Quyết định của Sakura

"Ta...."_Sakura ngập ngừng
" Ta có thể dạy người võ công, vì trong cơ thể người có một năng lượng đặc biệt, đủ để người phòng thủ ! "_ Tobi nói
" Vậy cảm ơn nhiều Tobi-san, giờ ta phải đi rồi ! "__ Sakura chạy đến Đông Cung .
Sasuke...Câu trả lời của chàng là gì đây ! ( Các bạn lưu ý chỗ này Sakura đứng ở ngoài suy nghĩ rồi tình cờ nghe được nha !)
" Karin, cô ta là quân cờ rất tốt để lợi dụng"_ Sasuke lạnh lùng trả lời_" Cuộc liên hôn này, không tệ ! "
" Tách !"
Giọt lệ lăn dài trên đôi má hồng, một giọt, hai giọt,...
"Thì ra... đó là câu trả lời của huynh "
Sakura nghe tiếng lòng tan vỡ.

Mãi về sau, rất lâu, cái cảm giác của ngày hôm đó vẫn còn là nỗi ám ảnh đọng lại trong tâm trí nàng.

Nàng nhớ, khoảnh khắc tựa như sa chân vào vực thẳm, rơi xuống đáy của tận cùng tuyệt vọng. Bầu trời cao rộng trên kia, dần khuất hẹp qua hai bờ cheo leo vách núi. Nàng yếu ớt vươn tay, muốn chạm vào màu thiên thanh dịu dàng, muốn níu giữ lại những tháng ngày yên bình từng nhận được dưới vòm trời đó. Tự do như một chú chim nhỏ bay giữa ngút ngàn tầng mây, hạnh phúc như đóa hoa khoe sắc dưới ánh nắng rạng rỡ.

Không còn nữa, những hồi ức tươi đẹp đã mãi mãi chôn vùi vào dĩ vãng, đến một nơi mà nàng vĩnh viễn không bao giờ chạm tới.

Không còn gì cả.

Sakura quay lưng bỏ đi, chậm chạp lê từng bước chân nặng trĩu.

Lạ thay, nước mắt không hề rơi, lòng cũng không đau như vẫn tưởng, chỉ có sự trống rỗng đến hoang tàn, tựa như một mảnh đất sa mạc khô khan cằn cỗi.

Đau đã tận, lệ đã cùng, trái tim hóa nên chai sạn bởi những đắng cay nghiệt ngã của dòng đời. Thời khắc đó, tia sáng duy nhất còn tồn tại trong lòng Sakura đã bị bóng đêm vùi tắt.

Nàng đã quên, nơi thuộc về nàng không phải ở đây. Nó ở một thế giới xa xăm mà có lẽ cả đời nàng cũng không còn cơ hội quay trở lại. Nơi đã sinh ra nàng, đã nuôi nấng nàng, đã cho nàng tân hưởng khoảng thời gian yên bình ấm áp.

Sasuke...

Chàng sắp thuộc về người con gái khác, không phải nàng, chưa bao giờ là nàng cả.

Nàng mệt mỏi quá.

Ai đó, làm ơn, hãy đưa nàng rời khỏi đây. Cho dù phía trước có là địa ngục, nàng cũng tình nguyện bước vào.

Không đau, không tiếc, không oán, không hận.

Nàng đã có thể bước đi mà không một lần ngoái đầu lại.

Cuộc đời là mộng, mộng ắt sẽ tan.

Giấc mộng này, đến lúc phải tỉnh rồi.

------------------------

Trên đại mạc khô cằn rộng lớn, bốn phía là những dải cát trải dài ngút tầm mắt, mênh mang không thấy điểm dừng. Thái dương treo cao, bầu trời xanh không một gợn mây, ánh nắng chói chang đến bỏng rát. Bóng người cưỡi lạc đà từ xa tiến gần, trong bức tranh hoang mạc đơn điệu này lại đặc biệt nổi trội.

Kakashi thở mệt nhọc, mồ hôi đã làm ướt đẫm y phục bên dưới lớp áo choàng dày cộm.Tầm mắt mờ dần bởi những tia nắng nhức nhối. Luồng không khí nóng bức khó chịu liên tục ập tới tựa hồ đang muốn thiêu sống y trong cái lò nhiệt thiên nhiên này. Nếu sớm biết, y đã không sĩ diện từ chối người dẫn đường để giờ phải khổ sở mò mẫn trong cái sa mạc chết tiệt đây.

Có ai ngờ, Hatake Kakashi - cao thủ lừng danh Ngũ Quốc lại là kẻ mù đường bẩm sinh đâu chứ.

Rõ ràng nói Phong Quốc cách không xa, nhưng y đi suốt năm ngày kết quả vẫn dậm chân tại chỗ, hơn nữa giống như càng lạc càng trầm trọng. Lương thực cùng nước uống đã sắp cạn kiệt. Nếu tiếp tục kéo dài, không nghi ngờ gì y sẽ phải chết khô tại cái nơi quái quỉ không người hay biết này.

Kakashi bi phẫn phun lệ. Cuộc đời y chẳng lẽ lại kết thúc một cách bi đát như vậy sao.

Sasuke, Tenten, các con nhớ đừng quên ta. Hằng năm phải bái tế loại rượu và thức ăn mà ta thích nhất. Còn nữa, ta vẫn chưa xem tập tiếp theo của bộ sách do Jiraiya-sensei viết, nhớ đốt xuống cho ta. Thêm vào đó,... bla ... blô ... bla... blô ...

Kakashi đang hăng say liệt kê di ngôn, bỗng phát giác một luồng charka tiến tới với tốc độ chóng mặt. Nguồn nội lực có vẻ rất quen thuộc. Sắc mặt y thoáng chốc trầm xuống.

<< Bùm!!! >>

Một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, khói bụi mịt mù che khuất tầm mắt. Thân người từ dưới lòng đất nhanh như chớp phóng tới tấn công Kakashi. Y phản xạ nghiêng người né tránh, lùi xa nơi mình vừa đứng. từ trong đống hỗn độn kia, kẻ đó điềm đạm bước ra, lộ rõ chân tướng.

Ông trời ạ!!! Kakashi trong lòng không ngừng gào rống thảm thiết. Phật tổ chứng giám, y tình nguyện chết héo trong sa mạc này chứ không muốn gặp lại hắn ta. Lão quái vật người không ra người quỷ không giống quỷ, toàn thân cao thấp đều khiến kẻ khác phải kinh tởm, căm ghét như độc xà mãnh thú.

Hoàng đế Lôi quốc - Orochimaru.

-Đã lâu không gặp, Shi-kun!_ Hắn nói, bờ môi nhợt nhạt nhếch lên nụ cười nham hiểm.

Ọe!!! Kakashi cố nén cơn buồn nôn dâng lên cổ họng. Tiếng gọi kia muốn có bao nhiêu thân thiết liền có bấy nhiêu. Y không chịu được, trừng mắt cảnh cáo:

-Ngươi không có tư cách gọi ta như vậy.

Orochimaru đáp lại, thanh âm trầm thấp nhu hòa, thản nhiên đến độ khiến Kakashi muốn phát điên.

-Ta là đồng môn của sư phụ ngươi.

-Ngươi đã bị trục xuất từ lâu.

-Dù sao cũng từng.

-Dông dài. Ngươi muốn gì??

-Ta muốn ngươi.

Ách!!! Kakashi rùng mình, toàn thân đồng loạt nổi gai ốc, lạnh toát cả sống lưng. Này này này này này, hắn có biết ba chữ vừa rồi rất dễ gây hiểu lầm không?? Làm ơn đi, hắn sao có thể nói một cách bình thản đến thế. Nếu có người ở đây, thật không dám tưởng tượng bọn họ sẽ bị nhìn bằng ánh mắt quỷ dị ra sao nữa. Lúc đó, oan ức đầy mình, dù nhảy xuống sông cũng rửa không sạch tội.

Nghĩ vậy, y liền căm tức quăng cho hắn một cái nhìn khinh bỉ.

-Có vẻ ngươi không muốn nghe. Chúng ta bắt đầu đi. Shuriken Kage Bunshin no Jutsu! (Thuật phân thân Shuriken)

Orochimaru vừa dứt lời, phi tiêu trong tay áo lập tức được phóng ra, từ một chiếc bỗng chốc phân thân thành hàng ngàn hàng vạn chiếc nhắm vào Kakashi, bày ra thiên la địa võng chết chóc không để lọt một ke hỡ.

-Fuuton: Atsugai (Phong Độn: Áp Hại)

Kakashi niệm ấn, không khí đột ngột bị nén chặt lại rồi bung ra, tạo thành áp suất khổng lồ đánh bay toàn bộ phi tiêu. Y sử dụng Chidori, những tia sét xanh xuất hiện trên bàn tay trái, thanh âm ma sát rít gào ghê rợn như tiếng sấm dữ dội rạch ngang bầu trời. Một mảng sa mạc bị uy lực của nó thổi mất, cát ùn ùn chảy xuống lấp lại hố sâu.

-Doton: Doryuu Heki (Thổ Độn: Địa Thành chi Thổ)

Những mô đất dâng cao chặn lại Chidori, kình lực khi hai chiêu thức giao nhau đã san bằng mọi thứ trong phạm vi mười dặm xung quanh.

<< Pặc!! >>

Giữa trận chiến kịch liệt, thanh âm nho nhỏ vang lên khiến tất cả trở về thanh tĩnh. Cái yên lặng đượm mùi chết chóc. Máu tuôn như dòng suối đỏ, vương trên nền cát vàng vọt. Orochimaru kinh ngạc nhìn bàn tay từ đằng sau xuyên thủng ngực trái mình, khó nhọc mở miệng:

-Ảnh...phân...thân...

Rút lại cánh tay dính đầy máu tươi, Kakashi hóa giải ảnh phân thân đã sử dụng Chidori đánh lạc hướng ban nãy, bỗng thấy bất an. Có phải quá dễ dàng rồi không?? Tên quái vật này sơ suất như vậy sao?? Y cúi xuống kiểm tra, thi thể trước mắt đột nhiên biến mất.

"Nguy to!"

Nhanh nhẹn xoay người lại, điều duy nhất Kakashi kịp nhìn thấy chính là ánh sáng chớp lóe trên thanh Kusanagi vươn ra từ trong miệng Orochimaru đang đâm tới.

<< Xoẹt! >>

Thanh âm bén ngọt cứa vào da thịt. Trong phút hiểm cảnh, Kakashi tuy may mắn tránh được, nhưng vẫn bị chém một nhát sâu trên bả vai. Orochimaru hài lòng thu lại vũ khí, nhếch môi cười âm hiểm.

-Xem ra ta buộc phải đánh nghiêm túc vói ngươi._ Y kéo băng bảo vệ giải phóng con mắt Magekyo Sharingan. Đây là giải pháp duy nhất, nhưng khi đã sử dụng nó đồng nghĩa với việc chuẩn bị tinh thần chết chung với đối thủ.

-Ấy, ta không định sẽ cùng ngươi lưỡng bại câu thương. Ta đã có thứ ta cần. Nên kết thúc tại đây thôi._ Orochimaru nói xong liền chui xuống lòng đất biến mất.

Kakashi nhăn mày, cẩn thận suy nghĩ. Đột ngột đến rồi đột ngột đi, mục đích của hắn chắc không đơn giản chỉ nhắm vào một mình y.

Nếu vậy...chẳng lẽ...Sasuke.

Không được. Y phải nhanh chóng trở về Hỏa Quốc. Hi vọng mọi chuyện không quá muộn.

Kakashi cưỡi trên lạc đà của mình, thúc mạnh dây cương, rời khỏi sa mạc.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top