Chương 5: Hôn sự


Chu Tử Du lặng vừa vào cửa thì yên lặng đứng một bên, phảng phất như tất cả mọi chuyện đều không liên quan đến mình, hơn nữa lại càng không để ý người vợ tương lai của mình. Ban đầu cô đối với nàng tương đối có thiện cảm, dù sao thì cũng xinh đẹp đáng yêu, đêm hôm ấy lại ngọt ngào như vậy, nhưng trải qua cái màn bức hôn đáng nhớ này, tất cả tình cảm đều biến thành căm hận.


Hai bên chủ gia đình trò chuyện thân mật, rất nhanh chọn ngày tôt chức lễ cưới, tiếp theo là địa điểm, khách mời, tiệc cưới xa hoa, các chi tiết phiền phức với vẻ thích thú.

Diệp Đình Linh nhìn con dáng vẻ của con không yên lòng nói "trưởng bối chúng ta đang bàn bạc, các con ra vườn một chút đi, lâu rồi không gặp nhau! Muốn tâm sự gì thì tâm sự".

Trong con mắt người làm mẹ như bà, Sa Hạ thật hiền lành ngoan ngoãn, hơn nữa mới mười tám tuổi đã sắp sửa làm mẹ, thật sự là trêu ngươi mà. Sau này phải "giám sát" con yêu thương nàng bé nhiều nhiều.

Chu Tử Du khóe miệng hơi nhếch lên, nắm lấy tay Thấu Kì Sa Hạ, phảng phất tình ý với nàng dâu mới, nhưng chỉ có họ mới biết đây là một hồi trí sức đấu nhau.

Tay cô dùng lực, để lại trên cổ tay nàng một vòng tròn màu hồng, nàng nửa tiếng cũng không kêu, im lặng chịu đựng.
Nàng đã sớm đoán là cô sẽ tức giận, nàng đã không làm theo mệnh lệnh của cô, còn làm cho sự việc đến ngày hôm nay. Nói vậy cô cho rằng mình đang bị đùa giỡn, nàng chỉ mong cô cho nàng cơ hội, sau khi kết hôn nàng sẽ yêu thương cô, làm vợ hiền của cô.

Đây là lần thứ hai họ cầm tay nhau, Tử Du ấy liệu có nhớ không?

Lần đầu tiên là nguyện vọng trong ngày sinh nhật nàng , không nghĩ đến lần thứ hai họ sắp kết hôn, cuộc sống thật là kỳ diệu, nàng nghển cổ chờ mong tương lai.

Đi đến vườn hoa, khất xa tầm những cặp mắt ở phòng khách, Chu Tử Du dùng sức hất tay nàng ra, giống như bỏ một thứ rác rưởi chướng mắt.

"Em tại sao không uống thuốc? Em làm cái quái gì hả?"

"Em... em có lỗi với Du" đối với sự lên án của cô, nàng không thể phủ nhận, là nàng không hạ được quyết tâm mới dây dưa không uống thuốc, thậm chí còn chờ mong có thể mang thai, để lưu lại dấu ấn hai người đã từng ở cùng một chỗ.
Nhưng mà, sau ba tháng không gặp, cô chỉ có thể nói với nàng những lời này sao? Cô tuyệt đối không nhớ đến nàng ? Biết bao cái ngọt ngào của đêm hôm đó, lại khắc sâu vào tâm trí nàng .

Nhìn biểu hiện như sắp khóc của nàng , cô lại nhìn ra là giả vờ, nàng ta thật không đơn giản, vì trói chặt cô không gì là không làm được.

Cách đây cũng đã có người mơ tưởng mang đứa con của Tử Du, cố ý nói không cần uống thuốc tránh thai, vì đang là thời kỳ an toàn. Nhưng cô cũng không để mình bị ý loạn tình mê, vẫn đúng lúc dùng biện pháp bảo hộ


Lần lên giường ba tháng trước với Sa Hạ, là lần duy nhất cô bị xúc động không dừng lại được, đương nhiên một lần liền trúng thưởng. Cũng không ngờ nàng trông có vẻ nghe lời, làm cô nghĩ nàng sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, kết quả là mang thai, kết hôn tính ra thì nàng thật lợi hại.


"Nàng không chỉ có hành động hơn người mà lòng dạ cũng không chịu thua kém, thật là làm tốt lắm. Tôi sẽ làm như em mong muốn, biến em thành vợ tôi, sinh con cho tôi, nhưng ngoài những điều đấy ra nàng đừng mơ tưởng cái gì cả!"


Lời nói của cô như nhát dao đâm vào tim, nàng chỉ có thể hai tay ôm lấy ngực, cảm giác như máu không thể lưu thông, nhưng nàng có thể giải thích gì đây? Là nàng yêu cô, chủ động thổ lộ tình cảm với cô, là nàng lựa chọn không uống thuốc tránh thai để có đứa con, là nàng làm cô bị buộc phải chịu trách nhiệm, cô không muốn kết hôn bị ép.

Nàng không thể giải thích, chỉ có thể thừa nhận, quả thật là nàng đã sai, nàng không thể có nửa câu oán hận. Chỉ cầu mong lửa giận trong cô rồi sẽ tắt, sau đó phát hiện tấm lòng của nàng , cho nàng cơ hội để làm một người vợ hiền. (Càng lúc càng thấy bực cái con nhỏ này quá nè...)


Cô lựa chọn đem tin xấu đến cho nàng trước, để tránh sau này nàng lại mơ mộng thái quá, thật sự nghĩ là sẽ có một kết cục hạnh phúc :"Tôi đã đáp ứng với cha mẹ, sẽ không đánh nàng cũng không mắng nàng , nhưng tôi tuyệt đối sẽ không yêu nàng, không thương xót nàng ".

Cô đã hạ quyết tâm, sau khi kết hôn sẽ "tương kính như băng", xem nàng như là một cái bình hoa, có ở đấy hay không có thì cũng chả sao cả chỉ để làm đẹp.

Đáng tiếc, "lời tiên đoán" của cô lại không ảnh hưởng gì đến nàng vợ tương lai, nàng mặc dù không nói gì nhưng trong lòng lại không có ý lùi bước. Sự chân thành tuổi trẻ của nàng nguyện tin tưởng, chỉ cần hai người sớm tối sống chung nhà, núi băng rồi cũng sẽ có thể tan.


"Tôi sẽ không đề nghị ly hôn, nhưng em thì có thể đề nghị lúc nào cũng được, tôi sẽ đồng ý. Cho đù là thế, em vẫn muốn kết hôn với tôi?"


Cô đã nói đến mức này, mong có thể thay đổi quyết định của nàng, nhưng ở nàng vẫn chỉ có cái loại biểu tình ấy, im lặng mangvẻ trầm ổn.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top