hai

winny chạy trước một đường ra khỏi công ty, anh chẳng thể nào bình tĩnh được khi gặp satang. sợ rằng thêm một chút nữa thì mình sẽ chất vấn satang mất thôi

rằng có lý do gì để cậu ta để lại cho anh một lời chia tay không đầu không cuối và rồi bỏ rơi anh suốt hai năm như thế

để rồi khi winny nghĩ rằng mình đã ổn rồi thì satang lại quay lại. một lần nữa đảo lộn cuộc sống bình yên của anh

winny mệt mỏi đặt lưng xuống giường. đồ đạc cũng dọn xong rồi, sắp tới chắc phải tạm biệt phòng trọ này mất rồi. dù winny có năn nỉ gãy lưỡi thì công ty vẫn bảo sẽ cấp nhà cho mình, chỉ cần dọn vào ở thôi. thế nên anh mới đành cắn răng thu dọn

tra khoá vào cánh cửa, winny nhìn lại khu trọ của mình lần cuối. vốn cũng đã không có kỉ niệm gì với nó mà sao bỗng nhiên lại thấy bồi hồi tiếc nuối thế nhỉ...

"cu winny, chúng ta nên di chuyn thôi" - tài xế nhắc nhở winny

winny nặng nề mở cửa taxi bước vào. sao mà tự nhiên không muốn chuyển đi nữa nhỉ. tự nhiên khi nhận được địa chỉ căn hộ từ phía công ty, winny chợt cảm thấy có gì đó không đúng lắm

winny đứng trước cửa căn hộ, do dự không muốn mở cửa. không biết là phải làm sao thì mới đúng nữa

"winny đến ri đy à" - satang chạy vội ra hỏi han ngay khi winny vừa mở cửa bước vào

winny hai mắt mở to vì bất ngờ. cái quái gì đang xảy ra thế này, tại sao satang lại ở đây thế hả

"ti sao cu li đây. căn h này là ca tôi" - winny lên giọng chất vấn

"anh nhm ri. đây là nhà ca chúng mình mà" - satang tay muốn lấy đồ của winny cất vào nhưng winny đã nhanh hơn giữ lại

"chng có chúng ta nào hết. tôi là tôi, cu là cu" - winny gằn giọng

"là gì cũng được. anh mau vào ct đ ri ra ăn ti, tí na em phi lên công ty soundcheck cho concert. nhim v đu tiên ca anh đó" - satang cười cười rồi chỉ vào căn phòng phía bên trong cho winny

winny chẳng nói chẳng rằng kéo vali của mình đi thẳng vào trong. vì lí do gì mà cứ phải là satang, cứ nhất quyết phải là satang mà không phải là ai khác

winny bận rộn sắp xếp đồ đạc một lúc lâu mới bước ra khỏi phòng. đi ra thì đã thấy satang ngoắc ngoắc mình vào bàn ngồi ăn tối

winny ngồi xuống đối diện satang. nhìn đến bàn ăn cũng làm winny muốn khóc thế này

"pasta st kem đó. vì mun quá nên em ch kp làm gì khác cho winny được" - satang cười cười luôn miệng nói với winny

có biết là satang đã phải mất tận hơn tiếng để làm bữa tối này không. mong là winny sẽ thích

"tôi không ăn pasta" - winny đẩy đẩy đĩa mì ra xa

"ti sao vy. đây là món winny vn thích mà. chúng mình đã ăn nó ln đu tiên hn hò đó" - satang hào hứng kể lể

"tôi đã nói là chng có chúng ta nào hết"  - winny gằn giọng

"winny, ai dy anh gn ging như thế đy" - satang khẽ nhíu mày. rõ ràng đây không phải winny mà nó biết

"chng ai dy hết" - winny nói một câu nhẹ tâng rồi đứng dậy ra sofa ngồi

satang ở bên đây cũng chẳng còn vui vẻ nổi. tưởng sẽ có một bữa tối lãng mạn với anh mà cuối cùng lại thế này đây

"winny, ung mt chút sa nhé. không có tí na đi soundcheck s mt đy" - satang mang một cốc sữa nóng ra chỗ anh

"tôi không cn. cu tránh xa tôi ra" - winny vẫn tiếp tục bài xích sự quan tâm đến từ satang

"winny, đng có không nghe li như thế" - satang cũng hạ giọng xuống

"cu là cái gì mà tôi phi nghe li cu ch. tôi vi cu là người yêu cũ, là người yêu cũ thôi. cu chng có quyn gì đ ép buc tôi c" - winny cười nhạt đáp lại satang

"em không h chia tay anh. anh không nghe em gii thích đã vi block em như thế" - satang đáp lại

"gii thích, tôi phi nghe cu gii thích cái gì. gii thích là cu vì mun tr thành mt ngh sĩ ni tiếng nên mi b tôi li, hay là nghe rng cu vì không mun tôi phi bun nên cu mi chia tay tôi" - winny vừa cười vừa trả lời satang

"winny, em đã nói là em không chia tay anh. sao anh không chu cho em gii thích vy" - satang khó chịu chất vấn lại winny

"gii thích, còn gii thích gì na. à hay cu mun gii thích là cu đã hết yêu tôi nên mi chia tay tôi nh" - winny thản nhiên đáp lại

"em bé đng có đt điu cho em. em chưa bao gi hết yêu em bé c" - satang lớn tiếng với winny

ng có gi tôi bng cái danh t đó" - winny hét lên với satang rồi ngồi sụp xuống

winny oà lên khóc như một đứa trẻ con, khóc như chưa từng được khóc. anh đã tưởng rằng sau khi satang rời đi mình đã ổn rồi, nhưng khi nhìn thấy satang, nghe satang gọi mình bằng cái danh xưng đó lại khiến winny đau đớn biết nhường nào

tại sao bảo yêu anh mà lại rời bỏ anh ? tại sao bảo yêu anh mà lại chia tay anh ? tại sao thế hả satang ơi ?

satang ngồi xuống ôm choàng lấy người anh, mặc cho anh của nó vẫn giãy giụa muốn thoát ra nhưng satang không cho phép. làm sao mà nó không đau đớn, không day dứt được khi nhìn thấy người mình yêu nức nở như thế, không chỉ thế lý do khiến mình yêu như này lại còn do chính satang nữa

nhưng mà satang lại chẳng thể nào làm anh bình tĩnh được để mà nghe nó giải thích. hay đúng hơn là anh còn chẳng muốn nghe nó giải thích nữa

"winny đng khóc. mình còn phi đi soundcheck na, nếu mà mi người thy winny khóc s tò mò đy. winny chc chn không mun người ta bàn tán v mình đúng không" - satang nhẹ nhàng thuyết phục winny

quả thật là sau đó winny dần nín khóc hẳn, còn tự động đứng lên đi sửa soạn cho mình nữa

satang khẽ cười, winny chắc chắn phải nằm trong tay nó chứ không thể đi đâu được

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top