[R16] [SuguShoko] Chớ gọi người yêu (2)
Editor: Rinka
---
"Anh là người quan trọng lắm sao?" Cô gái rõ ràng rất bất mãn với hắn, phản công lại theo lời hắn, "Mỗi lần gặp anh còn phải ghi chép lại à?"
Ánh mắt Getou trầm ngâm nhìn Ieiri chỉ mới mười mấy tuổi trước mặt. Nếu đây là lần đầu tiên cô gặp hắn, thì có lẽ cô còn chưa vào Cao chuyên, tầm khoảng mười lăm tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn. Nhưng tại sao trên người cô lại mang theo một lời nguyền?
"Em có biết mình đã bị trúng lời nguyền không?" Hắn hỏi Shoko, chú ý đến đôi má ửng đỏ bất thường và tiếng thở gấp vẫn chưa bình ổn của cô. "Nói xem, lời nguyền, chú lực, chú thuật — em có biết những thứ này có nghĩa là gì không?"
"Biết." Cô nhanh chóng đáp lại, rồi lại cố gắng rút tay ra khỏi sự kiềm chặt, "Bây giờ anh thả tôi ra được chưa?"
"Em có phiền nếu tôi hỏi, lời nguyền mà em trúng cụ thể là gì không?" Getou đổi sang nụ cười vô hại, giống như khi hắn đối diện với các tín đồ, nhẹ nhàng khuyên nhủ Ieiri đang đầy phòng bị với hắn, "Nói thế này có vẻ tự phụ, nhưng tôi khá giỏi trong việc thanh tẩy lời nguyền, có lẽ có thể giúp được gì đó."
"...Không cần phiền anh, tôi sẽ tìm người giải quyết."
Ieiri chỉnh lại tư thế, định đứng dậy, nhưng lại bị người đàn ông nắm chặt tay kéo trở lại, rơi vào tư thế ngồi khó khăn như lúc trước.
Getou trầm ngâm: "…Vậy là cần có người khác phối hợp mới có thể giải trừ được sao?"
Ieiri nhận ra mình lỡ lời, mím chặt môi không nói gì nữa.
"Em có cần liên lạc với người đó không?" Getou thăm dò, "Ý tôi là, người sẽ giúp em giải lời nguyền, người đó có biết tình trạng hiện tại của em không?"
"Tôi sẽ tự lo liệu, nhưng trước tiên anh thả tôi ra được không?"
Getou tỏ vẻ khó xử, do dự một chút rồi nói: "Được thôi, nếu em thực sự muốn thế."
Nói xong, hắn thả tay ra theo ý cô, Ieiri lập tức co rúm lại vì cơn đau bùng lên dữ dội từ vết thương. Getou lại nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay cô, từ từ truyền chú lực của mình vào; hành động của hắn không khiến vết thương lành lại, nhưng cơn đau nhanh chóng biến mất.
"Thế này đi," Getou đưa ra giải pháp trung gian, "Bây giờ em liên lạc với anh ta đi, trước khi người đó đến, tôi sẽ ở lại với em, được không?"
Ieiri cũng nhận ra, người đàn ông bí ẩn trước mặt đang nắm lấy tay mình thực sự là để giúp giảm đau. Vì vậy, cô không còn vùng vẫy nữa, lấy chiếc điện thoại nắp gập từ trong túi áo khoác đồng phục ra. Thở phào nhẹ nhõm khi thấy điện thoại vẫn hoạt động bình thường, cô lật danh bạ, tìm đến người liên lạc thường xuyên, rồi nhấn phím gọi.
Điện thoại mãi không có ai bắt máy, Ieiri không cam lòng, gọi lại lần nữa. Trong lúc chờ đợi, cô bắt đầu soạn tin nhắn, hy vọng người bên kia dù không tiện nghe điện thoại cũng sẽ gọi lại ngay sau khi thấy tin nhắn của cô. Getou chăm chú nhìn Ieiri gõ nhanh từng ký tự trên bàn phím T9 bằng một tay — cảnh tượng thật hoài niệm, từ chiếc điện thoại cho đến con người.
Cơ thể bị lời nguyền bao phủ ngày càng có cảm giác lạ lùng, cuộc gọi lại bị cắt bởi tiếng báo bận, màn hình điện thoại hiện lên thông báo pin yếu. Ieiri khó chịu tặc lưỡi một tiếng.
“Có cần thử dùng điện thoại khác không? Một số nhà mạng có thể tín hiệu không tốt lắm.” Getou từ tốn lấy điện thoại của mình từ tủ đầu giường, “Số là gì?”
Đó cũng là điện thoại sao? Đây là câu hỏi đầu tiên nảy ra trong đầu Ieiri. So với một chiếc điện thoại, nó có vẻ hơi to, nếu là điện thoại cảm ứng thì có loại cảm ứng nào mỏng như vậy không? Mà điện thoại của hãng nào mà lại nhạy đến thế? Cô nhìn ngón tay của người đàn ông lướt nhẹ trên màn hình, sau đó anh ta quay màn hình về phía cô — không cần bút cảm ứng hay gì đó tương tự sao?
"Em tự gọi hay là...?" Getou dừng lại một chút, cân nhắc việc hiện giờ cô chỉ có tay không thuận là có thể hoạt động, hắn quyết định làm đến cùng, "Nếu không phiền, em đọc số cho tôi nhé."
Ieiri hơi do dự, nhưng vì không có giải pháp tốt hơn, cô chấp nhận đề nghị của hắn, đọc số điện thoại từ danh bạ. Getou bấm số, sau đó đưa điện thoại cho Ieiri. Lần này, chuông chỉ reo vài tiếng rồi có người nhấc máy.
"Alo," Ieiri ngồi thẳng dậy, hai chân căng thẳng kẹp chặt quanh eo Getou, "là □□-kun phải không?"
□□-kun — thì ra cô cũng có thể gọi người khác thân mật như vậy, nhưng từ trước đến nay, cô chỉ lạnh lùng gọi hắn là "Getou."
"À, vâng, là tôi đây," đầu dây bên kia vang lên giọng nói ngập ngừng của một người đàn ông, "Xin hỏi, cô là…?"
"Là em. □□-kun có tiện đến gặp em một chút không?"
"Hả? Không, đợi đã... xin lỗi, cho hỏi cô là...?"
Cuộc đối thoại rõ ràng không cùng nhịp khiến Ieiri có chút sốt ruột: "Là Shoko đây, điện thoại của em hết pin rồi, nên em mượn điện thoại của người khác — "
" — Shoko? Shoko nào cơ? Tôi không nhớ mình có quen ai tên — à, khoan đã, chẳng lẽ là Ieiri sao?"
"Là em đây, anh làm sao vậy?" Ieiri bắt đầu hơi tức giận. Không phải đang hẹn hò sao, không nhận ra giọng cô đã đành, sao đến khi nghe tên rồi mà còn mất cả buổi mới phản ứng được? Nhưng bây giờ không phải lúc để cãi nhau, còn có vấn đề quan trọng hơn: "Không nói chuyện này nữa, anh đang ở đâu, có thể đến — "
Không hiểu sao đầu dây bên kia trở nên hoảng loạn: " — cô sao vậy, chẳng phải chúng ta đã… Chuyện đó là lỗi của tôi, được chưa? Đã bao nhiêu năm rồi! Tôi đã xin lỗi cô rồi mà, cô cũng đã dẫn người đến đánh tôi rồi, thế vẫn chưa đủ sao?"
Ieiri không hiểu vì sao người bên kia lại mất kiểm soát trước, rõ ràng người đang gặp tình huống tồi tệ hơn là cô mà? Và những lời lộn xộn anh ta nói nữa, cái gì mà lỗi của anh ta, cái gì mà đã xin lỗi rồi, càng nghe cô càng thấy khó hiểu: "Anh đang nói cái gì — "
Một bóng đen như ma quỷ xuyên qua bức tường, chỉ để lại một vệt mờ trước mắt cô. Đó là thứ gì? Ieiri nhìn sang bức tường bị bóng đen lao qua, nhưng tường vẫn nguyên vẹn, không để lại dấu vết gì. Trong chốc lát, cô thậm chí nghi ngờ mình đã nhìn nhầm. Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, điện thoại đã bị Getou giật lấy khi cô mất tập trung.
" — Này! Tôi còn chưa nói xong mà!" Ieiri vươn tay định giành lại điện thoại, nhưng người đàn ông chỉ đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu bảo cô im lặng. Hắn kẹp điện thoại giữa vai và cổ, lấy chiếc điện thoại nắp gập nhỏ xinh của Ieiri, bấm vào nhật ký cuộc gọi, tìm tên lưu trong danh bạ của hai cuộc gọi gần nhất.
"□□□□ —— đúng không?" Getou trả lại điện thoại cho Ieiri, đọc tên người đàn ông bên kia theo tên lưu chú thích vừa thấy.
"Con mẹ nó anh lại là ai nữa? Đừng nói là mấy người lại muốn — Tôi sai rồi, được chưa, tôi thật sự sai rồi, tha cho tôi đi, làm ơn đừng — con trai tôi mới được sáu tháng thôi, tôi còn phải nuôi gia đình, tôi thật sự không thể mất việc được — "
"Nói miệng không thôi thì chẳng có chút thành ý nào đâu." Getou chán ngán trước lời van xin của người đàn ông, nhưng kinh nghiệm làm giáo chủ giúp hắn giữ được vẻ ngoài bình tĩnh. Hắn biến những lời lẽ kỳ lạ thành câu hỏi như hỏi về thời tiết: "Hay là trước khi tôi mất kiên nhẫn, anh lo mà — à, không cần nữa đâu, tôi tìm thấy anh rồi."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng hét thảm thiết, khiến Ieiri rùng mình, cô lại vươn tay giật lấy điện thoại. Getou không biểu lộ cảm xúc, quay đầu tránh né, kẹp điện thoại giữa vai và cổ, để mặc tiếng hét vang vọng bên tai. Tay còn lại của hắn nắm lấy cánh tay Ieiri đang với tới để giành lại điện thoại, kéo lại gần tay trái vốn đang giữ vết thương của cô, dùng một tay giữ chặt cả hai cổ tay cô. Sức mạnh của hắn thật đáng kinh ngạc, hai cánh tay Ieiri bị hắn khóa chặt trước ngực, không thể vùng vẫy thoát ra.
"Anh hét cái gì? Tôi có làm gì đâu mà." Getou từ tốn cầm lại điện thoại. " — Bây giờ chúng ta nói chuyện một chút về lời nguyền mà năm đó anh đã đặt lên Ieiri Shoko nhé."
"Không phải, tôi không... lời nguyền không phải tôi làm, là bạn tôi — "
"Có khác gì đâu? Dù sao cũng là do anh chỉ đạo mà."
"Không, không phải tôi... Cậu ta nói làm vậy có thể giúp — "
"Nội dung của lời nguyền là gì?"
"Tôi, tôi không biế — đừng — Aaaaahhhh — "
Tiếng hét lại vang lên từ loa điện thoại, Ieiri lại bắt đầu giãy giụa: "Anh đã làm gì anh ấy — Anh làm gì rồi!"
Getou bình tĩnh nhìn Ieiri. Không biết có phải vì tức giận hay không mà sắc đỏ trên mặt cô dường như đã lan ra, giờ đây cả tai và cổ cũng mang theo sắc hồng nhạt.
Hắn nói vào điện thoại: "Bây giờ đã nhớ ra chưa? Nếu chưa, tôi có thể giúp thêm."
"... Cậu ta chỉ nói với tôi cách, cách giải trừ lời nguyền," giọng nói từ đầu dây bên kia run rẩy vì xen lẫn tiếng nức nở và sợ hãi: "Thật đấy, tôi nói thật mà — tôi thực sự không biết gì về nội dung của lời nguyền, làm ơn tha cho tôi..."
"Nói tiếp đi, điều kiện giải trừ lời nguyền."
"Cậu ta nói... cậu ta nói, đạt cực khoái thì có thể giải được lời nguyền — cậu ta đã nói với tôi như vậy, nhưng, nhưng tôi cũng không... Tôi có thể đưa cho anh số điện thoại của cậu ta, anh tìm cậu ta hỏi, chắc chắn là — "
-
Getou cúp điện thoại, ném điện thoại lên giường. Gương mặt đỏ bừng, hơi thở dồn dập, thân nhiệt tăng cao, mạch đập nhanh — hắn đã sớm đoán ra nội dung lời nguyền trên người Ieiri. Những lời nguyền ràng buộc bởi dục vọng, nam nữ luyến ái, chẳng qua cũng chỉ là những thủ đoạn tầm thường như nhau, trong giới nguyền sư cũng chẳng được coi trọng, vậy mà lại bị áp dụng lên Ieiri khi cô còn là một thiếu nữ.
Ieiri căng người, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn.
“Anh đã làm gì anh ta rồi?” cô hỏi.
“Em vẫn còn lo lắng cho □□-kun của em à?” Getou bật cười khẽ, “Em không nghe thấy sao? Chính anh ta là người đã đặt lời nguyền lên em mà?”
Ieiri nhích hai bước về phía trước: “Tôi đang hỏi anh đấy, anh vừa làm gì với anh ta rồi?”
“Tôi còn muốn hỏi em đấy, sao em lại dính líu với loại người như thế — ” Lý trí của Getou chặn lại lời nói đầy kích động của hắn, hắn lại thay bằng vẻ mặt thân thiện, “Anh ta đã đối xử với em như vậy rồi, em không giận sao?”
“Đó là việc của tôi, không đến lượt anh lo.” Ieiri nhanh chóng đáp trả, rồi quay lại câu hỏi trước đó: “ — Anh đã… anh giết anh ta rồi à?”
"Chuyện đó sao có thể xảy ra được?" Getou giả vờ ngạc nhiên, mỉm cười dịu dàng. "Trước khi lời nguyền trên người em được giải, anh ta sẽ vẫn sống tốt — nếu không, nếu anh ta nói dối thì phải làm sao đây?"
Ieiri nhìn hắn với ánh mắt bán tín bán nghi. Getou lại tiếp tục: "Cách giải lời nguyền em cũng đã nghe rồi, bây giờ chắc không thể tìm □□-kun của em được đâu. Em định làm thế nào đây? Có định tìm người khác không?"
Ieiri vặn vẹo đôi tay bị trói buộc, Getou liền thuận theo thả cánh tay trái của cô ra, vẫn nắm nhẹ lấy cổ tay phải bị thương của cô.
Ieiri cầm lấy điện thoại của mình, bấm vài nút rồi gọi sang một số khác.
Getou giật lấy điện thoại của cô, ngắt cuộc gọi, liếc qua cái tên được lưu trong danh bạ, rồi ném điện thoại của cô vào góc giường, nơi mà cô chắc chắn không thể với tới.
Ieiri giận dữ: “Anh...”
“Điều kiện giải lời nguyền chỉ cần đạt cực khoái là được,” hắn vẫn giữ nụ cười trên môi: “Vậy tự em cũng có thể làm được mà, đúng không?”
Ieiri im lặng trừng mắt nhìn hắn, cố gắng vặn vẹo cánh tay phải bị hắn nắm chặt, ra hiệu muốn hắn thả ra.
“Không cần thiết.” Getou từ chối yêu cầu của cô, “Chẳng phải em vẫn còn một tay sao?”
Trọng điểm của vấn đề là dùng tay nào sao? Ieiri bị sự trơ trẽn của người đàn ông chọc giận: “Anh ở đây thì làm sao tôi làm được? Mau thả tôi ra.”
“Tôi đâu có cản trở em.” Getou lần nữa từ chối yêu cầu của cô, để ý tiếng nước chảy trong phòng tắm, rồi đưa ra lời thúc giục có vẻ thiện ý: “Muốn làm gì thì làm ở đây đi, tốt nhất là nhanh lên, lát nữa người trong đó ra thì lại lúng túng.”
Ieiri bị sự né tránh, đảo lộn trắng đen của hắn làm cho kinh ngạc đến cứng họng, cơn giận vì bị trêu đùa lập tức dâng lên trong lòng.
Người đàn ông này...
Thực ra trong lòng cô có quá nhiều câu hỏi — đây là đâu? Tại sao mình lại xuất hiện ở đây? Người đàn ông này là ai? Tại sao vừa mới gặp đã muốn giết mình, rồi sau đó lại thay đổi thái độ đột ngột? Tại sao anh ta lại có thể gọi tên mình? Tại sao khi nghe anh ta gọi "Shoko", vết thương trên cổ tay phải lại đau đến vậy? Lần cuối cùng có chuyện như thế này là khi cô khoảng năm, sáu tuổi, bà cô đã đưa cô đến đền thờ, nữ tu xem xét vết thương và nói rằng cô sẽ gặp một người mà lời đầu tiên khi gặp cô là gọi cô là "Shoko".
Cô nhớ lại lời tiên tri của người nữ tu, nhớ lại những lời về người định mệnh mà cô từng xem như một câu chuyện truyền thuyết rồi vứt ra sau đầu. Thế mà cái chuyện người định mệnh này thật sự có thật sao? Người đàn ông này — người thành thạo trong việc đe dọa, hăm dọa người khác qua điện thoại, rồi ngay sau đó yêu cầu cô tự thỏa mãn trước mặt anh ta — lại chính là người định mệnh của cô sao?
Một lượng thông tin quá tải tràn ngập trong đầu cô. Người mà cô đang hẹn hò hóa ra là một tên cặn bã, thậm chí còn dùng lời nguyền hèn hạ với cô, còn người định mệnh của cô lại là một kẻ hiểm độc, vô liêm sỉ. Tất cả đều là những kẻ phiền toái muốn chết, cô chỉ mong những người này tránh xa cuộc sống của mình càng xa càng tốt, nhưng giờ đây lại bị buộc phải dây dưa với những kẻ phiền toái đó.
Người đàn ông thong thả dựa vào đầu giường, như thể đang xem kịch. Đưa ra yêu cầu vô lễ với cô, nhưng lại muốn dễ dàng đứng ngoài cuộc sao? Trong lòng cô khó chịu, quyết tâm kéo hắn xuống cùng mình lội vào vũng nước đục này. Bàn tay còn rảnh rỗi kéo áo choàng tắm của hắn ra, đặt lên ngực hắn, rồi cô quỳ gối trên người hắn, nhích tới nhích lui. Cơ thể nhạy cảm bất thường do bị ảnh hưởng bởi lời nguyền, chỉ cọ xát vài lần, cô đã cảm thấy giữa hai chân bủn rủn. Cô đưa tay xuống dưới cơ thể hắn, nhưng chỉ thấy nơi đó hơi cương lên.
"… Anh quả là không động lòng trước sắc dục nhỉ." Cô nghiến răng mỉa mai hắn, cố gắng không để lộ tiếng thở gấp.
"Rốt cuộc thì người trúng lời nguyền đâu phải là tôi." Hắn thản nhiên đáp lại, "Tối nay tôi đã có hẹn rồi, nên e là phải làm phiền em tự giải quyết thôi."
Ieiri quyết tâm sau này nhất định phải tránh xa người đàn ông trước mắt. Nếu chỉ gặp một lần, thì cũng chẳng sao cả. Cơn sóng dục vọng trào dâng trong cơ thể, cô biết rõ tình huống xấu hổ hiện tại là do hắn cố tình trêu đùa, nhưng cũng không muốn làm khó mình. Nếu tự giải quyết là cách nhanh nhất, cô chẳng ngại làm cho xong rồi mau chóng rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
Cô kéo khóa váy đồng phục lên một chút, tay trái trượt vào trong váy, chạm đến hạ thân đã ướt đẫm. Cô từng thử dùng tay, nhưng luôn không biết cách, khi một mình kẹp chân thì lại thấy thoải mái, nhưng hiện tại với tư thế đang ngồi trên người hắn, chân chẳng thể khép lại được. Rõ ràng chỉ là một vấn đề đơn giản, nhưng giờ lại bị làm cho rắc rối thế này. Rốt cuộc, tại sao cô lại phải chịu đựng trò đùa cợt của gã đàn ông này chứ? Càng nghĩ, Ieiri càng bực mình.
“Biểu cảm này là sao đây?” Getou thong thả quan sát cô, “Trông không có vẻ gì là thoải mái cả.”
“Vì đối diện với anh, thực sự làm tôi mất hứng.”
“Là đang trách tôi sao? Thật sự xin lỗi nhé. Có cần tôi tìm chút phim khiêu dâm giúp thêm hứng thú không?” Getou xin lỗi mà chẳng có chút hối lỗi nào, cầm điện thoại của mình lên, tìm kiếm trang web khiêu dâm.
Màn hình đầy những cảnh lũ khỉ giao phối, hắn chẳng có chút hứng thú, nhẹ nhàng đọc qua các nhãn thể loại thường thấy trong danh mục như đang đọc thực đơn: “Phơi bày nơi công cộng, thầy trò, dừng thời gian, nhập vai, loạn luân, trói buộc và huấn luyện, 3p, ngực khủng, ngoại tình tưởng tượng — em thích thể loại nào? Hửm... Im lặng là có ý gì? Khó chọn à? Thật là phiền phức nhỉ... Loại phim dành cho nữ này chắc không sai đâu — ”
Hắn bật video lên, tăng âm lượng, kéo nhanh thanh tiến độ, rồi đưa điện thoại ra trước mặt Ieiri. Trong tiếng nền đầy kích thích khiến người ta đỏ mặt, Ieiri bất ngờ nhìn thấy cảnh nữ diễn viên dang rộng hai chân, ngón tay đang đâm rút trong huyệt đạo của cô ta.
Hắn mỉm cười đưa ra hướng dẫn từ bên ngoài: “Cứ làm theo cô ta đi? Ít nhất thì trông cô ta có vẻ đang rất sung sướng đấy.”
Ieiri lập tức quay mặt đi, nhưng hắn không buông tha, dí sát loa vào tai cô: “Hóa ra cô thích kích thích bằng âm thanh hơn à — âm lượng này được không? Cần to hơn không?”
Ieiri không thể chịu nổi sự đùa cợt quá đáng của hắn: “Anh có thể đừng làm phiền tôi nữa được không?”
“Xin lỗi, xin lỗi, tôi quên mất là em cần tập trung một chút,” Getou đặt điện thoại trước ngực, sẵn sàng đóng vai giá đỡ điện thoại di động hình người, “Đặt ở đây nhìn có rõ không?”
Ieiri nhìn chằm chằm vào một điểm ngẫu nhiên trên giường, quyết tâm không thèm để ý đến gã đàn ông đang không ngừng thách thức lý trí và lòng tự trọng của cô nữa. Cứ coi hắn như cái nền thôi, hoặc như là diễn viên nam trong bộ AV đang chiếu, không quan trọng là ai, dù sao sau lần này, người này sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời cô nữa.
Người đàn ông cuối cùng cũng im lặng, dựa vào đầu giường không nói một lời, nắm chặt cổ tay phải của cô, luồng chú lực màu vàng ấm bao phủ vết thương khắc tên cô. Hắn im lặng cúi đầu, khuôn mặt không còn nụ cười giả tạo làm cho người ta khó chịu kia nữa, không biết đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top