Chương 2: Ashiteru
Một đêm Naruto ngồi trên mái nhà, tự hỏi về những cảm giác của mình. Cậu không biết chúng là gì, hay cảm giác đó là về ai. Câu hỏi lớn nhất là, Naruto đang yêu chăng? Và cậu yêu ai?
-------------------------------------------------------------
Naruto's POV
Thật im lặng. Tôi muốn vậy. Tôi thường leo lên mái nhà, nhìn vào bầu trời như thể trên đó có câu trả lời cho tất cả các câu hỏi của tôi. Tôi lên đó khoảng hai hay ba lần vào buổi sáng. Thật buồn cười, từ bao giờ tôi trở thành một người dậy sớm vậy? Uhm, thật ra thì, không phải. Nhưng với tôi, nếu mặt trời chưa mọc thì vẫn là buổi tối.
Gió chợt thổi qua. Tôi mắng nghiến bản thân vì không mặc thêm cái gì đó ấm hơn để run như thế này. Hoặc ít nhất, ai đó giữ cho tôi ấm. Tôi chợt nhận ra, một trong những lý do tôi lên đây. Oh, những cảm giác kì lạ này ở đâu ra vậy? Và quan trọng hơn, nó là về ai?
"Lạnh à?" giọng nói từ phía sau vang lên. Tôi suýt ngã vì shock. Lần cuối cùng kiểm tra, tôi ở đây, một mình. Tôi quay lại nhìn người chút nữa làm tôi ngã. Đó là Sasuke. Chờ đã... "Cậu lên đây làm gì?" Tôi chợt nghĩ rằng một buổi sáng sớm như vậy sẽ chẳng có gì và tôi là người duy nhất đã dậy.
Mặc dù tôi không thấy phiền. Có lẽ tôi nên nói với Sasuke về cảm giác của tôi lúc này. Có lẽ cậu ấy biết điều gì xảy ra với tôi. Cậu ấy có biết không? Tôi tự hỏi. Hay cậu ấy sẽ không chú ý? Tôi lắc đầu khi Sasuke ngồi xuống cạnh tôi. "Giống như cậu" cậu ấy trả lời câu hỏi của tôi. "Tớ lên đây... để suy nghĩ" cậu nói nhẹ nhàng
"Về cái gì?" tôi hỏi cậu ấy một cách tò mò. Sasuke nhìn tôi trong vài giây, mỉm cười, rồi bật cười ngay sau đó. Ok, thật sự tôi sợ rồi đấy. Sasuke hầu như chưa bao giờ cười với ai. Cậu ấy luôn là người nghiêm túc. "Ok, ngươi là ai và ngươi đã làm gì với Sasuke Uchiha?" Tôi nói và lùi lại, thủ thế. Tôi còn giữ tay trước ngực chuẩn bị sử dụng Jutsu. Điều này chỉ làm Sasuke cười lớn hơn.
"Naruto, đừng lo, tớ đây mà, ngừng việc đó lại đi" cậu ấy ám chỉ sự nghi ngờ của tôi và thêm vào "Đồ đội sổ" Tôi thấy nhẹ nhàng một chút. Mặc dù Sasuke không còn gọi tôi là đồ đội sổ nữa, trừ khi cậu ấy cố ý chọc tức tôi, điều đó vẫn làm tôi thấy khá hơn.
Hơn nữa, tôi nhìn cậu ấy trước khi ngồi xuống và dựa đầu trên đùi cậu ấy và thở dài "Tớ luôn biết đấy là cậu" Tôi nói nhẹ nhàng. Tôi mong cậu ấy nao núng. Nếu vậy, đây không phải là Sasuke.
Không, cậu ấy chỉ bắt đầu nghịch tóc tôi. Tôi thở dài. "Tin đúng là tớ rồi chứ?" Sasuke hỏi và cười tự mãn. Tốt hơn rồi đó. Đây mới là Sasuke tôi biết. "Uhm, cậu làm tớ sợ mấy lần rồi đó Sasuke, lần đầu tiên cậu suýt chết, lần thứ hai cậu cười như một người bình thường." Sasuke nhìn tôi và hỏi "Vậy cậu nghĩ tớ khác thường lắm sao?" Ngay lập tức tôi ngồi dậy và lắc đầu.
"Không tớ không có ý như vậy" Tôi mong cậu ấy không giận tôi "Chỉ là, đôi khi, cậu quá lạnh nhạt với mọi người, và cậu cười, điều Sasuke tớ biết sẽ không làm. "Tớ không nói cậu kì quặc mà."
Sasuke chỉ nhún vai và tôi lại nằm xuống, tựa đầu lên đùi cậu. Cậu cười và lại nghịch tóc tôi. "Cậu nghĩ tớ là ai?" Sasuke hỏi. Tôi nhún vai "Không biết, một con ma từ địa ngục nhất quyết giết tớ chỉ vì tớ là sự hồi sinh của hồ ly chín đuôi." Tôi trả lời và cười vì sự ngốc nghếch của mình. "Nghe thật ngốc đúng không?" Tôi hỏi
Sasuke khịt mũi "Phần lớn mọi thứ cậu nói và làm đều ngốc cả Naruto." Tôi hét lên "Hey! Không hay đâu." Tôi đứng dậy và le lưỡi. Sasuke cười "Được rồi, tớ xin lỗi." Cậu ấy ra hiệu cho tôi ngồi xuống. Đây là một việc khác. Sasuke KHÔNG BAO GIỜ xin lỗi, kể cả khi cậu ấy bị ép buộc. Cậu ấy nhìn tôi và lại cười.
"Tớ rất khác đúng không?" Sasuke hỏi. Tôi gật đầu và bước ra xa cậu ấy. "Cậu có chắc cậu không sao không?" Tôi hơi sợ rồi đấy. Sasuke chỉ nhún vai "Tớ nghĩ vậy. Sao? Tớ làm Naruto bé nhỏ tội nghiệp sợ ư?" cậu ấy chế giễu tôi. "Hey!" Tôi trả lời và nảy ra một ý nghĩ quỉ quái. "Tớ không cho cậu nghịch tóc tớ nữa" Tôi nói và le lưỡi. "Hey, việc đó thì có làm sao chứ?" Sasuke đứng dậy, chắc chắn là cậu ấy giật mình. Hah, tôi biết rồi. Sasuke yêu mái tóc tôi. Cậu ấy nói nó mềm, mượt như thảm cỏ sau cơn mưa, chỉ khác là nó không ướt. Trừ khi cậu ấy định nhúng tôi vào cái gì đó.
"Lạnh quá Sasuke, tớ đùa thôi" Tôi trả lời và lại ngồi xuống. "Thật ra thì, tớ dự định ngồi đây một mình" Sasuke ngồi xuống cạnh tôi "Vậy câu muốn tớ để cậu một mình à ?" Trái tim tốt chút xíu nữa rớt xuống bụng. Cậu ấy hiểu nhầm rồi. "Đừng, ở lại đi." tôi nói và ngả đầu lên vai Sasuke. "Tớ thích sự có mặt của cậu." tôi nói.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra với tôi. Một phút trước, tôi giận cậu ấy. Một phút sau, tôi tha thứ cho cậu. Và, Sasuke xử sự cũng khác lạ. Cậu ấy thể hiện một con người khác, nhạy cảm và ... người hơn. Sasuke mỉm cười và lại nghịch tóc tôi. Tôi đoán rằng cậu ấy không bao giờ ngừng việc đó. Tôi không thấy khó chịu, đây không phải lần đầu tiên chúng tôi thân nhau thế này.
Tôi thật sự không biết tại sao, dưới sự chỉ bảo của Kakashi-sensei, Sasuke và tôi đã trưởng thành lên nhiều. Kakashi dạy chúng tôi về sự hợp tác, chăm sóc lẫn nhau. Sasuke từng nghĩ rằng cậu ấy chỉ cần bản thân cậu ấy và không ai hiểu được cậu ấy làm gì.
Nhưng tôi thì có. Tôi hiểu sống thiếu tình thương của cha mẹ là như thế nào. Ý tôi là, Sasuke có sống với cha mẹ một thời gian ngắn, nhưng họ bị giết. Một ngày cậu ấy về nhà và thấy họ, những cái xác đẫm máu nằm bất động trên sàn nhà. Tôi không bao giờ nghĩ ra cảnh tượng như vậy. Chắc tôi tự tử mất.
Nhưng Sasuke rất mạnh mẽ. Cậu ấy sống qua được và thề rằng sẽ phục hồi dòng họ của mình một ngày nào đó. Tôi lớn lên thiếu cha mẹ cả cuộc đời, chỉ có Iruka-sensei chăm sóc tôi. Đó là người duy nhất chú ý đến tôi. Và điều đó rất có ý nghĩa với tôi. Tôi chưa bao giờ cảm thấy thế nào là thật sự được yêu thương. Sasuke cũng vậy.
Đôi khi tôi thấy tiếc cho Sasuke. Cậu ấy bị tách ra khỏi tuổi thơ khi còn rất nhỏ. Tôi vẫn được sống trong thời trẻ con ấy. Tôi không cho nó đi kể cả khi tôi phải bám lấy nó bằng cả răng và móng. Đó là điều duy nhất còn lại làm tôi hạnh phúc.
Uhm, thật ra thì điều này không đúng lắm. Sasuke cũng làm tôi vui, thật đấy. Mặt trời cũng vậy. Tôi đoán rằng chúng tôi trở thành bạn là như vậy. Bởi vì chúng tôi cùng ngắm mặt trời lặn. Và vì đó là lần đầu tiên cậu ấy cởi mở đối như vậy với tôi.
*Flashback*
"OK, chúng ta làm xong việc ngày hôm nay." Kakashi-sensei nói sau khi thấy chúng tôi mệt mỏi vì luyện tập. "Mọi người đều tiến bộ rất nhiều, tôi khen ngợi điều đó" Rồi thày cười với tôi. "Đặc biệt là con Naruto, thày nghĩ con tiến bộ nhiều nhất, oganza" Tôi nhe răng cười và thấy Sakura cùng Kakashi-sensei đi ăn tối. Tôi cũng định đi nhưng khi nhìn vào cảnh hoàng hôn, tôi ngừng lại.
Mặt trời đang lặn. Bây giờ, điều này có thể không quan trọng với ai, nhưng có đối với tôi. Tôi thích ngắm mặt trời lặn. Điều này luôn làm tôi thấy bình yên và hạnh phúc rằng tôi vẫn sống. Thường thì, cảm giác này tuyệt hơn cả việc chơi xỏ người trong làng, kể cả món ramen. Ở đây có cái gì đó làm tôi thấy bản thân mình tốt. Cái gì đó mang đi những nỗi buồn phiền của tôi.
"Naruto, cậu làm gì vậy ?" giọng nói của Sasuke kéo tôi về thực tại. Tôi quay lại và hơi mỉm cười. Tôi thấy cậu tròn mắt và hơi đỏ mặt. "Điều đó không đẹp sao ?" tôi thì thầm.
"Cái gì cơ ?" cậu ấy lúng túng hỏi tôi. Tôi quay về phía chân trời "Hoàng hôn". Khi tôi quay lại cậu ấy vẫn còn bối rối. Sasuke nhún vai "Có gì đặc biệt không?" Mắt tôi mở to "Cậu đùa à! Ý cậu là cậu chưa bao giờ ngắm mặt trời lặn ư?" Tôi bị shock. Sasuke lại nhún vai "Sao tớ phải làm vậy?"
Tôi chợt cười. "Đi theo tớ" Tôi nói và kéo cậu ấy ngang qua cánh đồng. "Naruto, có gì..." "Shh, bình tĩnh nào. Tớ muốn đưa cậu đến chỗ này" Tôi cười toe.
Sau khoảng 10 phút, tôi kéo Sasuke qua cánh rừng và lên núi. Tôi ngừng lại khi chúng tôi lên đến đỉnh. Tôi mỉm cười khi Sasuke đi lên sau tôi, thở gấp "Naruto, trời đang tối, cậu làm... " Cậu ấy ngừng lại. Tôi hiểu tại sao. Tôi đưa cậu ấy đến nơi bí mật của tôi. Nơi tôi thường ngắm mặt trời lặn. Nó thật đẹp khi nhìn từ đây. Tôi kéo Sasuke ngồi xuống cạnh tôi. "Cậu thấy đẹp không?"
Tôi nhe răng cười khi cậu ấy nhìn tôi và hơi cười "Uh đẹp". Cậu ấy nói và ôm lấy
tôi. Tôi hơi ngạc nhiên và lúng túng, nhưng mặt trời lặn thấp dần về phía chân trời, tôi quên nó. Cuối cùng, bằng cách nào đó, tôi thấy mình đang dựa đầu lên đùi Sasuke, và cậu ấy nghịch tóc tôi.
Như vậy tôi nhận ra một điều. Sasuke cũng người. Cậu ấy cũng có tình cảm như tôi, như bất kì ai.
*End Flashback*
Tôi không hiểu tại sao nhưng khi tôi ở gần Sasuke, tôi cảm thấy hơi kì lạ trong lòng. Giống như tôi đang bay vậy. Cậu ấy nghịch tóc tôi làm tôi thấy an toàn. Được bảo vệ. Được yêu thương.
Whoa, điều này ở đâu ra vây ? Đúng là cậu ấy làm tôi thấy được yêu thương ư ? TÔI ĐANG YÊU Ư ? Tôi không rõ. Tôi không biết gì nữa. Tôi chưa bao giờ yêu, và chưa ai nói cho tôi biết yêu là như thế nào. Uhm, tôi có nghe nói về những điều lãng mạn lãng xẹt đó, như là 'yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên' nhưng nó không... thật lắm. Điều này làm bạn thấy hay khi đọc về nó, nhưng lại quá ngớ ngẩn và uỷ mị để là thật.
"Naruto, cậu có sao không?" Sasuke hơi lo lắng hỏi. Tôi nhìn cậu ấy và chợt nhận ra tôi chẳng nói gì cả. Tôi gật đầu chậm rãi "Tớ không sao. Tớ chỉ đang... suy nghĩ." "Oh." Gió thổi qua, tôi lại run lên. Nhưng tôi cảm thấy ai đó ôm lấy tôi và tôi biết đó là Sasuke. Cứ cho là tôi điên, nhưng tôi có thể 'cảm nhận' được hơi ấm của cậu ấy. Tôi có thể nói đó là Sasuke đang an ủi tôi thậm chí nếu tôi mù. Cậu ấy ôm tôi một cách rất... đặc biệt. Đó cũng là một trong những lý do tôi thấy mạnh mẽ hơn khi ở gần cậu ấy. Bởi vì, nghe thật ngu ngốc và yếu đuối, nhưng tôi nghĩ cảm giác này dành cho tôi. Và chỉ cho riêng tôi, không ai khác.
Nếu đây là một giấc mơ, xin đừng gọi tôi dậy. Tôi muốn ở trong vòng tay cậu ấy mãi mãi. Tôi không hiểu tại sao, nhưng tôi chưa cảm thấy thế này bao giờ. Uhm, thật ra, tôi cũng có cảm giác giống thế này khi mới nhìn Sakura, nhưng không mãnh liệt thế này. Có cái gì đó nhiều hơn. Cái gì đó tôi không thể chạm vào được, càng không thể diễn tả. Cái gì đó ở ngay đây, làm tôi cảm thấy an toàn.
"Naruto ?" Sasuke gọi. Tôi nhìn lên và hỏi "Huh ?" Cậu ấy thở dài. Vài giây sau cậu ấy hỏi tôi "Cậu đã yêu bao giờ chưa ?"
Tôi giật mình, xém ngã vì điều cậu ấy mới hỏi tôi. Nhưng tôi lấy lại bình tĩnh và nhún vai "Chưa. Uhm, tớ đã từng thích Sakura, nhưng, chưa" Tôi trả lời.
Đôi mắt Sasuke mở to, có vẻ như cậu ấy bị shock "Cậu thích Sakura à ?". Tôi lại nhún vai "Ehh... tớ ĐÃ, cậu biết mà. Tớ thật sự ngu dốt. Hey!" Tôi hét lên vì cậu ấy cười. "Cậu cũng biết mà, bây giờ tớ coi cô ấy là bạn". Sasuke thở dài. Có gì căng thẳng à ? Tôi không biết. "Tại sao vậy ? Cậu yêu ai à ? Huh ? Có ai đó đặc biệt mà cậu không nói cho tớ biết không Sasuke ?" Tôi đùa. Sasuke chỉ cười và gật đầu.
"OMG!" Tôi suýt ngã. Bỗng nhiên tôi quên hết mọi câu hỏi và cảm giác. Đối với tôi, đây là chuyện quan trọng. "Cô nào mà may mắn vậy?" Tôi hỏi. Tuy vậy, không biết vì sao, điều đó đấy tôi sâu xuống một nơi tôi thật sự không thể xác định. Tôi không hiểu tại sau điều này làm tôi khó chịu vậy. Tôi ghen ư ? Tôi sợ rằng tôi sẽ mất người bạn duy nhất của mình vì một cô bé sao ?
"Uhm, ai vậy Sasuke ?" Tôi hỏi mặc dù thật sự tôi không muốn biết. Cậu ấy thở dài và cúi gằm mặt. "Tớ phải nói với cậu chuyện này trước." Sasuke nói nhẹ nhàng. "Gì vậy?" tôi tò mò hỏi và ngồi dậy. Cậu ấy thở dài và nói "Hứa rằng cậu sẽ không bỏ tớ chứ ?" Tôi thấy sự sợ hãi trong mắt cậu. Tôi chợt nhận ra ý kiến của tôi quan trọng như thế nào đối với Sasuke. Có thật sự là tôi có ý nghĩa như vậy với cậu ấy ư ? Tôi tự hỏi và gật đầu "Tớ hứa" Tôi sẽ tôn trọng bất cứ ai Sasuke yêu, cho dù cô ấy là bất kì ai và như thế nào.
Sasuke lại thở dài. Cậu ấy thở sau rồi cắn môi. Tôi nghĩ rằng nói ra chuyện này khó đối với cậu ấy, nhưng tôi không nghĩ rằng nó khó thế này. Tôi không ép cậu ấy, tôi biết cuối cùng cậu ấy cũng sẽ nói với tôi. Và nếu cậu ấy không nói tối nay (AN: Naruto cho rằng mặt trời chưa mọc thì vẫn là buổi tối), cậu ấy vẫn sẽ nói với tôi một ngày nào đó. Tôi biết.
Sau một khoảng thời gian tưởng như vô tận, Sasuke nói "Người mà tớ yêu... không phải là con gái." Tôi giật mình và lùi ra xa cậu "Cậu là người đồng tính ư !?!" Tôi không cố ý, nhưng cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn tôi nghĩ. Nhưng sâu thẳm trong tôi, một phần nhỏ mong chờ điều đó. Tại sao vậy ? Tôi yêu Sasuke ư? Tôi lắc đầu. Tôi trở thành bishonen từ bao giờ vậy ? Chợt tôi nhận ra một thứ. Sasuke quay mặt đi, và tuy rất khó nhìn nhưng tôi biết cậu ấy đang khóc.
Oh sh*t. Tôi không giữ lời hứa rồi tôi nghĩ. "Sasuke" tôi nói nhẹ nhàng và ngồi gần cậu ấy hơn để an ủi cậu. "Gomen nasai, tớ không giữ lời hứa" tôi thì thầm và ôm cậu ấy chặt hơn. Gần như ngay lập tức, những giọt nước mắt biến mất và Sasuke quay ra nhìn tôi. Mặc dù cậu ấy cố giấu, điều hiển nhiên là phản xạ của tôi làm tổn thương cậu ấy. Sasuke nói "Không sao, tớ cũng nghĩ cậu sẽ phản ứng như vậy"
Tôi lắc đầu "Đó không phải là lí do. Tớ đã nói với cậu, tớ sẽ không thấy kì dị và tớ đã. Tớ không ghét người đồng tính Sasuke, thật đấy. Ý tớ là, khi tớ biết chuyện Iruka-sensei và Kakashi-sensei... " Bất chợt Sasuke nhìn tôi. Rõ ràng cậu ấy bị shock. Tôi nghĩ Oh sh*t, ngày mai một trong hai người đó sẽ dạy tôi. Tôi nói với Sasuke "Uhm, tớ không nói gì nha Sasuke. Onegai? Hứa cậu sẽ không kể với ai chứ?"
Tôi cười "Tớ nói rồi, nếu cậu nghĩ tớ sẽ không làm bạn với cậu chỉ vì cậu thích con trai, vậy là cậu không hiểu tớ đúng không Sasuke?" Mắt Sasuke rạng rỡ lên khi tôi nói như vậy. "Thật sự là cậu không khó chịu chứ?" Cậu ấy hỏi đầy hi vọng. Tôi lắc đầu "Sasuke, cậu vẫn là như vậy với tớ, dù cậu thích guys hay girl."
Sasuke cười và ôm lấy tôi. Shock! Thường thì tôi là người ôm, chứ không phải là được ôm. Nhưng tôi cũng ôm lấy cậu ấy, enjoy his embrace. "Arigatou" Sasuke nói và nhìn tôi như tôi là người vĩ đại nhất trên thế giới "Cậu không biết câu nói đó có ý nghĩa như thế nào với tớ." Cậu ấy ôm tôi chặt hơn. Tôi lại cười.
"Vậy nói cho tớ. Cậu ta như thế nào?" tôi đổi chủ đề. Sasuke thả tôi ra, nhìn lên trời và thở dài "Cậu ấy là tạo vật đáng yêu nhất trên thế giới."
"Mặt trời trên mái tóc và đại dương sâu thẳm trong đôi mắt. Hơi thở mang ngọn gió dịu dàng, vạn vật ở dưới chân. Vẻ ngây thơ của một đứa trẻ nhưng khi chiến đấu, cậu ấy di chuyển như một con cáo, nhảy múa trên ngọn lửa." Tôi thở gấp. Tôi không biết Sasuke là một nhà thơ. Cái cách Sasuke tả cậu ta... giống như người yêu của Sasuke giống như là một thiên thần rơi xuống từ thiên đường.
Bất chợt tôi muốn biết ai là người đánh cắp trái tim Sasuke của tôi. Hey, thực ra là Sasuke của chúng tôi. Và tại sao người cậu ấy vẽ nên làm tôi cảm thấy như vậy? Thật sự cậu bé ấy đẹp vậy ư? Tôi muốn biết ai "Tớ có biết cậu ấy không?" tôi tò mò. Sasuke mỉm cười nhìn tôi "Cậu biết rất rõ" và tiếp tục miêu tả người tình bí ẩn của mình.
"Cậu ta luôn cố gắng để làm Hokage đời tiếp theo. Cậu ấy sống tự do, không hề biết đến những suy sụp của cuộc đời và luôn sống một cách toàn vẹn. Cậu ấy muốn mọi người biết đến mình và thừa nhận sự có mặt của cậu ấy. Cậu ấy muốn trở nên mạnh mẽ nhưng tớ từng nghĩ cậu ấy là kẻ đội sổ." Tôi thở dốc. Đầu tôi vang hai từ đội sổ. Sasuke chỉ gọi một mình tôi như vậy. Có thật không? Sasuke nói về tôi ư?
"Cậu có thể đoán là ai không Naruto?" Sasuke nói và lại cúi mặt xuống, né tránh cái nhìn của tôi. Cậu ấy thì thầm gần như không nghe thấy nổi "He was my first kiss" Ngay sau đó và ngay đây tôi biết cậu ấy đang nói về tôi. Tôi chợt thấy như từng đợt sóng xúc cảm đánh vào tôi. Như một cú tsunami đập trái tim tôi, phá huỷ gần như mọi thứ trên đường đi của nó.
"Sasuke... " tôi nói không ra hơi. Cậu ấy vẫn nhìn xuống. Tôi đưa tay quay mặt cậu ra và buộc cậu ấy nhìn tôi. Và tôi thấy. Tình yêu trong mắt cậu. Tất cả. Tất cả mọi thứ cậu đã giấu tôi cho đến lúc này. Tất cả mọi thứ cậu ấy không nói với tôi vì sợ bị từ chối.
Nhưng làm sao tôi có thể từ chối. Tôi chợt nhận ra tất cả những cảm giác đó. Tôi nhận ra tôi đang yêu. Tôi yêu Sasuke Uchiha. Tôi biết những cảm giác trong lòng tôi. Tôi biết tại sao tôi thấy an toàn khi ở cạnh cậu ấy. Bởi vì tôi tin cậu. Bởi vì tôi quan tâm đến cậu. Yêu cậu. Tôi bất chợt ngả ra gần cậu hơn; khoảng cách nhỏ nhoi giữa chúng tôi biến mất.
Đôi môi Sasuke nóng như lửa. Cậu ấy hôn tôi với sự đam mê chưa hề biết đến. Tôi thấy lưỡi cậu lướt qua môi tôi xin sự cho phép. Tôi chiều ý cậu và mở rộng miệng, cho cậu khám phá nó. Lát sau, chúng tôi tách ra để thở, tôi mỉm cười và dựa vào vai cậu.
"Tớ nghĩ là bây giờ tớ đã biết toàn bộ những cảm xúc tớ đã có" tôi thì thầm và dụi đầu vào cổ cậu. Mắt cậu mở to "Cậu nói... " Sasuke định nói nhưng tôi đặt một ngón tay lên môi cậu. "Shh... " tôi thả tay xuống. "Đừng nói," tôi nói nhanh khi Sasuke định mở miệng "Đừng nói bất cứ cái gì" Tôi thêm vào và ôm lấy cậu ấy. Cậu chỉ cười và một lần nữa và lướt ngón tay trên tóc tôi, hiển nhiên là enjoy.
Xa xa, mặt trời ló dạng. Tôi mỉm cười. Đây là lần đầu tiên chúng tôi ngắm mặt trời mọc.Thật hoàn hảo. "Aishiteru Sasuke" tôi thì thầm và lơ mơ ngủ trong vòng tay cậu ấy. Nhưng tôi thấy cậu ôm tôi chặt hơn và nói nhỏ với tôi "Aishiteru Naruto-kun" và hôn nhẹ lên trán tôi.
Tôi mỉm cười khi những tia sáng ấm áp chiếu lên mặt tôi.
Tôi tìm thấy tình yêu. Và hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Tôi đã nói một lần nhưng sẵn sàng nhắc lại.
Tớ yêu cậu... Sasuke Uchiha.
------------------------------------------------END------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top