Vết xà cỏ tro (1)

(*) Vết xà cỏ tro: để lại manh mối mờ nhạt.

Tác giả: Taipinghoodie

Editor: Rinka

---

Tháng 8 năm 2005, vài tháng sau khi họ vào Cao chuyên, ba người năm nhất được giao một nhiệm vụ nhóm.

Theo mô tả của trợ lý giám sát, địa điểm nhiệm vụ nằm trong một hang động có thể bị nguyền rủa bao quanh, tọa lạc ở vùng núi thuộc tỉnh Shizuoka. Nạn nhân là một nhóm sinh viên đại học, theo danh sách hiện tại, khoảng mười mấy người đã bị mắc kẹt trong hang động suốt ba ngày.

-

“Bản đồ mới — Getou, cậu lại có thể thu phục Pokémon mới rồi.” Ieiri nhận bảng tóm tắt nhiệm vụ được in ra từ tay trợ lý giám sát, rồi đưa cho Gojo, đồng thời dựng thẳng cuốn sổ lại rồi vỗ vào chân cậu: “Đừng dang chân rộng như vậy, ngồi sát vào nóng lắm — tại sao lần nào tôi cũng phải ngồi giữa chứ?”

“Tớ có cách nào khác đâu? Nếu tớ ngồi giữa, trợ lý giám sát lại sẽ nói không thể nhìn thấy cửa sổ phía sau.” Gojo khép chân lại, nghiêng đầu dựa vào tay và nói với trợ lý giám sát đang lái xe: “Cao chuyên không thể cử một chiếc xe lớn hơn sao?”

Getou nhận lấy quyển sổ, ngẩng đầu nhìn hai thùng nước khoáng đặt ở ghế phụ, rồi tự giác nép sát vào cửa xe: “Trên đường về chắc sẽ không chật chội thế này nữa đâu, Shoko có muốn ngồi sang đây một chút không?”

-

Mặc dù vẫn chưa rõ loại nguyền rủa nào đang bao quanh trong hang, nhưng bản thân nhiệm vụ này có vẻ không quá khó khăn. Lý do mà cần hai chú thuật sư cấp một mới lên chức và một trị liệu sư có khả năng sử dụng Phản chuyển thuật thức cùng tham gia là vì, theo lời của trợ lý giám sát đang lái xe nói một cách nghiêm túc, con trai độc nhất của một quan chức cấp cao trong đảng cầm quyền cũng nằm trong số những người bị mắc kẹt.

Ba người ngồi ở hàng ghế sau, mỗi người đều cầm một quyển sổ nhiệm vụ, lật từng trang tạo ra tiếng sột soạt. Nghe thấy câu nói đó, Ieiri Shoko ngồi giữa và Getou Suguru ngồi dựa vào cửa xe bên phải, không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Gojo Satoru ngồi ở phía bên kia.

Lục Nhãn đột nhiên bị hai ánh mắt đầy ẩn ý nhìn chằm chằm, ngay lập tức quay mặt lại, lớn tiếng phàn nàn: “Hai người nhìn tớ với ánh mắt gì vậy?”

“Không có gì.” Getou quay mặt lại, bình thản lật sang trang tiếp theo.

"Thật sự không có gì." Ieiri cũng nghiêm mặt phụ họa.

"Định cô lập ông đây à?" Gojo ném quyển sổ nhiệm vụ xuống đùi, chuẩn bị đứng phắt dậy, nhưng động tác mạnh bị dây an toàn ghìm lại. "Có bản lĩnh thì nói rõ ràng ra cho ông đây nghe —— "

" —— Ê~ sao lại là 'ông đây'?" Ieiri kéo dài giọng, mặt không biểu cảm.

Getou liền mượt mà tiếp lời, giả vờ cúi đầu với vẻ mặt xu nịnh: "Phải là 'thiếu gia' mới đúng chứ. Gojo thiếu gia, đúng không ạ?"

Trợ lý giám sát nhìn qua gương chiếu hậu thấy Gojo tức đến mức thở hổn hển phản bác: "Ông đây mà giống mấy cái đồ phế vật cần ông đi cứu sao —— !"

Hai người tiếp tục hùa theo châm chọc:

" —— Không ngờ thiếu gia Gojo lại đích thân đi làm nhiệm vụ cùng đám dân thường như chúng ta…"

" —— Cái này cậu không biết rồi, thiếu gia Gojo còn tự mình đến trường mỗi ngày nữa cơ!"

Cả hai thành công chọc ghẹo vị công tử nhà giàu thời phong kiến, rồi bật cười rộ lên trong khoang xe, khiến trợ lý giám sát cũng phải rất cố gắng mới giữ được vẻ mặt nghiêm túc.

-

Trợ lý giám sát dừng xe tại bãi đỗ dưới chân núi. Bên cạnh, trong khu trại vẫn còn vài chiếc lều mà nhóm sinh viên bị mắc kẹt đã dựng lên trước khi xuất phát.

Getou triệu hồi một vài chú linh, tất bật khiêng những vật phẩm cứu trợ từ ghế phụ và cốp xe xuống. Nước đóng chai, đồ ăn nhanh, chăn chống hạ thân nhiệt, hộp cứu thương, mấy chú linh lề mà lề mề kéo dài thành hàng, lẽo đẽo theo sau họ.

"Không có loại chú linh nào có thể nhét hết mọi thứ vào trong à?" Ieiri hơi lo lắng nhìn những chú linh ung dung lắc lư phía sau, trong đầu hiện lên hình ảnh đội kéo thuyền trên sông Volga.

"Ý cậu là nhét hết vào bụng chú linh, rồi lúc cần lại nôn ra à?" Gojo làm một bộ mặt ghê tởm, "Thế thì còn dùng được nữa không, dính dính nhớp nhớp? Cảm giác kinh khủng quá."

"Chưa chắc đâu, Getou cũng nuốt chú linh vào bụng mà, khi triệu hồi ra không phải vẫn y như cũ sao."

"Sao lại nói sang tớ rồi..." Getou có chút cạn lời. Cậu định giải thích rằng động tác nuốt ngọc chú linh của mình, thay vì nói là để tiêu hóa chú linh, thực ra là vì mục đích siêu độ cho chúng. Dù sao thì những chú linh đã bị cậu thu phục chưa bao giờ thực sự rơi vào dạ dày của cậu. Chúng luôn... nên nói là biến mất trực tiếp chăng? Cũng không hẳn, vì chúng mang đến cho cậu cảm giác buồn nôn thực sự, khi cậu vượt qua được cơn trào ngược dạ dày, không biết bằng cách nào, chúng đã trở thành một phần cơ thể của cậu. Nỗi đau mơ hồ dần tan biến, nhưng chú linh thì vẫn ở lại rõ ràng, đáp lại lời triệu hồi của cậu, nghe theo sự điều khiển của cậu, nhắc nhở cậu một cách chân thực rằng mỗi lần thu phục đều đã thực sự xảy ra.

Những viên ngọc chú linh hỗn độn ấy, khi mở miệng đến mức gần như làm trật khớp hàm, mới miễn cưỡng nhét vào được. Vào miệng rồi, chúng dường như nhỏ lại một chút, nhưng vẫn duy trì kích thước chỉ vừa đủ để khó khăn chèn qua cổ họng cậu. Sự thay đổi hình dạng này có phải là kết quả của việc bị cơ bắp thực quản ép chặt không? Nhưng khi cậu còn nhỏ, những viên ngọc chú linh dường như cũng nhỏ hơn một chút, chỉ vừa đủ để nằm gọn trong lòng bàn tay chưa phát triển của cậu; bây giờ, khi cậu đã cao gần một mét tám, những viên ngọc chú linh sau khi bị thu phục cũng lớn lên cùng cậu. Cậu mơ hồ nhận ra rằng, mối liên kết này không hề liên quan đến tuổi tác — dường như việc khiến cậu cảm nhận nỗi đau mới là mục đích cốt lõi của hành động nuốt viên ngọc chú linh.

Trong vài tháng học tập ngắn ngủi tại Cao chuyên, cậu đã tiếp xúc với nhiều khái niệm cơ bản của giới chú thuật, không ngừng suy ngẫm về khái niệm "cái giá phải trả". Thiên dữ chú phược là một loại cái giá, một sự đánh đổi giữa cơ thể và chú lực; khi lập khế ước, hai bên bị ràng buộc cũng phải thỏa thuận trước về cái giá mà mỗi người phải trả. Vậy thì thuật thức của cậu, nỗi đau trong quá trình thuần phục chú linh, và sức mạnh để điều khiển vô số chú linh liệu có cấu thành một dạng "trao đổi ngang giá" nào đó hay không?

Đôi khi cậu cũng tự hỏi, liệu cái giá này chỉ tồn tại trong thuật thức của riêng cậu thôi hay sao? Cậu quan sát hai người bạn cùng lớp có thuật thức vượt trội khác, họ dễ dàng và tự do thể hiện tài năng của mình — một người hoàn toàn xứng đáng nhận lấy danh hiệu “Báu vật của Cao chuyên” mà mọi người thầm gọi sau lưng, người kia thì cao ngạo và đầy sức sống, kéo cậu cùng tự phong cho mình là “Kẻ mạnh nhất” — Vậy họ, đối với những thuật thức trời sinh phi thường của mình, đã phải trả cái giá gì?

Những suy nghĩ này thoáng qua trong đầu cậu, nhưng cuối cùng cậu cũng không nói gì cả, chỉ triệu hồi con cá đuối màu hồng, rồi tự mình chống vào vây ngực rộng của chú linh và nhảy lên trước. Ieiri giơ hai tay lên, giả vờ như mình là một củ cải trắng lớn đang đung đưa trước gió, thế nên là người tử tế, cậu cũng nắm lấy cánh tay cô, kéo củ cải trắng lên khỏi mặt đất. Rồi cậu chìa tay ra với Gojo, nhưng Gojo khịt mũi coi thường, lấy đà chạy vài bước rồi cũng nhảy lên. Con cá đuối bị cú nhảy làm lún xuống một chút, phải vỗ cánh vài lần mới bay lên không trung được.

Trợ lý giám sát vẫy tay chào tạm biệt họ: "Ra ngoài nhớ phát tín hiệu cho tôi! Tôi sẽ gọi xe cứu hộ đến đón!"

-

Bên trong hang động, đoạn đường đầu tiên vẫn còn chút ánh sáng. Tiến sâu vào không đến năm mươi mét, con dốc bất ngờ uốn xuống, cắt đứt ánh sáng giữa trưa từ bên ngoài và cả cái nóng oi bức của mùa hè, bóng tối và cái lạnh bắt đầu tràn đến.

Getou bình thản triệu hồi thêm một đàn chú linh hình cá vây chân. Vài con chiếu sáng phía trước để mở đường, số còn lại bao quanh họ.

"Người lớn lên ở gần biển có khác nhỉ." Ieiri trêu chọc cậu, rồi cúi xuống đưa tay ra trước mặt con cá vây chân để kiểm tra ánh sáng. "Chú linh cấp thấp thế này, có phải về lý thuyết có thể gom lại thành một viên ngọc chú linh không? Nuốt một lần là xong đúng không?"

"Xem như vậy đi." Cậu trả lời một cách mơ hồ. Thực ra, cậu định kể về khoảng thời gian khi thuật thức của mình mới thức tỉnh, khi cậu chưa có nhiều chú linh để thao túng, đã phải vụng về dựa vào vật lộn, lần lượt đánh bại từng chú linh lang thang trong bóng tối của thị trấn ven biển. Khi đó cậu vẫn chưa học về quy tắc hoán đổi, phân phối hay kết hợp, khái niệm hợp nhất các chú linh tương tự nhau lại càng xa lạ, bởi vậy những lần thu phục đầu tiên, cậu chỉ dựa vào số lượng để chiến thắng.

Cậu nhớ lại những chuyện thời thơ ấu mà chẳng ai để tâm đến, nhưng rồi lại cảm thấy rằng con đường chú thuật của mình, so với hai thiên tài đồng môn, dường như quá chậm chạp và vụng về, đến mức không hòa hợp chút nào.

Thế là cậu tự nhiên chuyển chủ đề, đưa ra một vài phản hồi phù hợp hơn, rồi giơ tay gỡ xuống một mảnh đá rời từ trên vách đá, ném sâu vào trong hang. Viên đá lăn lóc rơi xuống, âm thanh vang vọng đến từ rất xa, dường như vẫn còn nghe được tiếng vọng. Cậu nhíu mày hỏi: “Hang này sâu đến cỡ đó à?”

“Đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng của lời nguyền nào.” Gojo đút tay vào túi, đứng trên phần đầu rộng và phẳng của con cá đuối, nhìn chằm chằm xuống dưới chân, “Dọc đường chỉ có vỏ chai và bao bì thực phẩm, nhưng không biết có phải do đám người đó vứt lại không.”

-

Họ tiếp tục tiến sâu vào trong hang động, giữa bầu không khí tĩnh lặng đến kỳ quái. Ai cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn, vì đã đến đây lâu như vậy mà vẫn chưa thấy dù chỉ một chú linh nhỏ. Điều này có nghĩa là, lời nguyền thực sự đang ẩn náu trong hang, có lẽ là một thứ rất đáng gờm.

Nhiệt độ ngày càng giảm, Ieiri ban đầu ngồi xổm xuống, ôm lấy chân để giảm bớt diện tích tỏa nhiệt; sau đó, lợi dụng bóng tối bao trùm xung quanh, cô cũng không ngại việc mình đang mặc váy ống thẳng, liền ngồi xếp bằng trên lưng con cá đuối, rồi gọi Getou kéo cho cô một tấm chăn giữ nhiệt để quấn vào.

Sau khi quấn một lúc, cô cuối cùng cũng ngừng run rẩy. Nhưng đột nhiên, toàn thân cô dựng đứng từng sợi lông như có linh cảm gì đó. Mặc dù ngoài những vách đá lởm chởm ra, cô chẳng nhìn thấy gì, nhưng trực giác khiến cơ thể cô căng cứng, từng nhịp tim dồn dập đập mạnh vào màng tai trong không gian yên tĩnh của hang động.

Rõ ràng Getou cũng cảm nhận được điều gì đó. Cậu bước nhanh đến đứng cạnh Gojo, cả hai đứng chắn trước mặt Ieiri.

“Này, Satoru…”

“Ừ, tớ thấy rồi.”

Getou bình tĩnh thu lại đám cá vây đèn dùng để chiếu sáng. Họ rẽ qua một khúc quanh trong bóng tối, trước mắt bỗng nhiên sáng bừng.

Qua khe hở giữa hai người, Ieiri nhìn thấy một sảnh đá rộng lớn, bên dưới là một vũng nước đen kịt, những mảnh đá vỡ ghép lại thành một bãi đá nổi lên giữa mặt nước như một hòn đảo cô lập, ở trên đó là nhóm sinh viên đại học đã bị mất tích.

“Họ ở đó —— ” Ieiri chỉ xuống phía dưới, nhưng con cá đuối không bay xuống bãi đá mà đột ngột dừng lại, lơ lửng tại chỗ.

Hai người bạn nam đứng chắn trước mặt cô đều im lặng. Cô thắc mắc ngẩng đầu lên nhìn họ, phát hiện họ cũng đang cứng đờ, đầu ngẩng lên cao, thế là cô hơi ngả người ra sau một chút, nhìn theo ánh mắt của họ lên trần sảnh đá —

Một con rồng khổng lồ toàn thân phát ra ánh sáng ngọc trai dịu nhẹ, từng vảy rõ ràng, đang cuộn mình lại, yên lặng nằm phục chờ đợi —

"... Đùa đấy à..." Cô lặng đi trong giây lát, sau đó mới lấy lại giọng nói của mình.

“ — Là rồng đúng không? Đây chắc chắn là rồng phải không?” Gojo lập tức đẩy kính râm lên đầu. "Vừa nãy Lục Nhãn của tớ đã thấy hình dạng rồi, nhưng thứ này thực sự tồn tại sao?"

"Này, Getou — " Ieiri nhẹ nhàng đá cậu một cái.

Lúc này Getou mới động đậy, bờ vai căng cứng của cậu thả lỏng đi một chút, đôi tay vuốt dọc từ trán lên trên, tóc mái của cậu bị hất lên rồi rơi xuống, cậu lẩm bẩm trong cơn mê mẩn: “Nó đẹp quá…”

"Này này, đừng nói với tôi là bây giờ cậu muốn thu phục một con rồng đấy nhé?" Ieiri vỗ mông đứng dậy, tiếp tục quấn tấm chăn giữ nhiệt quanh người.

"Tại sao lại không? Đây là, cậu không nhận ra sao? Đây là một con rồng đấy!!" Gojo quay đầu nhìn cô, sự phấn khích trên mặt cậu không thể che giấu. "Đây là một con rồng đấy! Có nguyền hồn nào ngầu hơn thế này không??"

"Không, không ai nghi ngờ đây là một con rồng cả, ý tôi là — "

" — Là Hồng Long... Cậu nhìn vảy của nó xem, nhìn ở các góc độ khác nhau lại thấy màu sắc khác nhau... Đẹp quá..." Getou tiếp tục thì thầm đầy mê mẩn, gần như choáng ngợp bởi sự phấn khích. "Hình như chúng ta đánh thức nó rồi — Ồ! Nó nhìn tớ kìa! Cậu thấy không! Đồng tử của nó màu vàng! Nó đang nhìn tớ này!"

Cậu phấn khích đến mức nói năng lộn xộn, mắt sáng rực, đưa ra quyết định chắc nịch về Hồng Long: "Tớ muốn thu phục nó."

"Đi nào, đi nào!" Gojo phấn chấn xoa tay, hoàn toàn đồng ý.

" — Tôi nói này, hai người các cậu — " cô túm lấy cổ áo của hai người khi con cá đuối ma bất ngờ lao lên cao, giống như là bóp phanh xe đạp. " — sao mà vô trách nhiệm thế? Chúng ta đến đây để cứu người mà? Hai người ít nhất cũng nên thả tôi xuống kiểm tra tình hình của những người đó đã chứ??"

Hồng Long bị kích động bởi sự tiến lại gần đột ngột của họ, ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn chằm chằm vào con cá đuối đang vỗ cánh trên không với vẻ cảnh giác.

Dưới sự ngăn cản của Ieiri, Getou và Gojo mới lần đầu tiên nhìn xuống đáy của sảnh đá, cuối cùng cũng nhớ ra mục tiêu chính của nhiệm vụ lần này là đưa những sinh viên đại học bị mắc kẹt ra khỏi hang động một cách an toàn.

-

Mài dao không phí chặt củi [1], Getou nghĩ thầm, rồi chỉ huy con cá đuối ma bay xuống bãi đá, nơi những người mắc kẹt không rõ sống chết đang nằm.

[1] Chuẩn bị tốt thì công việc trôi chảy.

Trên đường hạ cánh, Gojo đột nhiên đẩy Getou một cái. Getou chưa hiểu chuyện gì, ngẩng đầu lên quyến luyến nhìn Hồng Long lần nữa — rồi giật mình nhận ra rằng, con rồng không biết đã thoát khỏi trạng thái ngủ đông từ khi nào, bây giờ đang mở to mắt giận dữ, lao nhanh về phía họ!

“ —— Con tin!” Ieiri chỉ vào bãi đá hét lên, chống chọi với cơn gió lạnh, đứng ra phía đuôi của con cá đuối ma, “Bọn họ là con tin của nó —— !”

Getou chuyển ánh nhìn khỏi Hồng Long, tập trung vào bãi đá bên dưới. Để tăng cường độ của "màn", cậu nhanh chóng tính toán bán kính nhỏ nhất của quả cầu có thể chứa được cả nhóm người và vị trí của tâm cầu. Cậu thầm niệm chú, "màn" từ từ dâng lên từ mặt đất, chậm rãi thu gọn về đỉnh cao ở giữa.

Gojo nhắm vào con rồng đang lao tới, giơ cổ tay thực hiện một thủ ấn. Tia sáng xanh của chiêu “Thương” lướt qua những vảy rực rỡ của con rồng, cậu gần như sửng sốt khi nhận ra tuyệt chiêu sở trường của mình chỉ đánh bật được vài mảnh vảy của nó. Con rồng, ngược lại, càng trở nên giận dữ hơn.

Cậu có Vô Hạ Hạn, tất nhiên sẽ không để Hồng Long dễ dàng lại gần, nhưng hai người bạn cùng khóa của cậu thì chưa chắc. Cậu chậc lưỡi một tiếng, vội vàng túm lấy cánh tay của Getou, sau đó quay lại định kéo Ieiri đang đứng ở đuôi con cá đuối ma, cố gắng mở rộng phạm vi Vô Hạ Hạn bao phủ họ. Nhưng cậu lại thấy cô bạn học của mình bất ngờ giật phăng tấm chăn giữ nhiệt khỏi người, dứt khoát nhảy xuống, chỉ để lại một câu nói trong gió ——

"Getou! Cho tôi chút lực đệm nào —— !"

Getou chỉ kịp thả xuống một chú linh mềm mại để giảm bớt cú va chạm, rồi lập tức lao tới, đè Gojo xuống lưng con cá đuối ma, ngăn cậu khỏi va chạm trực diện với Hồng Long. Cậu điều khiển con cá đuối thực hiện một cú ngoặt kỳ lạ, lướt qua đường đi của con rồng.

-

Tiếng của Ieiri dần tan biến trong gió.

Mái tóc ngắn của cô tung bay trong không trung, tim cô như vẫn còn bị quán tính giữ lại ở chỗ cũ. Có thứ gì đó cứ mắc kẹt trong cổ họng, khiến cô không thể thở nổi. Là trái tim sao? Điều đó có thể không?

Bên tai cô vang lên âm thanh sắc nhọn như có thứ gì đó xé toạc không khí, đó là từ cô sao? Nhưng cô chỉ đang rơi tự do thôi mà, tốc độ rơi tự do có đủ để không khí cọ xát tạo ra âm thanh sắc nhọn như vậy không?

Cái lỗ trên đỉnh màn chắn càng lúc càng nhỏ lại, cô thực sự đã nhắm chuẩn chưa? Nếu bị "màn" khóa lại bên ngoài, chắc chắn cô sẽ ngã bán sống bán chết, nhưng cũng không đến mức chết hẳn, dù sao cô cũng còn Phản chuyển thuật thức. Nhưng cô vẫn phải cứu người, nếu không vào trong "màn", làm sao mà cứu được đây?

Nói mới nhớ, "màn" của Getou, kết cấu của nó là thể rắn hay thể phi rắn? Liệu nó có tính chọn lọc không, giống như màng tế bào có thể nhận diện và cho cô đi qua, nhưng lại không cho con rồng vào trong chăng?

Cô dường như nghe thấy tiếng của Gojou, cậu vội vàng hét lên: "Nhanh lên đi!" Nhưng cô đâu có Lục Nhãn như cậu ta, làm sao có thể nén khoảng cách giữa các phân tử để tăng tốc trong môi trường không trọng lực chứ —

Một vật thể lạnh lẽo và mềm mại bất ngờ bao bọc lấy cô. Cô kinh ngạc mở mắt ra nhìn, thì ra đó là một con sứa màu vàng nhạt. Cái ô của con sứa phập phồng như đang vỗ cánh, rồi như một viên đạn, nó bắn thẳng về phía trước, dùng những chiếc xúc tua của mình cuốn lấy cô, nhanh chóng chui qua khe hở cuối cùng của đỉnh "màn".

-

Ngay sau đó, Gojou và Getou thở phào nhìn con Hồng Long không kịp đổi hướng, vẫn đuổi theo hướng mà Ieiri đã rơi tự do, va chạm mạnh vào "màn" vừa mới khép lại hoàn toàn, gây ra một trận rung chuyển dữ dội.

"… 'màn' của cậu trông có vẻ sẽ cầm cự được một lúc đấy." Gojou Satoru chống tay lên lưng con cá đuối ma rồi vui vẻ nhảy bật dậy, miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ nhõm.

"Ừ, đúng thế." Getou cũng nở một nụ cười đầy hào hứng, ánh mắt rực sáng: "Bây giờ là lúc chúng ta ra sân rồi."

-

Bên trong "màn", Ieiri cùng với con sứa đáp mạnh xuống bãi đá, khiến các tảng đá xếp chồng lên nhau bị hất tung, tạo ra một cái hố lớn. Cái ô dày của con sứa đã giúp Ieiri được đệm đủ lực, cô chui ra khỏi những chiếc xúc tua đang quấn quanh mình, rồi chống tay lên cái ô, giúp con sứa đang bị lật ngược trở lại tư thế bình thường.

"Nhìn thế này, trông mày cũng đáng yêu phết đấy." Cô vỗ nhẹ lên phần màng trong suốt của con sứa, "Không biết Getou đã ăn bao nhiêu hải sản mà triệu hồi được cái này nữa."

Sau lưng cô vang lên tiếng động sột soạt. Quay đầu lại, cô thấy các sinh viên đại học bị mắc kẹt trên bãi đá phần lớn đều đang trợn tròn mắt nhìn cô, trên khuôn mặt bầm dập của họ lộ rõ vẻ kinh ngạc đồng loạt. Cô hờ hững chào họ: "Chào, trông các cậu có vẻ vẫn ổn đấy nhỉ."

"Cô, cô là ai vậy?" Nam sinh viên gần cô nhất ngập ngừng hỏi, "Cô làm sao mà, cô từ trên kia rơi xuống ư..."

Trên đầu họ, tấm "màn" cách ly tạo ra một không gian khép kín, trên bề mặt màn có những làn khói xám đen mơ hồ trôi nổi, ngăn cách âm thanh từ bên ngoài, nhưng vẫn cho ánh sáng xuyên qua. Cô ngước lên nhìn đỉnh vòm, những đường viền trắng di chuyển trong không trung, ánh sáng xanh đan xen, như những tia phóng xạ trong quá trình phân rã ngẫu nhiên, để lại những vệt mờ với góc độ khác nhau. Rõ ràng, sự vắng mặt của cô khiến họ càng trở nên táo bạo hơn, trở thành hai chàng trai bất chấp tất cả để thuần hóa rồng.

Hai tên ngốc trẻ con đến cực điểm. Cô thầm rủa trong lòng. Tốt nhất là thực sự đủ mạnh đấy, đừng có làm mình làm mẩy rồi phải cầu cứu cô kéo dài mạng sống.

Đồng thời, cô cũng còn việc riêng phải làm, vì vậy cô chống tay lên đầu gối đứng dậy, tiện tay vuốt thẳng chiếc váy ống của mình, rồi giải thích với những người bị mắc kẹt: "…Tôi tạm coi là người đến cứu các cậu."

Câu nói này khiến đám người uể oải ban đầu phát ra tiếng reo hò nhỏ, nhưng mấy người đứng gần cô nhất lại nhìn bộ đồng phục học sinh trên người cô và dáng người nhỏ nhắn, tò mò hỏi: "Khoan đã, xin hỏi, cô bao nhiêu tuổi vậy?"

"Cậu đang hỏi tôi à?" Cô tùy tiện đáp lại: "Tôi hai mươi tám tuổi đấy."

Đột nhiên, trên bề mặt của "màn" lóe lên hai tia sáng đen, như thể nó vừa bị va đập liên tiếp. "Màn" không bị hư hại, nhưng con sứa đang lơ lửng bên cạnh cô bỗng lo lắng bay vọt lên không, khiến cô cũng nảy sinh một vài suy nghĩ không lành.

"Bên ngoài có chuyện gì à?" Cô kéo lấy những xúc tua đang rung rẩy của con sứa, kéo chú linh xuống, "Giữa mày với chủ nhân mày có cảm ứng với nhau đúng không?"

Con sứa không thể trả lời, tiếp tục trôi nổi lên xuống, cố gắng phá "màn" để thoát ra ngoài. Cô bắt đầu cảm thấy phiền, "Mày làm vậy cũng vô ích thôi. Bình tĩnh một chút, tin tưởng họ, được chứ?"

Người vừa nghi ngờ tuổi của cô vẫn tiếp tục liệt kê lý lẽ: "…Đừng nói dối nữa, rõ ràng cô còn mặc đồng phục học sinh mà?"

Lại nữa. Cái giọng điệu nghi ngờ, xem thường mà cô đã quá quen thuộc.

Cô đẩy con sứa sang một bên, bước tới, giọng nói đượm vẻ bực bội khó kìm nén: "Đã xảy ra bao nhiêu chuyện kỳ quái hỗn loạn như vậy, thế mà thứ các người muốn hỏi chỉ là tuổi của tôi sao?"

Cô ngước mắt nhìn lên bầu trời, nơi những luồng chú lực đang đan xen trên đỉnh kết giới. Bên ngoài cuộc chiến vẫn tiếp diễn, nhưng cô chẳng biết hai tên ngốc kia giờ ra sao. Ánh mắt cô lại quay trở về phía đám người trước mặt: "Tôi bao nhiêu tuổi quan trọng lắm à? Chẳng phải tôi đến đây để cứu các người sao?"

Cậu nam sinh bị cô làm cho chột dạ, nhưng lại tiếp tục nhỏ giọng phản bác: "Nói là đến cứu hộ, mà cô chẳng mang theo gì cả?"

Câu này không sai, tình huống khẩn cấp khiến cô thực sự chỉ có thể một mình vào "màn", những vật tư được mang theo lúc đầu vẫn còn mắc kẹt trong đường hầm.

"Những thứ cần mang đều đã mang rồi, đang ở bên ngoài đó, nếu thuận lợi thì lát nữa sẽ lấy được." Cô thở dài, cố gắng giữ bình tĩnh giải thích tình hình, "Trong lúc chờ, để tôi xử lý một chút đã — haizz, tôi biết cậu định nói gì, nhưng với mấy vết thương mức đó, tôi có thể chữa lành bằng tay không mà."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top