nháy mắt đánh vào trong lòng, trong đầu chỉ có một danh từ mới học được: nổ bình xăng!
Nhân viên đoàn làm phim liền nhìn thấy chiếc xe Cố Giai Mính lái lao lên thật cao, ngay sau đó ầm ầm một tiếng, trong khói đen nồng nặc đột nhiên bốc lên ngọn lửa cao vài mét, xe đua ... phát nổ!
Đạo diễn nhìn ánh lửa đầy trời trước mắt, đầu bị chấn đến tê dại lại cảm thấy ông ầm một tiếng, xong rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top