2.0

Một ngôi nhà từng có hai bóng người, giờ đây chỉ còn một. Lý do, chỉ gói gọn trong hai chữ:Chia Tay. Quay lại khoảng thời gian ấy, nơi hạnh phúc từng tràn ngập trong từng góc nhỏ của ngôi nhà, giờ đây chỉ còn lại những ký ức nhạt nhòa. Một buổi chiều mưa đã thay đổi tất cả, khi những giọt nước rơi tí tách ngoài hiên như hòa cùng cảm xúc của Quang Anh, người con trai đang háo hức chuẩn bị kỷ niệm hai năm yêu nhau.
Trong căn bếp nhỏ, Quang Anh tỉ mỉ trang trí từng chi tiết, từng món ăn, từng ngọn nến, mong muốn mang lại niềm vui bất ngờ cho Đức Duy. Nhưng khi nhận ra thiếu chiếc bánh kem đã đặt trước, cậu không ngần ngại chạy vội ra ngoài giữa cơn mưa nặng hạt, mang theo chiếc dù và trái tim đầy mong chờ.
Khi đến tiệm bánh, cậu đứng chờ, lòng tràn ngập những tưởng tượng về nụ cười của Đức Duy khi thấy sự chuẩn bị chu đáo. Nhưng đúng lúc ấy, ánh mắt Quang Anh bất giác dừng lại ở một góc quán. Một bóng hình quen thuộc hiện ra, cùng với một người con gái khác. Họ tay trong tay, ánh mắt trao nhau những tia sáng ấm áp, như thể cả thế giới chỉ còn lại hai người họ.
Tim Quang Anh như thắt lại. Cảm giác ngỡ ngàng, đau đớn lan tỏa, lấn át cả tiếng mưa rơi và sự ồn ào trong quán. Một giây trước, cậu còn là người háo hức chuẩn bị một ngày kỷ niệm; một giây sau, cậu chỉ là kẻ đứng bên lề, chứng kiến người mình yêu thương đã bước sang một con đường khác.
Cô nhân viên gọi tên cậu, đưa chiếc bánh đã chuẩn bị sẵn. Nhưng bàn tay run rẩy của Quang Anh chỉ biết nhận lấy chiếc hộp, trong khi trái tim đã vỡ vụn. Cậu quay lưng bước ra ngoài, để lại ánh sáng ấm áp của tiệm bánh và những kỷ niệm đẹp đẽ từng thuộc về hai người.
Ngoài trời, cơn mưa vẫn rơi nặng hạt hơn bao giờ hết, nhưng không lạnh bằng cơn mưa trong lòng Quang Anh. Về đến nhà, cậu đóng sầm cửa lại, ngồi gục xuống sàn mà khóc to như một đứa trẻ. Chiếc bánh kem nằm bẹp xuống đất, làm rơi ra hai chiếc nến với dòng chữ: "Kỷ niệm 2 năm yêu nhau - Duy và Anh."
Khi ngoài trời tạnh mưa, cũng là lúc Quang Anh ngừng khóc. Cậu đứng dậy, dọn dẹp chiếc bánh kem, tắm rửa, rồi nằm trên giường với đôi mắt sưng húp. Đúng lúc ấy, đồng hồ chỉ 9 giờ, tiếng mở cửa vang lên. Đức Duy trở về, gọi lớn:
"Anh ơi, em về rồi!"
Không một lời đáp lại, căn nhà tối om khiến Duy nghĩ rằng Quang Anh đã ngủ. Nhưng khi bước vào bếp, nhìn thấy đồ ăn nguội lạnh và căn bếp lộn xộn, cậu mới nhận ra điều gì đó không ổn. Duy lặng lẽ dọn dẹp, rồi lên lầu, định xin lỗi Quang Anh vì về trễ. Nhưng khi nằm xuống giường, cậu bị Quang Anh đẩy ra. Không hiểu chuyện gì xảy ra, Duy quay lưng lại, chìm vào giấc ngủ, không hề biết rằng sáng mai, họ sẽ trở thành những người xa lạ.
Sáng hôm sau, ánh nắng len lỏi qua khung cửa sổ khiến Quang Anh tỉnh dậy. Cậu đã dọn sẵn đồ vào vali, chuẩn bị rời đi. Khi Duy thức giấc, nhìn thấy Quang Anh ngồi trên sofa, cậu hỏi:
"Sao mắt anh sưng thế?"
Quang Anh khẽ đáp:
"Không có gì, chắc do đau mắt thôi."
Cậu mời Duy ngồi xuống, rồi nói:
"Anh có chuyện quan trọng muốn nói. Duy à, mình chia tay nhé."
Duy hoảng hốt, lớn tiếng:
"Sao lại chia tay? Em đã làm gì sai? Nếu có, em xin lỗi, đừng chia tay mà."
Quang Anh chỉ lặng lẽ kéo vali rời đi, để lại câu nói cuối cùng:
"Em nên suy nghĩ lại những gì em đã làm. Kỷ niệm 2 năm yêu nhau mà em còn không nhớ, thì liệu chúng ta có đáng để tiếp tục không?"
Hai năm trôi qua, cả hai không còn liên lạc. Một ngày nọ, Duy quay lại căn nhà cũ để dọn đồ. Trong lúc thu dọn, cậu tìm thấy chiếc áo hoodie mà Quang Anh yêu thích. Sau nhiều do dự, Duy quyết định gọi điện cho Quang Anh để trả lại.
Khi Quang Anh đến, họ chỉ trao đổi vài lời khách sáo. Ánh mắt chạm nhau, nhưng không ai nói thêm điều gì. Quang Anh rời đi, để lại Duy ngồi một mình trong căn nhà trống, nhớ lại những kỷ niệm cũ.
Sau khi Quang Anh rời khỏi căn nhà, Đức Duy ngồi lặng trên ghế sofa, ánh mắt dõi theo bóng dáng quen thuộc khuất xa. Trong tay cậu là chiếc áo hoodie mà Quang Anh từng yêu thích, vẫn còn thoảng mùi hương nhàn nhạt của người cũ.
Thời gian trôi qua, căn nhà dần trở nên trống rỗng. Đức Duy chuyển đi, để lại mọi kỷ niệm phía sau. Nhưng có những điều, dù cố gắng đến đâu, vẫn không thể lãng quên.
Một ngày nọ, khi đang dọn dẹp đồ đạc, Duy vô tình tìm thấy chiếc hộp nhỏ mà Quang Anh từng giữ. Trong đó là những món đồ kỷ niệm: một chiếc vé xem phim, một bức ảnh cũ, và một mẩu giấy nhỏ với dòng chữ nguệch ngoạc:
"Duy à, cảm ơn vì đã đến bên anh. Anh mong rằng dù thế nào, chúng ta cũng sẽ mãi hạnh phúc, dù có thể không phải bên nhau."
Đọc đến đây, Duy khẽ mỉm cười, nhưng trong lòng là một nỗi đau âm ỉ. Cậu gấp tờ giấy lại, đặt vào chiếc hộp, rồi cẩn thận cất đi.
Ngoài trời, nắng vẫn rực rỡ, nhưng trong lòng Đức Duy, những ký ức về Quang Anh mãi là một khoảng trời u buồn. Cậu biết rằng mình đã đánh mất điều quý giá nhất, và có lẽ, cả đời này sẽ không thể tìm lại được.
Ở một nơi khác, Quang Anh cũng đang bước đi trên con đường mới, mang theo những ký ức cũ. Cậu không trách Duy, nhưng cũng không còn hy vọng vào việc quay lại. Cuộc sống tiếp tục, như dòng chảy không ngừng nghỉ, cuốn trôi mọi niềm vui và nỗi buồn, để lại những dấu vết mờ nhạt của một tình yêu từng rất đẹp.
Cả hai sống tiếp cuộc đời của mình, không ai liên lạc lại với ai. Nhưng trong những khoảnh khắc lặng lẽ nhất, khi một bài hát quen thuộc vang lên hay khi cơn mưa bất chợt rơi xuống, họ đều nhớ về nhau - không phải với sự giận dữ hay tiếc nuối, mà chỉ đơn giản là một nỗi buồn lặng lẽ, nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua.
Và thế là, câu chuyện của họ kết thúc - không có hồi tụ, không có hy vọng, chỉ còn lại những ký ức đã phai màu.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #caprhy