vi

đêm hôm đó, trong căn phòng làm việc ngổn ngang tài liệu, sana cúi đầu đọc thật kỹ từng dòng trong tệp hồ sơ của chou tzuyu. nàng nheo mắt, lần giở từng trang giấy, phân tích từng câu chữ như thể tìm kiếm một manh mối nhỏ nhoi có thể mở cánh cửa tâm lý đang khóa chặt của tzuyu. hồ sơ không nhiều, phần lớn là những chi tiết sơ sài, vài hình ảnh, vài lời khai. nhưng với sana, từng chi tiết nhỏ đều mang giá trị. nàng chậm rãi đặt bút xuống, gõ nhẹ lên tệp giấy, ánh mắt lóe lên chút gì đó như đã tìm ra một nước cờ.

một tháng sau, nhờ "đút lót" mina bằng những bộ lego và những đĩa video game đời mới, chú chó boo trở thành khách quen tại trụ sở cảnh sát. mỗi ngày, momo đều mang theo chú cún nhỏ, và mỗi ngày, sana lại giao nhiệm vụ đặc biệt cho boo. trên miệng chú cún đáng yêu là một bó hoa tươi rói, được chuẩn bị tỉ mỉ đến từng chi tiết.

có hôm, boo quay lại với bó hoa còn nguyên vẹn trên miệng, như một lời từ chối lạnh nhạt. có hôm, chú chỉ mang về vài bông lẻ loi, như thể một sự chấp nhận miễn cưỡng. và có hôm, boo quay về trống trơn, để lại sana trong trạng thái phân vân không rõ tzuyu đã làm gì với những đóa hoa ấy.

thời gian trôi qua, những phản ứng ấy dần hé lộ một điều: tzuyu thích hoa diên vĩ. từ đó, mỗi ngày, sana đều nhờ boo mang đến tzuyu những bông diên vĩ tươi thắm nhất. nàng không mong đợi một sự thay đổi tức thời, nhưng nàng biết rằng niềm tin, giống như những cánh hoa, cần thời gian để nở rộ.

ngày qua ngày, sana đều dành thời gian ngồi trước màn hình giám sát, nơi hình ảnh từ camera phòng giam của tzuyu hiện lên rõ ràng trên chiếc máy vi tính. nàng tựa lưng vào ghế, mắt dán chặt vào màn hình như thể không thể rời đi, tay vô thức xoay nhẹ chiếc bút trong những ngón tay thon dài. thời gian như ngừng lại mỗi khi tzuyu xuất hiện trong khung hình.

tzuyu không làm gì nhiều, chỉ là những cử chỉ bình dị nhưng đủ khiến sana như bị hút vào trong phía ánh sáng xanh ấy. có lúc, cô ngồi trên chiếc giường sắt cũ kỹ, tay vuốt ve bộ lông mềm mại của boo, một nụ cười nhẹ thoáng qua gương mặt khi chú chó nhỏ cắn lấy cành hoa và chạy lon ton quanh phòng. đôi khi, tzuyu cúi xuống, cầm lấy những bông hoa mà boo mang tới, nâng niu chúng bằng cả sự dịu dàng hiếm thấy, như thể mỗi cánh hoa là một mảnh ghép mong manh của tự do mà cô từng đánh mất. sana thấy tzuyu khẽ đưa mũi lại gần những đóa hoa diên vĩ, đôi mắt phượng khẽ khép, vẻ mặt thư thái đến mức làm dịu đi cả bầu không khí u uất trong phòng giam.

những lúc như thế, sana nhận ra trái tim nàng đang dần đổi thay. sự kiên cường và lạnh lùng mà nàng luôn giữ trong công việc bỗng dưng lung lay. nàng không rõ cảm giác ấy đến từ đâu, nhưng mỗi lần tzuyu bật cười khẽ khi boo làm trò, hay mỗi lần cô nghiêng đầu chăm chú nhìn những cánh hoa, sự xiêu lòng lại âm ỉ trỗi dậy trong lòng sana. nó không ồn ào, không mãnh liệt, chỉ là một cảm giác ấm áp len lỏi, như ánh nắng mặt trời đầu đông chiếu lên bức tường lạnh giá.

sana từng nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ để giữ khoảng cách, để chỉ nhìn tzuyu như một đối tượng trong nhiệm vụ. nhưng hình ảnh tzuyu – đôi mắt phượng dịu dàng như ánh trăng mờ, gương mặt thanh thoát, thoảng vẻ bình yên không chút ưu phiền – lại khiến nàng lạc lối. nàng không thể ngăn bản thân tự hỏi, liệu sau vẻ ngoài bình thản ấy, tzuyu thực sự là ai? liệu cô có phải là con người tàn nhẫn như những dòng chữ trong hồ sơ, hay cô chỉ là một tâm hồn tổn thương, khao khát một chút yên bình trong thế giới hỗn loạn?

những câu hỏi đó dần trở thành một phần không thể thiếu trong mỗi ngày của sana. dù nàng cố gắng giữ vững lý trí, trái tim nàng vẫn khẽ run lên mỗi khi tzuyu ngẩng đầu nhìn về phía camera, như thể nhận ra có ai đó đang dõi theo mình. ánh mắt ấy – dù lạnh lùng hay dịu dàng – luôn khiến sana bối rối, tự hỏi liệu tzuyu có biết nàng đã bị sự hiện diện của cô làm xáo trộn đến nhường nào.

một buổi chiều muộn, những tia nắng yếu ớt len lỏi qua các khe cửa nhỏ trong phòng giam, tạo thành những vệt sáng mềm mại vắt ngang trên nền đất lạnh lẽo, như thể muốn xoa dịu không khí nặng nề của nơi này. sana bước tới, tay cầm dây xích, trên miệng chú cún boo lại là một nhành diên vĩ xanh tím, hoa tươi mơn mởn như một thông điệp nhỏ bé từ thế giới bên ngoài. nàng dừng lại trước song sắt, đôi mắt nhìn thẳng vào tzuyu, bình thản nhưng không giấu được chút nào sự chú ý. đặt tay nhẹ lên thanh sắt, nàng như đang cố gắng thu nhỏ khoảng cách vô hình giữa hai người.

tzuyu ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của nàng, một chút ngạc nhiên chợt lóe lên, rồi cô khẽ cười khẩy, vẻ mỉa mai không giấu được trong ánh mắt sắc lẹm:

- tôi biết ngay đây là trò mèo của cô.

sana không trả lời như thường lệ, không có sự nghiêm nghị hay lạnh lùng trong giọng nói của nàng. thay vào đó, nàng mỉm cười, nhẹ nhàng đầy ấm áp, như thể tất cả những bức tường vô hình đang dần bị tan biến. nàng nói, nhẹ giọng:

- chỉ là một trò chơi thôi, cô có thích boo không?

tzuyu nhìn xuống chú chó nhỏ đang vẫy đuôi, đôi mắt phượng ánh lên một chút gì đó không thể tả, nhưng cô không thể phủ nhận tình yêu của mình dành cho chú cún nhỏ. cô ậm ừ, cuối cùng gật đầu nhẹ:

- có.

sana bật cười khẽ, giọng nàng nhẹ nhàng như tiếng chim chuyền cành những khi mặt trời bắt đầu ló dạng:

- tất nhiên rồi. boo rất ngoan, trong trụ sở này không ai là không quý em ấy.

tzuyu không đáp lại, chỉ im lặng, ánh mắt không thể rời khỏi chú chó nhỏ đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh sana. nhưng không hiểu sao, khi ánh mắt cô vô tình đụng phải nụ cười dịu dàng của nàng, trong lòng cô lại nổi lên một cảm giác lạ lùng, một sự dao động khó giải thích. những tia nắng xuyên qua song sắt tạo thành những vệt sáng óng ánh trên gương mặt sana, như mật ong đặc quánh từng sợi trong đáy mắt. và tzuyu, không hiểu sao lại cảm thấy như thể mình không thể nhìn thẳng vào đó, quay đi một cách vội vã, không muốn để mình bị cuốn vào thứ cảm xúc khó hiểu này.

chou tzuyu phải cứng cỏi như sắt đá, không được trở thành con tốt thí trên bàn cờ, nhớ chứ?

sana không để ý đến sự lảng tránh của cô, giọng nàng tiếp tục nhẹ nhàng, như thể đang thử thách sự kiên nhẫn của tzuyu:

- cô có muốn chơi với boo mỗi ngày không? dẫu sao ở đây cũng thật buồn chán.

tzuyu mím môi, ánh mắt cô lướt qua nàng một cách dè chừng. cô biết rõ mỗi lời nói của sana đều ẩn chứa một mục đích gì đó, một mánh khóe nào đó mà cô chưa hiểu rõ. tzuyu luôn nhớ cô ở đây vì lí do gì. thế nhưng, có một phần trong lòng tzuyu lại không thể phủ nhận rằng cô đang cảm thấy sự lôi cuốn từ chính lời đề nghị này. cô ngập ngừng, suýt chút nữa buột miệng đồng ý, nhưng rồi lại chỉ thốt ra một tiếng khô khốc:

- không.

sana ngẩng lên, đôi mắt sáng như nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ, dường như không thể tin vào chính những gì vừa nghe được. nàng chớp mắt, rồi mỉm cười, nhẹ nhàng giải thích thêm:

- kìa, tôi đâu có nói là gì đâu. mỗi ngày tôi chỉ cần biết một sở thích của cô thôi.

tzuyu bất giác lặng người. lý trí mách bảo cô phải từ chối ngay lập tức, nhưng ánh mắt kiên nhẫn và đầy sự thấu hiểu của sana khiến cô chùn lại. nàng đang chơi chiêu trò tâm lý gì với cô vậy? thế mà, không hỏi lý do, không tranh cãi, tzuyu chỉ im lặng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu một cách nhẹ nhàng, như thể không muốn làm căng thẳng thêm:

- ừm.

sana bừng sáng như ánh mặt trời, nụ cười rạng rỡ trên môi như vỡ òa, mang theo sự nhẹ nhõm lẫn vui mừng.

- vậy hẹn gặp cô ngày mai nhé.

nàng nói, và bước đi với boo, hai người khuất dần trong hành lang, để lại không gian yên tĩnh ngập tràn sự chờ đợi.

giọng nói của sana, nhẹ nhàng như tiếng chuông lanh canh trong gió, vẫn vang vọng lại trong không gian tĩnh mịch của phòng giam. tzuyu dõi theo bóng dáng nàng, có chút hoang mang, không hiểu sao trong lòng cô lại cảm thấy bất an. cô thở dài, khẽ lắc đầu, không biết mình vừa làm gì – liệu có phải mình đã phạm phải một sai lầm lớn, hay chỉ đơn giản là bị cuốn vào một trò chơi mà mình không thể thoát ra?

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top