Chương 348+349: Chỉ sợ lại đi vào,vừa 8 năm;mỹ thực và mỹ sắc đồng thời hấp dẫn
Nhưng đợi nàng quay đầu lại thì đã cách này quảng trường có chút xa, vả lại công chúa này vừa ra, cung nhân nha hoàn chung quanh cũng đều vây lại, trong lúc nhất thời, càng nhìn không tới người kia.
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" một âm thanh nhẹ vô cùng tự truyền tới bên tai, là Ngọc Hoa cúi đầu tiếp cận vào nàng. Bộ dáng kia giống như là người tình đang thân mật, chọc cho Mị Nguyệt cùng Tiêu Thước rối rít quay đầu đi chỗ khác.
Nàng khẽ gật đầu, nói:
"Không có việc gì." Nữa dừng một chút, lại bổ sung: "Trở về rồi hãy nói."
Nha đầu dẫn đường dẫn bọn hắn vào một chỗ cung viện, rất bình thường, nhưng chi tiết bố trí vẫn có thể hiện ra mấy phần tinh quý .
Mị Nguyệt biết bọn họ hẳn là có lời muốn nói, mình cũng không có tiện lưu nữa, liền phân phó người làm hầu hạ, mình cùng Như Ý lên tiếng chào hỏi liền quay người bỏ đi.
Lúc này Như Ý mới kéo Ngọc Hoa vào nhà, người pha nước trà đi vào, cũng bị đuổi đi xuống. Mở miệng nữa, trực tiếp liền nói:
"Tại chiếc long xa kia ta ngửi thấy mùi vị rừng rậm Mê Tung." Ngọc Hoa hạ mi, cùng nàng hỏi:
"Đây là ý gì?" Như Ý nữa đáp:
"Ta cũng không biết tại sao, thế nhưng loại cảm giác đặc biệt quen thuộc, chính là vị rừng rậm Mê Tung."
Vừa nghĩ tới vừa kéo lấy vạt áo Ngọc Hoa, mảnh cổ tay thon, lại hơi run.
Ngọc Hoa vốn định trêu chọc nàng đôi câu, nhưng thấy gương mặt phờ phạc kia, những thứ trêu chọc kia liền nói không ra.
Vì vậy chỉ đành phải nói:
"Có phải có chút nhớ nhung hay không?"
Hắn biết những năm kia nàng ở rừng rậm Mê Tung xảy ra tất cả, thậm chí thời điểm Như Ý nói cho hắn, là từ chính mình mở mắt liền bắt đầu.
Chỉ sợ dưới gầm trời này không còn có người như Ngọc Hoa, lại hoàn toàn tin tưởng một đứa bé mới vừa đầy tháng là có thể nhớ lại, hơn nữa đối với nàng đã nói hoàn toàn không có một tia hoài nghi và hỏi thăm.
Chân chính là nàng nói gì hắn nghe, nghe cái gì, cũng liền tin.
Mà nay hỏi nàng có phải nhớ nhung hay không, Như Ý lại chỉ phải cười khổ:
"Là rất nhớ nhung, nhưng lại không biết là đang suy nghĩ gì. Ở trong rừng rậm, mỗi một ngày đều nghĩ tới có thể đi ra ngoài. Thật đi ra, lại cảm thấy ở nơi đó mới ấm áp hơn. Nơi đó không có lừa gạt, chỉ có yêu cùng quan tâm. Nhưng. . . . . ." Nàng ngẩng đầu lên, đè lại một tia lòng chua xót. Lại nói:
"Nhưng Sói mẹ khẳng định không có ở đây, các ca ca chỉ sợ cũng đến tuổi tự nhiên rồi. Chỉ có tỷ tỷ nhỏ nhất có lẽ còn sống thôi. . . . . . Thật ra thì thật muốn trở về xem một chút, nhưng lại sợ đi vào, liền tám năm".
*Maria: Đừng tin những gì tác giả nói, tất cả là thả thính thả thính thôi. Chuẩn bị có H nha kekeke.
*Jen: Chuẩn bị có thịt? Tung bông 🎉
Editor: Maria Nyoko
"Sợ cái gì!" Người đứng bên cạnh thờ ơ phất phất tay, "Dưới gầm trời này còn có địa phương Ngọc Hoa ta không đi ra được!"
Lời nói này cực kỳ tự phụ, nhưng một chút Như Ý đều không hoài nghi, ngược lại hậu tri hậu giác trách mình.
"Đúng a!" tay dừng run rẩy lại, khẽ vuốt cái trán, nói:
"Làm sao ta lại quên chuyện này! Chỉ mới nghĩ khẳng định tự ta tìm không thấy lối ra, nhưng cho ngươi ở đây, trên đời này còn có địa phương nào không đi ra được !" Lời ấy rất được tâm ý Ngọc Hoa, một khi vui mừng, liền chủ động yêu cầu:
"Đồ nhi ngoan! Có đói bụng không? Vi sư nấu cơm cho ngươi!" Như Ý mắt sáng lên, hai chữ "Nấu cơm" đánh tới bụng, thật lâu không chịu tản đi.
Nàng ngây người, công tử bên cạnh đã sớm ra khỏi phòng, tìm phòng bếp nhỏ đi rồi!
Lúc này Như Ý mới phản ứng được, Ngọc Hoa nói muốn nấu cơm cho nàng nha!
Ông trời! Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao?
Phải nói tài nấu nướng của Ngọc Hoa, chính là không phải kén chọn.
Muốn nàng Khanh Như Ý ăn hai đời rồi, lại không nói kiếp trước sơn trân hải vị trừ thịt người cái gì đều ăn qua, riêng đời này, thời điểm ở Tiêu gia Tam phu nhân đó nhặt đồ tốt cũng đưa trong viện tử của nàng.
Nhưng ăn tới ăn đi, tuy nhiên cũng không chống đỡ được một bàn Ngọc Hoa từng làm món xào thịt cho nàng.
Nàng xác định cổ đại này nhất định là không có các loại thịt non, nhưng người ta có thể không có gì đặc biệt xào thịt heo non như vậy, tiên như vậy, trơn như vậy, thơm như vậy!
Về sau, Như Ý cũng biết, Ngọc Hoa rất biết làm món ăn!
Nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không dễ dàng chịu động thủ, ở trên đảo thì không phải khi dễ nàng chính là khi dễ Thiện Tâm, làm cho hai người giống như là nha hoàn phục dịch vị đại gia này.
Tài nấu nướng của Ngọc Hoa nàng đã sớm thèm thuồng quá lâu, không ngờ hôm nay nói xong mấy câu thương cảm, không ngờ nâng lòng thương hại hắn có rất ít lên.
Như Ý hối hận, sớm biết chiêu này dùng tốt, về sau không có chuyện gì liền giả bộ đáng thương tốt lắm!
. . . . . .
Bữa cơm này hết sức phong phú, bốn mặn một canh, chọc cho khẩu vị Như Ý tốt ra. Ngọc Hoa bưng hết đồ ăn vào phòng Như Ý, lại đem theo một bầu rượu, bày xong, chốt chặt cửa từ bên trong, lúc này mới trở lại ngồi xuống trước bàn.
Như Ý không hiểu,"Người làm gì?"
Hắn đáp: "Tránh Tiêu Thước."
Như Ý: ". . . . . ." Bữa cơm này, Ngọc Hoa dùng sắc đẹp và thức ăn ngon đồng thời hấp dẫn, Như Ý vinh quang ăn quá no!
Cái chén cũng thấy đáy, lúc này mới ngửa về phía sau dựa vào thành ghế, sau đó càng không ngừng xoa bụng của mình, không ngừng kêu khổ.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top