XVIII-Nơi Pháo Hoa Rực Rỡ

Ngày 31 cuối năm khi ngoài trời vẫn đang đang mênh mông những hoa tuyết trắng. Năm nay trời lạnh hơn hẳn mọi năm, bằng chứng là độ tầm này năm ngoái tuyết đã tan gần hết.

Winny đang loay hoay chuẩn bị bữa tối, dù gì hôm nay là ngày cuối cùng của năm bữa tối cũng nên tươm tất một chút. Thế là anh với mẹ hì hục cả buổi chiều, còn Satang chỉ được phép ngồi bên cổ vũ mà thôi

Tính từ lúc cậu tới nhà anh, số chén cậu làm vỡ có khi đã nhiều hơn số ngón tay của cậu. Winny cũng đến bất lực với sự hậu đậu của Satang. Có mấy lần Satang nghĩ liệu nếu cậu mà làm vỡ nữa thì mẹ Winny có đuổi cậu về nhà không?

Nhưng dù thế nào đi nữa, dù có hậu đậu, khù khờ ra sao Satang vẫn là đứa con của mẹ Winny yêu quý mà thôi

Bầu không khí ảm đạm kèm hương thơm nóng của đồ ăn làm Satang không thể kìm lòng. Nhớ lại ngày này năm ngoái cậu chỉ ăn đại tô mì được bác hàng xóm cho liền cảm thấy không tự chủ được mà xém rơi nước mắt

"Hai đứa ăn xong có đi đâu chơi không đó?"

"Chắc con đưa em ra chỗ bờ hồ đợi pháo hoa mẹ à"

"Thế thì tốt tại vì xíu bạn mẹ tới đón mẹ đi chơi rồi"

"Cuối năm mà cứ đi chơi đi, nhớ chăm em Tang"

"Em mà bị gì là con chết với mẹ"

"Mẹ nhận em Tang là con ruột khi nào vậy?"

Winny bất mãn khi từ ngày Satang về ở chung, Winny như bị đá ra khỏi nhà. Anh đưa mắt nhìn Satang, thấy cậu đang không nhịn được mà cười mỉm. Winny lại thấy tủi thân vô cùng nhưng đương nhiên anh đâu thể nào so đo với người mà anh đã hứa là sẽ bảo vệ cả đời

"Tang Tang này trời sẽ lạnh đó, em mặc ấm vô"

"Khăn choàng cổ, găng tay, tất nè mang vào đi"

Winny chăm Satang như thể bố chăm em bé vậy. Satang nhìn đồng hồ mới mười giờ đêm

+"Giờ ra đó có sớm quá không anh..?"

"Em tin anh, giờ đi là vừa rồi đó"

Winny mặc chiếc áo phông đen tay phải đang nắm lấy tay Satang. Nhưng nhìn từ ngoài vào khác nào bố dắt con đi chơi. 

Bờ hồ nơi sẽ tổ chức bắn pháo bông đã đông kín từng hàng người. Có cả gia đình, có nhóm bạn đi với nhau, đương nhiên cũng sẽ có những cặp đôi tay trong tay. 

+"Anh...em muốn ăn cái đó"

Satang chỉ tay vào gian hàng đồ nướng trước mắt

"Giờ mà mình đi thì mất cả chỗ đẹp mất"

"Em ở đây giữ chỗ đợi anh nhé"

Satang gật đầu, cậu nhìn vòng quanh đúng là nơi đây không khí khác hẳn khi cậu lẻ loi trong căn nhà gỗ đơn thuần. Dường như hôm nay cậu rất vui, cậu như được thoát ra con người nhàm chán của mình trước kia.

Từ lúc chính thức là người yêu của Winny, cậu cười nhiều hơn, vui vẻ nhiều hơn. Cũng ít nghĩ linh tinh hơn vì một câu nói của Winny

"Em cứ tùy tiện làm những điều em thích, anh sẽ lo hết"

Ngó ngàng xung quanh cậu thấy  những đứa nhóc cứ vô tư cười đùa, những người lớn tụ họp nói chuyện. Dường như mọi bồn bề, mọi áp lực đều tan biết vào giờ phút này. 

Đang mơ màng nghĩ ngợi bỗng có bàn tay đặt lên vai cậu, cậu giật mình quay ra đằng sau. Hóa ra là người quen. Đó là Fourth và Gemini

+"ủa Fourth với P'Gem, mọi người cũng đến đây hả"

-"Phải đến chứ, thằng bồ em là người kêu tụi anh ra đây mà"

+" À "

Một lát sau Winny quay trở lại, thấy mọi người đã tụ tập đông đủ Gemini liền nghĩ ra sáng kiến

-"Mấy khi nào đầy đủ như này"

-"Hay là..."

*"Gemini hôm nay là cuối năm, không có uống bia"

-" Ơ sao em biết"

*"Em bồ anh bao lâu rồi hả Gemini"

"Hôm nay tao cũng không uống đâu" Winny nhìn Gemini thản nhiên trả lời

-"Âu tại sao"

"Tao phải đưa em Tang về nhà an toàn, không mẹ tao chém tao mất"

Satang lúc này có thể nói là vừa ngại, vừa sĩ. Anh núp sau lưng Winny tránh ánh mắt dò xét của Fourth. Còn Fourth lúc này như hiểu được điều gì

*"Ơ thế P'Win đem bạn em về ra mắt rồi ạ?"

"Là Mẹ anh kêu anh dắt về"

-"Nếu mẹ mày không phát hiện ra mày quen em nó thì mày có dự tính dắt em nó về không?"

Gemini đột nhiên hỏi một câu hỏi mà khiến Winny đơ cả người không biết phải đáp như thế nào cho phải. Còn Fourth thì nhéo anh một cái vì câu hỏi hơi có phần vô duyên này. Winny quay qua nhìn Satang thấy cậu vẫn đang ngồi ăn cái xiên nướng mà ban nãy

Winny đưa mắt nhìn anh, trong lòng dấy lên nghi vấn liệu cậu có suy nghĩ nhiều không. Anh dè dặt hỏi Satang rằng nãy giờ cậu có nghe thấy gì không

Satang nhìn anh đầu lăc lắc

+"Nãy giờ em bận ăn, không để ý gì hết"

Lúc này Winny mới thở phào một hơi, mắt liền đảo qua Gemini ý là cảnh bảo Gemini đừng có nói những câu ngu ngốc như lúc nãy nữa. Fourth thấy thế liền lôi Gemini qua một góc la anh một trận

Winny lúc này ngồi xuống kế Satang, bỗng dưng há miệng nhìn Satang. Satang nhìn anh khó hiểu, Winny lại đảo mắt xuống cây xiên thịt. Satang lúc này mới hiểu ý mà đưa anh cắn một miếng. Ăn xong Winny lâu miệng rồi chăm chú nhìn bé con của anh ăn.

+"Sao anh nhìn em miết vậy"

"Vì em dễ thương"

+"Nếu vậy thì anh cũng dễ thương"

Winny lúc này bật cười thành tiếng, Winny đây đường đường là cựu cầu thủ bóng đá nổi tiếng của trường, đáng lẽ phải dùng từ "NGẦU" miêu tả anh mới đúng

+"Anh này, nếu như mẹ anh không kêu anh dắt em về thì anh có dự định sẽ nói với mẹ anh rằng em là người yêu của anh không"

Hóa ra Satang ban nãy nghe thấu hết cuộc trò chuyện nhưng cậu làm vậy để Winny khỏi bị khó xử trước Gemini với Fourth mà thôi

"Em nghe thằng Gem hỏi à?"

+"Thì em vẫn luôn ở đó mà"

Winny nhìn cậu, tay để sau lưng nhưng lại run lạ thường. Dường như anh đang lo lắng, có thể anh sợ rằng câu trả lời của anh sẽ làm cho cậu phải suy nghĩ nhiều

"Thật ra anh... anh"

+"Anh cứ nói đi, đừng lo là em sẽ giận hay nghĩ nhiều"

Winny thở dài một hơi 

"Anh dự định sẽ đưa em ra mắt mẹ anh vào một ngày công việc của anh đã ổn định, lúc đó sẽ lo được cho em cả giúp đỡ cho mẹ anh nữa"

"Bởi vì anh sợ rằng mẹ anh không đồng ý rằng anh quen một người con trai"

"Thế nhưng dường như anh đã lo xa về việc đó, mẹ anh chẳng hề ngăn cấm hay chửi anh một câu nào. Thậm chí còn kêu dắt em về ở chung"

"Đôi lúc anh nghĩ cuộc sống của mình hiện tại nó như một giấc mơ vậy"

"Một giấc mơ mà mãi mãi anh cũng không muốn tỉnh dậy"

Satang mặt ngơ ngác nhìn anh

"Tại giấc mơ đó có em"

Satang lúc này nhiệt độ cao hơn hẵn nhiệt độ môi trường, cậu ngó nghiêng xung quanh rồi nhanh chóng thơm vào má anh một cái. 

+"Anh đừng lo nghĩ về việc em sẽ giận anh"

+"Có anh trong đời là điều hạnh phúc nhất mà em có được"

Một lát sau Gemini và Fourth trở về trên tay cầm theo bịch pháo bông mini. 

*"Nè nè mọi người gần tới nửa đêm rồi đó"

Fourth đưa cho mỗi người một cây pháo rồi moi từ trong túi ra chiếc hộp quẹt. Fourth áng chừng thời gian rồi đốt. Tiếng pháo lạch tạch kèm cái ánh sáng vàng cam cứ liên tục vang rộng ra không gian. 

Winny một tay nắm lấy tay Satang. Tay còn lại vẽ những đường kì lạ nơi bầu trời. Satang theo đó mà làm giống anh. Cuối cùng khi thời khắc mà pháo hết, cũng là thời điểm giao thừa.

 Pháo hoa liên tiếp được bắn lên phía bên kia bờ hồ, có xanh, có đỏ, có vàng những dãi màu rực rỡ phát quang cả một bầu trời đêm. Như một bức họa đầy màu sắc. Những tiếng nổ cái liên tục rền vàng trên nền trời được phản chiếu dưới mặt hồ lắng động kia

Winny ôm Satang vào lòng, phía sau bọn họ vẫn là nơi pháo hoa rực rỡ

"Chúc mừng năm mới, Satang"

+"Năm mới anh vẫn sẽ ở bên em chứ"

"Anh hứa, sau này trên mọi bước đi của em đều có hình bóng của anh"

---

Và đúng thật là như vậy. Mọi cuộc hành trình của Satang sau này đều có Winny theo sau

Ngày Satang tốt nghiệp cấp ba, Winny dù hôm đó lịch học dày đặc nhưng anh vẫn có mặt trong bức ảnh tốt nghiệp của cậu. Trên tay cậu lúc ấy cầm một đóa hướng dương do chính đôi bàn tay không khéo léo của Winny gói ghém lại. 

Những ngày Satang thấy không khỏe, đều là Winny chăm sóc

Những ngày Satang chập chững bước vào môi trường đại học, cũng một tay Winny giúp đỡ cậu

Ngày trọng đại của Satang, Winny cũng là người đi bên cậu tiến vào lễ đường trong tiếng hò reo và chúc phúc của bạn bè.

Khi họ đã về một nhà, Satang nhìn chiếc bàn học cũ của Winny. Ở trên là những tấm ảnh lưu giữ kỉ niệm của bọn họ. Đó là tấm ảnh khi giáng sinh lúc Satang bị bệnh, tấm ảnh lúc bọn họ ôm nhau lúc giao thừa, tấm này được Fourth chụp lén nhưng lại đẹp vô cùng. Tấm ảnh tốt nghiệp cấp ba của Satang,...

Mỗi tấm ảnh đều có bóng dáng của cả hai người, đều là những mảnh kí ức mãi trôi nổi trong tâm trí của hai người họ. Satang có Winny chính là cả gia đình, còn Winny có Satang chính là cả cuộc sống. Cứ thế họ trở thành một phần trong cuộc đời bình dị của nhau

-THE END-

 Vậy là "Khi cơn mưa chợt tắt" đã chính thức khép lại sau  7 tháng hơn, thật ra ban đầu mình tính cho truyện sad ending cơ nhưng mà...nếu như thế cốt truyện sẽ bị kéo dài có thể gây chán với mọi người thế nên mình quyết định sẽ kết thúc truyện tại đây với Happy Ending mọi người nhá.

Cảm ơn mọi người vẫn luôn đồng hành cùng mình trong suốt chuyến hành trình này. 

Nhân tiện truyện mới mình đã và đang viết tiếp khi nào mình ra mong mọi người vẫn sẽ ủng hộ mình nhé!!!!




Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top