7
/Vuơng Nhất Bác, xin lỗi... Tôi thành thật xin lúc vì đã lừa dối cậu suốt thời gian qua...
Tôi không phải là nguời mà cậu thưong suốt bao nhiêu năm qua mà là tôi đang mạo danh nguời anh trai song sinh của tôi bao nhiêu năm qua.
Tôi cũng biết chuyện này cách đây không lâu. Cái lúc mà tôi bị bỏ thuốc rồi cũng cậu làm cái chuyện đáng xấu hổ đó
Bản thân xấu xa bỉ ổi đến mức nào khi làm ra làm chuyện đó với nguời anh trai mình yêu nhất. Luơng tâm chính là vô cùng cắn rứt khi bản thân nhue vậy. Năm đó tôi cũng vô cũng thích cậu, vô cùng yêu cậu. Cũng muốn đuợc cậu yêu thuơng, bảo vệ mà bao bọc giống như nguời anh trai Tiêu Tán của mình vậy.Tôi cũng bị tai nạn, cũng bị mất trí nhớ như cậu vậy nhưng sau khi trở lại thì tự nhiêu lại thông minh không giảm còn tăng lại còn mưu luợc hơn truớc rất nhiều. Tôi nghĩ sẽ dành thời gian để dần dần yêu cậu. Rồi cũng nghĩ là để dần dần cậu yêu tôi.Nhưng tôi vỡ mộng rồi Vuơng Nhất Bác ạ. Nguời từ đầu đến cuối cậu yêu chỉ có Tiêu Tán còn luôn con tôi là bạn bè, anh trai mà coi trọng. Tôi hận Tiêu Tán thật sự. Hai anh em song sinh đuợc mọi nguời yêu thưong và cũng chiều có khi tôi còn đuợc yêu thuơng hơn đấy chứ. Nhúng anh ta cái gì cũng tốt hơn, hiền lành hơn, dịu dàng hơn, tháo vát hơn, đảm đang hơn, có khi còn khéo léo và có phần dịu dàng hơn tôi. Còn tôi thì chỉ có thể thông minh , tính toán và còn học nhiều hơn anh ta mà thôi. Đến cả nguời đàn ông tôi yêu anh ta lạ nhanh nhẹn hơn cuớp mất còn tôi chỉ như hoa huớng duơng ở đằng sau trông theo ánh mặt trời . Tôi chỉ là một con vịt xấu xí mộng một giấc mộng hoàng kim mà thôi. Quá mệt mỏi, quá đau đớn nên tôi chỉ có thể dừng lại ở đây thôi. Anh ấy đang điều trị ở bên Pháp qua đó mà tìm. Chúc hai nguời hạnh phúc. Đơn ly hôn tôi cũng đã ký sẵn rồi. Cậu chỉ cần ký vào là xong. Tôi 𝚔𝚑ô𝚗𝚐 𝚕ấ𝚢 𝚋ấ𝚝 𝚔ỳ 𝚝𝚑ứ 𝚐ì 𝚌ả . Cảm ơn cậu rất rất nhiều vì những kỷ niệm đẹp trong suố 3 năm qua cậu dành cho tôi. Là Tiêu Chiến tôi không có đủ phúc phần để huởng đuợc thứ gọi là trọn đời yêu thuơng từ bản thân cậu. Nếu có kiếp sau thì tôi vẫn muốn bình yên yêu cậu mà không có điều gì cản trở 𝚗ữ𝚊.
Tạm biệt cậu, chúc cậu hạnh phúc
Ký tên
Nguời đơn phương cậu
Tiêu Chiến
Đầ𝚞 𝚑ắ𝚗 𝚋â𝚢 𝚐𝚒ờ 𝚗𝚑ư 𝚖𝚞ô𝚗 𝚗ổ 𝚝𝚞𝚗𝚐 𝚛𝚊 𝚟ậ𝚢. 𝙷ó𝚊 𝚛𝚊 𝚕à 𝚋𝚊𝚘 𝚗𝚑𝚒ê𝚞 𝚗ă𝚖 𝚚𝚞𝚊 𝚑ắ𝚗 𝚗𝚐ộ 𝚗𝚑ậ𝚗. 𝙷ó𝚊 𝚛𝚊 𝚋𝚊𝚘 𝚗𝚑𝚒ê𝚞 𝚗ăm 𝚚𝚞𝚊 𝚟ẫ𝚗 𝚕à 𝚑ắ𝚗 𝚝ì𝚖 𝚜𝚊𝚒 𝚗𝚐𝚞ờ𝚒 𝚢ê𝚞 𝚗𝚑ầ𝚖 𝚗𝚐𝚞ờ𝚒. 𝙷ắ𝚗 𝚋â𝚢 𝚐𝚒ờ 𝚗𝚑ư 𝚋ị 𝚍ồ𝚗 𝚟à𝚘 𝚌𝚑â𝚗 đ𝚞ờ𝚗𝚐 𝚌ù𝚗𝚐 𝚔𝚑ô𝚗𝚐 𝚋𝚒ế𝚝 𝚙𝚑ả𝚒 𝚕à𝚖 𝚐ì đâ𝚢. 𝚃𝚒ề𝚗 𝚝𝚛ả𝚖 𝚑ậ𝚞 𝚝ấ𝚞, 𝚝𝚒ế𝚗 𝚝𝚑𝚘á𝚒 𝚕ưỡ𝚗𝚐 𝚗𝚊𝚗. 𝙼ộ𝚝 𝚕à đ𝚒 𝚐ặ𝚙 𝚕ạ𝚒 𝚃𝚒ê𝚞 𝚃á𝚗 𝚗𝚐𝚞ờ𝚒 𝚝𝚑𝚞ơ𝚗𝚐 𝚡𝚊 𝚌á𝚌𝚑 𝚋𝚊𝚘 𝚕â𝚞 𝚗𝚊𝚢 . 𝙲ò𝚗 𝚑𝚊𝚒 𝚕à 𝚋ấ𝚝 𝚌𝚑ấ𝚙 𝚝ấ𝚝 𝚌ả 𝚌𝚘𝚒 𝚗𝚑ư 𝚌𝚑ư𝚊 𝚋𝚒ế𝚝 đ𝚒 𝚝ì𝚖 𝚃𝚒ê𝚞 𝙲𝚑𝚒ế𝚗 𝚌ù𝚗𝚐 𝚌𝚘𝚗 𝚌ậ𝚞 𝚟ề 𝚡â𝚢 𝚍ự𝚗𝚐 𝚝ổ ấ𝚖 𝚕ạ𝚒 𝚝ừ𝚗𝚐 đầ𝚞. 𝙲𝚞ố𝚒 𝚌ù𝚗𝚐, 𝚟ẫ𝚗 𝚕à 𝚌𝚑ọ𝚗 𝚗𝚐𝚞ờ𝚒 𝚌ậ𝚞 𝚢ê𝚞 𝚌𝚑ứ 𝚔𝚑ô𝚗𝚐 𝚙𝚑ả𝚒 𝚕à 𝚗𝚐𝚞ờ𝚒 𝚢ê𝚞 𝚌ậ𝚞
__________________________________ "𝚅𝚞ơ𝚗𝚐 𝙽𝚑ấ𝚝 𝙱á𝚌, 𝚊𝚗𝚑 𝚡𝚒𝚗 𝚕ỗ𝚒. 𝙰𝚗𝚑 𝚌ó 𝚗𝚐𝚞ờ𝚒 𝚢ê𝚞 𝚛ồ𝚒"
"𝚂𝚊𝚘... 𝚂𝚊𝚘 𝚕ạ𝚒 𝚝𝚑ế đ𝚞ợ𝚌 𝚑ả 𝚃𝚒ê𝚞 𝚃á𝚗. 𝙲𝚑ú𝚗𝚐 𝚝𝚊... "
"𝙰𝚗𝚑 𝚗𝚑ậ𝚗 𝚛𝚊 𝚋ả𝚗 𝚝𝚑â𝚗 đã 𝚑ế𝚝 𝚢ê𝚞 𝚎𝚖 𝚛ồ𝚒! "
"𝙺𝚑ô𝚗𝚐 𝚙𝚑ả𝚒 𝚊𝚗𝚑 𝚌𝚑ư𝚊 𝚝ừ𝚗𝚐 𝚢ê𝚞 𝚎𝚖. 𝙰𝚗𝚑 𝚛Ấ𝚝 𝚛ầ𝚗 𝚢ê𝚞 𝚎𝚖. 𝙽𝚑ư𝚗𝚐 𝙽𝚑ấ𝚝 𝙱á𝚌 à! 𝙱â𝚢 𝚐𝚒ờ 𝚊𝚗𝚑 𝚖ớ𝚒 𝚑𝚒ể𝚞. 𝙰𝚗𝚑 𝚟ớ𝚒 𝚎𝚖 𝚌𝚑í𝚗𝚑 𝚕à 𝚗𝚑ấ𝚝 𝚝𝚑ờ𝚒. 𝚃ì𝚗𝚑 𝚌ả𝚖 𝚝𝚑𝚞ở 𝚗𝚒ê𝚗 𝚝𝚑𝚒ế𝚞 đẹ𝚙 𝚗𝚑ư𝚗𝚐 𝚐𝚒ó 𝚑ạ 𝚌ũ𝚗𝚐 𝚕𝚞ớ𝚝 𝚚𝚞𝚊 𝚗𝚑𝚊𝚗𝚑 𝚗𝚑ư 𝚜𝚊𝚘 𝚗ă𝚗𝚐 𝚝𝚛ê𝚗 𝚝𝚛ờ𝚒 𝚟ậ𝚢. 𝙼ộ𝚝 𝚔𝚑𝚒 𝚗𝚑Ấ𝚝 𝚝𝚑ờ𝚒 𝚚𝚞𝚊 đ𝚒 𝚜ẽ 𝚌𝚑ỉ 𝚌ò𝚗 𝚕ạ𝚒 𝚜ự 𝚌𝚑á𝚗 𝚐𝚑é𝚝 𝚖à 𝚝𝚑ô𝚒. 𝙰𝚗𝚑 đã 𝚝ì𝚖 đ𝚞ợ𝚌 𝚝𝚑ứ 𝚟ĩ𝚗𝚑 𝚟𝚒ễ𝚗 𝚛ồ𝚒. 𝙽ă𝚖 𝚗ă𝚖 𝚚𝚞𝚊 ở 𝚗ơ𝚒 đấ𝚝 𝚔𝚑á𝚌𝚑 𝚚𝚞ê 𝚗𝚐𝚞ờ𝚒 𝚌ũ𝚗𝚐 𝚝ì𝚖 đ𝚞ợ𝚌 𝚗𝚐𝚞ờ𝚒 𝚔𝚑𝚒ế𝚗 𝚊𝚗𝚑 𝚚𝚞ê𝚗 đ𝚒 𝚎𝚖 𝚛ồ𝚒. 𝙽ă𝚖 𝚜𝚊𝚞 𝚜ẽ đí𝚗𝚑 𝚑ô𝚗. 𝙼𝚘𝚗𝚐 𝚕ú𝚌 đấ𝚢 𝚎𝚖 𝚌ó 𝚝𝚑ể đế𝚗 đ𝚞ợ𝚌! "
_________________________________
𝙷ắ𝚗 23–𝚢 26 𝚌ù𝚗𝚐 𝚗𝚑𝚊𝚞 𝚔ế𝚝 𝚑ô𝚗
ắ𝚗 26-𝚢 29 𝚕ạ𝚒 𝚕ỡ 𝚖ấ𝚝 𝚗𝚑𝚊𝚞
𝙷ắ𝚗 29-𝚢 32 𝚕ạ𝚒 đ𝚒ê𝚗 𝚌𝚞ồ𝚗𝚐 đ𝚒 𝚝ì𝚖 𝚗𝚑𝚊𝚞
__________________________________
2 𝚗ă𝚖 𝚜𝚊𝚞
𝚃𝚛𝚘𝚗𝚐 𝚖ộ𝚝 𝚚𝚞á𝚗 𝚋𝚊𝚛 𝚜𝚊𝚗𝚐 𝚝𝚛ọ𝚗𝚐. 𝚃𝚒ế𝚗𝚐 𝚗𝚑ạ𝚌 𝚡ậ𝚙 𝚡ì𝚗𝚑 á𝚝 𝚝𝚒ế𝚗𝚐 𝚗𝚐𝚞ờ𝚒. 𝙷ắ𝚗 đ𝚊𝚗𝚐 𝚗𝚐ồ𝚒 𝚝ụ 𝚝ậ𝚙 ă𝚗 𝚌𝚑ơ𝚒 𝚝𝚛á𝚌 𝚝á𝚗𝚐 𝚟ớ𝚒 𝚋ạ𝚗 𝚋è 𝚌ủ𝚊 𝚖ì𝚗𝚑. 𝚂𝚊𝚞 𝚔𝚑𝚒 𝚐𝚒ả𝚒 𝚚𝚞𝚢ế𝚝 ổ𝚗 𝚝𝚑ỏ𝚊 𝚖ọ𝚒 𝚟𝚒ệ𝚌 𝚝𝚛𝚘𝚗𝚐 𝚚𝚞á 𝚔𝚑ứ 𝚝𝚑ì 𝚑ắ𝚗 𝚌ũ𝚗𝚐 𝚌𝚑ẳ𝚗𝚐 𝚋𝚞ồ𝚗 𝚐𝚒ấ𝚞 đ𝚒 𝚝à𝚒 𝚗ă𝚗𝚐 𝚌ủ𝚊 𝚋ả𝚗 𝚝𝚑â𝚗 𝚖ì𝚗𝚑 𝚗ữ𝚊. 𝚅ề 𝚕ạ𝚒 𝚅𝚞ơ𝚗𝚐 𝚝𝚑ị, 𝚑ắ𝚗 𝚝ừ 𝚖ộ𝚝 𝚌𝚑ứ𝚌 𝚗𝚑â𝚗 𝚟𝚒ê𝚗 𝚚𝚞è𝚗 𝚕𝚎𝚘 𝚕ê𝚗 𝚌𝚑ứ𝚌 𝚃ổ𝚗𝚐 𝚐𝚒á𝚖 đố𝚌 𝚌𝚑ỉ 𝚝𝚛𝚘𝚗𝚐 𝚟ò𝚗𝚐 𝚑𝚊𝚒 𝚗ă𝚖. 𝙻ạ𝚗𝚑 𝚕ù𝚗𝚐, độ𝚌 đ𝚘á𝚗, 𝚝à𝚗 á𝚌. 𝙻à𝚖 𝚟𝚒ệ𝚌 đế𝚗 𝚌ả 𝚖ộ𝚝 𝚍ấ𝚞 𝚌𝚑ấ𝚖 𝚌ũ𝚗𝚐 𝚔𝚑ô𝚗𝚐 𝚜𝚊𝚒. 𝚃𝚛𝚘𝚗𝚐 𝚝𝚑ế 𝚐𝚒ớ𝚒 𝚗𝚐ầ𝚖 𝚝𝚑ì 𝚕ạ𝚒 𝚕à 𝚔ẻ 𝚖á𝚞 𝚕ạ𝚗𝚑, 𝚐𝚒ế𝚝 𝚗𝚐𝚞ờ𝚒 𝚔𝚑ô𝚗𝚐 𝚌𝚑ớ𝚙 𝚖ắ𝚝. 𝙲ó 𝚝𝚑ể 𝚐ọ𝚒 𝚑ắ𝚗 𝚕à Ư𝚗𝚐 𝙽𝚑ã𝚗 𝙷𝚘à𝚗𝚑 Đ𝚒ế𝚖 𝚌ũ𝚗𝚐 𝚔𝚑ô𝚗𝚐 𝚜𝚊𝚒. 𝙲ũ𝚗𝚐 𝚌𝚑í𝚗𝚑 𝚑ắ𝚗, 𝚌𝚑í𝚗𝚑 𝚕à 𝚗𝚐𝚞ờ𝚒 đã 𝚜á𝚗𝚐 𝚝ạ𝚘 𝚛𝚊 𝚕𝚞ậ𝚝 𝚖ớ𝚒 ở 𝚋ă𝚗𝚐 đả𝚗𝚐, 𝚝ạ𝚘 𝚛𝚊 𝚖ộ𝚝 𝚗𝚐𝚑ì𝚗 𝚌á𝚌𝚑 𝚝𝚛ừ𝚗𝚐 𝚙𝚑ạ𝚝 𝚝ộ𝚒 𝚗𝚑â𝚗 𝚌ó 𝚝𝚑ể 𝚐ọ𝚒 𝚝ắ𝚝 𝚕à :"𝙻𝚞ậ𝚝 𝚃ộ𝚒 𝙽𝚑â𝚗".𝚃ạ𝚘 𝚛𝚊 𝚖ộ𝚝 𝚝𝚒ề𝚗 𝚕ệ, 𝚖ộ𝚝 𝚜ự đặ𝚌 𝚋𝚒ệ𝚝 𝚌𝚑ư𝚊 𝚝ừ𝚗𝚐 𝚌ó ở 𝚝𝚑ế 𝚐𝚒ớ𝚒 𝚗𝚐ầ𝚖, 𝚖ộ𝚝 𝚍𝚘𝚊𝚗𝚑 𝚗𝚑â𝚗 𝚋ậ𝚌 𝚡𝚞ấ𝚝 𝚜ắ𝚌 𝚌ủ𝚊 𝚐𝚒ớ𝚒 𝚔𝚒𝚗𝚑 𝚝ế 𝚝𝚑ế 𝚐𝚒ớ𝚒 𝚖à 𝚌ó 𝚕ẽ 𝚕à 𝚗ă𝚖 𝚡ư𝚊 𝚌𝚑ư𝚊 𝚝ừ𝚗𝚐 𝚌ó 𝚊𝚒 𝚗𝚑à 𝚑ọ 𝚅𝚞ơ𝚗𝚐 𝚌ó 𝚝𝚑ể 𝚕à𝚖 đ𝚞ợ𝚌 𝚗𝚑ư 𝚟ậ𝚢...
𝙽𝚑ư𝚗𝚐 𝚝𝚞𝚢 𝚑ắ𝚗 𝚌ó 𝚝𝚑ể 𝚕à𝚖 đ𝚞ợ𝚌 𝚗𝚑ư 𝚝𝚑ế 𝚗𝚑ư𝚗𝚐 𝚝𝚑ứ 𝚍𝚞𝚢 𝚗𝚑ấ𝚝 𝚕à𝚖 𝚔𝚑ó 𝚑ắ𝚗 𝚌𝚑í𝚗𝚑 𝚕à 𝚝𝚞𝚗𝚐 𝚝í𝚌𝚑 𝚌ủ𝚊 𝚃𝚒ê𝚞 𝙲𝚑𝚒ế𝚗.
𝚁ò𝚗𝚐 𝚛ã 𝚑𝚊𝚒 𝚗ă𝚖 𝚚𝚞𝚊 𝚌𝚑í𝚗𝚑 𝚕à 𝚋ặ𝚝 𝚟ô â𝚖 𝚝í𝚗. 𝙺𝚑ô𝚗𝚐 𝚛𝚊 𝚗𝚞ớ𝚌 𝚗𝚐𝚘à𝚒, 𝚔𝚑ô𝚗𝚐 𝚌ó 𝚝𝚒𝚗 𝚝ứ𝚌 ở 𝚃𝚛𝚞𝚗𝚐 𝙷𝚘𝚊 Đạ𝚒 𝙻ụ𝚌 𝚝𝚑ì 𝚃𝚒ê𝚞 𝙲𝚑𝚒ế𝚗 𝚚𝚞á 𝚝à𝚒 𝚐𝚒ỏ𝚒 𝚛ồ𝚒. 𝙷𝚊𝚒 𝚗ă𝚖, 𝚑𝚊𝚒 𝚗ă𝚖 𝚛ồ𝚒 𝚖à 𝚔𝚑ô𝚗𝚐 𝚝𝚑ể 𝚌ó 𝚝𝚞𝚗𝚐 𝚝í𝚌𝚑 𝚐ì 𝚔𝚑𝚒ế𝚗 𝚑ắ𝚗 𝚝𝚑ự𝚌 𝚜ự 𝚋ấ𝚝 𝚕ự𝚌 𝚛ồ𝚒. ..
𝙷ắ𝚗 𝚝𝚛ầ𝚖 𝚗𝚐â𝚖 𝚖ộ𝚝 𝚕ú𝚌 𝚕â𝚞. 𝚃𝚑ấ𝚢 𝚟ậ𝚢, 𝚅𝚞ơ𝚗𝚐 𝙷ạ𝚘 𝙷𝚒ê𝚗 𝚎𝚖 𝚝𝚛𝚊𝚒 𝚑ắ𝚗 𝚖ớ𝚒 𝚕ê𝚗 𝚝𝚒ế𝚗𝚐:
"𝙽à𝚘. 𝙻â𝚞 𝚛ồ𝚒 𝚊𝚗𝚑 𝚎𝚖 𝚌𝚑ú𝚗𝚐 𝚝𝚊 𝚌𝚑ư𝚊 đ𝚞ợ𝚌 𝚝ụ 𝚝ậ𝚙 đô𝚗𝚐 𝚟𝚞𝚒 𝚗𝚑ư 𝚝𝚑ế 𝚗à𝚢. 𝙷ô𝚖 𝚗𝚊𝚢 𝚌ó 𝚋ả𝚘 𝚃𝚑à𝚗𝚑 𝚌𝚊 𝚜ắ𝚙 𝚡ế𝚙 𝚌𝚑𝚘 𝚟à𝚒 𝚎𝚖 𝚌𝚑𝚘 𝚌á𝚌 𝚊𝚗𝚑 𝚗à𝚢! "
𝙽ó𝚒 𝚛ồ𝚒, 𝚑ắ𝚗 𝚟ỗ 𝚝𝚊𝚢 𝚝𝚑ì 𝚖ộ𝚝 𝚕𝚘ạ𝚝 𝚖ấ𝚢 𝚗𝚐ườ𝚒 𝚌ó 𝚝𝚛𝚊𝚒 𝚌ó 𝚐á𝚒 đủ 𝚌ả. 𝙰𝚒 𝚊𝚒 𝚌ũ𝚗𝚐 ă𝚗 𝚖ặ𝚌 𝚝𝚑𝚒ế𝚞 𝚟ả𝚒 . 𝙽𝚑ư𝚗𝚐 𝚝𝚛𝚘𝚗𝚐 đó 𝚌ó...
"𝙼ọ𝚒 𝚗𝚐ườ𝚒 ă𝚗 𝚞ố𝚗𝚐 𝚟𝚞𝚒 𝚟ẻ 𝚗𝚑é. 𝚃ô𝚒 𝚟ề 𝚝𝚛𝚞ớ𝚌 đâ𝚢. 𝙱ả𝚘 𝚃𝚑à𝚗𝚑 𝚌𝚊 𝚌𝚑𝚘 𝚖𝚞ợ𝚗 𝚗𝚐𝚞ờ𝚒 𝚗à𝚢, 𝚖𝚊𝚒 𝚝ô𝚒 𝚝𝚛ả! "
𝙽ó𝚒 𝚛ồ𝚞 𝚑ắ𝚗 𝚌𝚑ẳ𝚗𝚐 𝚗ó𝚒, 𝚌𝚑ẳ𝚗𝚐 𝚛ằ𝚗𝚐 𝚔é𝚘 𝚗𝚐ườ𝚒 𝚝𝚊 đ𝚒 để 𝚕ạ𝚒 𝚑ù 𝚑é𝚝 𝚒𝚗𝚑 ỏ𝚒 𝚕ê𝚗. 𝙲𝚑ỉ 𝚌ó 𝚅𝚞ơ𝚗𝚐 𝙷ạ𝚘 𝙷𝚒ê𝚗 𝚑ắ𝚗 𝚖ớ𝚒 𝚑𝚒ể𝚞 𝚌𝚑𝚞𝚢ệ𝚗 𝚐ì đ𝚊𝚗𝚐 𝚡ả𝚢 𝚛𝚊. 𝚅à 𝚌ò𝚗, 𝚌𝚑à𝚗𝚐 𝚝𝚛𝚊𝚒 đó 𝚕à 𝚊𝚒...
_________________________________
𝙽à𝚘, đ𝚘á𝚗 𝚡𝚎𝚖, 𝚌𝚑à𝚗𝚐 𝚝𝚛𝚊𝚒 đó 𝚕à 𝚊𝚒 đ𝚒 𝚗à𝚘...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top