#3

"Chính bản thân chị cũng không biết mình đối với Chou Tzuyu rốt cuộc là cảm giác gì...

Chỉ là cảm giác trong lòng không an tâm, lại có điểm nhói nhói khi suy nghĩ là em chỉ nói đùa."

Lạc thật rồi?

Sana nhìn bốn bề xung quanh chỉ toàn là cỏ cây, rồi lại nhìn về phía Chou Tzuyu - người đang cố sức dùng cái la bàn trên điện thoại để tìm đường (mà thực ra chẳng có tác dụng gì.)

Nếu hỏi chị có đang sợ không? Trả lời là không thì chắc chắn là nói dối. Tiếp giáp với khu vườn của ông Dahyun là một rừng cam khá to, chị khá chắc cái song sắt vừa nãy mà hai người chèo qua là ranh giới địa phận rồi.

Cứ đinh ninh là vườn cam nhỏ nên cả chị và Tzuyu đều không để ý mà cứ đi tiếp đi tiếp... Đến khi phát hiện ra thì cũng quá muộn, tìm đường ra ai ngờ lại càng vào sâu hơn. Cứ như vậy, bây giờ đã là xế chiều. Trời càng tối, chị lại thêm vạn phần run sợ.

"Chou Tzuyu, chúng mình phải làm như nào đây?"

À đúng rồi, gọi điện thoại cầu cứu thì sao? Chị bỗng thấy có chút tia hi vọng len lỏi, rút điện thoại ra và...

"Ở đây không có sóng đâu ạ."

"Đúng nhỉ."

"Trời sắp rối rồi, và em nghĩ mình không thể nào ra ngoài trong ngày hôm nay được đâu. Tranh thủ lúc còn thấy đường, mình nên tìm chỗ nào trú qua đêm trước đã."

Nắm lấy tay Sana một cách tự nhiên nhất, em đã ngăn không cho bản thân mình hú hét hay nhảy cẫng lên vì sung sướng. Ước mơ từ lâu của em... nay đã trở thành hiện thực rồi! Sau đó, Tzuyu mau chóng kéo chị đi.

Sana bỗng cảm thấy thật kì lạ, một người em thường ngày nhiều nhất cũng chỉ nói được hai ba câu, hôm nay lại nắm lấy thế chủ động. Tim cũng lại bất giác hẫng thêm một nhịp nữa rồi, trái tim chẳng nói dối bao giờ, chị so với dáng vẻ hàng ngày của em thì lại thích thế này hơn rất nhiều.

Hai người đã đi một quãng dài, nhưng tuyệt nhiên chẳng ai nói một lời nào. Tuy nhiên, bầu không khí không vì thế mà trở nên gượng gạo, trái lại, cả hai đều cảm thấy trong lòng hơi hưng phấn, khẩn trương một chút.

Có thời gian ở bên người mình thích nhiều hơn mà. Đối với Chou Tzuyu, chỉ cần im im lặng lặng ở bên đối phương, vậy là đã đủ rồi.

Nhìn lên cái bầu trời xế chiều càng ngày càng tối âm u, Chou Tzuyu thật sự thật sự quan ngại sâu sắc, ít nhất cũng phải tìm thấy một chỗ trú trước khi trời mưa, nếu không dầm mưa sẽ bị cảm mất. Khổ nỗi... đang nắm tay Sana nên em chẳng thể tập trung nhìn đường được.

May mắn làm sao, ngay lúc này, tầm mắt em lại hướng về một căn nhà gỗ nho nhỏ, ông trời đúng là quá ưu tiên cho em rồi.

"Chị Sana, cái kia... Phía trước có một căn nhà gỗ, chúng mình có thể vào đấy trú qua đêm."

Mang theo tâm thế vui mừng, hai người từ từ tiến đến vị trí của căn nhà gỗ nằm ở phía xa xa, tuy trông cũ nhưng lại không bám bụi. Chắc chỉ là chòi nghỉ chân của kiểm lâm nên bên trong ngoại trừ bộ bàn ghế gỗ được đặt chính giữa ra thì cũng chẳng còn gì.

"Không tệ." - Sana nhìn qua một lượt thầm cảm thán trong lúc Chou Tzuyu đang đặt những túi đồ của mình xuống đất.

"Ừm, đúng là gặp may. Chờ đến sáng mai, trời quang mây tạnh, nhất định chúng ta có thể tìm được đường về."

Sau câu nói của Tzuyu, không gian lại chìm vào im lặng. Cũng phải thôi, cả hai đang bận rộn để che giấu đi tiếng nhịp tim đang đập mãnh liệt, hay khuôn mặt đang ửng đỏ vì ngại ngùng.

Trời càng ngày càng âm u hơn, Chou Tzuyu bỗng chợt nhớ ra cái bản tin dự báo thời tiết ngày hôm qua. Người ta nói ở vùng này đêm nay sẽ có mưa to. Em khá lo lắng, vì bản thân rất sợ tiếng sấm. Tí nữa nếu mưa to, em sợ em sẽ giật mình mà mất hết hình tượng lạnh lùng mất trời ơi.

Nên Chou Tzuyu lúc này một thân thầm cầu nguyện cho bản tin hôm qua là sai sự thật.

Nhưng đương nhiên, ông trời đâu có chiều lòng một ai~

Tách tách... Tiếng mưa rơi xoá đi cái không khí quỷ dị ban nãy, Minatozaki Sana thầm cảm ơn thần mưa, bởi bản thân chị vốn là một người người hoạt ngôn, nói cũng nhiều không kém gì Dahyun, vậy mà giờ lại im bặt, không thể cất lên một lời nào.

Về phần Chou Tzuyu, thường ngày em cực kì ít nói, em cảm thấy hôm nay mình đã nói quá khả năng cho phép rồi. Nhưng thà chịu cái không khí ban nãy còn hơn là nghe thấy tiếng sấm đáng sợ kia.

Ngược lại, em nhìn thấy Sana khuôn mặt cũng từ từ giãn ra, chắc chị cảm thấy thoải mái hơn khi cả không gian được lấp đầy bằng tiếng mưa như vậy.

Nói một cách đau lòng thì hai người chẳng có chuyện gì để giải bày với nhau cả. Nói chuyện với nhau không nhiều, tiếp xúc cũng chỉ là vừa phải, vậy mà cớ sao Sana lại luôn cảm thấy tim mình hẫng một nhịp khi ở gần Chou Tzuyu.

Có cho kẹo chị cũng không tin là mình lại thích Chou Tzuyu.

"Chou Tzuyu, chị đói."

Sana vỗ vỗ vai Tzuyu khi em đang run rẩy ôm chặt con gấu bông vừa lấy từ trong cặp ra. Thật ra cũng đã phát giác được chuyện Chou Tzuyu sợ sấm từ nãy, nhưng lại không nói ra, vì theo tính cách của em, chắc cũng không muốn bị người khác phát hiện ra chuyện này.

Đúng vậy, Chou Tzuyu không muốn một người nào khác biết được tật này của mình, đặc biệt là với người mình thích - Minatozaki Sana. Em quay người lại nhìn Sana, vội hắng giọng, sau đó nói thỏ thẻ.

"Em ôm gấu bông không phải là vì sợ sấm đâu, chỉ là em thấy lạnh thôi."

Câu này chẳng khác gì là khẳng định cho ý nghĩ của Sana đi, chị bật cười sau đó nói: "Em nói như nào liền chính là như thế!". Chị cũng không muốn chọc tức cô bé này đâu~

(T/N: Chou Tzuyu là công nhaaa ^^)

"À đúng rồi, chị Sana đói rồi nhỉ. Em thật ra không có nhiều đồ lắm, đợi em một chút nhé."

Chou Tzuyu lục lọi cái cặp của mình, lấy ra một đống bánh kẹo, chìa ra trước mặt Sana.

Chờ đã, loại kẹo, loại bánh này chẳng phải đều là loại Sana thích nhất sao? Ngay cả Sana cũng nghĩ chẳng có sự trùng hợp nào đến như thế.

"Uây, toàn là thứ chị thích cả. Sao lại có loại chuyện trùng hợp vậy cơ chứ?"

"Còn không phải là em mang đi để lấy lòng chị sao?"

Từ từ đã... Hình như trong lời nói của em có chút gì đó sai sai. Đến khi Chou Tzuyu phát hiện ra thì đã quá muộn, ý nghĩ đã hoá thành lời. Mà những lời này lại gọn ghẽ chui vào tai của chị.

Không khí lúc này lại trở nên giống ban nãy, chỉ có tiếng mưa, thậm chí còn thêm vài phần ngượng ngùng hơn. Chou Tzuyu nghĩ thầm mình chắc chắn tiêu rồi, một lúc lại len lén nhìn vẻ mặt của người kia. Minatozaki Sana lúc này cầm một đống bánh kẹo trên tay, bóc vỏ, ăn, bóc vỏ, ăn... Suy nghĩ như đã bay đến tận phương trời nào.

Chỉ là, Sana không biết phải đáp lại câu nói đó thế nào, biết đâu chỉ là em nói đùa, biết đâu tình cảm mà em muốn nói chỉ là giữa đồng nghiệp với đồng nghiệp. Chính bản thân chị cũng không biết mình đối với Chou Tzuyu rốt cuộc là cảm giác gì...

Chỉ là cảm giác trong lòng không an tâm, lại có điểm nhói nhói khi suy nghĩ là em chỉ nói đùa. Sana hình như đã hiểu ra điều gì đó... nhưng ý nghĩ muốn đánh trống lảng lại vượt lên.

"Aha, em cũng dẻo miệng ghê đấy. Được thôi, từ nay có chuyện gì khó ở công ty... cứ bảo chị là được."

Chỉ khi đến một lúc, Chou Tzuyu thấy mình đã chịu đựng quá đủ. Dù gì lời cũng đã nói, không còn gì để mất, chi bằng cứ nói ra luôn... đối với chuyện này cần phải dứt khoát thì mới được. Em không muốn lơ đi chuyện này, bởi chắc chắn lần sau hai người gặp gỡ nhau sẽ là trong tâm thế khó xử.

"Sana, em thích chị."

Một câu nói thành công đánh thức cõi lòng đang tìm kiếm câu trả lời của Sana.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top