Mười đồng (3)
.
Không đến hai tuần, cả người cô chủ quán mặt than đó từ trên xuống dưới “chim cò đổi tông”, đi theo xì-tai thiếu nữ toàn một màu hồng.
Dây móc điện thoại, xâu chuỗi kèm chiếc chuông nhỏ màu hồng; Móc khóa, chủ thỏ màu hồng kèm dây ruy băng; vỏ bọc điện thoại mang hình Hello Kitty có viền ren.
Mỗi khi cô chủ quán cao ráo, tiêu soái nướng thịt dê xiên que, trên thắt lưng lại treo lủng lẳng cái móc khóa màu hồng đó với chum chìa khóa, rồi móc ra chiếc điện thoại có gắn dây móc điện thoại với xâu chuỗi kèm cái chuông nhỏ màu hồng leng keng để gọi điện thoại, là những thực khách ngồi sau lưng cô chủ quán lại cười muốn sặc.
Duy chỉ có người tặng quà và người nhận quà đều không màng đến chuyện những món trang sức này có phù hợp với người dùng không, vẫn cứ như thường lệ mỗi đêm khuya sau khi dọn dẹp hàng quán, hai người ngồi đối mặt nhau, ăn uống ngon lành.
“Em, em chủ quán ơi, thịt nướng của em quả thật ngon quá đi mất… Rốt cuộc là làm như thế nào vậy!”
Sa Hạ ăn đến miệng bám đầy mỡ, nhìn sang cô chủ quán với ánh mắt tràn đầy sự thán phục lẫn sùng bái.
Tử Du ngậm điếu thuốc, trong tay đang nghịch móc điện thoại của mình, nói:
“Có bí quyết đấy, phải dùng sốt đặc biệt để ướp đấy.”
Nàng nửa hiểu nửa không hiểu gật gù lia lịa, rồi hỏi tiếp:
“Vậy bí quyết đó làm như thế nào vậy?”
Tử Du hút thuốc mà không trả lời.
“Sao em không nói gì vậy.”
"Chị muốn biết bí quyết đó làm thế nào hả?"
"Vâng!"
“Vậy chốc nữa chị đừng về, mà theo tôi về nhà.”
“Hả?”
"Chốc nữa tôi sẽ ướp thịt trước mặt chị một lần, thì chị sẽ biết cách làm đó thôi."
Sa Hạ gật đầu lia lịa như giã tỏi, nhưng được một chốc lại không nói gì thêm, hồi lâu mới vò lấy cái xiên que, nói ấp úng:
“Thế thì… Tôi phải gọi điện thoại cho ông anh cái đã.”
“Khuya vậy mới về, đi ra ngoài bày hàng bán, anh của chị chắc cũng lo lắng. Cả đêm mà chị không về, chắc càng lo hơn nhỉ?”
Tử Du nói.
Sa Hạ cười mừng rơn, tay ôm cái điện thoại chạy sang một bên gọi điện thoại. Năm phút sau, mặt mày hớn hở chạy tới:
“Anh tôi đồng ý rồi, vậy thì tối nay tôi phải làm phiền em chủ quán rồi.”
Cô chủ quán nói:
“Cho dù chị không đi, thì tôi có cướp cũng cướp chị về.”
Đêm hôm đó, Sa Hạ xách theo túi xách nhái LV, một túi đồ bước vào nhà của cô chủ quán, theo Tử Du hì hục bận bịu cả ba tiếng đồng hồ, mới ướp hết số thịt mười mấy cân đó, rồi chia ra từng loại thịt cho vào từng chiếc thau riêng.
Nhìn bên ngoài, trời đã tờ mờ sáng, nhưng nàng đã hì hục phụ giúp ba tiếng đồng hồ rồi mà lại chẳng buồn ngủ chút nào, trong lòng lại rất phấn khởi nữa là đằng khác.
Bởi vì nàng có thể đích thân tham gia vào quá trình chế biến ra những xiên thịt thơm ngon đó, quả là tuyệt thật.
Nhà Tử Du không lớn, hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp, một nhà vệ sinh. Nhưng do bếp quá nhỏ, trong số hai phòng ngủ, có một phòng nhỏ hơn, lại âm u, nên được cô tận dụng làm nơi ướp thịt, thậm chí sau khi ướp thịt xong, xiên thịt vào que cũng ở căn phòng đó.
Xem ra, cô và nàng chỉ có thể ngủ trên chiếc giường ở phòng ngủ. Nhưng cũng may giường của nhà cô là giường đôi, hai người ngủ cũng không quá chật chội.
Nhưng có lẽ vì mệt quá, Sa Hạ vừa ngả lưng lên giường là ngủ thiếp đi. Tử Du nhìn chằm chằm nàng mấy lượt, rồi cũng nhắm mắt nằm ngủ.
Ngày thường, nàng được dạy bảo kỹ càng, con nhà gia giáo, nên chiếc đồng hồ sinh học trong người nàng được rèn luyện từ đó.
Cho dù mỗi đêm ngủ khuya đến mấy, đảm bảo mỗi sáng đúng 8 giờ sẽ thức giấc một lần, sau đó có ngủ tiếp thì ngủ.
Hôm nay, sau khi chợt tỉnh dậy, Sa Hạ ngạc nhiên phát hiện không biết chuyện gì mà trong mấy tiếng đồng hồ đi ngủ đó, mình đã lăn vào lòng của Tử Du.
Mặt nàng đỏ bừng lên, liền đẩy cô ra, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Vì không còn cách nào khác, nàng mắc vệ sinh.
Kết quả sau khi đợi nàng ta giải quyết sinh lý xong, đi từ trong nhà vệ sinh ra, mới phát hiện bốn năm anh chàng phục vụ trong quán thịt nướng của cô chủ quán nhỏ tuổi cũng đã có mặt.
Sau khi hỏi thăm mới biết, thì ra họ đến đây để phụ xiên những thớ thịt đã ướp xong đêm qua vào từng que.
“Ủa? Chị hôm qua ngủ ở chỗ cô chủ hả?”
Anh chàng phục vụ A hỏi.
“Không ngờ, mối quan hệ giữa chị và cô chủ lại khăng khít như vậy.”
Anh chàng phục vụ B bụm miệng cười:
“Nếu như không khăng khít thì mấy thứ linh tinh làm bằng thủ công trên người cô chủ là ai làm ra đây?”
Sa Hạ vội nói:
“Hôm qua bởi vì mệt quá, cho nên mới xin ngủ nhờ ở chỗ chủ quán.”
Anh chàng phục vụ C gật gù nói:
“Tôi cũng nghĩ vậy, nếu như nói cô chủ dẫn chị về chỉ cách ướp thịt, chắc tụi này tức chết.”
Nàng thót tim, nhưng sắc mặt vẫn không đổi:
“Sao lại nói vậy?”
Anh chàng phục vụ D cười nói:
“Ai mà không biết, cô chủ nhỏ là nhờ tuyệt chiêu ướp thịt mới đông khách đến như vậy. Tụi tôi làm thuê cho cô chủ ba năm rồi, cô chẳng hé lộ chút bí quyết nào. Nhưng cô ta từng nói, cái nghề ướp thịt này, cô ta chỉ tiết lộ với người vợ tương lai của mình mà thôi!”
Sa Hạ nghe xong, cả người đỏ bừng từ tai đến gót chân.
***
Quán thịt nướng của cô chủ quán sở dĩ đông khách như vậy, là bởi vì trước khi nướng thịt phải ướp thịt với nước sốt được pha theo công thức bí truyền đến mấy tiếng lận, sau đó lại dùng phương pháp nướng đặc biệt, mới cho ra được món ngon nổi tiếng gần xa.
Thịt nướng của cô, không chỉ là tầng lớp bình dân thích ăn, ngay cả những người có tiền, cũng hay lái xe đến để thưởng thức.
Phải công nhận bọn nhà giàu này cũng kỳ lạ thật, không hề chê quán lề đường của cô vừa nhỏ, vừa dơ vừa lộn xộn, mà còn lái thẳng những chiếc xe hơi sang trọng cao cấp đến ăn, ngồi trên những chiếc ghế xập xệ, tựa vào những chiếc bàn đầy mỡ, mỗi lần gọi là gọi cả đống thịt nướng, ăn vậy mà đã thèm.
Giới nhà giàu cũng không rộng lớn lắm, họ đều quen biết lẫn nhau, mấy người này quảng cáo, đồn thổi là ai cũng biết chỗ này có món ngon, nên cả những khuôn mặt hay xuất hiện trên ti vi đều thường xuyên có mặt ở quán thịt nướng cả.
Những người xung quanh cũng bắt đầu quen dần, lúc đầu nhìn họ như những con phượng hoàng cao quý, riết rồi bây giờ nhìn họ cũng chẳng qua chỉ là một đàn chim sẻ ham ăn mà thôi.
Mà trong đàn chim sẻ ham ăn này, con chim sẻ ham ăn nhất lại chính là thiếu gia của một gia tộc có tiếng trong ngành kinh doanh thực phẩm ở mảnh đất này.
Con trai lớn của gia tộc có tiếng này từ nhỏ là được ăn đủ thứ món ngon vật lạ trên đời, miệng anh này kén ăn và sành ăn vô cùng.
Sau khi lớn lên, anh tiếp quản công ty kinh doanh thực phẩm của cha, làm ăn ngày càng phất lên, từ những quán ăn gia đình lịch sử ấm cúng đến những thực phẩm đóng hộp rẻ tiền tiện lợi, đều sản xuất kinh doanh cả. CEO của công ty kinh doanh thực phẩm này, sau một lần ăn được thịt nướng của cô chủ quán đã say mê và yêu thích nơi này, mỗi lần đến đều múa mồm khoa mép, năn nỉ ỉ ôi để thuyết phục Tử Du bán lại công thức bí quyết ướp thịt đó, sau đó sẽ do công ty của hắn ta sản xuất.
Đương nhiên là Tử Du không đồng ý, vì bí quyết ướp thịt này của cô còn phải dạy cho vợ mình nữa mà.
Nhưng mà gần đây không biết như thế nào mà vị CEO này đã lâu không xuất hiện, khiến Tử Du vào những lúc rảnh rỗi hay ngậm điếu thuốc suy tư xem thằng cha đó chết đâu mất xác rồi.
Không ngờ vừa nhắc đến hắn, hắn đã xuất hiện.
Hôm đó, CEO lái chiếc xe Lamborghini đùng đùng xuất hiện. Lúc này chỉ mới hơn 5 giờ chiều, trời vẫn chưa tối hẳn. Những người đi dạo chợ đêm cũng chưa ăn xong cơm chiều.
Nữ nhân bán đồ trang sức bày hàng cạnh quán thịt nướng cũng chưa tới. Còn cô chủ quán thịt nướng thì vẫn còn ngồi trên chiếc ghế, miệng ngậm điếu thuốc, đang nghịch cái dây móc điện thoại di động của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top