Chương 6: Lại gặp mặt

Mất một khoảng thời gian để cậu lấy lại tinh thần. Ngẩn ngẩn ngơ ngơ ôm món quà cha đặt trên tay cậu. Khó hiểu thật, bình thường đều là cha đem lên cho ông hội đồng, lúc nào cũng thế cả. Vậy mà lần này cha lại không đi mà cậu cũng chả dám hỏi. Cứ mỗi chìm trong suy nghĩ của mình thì cậu đã ở ngoài của nhà ông hội đồng rồi.

Cậu chần chừ không biết nên đi vào như thế nào, thì may thay cậu gặp chị Tám. Chị là người hầu riêng của cậu ba. Chị thấy cậu cứ đứng ngoài cửa nhìn vào, chị đi tới hỏi cậu:

- Này em. Sao em lại đứng đây. Này, này em ơi.

Chị lay mạnh tới nỗi xém văng mất cái não của cậu ra ngoài. Xém tí nữa là cái làng Sơn Phương này mất đi một người vừa đẹp trai, vừa tài giỏi như cậu đây. Hết cả hồn. Thấy cậu cứ vuốt vuốt ngực chị liền nghĩ "có khi nào mình gặp phải người khùng không vậy trời?" Chị định quay vào trong thì cậu gọi lại:

- Chị ơi.

- Hả? 

- Cho em hỏi ông hội đồng có ở nhà không ạ?

- Ông hội đồng có ở nhà. Mà em tìm ông hội đồng có gì không?

- Dạ em là con của thầy Tâm theo yêu cầu của cha mang quà tới biếu cho ông hội đồng. Có gì chị vào báo giúp em một tiếng ạ.

- Vậy em đợi chị một tí nha.

- Dạ em cảm ơn chị

Sau lời nói cảm ơn của cậu, chị Tám bị thu hút bởi nụ cười của cậu trai trước mặt. "Hên quá. Cậu trai này đẹp vậy mà bị điên thì uổng lắm". Tiêu Chiến mà biết được ý nghĩ của chị Tám chắc cậu sẽ lăn đùng ra đây xỉu mất. Chị Tám lật đật chạy vào báo cho ông hội đồng và bà cả đang ngồi ở nhà chính. Nhận được sự gật đầu của ông, chị Tám liền ra định bụng sẽ kêu cậu vào nhưng ra chị lại chẳng thấy cậu đâu. Chị vội đi kêu cậu thì thấy cậu núp ngay sau cây dừa to. Chị vẫy tay bảo cậu vào, cậu chần chừ một lúc rồi mới bước vào với khuôn mặt không tình nguyện một chút nào cả.

Đứng trước cửa nhà chính, cậu điều chỉnh lại cảm xúc của mình một chút. Cậu liền bước vào với khuôn mặt chuẩn mực khi gặp ông hội đồng. Cậu nghe nói trong cản nhà này, nên tránh xa bà cả và bà tư ra. Lý do cậu nghe họ truyền tai nhau là vì bà cả với bà tư âm mưu độc chiếm hết tài sản cho hai đứa con của mình. Con trai lớn của bà cả thì lớn lên rất tài giỏi, thông minh, có dung mạo ưa nhìn chỉ thua mỗi cậu hai. Trên đời này ai mà chả có khuyết điểm chứ, và khuyết điểm lớn nhất của cậu cả là được cha chiều chuộng từ bé nên sinh hư, tâm địa chả thua ông Lê Long Đĩnh*là bao. Nên đi hại rất nhiều người, làm nhiều người bị chèn ép phải bán thân, tự sát. Nhưng người xưa có câu: "Lưới trời lồng lộng" và "Người đang làm, trời đang nhìn" nên cậu cả cũng khó tránh thoát.

Cậu vì một lần đi làm ăn xa, lại bị một người từng bị cậu hại đến bán sống bán chết hại lại. Bây giờ cậu cứ như một đứa trẻ lên ba, cứ ngốc ngốc nghếch nghếch sống trong nhà dưới sự bao bọc của ông hội đồng và bà cả. Còn về phần bà tư, bà có một đứa con gái nhưng vì con gái cứ đi làm ăn xa mãi nên bà sợ con bà sẽ không có phần trong căn nhà này nên bà phải cố gắng dành lấy cho con gái của bà một phần. Vì khi bà sinh ra con gái, bà đã tự nhủ rằng bà sẽ chăm sóc, bảo vệ nó thật tốt. Lúc đó, tục trọng nam khinh nữ vẫn còn rất nhiều. Từ lúc sinh ra con gái bà đã chịu một thiệt thòi, bà sẽ không để nó chịu thêm bất kì thiệt thòi nào nữa. Và thế là bà cấu kết với bà cả để chiếm tài sản trong nhà.

Cậu cúi đầu chào ông hội đồng Vương và bà cả. Cậu không dám ngẩng đầu lên khi chưa có được sự cho phép. Ông hội đồng thấy vậy, liền im lặng một lúc nhưng cậu vẫn giữ nguyên tư thế cuối đầu đó. Chịu không được, ông bèn hỏi:

- Ta đáng sợ lắm sao?

- Đâu phải đâu ạ.

- Vậy sao cậu không ngẩng đầu lên?

- Dạ chưa được phép của ông và bà cả, con không dám ạ.

- Đúng là con của lão Tâm, rất biết phép tắc. Được rồi cậu ngẩng đầu lên cho ta coi mặt cậu ra sao nào.

- Dạ vâng ạ.

Cậu từ từ ngẩng mặt lên, ông hội đồng liền cười và khen cậu rất ưa nhìn. Ông rất ít khi khen ai ngoài những đứa con của ông, nhưng cậu trai này thật sự rất đẹp. Nếu cậu đồng ý, có khi ông đồng ý gả Vương Bảo Nguyệt(con gái bà tư) cho cậu mất. Thấy ông im lặng, cậu sợ mình đắc tội với ông liền im lặng không dám cử động nhìn rất mắc cười. Ông định lên tiếng thì có tiếng nói sau lưng. Tiếng nói này vang lên là cậu đã thấy rất quen rồi. Không đợi mọi người phản ứng, cậu liền cuối mặt xuống. Cậu có cảm giác hắn đi lướt qua mình rồi dừng lại lên tiếng:

- Ngước mặt lên.

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

*Lê Long Đĩnh: Lê Long Đĩnh (986 – 1009) là vị vua cuối cùng của nhà Tiền Lê trong lịch sử Việt Nam. Trong chính sử, ông được mô tả là người bạo – ngược, tính hay chém giết, ác bằng Kiệt, Trụ ngày xưa.

Ông nổi danh vì những thú vui tàn ác như tra tấn tù binh bằng các cách thức man rợ, lấy mía để trên đầu nhà sư mà róc cho tóe máu... Do sống dâm dục quá độ nên Lê Long Đĩnh mắc bệnh trĩ nặng đến mức không ngồi được, đến buổi chầu thì cứ nằm mà thị triều, cho nên tục gọi là "Ngọa triều".

Mong các cô ủng hộ để mình có động lực ra chap mới ạ.

Các cô không thích chỗ nào có thể góp ý để tui sửa nha

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top