Chương 14. Tôi sẽ đem nhãi con sinh ra

TRUYỆN DO MÉN TINI (@MenTini_01) EDIT, BETA VÀ CHỈ ĐĂNG TẠI WATTPAD, MỌI NGƯỜI LƯU Ý HÃY  Ở WATTPAD!!!

--- ---

Yến Ngọc Sơn tay run run.

Một chồng báo cáo kiểm theo chiều dọc rớt xuống sàn, Yến Ngọc Sơn khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Tích Sương sắc mặt vẫn bình đạm, phảng phất không hiểu được đối phương vừa rồi nói mấy chữ kia rốt cuộc là có ý gì.

Suy nghĩ trong đầu hắn loạn thành một mớ, nhưng lại có một tuyến trở nên rõ ràng lên, xâu lại vào buổi sáng ngày đó Hứa Tích Sương ném hộp thuốc tránh thai trong thùng rác, Hứa Tích Sương gần đây thường xuyên bực tức, vào ngày đó buổi tối khi đang ăn Hứa Tích Sương đột nhiên buồn nôn...

Mông lung giảm dần, Yến Ngọc Sơn nghe được giọng nói của Hứa Tích Sương: "Anh không cần hoài nghi, đầu tôi không có vấn đề, tôi cũng không đáng dùng loại lý do này lừa anh. Nam nhân sinh con chuyện này xác thực không thể tưởng tượng được, nhưng lại xác xác thật thật phát sinh trên người tôi."

"Nếu anh không tin, có thể gọi điện thoại hỏi bác sĩ Hứa một chút, tôi đã làm kiểm tra." Hứa Tích Sương nhìn về phía Yến Ngọc Sơn, thần sắc lãnh đạm, "Trong đầu anh nghỉ gì, tôi cũng không có quan tâm, tôi chỉ là lại đây thông báo anh một tiếng mà thôi."

"Cậu chờ đã," Yến Ngọc Sơn gian nan mà mở miệng, "Cậu chờ một chút, cậu..."

Hắn nhanh chóng cầm tệp kết quả kiểm tra lên xem một lượt, sau đó thu gọn lại, đặt ở trên bàn, miễn cưỡng khôi phục trấn định ngày thường, phảng phất đối sự tình gì đều là bộ dáng thành thạo, đối với Hứa Tích Sương: "Cậu trước ngồi xuống đã, được không?"

Hắn khẩn trương mà nhìn chằm chằm bụng nhỏ không thấy gì của Hứa Tích Sương, tuy rằng kiểu quần áo cái gì cũng thấy không rõ, nhưng Yến Ngọc Sơn vẫn là cảm thấy thập phần kỳ diệu.

Hắn vô cùng tin tưởng lời nói của Hứa Tích Sương, không biết vì cái gì hắn có một loại cảm giác chính là vận mệnh chú định*, xác định Hứa Tích Sương thật sự mang thai, mang con của hắn.

(vận mệnh chú định: vận mệnh đã được sắp đặt, có sẵn)

Hứa Tích Sương gật gật đầu, tìm một vị trí ngồi xuống, nhìn về phía Yến Ngọc Sơn, chờ đợi hắn nói tiếp.

Yến Ngọc Sơn cũng ngồi xuống theo, tuy rằng hắn mặt ngoài biểu hiện rất bình tĩnh, chỉ là hắn không ngừng nắm đôi tay vẫn để Hứa Tích Sương nhận ra nội tâm khẩn trương của hắn.

Yến Ngọc Sơn kỳ thật chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có con, hắn đã lên kế hoạch cho cuộc đời mình sẽ không có ý định kết hôn sinh con. Không riêng gì bởi vì từ khi hắn tiến vào giới giải trí liền quyết định đem tinh lực chính mình sở hữu đầu nhập đến công tác giữa, còn bởi vì hắn đối với chuyện này cũng không ham thích, trừ bỏ cùng Hứa Tích Sương có quan hệ xác thịt, hắn chưa từng cùng những người khác thân mật quá.

Nói đến cũng thật kỳ quái, từ khi cùng Hứa Tích Sương quan hệ một đêm, hắn liền có cảm giác thân thể của mình có một cổ xao động mỗi khi thấy Hứa Tích Sương, hắn cực lực khắc chế mới có thể áp xuống.

Yến Ngọc Sơn cũng không phải khối đầu gỗ, một tháng gần đây hắn phát giác mình đối Hứa Tích Sương vi diệu chiếm hữu dục cùng để ý, hắn không biết chính mình có phải hay không rung động với Hứa Tích Sương, mà không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, thăm dò rõ tàng, Hứa Tích Sương liền ném cho hắn một tin tức bất ngờ, đem hắn trực tiếp ngây ngốc.

Một cái có nhãi con

Một cái Hứa Tích Sương mang thai con của hắn.

Yến Ngọc Sơn đưa tay lên ngực tự hỏi, thời điểm hắn nghe được tin tức này, trừ bỏ khiếp sợ, hắn là vui vẻ, đó là một loại vui sướng, khắc vào trong thân thể, hắn theo bản năng muốn đem đứa nhỏ này lưu lại, muốn hắn cùng Hứa Tích Sương đợi đứa nhỏ sinh ra, chính là nhìn đến gương mặt mệt mỏi kia, hắn giống như bị người tạt cho một chậu nước lạnh.

Hứa Tích Sương không có vui vẻ.

Đúng vậy, Yến Ngọc sơn tại nội tâm nói với chính mình, hắn như thế nào lại quên Hứa Tích Sương là nam nhân, Hứa Tích Sương vốn dĩ đối bọn họ ngày đó là tránh không kịp, còn đối hắn bằng thái độ lãnh đạm, hiện tại mạc danh không thích đứa nhỏ, còn phải trải qua vất vả nan kham, Hứa Tích Sương thế nào sẽ vui vẻ?

Hứa Tích Sương đột nhiên đan chặt tay lại, tâm trạng hắn chậm rãi trầm xuống, tự hỏi hai giây, sau đó đối Hứa Tích Sương nở miệng, đánh vở bầu không khó ngượng ngùng này: "Tôi gọi cho bác sĩ Hứa hỏi một chút."

"Cậu không cần hiểu lầm, tôi không có nghi ngờ lời cậu nói." Yến Ngọc Sơn ngay sau đó giải thích, hắn khẩn trương nhìn chằm chằm biểu tình của Hứa Tích Sương, sợ chính mình chọc đến đối phương càng thêm chán ghét hắn, "Tôi chỉ là xác nhận một chút, cậu cùng đứa bé có an toang hay không, hiểu biết một chút về tình hình cụ thể của cậu, tìm chuyên gia trơn giúp, sau đó lại cùng thương lượng với cậu, được không?"

Tuy rằng Hứa Tích Sương cũng không để ý thái độ của Yến Ngọc Sơn, nhưng là cậu không thể không nói, Yến Ngọc Sơn phẩn ứng như vậy thực sự tăng hảo cảm, làm cậu cảm thấy thả lỏng

Vì thế sắc mặt Hứa Tích Sương tốt hơn một chút, cậu thay đổi tư thế ngồi, đối với Yến Ngọc Sơn gật gật đầu nói: "Được."

Yến Ngọc Sơn như được đại xá, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, vội vàng lấy ra điện thoại ra, gọi cho bác sĩ Hứa, hướng bác sĩ Hứa dò hỏi tình huống.

Bác sĩ Hứa y đức cùng y phẩm đều phi thường có bảo đảm, đối mặt Yến Ngọc Sơn dò hỏi, hắn ngay từ đầu cực lực phủ nhận, không lộ ra một chút tin tức của Hứa Tích Sương.

Nhưng là nghe được âm thanh của Hứa Tích Sương từ điện thoại của Yến Ngọc Sơn, xác nhận Hứa Tích Sương muốn đem tình huống của bản thân nói cho Yến Ngọc Sơn, lúc này mới chậm rãi nói toàn bộ tình huống của Hứa Tích Sương cho Yến Ngọc Sơn, hơn nữa còn rất nghiêm túc, thân thể Hứa Tích Sương hiện tại rất không tốt, không thể sinh non, hơn nữa tỉ lệ nguy hiểm khi sinh rất cao, cần bảo dưỡng thân thể thật tốt, nếu không tỉ lệ tử vong sẽ rất cao.

Thần sắc Yến Ngọc Sơn trở nên ngày càng ngưng trọng, cuối cùng hắn trầm mặt như nước mà buông điện thoại xuống, nếu nhìn kỹ là có thể phát hiện hai tay của hắn có một chút run rẩy.

Yến Ngọc Sơn hít sâu một hơi, hắn đem đôi tay buông mặt bàn, đối diện Hứa Tích Sương nghiêm túc mà nói: "Thực xin lỗi."

Hứa Tích Sương không nói chuyện.

Yến Ngọc Sơn cười khổ một chút, hắn biết một câu thực xin lỗi không đủ để bù đắp sai lầm hắn phạm phải, trừ bỏ thực xin lỗi, hắn cũng không nghĩ ra được cái gì nữa, dù hắn làm gì đi chăng nữa Húa Tích Sương sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho hắn, Hứa Tích Sương cũng không nên tha thứ hắn, hắn không xứng.

Hắn cảm thấy vô pháp ức chế khó chịu, xúc động mà đứng lên, đối với Hứa Tích Sương nói: "Xin lỗi, tôi đi ra trước ban công rít điếu thuốc, được không?"

Hứa Tích Sương gật đầu.

Hắn biết chính mình phải để Yến Ngọc Sơn thời gian bình tĩnh, để một người chấp nhận được chuyện này có một ít khó khăn, Yến Ngọc Sơn không có rống to kêu to, không có hoài nghi cậu, cũng không có mắng cậu bệnh tâm thần, càng không có trốn tránh trách nhiệm, đã là biểu hiệnt ốt nhất rồi.

Yến Ngọc Sơn đứng dậy, đi tới ban công, đóng lại cửa kính, lẳng lặng mà đứng ở ban công hút thuốc.

Yến Ngọc Sơn nhả từng ngụm khói nhỏ để giảm bớt căng thẳng trong lòng như mọi khi, nhưng lần này hắn thật sự là nhịn không được.

Hắn nhìn khói sương mờ ảo, không có hút, suy nghĩ đi theo kéo xa. Hắn biết sinh con đối với nữ nhân cũng là tới quỷ môn quan, hắn đoán chắc nam nhân sinh con cũng nhất định sẽ không nhẹ nhàng, nhưng hắn không nghĩ tới chính là, Hứa Tích Sương tình huống cư nhiên sẽ như vậy nghiêm trọng.

Hắn hiện tại vô cùng vô tận nghĩ mà sợ, phi thường hối hận chính mình lúc trước vì cái gì phải đi sai phòng của Hứa Tích Sương, làm Hứa Tích Sương mang thai con của hắn.

Hứa Tích Sương nếu là thật sự bởi vì đứa nhỏ này mà chết, hắn phải làm sao bây giờ? Hứa Tích Sương tuổi còn trẻ như vậy, tiền đồ cungx rất tốt, không nên vì sinh con của hắn mà ngưng lại.

Yến Ngọc Sơn đấm một quyền vào tường, hắn cảm thấy đau đớn, nhưng là này không đủ để phát tiết hối hận trong lòng hắn. Vài giây sau, Yến Ngọc Sơn thu hồi nắm tay phiếm hồng, đứng yên giơ tay bưng kín mặt.

Hắn thật là...

Yến Ngọc Sơn tự phỉ nhổ mình bên ngoài, Hứa Tích Sương ở trong cũng ở trầm mặc mà nghĩ ngợi trong lòng.

Hứa Tích Sương tưởng thực minh bạch, nguyên thân vì cái gì mà phải chạy, cái gì cũng không có nói cho Yến Ngọc Sơn, nhưng cậu thì không thể chạy, cậu liền phải phản tới, cậu liền phải nói cho Yến Ngọc Sơn.

Dựa vào cái gì cậu một mình vất vả, mà Yến Ngọc Sơn chỉ cần đợi sau khi cậu chết, từ bệnh viện tiếp nhận nhãi con liền xong việc?

Muốn khổ thì cùng nhau khổ, dù sao đứa nhỏ này cũng là của Yến Ngọc Sơn, hắn không ra lực dựa vào cái gì ôm hài tử?

Ban công cửa kính mở ra, Hứa Tích Sương quay đầu, thấy được Yến Ngọc Sơn trở lại vào bên trong. Cậu không ngửi được yên vị trên người Yến Ngọc Sơn, xem ra đối phương trừu đến không nhiều lắm, thời gian như vậy đoản, có lẽ Yến Ngọc Sơn căn bản là không trừu, chỉ là yêu cầu bình tĩnh thôi.

Hứa Tích Sương chờ Yến Ngọc Sơn ngồi xuống lúc sau, dẫn đầu mở miệng nói: "Tôi sẽ đem đứa nhỏ này sinh ra."

Yến Ngọc Sơn gật đầu: "Được."

Trừ bỏ đem hài tử sinh ra, bọn họ cũng không có biện pháp khác

Hứa Tích Sương ngay sau đó tiếp tục nói: "Nếu tôi sinh xong mà vẫn còn sống, như vậy đứa nhỏ này liền để tôi dưỡng, cùng anh không có một chút ít quan hệ, anh không được thấy nó, không thể cùng nó có bất luận tiếp xúc gì, tôi cũng không cần anh cấp phí nuôi dưỡng."

Tuy rằng Hứa Tích Sương biết chính mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng cậu vẫn là nhịn không được tưởng, lỡ như cốt truyện bị đánh vỡ thì sao? Cậu vất vả mang thai 9 tháng 10 ngày sinh hạ nhãi con, cậu đương nhiên muốn chính mình dưỡng, đến nỗi Yến Ngọc Sơn, để Yến Ngọc Sơn cùng Trì Tư Nguyên tương thân tương ái đi, cậu mới không đem nhãi con cho bọn họ.

Yến Ngọc Sơn há miệng thở dốc, hắn vốn dĩ muốn tranh thủ, nhưng là hắn hiện tại lòng tràn đầy áy náy, chỉ có thể ấn xuống tâm tư, gật đầu nói: "Được."

Chờ hài tử sinh ra, Hứa Tích Sương cũng bình an không có việc gì, hắn lại tranh thủ cũng không muộn.

(Editor: "tranh thủ" ở đây là tranh thu cua vợ ý mà :>>>)

Hứa Tích Sương thật ra không nghĩ tới Yến Ngọc Sơn dễ nói chuyện như vậy, hắn kinh ngạc một cái chớp mắt, sau đó tiếp tục nói: "Nếu tôi chết, như vậy đứa nhỏ này liền giao cho anh nuôi nấng. Tôi chỉ có một yêu cầu, anh đừng để đứa nhỏ này biết, nó là từ một người nam nhân sinh ra, cũng không cần nói cho nó biết ai là người sinh nó... Papa là ai, coi như không có tôi."

Hứa Tích Sương nghĩ như thế nào liền nói nấy, tuy rằng cậu ngay từ đầu không nghĩ muốn đứa nhỏ này, nhưng là đứa nhỏ này nếu nhất định phải tới đến trên thế giới này, cậu đương nhiên hy vọng nó có thể bình an, vui sướng, khỏe mạnh lớn lên.

Liền để nhãi con không biết cậu, không biết nó là do cậu sinh, để đứa nhỏ này vừa sinh ra liền đem Trì Tư Nguyên cùng Yến Ngọc Sơn coi như người nhà, sau đó giống trong tiểu thuyết như vậy trở thành một nhà hạnh phúc, như vậy liền rất tốt.

Yến Ngọc Sơn sau khi nghe Hứa Tích Sương nói, nhăn mi lại thật sâu, hắn rất muốn nói lại, nhưng cuối cùng vẫn là áp chế nhịn xuống, miễn cưỡng phát ra một cái âm tiết: "Được."

Yến Ngọc Sơn tưởng, nếu Hứa Tích Sương thật sự đã xảy ra ngoài ý muốn, hắn nhất định sẽ nuôi đứa nhỏ thật tốt, nhưng hắn sẽ không nghe Hứa Tích Sương, sẽ không để hài tử quên Hứa Tích Sương là papa của nó.

Hắn sẽ để đứa nhỏ biết, nó là ai sinh ra, papa vì mang thai ăn nhiều khổ, bị nhiều tội, cuối cùng còn trả giá bằng sinh mệnh.

Hứa Tích Sương không nên bị quên.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top