Chương 352 -> 364
Chương 352: Tính sai a tính sai!
Editor: Maria Nyoko
Âm thanh Tiêu Thước giống như kinh lôi, dội thẳng vào trong tai hai người.
Như Ý đột nhiên thức tỉnh, theo bản năng liền lấy tay vòng ngực, che giấu đi cảnh xuân trước người. Lại bị Ngọc Hoa ngăn lại, tiếp theo lại nghe hắn thì thầm:
"Đừng để ý đến hắn, nhắm mắt lại, chúng ta tiếp tục!"
Không đợi nàng phản đối, thiếu niên bên ngoài tựa như gió, liều mạng gõ cửa. Động tĩnh nghe thật lớn nha!
"Tỷ a!" Tiếng kêu biến thành rên, "Ngươi sẽ hối hận đấy! Cả ngày cũng không cho ta ăn, ta đói a đói a đói a!"
Ngọc Hoa nổi giận, rống to:
"Muốn ăn thứ gì đó đi nói người làm!"
Ai ngờ, đứa bé bên ngoài không nhúc nhích chút nào, ngược lại âm thanh gào thét càng lớn ——
"Tại sao ta muốn ăn phải tìm người lấy ra gì đó! Hai người các ngươi chiên xào hầm luộc, ở trong phòng có rượu có thịt, đừng cho là ta không biết! Vốn tưởng rằng cũng có thể đưa tới cho ta một chút, thật không nghĩ đến lòng của các ngươi như vậy! Ta đói muốn chết á. . . . . ."
Thật là một cuộc gian tình, rốt cuộc Tiêu thước suy nghĩ không ra hay là cố ý giày vò, hoa hoa lệ lệ chưa toại nguyện rồi. . . . . .
Sau lại, Tiêu Thước thành công vào nhà ăn cơm, về sau nữa, Ngọc Hoa nói cùng Như Ý:
"Ban đầu đưa đứa bé này về đảo trước, thật là tính sai, tính sai a!"
Ở trong cung Mạnh nhắc tới Phổ Phổ đảo, Như Ý liền nghĩ đến còn có một người ở trên đảo cùng với Thiện Tâm, Lâm Mộng Hinh. Mà vừa nghĩ tới Lâm Mộng Hinh, dĩ nhiên là nghĩ tới Cung Tiêm Hội.
Vì vậy nàng đứng dậy, ném Ngọc Hoa cùng Tiêu Thước ở trong phòng, tự đi đến viện, bắt tiểu nha đầu hỏi.
"Các ngươi có một vị Cung phu nhân ở nơi này hay không? Hoặc là các ngươi không gọi nàng là phu nhân,có nữ nhân, hơn 20 tuổi, họ Cung, bộ dáng rất xinh đẹp."
Tiểu cung nữ gật đầu liên tục:
"Có người như vậy, là Thái Tử Gia đưa về, cũng gọi là Cung phu nhân. Nhưng hôm nay nàng ở trong viện phía tây, bình thường lại không đi ra ngoài."
"Không ra ngoài?" nhíu mày, hỏi nữa: "Vậy nàng tự nguyện ở nơi đó, vẫn bị người giam tới đó? Chỗ ở có người trông chừng không? Người ngoài có thể đi vào sao?"
Nàng hỏi như vậy, là sợ mình không vào được Cung Viện phía tây này, chỉ là muốn biết tình hình gần đây của Cung Tiêm Hội, trong lòng cũng tính toán.
Chương 353: Đi gặp cố nhân
Tiểu cung nữ lắc đầu, đáp nàng:
"Hồi cô nương, hình như là Cung phu nhân tự mình vào ở, cụ thể nô tỳ cũng không rõ ràng. Thế nhưng không ai giữ viện, Thái Tử Gia cũng không nói không để cho nàng ra ngoài. Nghe người ta nói, thật ra là nàng có thể tùy ý đi lại, chỉ là chính nàng không muốn ra đây rồi."
Như Ý gật đầu một cái, tỏ ra đã hiểu, phất tay ra lệnh nha đầu kia đi xuống.
Tiểu cung nữ không hiểu tại sao Như Ý lại hỏi thăm chuyện Cung phu nhân, nhưng Như Ý là chủ tử, coi như nàng có hiếu kỳ hơn nữa, cũng không có quyền muốn hỏi.
Xoay người lại nói với người trong phòng, mình phải đi ra ngoài. Ngọc Hoa đang bị Tiêu Thước quấn hỏi mới vừa rồi trong phòng khóa cửa làm cái gì cùng tỷ hắn, Như Ý sợ run cả người, người "Vèo" một cái liền đi ra.
Bởi vì thái tử sẽ phải đại hôn, khắp nơi trong Mạnh cung đều là hỉ khí, ngay cả nhóm cung nhân xách theo đèn lồng lúc vừa đi qua cũng tươi cười, lại dò xét địa phương hôm nay mình muốn đi.
Thái tử đại hôn, khách tới cũng nhiều. Nghe nói các quốc gia ở Đại Hoang cùng với bộ lạc xa xôi đều phái người tới chúc mừng, tất cả tạm trú đầy các Cung Viện.
Như Ý một đường đi về phía tây, mới đầu còn có thể thấy rất nhiều người đi đường, có thể nghe được từ nơi không xa truyền tới tiếng cổ nhạc. Nàng biết, đây là tiệc rượu mười lăm ngày mừng thái tử đại hôn. Dù lúc này đã vào đêm, nhưng trong cung vui mừng vẫn không giảm phân nửa.
Thế nhưng âm thanh lại càng ngày càng xa theo bước chân của nàng, càng đi về phía tây, tiếng huyên náo cũng xa dần.
Rốt cuộc hoàn toàn yên tĩnh, nhìn về trước, chỉ thấy một tòa cung viện có chút âm u ở không xa, không tên, chỉ hòa tan vào bóng đêm, yên tĩnh khác thường.
Như Ý bước nhanh lên trước, cửa cung viện khép hờ, đẩy nhẹ nhàng, liền có tiếng cọt kẹt do hàng năm không tu sửa. Sau đó hai cánh cửa gỗ lung lay mở ra, mang theo tro bụi thật dầy.
Như Ý khẽ cau mày một cái, nhìn dáng vẻ cung viện này giống như là sẽ không có người ở. Bằng không, coi như Cung Tiêm Hội không muốn ra cửa, nhưng chung quy vẫn phải có người hầu hạ ở chỗ này. Coi như không có hầu hạ, Cung Tiêm Hội cũng phải ăn cơm. Người đưa thức ăn muốn vào cửa, vì sao cửa này còn tích tụ nhiều bụi như vậy.
Cung viện không tính là quá lớn, có năm phòng, một cái giếng. Đối diện nhà chính hình như là Từ Đường, có đàn hương từ bên trong bay ra, càng làm cho tiểu viện này càng thêm thanh tĩnh.
Chương 354: Cung Tiêm Hội hôm nay
Nàng cất bước đi vào, nhanh đến trước cửa phòng thì lúc này mới phát hiện ra bên kia viện tử có cửa nhỏ. Phía sau cửa nhỏ là nơi nàng không biết, thế nhưng hiển nhiên cửa kia kiên cố rất nhiều so với cái cửa mình vừa đi qua cá. Nghĩ đến, ngày thường người trong viện tử này hay ra vào của nhỏ này, không trách được cửa chính phủ một đám bụi.
Vốn định trực tiếp đẩy cửa vào, nhưng vừa nghĩ lại, tay nâng lên lại chuyển lại, lấy ngón tay móc lên gõ hai lần.
Chớp mắt, bên trong liền có nữ tử cất giọng đáp:
"Không cần trở lại đưa cơm, hôm nay ta không có một chút khẩu vị. Các ngươi bưng thức ăn ở cửa Phật Đường, bất kính đối với Bồ Tát, lui xuống hết đi!"
Như Ý sững sờ, lập tức liền phản ứng kịp, thì ra người bên trong coi nàng như nha hoàn đưa cơm rồi.
Nàng nghe được, mới vừa mở miệng chính là Cung Tiêm Hội, mặc dù ít vài phần tâm kế cùng kiều mỵ, nhưng âm thanh chưa thay đổi.
Như Ý không gõ nữa, trực tiếp đẩy cửa vào. Cách làm trực tiếp như vậy hiển nhiên không phải là một cung nữ bình thường, khiến người trong nhà đang ngồi kinh ngạc quay đầu lại, đầu tiên là sững sờ, rồi sau đó theo bản năng mở miệng, nói:
"Là ngươi?"
Không sai, Cung Tiêm Hội nhận ra gương mặt này. Ở một đêm kia Triệu cung, Như Ý, Chấp Kiếm còn có Mị Nguyệt đồng thời xuất hiện để lại ấn tượng sâu đậm cho nàng.
Nhưng bởi vì Chấp Kiếm cùng Mị Nguyệt là cố nhân, vì vậy, một người khác liền hấp dẫn nhiều mấy phần ánh mắt của nàng.
Dáng dấp Như Ý lại tốt như vậy, lại ra sân đặc biệt như vậy, còn có Tử Y, trên người tản ra hương vị cam tùng. Mỗi một điều đều đủ hấp dẫn nàng, mỗi một điều đều đủ để cho nàng kinh ngạc.
Tựa như hiện tại, nàng cũng không nghĩ ra, ở chỗ này lại thấy được nữ nhân lạ ngoại lệ này. Có thể kỳ quái, nàng bây giờ, trừ gương mặt quen thuộc ở ngoài, lại càng không có một cố nhân ở địa phương này.
Đối với kinh ngạc của nàng, Như Ý không để ý, trực tiếp ngồi đối diện nàng trên một cái ghế khác, sau đó gác chân, ánh mắt nhìn chằm chằm.
Hai người nhìn thẳng vào mắt một hồi lâu, rốt cuộc Cung Tiêm Hội lại chủ động, cũng là nói:
"Ngươi chính là Nữ Nữ!" Trong âm thanh có khẳng định, mà không phải nghi vấn.
Như Ý cười nhạt nhìn nàng, chỉ thấy nữ tử này một thân thanh sam trắng, trên mặt không trang điểm, trên đầu cũng không mang một đóa trâm hoa. Thậm chí trên cổ, trên cổ tay, trên ngón tay cũng không có một chút trang sức, hoàn toàn một bộ dáng nhạt nhẽo.
Hôm nay Cung Tiêm Hội, cùng với nàng ở Triệu trong cung nhìn thấy, kém nhau quá nhiều.
Chương 355: Một lòng hướng Phật
Editor: Maria Nyoko
"Ngươi cũng biết ta tên là Nữ Nữ nữa à!" Nữ tử cười khẽ, đồng thời nghĩ tới rốt cuộc là Mạnh Tử Ca nói về chuyện của mình cho nàng bao nhiêu?"Làm sao ngươi ở nơi này?" Nàng hỏi nữa.
Cung Tiêm Hội đáp:
"Một lòng hướng Phật, liền muốn thanh tỉnh."
"Ồ!" Như Ý sờ mũi một cái, hơi tiếc nuối nói: "Vậy xem ra là ta nhiều chuyện, trước ta còn khuyên Mạnh đối đãi tốt với ngươi ấy."
Lời nói này làm nữ tử đối diện đột nhiên ngẩn ra, nhưng chớp mắt, lại hồi phục. Một hồi lâu, chậm rãi mở miệng, nói:
"Hắn muốn đợi, thật ra là ngươi, vẫn luôn là ngươi. Ban đầu bất ngờ cứu ta ở trong lũ, cũng là bởi vì lầm tưởng ta là ngươi. Hiện tại hiểu lầm cũng hết, hắn có thể lưu ta một mạng, đã coi như là không tệ."
Như Ý nhíu mày, nàng cũng không biết chuyện Mạnh Tử Ca cùng Cung Tiêm Hội từ trước. Nhưng nàng là một nữ tử vô cùng thông minh, lập tức liền muốn đến bởi vì thân phận chính mình là công chúa của Khương quốc, Mạnh Tử Ca vẫn luôn nghĩ rằng thiếu nợ đối với nàng. Cung Tiêm Hội là người Cung gia, có thể lúc hắn coi nàng như công chúa chạy trốn của Khương quốc, lúc này mới mang nàng về Thiên Ngọc Sơn, lúc này mới đợi nàng mấy năm.
Nàng cười khổ, chỉ nói đây thật là tạo hóa trêu ngươi. Người nên bảo vệ không có bảo vệ, đến lúc đó làm trễ nãi cả đời nữ tử khác.
Chuyện này nói cho cùng, là lỗi của ai?
"Ngươi có yêu Triệu hoàng hay không?" Hồi lâu, rốt cuộc Như Ý vẫn phải hỏi một tiếng này. Không vì cái gì khác, chỉ vì Triệu hoàng bệnh chết để lại ấn tượng rất tốt với nàng.
Nàng biết, Hoàng đế giống thư sinh nho nhã rất thích nữ tử trước mặt này, không phải Đế Vương cưng chiều đối với phi tử, mà là nam nhân đối với nữ nhân.
Thật tâm nói, Như Ý thích Cung Tiêm Hội gật đầu nhẹ, nói một tiếng yêu, hoặc là thích. Đáng tiếc, lời của nàng vừa mới hỏi ra, người đối diện lập tức liền lắc đầu, cho nàng đáp án rất rõ ràng ——
"Không yêu!" Nàng nói: "Lòng của ta, cả đời chỉ có thể cho một người. Cho đi, không thu trở lại. Ta có thể phản bội thân thể chính mình, nhưng không có biện pháp phản bội trái tim mình."
"Vậy hắn thì sao? Hận sao?" Nàng mở miệng nữa, sau đó lại bổ sung một câu: "Ta là nói Mạnh, ngươi hận hắn sao?"
Vốn tưởng rằng người nhạt nhẽo này vẫn sẽ lắc đầu một cái, sau đó lạnh nhạt nói một câu: không hận.
Nhưng không nghĩ, vừa hỏi ra, Cung Tiêm Hội lại đột nhiên trừng lớn mắt, hai quả đấm cầm thật chặt, nói tiếng:
"Hận! Dĩ nhiên hận! Hận đến mỗi lúc mỗi nhớ đều mơ tưởng giết hắn rồi!" .
Chương 356: Hận cùng yêu
Nói lời này thì, khàn cả giọng, giống như người đó ở trước mặt, nàng chỉ muốn tiến lên một bước mà có thể xé nát người đó. Nhưng vẻ mặt chuyển một cái, trong nháy mắt như nhớ lại, rồi lại mềm nhũn ra.
"Nhưng lại xuống tay không được! Hận mặt khác chính là yêu, ta có hận hắn nhiều bao nhiêu thì yêu hắn bấy nhiêu. Như vậy yêu một người, làm sao có thể giết. Lại nói. . . . . ." Nữ tử cười khổ một cái, tiếp tục nói: "Lại nói ta cũng không có bản lãnh đi giết người đó, huống chi là người lợi hại như vậy."
Lời của nàng nói xong hết sức bất đắc dĩ, ngay tiếp theo Như Ý cũng bất đắc dĩ. Nàng đối với chuyện tình cảm bản thân không có quá nhiều kinh nghiệm, đời trước vội vàng giết người, đời này lại vội vàng sinh tồn. Chỉ có một Ngọc Hoa, chung quy lại vẫn là nuông chiều nàng, thỉnh thoảng lấn áp, cũng không tách khỏi tình yêu.
Vì vậy, đang đối mặt nữ nhân này thì Như Ý bắt đầu cảm giác mình căn bản không có biện pháp mở miệng khuyên bảo, cũng không có biện pháp đi nói tình cảm này rốt cuộc là ai có lỗi đối với người nào.
Tối nay tới đây, cũng chỉ là muốn xem nàng, cũng không định thay đổi gì. Mà bây giờ, xem cũng xem rồi, sẽ không có đạo lý tiếp tục lưu lại.
Vì vậy, đứng dậy, nhẹ nói:
"Ngươi đợi đi, ta đi về. Mạnh sẽ phải đại hôn, ta là tới dự lễ."
Vừa nói chuyện vừa liền cất bước ra bên ngoài, cuối cùng tiếng nói vừa ngừng thì đột nhiên nghe nữ tử sau lưng vội hỏi:
"Tại sao ngươi không gả cho hắn?"
Như Ý sững sờ, bước chân chần chờ ngừng lại.
Đây là một vấn đề nàng đã từng suy tư, theo lý thuyết, hắn mang nàng từ trong rừng rậm Mê Tung đi ra, ở trên thế giới này nàng lần đầu tiên đến với loài người dựa vào chính là hắn. Chẳng bao lâu sau, nàng cũng nghĩ tới cứ đi theo hắn lười hắn cả đời như vậy, Tử Y nam nhân đẹp mắt đó, đã từng để cho nàng mê hoặc.
Nhưng người cuối cùng không thắng trời, một sự kiện xảy ra, năm tháng cùng nhau, an ủi tâm tư nàng, trải qua rối loạn, lại an ủi .
Trước kia Nàng luôn không hiểu, tại sao giữa từng bước cùng Mạn, lại thành bộ dáng hiện tại này?
Bây giờ bị Cung Tiêm Hội đột nhiên hỏi, vẫn luôn không nghĩ ra, hình như trong lúc đó thì có giải đáp.
——— —————— —————— ——————.
Chương 357: Giết người phóng hỏa đoạt thiên họa
Vì vậy, nàng quay đầu lại, hướng về phía nữ tử này o cười cười, sau đó nói:
"Bởi vì ta không hận nha! Mặc dù giữa ta và hắn có Quốc thù Gia hận, mặc dù ta biết hết thảy, nhưng ta còn chưa hận hắn. Từ xưa tới nay người thắng làm vua, đạo lý này ta hiểu. Thắng làm vua thua làm giặc, ai cũng không oán được người nào. Nếu như Khương thị nhất tộc chúng ta đấu tranh, cũng sẽ bị thâu tóm, bằng không, tại sao Mạnh quốc không đi nuốt những quốc gia khác đây? Cũng như ngươi nói, có bao nhiêu hận thì có yêu bao nhiêu, mà ta, không hận, cho nên không thích!"
. . . . . .
Đến Mạnh quốc vào ở Mạnh cung, người đó liền coi như là cố ý không muốn đi gặp, nhưng cũng không tránh khỏi đối phương đến tìm tới cửa.
Ngày hôm sau lúc Như Ý trở về từ nơi ở của Cung Tiêm Hội, một nam tử mặc lục bào đến Cung Viện. Nha đầu tới bẩm thì Như Ý cố ý nhìn Ngọc Hoa một cái.
Lục bào nam tử, nàng không cần phải suy nghĩ cũng có thể đoán ra nhất định là Chấp Kiếm. Huống chi, tiểu cung nữ còn nói là người của cung thái tử tới.
Thời điểm này, một là gặp hai không gặp, nàng cảm thấy tất yếu phải nhìn phản ứng Ngọc Hoa một chút.
Mà người khác, chính lúc này phe phẩy cây quạt, rất nghiêm túc thưởng thức các loại trái cây hạ nhân đưa tới. Lột một quả vải trên bờ môi cọ tới cọ lui, thế nhưng. . . . . . Khụ, hết sức hấp dẫn.
Như ý ý thức lắc lắc suy nghĩ lung tung đầu, sau đó chủ động mở miệng, nói:
"người của Mạnh, gặp sao?"
Ngọc Hoa chợt nhíu mày:
"Vì sao không gặp?" Sau đó ý thức như bừng tỉnh, sờ sờ đầu của nàng, "Đồ nhi ngoan hiểu chuyện, biết trưng cầu ý kiến vi sư."
"Ừ." Như Ý gật đầu, cũng không phủ nhận, "Chính là trưng cầu ý kiến ngươi đấy! thấy sao?"
"Dĩ nhiên phải gặp! Đồ nhi ngoan ngươi làm gì đấy đều được, giết người phóng hỏa đoạt thiên hạ, thấy tình nhân cũ, vi sư cũng yên tâm!"
Như Ý cảm thấy hỏi hắn chính là một sai lầm, tình nhân cũ, cái gì tình nhân cũ, nàng cùng người ta có sao? Thật là!
Hung hăng liếc hắn một cái, sau đó tự đứng dậy, đi tới bên ngoài sân.
Cửa vừa mở ra, quả nhiên đứng trong sân là Chấp Kiếm.
"Có chuyện gì sao?" Đi lên trước, mở miệng muốn hỏi.
Chấp Kiếm vội vàng cúi đầu thấp thấp, cố ý không nhìn tới mắt của nàng, nhưng vẫn là khó tránh khỏi có chút khẩn trương nho nhỏ.
"Tôn chủ xin cô nương đi một chuyến." Chỉ đơn giản một câu như vậy, sau đó cũng không lên tiếng.
Như Ý ngẩn người, một hồi lâu, gật đầu nói:
"Được, vậy ngươi dẫn đường đi!"
Chương 358: Tạo hóa trêu ngươi
Editor: Maria Nyoko
Đoạn đường này, Chấp Kiếm trầm mặc không nói, Như Ý vẫn luôn nghiên cứu hắn. Nghiên cứu thật lâu cũng không thể biết hết, không thể làm gì khác hơn là mở miệng muốn hỏi:
"Chấp Kiếm ngươi có chuyện sao? Ngươi không nhận ra ta sao? Mở miệng một tiếng cô nương cô nương, làm cái gì vậy? Ngươi quên từng cho ta uống rượu? Trước kia chúng ta cũng thường nói chuyện!"
Nàng hỏi như vậy, mặt của Chấp Kiếm "Vọt" một cái liền đỏ. Đầu thấp càng sâu, nhưng vẫn không nói ra một câu.
Như Ý bất đắc dĩ, mắt nhìn thấy trước mặt có một bóng dáng Tử Y xuất hiện, là Mạnh tự mình tới đón nàng. Liền cũng không nhiều lời cùng Chấp Kiếm nữa, chỉ nói:
"Không cần ngươi dẫn, ta tự mình đi, mấy năm này làm thế nào lại thành công trở thành hũ nút?"
Nói xong, tự đi về phía trước.
Thật ra thì Chấp Kiếm cũng buồn bực, nàng nói hắn thành hũ nút, nhưng hắn cũng không nhớ sao mấy năm này tiểu nha đầu trở thành bộ dáng này. Nhanh mồm nhanh miệng không nói, thường ngày tướng mạo xinh đẹp nhu mì.
Đây thật là. . . . . . Tạo hóa trêu ngươi!
. . . . . .
Tối nay Mạnh Tử ca mời Như Ý ăn cơm, nhưng ăn cơm là phụ, sau khi ăn xong đi tản bộ nói chuyện phiếm mới là chính.
Khi hắn nói muốn ra ngoài dạo, thật ra thì Như Ý không quá muốn đi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại không biết cự tuyệt như thế nào, chỉ đành phải gật đầu, nhắm mắt bước chậm dưới ánh trăng.
Thật ra thì đề tài nên triển khai như thế nào, trong lòng đã nắm chắc. Nói thí dụ như Mạnh Tử ca nói:
"Năm ấy chính ta tại trong Mê Tung. . . . . ."
Nàng lập tức liền có thể nhận:
"Bị người đuổi giết, làm cho khắp người đều là máu. Ta cũng không biết nghĩ như thế nào, lại cái gì cũng không hỏi ra tay cứu người. A đúng, là cứu ngươi phải bảo vệ một số vật gì đó."
Sau đó Mạnh Tử ca lại nói:
"Ngươi đã cứu ta, ta liền dẫn ngươi ra Mê Tung rừng rậm."
Như Ý không đồng ý, nàng nói:
"Là ngươi khuyên ta đi, nhưng chân chính dẫn chúng ta ra ngoài, ấy là Bạch Lang." Dừng một chút, còn nói: "Khi đó ta nhát gan, thật ra thì nhìn ngươi rất sợ."
Nàng cảm thấy mình đã tận lực chọn không khí nhẹ nhõm, nhưng là hết cách rồi, ở chung một chỗ cùng người này, đề tài luôn nặng nề.
Vì vậy ngậm miệng, không bao giờ nói nữa.
Hai người cứ đi ở dưới ánh trăng như vậy, tất cả cung nhân lui tới né tránh, đến lúc đó chỉ còn sự thanh tỉnh.
"Tại sao lại hủy Thiên Ngọc sơn?" Hồi lâu, rốt cuộc vẫn phải hỏi ra. Đây là một chuyện luôn luôn rối rắm ở trong lòng Như Ý, Thiên Ngọc sơn đã từng là động lực nàng học tập khinh công, cho nên dùng sức học như vậy, chính là vì có một ngày có thể đi lên đỉnh núi.
Chương 359: Năm đó Thiên Ngọc sơn, là hủy ở trong tay một người
Nhưng lại không ngờ, rốt cuộc lên rồi, Đào Nhiên Cư lại không có.
Nàng vẫn muốn hỏi, vẫn luôn không có cơ hội, hôm nay rốt cuộc chỉ có hai người họ, liền hỏi.
"Mị Nguyệt nói với ta, sau khi ta xuống núi nửa năm, ngươi liền buông tha rồi. Cho mọi người rời đi hết rồi, chỉ dẫn theo Tứ Trưởng Lão cùng Thất Tuyệt trở lại Mạnh quốc, từ đó không trở về nữa! Tại sao? không phải Thiên Ngọc Sơn là cơ nghiệp của ngươi sao?"
Ai ngờ Mạnh Tử ca cũng là nhún vai cười khổ, bộ dáng kia hết sức bất đắc dĩ.
"Mị Nguyệt nói với ngươi nửa thật nửa giả, ta cho mọi người đi hết là thật, từ đó về sau cũng không có đi lên nữa là giả. Khi đó ta vốn là muốn đổi một nhóm người ở trên, mà cũng cứ làm như vậy thật. Người mới ở chân núi bốn năm, cho đến có một ngày. . . . . . một lần đỉnh Thiên Ngọc Sơn có người chưa cho phép lên !"
Mạnh Tử ca dừng chân lại, đang đứng lại một ngã ba đường, liếc mắt nhìn Như Ý, thật sâu, cảm thán, tiếp theo sau đó nói:
"Khi đó đúng lúc ta đang ở Mạnh cung, Tứ Trưởng Lão cũng đi theo ta đã trở về, chỉ chừa Thất Tuyệt trên chân núi. Vốn đây là chuyện tuyệt không sai sót, nhưng lại không ngờ, người nọchỉ dùng cả đêm, liền cướp sạch Đào Nhiên Cư này. Thất tuyệt toàn diệt, những người khác hoặc không sợ phiền toái đưa xuống núi, hoặc là có phản kháng, liền trực tiếp ném tới chân núi."
Như Ý nghe được sửng sốt một chút, muốn Thiên Ngọc Sơn cao đến tám tầng mây, người rớt xuống từ phía trên kia, ném xuống dưới còn có thể dư lại cái gì?
Nhưng không phải trọng điểm, trọng điểm là ai có thể bằng sức một mình hủy Đào Nhiên Cư?
Nàng tận mắt nhìn thấy Thất Tuyệt tuyển ra thế nào, ở đó điều kiện chọn lựa người hà khắc, không nói lấy một địch một trăm, vậy cũng đều là cao thủ hàng đầu. Toàn diệt, vậy là khái niệm gì?
Nhìn ra Như Ý kinh ngạc, Mạnh Tử ca lại than một tiếng, tiếp tục nói:
"Cho đến khi ta nghe tin tức chạy trở về, cả tòa Thiên Ngọc sơn cũng đã là một vùng phế tích. Người kia phá hủy tất cả của ta, lại vẫn ở cửa bày trận pháp huyền diệu. Sau đó người đứng cách 20 bước xa cười nhìn ta, kiêu ngạo cực điểm. Ta Mạnh Tử ca cả đời tự nhận công phu bất phàm, thế nhưng cá nhân. . . . . . Ta đánh không lại."
Như Ý một ngụm nước miếng hơi kém không sặc chết mình, đang ở thời điểm Mạnh Tử ca nói đến trận pháp huyền diệu, nàng đột nhiên có một loại dự cảm rất xấu.
"Trận kia. . . . . . Là bày ở rừng tùng trên Thiên Ngọc Sơn?" Nàng nhỏ giọng mở miệng, là hỏi thăm, nhưng ngôn ngữ đã thật ra thì rất khẳng định.
Chương 360: Hắn cũng chỉ là không thể gặp ngươi chịu uất ức
Mạnh Tử ca cười ha ha, sau đó hỏi nàng:
"Đoán được?" Không đợi Như Ý trả lời, lại tự nói: "Ta nhận được đó là Ngọc Hoa công tử, lại không biết vì sao hắn phải tới hủy Thiên Ngọc Sơn ta. Sau khi nghe ngóng, mới biết hoá ra là ngươi là môn hạ của hắn. Khi đó ta nghĩ, có thể là ngươi biết chuyện Khương quốc năm đó, hắn đi đến làm cho ngươi hả giận. Nhưng hôm nay mới hiểu được, hắn cũng chỉ là không thể gặp ngươi chịu uất ức."
Lời nói này thật là có chút tiêu điều lạnh lẽ, mặc dù người nói chuyện tận lực không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng Như Ý vẫn còn có chút lúng túng.
Có phải nên nói tiếng xin lỗi hay không đây? nhìn dáng dấp Mạnh Tử ca cũng không tính trách nàng, nhưng nếu như người phá hủy Thiên Ngọc Sơn thật là Ngọc Hoa, thật xin lỗi cũng là việc nên làm.
Không khỏi khẽ cúi đầu, trong lòng cực kỳ bất đắc dĩ. Chỉ nói sư phụ a sư phụ, ngươi bao che cũng quá mức. Một mảnh cơ nghiệp thật tốt của người ta, ngươi tùy tiện lăn qua lăn lại, sẽ không có? ?
Chỉ là suy nghĩ, vấn đề đến lúc đó rất chủ động lại vòng vo lo lắng. Dù võ công Ngọc Hoa tốt, muốn một người phá hủy Thiên Ngọc Sơn, nghĩ đến cũng không phải là chuyện dễ. Có lẽ hắn có thể nhẹ nhõm đối phó Thất Tuyệt cùng những người khác, nhưng nếu như Mạnh Tử ca cùng Tứ Trưởng Lão cùng động thủ, toàn thân mà lui đến cũng không khó khăn, nhưng nếu muốn không tổn thương, cũng không quá thực tế.
Mà hôm nay Mạnh Tử ca thừa nhận hắn đánh không lại Ngọc Hoa, đây là sau khi hắn đánh mới phát giác, hay là căn bản sẽ không đánh? Có thể tưởng tượng tình thế ngày đó, làm sao hắn có thể không đánh trận này? tuy Ngọc Hoa có Lê Hoa trận che chở, nhưng năm người cùng xông lên, hơn nữa Mạnh Tử ca là cao thủ như thế, vẫn có thể xông phá. Dù sao chỉ là bày giản trận nhánh cây ra, cũng không phải Lê Hoa trên Phổ Phổ đảo.
Mạnh Tử ca cộng thêm Tứ Trưởng Lão cùng đi đối phó Ngọc Hoa, tình cảnh kia. . . . . .
"Nghĩ gì thế?"
Đột ngột một câu hỏi dừng lại suy nghĩ của Như Ý, nàng theo bản năng thốt ra đáp:
"Chính ta nghĩ lúc ấy sư phụ có bị thương không!" Vừa mới dứt lời, lúc này mới phản ứng được người mở miệng hỏi là Mạnh Tử ca.
Người ta là bên bị hại, mà nàng lại một mực nghĩ tới an nguy người hại, chuyện này thực sự có chút không nói được.
Muốn mở miệng giải thích, lời nói Mạnh Tử ca lại truyền đến trước một bước, là hừ nhẹ một tiếng, nói:
"Hắn làm sao có thể có việc!"
Chỉ một câu này thôi, Như Ý lập tức an tâm. Ngẫm lại, những năm này quả thật cũng không nghe nói Ngọc Hoa có bị thương, xem ra là nàng nghi ngờ, sư phụ nhà mình rất khỏe!.
Chương 361: Hảo hảo quý trọng hắn!
Editor: Maria Nyoko
"Ta chờ thật lâu dưới chân núi." Rốt cuộc khôi phục tâm tình, mở miệng nỉ non, "Ta muốn chờ các ngươi xuống núi, chỉ cần kiên nhẫn, một ngày nào đó có thể đợi được người. Nhưng sau lại phát hiện thật vô ích, vì sẽ không có người xuống. Sau ta lại khổ luyện khinh công, rốt cuộc có thể giống như các ngươi bay lên đỉnh núi thì lại phát hiện chỗ kia đã không có người nào rồi."
Nữ tử thở dài, sau đó sẽ nói với hắn:
"Thật xin lỗi, sư phụ ta làm chuyện ta không biết. Nếu ta biết nhất định sẽ không để cho hắn đi đấy!"
Mạnh Tử ca khoát tay:
"Thôi! Lúc đó ta cũng đã tức giận, nhưng sau lại suy nghĩ một chút, nếu như là vì ngươi, vậy coi như ta trả ngươi một khoản nợ, ít nhiều trong lòng ta cũng có thể dễ chịu hơn một chút." Nói lời này, lộ ra một nụ cười ấm áp: "Trên đời này có một người như vậy, hắn không thể để ngươi chịu nửa điểm uất ức. Nữ Nữ, hảo hảo quý trọng hắn!"
Một câu đơn giản, suýt nữa đã làm Như Ý lộ ra ánh mắt quyến rũ. Chuẩn bị xoay người lại nói mấy câu cảm tạ, nhưng không nghĩ, miệng mới vừa mở ra, còn không kịp phát ra âm thanh, đã đột nhiên cảm thấy thân thể chợt nhẹ, trong nháy mắt chân liền cách mặt đất.
Nàng thét một tiếng kinh hãi theo bản năng, nhưng cũng không có ra tay phản kháng.
Người có thể làm cho nàng hoàn toàn không có phòng bị thành công đánh lén, trừ Ngọc Hoa, không còn người thứ hai.
Huống chi sau lưng còn truyền tới lê hương, tay nắm ở trên eo nàng còn không có ý tốt bóp một cái, chọc cho nàng khóc cũng không được cười cũng không xong.
Nhưng nghe được âm thanh phía sau, đúng là Mạnh Tử ca nói:
"Chỉ là mượn thê tử ngươi ăn một bữa cơm, sau khi ăn xong cũng không có tiết mục này!" âm thanh này vang dội phía chân trời, trận trận vang vọng ở trên cao.
Như Ý hết sức bất đắc dĩ, muốn giải thích mấy câu, lại nghe được Ngọc Hoa nói:
"Xem các ngươi phát triển, bước kế tiếp nên ôm, ta không thể để cho nam nhân khác ôm thê tử của ta!"
Nàng vừa động tâm tư, mở miệng liền hỏi:
"Ai? không phải vì Mạnh Nhân phát hiện ngươi đi theo phía sau, cố ý nói những lời cảm động ta sao?"
Bốp!
Đầu bị người không khách khí vỗ một cái ——
"Đầu óc cái người này! Lúc thông minh lúc lại không tốt vậy? Ngươi có thể nghĩ đến điểm này không tệ, nhưng không suy nghĩ một chút, chỉ bằng hắn? Có thể phát hiện được ta sao? Ngươi phát hiện sao?" .
Chương 362: Sư phụ, có phải ngươi thật là bá đạo hay không?
Editor: Jennyngo, Maria Nyoko
Nghĩ lại, phải ha, công phu của mình đã không tệ, nhưng sư phụ mình theo ở phía sau một chút cũng có cảm thấy.
Cho đến khi trở về nhà, Ngọc Hoa vẫn còn cảm thán liên tục:
"Thật là khó lòng phòng bị! Khó lòng phòng bị!"
Lần này Như Ý hết sức bất đắc dĩ, nàng nói:
"Không phải cùng nhau tán gẫu một câu thôi sao, về phần ngươi sao?"
Ngọc Hoa không tiếp lời nàng, đến lúc đó lại nhắc một chuyện khác.
" Muội muội trên đảo trả lại cho hắn đi!"
Nàng sững sờ, liền ý thức đến người hắn đang nói là Lâm Mộng Hinh. Nhưng muội muội ............. Nàng nhớ Lâm Mộng Hinh từng nói, thật ra thì nàng không phải muội muội của Mạnh Tử Ca.
Chuyện này cho tới bây giờ vẫn không làm rõ ràng, tất cả nghi vấn cũng để sau, Lâm Mộng Hinh không biết một đáp án.
Vì vậy nữ tử nghiêng đầu, hướng về phía Ngọc Hoa nói:
" Ta có thể còn phải đi gặp hắn lần nữa, cùng hỏi hắn một chút rốt cuộc Lâm Mộng Hinh đã xảy ra chuyện gì. Nếu như là muội muội sẽ đưa trở lại, là thân hay xa, đó là sự việc của huynh muội bọn họ. Nếu như không phải, vậy......... Liền trưng cầu ý kiến nàng ấy, xem nàng muốn đi nơi nào."
Ngọc Hoa lắc đầu phản đối, lí do rất đầy đủ:
" Không thể lại tìm thái tử rồi! Ngươi đối với hắn vô tình, lại khó tránh khỏi hắn với ngươi cố ý. Ta coi hắn luôn lôi kéo ngươi nói chuyện trước kia, loại hành động hoài niệm này, luôn là có một ít tình cũ khó quên. Không được, không thể đi tìm hắn !"
Như Ý nhíu nhíu mày, trong giọng nói dẫn theo chút oán hận:
" Sư phụ có phải ngươi thật là bá đạo hay không? Chẳng lẽ ta theo ngươi, sẽ không có tự do?"
Như Ý cảm thấy lời mình nói xong rất nghiêm chỉnh, có đôi khi, chính là đối mặt soái ca đi nữa, cũng muốn một tranh thủ một chút chủ quyền cho mình. Dù sao nàng không phải nữ tử khuê phòng cổ đại không ra cổng trước không bước cổng sau, coi như cũng muốn tuân tam tòng tứ đức, nhưng cũng không thể hoàn toàn không có tự do.
Nàng cho là vừa nói vậy, Ngọc Hoa ít nhiều cũng có thể suy nghĩ một chút, cũng có thể để cho nàng có cảm giác tồn tại nhiều hơn, hơn nữa từ nay về sau sẽ không mỗi thời mỗi khác cũng sống ở dưới bóng hắn.
Ách........... Có lẽ nói quá nghiêm trọng, dù sao Ngọc Hoa " Cẩn thận", hơn nữa phân nửa vẫn đủ để cho nàng uất ức.
Nhưng không tránh được một chút thời điểm vẫn cảm thấy không quá thoải mái, nói ví dụ như hắn phá hủy Thiên Ngọc Sơn, hắn không chịu để cho nàng nói chuyện cùng người lạ.
Mạnh Tử Ca như thế nào đi nữa, đối với nàng cũng đạt đến hai chữ bằng hữu, không nói tiếng nào phá hủy nhà bằng hữu nàng, nàng không tính toán chuyện này, nhưng phải hỏi rõ ràng.
Chương 363: Không cáu kỉnh
Editor: Jennyngo
Tâm thay đổi thật nhanh, đã cảm thấy mình đã nghĩ xong, mặc kệ hắn phản bác như thế nào, nàng chắc chắn sẽ nói lại.
Nhưng lại không ngờ, chờ đầu vừa nhấc, cũng là Ngọc Hoa giương một đôi mắt nhỏ như nhận hết uất ức đáng thương.
Như Ý sợ hết hồn, kém một chút liền nhào tới hỏi hắn đây là thế nào, còn không đợi nàng bố nhào, đôi mắt nhỏ đáng thương liền cách mình càng ngày càng gần, đến lúc hai người kề đến một chỗ, lúc này mới nghe người nọ uất ức nói:
" Không nên tức giận nha! Sai lầm rồi! Nếu không ngươi đánh ta hai cái hả giận! Chính là không nhìn nổi người đó khi dễ ngươi! Thời điểm kia ngươi bạt mạng học võ thuật, vi sư nhìn cũng đau lòng nha! Tại sao có thể không đi hả giận thay ái đồ!"
Như Ý không tức nổi!
Đây là số mệnh a~ Nàng ở trong lòng cảm thán, thật chính trời đánh a~ Đời này nàng có phải sẽ bị Ngọc Hoa ăn hết hay không! Tại sao dường như mặc kệ là đã xảy ra chuyện gì, mặc kệ là ai có lỗi đối với người nào, hắn đều có lý?
Tựa như hiện tại, rõ ràng chính là hắn đang xin lỗi, nhưng cảm giác này lại giống như nếu nàng không tha thứ, đó chính là nàng không biết điều?
" Đồ nhi ngoan!" Người kia đi lên trước cọ nữa. "Đồ nhi ngoan!"
Như Ý đầu hàng.
Thôi! Đời này không có biện pháp đánh người này, cũng may nàng có đường khác có thể lựa chọn.
" Vậy ta hỏi Cung Tiêm Hội một chút đi!"
Lúc này Ngọc Hoa rất rộng rãi gật đầu:
" Đi đi đi đi! Đồ nhi ngoan, ngươi muốn ta đi qua đi lại, lão trong phòng buồn bực cũng không tiện!"
Nàng ngửa cổ nhìn trời, răng ngà suýt chút là cắn nát.
Đáng chết! Là ai tóm nàng trở về ! Nàng vốn chính là đang đi lại có được hay không ? Tại sao hiện tại vừa nghe ba chữ « Đồ nhi ngoan » này, có chút cảm giác rùng rợn!
Như Ý cảm giác mình chạy ra khỏi gian phòng, sống hai đời, ai cũng không sợ, chỉ sợ Ngọc Hoa, thật không biết đây có coi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Lần nữa đi tới viện Cung Tiêm Hội ở, nàng kia còn ngồi ở Phật đường, lẩm bẩm kinh văn câu có câu không người khác nghe không hiểu.
Như Ý đến đó, vẫn yên tĩnh, nàng ngồi xuống ghế đối diện, hỏi người giống như ngày hôm đó, một quần áo trắng, một quần áo đen, ai cũng không gấp gáp, ai cũng không mở miệng trước, cứ như vậy.
Sự thật chứng minh, Cung Tiêm Hội dây dưa hơn Khanh Như Ý! Hai canh giờ sau, tiếng niệm kinh ngừng, đến lúc đó có tiếng buồn bã sâu kín.
Chương 364: Thì ra là Lâm Mộng Hinh
Editor: Maria Nyoko
"Còn muốn biết gì nữa đây?" Nàng nói, "Hỏi mau đi, có lẽ qua tối nay, sẽ không kịp!"
Đúng vậy, qua tối nay, sẽ không kịp.
Ngày mai sẽ là ngày Mạnh Tử ca đại hôn, theo lễ nghi, đoàn người Như Ý không có đạo lý để lưu lại.
Chính nàng cũng biết Ngọc Hoa nhất định sẽ ôm nàng xuất cung, cho nên phải hỏi, tối nay nhất định phải hỏi hết.
Cũng không vòng vo, Nữ tử trực tiếp mở miệng, nói:
"Ta muốn biết chuyện Lâm Mộng Hinh."
Lời này thành công khiến ánh mắt Cung Tiêm Hội nhìn về phía nàng, nhìn thật lâu, sau đó ném ra một câu:
"Ngươi không biết?"
Như Ý cười khổ:
"Ta biết rõ cái gì? Ta biết còn tới hỏi ngươi làm gì!"
Mà lý do Cung Tiêm Hội nói lời này cũng rất đầy đủ, nàng nói:
"Đêm hôm đó không phải ngươi cứu nàng đi sao? Nàng không có nói cho ngươi?"
Như Ý lắc đầu,
"Chưa nói. Chỉ là hàm hồ nói một câu thật ra thì nàng không phải muội muội của Mạnh, sau đó không nói."
Lời của nàng khiến Cung Tiêm Hội nổi lòng chua xót, Như Ý đột nhiên có chút không hiểu tâm ý nàng chua xót là bởi vì Lâm Mộng Hinh, hay là bởi vì mình nhắc tới Mạnh.
Câu hỏi rất lâu không có được trả lời, lúc nàng cho là đối phương sẽ không nói thì mới nghe được một âm thanh u thán, sau đó âm thanh tiêu điều lạnh lẽo truyền đến.
Cung Tiêm Hội nói:
"Thật sự nàng không phải là muội muội Mạnh Tử Ca, hoặc là nói, không phải muội muội ruột. Trước kia ta cũng cho là bọn họ là huynh muội, cho nên đối với Mộng Hinh rất tốt. Sau lại bị đưa vào Triệu cung, trong lòng ta tức giận khó khăn, nghĩ tới hết cách bắt Mạnh Tử ca rồi, nhưng không phải còn có một muội muội này. Yêu ai yêu cả đường đi, hận cũng như thế. Vì vậy trăm ngàn kế tìm nàng, ở lại trong cung nhục nhã mọi cách. Thẳng qua thật nhiều năm mới biết, cho nên tử ca đối xử nàng không tốt, là bởi vì nàng vốn chính là đứa bé mẫu thân Tử Ca phản bội Phụ hoàng hắn vụng trộm sinh hạ cùng người khác. Cho nên Tử ca không để nàng ở lại Mạnh cung, hoàn toàn cảm thấy muội muội này là vết nhơ cho địa vị thái tử của hắn."
Vừa dứt lời, nữ tử đứng dậy, cười cười về phía Như Ý, lại nói:
"Trở về đi thôi! Ta rất mệt mỏi."
Như Ý không lưu lại nữa, nên biết cũng đã biết, những chuyện khác, hỏi nữa, sợ cũng không có ý nghĩa gì.
Mẫu thân Mạnh Tử ca đã sớm ra đi, nàng đã biết đến. Về phần cha đẻ Lâm Mộng hinh, nghĩ đến, lấy thái độ xử sự của Mạnh Tử ca, căn bản sẽ không để người nọ còn sống trên đời.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top