#2. Lời nguyền ba tháng
Tốp những việc mắc cỡ nhất, top 1: Đi "nấu xói" đã đời rồi phát hiện ra "nguyên liệu" ở ngay sau lưng.
"Lần sau Ánh Dương có nói xấu thì nói nhỏ lại, không phải lần nào tớ cũng dịu dàng bao che cho Ánh Dương được đâu!"
"Ủa? Có hả?" Ánh Dương lập tức xoay người, mặt đối mặt với Minh Đức. Đuôi mắt nó nheo lại, nở nụ cười giả tạo chưa từng có.
"Đúng là trong những tình huống khó xử như thế này nên nở một nụ cười tự tin, nhưng tớ không thích nụ cười giả tạo ấy đâu. Tớ sẽ tha thứ cho Ánh Dương nếu Ánh Dương chịu mỉm cười chân thành với tớ hơn." Khóe miệng Minh Đức nhếch lên, cậu lại nổi hứng trêu chọc Ánh Dương.
Con nhóc không thấp, nhưng đứng với cậu thì nó không thích, cảm giác chênh lệch chiều cao giữa con số 1m68 và 1m86 có thể thấy rõ. Mặc dù đứng với mấy thằng con trai khác, Ánh Dương chẳng bao giờ sợ so kè chiều cao.
"Cần gì cậu tha thứ, tớ có nói xấu đâu, tớ nói thật."
"Thôi mà, Ánh Dương đừng ghẻ lạnh tớ như vậy, dù gì chúng mình cũng quen biết 17, 18 năm mà. Tớ còn nhớ hồi xưa Ánh Dương, à không, phải gọi là Mít Đặc..."
Chưa để Minh Đức hoàn thành hết câu nói, một bàn tay đã bịt chặt mồm miệng "đáng yêu" của cậu bạn. Trước đó, Chi và Tú còn nghe rõ tiếng chát oan nghiệt thật giòn tan.
"Chụt!"
Ở xa tít mũi đất Cà Mau còn nghe được tiếng chụt vô tri ấy.
Một sự ấm nóng đột ngột truyền vào từng tế bào trên bàn tay ửng hồng của Ánh Dương. Nó vội vàng rụt tay, điên tiết muốn giã nát mỏ của Minh Đức, nhưng An Chi và Tuấn Tú đã kịp thời giữ hai tay Ánh Dương lại, tránh trường hợp ngày mai báo chí đưa tin nam thanh niên 17 tuổi bị bạn cùng lớp cắn đến phát dại. Minh Đức càng nhìn biểu cảm của Ánh Dương, càng cảm thấy buồn cười, cậu thong thả nói:
"Thôi nào, tớ cũng bất đắc dĩ mới phải làm thế. Nếu không, sao Ánh Dương chịu bỏ tay ra?"
"Bộp!"
Một lũ con trai đồng loạt vỗ bôm bốp vào người Minh Đức, đứa nào đứa nấy chống nạnh dạy đời: "Sao mày dám đụng vào sếp Dương của tụi tao?
Lớp 11 Anh thường sẽ là nơi quy tụ của một đám giặc hướng ngoại. Có đứa nhảy giỏi, có đứa hát hay, có đứa vừa mở miệng là thở ra vài câu tiếng anh siêu nghệ. Đứa nào đứa nấy đều đa tài, đa nghệ, làm gì cũng giỏi. Ánh Dương thuộc loại cuối, nó không quá giỏi ở một lĩnh vực cụ thể nào đó, nhưng thứ gì cũng biết chút ít.
Ánh Dương ấy à, đã không chiến thì thôi, một khi lên cơn thì chạy đua với bò tót cũng dám. Nó là kiểu người cực kì thẳng thắn. Đụng là chạm, đến là đón, chả sợ bố con thằng nào. Cũng chính vì thế, khi lớp bị coi thường, Ánh Dương sẽ là con báo đầu đàn và theo sau là những con báo nhi đồng của lớp 11 Anh.
Dù giao diện có vẻ khó gần, nhưng nó lại là chiến thần ngoại giao, đi ba bước gặp mười người quen, đến cả bác bảo vệ và cô lao công cũng thuộc vòng bạn bè của Ánh Dương. Trong lớp, chẳng biết từ khi nào lũ con trai lại gọi Ánh Dương bằng cái tên "sếp Dương", sơ hở lại đòi vác mã tấu thành lập băng đảng giang hồ, và đứa thích gọi Ánh Dương bằng cái tên "sếp" nhất không ai khác ngoài Minh Minh.
"Thưa sếp, để tụi em xử thằng nhãi ranh này."
Về phần Hoàng Minh Đức, mặc cho lũ bạn chọc ghẹo không ngừng nghỉ, cậu không lấy làm khó chịu, chỉ mỉm cười ngoan ngoãn như bé cún con. Thế nhưng, nụ cười đó trong mắt Ánh Dương thật gian xảo. Nó phớt lờ cậu ta, rồi thản nhiên lôi sách vở ra.
Sau khi quan sát cuộc nói chuyện vô tri của hai đứa nhóc, An Chi tự suy đoán lung tung, sau đó cười khà khà nói: "Ê này Dương Mai, sao tao cứ có cảm giác Minh Đức đối xử với mày khang khác mọi người!"
"Không có nha má!"
Âm thanh đồng loạt phát ra từ hai cái loa Trần Tuấn Tú và Mai Ánh Dương. Tú nhìn Dương, Dương nhìn Tú, ánh mắt tóe ra lửa khiến An Chi hoảng hồn, vội vàng chen giữa làm hòa: "Thôi nào, học bài chưa mấy má? Mau học đi, tí kiểm tra mười lăm phút đó."
"Mày không cần nhắc tao, An Chi à. Tao chưa bao giờ kiểm tra 15 phút dưới 8 điểm hết." Tú lườm nguýt một cái, rồi mới trở về chỗ ngồi.
Nội tâm An Chi gào thét: "Có cần 'flex' vậy không?"
"Vậy đấy à? Khiếp thế, nhưng cái cảm giác trượt đá cầu là thế nào ý nhờ? Mày biết không, An Chi?"
An Chi lắc đầu, nội tâm lại gào thét lần nữa: "Xin hai chị! Đừng khịa nhau nữa."
Ai chẳng biết Trần Tuấn Tú đá cầu chưa bao giờ qua nổi hai cái. Lần thi thể dục vừa rồi, thằng nhỏ đá năm lần như một, trượt thẳng cẳng và phải học gấp một khóa bổ túc giá ba ly trà sữa do sếp Mai Ánh Dương mở dạy.
Nhưng chỉ tầm năm giây sau, giọng nói chanh chua của Tuấn Tú lại vang lên lần nữa: "Này con Dương Mai, cho mượn cục tẩy."
"Con mắm khô kia, gọi tao một tiếng 'sếp' rồi tao đưa."
"Mọe, con này..."
"Không chịu thì thôi!"
"Sếp Dương!"
Ánh Dương mỉm cười đầy vẻ thỏa mãn, nó vui vẻ ném cục tẩy sang cho thằng nhỏ Tú, rồi cười khà khà nghĩ tới cảnh tan học được đi net chơi LOL.
Con nhóc có một thói quen không được lòng "thị mẹ" lắm. Đó chính là cày game không kể ngày đêm, đặc biệt sau những giờ học giải trí thì Ánh Dương chọn chơi game để căng thẳng hơn. Căng thẳng ở đây không chỉ đơn giản là gánh đồng đội chơi dốt hay bị bắn ch.ế.t ở phút đầu tiên. Cụm từ ấy gắn liền với hai thứ: một là xe đạp, hai là mẹ.
Hồi nhỏ, bé nhà ông bà Mai được cái hay báo cha, báo mẹ. Nó thường xuyên đi net với chiếc xe đạp của cha và năm nghìn xin xỏ nhờ nhặt chè cho mẹ. Sau khi chơi chán chê hai tiếng đồng hồ, Ánh Dương ra về bằng hai bàn tay trắng và hai bàn chân cũng trắng nốt, chiếc xe đạp đã không cánh mà bay theo thằng trộm vô đạo đức nào đó. Không kể tiếp cũng biết, nó ăn đòn thay cơm.
Giờ Ánh Dương đã lớn khôn, mỗi lần đi chơi net, con nhóc sẽ để chú chó Bon Bon canh xe mình. Hôm nay cũng giống mọi ngày, nó tranh thủ lúc nắng trưa vừa tan dần ra, ngay khi bố mẹ vừa lái máy cày vào vườn cà phê thì con nhóc đã leo lên chiếc xe đạp thân yêu và vi vu đến tiệm net quen thuộc cùng Bon Bon.
Khởi đầu của buổi chơi game ngày hôm ấy khá ổn, cho đến khi một tiếng "choang" sự đổ vỡ phá toạc bầu không khí vốn đang thoải mái đối với Ánh Dương. Con nhóc giật mình tháo tai nghe. Tiệm net khá vắng, chỉ có lác đác vài khách. Đó là lý do âm thanh ly nước vỡ tan tành càng làm Ánh Dương chú ý vào cặp đôi nhân vật chính.
Cậu con trai cắt tóc theo kiểu mullet layer và cô con gái tóc dài đang tranh cãi vô cùng gay gắt. Vì đứng khá xa, Ánh Dương chỉ nghe thấy giọng nói tủi thân vang lên khe khẽ:
"Chị biết lỗi rồi, mình quay lại được không Minh Đức?"
"Em sẽ không quay lại với chị đâu, tốt nhất là mình nên kết thúc tại đây thôi."
Đúng là cứ dính vào con quỷ tình yêu thì ai cũng đau khổ, nhưng người đau khổ nhất chắc chắn là người đau mắt đây này.
Bọn họ cách Ánh Dương hai dãy máy, nó không nhìn kĩ được gương mặt của thằng bạn trai tồi tệ kia. Vậy nhưng Ánh Dương là ai chứ? Con bố Tiến, mẹ Phụng mà.
Nó quyết tâm động não để thu hẹp khoảng cách giữa hai con mắt và "hiện trường" vụ chia tay ấy. Cuối cùng, Ánh Dương quyết định tận dụng chiếc điện thoại yêu quý, mở máy ảnh và cố tình phóng to hết sức có thể.
Từ góc nhìn của Ánh Dương, nó chỉ có thể quan sát được một bên sườn mặt của cậu con trai cao ngồng kia. Ánh Dương nheo mắt lại để quan sát rõ ràng hơn. Hàng lông mày rậm đen, đôi mắt sâu hun hút, đặc biệt màu mắt nâu hạt dẻ và nụ cười rạng rỡ giống y hệt một người trong suy nghĩ thoáng qua của Ánh Dương.
Ngoài Hoàng Minh Đức ra thì còn có thể là ai?
"Tách!"
Không một ai.
Mai Ánh Dương: đi chụp lén, nhưng bật flash kèm theo bật max âm lượng.
Sau khoảnh khắc xấu hổ đấy, nó vội ngồi thụp xuống đất, trốn chui trốn lủi dưới gầm bàn. Tuy nhiên, chỉ tầm năm phút sau khi nghe tiếng tranh cãi xì xầm, Ánh Dương vẫn không nhịn được ngẩng mặt len lén nhìn về phía hai người kia. Thói tò mò đã làm nó hành động đột ngột, hậu quả là quên mất mình đang ngồi dưới gầm bàn.
Song, sự đau đớn không hề xuất hiện, một bàn tay to lớn đã chặn đầu nó va đập với bàn, nhẹ nhàng chạm đến mái tóc mềm mượt. Thoạt đầu, Ánh Dương không nhìn rõ mặt người kia, chỉ thấy nửa mặt dưới và khuôn miệng cười quen thuộc. Đến khi người ấy nghiêng đầu nhìn xuống, con nhóc mới hốt hoảng đẩy bàn tay to lớn ra.
Minh Đức mỉm cười, cậu nhanh nhảu trêu chọc Ánh Dương: "Tớ đây rồi nè, không phải Ánh Dương muốn nhìn thấy tớ sao?"
"Nhìn cái củ chỏ tớ này! Tớ mà thèm nhìn cậu."
Ánh Dương vội vàng thoát khỏi vòng vây khó nói ấy, nó phủi bụi trên quần áo cũng thẳng thừng phủi luôn cái chạm tay trên đỉnh đầu. Minh Đức thu hết thảy hành động ghét bỏ đó vào tầm mắt, nhưng vì đây chẳng phải là lần đầu tiên, cũng chẳng phải lần cuối Ánh Dương đối xử như thế với cậu, thành ra điệu bộ của Minh Đức càng thêm nhây nhớt:
"Ánh Dương là lớp trưởng ngoan ngoãn mà cũng đi chơi net hả? Không được hư thế đâu, mẹ Phụng sẽ đánh đòn Ánh Dương đấy!"
"Mẹ Phụng là mẹ tớ, chứ không phải mẹ cậu, bớt lo chuyện bao đồng đi nhé. Hơn nữa, tớ thấy tớ còn tốt chán so với một người đi chia tay bạn gái trong tiệm net như cậu."
Cái nết của Ánh Dương cũng không vừa, nó vả đôm đốp vào mặt Minh Đức. Cậu lại cười, thong thả nói: "Tớ cũng đâu có muốn, chỉ là sự cố thôi."
"Eo ôi, vậy luôn? Trần đời chưa thấy ai tồi như Minh Đức hết."
Mặc kệ Hoàng Minh Đức đang đứng kế bên, nó vẫn trở về chỗ ngồi cũ, đeo lại tai nghe và tiếp tục công việc dang dở.
"Tớ không có tồi, hết tình cảm thì chia tay thôi, chứ không còn yêu mà cứ dây dưa hoài mới tồi."
"Bộ yêu ai, cậu cũng yêu kiểu đó hả?"
Ánh Dương bấm dừng nhạc, tháo tai nghe, liếc nửa mắt về phía người đối diện. Cậu vẫn nhàn nhã ngồi xuống ghế bên cạnh, không hề có chút đau khổ nào hậu chia tay.
"Kiểu gì?"
"Kiểu yêu không thật lòng."
Trong mắt Ánh Dương, kể từ khi dậy thì, Minh Đức như biến thành con người khác. Những lời đồn về tình yêu luôn vây quanh cậu, nào là có tình cảm với hoa khôi Nét đẹp học đường, hot tiktoker, hot girl trên Instagram, người mẫu ảnh tuổi teen, bạn gái xinh đẹp học trường điểm hay thậm chí thủ khoa thi học sinh giỏi tỉnh. Duy chỉ có một điều, nó không hiểu, những lời đồn ấy cứ chóng đến rồi chóng đi, không bao giờ vượt qua "lời nguyền ba tháng".
"Ánh Dương đang hiểu lầm tớ đấy, Ánh Dương có biết không? Tớ thật sự là trai tốt mà."
"Ừ, tốt quá ha!" Ánh Dương tặc lưỡi đáp, không quên tặng kèm một nụ cười khích lệ lời phản biện của Minh Đức.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top