7-Quá khứ và thực tại
Mưa vẫn đang rơi bên khung cửa sổ, gió thì ngày càng mạnh. Nghe tiếng gió thôi mà nổi hết da gà. Khổ nổi tôi đang ngồi canh cái tên nào đang sốt và đang nằm ngủ li bì kia kìa. Giờ đã vô giấc ngủ trưa của tôi rồi mà, thảo nào nãy giờ con mắt mở không lên. Tôi nằm ở kế giường, ở dưới có một lớp thảm. Tôi cứ thế mà nằm khỏi cần đắp chăn, hơi lạnh nhưng mà biết sao giờ. Không lẽ giờ kéo chăn của người bệnh.
Tiếng đồng hồ trong phòng cứ tích tắc tích tắc, bên ngoài là tiếng mưa ào ạt,không gian lúc này nó cứ rợn người thế nào ấy. Tôi đang cố ngủ mà sao nằm mãi chả ngủ được, nằm quay qua bên trái rồi quay qua bên phải rồi lại ngồi dậy, rồi lại nằm xuống. Được lúc sau thì đâu đó một phần cái mền được đắp lên người tôi. Tôi giật mình quay qua
-" Nằm dưới đó lạnh lắm đó, hay cậu lên đây nằm đi", giọng Satang thều thào
" Thôi chứ cậu cứ nằm nghỉ đi, mình nằm đây được rồi"
-"Hôm nay, mình phiền cậu rồi"
" Xin người hãy nằm nghỉ đi, giọng nói không ra rồi"
Nói rồi, cậu ấy lại ngủ tiếp. Có được nửa cái mền nên cũng ấm hơn đôi chút, thế rồi tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay
------------------------------------------
Tôi thấy một vòng người bao quanh tôi, tôi ở chính giữa. Bọn họ chăm chăm nhìn vào tôi rồi bàn tán, chỉ chỏ
" Haha, bây nhìn nó kìa trông có khác gì thằng đần không"
" Ừ hèn gì không có ai chơi cùng"
" Lớn lên kiểu gì cũng y chang cha của nó thôi"
" Mặt thì khó ưa thôi rồi"
"Mẹ nó mà biết được nó như này chắc buồn lắm ha"
Những tiếng cười khúc khích
" haha, hahaaaaaa, hahahahahahahahahaha".............
Đầu óc tôi quay cuồng tôi dần mất phương hướng, mọi thứ đang tối lại. Tôi hét lên trong vô thức , tỉnh dậy ở thực tại. Tôi bật dậy, trước mặt tôi là Satang hai tay đang để lên vai tôi. Tôi cảm nhận được mồ hôi chảy dài trên lưng.
-" Winny, cậu sao vậy"
Tôi thở dốc như kiểu vừa mới bị ai bóp cổ vậy.
" Tôi, tôi vừa gặp ác mộng "
-"Mặt cậu trông như không còn miếng máu nào vậy á, cậu ổn không" Satang vẫn cố thều thào
"Không sao, không sao tôi ổn"
"Mà.... cậu đỡ hơn chưa"
-" Mình đỡ hơn rồi, hồi nãy mình nghe tiếng hét thì giật mình dậy, thấy cậu như bị co giật á"
-" Làm mình sợ chết rồi"
" Tôi ổn, tôi ổn rồi, tôi xin lỗi"
" Cậu dậy rồi thì đợi tôi đi hâm cháo nhé"
-" Cậu nấu cho mình á hả"
" Ừ, thế cậu có muốn ăn không"
-"Đồ cậu nấu thì mình không từ chối đâu"
Nói xong cậu ấy phi nhanh tới ghế ngồi như chưa bao giờ bị sốt vậy đó. Tôi vừa bật bếp mà tay vừa run vì giấc mơ ban nãy. Tôi vào rửa mặt, tự trấn an bản thân lại.
" Đây cháo của cậu, ăn lẹ đi còn uống thuốc"
-" Đa tạ, đa tạ ơn này chắc chắn mình sẽ trả"
Tôi bật cười
" Cậu giúp tôi nhiều mà, nhiêu này có nhằm nhò gì"
-" Mà Winny này, cậu thật sự ổn chứ. Cậu gặp phải cái gì trong mơ mà hoảng sợ như vậy"
Tôi nhìn cậu ấy, mặt cậu ấy vẫn còn đỏ lắm nhưng lại trông nghiêm túc
" Thật ra hồi nhỏ, tôi là đứa hay bị mọi người bắt nạt. Nhưng mà tôi không làm gì bọn họ cả. Chúng nhắm vào tôi chỉ vì biết mẹ tôi mất sớm, cha dượng của tôi thì lăng nhăng, đàn đúm,gái gú. Chúng không chỉ mạc sát, hạ nhục tôi đủ điều. Chúng còn làm mấy cái trò khốn nạn như bỏ sâu rọm vào trong cặp của tôi, bắt tôi phải trực nhật cho chúng nó đi chơi, còn cả ném phao trong lúc kiểm tra qua chỗ tôi, kết quả là tôi đứng giải thích khàn cả cổ mà giáo viên chả tin, đổ nguyên chậu nước lên đầu tôi"
" Còn nhiều thứ khác mà chúng nó đã làm với tôi"
" Tôi bị coi là kẻ lập dị ở trường, không ai muốn nói chuyện hay làm bạn với tôi cả. Suốt những năm cấp 2, cấp 3 tôi chỉ mong thời gian trôi nhanh, để tôi có thể rời xa cái mảnh đất đó, rời xa những sự xấu xí mà nơi đó tạo ra, rời xa cái gọi là nhà. Bởi vậy nên khi có tờ giấy trúng tuyển tôi vui lắm"
-"Mình sẽ không bao giờ hiểu những cảm giác mà cậu đã phải trải qua, vì bản thân mình chưa từng trải qua chuyện đó."
-"Nhưng mà hiện giờ là thực tại, chúng ta phải sống vì tương lai"
-" Mỗi ngày tốt trôi qua là niềm vui, còn ngày tồi tệ thì nó là trải nghiệm. Vì vậy, chúng ta đừng nên buồn vì những thứ không đáng"
-" Cuộc sống không cho ai điều gì miễn phí, có cho thì sẽ có nhân. Rồi những kẻ năm xưa từng bắt nạt cậu, chúng sẽ nhận được hậu quả của lỗi lầm trong quá khứ của nó mà thôi"
-" Còn giờ thì cậu có mình là bạn, nếu có gì cứ nói với mình. Mình sẵn sàng lắng nghe và giúp đỡ cậu"
Nghe cậu ấy nói xong, lòng tôi nhẹ hẵn đi. Bao nhiêu muộn phiền như tan biến. Đúng rồi ha, tại sao tôi cứ phải nghĩ về quá khứ mà không quan tâm đến thực tại. Mình sống cho chính bản thân mình mà, làm sao cho cuộc sống trở nên xứng đáng chứ.
" Mình cảm ơn cậu nhé"
Satang nhìn tôi khó hiểu
-"Ủa, sao cậu đổi cách xưng hô đó"
"Không biết nữa, bộ cậu không thích hả"
-"À không có, vậy cũng được. Nghe nó thân thiện hẵn"
" Vâng còn bây giờ thì phiền cậu nốc thuốc dùm mình"
-" Không, uống thuốc đắng lắm"
" Không uống sao hết bệnh"
-" Có cậu là mình hết bệnh rồi mà"
" XIN NGƯỜI HÃY UỐNG THUỐC DÙM"
Khổ, bình thường mẹ dỗ con uống thuốc thì không nói làm gì. Giờ đến mình phải dỗ cho thằng nhỏ 216 tháng tuổi uống thuốc cơ. Năn nỉ đến gãy cả lưỡi mới chịu uống. Uống thuốc thôi mà sao cái mặt nhăn như khỉ vậy á. Trông buồn cười thôi rồi, trời còn mưa nên tối nay cậu ấy ở lại đây luôn. Lỡ đi về rồi xỉu giữa đường thì không biết nói sao cho đủ.
"Hắt xì". Hình như tôi cũng bị cảm luôn rồi
--------------------------------------------------------
" 1/11/20**
Hôm nay, mình nổi cơn sốt. Mình ngủ lì bì mà không biết chuyện gì. Cơ mà hôm nay mình được cậu ấy chăm sóc đó. Cậu ấy không chỉ lặn lội mưa gió đi mua thuốc mà còn nấu cháo cho mình nữa. Cơ mà đến giờ mình mới biết cậu có một quá khứ không trọn vẹn, thiếu vắng tình thương của cha mẹ. Mình không phải cậu ấy nên mình sẽ không bao giờ hiểu được những thứ tồi tệ mà cậu ấy đã từng trải qua trong quá khứ. Vì vậy mà mình quý cậu ấy lắm, mình hứa cho tới khi nào mình rời xa nơi đây, mình sẽ bảo vệ cậu ấy tới cùng."
---------------------------------------------------------
lại là mình đây, hy vọng mọi người thích truyện của mình nhé.
Thoại có gạch đầu vẫn là của Satang nhé
hẹn mai gặp lại nhé!!!!!
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top