10
Sana cầm biên bản tự viết, khoanh chân ngồi trên giường, nghĩ tới nghĩ lui, không thấy buồn ngủ. Mà nãy giờ Tử Du đi soi người vẫn chưa về. Nàng có chút sốt ruột, liền liều mình bỏ ra ngoài phòng.
Tầng hai cực kỳ im ắng, không có bất kỳ tiếng động nào. Sana nghe rõ tiếng chân mình rảo bước trên hành lang. Hai bên hành lang dán thảm treo tường, Sana vẫn không để ý. Kiểu thảm treo tường này Sana đã thấy trong mấy đoàn làm phim mạo hiểm. Khung cảnh hầm mộ đều được dựng lên bằng loại vải này. Biến thái thật, Sana nghĩ bụng, bất kể là kiến trúc kiểu Tây hay kiểu Hàn thì dán kín hai mặt tường như thế này trông vẫn giống ở trong hầm mộ.
Cửa sổ tại khúc quanh đóng, tấm rèm ướt một nửa, lặng yên phủ lên cửa sổ. Sana nôn nao trong bụng, ngập ngừng một thoáng rồi vén rèm lên. Dưới rèm không có ai, Sana mở cửa sổ.
Mưa vẫn chưa ngừng, bão táp cuốn theo mùi tanh ẩm ướt đập vào mặt hắn, tấm rèm ướt sũng phía sau bị gió thổi đập vào tường, phát ra âm thanh kỳ quặc. Sana nhìn ra ngoài.
Một bóng trắng lướt qua bãi đá ngầm phía xa xa.
Có người ở ngoài?! Sana nổi da gà, mưa lớn như thế, tại sao lại ra ngoài?!
Hành lang phía sau thình lình vọng ra một tràng cười.
Sana tim đập thình thình, dựa lưng vào cửa phòng Tử Du. Phòng của Tử Du nằm trong góc, chỉ cần không bước ra thì người phía ngoài không nhìn thấy. Nàng siết chặt nắm đấm, lắng tai nghe, cả hành lang tĩnh mịch chỉ có tiếng tim đập của một mình bản thân.
Hành lang lại vọng ra tiếng cười ma quỷ.
"Ai giết chim cổ đỏ? Chim cổ đỏ chết trên hòn đảo. Chó sói giết chim cổ đỏ, se sẻ vỗ cánh hát lên. Sói dùng nọc độc giết chim cổ đỏ, chết không nhắm mắt đâu."
Ánh chớp ngoài cửa sổ loe lóe, hành lang lúc sáng lúc tối. Sana nhìn thấy Chaeyoung tạt nước lên vách tường, vừa ngân nga bài đồng dao chết chóc. Con nhỏ làm Sana suýt thì vỡ cả mật, quên cả thở, chỉ biết bám chặt vách tường, dán mặt vào tấm vải lạnh như băng.
"Chaeng à, về phòng đi, nơi này nguy hiểm lắm." – Bên kia hành lang, Mina dịu dàng gọi. Dịu dàng đến mức làm Sana muốn ói.
Mina mặc váy ngủ tơ tằm màu trắng trải rộng. Nàng ta ôm Chaeyoung, nhắm mắt lại, hôn lên môi con nhỏ, cánh tay siết chặt lấy nó. Củ lìn gì thế này!!! Minatozaki Sana ta đến xem phim kinh dị cũng bị phát cẩu lương sao!!!!!!!!
"Chúng ta vào thôi." - Mina hổn hển yếu ớt nói - "Sợ lắm."
Chaeyoung bỏ đi vẻ điên loạn thường thấy, thờ ơ sờ sờ sau gáy Mina. Từ góc của Sana không thấy rõ vẻ mặt, nhưng vẫn nghe được âm thanh bình tĩnh: "Sợ cái gì, sao khờ thế."
Chuyện sau đó thế nào, Sana hoàn toàn không nhớ. Đầu óc nàng trống rỗng phải hơn nửa giờ. Nàng đưa mắt nhìn hai người đó quẹt thẻ vào phòng, sau đó cuộn mình dưới đất, dán chặt vào cánh cửa phòng lạnh lẽo chờ Tử Du.
Tới khi một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt.
Sana ngẩng đầu lên. Tử Du cả người ướt đẫm, lọn tóc nhỏ nước tong tỏng xuống sàn. Cô cầm thẻ ID, kinh ngạc nhìn Sana, không hiểu sao lại mang bộ dạng thê thảm này.
Sana chống cửa đứng lên, chân đạp phải vũng nước từ tóc Tử Du nhỏ xuống, trượt ngã chổng gọng.
Tử Du vội nâng nàng dậy: "Sao thế? Mồ hôi lạnh đầy tay kìa."
Sana vịn bả vai Tử Du. Cuộn tròn lâu quá, cẳng chân mất hết cảm giác. Không, đâu chỉ có chân, lúc này cả thân thể Sana đã chết lặng, chỉ còn trái tim điên cuồng nảy lên trong ngực.
"Mở cửa..."
Sana cúi đầu phất phất tay, chẳng còn sức giải thích. Tử Du vội quẹt thẻ mở cửa phòng. Nàng quấn chăn ngồi trên giường, ánh mắt mơ màng, bàn tay run lẩy bẩy.
"Tóm lại cậu bị sao?" – Tử Du tắm rửa xong, đang cầm khăn lau tóc, bước ra đưa cho Sana một gói lương khô.
"Tôi mất ngủ, tỉnh dậy thấy phòng không có ai, sợ quá nên đi tìm cậu, cậu đi đâu đấy?"
"Đi soi người." – Tử Du lau xong tóc, mái tóc ẩm ẩm xoăn xoăn – "Nhân lúc mọi người ngủ, tôi phải lén ra ngoài soi, chứ nhỡ bị phát hiện thì tôi lộ mất còn gì."
Sana thấy đèn trong phòng rất sáng, lại còn có cả hơi người để trò chuyện, tinh thần dịu đi trông thấy:
"Cậu soi ai? Ryujin à? Ryujin có phải người sói không?"
Hôm nay cũng coi như được rèn luyện đôi chút. Sana cảm thấy cô nhóc này thường luôn là người tỏ ra bất hợp tác với số đông. Cứ nêu ý kiến gì thì luôn là về phòng, khóa cửa này nọ. Kiểu ẩn mình quá đà như vậy rất đáng nghi.
"Ryujin để chính cậu còn phải nghi là sói thì quá lộ rồi. Sáng mai cứ bỏ phiếu là được, tôi không cần soi. Tôi soi Dahyun, kiểu gây nhiễu thông tin đó rất khả nghi."
"Kết quả thế nào?"
Tử Du lắc đầu cười gượng: "Là dân."
Sana nhớ lại chuyện vừa rồi, rùng mình một cái. Nàng nhảy xuống giường, ném áo thun sạch sẽ cho Tử Du, mở cửa ra nói, "Tôi cho cậu xem cái này, đi theo tôi."
Sana như ăn trộm thò đầu ra khỏi phòng Tử Du, thoăn thoắt nhìn quanh một lượt. Tử Du chẳng hiểu mô tê gì theo sau, tay trái đút túi, nhàn nhã như cụ bà tản bộ trong vườn hoa nhà mình.
Hình vẽ trên thảm treo tường đã biến mất hơn nửa, nhưng bề mặt vẫn còn mấy vệt nước đọng. Tử Du trông thấy bức họa thì mới nghiêm túc lại, dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ lớp vải ướt sũng, ngửi ngửi nước đọng trên ngón tay.
"Sao sao?" - Sana trố mắt, căng thẳng hỏi.
Tử Du nhíu mày xoa tay: "Không có gì đặc biệt, chắc là nước bình thường thôi, sao cậu phát hiện ra?"
Nói ra thì kinh khủng, Sana cọ cọ da gà trên cánh tay, vừa nhớ lại vừa kể:
"Nửa đêm tôi mất ngủ, định đi tìm cậu, vừa ra khỏi phòng đã thấy trên vải này có tranh. Tôi nhớ rõ trước lúc đi lên thì cửa sổ hành lang mở, lúc ấy tôi nghĩ chắc là mưa hắt vào làm ướt vải, tranh vẽ mới lộ ra. Sau đó tôi quẹo vào góc tường trước phòng thì nghe thấy tiếng động trên hành lang. Tôi lén nhìn sang, trông thấy Chaeyoung cầm cái thùng tạt nước lên tranh."
Mưa bão bên ngoài lại ào ạt dội xuống. Nước xối xả phủ kín mặt ngoài lớp cửa thủy tinh. Tiếng sấm rền vang. Cả hòn đảo nhỏ như chìm trong thảm cảnh trời long đất lở. Tử Du mở cửa sổ, gió mưa tức khắc ùa vào, tạt ướt sũng tấm rèm và thảm treo tường.
Sana cũng nhìn một lúc, nhìn tới khi hai người bị mưa tạt ướt sũng. Điều hòa trong biệt thự luôn đặt chế độ ổn định khoảng 20 độ. Giờ nàng ướt như chuột lột đứng dưới gió điều hòa, chỉ thấy cả người ớn lạnh, vội đóng cửa sổ lại. Vải tường sũng nước chưa thể khô ngay.
"Vừa nãy cậu thấy Chaeyoung tạt nước lên tường à?"
Sana gật đầu, run run đáp:
"Tối nay chắc cửa sổ không đóng nhỉ? Tôi nghĩ chắc nửa đêm nó chạy ra, thấy tranh vẽ trên vải ướt thì lên cơn tò mò này nọ, lấy nước hắt nốt cả bức tranh?"
Nàng vừa nói vừa nhìn về phía cửa sổ. Đột nhiên Sana ngộ ra một điều, quay phắt lại, hoảng sợ nhìn Tử Du. Một tia chớp nháng lên giữa trời, chiếu rọi khuôn mặt trắng bệch của nàng cùng nỗi khiếp sợ cực hạn khuếch đại trong mắt.
"Cánh cửa sổ kia!"
Đầu óc Sana chợt tê dại, khí lạnh từ dưới chân xông lên tận não, đỉnh đầu tê rần rần. Nàng vừa sực nhớ ra một chi tiết khiến bản thân không rét mà run.
Lúc mọi người cùng nhau về phòng, cửa sổ mở. Lúc nàng ra khỏi phòng, cửa sổ đóng, nhưng tấm rèm và vải tường đọng nước. Sau đó nàng mở cửa sổ, nhìn thấy bóng trắng, sợ mất hồn chạy vội nấp chỗ cửa phòng. Khi đó hoảng loạn chắc chắn không có tâm trạng đóng cửa sổ. Ngay sau đó nàng theo dõi Mina và Chaeyoung, rồi mãi tới lúc Tử Du đi lên, hai người về phòng, tắm rửa, quay ra.
Lúc hai người đi ra, cửa sổ kia lại đóng.
Nếu Chaeyoung đi ra ngoài, trông thấy bức họa bị mưa tạt ướt rồi xuống nhà lấy nước thì khoảng thời gian cửa sổ bị đóng chắc chắn rất ngắn. Trước khi Sana ra khỏi phòng, sau khi Chaeyoung xuống nhà, có người đã đóng cửa sổ. Sau đó Sana mở nó ra. Rồi trong khoảng thời gian từ lúc Sana nấp trong góc tới lúc vào phòng Tử Du, lại có người ra đóng cửa sổ.
Sana đầm đìa mồ hôi, thuật lại thật rõ quá trình cho Tử Du. Tử Du nghe xong cũng mồ hôi đầm đìa.
"Theo như cậu nói, có người thường xuyên ra vào hành lang chỉ để đóng cửa sổ?" – Tử Du vuốt vuốt da gà trên cánh tay – "Vì sao? Cửa sổ thôi mà?"
Sana đau khổ đáp:
"Tôi biết thế chó nào được?! Tôi sợ nhất không phải nó ra ra vào vào, mà khéo không từ đầu đến cuối nó luôn nấp ở hành lang, nhìn tôi đi ra, mở cửa sổ, trốn vào góc..."
Tử Du hít khí lạnh. Cô nhìn trái nhìn phải, bốn phía vắng hoe, chỉ có tiếng mưa đập vào cửa kính bên ngoài, nhưng cảm giác trong bóng đêm vẫn luôn có một đôi mắt, âm thầm quan sát tất cả từ nơi tăm tối âm u. Đờ mờ Sana IQ thấp nhưng trí tưởng tượng cũng thật tài tình rồi đi!
"Mà cậu nói nhìn thấy bóng trắng trên bãi đá ngầm?" – Tử Du chợt bắt được tin tức.
Sana gật đầu: "Là cậu đúng không? Cậu đến nhà gỗ trên bãi đá hả?"
"Tôi không ra bãi biển, tôi đến nhà gỗ trên sườn núi."
Tử Du hít sâu một hơi, nhìn ra cửa sổ, bên ngoài là cảnh biển đêm. Cô quay sang nhìn, thận trọng giơ chân lên để Sana thấy đế giày dính bùn, lẫn với rêu xanh và vụn cỏ.
"Thế thì ai?" – Sana kinh hoàng – "Trừ tiên tri thì còn ai cần phải ra ngoài nữa?"
Tử Du cúi đầu ngẫm nghĩ:
"Giờ cũng chưa biết tổng cộng có các thẻ bài chức năng nào. Khi trước tôi nghĩ có khoảng 2-3 thẻ chức năng, giờ ngẫm lại hình như không đúng. Bài chức năng có thể là thì có hằng ha sa số biến thể, không biết ở đây dùng loại nào. Chúng ta có mười ba người, có thể còn một phe thứ ba, nếu là Sói trắng hoặc Kẻ trộm thì còn được, nhưng Cupid thì phiền đây."
Cô trù tính nhanh như chớp:
"Tiên tri và Phù thủy chắc chắn có. Bảo vệ thì hơi khó thiếp lập, không thể phát huy năng lực trong trò chơi thật. Thế thì hai thẻ chức năng còn lại có thể là Thằng ngốc và Thợ săn. Nhưng Thằng ngốc và Thợ săn cũng không cần ra ngoài ban đêm..."
Sana chưa từng chơi Người sói, nghe vậy thì vội hỏi: "Thợ săn chơi thế nào? Thằng ngốc là cái gì?"
"Thợ săn và Thằng ngốc đều thuộc phe người tốt. Nếu Thợ săn bị bỏ phiếu chết thì có thể kéo theo một người chơi cùng chết. Thằng ngốc bị bỏ phiếu chết sẽ không chết, mà được quyền lật bài của mình để tiếp tục tham dự trò chơi, nhưng mất quyền bỏ phiếu, chỉ khi bị sói giết thì mới chết thật sự."
Phức tạp quá, Sana nghe muốn phình cả đầu. Nàng lựa chọn bỏ cuộc. Mấy việc cần IQ cao này cứ giao cho Tử Du đi. Nhưng Tử Du cũng không nghĩ ra được lý do gì để ra ngoài lúc nửa đêm. Cô vò vò mái tóc xoăn:
"Thế này đi, sáng mai tôi làm ướt tấm thảm trải trước cầu thang, cậu lấy quyển sách trong phòng ra đứng giả vờ đọc, ai đi qua thì xem đế giày họ có dính bùn lên thảm không."
Cách này hay! Sana giờ mới yên tâm. Nàng ngoái lại nhìn trận mưa ngoài cửa sổ, không thể không cầu nguyện trong lòng, cầu cho cái đêm dai dẳng này nhanh chóng trôi qua.
__________________________________________
Lí do đăng tải sớm như này, chính là món quà chúc mừng đại gia đình TWICE và ONCE có chàng rể đầu tiên. Cá nhân mình thấy cặp đôi này rất đáng yêu, mọi người hãy chúc phúc cho Ji nhà mình nhiều nhiều nha. Nhân tiện đây, trong ngày vui này, mình cũng đang có ý tưởng cho fic tiếp theo, sẵn tiện muốn hỏi ý kiến mọi người luôn. Có 3 lựa chọn:
+ Drama cẩu huyết ngược thân ngược tâm, thiên về tình cảm, lấy bối cảnh thời bá tước quý tộc.
+ Các shot kinh dị ngắn, mình sẽ lấy tư liệu qua việc xem những clip kinh dị trên mạng, sau đó chuyển thể thành những truyện ngắn, gọi là viết 1 tuyển tập cho dễ hiểu ih :'>
+ Khoa học viễn tưởng mang hướng phá án, có thể sẽ khá nặng về chuyên môn và gây cù quay bối rối. (chọn bộ này xác định ngâm giấm lâu vl nhé)
Mọi người cho mình ý kiến nha. Thích thú với cả 3 ý tưởng, không biết nên chọn cái nào đành phải nhờ reader thân yêu vote hộ :3
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top