104: phải không?
Chương 104: phải không?
Edit: Ha
Bác sĩ Khô vừa đến, nhìn thấy Cố Giai Mính nằm trên sofa chơi điện thoại di động, cười ha ha hai tiếng, tuy rằng không nói gì, Cố Giai Mính vẫn từ bên trong nghe ra trào phúng.
Lần trước hắn ta thật đáng xấu hổ, hắn ta hiểu.
"Lão gia tử đã lâu không gặp, vẫn cứng rắn như vậy." Cố Giai Mính híp mắt, cười ha hả chào hỏi.
Lão đầu mở miệng câu đầu tiên: "Lại mang thai?" Giọng nói của ông rất khàn, có thể nghe ra được tuổi tác, rất có chút mùi tang thương.
Cố Giai Mính trực tiếp trợn trắng mắt, cái gì gọi là lại mang thai, lời này nghe sao lại không được tự nhiên như vậy?
Bác sĩ Khô lại nhìn Mặc Trạch Dương, lại nhảy ra một câu: "Thật đúng là nuôi sống. ”
Dựa theo lý thuyết bình thường, Mặc Trạch Dương vừa sinh ra hẳn là một "quái thai", bởi vì hắn là nửa người nửa yêu, còn không giống với trạng thái tiểu yêu tinh bình thường vừa mới sinh ra, hơn nữa tính tình Cố Giai Mính lúc trước bị dọa mơ màng, tính tình hồ đồ, bác sĩ Khô cho rằng Cố Giai Mính là nuôi không nổi tiểu yêu tinh này, Mặc Trạch Dương sẽ chết non. Nhưng ông chủ Đổng lại nói đứa nhỏ này đại phú đại quý, khẳng định có thể bình an lớn lên, không nghĩ tới thật lớn như vậy.
Cố Giai Mính cười lạnh, "Nuôi được rồi, trắng trẻo mập mạp!"
Mặc Trạch Dương có một cái bụng đẹp, lúc này phải phồng bụng làm mập mạp!
Bác sĩ Khô vươn ra một ngón tay giống như một cái nĩa, chọc vào bụng Mặc Trạch Dương một chút, khiến Mặc Trạch Dương sợ tới mức thu hồi lại.
Bác sĩ Khô hơi nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười có chút dọa người, nhìn ra được còn rất thích loại bạn nhỏ như Mặc Trạch Dương. Trong tay ông sinh ra một tia sáng xanh, hoa cỏ trong phòng cảm nhận được sinh khí này, đều nhanh chóng lớn lên một vòng!
Cảm ứng trên người Cố Giai Mính một chút, bác sĩ Khô khàn khàn cổ họng nhàn nhạt nói: "Hai tiểu sinh mệnh, một tháng rồi. ”
Bác sĩ Khô cũng có chút kinh ngạc, hai tiểu sinh mệnh này hình như có chút không giống nhau, một trong số đó cảm giác giống như... Con người? Yêu tinh có thể sinh ra người không? Lực sinh mệnh của hai tiểu sinh mệnh này đều tương đối thuần túy, hắn cũng gặp qua không ít nửa người nửa yêu, không cái nào giống như hai cái trong bụng Cố Giai Mính, linh lực của hai yêu tinh sinh ra cũng không thuần khiết như hắn. Như thể một khối năng lượng tinh thần thuần khiết đã trở nên có ý thức và hình thành sự sống nhỏ bé của chính nó.
Bác sĩ Khô tò mò lại đi điều tra một chút, kết quả hai tiểu sinh mệnh thập phần bài ngoại đem yêu lực đại biểu sinh mệnh khí tức của hắn đụng trở về, bác sĩ Khô ngẩn người, linh khí của hắn có thể thúc đẩy sinh trưởng, bình thường tiểu yêu tinh đều thích, loại tiểu yêu tinh hình thành ý thức của mình lại càng không cự tuyệt được yêu khí của hắn hấp dẫn, gặp phải sẽ hấp thu toàn bộ, hai người này thế mà không cần?
Đây là ghét bỏ yêu lực của hắn, hay là bài ngoại?
Bác sĩ Khô chưa từ bỏ ý định lại thử, đem yêu lực của mình truyền cho bọn họ, kết quả lại bị bắn ngược trở về, hai tiểu gia hỏa lực đạo còn rất lớn, chính là không cần!
Bác sĩ Khô im lặng trong chốc lát, "Tóm lại, khỏe mạnh." Đối với hai tiểu quái thai này, bác sĩ Khô cũng chỉ có thể tổng kết ra một câu này.
Cố Giai Mính vui vẻ hỏi: "Có khuê nữ không?"
Bác sĩ Khô mặt không chút thay đổi trầm mặc trong chốc lát, "Chỉ mới một tháng, nhìn không ra. ”
Cố Giai Mính nghĩ thầm cũng đúng, quá nhỏ, cho dù là yêu tinh cũng không nhìn ra là nam hay nữ. Nhưng mà không sao, khẳng định có khuê nữ, hương hương mềm mại nhu thuận hiểu chuyện manh manh khuê nữ!
Bác sĩ Khô gật gật đầu với Mặc Uẩn Tề, ý bảo: "Hoàn toàn không thành vấn đề, lực sinh mệnh đều rất mạnh. ”
Với đạo hạnh như Cố Giai Mính, thai nghén mấy linh thai căn bản không tính là cái gì, không biết Mặc Uẩn Tề bỏ ra giá cao như vậy mời hắn đến có ý nghĩa gì, chẳng lẽ chỉ là vì kiểm tra bọn họ có khỏe mạnh hay không?
Ngại tình huống nhà mình không giống người khác, hai đứa nhỏ bọn họ cũng không giống người bình thường, Mặc Uẩn Tề cùng Cố Giai Mính đều sáng suốt lựa chọn không nói nhiều, chỉ cần bảo đảm đứa nhỏ khỏe mạnh, bọn họ liền yên tâm.
"Không có gì phải chú ý, mỗi ngày cho bọn họ đủ yêu lực để bọn họ sinh trưởng bình thường là được, yêu tinh không yếu ớt như nhân loại, nên làm gì thì làm đó." Ngụ ý chính là Mặc Uẩn Tề không cần phải nuôi dưỡng Cố Giai Mính quá yếu đuối, Cố Giai Mính là một yêu tinh, là một yêu tinh có thể gây ra sóng thần, bổ được núi lớn, không phải là cừu nhỏ mềm mại.
Dù sao trải qua hai lần sự kiện kia, thanh danh của Cố Giai Mính xem như truyền ra trong yêu giới, siêu hung tàn! Nếu chuyện giết chết đại yêu vạn năm bị truyền ra ngoài, hắn có thể sẽ trực tiếp bị đám yêu tinh phong một cái danh hiệu "Yêu giới đệ nhất hung tàn".
Dựa theo ý tứ của bác sĩ Khô, với điều kiện thân thể như Cố Giai Mính, yêu tinh gì hắn cũng nuôi dưỡng được, cho nên căn bản không cần kê đơn thuốc gì, ăn cái gì cũng lãng phí.
Nhưng mà Mặc tổng vẫn để cho đối phương kê ra một ít dược vật chỉ có yêu mới có thể dùng, đều là thiên tài địa bảo làm thành, giá cả không hề rẻ.
Thế giới này linh khí ít, linh bảo thiếu thốn, không thể giống như lúc trước đem thiên tài địa bảo làm linh khẩu cho Cố Giai Mính ăn, Mặc tổng cảm thấy ủy khuất hồ ly nhà mình, có thể bổ sung ít nào hay ít đó.
Bác sĩ Khô chỉ mở ra một chút, để hắn nếm thử hương vị là được, theo ông thấy, Cố Giai Mính ăn cái gì cũng là thô bạo thiên vật, không bằng giữ lại chữa bệnh cho yêu tinh khác.
Sau khi đối phương rời đi, Cố Giai Mính buông tay, "Tính tình ông già này vẫn không thay đổi, nói đi, làm sao anh mời ông ấy tới đây? Tôi đặc biệt tò mò. ”
Mặc tổng mỉm cười nói: "Anh đáp ứng hắn trồng một vạn cây non, hắn liền tới, còn chưa tính tiền khám bệnh. ”
Cố Giai Mính (⊙o ⊙)
"Rất đơn giản, đánh người đánh vào tâm, yêu tinh cũng như vậy, bác sĩ Khô là một cây đa đã khô, chỉ có một chút rễ sống sót, còn tu thành yêu, loại yêu tinh sống sót không dễ dàng như hắn, đều hy vọng sinh mệnh được truyền thừa."
Cố Giai Mính: "..."
Lão Mặc nhà hắn, so với hắn còn giống yêu tinh hơn!
"Lúc trước muốn nuôi thêm một đứa lại không có, sau đó liền không nghĩ tới nữa, thì đột nhiên lại có, còn là song sinh." Cố Giai Mính lắc lắc bình thuốc nhỏ bác sĩ để lại, mở nắp liếm liếm, ánh mắt khổ sở đều nheo lại, khó ăn!
Mặc tổng nhét một quả dâu tây vào miệng hắn, nhàn nhạt an ủi, "Đây là duyên phận đi, duyên phận đến là có rồi, em không phải lúc nào cũng nói nhân quả sao?"
Cố Giai Mính rảnh rỗi bắt đầu tìm hiểu: "Vậy sao anh không... Sao ngươi không ăn viên đan dược kia, nếu ngươi ăn Mặc Trạch Dương chính là ngươi sinh ra!"
Mặc tổng: "Anh ăn cũng vô dụng a. ”
Cố Giai Mính: "..."
Muốn đánh người thì làm sao bây giờ!
"Tích góp linh lực mấy năm nay cũng không đủ nuôi nhãi con, về sau tuyệt đối không cần thêm, lại sinh không chừng tôi không thể bảo trì hình người." Cố Giai Mính đã cảm nhận được bọn chúng lại bắt đầu hấp thu linh khí của hắn, cảm giác bị ép tu luyện rất mệt mỏi. Hai đứa nhỏ ngốc này cũng vậy, linh lực của bác sĩ Khô vì sao không cần, không cần, không cần, cha ngươi phải đi trồng cây, các ngươi còn không ăn một chút linh lực của lão đầu, sao lại ngốc như vậy?
Mặc tổng cười tủm tỉm dỗ dành: "Không, em còn có tám cái đuôi. ”
Cố Giai Mính: 凸( •̀_•́ )凸 đi!
Mặc Trạch Dương nhìn ba nó, lại nhìn cha nó, sau đó ôm lấy bàn tay nhỏ bé, nhíu mày nhỏ khó hiểu hỏi: "Con nói! Hai người cần phải giải thích cho con, ông nội vừa rồi là bác sĩ phải không? Tại sao ông ấy lại kiểm tra cho baba, ba có bị bệnh không? Cái gì có hai người?"
Cố Giai Mính đỏ mặt vỗ vỗ bả vai Mặc tổng, "Cái này... Anh có trách nhiệm giải thích cho đứa nhỏ! Tôi muốn đi hấp thu chút tinh hoa mặt trời!"
Nói xong liền bỏ chạy, giống như chạy trốn, tốc độ rất nhanh!
Cố Giai Mính vừa lên lầu liền nghe thấy một tiếng hồ ly của Mặc Trạch Dương kêu: "Gâu Gâu ngao ngao~~
Cố Giai Mính nâng trán, đứa nhỏ muốn điên!
Bản thân hồ ly bọn họ không thích kêu, trừ phi gặp phải thời điểm đặc biệt kích động, đặc biệt hưng phấn mới phát ra loại tiếng kêu này, hơn nữa loại hồ sữa nhỏ như Mặc Trạch Dương, muốn kêu cũng giống như chó con hừ hừ vài tiếng, tiếng kêu vừa rồi đều thuộc loại tiếng sói tru!
Cố Giai Mính tự giác "mặt già" đỏ lên, cũng ngượng ngùng gặp đứa bé.
Suy nghĩ muốn làm đại ca lâu như vậy, hiện tại giấc mộng rốt cục cũng thành hiện thực, tâm tình kích động của nhóc con Mặc Trạch Dương có thể tưởng tượng được, ở nhà tìm một vòng Cố Giai Mính, kết quả Cố Giai Mính ngượng ngùng trốn đi, Mặc Trạch Dương tìm kiếm không có kết quả liền vọt trở về phòng đồ chơi của mình, đem tất cả đồ chơi của mình đều phải sửa sang lại, để lại cho các em trai và em gái. Nó còn cần chuẩn bị một cái túi lớn hơn một chút, loại có thể đem em trai em gái nhét vào bên trong cõng đi học! Còn phải chuẩn bị một sợi dây thừng, có thể đem các em trai em gái nối lại phòng trừ đi lạc, còn có thể xếp thành xe lửa nhỏ! Nó sẽ nói với tất cả các bạn nhỏ của mình tin tốt này! Nó sẽ trở thành một người anh lớn! !
Cuối cùng ý nghĩ này quá điên rồ, Cố Giai Mính bị nhịn không nổi nhảy ra một tay ấn ngã: Hãy bình tĩnh cho ta!
Mặc Trạch Dương (′▽')
Cố Giai Mính đã không muốn phản ứng đứa nhỏ ngốc nghếch này, Mặc Trạch Dương chạy theo sau Cố Giai Mính, giơ móng vuốt nhỏ sờ mông ba nó, "Em trai và em gái ở đâu? Giấu ở chỗ này sao?"
Cố Giai Mính: "... Không, đây chỉ là thịt mà thôi, giống như thịt trên người con!"
- Ba ba, cha bảo con sờ sờ phía trước! Mặc Trạch Dương vừa đuổi theo, đã bị Cố Giai Mính nắm lấy cổ áo sau, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mông nhỏ, nghiêm mặt hù dọa nó: "Đừng náo loạn!"
Mặc Trạch Dương đương nhiên là không sợ hãi, có phải thật sự tức giận nó lập tức có thể cảm nhận được, làm đại ca hiện tại đặc biệt muốn sờ sờ em trai em gái, cho nên Mặc Trạch Dương vẫn quấn lấy Cố Giai Mính không buông, Cố Giai Mính ngượng ngùng, không thể nể mặt để cho đứa nhỏ sờ, vừa định chạy trốn, lúc này chuông cửa vang lên, Mặc Trạch Dương chỉ có thể buông tha đuổi theo Cố Giai Mính ầm ĩ, siêng năng chạy tới ấn màn hình, tiến lại gần nhìn, quay đầu lại lớn tiếng kêu: "Ba ba, tới một người không quen biết!"
Người đứng ở cửa lớn ngẩng đầu nhìn camera giám sát tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt đỏ như máu, anh khách khí hỏi: "Xin chào, Cố Giai Mính ở nhà sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top