After a drunken sting

                                                                                          Part 2 


Tôi đăng ký khóa học làm biên kịch của trường Sân khấu Điện ảnh, khóa học chỉ diễn ra hai tháng vào các ngày cuối tuần. Tôi học đại học ngành Quản lý kinh tế nhưng sở thích của tôi là hàng ngày quanh quẩn xem những bộ phim và tìm cách "bóc tách" nó như một điều thích thú. Tôi cũng thích viết và xây dựng nên thế giới nhân vật trong đó mình là người nắm giữ số phận của họ. Với phim ảnh, mỗi lần đi xem phim với Dahyun, chị thường im lặng còn tôi chẳng thể nào ngừng nhận xét các chi tiết "đáng lẽ phải như thế này, đáng lẽ phải như thế kia". Nhiều lần tôi nói với Dahyun rằng sẽ đi học thêm về biên kịch, chị cười và cốc nhẹ vào đầu tôi nói rằng tôi viển vông quá, hãy sống một cách thực tế hơn và tập trung vào những gì đang có. Tôi không thấy được sự chia sẻ và đồng cảm từ chị nhưng vẫn làm theo chị nói. Tôi bỏ ý định đó và nghĩ về một tương lai như chị đã lên kế hoạch trước. Ra trường, tìm một công việc đúng ngành, phấn đấu để có chỗ đứng và tiền bạc, rồi sau đó mới là tình yêu. Tôi khẽ gật đầu và rồi cố gắng vì những gì chị đã vạch sẵn ra cho mình, dù sao thì những gì được lập trình sẵn cũng tốt cho tương lai, khi yêu chị tôi đã nghĩ như vậy. Nhưng giờ, chị không còn là người yêu nữa, tôi lấy lại ước mơ và niềm yêu thích của mình. Và điều quan trọng là tôi muốn được thử sức với một lĩnh vực đầy tính nghệ thuật mới lạ.

Lớp học có hơn 20 người, chủ yếu là những bạn sinh viên ngành ngôn ngữ, báo chí và các chuyên ngành về lý luận văn học. Cũng may, những truyện ngắn được đăng trên các báo là yếu tố để tôi có thể lọt qua vòng sơ loại.

Nhìn hồ sơ của tôi, cô chủ nhiệm gỡ cặp kính xuống rồi mỉm cười nói với tôi:

- Học quản lý kinh tế nhưng muốn làm biên kịch điện ảnh. Tôi rất thích đam mê này của em!

Tôi khẽ cảm ơn cô rồi cầm tờ giấy điền các thông tin với một niềm vui nho nhỏ.

Cô phụ trách lớp có mái tóc đã hoa râm, tôi đoán chắc cũng tầm tuổi như bố mẹ tôi vậy. Mặc dù mái tóc đã ngấm màu thời trang nhưng khuôn mặt cô vẫn toát lên vẻ trẻ trung và quí phái. Lần đầu tiên, tôi được nghe động viên về quyết định theo đuổi ngành biên kịch mặc dù nghe có vẻ hơi viển vông. Trước đó, Dahyun thường coi đó là việc trẻ con và nghĩ rằng tôi thích nhanh và rồi sẽ chán nhanh. Nhưng quả thực lần này tôi rất có hứng thú ngay từ khi bắt đầu, và nếu không thử thì có lẽ tôi sẽ tiếc nuối cả cuộc đời vì mình đã không dám làm những gì mình thích. Đôi khi để sống thật với cảm xúc của mình còn là một quá trình đầy biến động và nhiều tranh cãi. Tôi đã mất nhiều thời gian để nghiệm ra điều đó.

Buổi học đầu tiên, tôi há hốc mồm khi lần đầu tiên được biết đến các thể loại biên kịch, kết cấu và lối dẫn dắt như thế nào. Tôi cũng được nghe về những người đi trước và có được vị trí đứng trong làng biên kịch hiện nay. Cô giáo nói với chúng tôi rằng: "Nghề biên kịch một nghề nhìn vào thể hào nhoáng nhưng nếu dấn thân vào rồi thì phải một tinh thần thép để đứng vững. Mọi sản phẩm của bạn tạo ra cách bạn truyền tải trái tim mình đến mọi người đôi khi những các bạn dựng lên sẽ tạo nên cuộc sống cho người khác. Hãy đem cả thế giới cả cuộc sống vào đó! ". Tôi chăm chú từng lời nói như sợ chúng lọt ra ngoài mất, hóa ra đây là công việc mang nhiều sứ mệnh đến vậy. Tôi nghe thấy trái tim mình rạo rực với những ý tưởng và khao khát được thỏa sức vùng vẫy trong ước mơ của mình.

Buổi học kết thúc sau 4 tiếng giảng không ngừng của cô chủ nhiệm, cô hiện là một biên kịch có tiếng trong giới điện ảnh. Học viên ai cũng hào hứng và phấn khích, riêng tôi, cố đợi cả lớp về hết và lon ton đến gặp riêng cô để trò chuyện vài phút.

- Thưa cô! - Tôi tiến đến gần khi cô đang thu đồ đạc để chuẩn bị về.

- Có vấn đề gì không em? - Cô giáo nhìn tôi rất dịu dàng.

- Thưa cô, em muốn nói rằng buổi học của cô em rất thú vị ạ.

- Cô cám ơn em. Hai cô trò ta vừa đi vừa nói chuyện nhé!

Tôi bước theo cô. Tôi bày tỏ một số quan điểm của mình về những gì cô đã giảng và quả quyết rằng mình sẽ theo đuổi ước mơ này đến cùng. Tôi thừa nhận với cô mình là dân ngoại đạo không được rèn luyện bài bản về văn chương nhưng đủ đam mê để theo đến cùng. Và những thiếu sót đôi khi sẽ là động lực để tôi cố gắng. Cô giáo nhìn tôi khẽ mỉm cười, cô động viên và hi vọng sẽ sớm nhìn thấy được tài năng của tôi ở lớp học.

Tôi về nhà, lên mạng tìm kiếm tài liệu và mọi thứ liên quan đến biên kịch. Đúng là trước đây tôi vẫn thường "bóc tách" mọi thứ từ phim ảnh nhưng quả thực điều đó chưa thể đủ. Đó là tôi chỉ mới đứng trên phương diện khách quan và cảm tính. Chỉ khi tiếp cận bộ môn này tôi mới biết quả thật lượng kiến thức của mình chỉ giống như giọt nước với đại dương. Nhưng không sao, đam mê của tôi, tâm huyết của tôi chắc cao như núi. Tôi khẽ mỉm cười với quyết tâm cao ngất của mình.








#Nhee

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top