Bóng Tối Từ Cánh Rừng Ánh Sáng
Santiago Romero, kiếm sĩ tài ba người Tây Ban Nha, sau khi phát hiện một chiếc hòm kỳ lạ và ước có mười mạng sống, đã không nghĩ nhiều về sự quý giá của điều ước. Với sức mạnh mới mẻ này, anh ta cảm thấy bất khả chiến bại.
Bắt đầu từ những cuộc phiêu lưu điên rồ, Santiago uống rượu như nước, say sưa đến mức không còn biết mình đang ở đâu. Anh ta lao vào những cuộc chiến không cần thiết, kiêu ngạo trước những kẻ thù yếu hơn, cho rằng mình sẽ không bao giờ phải trả giá. Mỗi lần ngã xuống, anh chỉ đơn giản sống lại, cười đùa với những bạn bè đồng hành
Sau nhiều lần sống lại, Santiago Romero cuối cùng cũng nhận ra rằng mình chỉ còn đúng một mạng sống duy nhất. Những lời nhắc nhở từ bạn bè và người dân xung quanh khiến anh bừng tỉnh, cảm thấy lo lắng trước thực tế rằng sự bất tử của mình đang cạn kiệt. Nhưng sự kiêu ngạo của anh đã ăn sâu đến mức Santiago không chấp nhận điều đó, vẫn cho mình là bất khả chiến bại.
Một buổi tối, sau một ngày dài dạo chơi, anh tìm đến một quán rượu nhỏ để giải sầu. Trong không khí u ám, ánh đèn mờ nhạt và tiếng cười nói ồn ào, Santiago cố gắng quên đi những mối lo âu của mình. Nhưng không lâu sau, một nhân vật bí ẩn thu hút sự chú ý của anh.
Người này đội chiếc mũ chùm đầu, che khuất mặt mũi, chỉ lộ ra đôi mắt lạnh lùng. Hắn cầm trên tay hai chiếc liềm sắc bén, ngắn gọn nhưng lại toát lên sự chết chóc. Không ai trong quán dám lại gần, và không khí bỗng trở nên nặng nề.
Santiago, với lòng hiếu thắng, không thể cưỡng lại sự tò mò. Anh tiến lại gần và nói: "Ngươi là ai? Hãy cho ta biết lý do ngươi xuất hiện ở đây."
Người thợ săn tiền thưởng khẽ mỉm cười, ánh mắt sắc lạnh như dao. "Ta không cần giới thiệu. Ngươi có thể gọi ta là cái chết, nếu ngươi muốn. Nhưng hôm nay, ta chỉ đến để thu thập một kẻ kiêu ngạo như ngươi."
Santiago cảm thấy một sự thách thức trong lời nói ấy, nhưng trong lòng, một cảm giác lo lắng ập đến. Anh ta không thể để mình bị khuất phục trước một người lạ mặt, nhất là khi mình vẫn cảm thấy mình mạnh mẽ.
"Ta không sợ ngươi," Santiago đáp, cố giữ vững khí thế.
Người thợ săn chỉ cười nhẹ. "Sự kiêu ngạo của ngươi sẽ dẫn đến sự sụp đổ. Hãy nhớ rằng, giờ đây, ngươi chỉ còn một mạng duy nhất.
Santiago, với thanh kiếm trong tay, quát lớn: "Sợ ta nếu ngươi dám!" Nhưng chỉ vừa nói xong, tên thợ săn đã nhanh như chớp, vùng tay khiến tất cả vũ khí của Santiago bị hất bay. Anh giật mình, cứng đờ tại chỗ, và hỏi với vẻ hoang mang: "Ngươi là thế lực nào vậy?"
Người thợ săn bình thản đáp: "Ngắn gọn và súc tích, ta chính là CÁI CHẾT."
Nghe vậy, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Santiago. Nhưng lòng tự tôn của một kiếm sĩ không cho phép anh lùi bước. Anh nhặt lại thanh kiếm và quyết đấu với kẻ bí ẩn.
Trận chiến diễn ra ác liệt, tiếng thép va chạm vang lên trong quán rượu. Santiago dồn sức vào từng đòn đánh, nhưng đối thủ của anh lại nhanh nhẹn và chính xác đến khó tin. Sau một hồi gay go, cảm giác bất lực bắt đầu dâng lên trong lòng Santiago.
Khi sức lực dần cạn kiệt và nhận ra rằng mình không thể thắng, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh. Với một cú lướt nhanh, Santiago quay lưng và bỏ chạy, từ bỏ tất cả những gì mà một kiếm sĩ phải làm. Đằng sau, tiếng cười khẽ của tên thợ săn vang lên, khiến anh cảm thấy như bị châm chọc.
Santiago chạy ra khỏi quán, lòng nặng trĩu sự xấu hổ. Anh nhận ra rằng, kiêu ngạo đã dẫn anh đến tình cảnh này. Giờ đây, anh không chỉ đối mặt với cái chết mà còn với chính bản thân mình. Hành trình của Santiago vẫn chưa kết thúc, nhưng anh cần phải học cách tôn trọng sức mạnh mà mình đã được ba
Sau trận chiến với cái chết, Santiago Romero quyết định rời xa cuộc sống ồn ào của thành phố và tìm đến một vùng nông thôn yên bình để tĩnh tâm. Anh dành nhiều thời gian làm ruộng lúa, cảm nhận sự giản dị và thanh thản của cuộc sống.
Một ngày, khi đang chăm sóc cánh đồng, Santiago bất chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc xuất hiện ở xa. Một cảm giác lạnh lẽo ập đến, anh tự hỏi: "Có khi nào hắn ta đến tận đây để tìm mình không?" Nhưng khi bóng dáng đó lại gần hơn, anh nhận ra đó chỉ là một người thợ săn tiền thưởng khác.
Người này giới thiệu mình là Vladimir, một kiếm sĩ người Nga, và cho biết đang tìm kiếm mục tiêu của mình. Trong tay hắn là một bức ảnh. Santiago nuốt nước bọt khi nhìn thấy hình ảnh của mình trên đó, nhưng may mắn thay, Vladimir không nhận ra anh. Với sự thay đổi rõ rệt về ngoại hình và lối sống, Santiago cảm thấy nhẹ nhõm.
Vladimir trò chuyện, miêu tả về những cuộc phiêu lưu của hắn, và Santiago cảm thấy một phần khao khát lại bùng lên trong lòng. Nhưng anh cũng nhận thức được rằng mình không còn là kẻ kiêu ngạo trước đây. Giờ đây, anh là một người học hỏi từ những sai lầm, và đang cố gắng sống một cuộc sống bình yên.
"Ngươi có biết mục tiêu của ngươi là ai không?" Santiago hỏi, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Nghe nói hắn rất mạnh mẽ," Vladimir đáp, "nhưng ta không sợ. Ta đã đối mặt với nhiều kẻ mạnh hơn."
Santiago cảm thấy tim mình đập nhanh. "Mạnh mẽ không có nghĩa là bất khả chiến bại," anh nói, nhớ lại những bài học đau đớn mà mình đã trải qua.
Cuộc trò chuyện tiếp tục, nhưng Santiago biết rằng bóng ma của quá khứ vẫn đang rình rập. Anh cần phải quyết định liệu mình có sẵn sàng đối mặt với nó một lần nữa hay không.
Vladimir rời đi với vẻ tiếc nuối, để Santiago lại với những suy tư về con đường phía trước. Hôm sau, Santiago quyết định ghé vào quán rượu để nghe ngóng tin tức. Không khí trong quán ồn ào, những câu chuyện về cuộc sống thường nhật, nhưng một câu chuyện thu hút sự chú ý của anh.
Người ta đồn rằng có một chiếc hòm điều ước bí ẩn nằm sâu trong cánh rừng Ánh Sáng, nơi mà chưa ai từng vào mà trở ra được. Nghe đến đây, lòng Santiago bừng lên hy vọng. Anh biết thời cơ đã đến. Một lần nữa, anh có thể tìm kiếm sức mạnh để thay đổi số phận của mình.
Santiago nhanh chóng chuẩn bị hành lý và quyết định tìm kiếm tấm bản đồ dẫn đến chiếc hòm, nhưng để có được nó, anh phải đối mặt với tên chỉ huy tàn bạo Alaric, người đang nắm giữ bản đồ trong tay.
Trên đường đi, Santiago bắt gặp một thiếu niên mồ côi, với ánh mắt ngây thơ nhưng đầy quyết tâm. Thiếu niên này không có nhà, chỉ lang thang một mình. Thấy sự đồng cảm với quá khứ của mình, Santiago quyết định không để cậu bé đơn độc.
"Ta là Diego Lopez," cậu giới thiệu, ánh mắt sáng lên. "Tôi muốn đi cùng ngài. Tôi có thể giúp được gì đó!"
Santiago gật đầu, nhận ra rằng đôi khi sức mạnh không chỉ đến từ bản thân mà còn từ sự kết nối với người khác. Cả hai cùng nhau tiến về phía trước, trong lòng đều mang theo những ước mơ và hy vọng mới.
Trên hành trình, họ gặp nhiều thử thách, nhưng với sự kiên trì và quyết tâm, Santiago và Diego bắt đầu xây dựng một mối quan hệ gắn bó. Diego mang lại cho Santiago một cái nhìn mới về cuộc sống, khiến anh hiểu rằng hành trình tìm kiếm sức mạnh không chỉ là vì bản thân mà còn là vì những người xung quanh
Trên đường đi, Santiago ngày càng cảm thấy ấm áp hơn trước sự lạc quan của Diego. Cậu bé, mặc dù mồ côi, lại có một tinh thần vui vẻ khiến Santiago không khỏi ngạc nhiên. Một hôm, khi họ đang nghỉ chân bên dòng suối, Diego bắt đầu kể về quá khứ của mình.
"Tôi từng được nhận nuôi bởi một gia đình," Diego bắt đầu, ánh mắt sáng rực. "Họ rất thích chơi trốn tìm với tôi. Có hôm họ ném tôi vào thùng rác, hôm khác lại thả tôi xuống sông. Tôi rất giỏi trò này, nên họ đã phải buộc tôi vào bảo và ném tôi đi để bắt tôi tìm!"
Diego cười lớn, giọng điệu đầy hồn nhiên. "Và mỗi lần tôi thua, tôi lại không tìm được họ nữa. Có lẽ họ đã quên tôi từ lâu."
Santiago nhìn Diego với sự thương xót, cảm nhận được nỗi đau mà cậu đã trải qua. Dù cuộc sống đã mang đến cho cậu nhiều tổn thương, nhưng cậu vẫn giữ được nụ cười và tinh thần lạc quan.
"Ngươi đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những gì ngươi nghĩ," Santiago nói, lòng tràn đầy cảm phục. "Chính sức mạnh này sẽ giúp ngươi vượt qua mọi khó khăn."
Diego gật đầu, đôi mắt tràn đầy hy vọng. "Tôi tin là như vậy. Mỗi ngày đều là một cơ hội mới, đúng không?"
Santiago mỉm cười, nhận ra rằng chính từ những câu chuyện của Diego, anh có thể tìm thấy sức mạnh cho bản thân. Cả hai tiếp tục hành trình, cùng nhau đối mặt với những thử thách phía trước, với lòng tin rằng họ sẽ tìm thấy chiếc hòm điều ước và thay đổi vận mệnh của mình.
Sau một thời gian dài đi bộ, Santiago cuối cùng cũng đến lãnh địa của tên chỉ huy Alaric. Trước khi vào, anh bảo Diego chuẩn bị ngựa để đón anh ngay khi anh ra. Santiago thở sâu, cảm nhận căng thẳng trước mắt, nhưng quyết tâm chinh phục thử thách này.
Vào trong tòa thành, Santiago lén lút rình tìm tấm bản đồ. Thế nhưng, bất ngờ, anh gặp lại một người bạn cũ-Erik. Erik cũng là một kiếm sĩ, mang dòng máu Đức như Santiago. Hồi tưởng về quá khứ, Santiago nhớ rằng chính anh đã phản bội Erik, dẫn đến sự chia rẽ giữa hai người.
"Không ngờ lại gặp ngươi ở đây," Erik nói, giọng đầy vẻ căm phẫn. "Ta cũng đến đây để lấy tấm bản đồ."
Khi Alaric bước vào căn phòng, tay cầm tấm bản đồ quý giá, Santiago và Erik liếc nhau, nhận ra cơ hội đến. Cả hai cùng nhau lao tới, đồng thời nắm lấy tấm bản đồ. Nhưng thay vì hợp tác, họ lại đứng im lặng, không ai chịu nhường ai.
"Ngươi đã phản bội ta một lần, Santiago! Ta sẽ không để ngươi lấy đi thứ này!" Erik gầm lên.
Cuộc đối đầu giữa hai người bạn cũ đang diễn ra căng thẳng thì lính canh bất ngờ ập vào, tạo nên một cuộc chiến ác liệt. Santiago và Erik buộc phải chiến đấu bên cạnh nhau, từng đòn đánh dồn dập vào những kẻ tấn công, nhưng giữa lúc hỗn loạn, lòng thù hận vẫn dâng cao.
"Chúng ta cần phải ra ngoài!" Santiago la lên, vừa né một cú chém từ lính canh.
"Ta sẽ không để ngươi lấy tấm bản đồ này!" Erik đáp, nhưng sâu thẳm trong lòng, anh cũng biết rằng việc hợp tác có thể là cách duy nhất để sống sót.
Cả hai phải chật vật đối phó với số lượng kẻ thù áp đảo, và trong khoảnh khắc căng thẳng, Santiago nhận ra rằng tình bạn và lòng kiêu hãnh đã cản trở họ rất nhiều. Để sống sót, họ cần phải vượt qua những bất đồng.
Santiago và Erik liều lĩnh chạy ra khỏi tòa thành, nhảy vào chiếc xe ngựa mà Diego đã chuẩn bị sẵn. Họ thúc ngựa chạy nhanh, lòng vẫn đầy lo lắng về cuộc truy đuổi từ Alaric và quân lính của hắn.
Trong lúc chạy trốn, Santiago bất chợt nhìn thấy một đám đông người dân bên cạnh. Khi anh ghé mắt vào, một hình ảnh khiến anh sởn gai ốc hiện ra-Raul, tên tử thần mà anh đã từng nghe danh. Hắn đứng đó, đôi mắt nham hiểm lấp lánh, nụ cười đầy đe dọa trên môi.
"Chạy nhanh hơn!" Santiago la lên, cảm giác sợ hãi dâng trào. Hắn không thể để Raul phát hiện ra mình.
Diego gật đầu, hối thúc ngựa phi nhanh hơn, nhưng Santiago biết rằng nguy hiểm không chỉ đến từ phía sau. Hắn cảm nhận được ánh mắt của Raul đang dõi theo, như thể đang chờ đợi một khoảnh khắc thích hợp để ra tay.
"Hắn là ai?" Erik hỏi, nhận thấy sự lo lắng trên mặt Santiago.
"Raul là một thợ săn tiền thưởng khét tiếng. Hắn không từ bỏ bất cứ mục tiêu nào," Santiago đáp, ánh mắt vẫn chăm chăm vào đám đông. "Chúng ta phải cẩn thận."
Khi chiếc xe ngựa lao nhanh qua con đường đất, Santiago và Erik cố gắng bình tĩnh, nhưng nỗi lo sợ vẫn đè nặng. Họ đã thoát khỏi tay Alaric, nhưng cái bóng của Raul vẫn hiện hữu, khiến cuộc hành trình trở nên bất an hơn bao giờ hết.
"Chúng ta cần tìm nơi an toàn để tạm nghỉ," Santiago nói, "Chúng ta không thể cứ chạy mãi như thế này."
Diego gật đầu, đôi mắt quyết tâm. "Chúng ta sẽ tìm một nơi tốt hơn. Tôi tin rằng mình có thể giúp được!"
Với lòng dũng cảm và một tinh thần mới, cả ba tiếp tục cuộc hành trình, tìm kiếm một nơi trú ẩn, trong khi những mối đe dọa vẫn rình rập xung quanh.
Khi đến một vùng sa mạc hẻo lánh, Santiago, Erik và Diego dừng lại để nghỉ ngơi. Không khí xung quanh yên tĩnh nhưng lại nặng nề, bởi giữa Santiago và Erik vẫn tồn tại một sự căng thẳng không thể giải quyết.
"Hai người đã từng là bạn," Diego cất tiếng, cố gắng phá vỡ bầu không khí khó chịu. "Có lẽ nên nói chuyện về quá khứ của mình để hiểu nhau hơn."
Santiago và Erik nhìn nhau, lòng vẫn còn lưu giữ những vết thương cũ. Cuối cùng, Santiago bắt đầu kể về lý do khiến anh phản bội Erik, nhưng vừa dứt lời, không khí lại trở nên ngột ngạt.
Đột nhiên, từ phía xa, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện-Vladimir. Hắn bước đến, dáng vẻ tự tin, nhưng ánh mắt lại lộ rõ sự tính toán.
"Ta cũng đang tìm kiếm chiếc bản đồ ấy," Vladimir nói, không giấu giếm mục đích của mình. "Có vẻ như chúng ta có chung một mục tiêu."
"Ngươi sẽ không dễ dàng có được nó," Santiago đáp, sự cảnh giác hiện rõ.
Vladimir mỉm cười, ánh mắt thách thức. "Vậy thì chúng ta sẽ phải giải quyết vấn đề này."
Không cần thêm lời, cả ba người nhanh chóng rút kiếm, chuẩn bị cho một cuộc chiến không thể tránh khỏi. Trận đấu diễn ra ác liệt giữa ba kiếm sĩ, từng đòn tấn công sắc bén chạm vào nhau, bụi cát bay lên mù mịt. Santiago và Erik đã phối hợp tốt, như thể mọi căng thẳng giữa họ đều tan biến khi đứng trước kẻ thù chung.
Với sự đoàn kết và kỹ năng, cuối cùng, Santiago và Erik đã đánh bại Vladimir. Hắn nằm trên cát, thở dốc, nhưng không cam chịu.
"Ngươi có thể đi," Santiago nói, cảm thấy một phần nào đó thương hại cho kẻ thù cũ. "Nhưng hãy nhớ rằng chúng ta sẽ luôn ở đây nếu ngươi muốn tranh giành thêm."
Vladimir đứng dậy, nhìn lại với vẻ thèm khát. "Một ngày nào đó, ta sẽ có được chiếc bản đồ ấy," hắn nói, rồi rời đi, bóng dáng hòa vào cát bụi của sa mạc.
Sau cuộc chiến, không khí căng thẳng giữa Santiago và Erik dần lắng xuống. Diego nhìn hai người với ánh mắt đầy hy vọng, tin rằng họ có thể tìm thấy sự hòa hợp và tiếp tục cuộc hành trình
Câu chuyện: Hòm Bí Ẩn
Sau khi vượt qua cuộc chiến với Vladimir, Santiago, Erik và Diego đã tiếp tục hành trình, nhờ vào sự chỉ dẫn của tấm bản đồ. Cuối cùng, họ đến được cánh rừng Ánh Sáng, nơi những tia nắng xuyên qua tán lá tạo thành những bức tranh huyền ảo.
Tuy nhiên, vẻ ngoài của khu rừng này có phần kỳ lạ, với những cây cổ thụ cao chót vót và những bông hoa phát sáng. Mùi hương tươi mát lan tỏa trong không khí, nhưng sự tĩnh lặng cũng khiến họ cảm thấy một chút bất an.
"Chúng ta đã tìm thấy lối vào," Santiago nói, chỉ về phía một khe hở giữa các cây cổ thụ. "Nhưng hãy cẩn thận. Không có gì là như vẻ bề ngoài."
Khi bước vào rừng, cả ba người không khỏi ngưỡng mộ cảnh đẹp xung quanh. Ánh sáng lấp lánh từ những tán lá tạo ra những hình ảnh kỳ diệu, như thể họ đang bước vào một thế giới khác. Diego háo hức chỉ cho mọi người những loài hoa kỳ lạ, trong khi Erik giữ tâm trạng cảnh giác hơn.
"Đừng để vẻ đẹp đánh lừa," Erik nhắc nhở. "Chúng ta không biết điều gì đang chờ đợi phía trước."
Cả ba tiếp tục tiến sâu vào rừng, lòng tràn đầy hy vọng và tò mò. Họ đã nghe nhiều câu chuyện về chiếc hòm điều ước, nhưng giờ đây, họ thật sự cảm nhận được sức mạnh của nơi này.
Khi họ đi xa hơn, một cảm giác kỳ lạ len lỏi trong không khí, như thể nơi đây đang chứng kiến cuộc hành trình của họ. Santiago chợt nghĩ đến những điều ước mà chiếc hòm có thể mang lại và những thử thách mà họ sẽ phải đối mặt.
"Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì có thể xảy ra," Santiago nói. "Chiếc hòm có thể không dễ dàng như chúng ta tưởng."
Họ tiếp tục hành trình, lòng tràn đầy hy vọng nhưng cũng đầy lo lắng, biết rằng những bí mật của cánh rừng ánh sáng vẫn đang chờ họ khám phá.....
Santiago và hai người bạn tiếp tục tiến vào sâu trong khu rừng Ánh Sáng. Những tia sáng kỳ lạ xuyên qua tán lá tạo thành những vệt sáng lung linh, chiếu xuống mặt đất một cách huyền bí. Dù không khí ấm áp và thoải mái, nhưng lòng Santiago không khỏi dâng lên cảm giác lo lắng. Mỗi bước đi đều như đưa họ vào một thế giới mới, nơi không có gì rõ ràng, không có gì chắc chắn.
"Chúng ta phải cẩn thận," Santiago nói, giọng trầm xuống. "Cánh rừng này không giống như những gì chúng ta đã thấy trước đây. Có cái gì đó... ẩn giấu."
Erik gật đầu, đôi mắt vẫn không ngừng quan sát mọi thứ xung quanh, còn Diego, tuy hứng thú với vẻ đẹp của khu rừng, cũng cảm nhận được sự kỳ lạ trong không khí.
"Mình cảm giác như có ai đó đang theo dõi chúng ta," Diego thì thầm.
"Đừng lo lắng," Santiago đáp, cố trấn an cậu, mặc dù chính bản thân anh cũng cảm thấy rùng mình trước sự tĩnh lặng của khu rừng. "Nếu có ai đó, chúng ta sẽ đối phó được."
Tuy nhiên, ngay khi họ tiếp tục tiến về phía trước, một âm thanh nhẹ nhàng vang lên từ đằng xa. Tiếng bước chân lạo xạo trên lá cây khô. Đó không phải là âm thanh của những sinh vật tự nhiên trong rừng. Điều này khiến ba người càng trở nên cảnh giác hơn. Santiago siết chặt thanh kiếm, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Trong khi đó, cách đó không xa, Alaric cùng đội quân của mình đã tiến gần đến khu vực biên giới của cánh rừng Ánh Sáng. Hắn đứng trước những cánh rừng dày đặc, đôi mắt hẹp lại đầy tính toán.
"Giữ chặt đội hình," Alaric ra lệnh, "Chúng ta sẽ không để chiếc bản đồ thoát khỏi tay. Dù bằng cách nào, chúng phải bị tiêu diệt trước khi có thể tiến xa hơn."
Nhóm lính của hắn, gồm đủ các loại chiến binh từ kiếm sĩ lão luyện, kỵ binh nhanh nhẹn cho đến các lính ngự lâm quân tinh nhuệ, chuẩn bị cho một cuộc vây bắt đầy nguy hiểm. Mỗi người đều trang bị vũ khí sẵn sàng, ánh mắt đầy quyết tâm. Nhưng Alaric biết rằng không phải mọi thứ sẽ dễ dàng như hắn nghĩ. Cánh rừng này chưa từng tha thứ cho bất kỳ ai mạo phạm vào lãnh thổ của nó.
"Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi tìm thấy họ," hắn nhấn mạnh, giọng lạnh lùng.
Bên cạnh đó, Vladimir cùng hai người đồng hành, Collins và Alman, đã đến được khu vực ven rừng. Họ vừa rời khỏi sa mạc, nơi mà dấu chân đã dẫn họ tới đây, và sự kiên nhẫn của họ cuối cùng cũng được đền đáp.
Vladimir quét mắt qua khu rừng, mơ hồ nhận thấy những dấu hiệu của sự hiện diện của người khác trong không khí. Hắn rít lên một hơi dài, có vẻ đã nhận ra rằng không chỉ có mình hắn đang tìm kiếm chiếc bản đồ quý giá.
"Chúng ta phải di chuyển nhanh," Vladimir nói, nhìn Collins và Alman. "Họ không thể đi xa nữa. Nếu chúng ta đến kịp, chiếc hòm sẽ thuộc về chúng ta."
Collins, với vẻ mặt cứng rắn, gật đầu. "Chúng ta sẽ phải thận trọng. Đây không phải là nơi dễ dàng chinh phục."
"Đừng lo," Alman thêm vào, "Chúng ta đã vượt qua sa mạc, vượt qua tất cả, khu rừng này không thể ngăn cản chúng ta."
Vladimir không nói gì thêm mà ra hiệu cho cả nhóm tiến lên. Những bước chân họ in dấu trong thảm thực vật mượt mà của rừng, nhưng đồng thời, chúng cũng báo hiệu sự hiện diện của họ với những kẻ khác trong khu rừng, những kẻ vẫn âm thầm quan sát mọi động tĩnh.
Santiago, Erik và Diego đã cảm nhận được một sự thay đổi trong không khí khi những dấu hiệu của kẻ lạ dần gần. Santiago khẽ nâng tay lên ra hiệu cho cả nhóm dừng lại.
"Chúng ta không thể tiếp tục như thế này," Santiago nói, ánh mắt nhìn vào bóng cây phía xa. "Họ đang đến gần."
Erik nhíu mày, quan sát xung quanh: "Chắc chắn là không chỉ có Alaric và đội quân của hắn. Vladimir cũng đã tới."
Một trận chiến mới sẽ không còn xa, và Santiago biết rằng lần này, sẽ không chỉ là một cuộc đối đầu đơn giản nữa. Cả ba đã bước vào thế giới của những âm mưu, nơi mọi thứ đều không thể lường trước.
Cảnh vật xung quanh chiếc bè dần trở nên tĩnh lặng khi dòng sông cuốn đi những tiếng động của khu rừng phía sau. Những cơn sóng nhẹ vỗ về bờ, nhưng trong lòng Santiago, Erik và Diego, một không khí nặng nề bao trùm. Cả ba ngồi im lặng, không ai lên tiếng, chỉ có tiếng cánh quạt nước nhẹ nhàng hòa với tiếng gió xào xạc. Santiago nhìn về phía trước, ánh mắt sâu lắng, dường như lạc vào những ký ức đã rất xa.
Cuối cùng, sau một hồi im lặng, Santiago lên tiếng, giọng anh trầm và khàn đặc:
"Tôi từ khi sinh ra đã không có cha mẹ, chẳng có ngôi nhà nào để gọi là nhà. Tôi đã sống những ngày tháng lang bạt, không nơi nương tựa. Rồi một ngày, tôi tìm thấy mình ở thị trấn San Carlos, một nơi yên bình ở Tây Ban Nha, nơi mà tôi chưa từng dám mơ sẽ có một mái ấm."
Erik và Diego im lặng nghe, họ không nói gì nhưng ánh mắt của họ vẫn tập trung vào Santiago, như thể họ đã từng đi qua những khó khăn riêng của mình và muốn lắng nghe câu chuyện này, để hiểu thêm về người bạn đồng hành.
"Ở đó, tôi gặp Erik. Chúng tôi gặp nhau trong một cô nhi viện. Cả hai gần như là những người bạn duy nhất trong một thế giới xa lạ. Những ngày đầu, chúng tôi chơi với nhau như thể không có gì để mất, như thể chỉ có mỗi nhau mới hiểu được nỗi cô đơn mà chúng tôi đang mang. Những buổi chiều ngồi trên những bức tường đá, chơi trốn tìm và cùng nhau trộm vài món vặt trong làng. Nhưng những điều đó đã thay đổi khi tôi cứu một người dân trong làng khỏi tai nạn, mọi người tôn tôi là anh hùng. Chính sự kính trọng ấy đã khiến Erik cảm thấy ghen tỵ."
Santiago dừng lại một chút, như để đón nhận sự im lặng của không gian quanh mình. Những ký ức đau thương đã lâu dường như lại ùa về, nhưng anh vẫn tiếp tục:
"Anh ta ghen tỵ với tôi, nhưng lại không thể thể hiện ra ngoài. Một ngày, khi tôi tưởng rằng chúng tôi vẫn là những người bạn thân thiết, Erik đã lừa tôi vào một kế hoạch cướp ngân hàng. Tôi không biết rằng đằng sau cái gọi là 'cuộc phiêu lưu' ấy, chính là một trò lừa gạt khiến tôi trở thành con mồi. Khi lính canh phát hiện ra chúng tôi, tất cả đã quá muộn. Chúng tôi bị đuổi đến một cây cầu, nơi tôi đã phải chứng kiến anh ta vấp ngã. Anh ta van xin tôi giúp đỡ, nhưng tôi không làm thế."
Giọng Santiago nghẹn lại, đôi mắt anh như mờ đi vì những ký ức tồi tệ.
"Đến lúc đó tôi mới nhận ra rằng, không phải tôi đã bị lừa, mà là chính anh ta đã phản bội tôi. Anh ta khiến tôi mất đi tất cả-mất ngôi nhà duy nhất tôi từng có. Tôi không thể giúp anh ta, vì nếu làm vậy, tôi cũng sẽ không còn gì. Tôi đã bỏ mặc anh ta lại đằng sau và lao xuống dòng sông, để cứu lấy chính mình. Còn anh ta... anh ta phải ngồi tù vì hành động của mình."
Câu chuyện của Santiago để lại một không khí nặng nề trên chiếc bè. Diego và Erik không nói gì, nhưng ánh mắt họ nhìn vào Santiago không chỉ có sự đồng cảm mà còn là một sự cảm phục. Diego nhìn vào nước sông, đôi mắt ẩn chứa sự thấu hiểu.
"Thế còn anh?" Diego lên tiếng, giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy sự quan tâm. "Anh có bao giờ hối hận không?"
Santiago im lặng trong một lúc, đầu cúi xuống nhìn dòng nước đang trôi. Những ký ức về San Carlos, về những ngày tháng đã qua như một làn sóng cuốn đi. Anh không muốn hối hận, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, một phần của anh vẫn tự hỏi, liệu nếu anh không bỏ rơi Erik, liệu mọi chuyện có khác không?
"Đôi khi tôi tự hỏi, nếu tôi quay lại cứu anh ta, thì mọi chuyện có khác đi không. Nhưng rồi tôi nghĩ, nếu làm vậy, tôi sẽ lại tiếp tục sống trong một cái bóng của sự bất công và lừa dối. Từ ngày đó, tôi học được một bài học đắt giá: đôi khi, để tồn tại, ta phải từ bỏ những gì mình yêu quý nhất."
Diego im lặng, nhìn ra ngoài, thở dài. Cậu không phải là người hiểu hết mọi thứ về Santiago, nhưng cậu cảm nhận được sự đau khổ mà người bạn này đã trải qua. Erik cũng không nói gì, nhưng ánh mắt của anh như thấu hiểu từng lời của Santiago.
Lúc này, chiếc bè chậm rãi trôi về phía trước, dường như đang tiến sâu vào một thế giới mới, nơi mà mọi sự quyết định sẽ làm thay đổi cuộc đời của họ mãi mãi. Chuyến hành trình này không chỉ là một cuộc săn lùng chiếc hòm kỳ bí, mà còn là hành trình tìm lại những gì đã mất, tìm lại chính bản thân mình.
Những tiếng sóng vỗ nhẹ vào thân bè và không khí trong lành của sông núi khiến mọi thứ dường như tĩnh lại, nhưng bên trong mỗi người, những câu hỏi và sự tiếc nuối vẫn chưa thể nào phai mờ.
"Anh không hối hận," Diego nói, ngẩng đầu lên nhìn Santiago. "Bởi vì anh đã học được cách sống tiếp, đúng không?"
Santiago ngước nhìn cậu bé, đôi mắt sáng lên một tia lạ kỳ. "Có lẽ vậy," anh nói, giọng trầm nhưng cũng đầy kiên định. "Chúng ta đều có một con đường riêng phải đi, Diego. Và tôi sẽ đi tiếp con đường của mình."
Trong cái tĩnh lặng ấy, một quyết tâm mới đã hình thành trong lòng Santiago. Không chỉ để thay đổi số phận của mình, mà còn để không bỏ mặc bất kỳ ai nữa.
Diego ngừng lại một chút, như thể đang suy nghĩ về những điều mình sắp nói. Ánh sáng từ mặt trời đang dần tắt, những tia sáng yếu ớt còn lại chiếu lên mặt nước, tạo thành những vệt sáng lung linh. Không khí trên chiếc bè trở nên im lặng, như thể mọi thứ đều đang chờ đợi câu chuyện tiếp theo.
Cuối cùng, Diego cất giọng, nhẹ nhàng nhưng mang đầy cảm xúc:
"Tôi cũng như anh vậy, mồ côi từ khi còn bé. Không có cha mẹ, không có mái ấm, không có nơi nào để gọi là nhà. Nhưng dù thế, tôi chưa bao giờ từ bỏ. Tôi đi khắp nơi, lang thang như một bóng ma, luôn tìm kiếm một nơi mà tôi có thể cảm thấy an toàn, có thể thuộc về. Nhưng cuộc sống không dễ dàng. Mọi người nhìn tôi như một kẻ thừa thãi, một đứa trẻ không có gì ngoài quá khứ đau thương. Không giống như anh, anh gặp được San Carlos, một ngôi làng yên bình, nơi anh có thể cảm nhận được tình yêu thương... còn tôi, tôi không có điều đó."
Diego nhìn vào mặt nước, như thể đang cố gắng tìm lại những ngày tháng đã qua. Nhưng ánh mắt cậu lại trở nên sáng lên, như thể đang tìm thấy một điều gì đó quý giá, dù cho thế giới quanh cậu vẫn còn nhiều đêm tối.
"Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi cứ đi tiếp. Ai cũng xua đuổi tôi, từ chối tôi. Nhưng rồi tôi gặp anh, Santiago. Anh là người đã dẫn tôi đi tiếp, dù tôi không đáng có được sự giúp đỡ đó. Anh đã không bỏ tôi, giống như những người khác. Anh là người duy nhất cho tôi một hy vọng, một cơ hội. Và thật sự, đó là điều đặc biệt đối với tôi
"Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi cứ đi tiếp. Ai cũng xua đuổi tôi, từ chối tôi. Nhưng rồi tôi gặp anh, Santiago. Anh là người đã dẫn tôi đi tiếp, dù tôi không đáng có được sự giúp đỡ đó. Anh đã không bỏ tôi, giống như những người khác. Anh là người duy nhất cho tôi một hy vọng, một cơ hội. Và thật sự, đó là điều đặc biệt đối với tôi. Vì tôi biết, với tôi, đó không chỉ là một cuộc hành trình bình thường."
Cả không gian xung quanh họ dường như lắng lại. Santiago im lặng, nghe những lời của Diego, không nói gì, nhưng đôi mắt anh như sâu thêm. Chưa bao giờ Santiago nghĩ rằng mình lại có thể trở thành người cho ai đó hy vọng, nhưng giờ đây, điều đó lại thật sự có ý nghĩa hơn bất kỳ khoảnh khắc nào trong cuộc đời anh.
Erik ngồi im lặng, ánh mắt anh cũng dừng lại trên Diego, nhưng rồi lại chuyển sang nhìn Santiago. Dù không nói lên lời, nhưng trong lòng mỗi người đều có một suy nghĩ, một nhận thức mới đang hình thành trong từng khoảnh khắc.
"Anh ta mới là người cần điều ước nhất," cả Santiago và Erik cùng nghĩ thầm trong lòng.
Erik không thể không cảm thấy một sự ngậm ngùi lạ kỳ. Anh đã từng là người có tất cả mọi thứ-dù là bằng cách lừa dối, nhưng lúc đó, anh nghĩ mình có thể kiểm soát mọi thứ. Giờ đây, anh nhìn vào Diego, một cậu bé đã mất đi tất cả nhưng lại không bao giờ bỏ cuộc, một cậu bé với lòng dũng cảm lạ thường. Không phải tất cả những gì Diego làm đều đúng, nhưng sự kiên trì và hy vọng trong đôi mắt cậu ấy chính là điều mà Erik và Santiago đều ngưỡng mộ.
Santiago thở dài, rồi quay sang nhìn Diego, một nụ cười thoáng qua khóe môi anh. "Cảm ơn vì đã đi cùng chúng tôi, Diego," anh nói, giọng ấm áp. "Chúng ta đều có những vết thương, nhưng chỉ khi chia sẻ chúng với nhau, chúng ta mới có thể chữa lành."
Diego quay lại nhìn Santiago, đôi mắt cậu sáng lên một cách cảm động. "Cảm ơn anh, Santiago," cậu đáp, giọng nghẹn lại. "Anh đã cho tôi thấy rằng, đôi khi, hy vọng không phải là thứ ở đâu xa xôi, mà nó nằm ngay trong những người chúng ta gặp trên con đường đời."
Chắc chắn, trong lòng Diego, hành trình này không chỉ là một cuộc phiêu lưu mà còn là một cuộc tìm kiếm sự an toàn và tình yêu thương thực sự. Và dù có phải đối mặt với bao thử thách, cậu sẽ không bao giờ quên rằng, dù thế giới có lạ lẫm và tàn nhẫn đến đâu, thì còn có những người bạn sẽ luôn ở bên cạnh mình, sẻ chia những nỗi đau và hy vọng.
Lúc này, ánh hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm vàng mặt nước và làm dịu mát không gian. Chiếc bè tiếp tục trôi, dường như đi theo một hướng không xác định, như hành trình của những người bạn này-họ không biết tương lai sẽ dẫn đến đâu, nhưng ít nhất, họ có nhau.
Không khí yên bình trên mặt sông bỗng chốc vỡ vụn khi tiếng động lạ từ bụi cây gần đó vang lên. Tiếng lá xào xạc, tiếng bước chân, rồi một bóng người thấp thoáng xuất hiện. Santiago và Diego nhìn nhau, một cảm giác bất an tràn ngập. Trái tim họ đập nhanh, biết rằng điều gì đó không ổn.
Đột nhiên, một âm thanh vang lên từ phía bụi cây: "Tìm được rồi."
Alaric, người đàn ông khắc nghiệt, bước ra từ bóng tối, ánh mắt sắc lạnh như dao, trên tay vẫn cầm quả cầu tiên tri phát sáng. Theo sau ông ta là đội quân đông đảo: lính kỵ binh, kiếm sĩ và lính ngự lâm quân, tất cả đều trang bị đầy đủ và chuẩn bị cho trận chiến. Đội quân này, với sức mạnh và vũ khí áp đảo, rõ ràng là một mối đe dọa không nhỏ. Đằng sau Alaric, Vladimir và hai đồng bọn của hắn, Alman và Collins, đứng với vẻ mặt lạnh lùng, mắt lấp lánh tia nhìn sắc như dao.
Alaric chỉ tay về phía Santiago, giọng ông ta cứng rắn: "Lên lấy tấm bản đồ. Đừng để hắn chạy trốn!"
Vladimir, đôi mắt đầy tính toán, hướng ánh nhìn sắc như dao về phía Santiago, giọng khàn khàn: "Không có chỗ nào để trốn đâu. Tấm bản đồ sẽ là của tôi."
Không khí ngay lập tức căng thẳng, và mọi người đều nắm chặt vũ khí. Những lính kỵ binh đứng sẵn sàng với giáo mũi nhọn, còn những kiếm sĩ của Vladimir thì cầm kiếm chờ đợi. Álman và Collins cũng không kém phần nguy hiểm, tay cầm cung tên, sẵn sàng bắn bất cứ lúc nào.
Santiago, Diego và Erik không có lựa chọn nào khác ngoài việc chuẩn bị đối phó với sự tấn công dữ dội từ những kẻ địch mạnh mẽ này. Ba người nhìn nhau trong im lặng, rồi lập tức hành động. Diego và Erik bước ra phía trước, chắn ngay giữa đội quân của Alaric và Santiago, ánh mắt đầy quyết tâm. Diego nhanh chóng cầm kiếm, còn Erik thì đứng sẵn, tay nắm chặt cán búa, biểu hiện chiến đấu rõ rệt.
"Chúng ta không thể để hắn có được bản đồ," Diego nói, giọng chắc nịch.
Santiago quay lại nhìn họ, một chút lo lắng thoáng qua trong mắt, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Điều này không thể kết thúc như vậy," anh nghĩ thầm.
Bất ngờ, giữa lúc chuẩn bị giao chiến, một bóng người lướt qua tầm mắt Santiago. Anh thoáng nhìn về phía rừng, mắt anh chợt sáng lên, nhưng ngay lập tức, một nỗi sợ hãi khủng khiếp dâng lên trong lòng.
Raul.
Đó là tên kẻ mà anh luôn tìm cách tránh xa, người mà anh từng nghĩ đã biến mất. Nhưng giờ đây, Raul lại xuất hiện trước mắt anh, mặc dù chỉ mình Santiago mới thấy hắn.
Santiago không thể tin vào mắt mình. Raul, tên sát thủ với đôi mắt lạnh lẽo và ánh nhìn ám ảnh, đứng đó, như một bóng ma đang chờ đợi thời cơ. Raul mỉm cười đầy lạnh lẽo, đôi mắt ánh lên sự tàn nhẫn không giấu giếm. Không cần nói gì, hắn chỉ tiến về phía Santiago, từng bước một. Mỗi bước đi của Raul đều khiến Santiago cảm thấy một sức mạnh đè nặng lên tâm trí mình.
Santiago cảm thấy chân tay tê liệt, cả cơ thể như bị giam cầm trong một thế giới u ám. Mỗi khi Raul tiến gần, mọi thứ xung quanh anh lại nhòe đi, trở thành những cơn ác mộng, những hình ảnh mơ hồ khiến anh không thể phân biệt đâu là thực, đâu là ảo giác. Cảm giác sợ hãi khủng khiếp làm anh nghẹt thở. Mồ hôi tuôn ra, nhưng không sao dừng lại được cơn run rẩy trong người.
Santiago hoảng loạn quay lưng và bắt đầu chạy. Mỗi bước chân anh đi là một cơn ác mộng, mỗi bóng cây trong rừng lại biến thành hình bóng của Raul, hắn luôn ở ngay sau lưng, theo sát anh, không cho anh một phút giây nghỉ ngơi.
Cảm giác sợ hãi dâng trào, khiến Santiago không thể kiểm soát nổi bản thân. Anh lao đi như một con thú hoảng loạn, lưng cúi thấp, đôi chân không ngừng chạy, như thể chỉ có chạy mới có thể thoát khỏi Raul và cái chết mà hắn mang lại.
Trong khi đó, Diego và Erik đã nhận thấy sự mất tích đột ngột của Santiago. Họ quay lại nhìn nhau, mắt đầy sự lo lắng. "Santiago đâu rồi?" Diego hỏi với giọng khẩn trương.
"Anh ấy đã bỏ chạy!" Erik đáp, giọng nặng nề.
"Chúng ta không thể để anh ấy một mình!" Diego hét lên. Cả hai lập tức quay lại đối diện với Alaric và Vladimir, hy vọng có thể cầm chân đối phương trong khi tìm cách cứu Santiago.
Đối mặt với quân lính hùng mạnh của Alaric và sức mạnh của Vladimir, Diego và Erik quyết định tạo ra một sự phân tán, cố gắng đánh lạc hướng đối phương. Diego nhảy vào giữa đội quân, tạo ra một đợt tấn công bất ngờ để kéo sự chú ý của các lính ngự lâm quân, trong khi Erik lao ra phía ngoài, nhằm tìm ra hướng mà Santiago đã chạy.
"Tìm Santiago!" Erik quát, "Chúng ta phải cứu anh ấy trước khi quá muộn!"
Diego lách qua đám lính kỵ binh, cố gắng làm mọi thứ có thể để giành lấy thời gian cho Erik. Nhưng tất cả dường như vô ích khi sức mạnh quân đội của Alaric và Vladimir vẫn áp đảo, khiến hai người cảm thấy từng giây trôi qua như một cuộc đấu sinh tử.
Trong khi đó, trong sâu thẳm của rừng, Santiago vẫn chạy như một người mất phương hướng. Raul vẫn bám sát, vẫn luôn trong tâm trí anh. Những ảo giác về gương mặt của Raul ám ảnh không ngừng. Những tiếng cười ma quái của hắn vang lên trong đầu anh, thúc đẩy anh chạy nhanh hơn nữa, mặc cho chân đã sắp kiệt sức.
Santiago không thể làm gì ngoài việc chạy trốn, tìm kiếm một lối thoát khỏi cơn ác mộng mà Raul tạo ra.
Không khí trong rừng càng lúc càng trở nên nặng nề. Cả ba người, sau khi chạy một hồi lâu trong rừng, cuối cùng cũng tìm thấy Santiago, người đang ngồi thở hổn hển dưới gốc cây. Anh ta trông như một con thú bị săn đuổi, đôi mắt hoảng loạn, tay chân run rẩy. Santiago nhìn như vừa thoát ra khỏi một cơn ác mộng, nhưng không thể thoát khỏi sự ám ảnh trong tâm trí.
Erik và Diego đứng cách đó một lúc, cả hai đều nhìn về phía Santiago, nhưng cảm giác trong lòng họ lại rất khác biệt. Diego, người luôn kiên nhẫn và có trái tim nhân hậu, là người đầu tiên tiếp cận, ngồi xuống bên cạnh Santiago. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai bạn, cố gắng an ủi, cố gắng xoa dịu cơn sợ hãi trong anh. "Santiago, bạn không phải một mình," Diego nói với giọng trầm tĩnh. "Chúng tôi vẫn ở đây, bạn sẽ không phải đối mặt với mọi thứ một mình."
Nhưng ánh mắt của Erik lại hoàn toàn khác. Cậu đứng yên, nhìn Santiago từ xa, sự thất vọng lộ rõ trong ánh nhìn. Erik không thể hiểu được tại sao Santiago lại bỏ chạy khi họ đang trong tình thế nguy hiểm, bỏ lại hai người bạn thân nhất của mình. Trong lòng Erik, một cảm giác như bị phản bội đang dâng lên, không thể nào gạt bỏ.
"Thật là quá đáng," Erik lên tiếng, giọng lạnh lẽo và đầy sự khinh bỉ. "Tôi không nghĩ anh lại là kiểu người như thế, Santiago. Để bạn bè lại mà chạy trốn, anh còn có thể mong đợi gì nữa ngoài cái chết?"
Santiago không thể trả lời ngay lập tức, chỉ cúi đầu, như thể không đủ sức để đối mặt với những lời chỉ trích đó. Anh chỉ thở hổn hển, mắt nhìn xa xăm, như thể đang cố gắng nắm bắt một thứ gì đó trong đêm tối, thứ mà chỉ mình anh mới hiểu.
Cuối cùng, anh cũng mở lời, nhưng giọng nói của anh đầy sự tuyệt vọng. "Cái chết... nó đang đuổi theo tôi," Santiago thở dài, mắt nhắm lại một chút như thể anh vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó ngay bên cạnh. "Tôi cần... tôi cần điều ước đó, để được sống, để có thể thoát khỏi nó."
Lời nói của Santiago làm không khí trở nên nặng trĩu hơn bao giờ hết. Diego im lặng, cúi đầu, vì anh hiểu phần nào những gì Santiago đang trải qua. Nhưng Erik lại không thể ngừng phản ứng, cảm giác bất mãn trong lòng anh không thể kìm chế......
"Thế anh biết điều ước thật sự của tôi là gì không?" Erik cắt ngang, đôi mắt đầy vẻ khinh miệt, cắn răng nói từng từ một. "Điều ước của tôi không phải là sống sót, không phải là trốn tránh cái chết như anh! Tôi chỉ muốn có một người bạn đáng tin cậy bên cạnh, chứ không phải là một kẻ chỉ biết chạy trốn khi mọi chuyện khó khăn!"
Lời nói của Erik như một nhát dao cắt vào trái tim Santiago. Anh không thể nói gì, chỉ ngồi đó, đôi mắt nhìn vào khoảng không như thể đang tự trách mình. Cảm giác như tất cả những gì anh xây dựng trong suốt thời gian qua, những tình bạn đã thành hình, đang sụp đổ từng mảnh dưới lời chỉ trích của Erik.
Diego vẫn im lặng, đôi mắt đầy lo lắng nhìn họ, nhưng không biết phải nói gì. Cả hai đều rất khác biệt trong cách đối mặt với khó khăn, và lần này, sự khác biệt đó càng thêm rõ rệt. Không khí im lặng, căng thẳng, không ai dám nói thêm gì, mỗi người dường như đang suy nghĩ về những lựa chọn của mình trong tình huống này.
Một sự im lặng bao trùm, khiến cho mọi thứ dường như ngừng lại. Mỗi người đều phải đối mặt với bản thân mình, với những mâu thuẫn không thể giải quyết ngay lập tức. Trong không gian này, có quá nhiều điều chưa thể nói hết, và những lời nói vẫn chưa đủ để chữa lành vết thương trong lòng mỗi người.
Cuộc chiến giữa Vladimir và Alaric diễn ra ác liệt ở một khu rừng rậm, những cây cổ thụ vươn lên cao và tán lá dày đặc, che khuất ánh sáng mặt trời. Đất dưới chân họ đầy sỏi đá, tạo ra những tiếng vang khi bước chân họ dồn dập chạy trên đó. Tấm bản đồ mà Erik đã cố tình để lại nhằm đánh lạc hướng đang là mục tiêu tranh giành của cả hai, bởi mỗi người đều biết rằng nó không chỉ dẫn đường tới kho báu mà còn có thể quyết định kết cục của cuộc hành trình.
Alaric, với bộ giáp nặng nề và thanh kiếm dài, tiến tới với vẻ mặt lạnh lùng, cặp mắt đầy tơ máu. Hắn chẳng hề để tâm đến cái chết của những thuộc hạ đã ngã xuống trong cuộc chiến trước đó. Với hắn, mọi thứ đều là công cụ để đạt được mục đích của mình.
"Đưa bản đồ đây, Vladimir," hắn quát. "Mày không thể ngăn cản ta, đừng phí sức!"
Vladimir, mặc dù bị thương và máu đã đổ ra từ vết thương trên người, vẫn đứng vững. Ánh mắt của hắn không còn chút sợ hãi nào, chỉ có sự cứng cỏi và quyết tâm. Hắn biết nếu để Alaric có được tấm bản đồ, mọi hy sinh sẽ trở nên vô nghĩa.
"Người sẽ không có được nó, Alaric," Vladimir gằn giọng, "Mày đã sai khi tin rằng ta sẽ dễ dàng đầu hàng."
Alaric không trả lời, hắn chỉ cười khẩy rồi vung kiếm lao tới. Một trận chiến sinh tử giữa hai người bắt đầu.
Những cú chém của Alaric mạnh mẽ và tàn bạo, thanh kiếm của hắn vung lên như một cơn bão, nhưng Vladimir luôn phản ứng nhanh chóng, né tránh và đỡ đòn. Dù vết thương trên người hắn ngày càng nặng thêm, nhưng tinh thần chiến đấu của Vladimir không hề suy giảm. Mỗi cú đánh của hắn đều được tính toán tỉ mỉ, nhắm vào những điểm yếu của đối thủ.
Trong một phút sơ hở, Vladimir lướt qua và đâm vào hông Alaric một nhát sâu, máu từ vết thương bắt đầu nhuộm đỏ vỏ giáp của hắn. Alaric đau đớn quát lên một tiếng nhưng ngay lập tức hắn lấy lại được thế chủ động, tung một đòn đánh nghiêng khiến Vladimir lảo đảo.
"Thật đáng tiếc," Alaric chế giễu. "Mày không có sức chiến đấu lâu dài như ta."
Bất chấp những lời lẽ của đối thủ, Vladimir vẫn đứng vững. Hắn không cho phép mình gục ngã, nhất là khi tấm bản đồ vẫn nằm trong tay mình. Một giây phút sơ hở của Alaric, Vladimir nhanh chóng cướp lại thanh kiếm đã bị rơi và chuẩn bị cho đòn quyết định.
Trận chiến càng lúc càng căng thẳng, từng đợt tấn công như những vũ điệu chết chóc. Tuy nhiên, Alaric đã không thể dập tắt được sức bền của Vladimir, và sau một loạt đòn kịch liệt, cuối cùng Vladimir cũng tìm thấy cơ hội.
Với một cú đấm mạnh, Vladimir khiến Alaric ngã ngửa về phía sau. Hắn nhanh chóng vung kiếm, chặt đứt một trong những chiếc giáp của Alaric, khiến hắn mất thế thượng phong. Hắn nhìn vào mắt Alaric với sự lạnh lùng.
"Đừng mong mày lấy được nó," Vladimir nói, "Hôm nay mày thua rồi."
Alaric, mặc dù bị thương nặng, nhưng vẫn không chịu đầu hàng. Hắn nhe răng cười, giọng nói trầm đục đầy khinh miệt: "Mày nghĩ ta sẽ từ bỏ sao? Đừng mơ."
Vladimir đứng vững, nắm chặt thanh kiếm, đôi mắt lộ rõ sự quyết đoán. "Cuộc chiến này chưa kết thúc, nhưng hôm nay tấm bản đồ này sẽ không thuộc về mày."
Vladimir đẩy mạnh vào đối thủ, nhưng khi nhìn xuống, hắn nhận ra rằng Alaric đã nhanh chóng rút lui, không muốn tiếp tục đối mặt khi thế trận đã thay đổi. Hắn bỏ lại vài tên lính đang nằm lại trên mặt đất, thương vong nặng nề, nhưng chẳng thèm liếc nhìn.
Vladimir cũng biết rằng, mặc dù cuộc chiến giữa họ tạm thời ngừng lại, nhưng mối đe dọa chưa bao giờ thật sự kết thúc. Tấm bản đồ vẫn nằm trong tay hắn, nhưng bầu không khí căng thẳng cho thấy Alaric vẫn còn quay lại
Sau trận chiến căng thẳng, cả chiến trường chỉ còn lại một đống hoang tàn, nơi mà những dấu vết của máu và sự tàn phá khắp nơi. Alaric đã rút lui sau khi để lại ba tên lính của mình thoi thóp trên mặt đất, trong khi bốn người khác đã hi sinh, nằm chết ngay tại chỗ. Bất chấp sự khốc liệt và sự đau đớn mà chiến trường mang lại, một trong số những người bị thiệt mạng khiến Alaric đặc biệt chú ý - đó là Collins, người đồng đội thân thiết của Vladimir đã cùng hắn đi qua bao nhiêu trận đánh.
Khi Alaric nhận ra rằng một trong những thi thể là của Collins, ánh mắt hắn lóe lên sự vui mừng, nhưng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi. Hắn nhìn về phía đội quân của mình, rồi lại nhìn xuống thi thể của Collins với vẻ mặt lạnh lùng, như thể cái chết của một người lính trong đội của hắn chỉ là một sự hy sinh vô nghĩa. Hắn không cảm thấy hối tiếc hay đau đớn, mà chỉ là sự không quan tâm đến cái chết của một kẻ đã không còn giá trị sử dụng.
Vladimir, sau khi chiến đấu với Alaric, giờ đây phải đối mặt với hậu quả của trận chiến. Cơ thể hắn đau nhức, máu vẫn còn chảy ở một số vết thương nhưng lòng hắn không thể dừng lại. Hắn đi đến nơi Collins nằm, nhẹ nhàng lật thi thể người đồng đội đã khuất và nhìn vào gương mặt quen thuộc. Dù không cùng chung lý tưởng, nhưng họ đã chiến đấu bên nhau, và cái chết của Collins để lại một nỗi buồn thầm lặng trong tâm hồn Vladimir.
Vladimir bắt đầu đào một cái huyệt dưới một gốc cây gần đó, nơi cơn mưa nhẹ bắt đầu rơi xuống, như để tiễn đưa người đã khuất. Sau khi chôn cất Collins, hắn đứng dậy, cúi đầu tôn trọng một phút mặc niệm, rồi vác ba tên lính của Alaric - những kẻ đã bị thương nặng và gần như không thể cử động - lên vai. Những tên lính này sẽ được cứu chữa, nhưng họ sẽ không thể tiếp tục chiến đấu ngay lập tức.
Dù sự tàn khốc của chiến trận khiến tinh thần và thể xác hắn mệt mỏi, nhưng Vladimir vẫn phải tiếp tục tiến lên, không thể dừng lại. Hắn đi đến một túp lều nhỏ mà hắn đã phát hiện trước đó, một nơi tạm thời trú ẩn để chữa trị cho những người còn lại.
Bên trong túp lều là một không gian đơn sơ nhưng ấm cúng, với vài chiếc giường tạm và một bàn thuốc bày la liệt những loại thảo dược, những lọ thuốc cũ kỹ nhưng vẫn có thể giúp họ trong lúc khẩn cấp. Hắn vội vã đặt ba tên lính của Alaric lên giường và bắt đầu xử lý vết thương cho họ. Mặc dù chúng là kẻ thù, nhưng hiện tại họ là những người có thể sống sót, và nếu có thể, Vladimir sẽ cứu chữa họ, bởi điều này có thể giúp hắn củng cố lực lượng trong những trận đánh sau.
Một trong ba tên lính của Alaric tỉnh lại, đôi mắt mờ mịt, và khi nhìn thấy Vladimir, hắn nhăn mặt, không muốn tiếp nhận sự giúp đỡ từ kẻ thù. Tuy nhiên, khi nhận ra rằng không có sự lựa chọn nào khác, hắn đành im lặng chấp nhận việc được chữa trị.
Vladimir vẫn không nói gì, chỉ tiếp tục công việc của mình, khi lòng nghĩ về những gì sắp tới. Những kẻ thù như Alaric không dễ dàng bỏ cuộc, và cuộc chiến này mới chỉ bắt đầu.
Bên ngoài, trận mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, như thể báo trước một trận bão lớn sắp ập đến. Nhưng trong lòng Vladimir, không có gì có thể ngăn cản hắn tiếp tục cuộc hành trình này, vì hắn biết, càng đi sâu vào trong bóng tối, càng có nhiều thử thách chờ đón phía trước. Và cuộc chiến với Alaric chỉ là một phần trong hành trình gian nan mà hắn phải vượt qua.
Khi Santiago và Erik đang nhẹ nhàng tiếp cận tấm bản đồ, mọi thứ diễn ra như một kế hoạch hoàn hảo. Diego đứng quan sát ở phía ngoài, mắt anh cảnh giác dõi theo bất kỳ động tĩnh nào từ phía đối phương. Chỉ cần vài bước nữa, tấm bản đồ sẽ thuộc về họ, và cuộc hành trình tiếp theo sẽ bắt đầu. Tuy nhiên, khi họ sắp hoàn thành nhiệm vụ, một sự cố không mong muốn xảy ra.
Một tên lính của Alaric, trong lúc không để ý, khua tay về phía tấm bản đồ khi cố gắng điều chỉnh vị trí của bản thân. Tiếng động nhỏ này ngay lập tức lọt vào tai Vladimir, người đang đứng cách đó không xa. Hắn lập tức quay lại, ánh mắt sáng quắc nhận ra ngay hành động của Santiago và Erik. Hắn đã quá quen với những kẻ mưu mô và không để bất kỳ sai sót nào xảy ra.
"Lũ ăn trộm!" Vladimir rít lên. Tiếng quát lớn của hắn làm không khí trở nên căng thẳng. Đôi mắt hắn hằn lên tia phẫn nộ khi thấy Santiago và Erik đang chuẩn bị rút tấm bản đồ.
Ngay lập tức, Vladimir không một chút chần chừ ra lệnh: "Álman! Cùng ta lên! Cướp lại bản đồ ngay!" Từng bước, Vladimir lao về phía Santiago, tay hắn siết chặt thanh kiếm, vẻ mặt đầy sát khí. Álman, người lính vạm vỡ và nhanh nhạy, lập tức di chuyển, rút kiếm và lao về phía Erik, quyết không để hắn thoát.
Santiago nhìn thấy tình thế nguy cấp và hiểu rằng không còn thời gian để nghĩ ngợi. Anh và Erik chỉ còn một lựa chọn duy nhất: đối mặt và chiến đấu, dù biết rằng lực lượng của họ yếu thế hơn nhiều so với Vladimir và Álman.
Erik quay lại nhìn Santiago, ánh mắt đầy quyết tâm. "Cả hai ta sẽ phải sống sót, không thể để họ chiếm được bản đồ."
Santiago chỉ kịp gật đầu, rồi cả hai cùng vung kiếm, chuẩn bị đối đầu với đối thủ mạnh mẽ.....
Vladimir không tốn thời gian, lao vào trận chiến với những đòn tấn công mạnh mẽ và nhanh như chớp, mỗi cú vung kiếm của hắn như một cơn bão cuốn đi mọi thứ. Santiago phải dùng hết khả năng để né tránh và phản công, nhưng mỗi lần kiếm của Vladimir vụt qua, anh cảm thấy như mình không thể cầm cự lâu dài.
Trong khi đó, Erik đối đầu với Álman, người cao to và dày dặn kinh nghiệm chiến đấu. Mặc dù Erik nhanh nhẹn, nhưng sức mạnh của Álman khiến hắn gặp rất nhiều khó khăn trong việc tìm cơ hội tấn công.
Diego, thấy tình thế nguy hiểm, quyết định gia nhập trận chiến. Anh lao vào, cố gắng đánh lạc hướng để đồng đội có thể tìm cách chiếm lại tấm bản đồ. Tuy không phải là một chiến binh xuất sắc, nhưng sự dũng cảm và quyết tâm của Diego đã giúp họ có thêm chút thời gian.
Mặc dù cả ba người đều chiến đấu dũng mãnh, nhưng họ đối đầu với những chiến binh rất mạnh. Vladimir và Álman là những chiến sĩ lão luyện, mỗi cú đánh của họ đều có sức mạnh và chính xác. Santiago và Erik nhận ra rằng nếu không tìm cách đánh lạc hướng hoặc tẩu thoát, họ sẽ không thể đối đầu lâu dài với những tên lính này.
Trận chiến diễn ra căng thẳng. Diego phải vật lộn với một tên lính của Alaric, trong khi Santiago và Erik vừa phải đối đầu với hai chiến binh thiện chiến nhất của đối phương.
Tình hình trở nên ngày càng căng thẳng hơn khi Vladimir và Álman phối hợp chiến đấu với nhau một cách ăn ý, khiến cho Santiago và Erik càng khó lòng phản công hiệu quả. Những nhát kiếm sắc bén của Vladimir cứ như đang găm vào tâm trí Santiago, khiến anh cảm thấy mình không còn cách nào để thoát ra khỏi tình thế này.
Nếu không có một sự thay đổi tình huống, rất có thể họ sẽ mất đi cơ hội giành lại tấm bản đồ và chịu kết cục thảm khốc trong trận chiến này.
Trong khoảnh khắc nghẹt thở, khi Diego đang cầm tấm bản đồ trong tay và quyết định mở nó ra, mọi thứ xung quanh bỗng trở nên hỗn loạn. Một luồng ánh sáng chói loà bùng lên, như một cơn bão năng lượng mạnh mẽ, xé toạc không gian. Cả căn phòng bị ánh sáng chiếu rọi đến nỗi mọi thứ xung quanh trở nên mờ ảo, chao đảo.
Diego, không suy nghĩ gì nhiều, nhanh chóng đặt tay lên tấm bản đồ, cảm nhận sức mạnh kỳ lạ mà nó phát ra. Đột nhiên, mặt đất dưới chân họ rung chuyển mạnh mẽ, rồi một vết nứt sâu hoắm xuất hiện, chia đôi căn phòng. Mọi thứ đổ sập xung quanh, kéo theo cả Santiago vào một thế giới khác. Vladimir tức giận quát tháo, nhưng cũng không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Ánh sáng từ bản đồ như một cơn lốc mạnh mẽ, xé toạc thực tại, khiến hắn và những người xung quanh không thể kiểm soát được tình hình.
Santiago không kịp phản ứng nhiều khi cơn sóng vỡ ra, nhưng anh biết mình cần phải tận dụng cơ hội này để thoát ra. Những ảo giác và bóng ma từ cõi linh hồn bắt đầu vây quanh anh, nhưng sự mạnh mẽ từ tấm bản đồ cũng giúp anh tìm thấy một con đường mơ hồ trong không gian ấy. Anh chưa hiểu rõ mình đang ở đâu, nhưng cảm giác rằng mọi thứ đang thay đổi mạnh mẽ quanh mình khiến anh hiểu rằng mình phải tiếp tục tìm lối thoát.
Tuy nhiên, trong khoảnh khắc hỗn loạn đó, Diego không may bị Vladimir tóm gọn. Hắn vươn tay ra nhanh chóng, kéo Diego vào vòng tay của mình, siết chặt anh lại. Diego cảm thấy cơ hội cứu bản thân mình đã gần như không còn, nhưng trong giây phút cuối cùng, anh ném mạnh tấm bản đồ ra ngoài, về phía Santiago, hy vọng rằng bạn mình sẽ có thể tiếp tục hành trình và giải cứu cả hai.
"Tấm bản đồ!" Diego thét lên trong đau đớn và thất vọng, khi mà cơ hội thoát khỏi tay hắn gần như không còn. Nhưng trước khi Vladimir có thể kịp làm gì thêm, tấm bản đồ đã bay qua không khí, xoáy về phía Santiago.
Santiago đột ngột chộp lấy tấm bản đồ ngay khi nó gần chạm đất. Ánh sáng từ nó lại lóe sáng, một lần nữa tạo ra một cơn sóng ánh sáng mạnh mẽ. Tấm bản đồ như một chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa, dẫn anh qua những thử thách mới trong không gian kỳ lạ này.
Trong khi Santiago bị cuốn vào một thế giới khác, Erik không hề do dự. Anh thấy bạn mình bị kẹt lại, đang trong vòng tay của Vladimir. Quyết không để Diego phải gánh chịu cái chết hay số phận bi thảm, Erik lao lên, vung kiếm về phía Vladimir. Một trận chiến ác liệt bùng nổ. Erik tấn công mạnh mẽ, nhưng sức mạnh của Vladimir quá lớn, hắn chặn lại tất cả những đòn đánh của Erik.
Trong khi đó, Diego đang phải đối mặt với tình huống tuyệt vọng. Vladimir nhìn vào anh, với ánh mắt đầy khinh bỉ và đe doạ: "Mày nghĩ mình sẽ thoát khỏi tay ta sao, thằng khốn?" Hắn siết chặt Diego hơn, khiến cơ thể anh đau đớn, nhưng ý chí của Diego không hề khuất phục. Anh không thể chết trong tay Vladimir, anh phải sống sót để giúp Santiago và bạn bè thoát khỏi nơi này.
Santiago trong cõi linh hồn cảm nhận rằng anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tìm lối thoát. Cảm giác thời gian ở đây bị bóp méo, mơ hồ, mọi thứ dường như không tồn tại theo quy tắc bình thường. Nhưng anh biết tấm bản đồ chính là chìa khóa để vượt qua thử thách này.
---
Anh nhìn tấm bản đồ, mơ hồ nhận ra những ký tự kỳ lạ đang dần hiện ra, như thể chúng đang dẫn anh đến một nơi nào đó. Anh không biết nơi đó là gì, nhưng cảm giác rằng đó chính là lối thoát duy nhất khiến anh phải kiên trì tiến về phía trước. Mỗi bước đi là một thử thách mới, nhưng với bản đồ trong tay, anh cảm thấy mình có thể tìm ra lối thoát.
---
Trong khi đó, Erik và Vladimir vẫn đang giao chiến kịch liệt. Erik với những cú chém mạnh mẽ nhưng lại không đủ sức để làm suy yếu Vladimir. Hắn đáp trả mạnh mẽ, và mỗi lần đòn đánh của hắn đều khiến Erik phải lùi lại. Nhưng Erik không từ bỏ, anh quyết tâm cứu Diego và mang anh thoát khỏi tay Vladimir.
Cuộc chiến giữa hai người đang lên đến đỉnh điểm, và trong khi đó, Santiago phải tiếp tục hành trình trong một thế giới không gian khác, nơi anh phải đối mặt với những nguy hiểm chưa từng có.
Santiago bước vào chiều không gian kì lạ, không biết bao lâu đã trôi qua kể từ khi anh tách biệt với Erik và Diego. Lòng anh vẫn đầy lo lắng cho hai người bạn đồng hành. Mỗi bước đi của anh vang lên trong không gian tĩnh lặng, như thể vũ trụ đang quan sát mọi hành động của anh. Anh không thể hiểu rõ nổi tại sao lại ở đây, nhưng cảm giác bất an vẫn luôn dâng trào trong tim.
Khi đi sâu vào trong, Santiago đến một sảnh rộng lớn, nơi những khối pha lê khổng lồ phản chiếu ánh sáng kỳ lạ từ các nguồn năng lượng chưa từng thấy. Mỗi khối pha lê đều phát ra một thứ ánh sáng mờ ảo, lung linh như đang sống động, như thể chúng chứa đựng điều gì đó vô hình nhưng mạnh mẽ. Santiago dừng lại một lát, cảm giác như có một lực hút vô hình kéo anh về phía trung tâm của không gian ấy.
Chợt, những khối pha lê đồng loạt sáng bừng lên, tỏa sáng rực rỡ. Ánh sáng từ chúng không chỉ chiếu rọi xung quanh, mà còn lạ lùng chiếu vào chính Santiago. Anh giật mình khi những hình dáng mờ ảo bắt đầu xuất hiện trên mặt pha lê, một trong số đó dường như phản chiếu lại chính hình ảnh của anh. Nhưng không phải là hình ảnh hiện tại. Đó là những phiên bản khác của anh trong quá khứ.
Chín khối pha lê tạo thành hình ảnh của chính Santiago, mỗi khối pha lê là một khoảnh khắc khác nhau trong cuộc đời anh: anh là một đứa trẻ, một thanh niên đầy nhiệt huyết, một chiến binh kiên cường, và cả những phiên bản khác mà anh chưa bao giờ nhận ra. Những ký ức, những hành động đã từng là phần của anh, giờ đây hiện diện sống động qua những hình bóng ấy. Santiago đứng im, nhìn chằm chằm vào những hình ảnh ấy với sự hoang mang. Những cuộc chiến, những quyết định, những niềm vui và nỗi đau... tất cả như sống lại ngay trước mắt anh.
"Đây là những mạng sống của tôi sao?" Santiago thì thầm, giọng anh vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Anh không thể hiểu hết những gì đang xảy ra, nhưng một điều rõ ràng: mỗi một hình ảnh là một phần của anh, một mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc sống của anh. Nhưng liệu những quá khứ ấy có còn ảnh hưởng đến tương lai của anh?
Santiago đứng đó, đôi mắt dán chặt vào tấm pha lê trước mặt, cố gắng phân tích những gì đang diễn ra. Ánh sáng từ khối pha lê vẫn tiếp tục tỏa ra những tia sáng kỳ lạ, nhưng giờ đây, nó không còn mang vẻ huyền bí, mà thay vào đó là sự đe dọa, như thể một cái gì đó đang chực chờ nhấn chìm anh. Cảm giác bất an dâng lên trong anh khi anh nhận ra những hình ảnh trong tấm pha lê không chỉ phản chiếu hình ảnh của chính mình, mà còn chứa đựng những phiên bản khác của anh từ các kiếp trước.
Đột nhiên, từ một trong những khối pha lê, một giọng nói vang lên, lạnh lùng và đầy khinh miệt. "Anh là kẻ hèn nhát nào đây?" Giọng nói ấy đầy sự châm biếm, như thể đang xuyên thấu vào tận sâu trong tâm trí Santiago. "Kẻ chỉ biết chạy trốn khỏi cái chết... Anh đã từng là một chiến binh huyền thoại mà!"
Santiago quay lại, đôi mắt anh mở to đầy ngạc nhiên và hoảng hốt. Hình ảnh trong pha lê biến hóa, hiện lên một chiến binh kiên cường, mạnh mẽ, không gì có thể làm anh khuất phục. Đó là anh trong một kiếp trước, khi anh không ngần ngại lao vào những trận chiến ác liệt, không sợ chết. Nhưng bây giờ, đứng trước những lời chỉ trích ấy, anh cảm thấy mình như bị xé nát giữa hai thế giới.
"Ngươi là ai?" Santiago thốt lên, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào.
Ngay lập tức, một loạt tiếng cười vang lên từ các khối pha lê khác, như thể tất cả những mạng sống trong quá khứ của anh đều đang đồng loạt chế giễu anh. Những hình ảnh khác của anh, từ thời còn là một chiến binh anh dũng, cho đến những phiên bản khác trong các khoảnh khắc quan trọng, đều hiện lên, tất cả đều cười nhạo và chất vấn anh.
"Ngươi đã đánh mất bản thân rồi sao?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ một khối pha lê. "Ngày xưa, ngươi từng chấp nhận mọi thử thách, không lùi bước trước cái chết. Giờ đây, ngươi chỉ biết sợ hãi và chạy trốn."
"Thật đáng thất vọng!" Một giọng nói khác cất lên, tràn đầy sự mỉa mai. "Ngươi đã từng là một huyền thoại, sao giờ lại chỉ biết sống trong nỗi sợ hãi này?"
Những lời chỉ trích như những nhát dao đâm vào trái tim Santiago. Anh cảm thấy mình đang bị đẩy đến bờ vực, không biết phải làm gì để thoát khỏi sự chỉ trích vô cùng mạnh mẽ ấy. Những ký ức về quá khứ, về những trận chiến vinh quang, giờ đây lại trở thành những vết thương rỉ máu, nhắc nhở anh về những quyết định anh đã từng làm, và những gì anh đã bỏ lại.
"Im lặng!" Santiago hét lên, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng giọng anh lại vang lên yếu ớt, không đủ sức ngăn chặn sự chế giễu từ những hình ảnh kia. "Tôi không phải là người mà các ngươi nghĩ!"
Nhưng các hình ảnh trong pha lê không ngừng cười, càng lúc càng dữ dội. Dường như mọi lời nói, mọi hình ảnh trong quá khứ của anh đều không thể giúp anh thoát khỏi sự xét xử tàn khốc này. Anh cảm thấy như đang bị bủa vây trong chính quá khứ của mình, không thể chạy trốn hay thay đổi. Trong giây phút ấy, Santiago hiểu rằng để tiếp tục bước đi, anh phải đối diện với chính mình, với những sai lầm và sự yếu đuối của hiện tại, nếu không anh sẽ mãi mãi bị mắc kẹt trong những ký ức không thể thoát ra.
Không gian xung quanh Santiago trở nên tĩnh lặng một cách đáng sợ, khi tiếng cười chế giễu từ những hình ảnh trong các khối pha lê vẫn vọng lại trong đầu anh. Nhưng đột nhiên, một giọng nói khác cất lên, vang rền trong sảnh lớn, làm không gian như chao đảo.
"Ta đã chờ ngươi ở đây lâu lắm rồi!" Một giọng nói quen thuộc, đầy sự đắc thắng và lạnh lùng, xuyên thấu qua không khí, làm trái tim Santiago bỗng dưng co lại trong sợ hãi. Anh quay phắt lại, đôi mắt đầy hoảng loạn, và ngay trước mặt anh, một bóng hình xuất hiện. Đó là Raul.
Raul bước ra từ bóng tối, nụ cười của hắn đầy mỉa mai và tự mãn. Gương mặt hắn không có chút gì gọi là nhân tính, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng tột độ. "Ngươi tưởng ngươi có thể chạy trốn mãi sao?" Raul cười lớn, từng bước tiến tới, mắt hắn không rời khỏi Santiago, như một kẻ săn mồi đang quan sát con mồi của mình.
Raul không dừng lại, hắn vung tay mạnh mẽ và những khối pha lê xung quanh bắt đầu vỡ vụn một cách đầy quyền lực. Từng mảnh pha lê vỡ ra, rơi xuống sàn nhà như những mảnh ký ức, nhưng không một mảnh nào ngừng phát sáng. "Kẻ cười trước cái chết đâu rồi?" Raul lên tiếng, giọng đầy sự chế giễu. "Một huyền thoại ư? Ngươi cũng chỉ là kẻ hèn thôi!"
Mỗi lời nói của Raul như một đòn đánh vào lòng tự trọng của Santiago. Anh đứng đó, bất động, những tiếng cười từ quá khứ dường như vẫn vang lên trong đầu anh, hòa lẫn với lời nói đầy thách thức của Raul.
Santiago cảm thấy một nỗi sợ hãi tột cùng bủa vây, khiến anh không thể thở nổi. "Ngươi là thế lực nào? Đến từ đâu?" Anh run rẩy hỏi, không còn gì ngoài sự tuyệt vọng trong mắt.
Raul bước lại gần hơn, ánh mắt hắn không có chút thương xót nào. "Ta là cái chết," hắn trả lời, giọng lạnh lẽo như băng, không có chút cảm xúc nào. "Cái chết đến với mọi người, và cả ngươi. Ta buộc phải săn lùng những kẻ phí phạm như ngươi."
Lời nói ấy như một lời tuyên án. Santiago cảm thấy toàn thân tê dại, đôi tay run rẩy không thể kiểm soát. Đối diện với cái chết, anh chỉ còn lại cảm giác bất lực và sợ hãi. Cái chết mà Raul đại diện không phải là một điều gì xa vời, mà là một thực thể đang đứng ngay trước mắt anh, chờ đợi anh phải đối diện.
Santiago quay lưng lại và bắt đầu lùi bước. Cảm giác sợ hãi chiếm lĩnh toàn bộ cơ thể anh, tay chân anh run bần bật. Anh không còn sức mạnh để đứng vững, không còn dũng khí để đối diện với Raul. Sự hiện diện của Raul giống như một đám mây đen kịt vây quanh, phủ bóng lên mọi thứ.
Không đợi anh phải suy nghĩ thêm, Santiago quay người chạy, càng chạy nhanh hơn, lòng chỉ còn một suy nghĩ duy nhất-trốn chạy. Nhưng dù anh có chạy nhanh đến đâu, tiếng cười của Raul vẫn vang vọng phía sau, như một cơn ác mộng không thể thoát ra.
Raul đứng im lặng, vẫn giữ nụ cười đắc thắng trên môi. Hắn không vội vàng đuổi theo, chỉ đứng đó, quan sát Santiago đang hoảng loạn, đang cố gắng thoát khỏi cái mà hắn đại diện. Cái chết không cần phải đuổi bắt, nó chỉ chờ đợi, như bóng tối chờ ánh sáng mờ dần.
Santiago chạy, nhưng càng chạy, anh càng cảm thấy mình đang rơi vào một vòng xoáy vô tận, không có lối thoát. Và Raul, cái chết ấy, vẫn đứng đó, cười khinh bỉ, như thể tất cả đã được an bài.
Santiago không biết mình đã chạy bao lâu, nhưng từng bước chân dồn dập, hối hả, như thể cái chết của Raul đang bám sát sau lưng anh, không ngừng đuổi theo từng hơi thở. Anh xuyên qua những tán cây rậm rạp, đôi chân vấp phải đá, nhưng anh không dừng lại. Chỉ có một mục tiêu trong đầu: trốn thoát. Khi bước chân của anh cuối cùng chạm vào mặt đất mềm mại của cánh rừng, anh không hề dừng lại để thở, mà tiếp tục lao về phía trước, như thể cái bóng Raul vẫn còn rình rập trong mỗi nhịp thở.
Khi anh chạy được một quãng dài, cuối cùng, ánh sáng xuyên qua những tán cây rừng mở ra một không gian rộng lớn hơn. Đó là lúc anh nhận ra mình đã thoát khỏi chiều không gian kỳ lạ kia, nhưng nỗi lo sợ vẫn không buông tha anh.
Đúng lúc đó, từ đỉnh một vách đá cao, Erik và Diego xuất hiện. Erik đứng trên vách đá, ánh mắt quét ngang qua khu rừng phía dưới. Và rồi, anh nhìn thấy Santiago, người bạn đồng hành của mình, đang chạy về phía anh.
"Santiago!" Erik hét lên, giọng đầy hy vọng. "Chúng tôi ở đây!"
Diego đứng cạnh, nắm chặt tay, đôi mắt anh đầy lo lắng. Cả hai cùng gọi tên Santiago, muốn anh dừng lại, nhưng tiếng gọi của họ không thể vượt qua được sự tuyệt vọng trong đôi mắt của Santiago. Anh nghe thấy tiếng gọi, nhưng không thể dừng lại. Trong mắt anh, chỉ còn hình ảnh của Raul đang chậm rãi tiến về phía mình, nhạo báng, đùa cợt.
Erik, từ trên vách đá, nhìn thấy cảnh tượng này. Anh hốt hoảng khi thấy Santiago không dừng lại mà tiếp tục chạy, không hề quay lại. Mỗi bước chân của Santiago, mỗi hơi thở của anh đều đầy vẻ sợ hãi, như thể anh đang chạy trốn khỏi một thứ gì đó khủng khiếp.
Một cảm giác hụt hẫng bỗng dâng lên trong lòng Erik. Anh cảm thấy nỗi đau lạ lùng, như thể Santiago không chỉ đang chạy trốn khỏi Raul, mà còn đang chạy trốn khỏi chính họ.....
"Anh ấy... không thể là vậy!" Erik thầm nghĩ, nhưng cảm giác ấy cứ đè nặng lên tim anh. Những nghi ngờ bắt đầu nảy sinh trong tâm trí anh. "Chúng ta đã cứu Diego, nhưng Santiago... Anh ấy bỏ mặc chúng ta!"
Với nỗi thất vọng dâng trào, Erik cảm thấy như bị phản bội. Trong khoảnh khắc ấy, anh không thể hiểu được hành động của Santiago. Anh không thể nghĩ đến lý do, không thể lý giải vì sao người bạn đã chiến đấu bên anh, đã đi qua bao nhiêu nguy hiểm, giờ lại bỏ chạy mà không thèm quay lại nhìn.
Sự thất vọng khiến Erik không thể đứng yên. Anh quay người, không muốn chứng kiến cảnh tượng này thêm nữa. "Nếu anh không muốn quay lại, thì tôi sẽ đi theo con đường của mình," Erik nghĩ, và không chần chừ, anh quay lưng đi theo hướng ngược lại, bước đi nặng nề, với những cảm xúc mâu thuẫn đang giằng xé trong lòng.
Diego đứng im, đôi mắt anh nhìn theo bóng dáng Erik, rồi lại nhìn về phía Santiago, người bạn cũ của họ. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng cảm giác thất lạc, bất lực khiến anh chỉ biết đứng nhìn.
Santiago vẫn chạy, đôi chân anh như không còn sức lực, nhưng tâm trí anh vẫn dán chặt vào những hình ảnh của Raul. Anh không thể dừng lại, vì mỗi giây anh dừng, cái chết sẽ đến gần hơn. Trong đầu anh, chỉ có một câu hỏi: liệu anh có thể tiếp tục trốn chạy mãi mãi, hay một ngày nào đó, anh sẽ phải đối mặt với sự thật tàn khốc này?
Santiago chạy mãi, dường như không thể ngừng lại, chân anh cứ tự động bước, hướng về phía trước như một sức mạnh vô hình đang thúc đẩy. Từng cành cây vướng vào người, gió vù vù thổi qua mặt anh, nhưng anh không để tâm, chỉ biết một điều duy nhất: trốn thoát. Anh đã chạy qua bao nhiêu khó khăn, giờ đây, trước mắt anh là một cảnh tượng kỳ diệu và mơ hồ.
Trước mắt anh là một vùng đất rộng lớn, sáng rực lên như thể cả vũ trụ đang hội tụ nơi đây. Ánh sáng phát ra từ mặt đất như có sinh khí, như một dòng năng lượng đang chảy qua từng hạt cát, từng ngọn cỏ. Và giữa trung tâm của vùng đất ấy, một chiếc hòm lớn, phát ra thứ ánh sáng tuyệt đẹp, lấp lánh như một viên ngọc vô giá. Santiago nhận ra ngay lập tức đó chính là chiếc hòm điều ước, nơi có thể biến mọi ước nguyện thành sự thật. Cảm giác ngỡ ngàng, mệt mỏi của anh bỗng biến mất, thay vào đó là một sự kỳ vọng, một niềm hy vọng cháy bỏng.
Anh lao về phía chiếc hòm, cảm nhận sức mạnh và sự yên bình từ ánh sáng phát ra từ đó. Từ trong tim anh, một khát khao mãnh liệt dâng lên-ước gì mình có thể thoát khỏi cái chết đang đuổi theo, ước gì có thể xóa bỏ mọi sợ hãi và tìm lại chính mình. Anh biết mình chỉ còn một cơ hội duy nhất, và chiếc hòm này chính là hy vọng cuối cùng.
Khi đến gần, Santiago bắt đầu lẩm nhẩm đọc thần chú mà anh đã từng nghe qua trong những câu chuyện xưa. Anh cảm thấy mỗi lời của thần chú như một dòng điện chạy qua cơ thể, và chiếc hòm từ từ mở ra, ánh sáng càng lúc càng sáng rực, như thể đang chào đón anh.
Nhưng ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, khiến anh giật mình quay lại. "Đây là lần thứ mấy rồi?" Erik gầm lên, giọng anh chứa đầy sự tức giận và thất vọng. "Anh đã phản bội tôi để lấy điều ước này, và giờ thì tự ước một mình đi, đồ ích kỷ!!!"
Santiago cảm thấy như bị sét đánh, nhưng không có thời gian để giải thích. Anh chỉ nhìn Erik, đôi mắt anh đầy sự lo lắng, những lời của Erik như dao đâm vào tim anh. Anh mở miệng định nói gì đó, nhưng lại không thể. Tại sao Erik lại không hiểu? Anh không thể nói ra tất cả những gì đang diễn ra trong đầu mình, không thể giải thích rằng mọi chuyện không phải như những gì Erik nghĩ.
Ngay lúc đó, Diego, người bạn ít nói nhưng luôn ở bên, bước lên phía trước, ánh mắt anh nhìn Santiago đầy sự thương xót và đau đớn. Diego không lên tiếng, nhưng đôi mắt anh như đang hỏi một câu hỏi lớn: "Tại sao?"
Santiago cảm thấy nghẹn ngào. Anh lắp bắp, cố gắng nói hết những gì mình đang phải đối mặt. "Tôi... tôi không thể... cái chết đang đuổi theo tôi... Raul... Raul là cái chết, và tôi không thể thoát khỏi hắn. Tôi phải lấy điều ước, tôi phải thay đổi số phận này, nếu không..." Giọng anh nghẹn lại, anh không thể diễn đạt hết nỗi sợ hãi đang trào dâng.
Erik nhìn Santiago, đôi mắt anh tràn đầy sự giận dữ và thất vọng. "Anh... anh thật sự tin rằng một điều ước có thể cứu anh sao?" Anh quát lên, giọng anh như một mũi tên đâm xuyên qua không khí. "Cái chết không phải là thứ có thể trốn tránh, không phải thứ có thể thay đổi bằng một điều ước! Nếu anh muốn sống, anh phải đối diện với nó, phải chiến đấu, chứ không phải trốn chạy!"
Diego nhìn sang Erik, rồi lại quay về phía Santiago. Ánh mắt anh buồn bã, không phải vì giận hờn, mà vì sự thương xót vô hạn. "Santiago, anh không đơn độc. Chúng tôi ở đây, và chúng tôi sẽ giúp anh chiến đấu. Nhưng nếu anh chỉ muốn trốn chạy, thì anh sẽ chỉ mãi bị cái chết nuốt chửng. Chúng tôi sẽ không bỏ anh lại, nhưng anh cũng phải tin tưởng chúng tôi."
Santiago nhìn vào đôi mắt của cả hai người bạn, những lời của họ như những nhát dao cắt vào trái tim anh. Anh cảm thấy những lời chỉ trích, những lời khuyên bảo từ họ không phải là sự phản bội, mà là một cơ hội cuối cùng để anh thay đổi. Anh không muốn mất đi những người bạn này, nhưng nỗi sợ hãi trong anh quá lớn, nó đã kiểm soát mọi suy nghĩ, mọi hành động của anh.
Anh nhìn chiếc hòm phát sáng, rồi lại nhìn Erik và Diego. Trong giây phút đó, một cảm giác tội lỗi bao trùm lấy anh. Nhưng liệu anh có đủ dũng khí để quay lại, để đối diện với cái chết và với chính mình?
Diego đứng cạnh Santiago, ánh mắt anh bình thản nhưng đầy quyết đoán. Anh nói với giọng trầm, như thể mỗi từ anh nói ra đều có trọng lượng:
"Tôi cũng chỉ có một mạng sống thôi, như tất cả chúng ta vậy," Diego tiếp tục, không một chút lúng túng. "Nhưng điều quan trọng là người ta có biết sống thế nào để làm cho mạng sống đó có ý nghĩa, có giá trị thực sự hay không. Cuộc đời này, tôi đã rất hạnh phúc, được đồng hành cùng anh và Erik, đối mặt với mọi thử thách. Đó là một điều tuyệt vời mà tôi sẽ không bao giờ quên."
Lời nói của Diego khiến Santiago cảm thấy một sự ấm áp lạ kỳ, nhưng cũng là nỗi chua xót dâng lên trong lòng. Anh cảm nhận được tình bạn, sự hy sinh mà Diego và Erik dành cho mình, nhưng không thể nào gạt bỏ nỗi sợ hãi ám ảnh về cái chết đang đuổi theo.
Bất chợt, tiếng bước chân vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của Santiago. Một bóng người xuất hiện từ giữa rừng, theo sau là một nhóm lính trang bị đầy đủ vũ khí. Đó chính là Alaric, người chỉ huy của một đội quân đáng gờm, cùng với 23 tên lính hùng mạnh của mình. Những tên lính này bước vào với sự tự tin và quyền lực, ánh mắt họ luôn cảnh giác, không để lọt qua bất kỳ ai.
Ngay lập tức, một tiếng động khác lại vang lên từ phía đối diện, và Vladimir xuất hiện. Hắn ta không đến một mình, mà còn có Álman và ba tên lính bị thương nặng, thân thể đầy vết thương, dường như họ đã trải qua một cuộc chiến khốc liệt trước khi đến đây. Mỗi bước đi của họ tạo ra những tiếng động rõ rệt, những vết thương làm cho họ trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Cả ba phe đứng cách nhau một khoảng, ánh mắt đầy cảnh giác. Không ai muốn là người đầu tiên hành động, nhưng tất cả đều biết mục tiêu của cuộc chiến này: chiếc bản đồ mà Santiago đang nắm trong tay. Cuộc chiến không chỉ là về quyền lực, mà còn là về sự sống còn.
Chỉ một khoảnh khắc sau, một tiếng súng vang lên như xé toạc không gian-"Bùng!" Tất cả đồng loạt lao vào nhau, tạo thành một cuộc hỗn loạn dữ dội.
Santiago chỉ kịp né tránh một cú chém mạnh từ một tên lính của Alaric, trong khi đó, những tên lính khác đã nhanh chóng xông vào tranh giành tấm bản đồ từ tay anh. Cảm giác nóng rát từ những cú va chạm liên tiếp khiến anh choáng váng, nhưng anh không thể buông tay. Chiếc bản đồ này có thể là chìa khóa để thay đổi số phận, không chỉ của mình, mà còn của tất cả những người đang tham gia vào cuộc chiến này.
Tấm bản đồ qua tay Santiago, rồi qua tay một tên lính của Vladimir, rồi lại quay lại tay một lính của Alaric, từng tay, từng tay tranh giành, không ai chịu nhường ai. Những tiếng va chạm, tiếng thép vung lên và tiếng la hét vang vọng trong không khí. Mỗi một cú đánh đều mang theo sự quyết liệt, không ai có thể dừng lại. Máu, mồ hôi và bụi đất hòa vào nhau trong một cảnh tượng hỗn loạn và tàn khốc.
Erik lao vào trận chiến, xông lên như một con thú hoang, tay cầm kiếm chém vung vẩy. Anh không hề nhìn thấy gì ngoài mục tiêu duy nhất-giữ lấy bản đồ và bảo vệ Santiago. Diego cũng không đứng yên, anh sử dụng những kỹ năng của mình để chống lại đám lính, dồn ép kẻ thù vào thế phải lùi bước.
Trong khoảnh khắc hỗn loạn này, mọi thứ đều trở nên mờ nhạt ngoài chiếc bản đồ. Santiago, dù mệt mỏi, vẫn nắm chặt nó, nhưng từng giây phút trôi qua, anh cảm nhận được rằng mình không thể một mình chiến đấu với tất cả những thế lực này. Anh không thể đối phó với Alaric, Vladimir và cả những tên lính mạnh mẽ của họ, nhưng anh không thể để họ có được tấm bản đồ. Mọi hi vọng của anh bây giờ chỉ còn lại trong tay đó.
Chiếc bản đồ liên tục thay đổi chủ nhân, như một vật phẩm không thể nắm bắt. Cuộc chiến không chỉ là vì sự sống, mà còn là vì quyền kiểm soát tương lai-và tất cả những chiến binh này đều hiểu rằng, chỉ có người nắm giữ chiếc bản đồ mới có thể thay đổi cục diện.
Khi cuộc chiến đang căng thẳng, đất dưới chân các chiến binh đột ngột bắt đầu phát sáng. Những tia sáng rực rỡ bùng lên từ mặt đất, như thể một sức mạnh bí ẩn nào đó đang thức tỉnh. Mảnh đất dưới chân họ bắt đầu vỡ ra, nâng lên không trung, tạo ra một cảnh tượng kỳ lạ, như thể cả vùng đất này đang sống dậy. Những tiếng la hét và tiếng vũ khí chạm nhau bị dừng lại ngay lập tức khi tất cả chứng kiến hiện tượng này.
Alaric, những tên lính của hắn, và các chiến binh khác không thể làm gì ngoài việc nhìn với ánh mắt hoang mang. Mười tên lính của Alaric bị mắc kẹt dưới mảnh đất vỡ vụn, không thể di chuyển. Một số tên khác thì bị thương nặng đến mức không thể tiếp tục chiến đấu. Alaric nhìn quanh, nhận thấy đội quân của mình đã bị suy yếu nghiêm trọng....
...Chỉ còn lại 5 tên lính hộ vệ, nhưng tinh thần của họ đã hoàn toàn suy sụp, không còn sức mạnh để tiếp tục chiến đấu.
Trong khi đó, Vladimir cũng chỉ còn lại Álman, người duy nhất còn đứng vững, mặc dù hắn ta đã bị thương và có thể sẽ không trụ được lâu nữa. Cả hai bên dường như nhận ra rằng cuộc chiến này đã đi đến hồi kết.
Cuối cùng, sau một loạt đòn tấn công mãnh liệt từ cả hai phía, Alaric bị đánh bại. Một cú đâm chí mạng khiến hắn ngã lăn quay xuống đất, thân thể không còn cử động. Máu từ vết thương của hắn bắt đầu chảy ra, và không lâu sau, hắn ngất lịm đi. Các tên lính của Alaric nhìn nhau một cách hoang mang, không dám tiếp tục chiến đấu. Trong một khoảnh khắc tê liệt, họ quyết định rút lui, bỏ lại chiến trường cho những người còn lại.
Khi tưởng như mọi thứ đã yên bình, một bóng người đột ngột xuất hiện giữa không gian hỗn loạn.
Raul, kẻ mà Santiago đã cố gắng trốn chạy suốt thời gian qua, đứng đó, lạnh lùng và đầy quyền lực. Không ai kịp phản ứng. Raul không nói lời nào, chỉ khua tay một cái, và ngay lập tức, một bức tường lửa khổng lồ bùng lên từ không trung, chắn ngang mọi lối thoát. Ngọn lửa cháy bừng bừng, dày đặc, hừng hực như muốn thiêu rụi mọi thứ trong phạm vi của nó.
Diego và Erik, không kịp phản ứng, bị hất văng ra ngoài bức tường lửa. Cả hai ngã xuống đất, thân thể họ bị thương nặng bởi sức nóng của ngọn lửa. Dù cả hai cố gắng đứng dậy và tiến lại gần Santiago, nhưng không thể làm gì ngoài việc bị ngọn lửa thiêu đốt. Họ đau đớn kêu lên, nhưng không thể chống cự lại được.
Còn lại Santiago, anh đứng giữa vòng tròn lửa, cảm nhận rõ ràng hơi nóng hừng hực từ xung quanh. Anh biết rằng không có cách nào thoát ra, và phải đối diện với Raul nếu muốn sống sót. Nhưng dù cơ thể anh đau đớn và mệt mỏi, sự sợ hãi không còn chiếm lĩnh tâm trí anh nữa. Tất cả những gì anh nghĩ đến là những người bạn của mình - Diego và Erik - đang nằm ngoài kia, bị thương nặng. Anh không thể để họ bị bỏ lại một mình.
Raul đứng đó, đôi mắt hắn sáng lên như lửa, và giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên:
"Thế nào, Santiago? Chạy trốn mãi không thoát được, đúng không? Mày có thể đánh bại Alaric, có thể đánh bại Vladimir, nhưng mày không thể thắng được ta. Mày nghĩ mày sẽ có được điều ước? Mày nghĩ mày có thể thay đổi số phận của mình sao? Tất cả chỉ là trò chơi của số phận."
Santiago không đáp, nhưng trong lòng anh, một quyết tâm sắt đá đang dâng lên. Anh biết rằng không thể để Raul chiếm được quyền kiểm soát hoàn toàn. Không chỉ cho bản thân anh, mà còn cho tất cả những gì mà anh đã chiến đấu để bảo vệ. Chiếc bản đồ trong tay anh chợt phát sáng mạnh mẽ hơn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh qua những ngọn lửa bao quanh, như thể nó có thể mở ra một cánh cửa mới, một khả năng để thay đổi số phận.
Raul nhìn chằm chằm vào chiếc bản đồ, đôi mắt hắn đầy thách thức. Nhưng Santiago không lùi bước. Hắn biết, nếu không chiến đấu, không dùng sức mạnh cuối cùng của mình, tất cả sẽ chấm dứt.
Và trong khoảnh khắc ấy, khi mọi thứ xung quanh trở nên mờ mịt vì khói và lửa, Santiago bắt đầu cảm nhận được một sức mạnh mới, một sự kết nối với thứ gì đó mà anh chưa từng hiểu hết.
"Đừng nghĩ rằng mày có thể kiểm soát tất cả," Raul cười nhạo, bước đến gần Santiago, giọng nói trầm và đầy đe dọa. Nhưng Santiago, trong giây phút quyết định, chợt nhận ra rằng chính lúc này, với chiếc bản đồ trong tay, anh có thể thay đổi cục diện.
Cuộc chiến không chỉ là việc chiến thắng Raul, mà là quyết định vận mệnh của tất cả, của chính bản thân anh và những người anh yêu quý.
Santiago cầm bản đồ lên, ánh mắt anh chăm chú nhìn vào những dòng chữ và ký hiệu bí ẩn trên đó. Raul, đứng đối diện với nụ cười khinh bỉ, không nhịn được mà lên tiếng chế giễu:
"Ngươi chỉ biết dựa vào điều ước thôi à? Điều ước không thể cứu ngươi trong trận chiến này đâu."
Lời nói của Raul như một gáo nước lạnh, làm dấy lên sự bực bội trong lòng Santiago. Anh biết rằng cuộc chiến này không thể chỉ dựa vào phép màu hay những điều ước. Kiếp sống của anh, những gì anh đã trải qua, và những người bạn đồng hành mà anh đã đánh mất... tất cả sẽ là động lực để anh đứng vững, dù có phải đối mặt với cái chết.
Santiago hít một hơi thật sâu, cảm nhận sức mạnh dâng lên trong lòng. Anh bỏ bản đồ xuống và nắm chặt kiếm. Anh không còn muốn tìm kiếm phép màu, chỉ có một cách duy nhất để anh sống sót - chiến đấu.
"Ta sẽ không bao giờ ngừng chiến đấu vì kiếp sống này!" Santiago nói, giọng anh đầy quyết tâm và kiên định.
Nghe thấy lời tuyên bố ấy, Raul không hề tỏ ra lo lắng. Hắn lập tức rút liềm sắc ngắn từ áo, đôi liềm lóe sáng nguy hiểm dưới ánh mặt trời, và lao vào tấn công ngay lập tức, mỗi cú vung liềm đều như muốn kết liễu Santiago.
Cuộc chiến đã bắt đầu.
Cuộc chiến giữa Santiago và Raul diễn ra nhanh như chớp. Raul, với tốc độ kinh hoàng, vung liềm sắc ngắn vào Santiago, những cú vung liềm sắc bén như những lưỡi dao, nhằm vào các điểm yếu trên cơ thể anh. Mỗi lần liềm lướt qua đều để lại những vệt sáng lóe lên trong không khí, như muốn cắt đứt mọi thứ trên đường đi.
Nhưng Santiago không bị bất ngờ. Anh đã chiến đấu qua bao nhiêu cuộc chiến và đối mặt với bao nhiêu kẻ thù, không phải chỉ để tìm kiếm một điều ước, mà để bảo vệ những gì anh trân trọng. Anh né tránh những đòn tấn công của Raul bằng những bước di chuyển nhanh nhẹn, những phản xạ chính xác, đáp lại mỗi cú tấn công của đối thủ bằng một đòn kiếm sắc bén.
Trong khi Raul tấn công liên tục, cơn thịnh nộ trong hắn không ngừng gia tăng. Hắn hận Santiago vì dám đứng lên đối mặt với hắn, vì dám từ bỏ cơ hội lấy điều ước để tiếp tục chiến đấu đến cùng. Raul vung liềm ra sức, cố gắng chặt đứt từng lớp phòng thủ của Santiago, nhưng mỗi lần liềm của hắn va chạm với kiếm của Santiago lại tạo ra những tiếng vang động, khiến không gian xung quanh như chao đảo.
Santiago không chỉ chiến đấu vì bản thân mình, mà còn vì những người bạn, những người đã tin tưởng và đồng hành cùng anh. Anh nhớ về Erik, người bạn thân đã cứu anh trong bao nhiêu tình huống nguy hiểm, và Diego, người đã luôn là nguồn động viên vô giá. Họ là lý do anh phải đứng lên.
Một cú liềm bất ngờ của Raul suýt chém trúng vai Santiago, nhưng anh kịp thời nghiêng người tránh được, và lập tức phản đòn. Kiếm của anh vung lên như một lưỡi dao cắt qua không khí, tạo ra một vệt sáng lóe lên, làm Raul lùi lại trong giây lát.
Cả hai đối thủ đều mệt mỏi, nhưng họ không thể dừng lại. Cuộc chiến này không thể kết thúc cho đến khi một trong hai người ngã xuống.
Raul gầm lên một tiếng dữ dội, và lại lao vào tấn công, nhưng lần này có điều gì đó khác trong Santiago. Anh không chỉ né tránh nữa mà bắt đầu chủ động tấn công lại. Mỗi cú vung kiếm của anh đều đi thẳng vào Raul, tạo ra những đòn đau đớn và khiến Raul phải lùi lại từng bước.
Một cú đánh bất ngờ của Santiago đã làm Raul bị trúng một đòn mạnh vào bụng, khiến hắn đau đớn quỵ xuống. Raul lảo đảo một lúc, cố gắng đứng dậy, nhưng Santiago không cho hắn cơ hội. Anh lao vào, kiếm vung lên, lần này không chỉ là phản đòn mà là cú kết thúc.
Với một cú vung kiếm dứt khoát, Santiago đánh bay liềm của Raul khỏi tay hắn. Raul bị hất ngã ra xa, nằm gục dưới đất. Cơn thịnh nộ trong mắt hắn bắt đầu phai dần, thay vào đó là sự bất lực và thất bại.
Santiago đứng vững, vẫn cầm kiếm trong tay, không bước lại gần Raul ngay lập tức. Anh biết rằng, dù Raul có ngã xuống lần này, hắn vẫn có thể bật dậy, vì hắn là kẻ nguy hiểm. Nhưng lúc này, Santiago không muốn giết người nữa. Anh chỉ muốn kết thúc trận chiến này, muốn bước ra khỏi nơi đây và sống tiếp.
Santiago lạnh lùng nhìn vào Raul, đôi mắt anh không chứa đựng sự thù hận, chỉ có sự kiên cường.
"Nhặt vũ khí lên và đánh tiếp với ta, nếu ngươi còn đủ sức."
Lời nói của Santiago khiến Raul không còn gì để nói. Hắn nằm đó, thở dốc, tay bám lấy đất, không muốn đứng lên nữa. Hắn nhận ra rằng cuộc chiến này không phải là về việc ai sẽ thắng hay ai sẽ chết. Đó là cuộc chiến về tinh thần.
Raul không nói gì nữa. Hắn hiểu rằng, dù có muốn hay không, Santiago đã chiến thắng không chỉ về thể xác, mà còn về tinh thần. Và một khi đã gục ngã về tinh thần, thì không có gì có thể cứu vãn được.
Cuối cùng, Raul rút lui, không còn đủ sức để tiếp tục cuộc chiến. Còn Santiago, với nỗi đau vẫn âm ỉ trong lòng, cầm lấy bản đồ một lần nữa, nhìn vào những ký tự lạ trên đó. Anh không cần điều ước, không cần phép màu, anh chỉ cần sống cho những người bạn và những ký ức đẹp về quá khứ.
Trận chiến đã kết thúc, bức tường lửa dần hạ xuống
Khi bức tường lửa cuối cùng hạ xuống, không khí lại trở nên ngột ngạt và nặng nề. Trong không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió vù vù và những vết cháy rải rác trên mặt đất. Santiago đứng đó, hơi thở gấp gáp, vẫn nắm chặt kiếm, mắt anh hướng về phía Erik và Diego, hai người bạn đồng hành của anh, những người đã theo anh suốt bao nhiêu gian khó.
Erik và Diego đứng cách đó không xa, ánh mắt của họ tràn đầy sự lo lắng nhưng cũng pha lẫn sự hi vọng. Họ nhìn thấy Santiago còn sống, và dù tình hình vừa rồi vô cùng căng thẳng, họ biết rằng anh đã vượt qua một thử thách kinh hoàng.
Erik là người đầu tiên lên tiếng, giọng anh lộ rõ sự mệt mỏi nhưng cũng đầy quyết tâm:
"Santiago, anh ổn chứ?"
Anh bước lên một bước, ánh mắt đầy lo lắng. Chứng kiến trận chiến vừa rồi, với tất cả sức mạnh và sự tàn nhẫn của Raul, anh không thể không lo cho người bạn của mình. Dù anh biết Santiago là một chiến binh tài ba, nhưng cuộc chiến này đã quá khốc liệt.
Diego cũng tiến lại gần, gương mặt anh thể hiện sự nhẹ nhõm, nhưng trong mắt vẫn là những lo âu chưa tan. Anh biết Raul không phải là một đối thủ dễ dàng, và dù Santiago đã chiến thắng, điều đó không có nghĩa là anh đã thoát khỏi nguy hiểm hoàn toàn.
Santiago nhìn vào mắt họ, một khoảnh khắc im lặng kéo dài. Rồi anh khẽ thở dài, vết thương và mồ hôi lấm tấm trên cơ thể nhưng ánh mắt vẫn rực sáng đầy kiên cường. Anh không chỉ chiến đấu vì mình, mà còn vì những người bạn đáng quý này.
"Tôi ổn." Anh đáp lại, giọng điềm tĩnh nhưng chắc chắn.
Anh nhìn Raul,kẻ thù đang dần rời đi...
"Đi thôi, chúng ta còn nhiều việc phải làm." Santiago nói, giọng anh vững vàng, như thể trận chiến chỉ là một thử thách nhỏ trên con đường dài.
Erik và Diego nhìn nhau một lần nữa, rồi cùng bước tới bên Santiago. Họ không nói gì thêm, chỉ đơn giản là đồng hành cùng anh, vì họ hiểu rằng, dù cuộc chiến này đã kết thúc, nhưng cuộc hành trình của họ vẫn còn rất dài. Họ không thể dừng lại, bởi thế giới này còn quá nhiều điều phải đối mặt.
Santiago nhìn bản đồ trong tay, những ký hiệu kỳ lạ vẫn vương lại trong tâm trí anh. Đây không phải là kết thúc, mà chỉ là một phần trong hành trình mà anh phải đi qua. Và dù có phải đối mặt với bao nhiêu thử thách nữa, anh sẽ không bao giờ từ bỏ.
Cuối cùng, khi ánh sáng của mặt trời bắt đầu le lói phía chân trời, ba người bước đi cùng nhau, sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo.
Khi Santiago, Erik, và Diego chuẩn bị bước vào hành trình tiếp theo, Vladimir xuất hiện từ trong bóng tối, ánh mắt sắc lạnh, như thể đã chờ đợi từ lâu. Hắn không nói một lời, chỉ đứng đó, quan sát ba người đồng hành. Tình huống bỗng trở nên căng thẳng.
"Ta sẽ không để các ngươi dễ dàng thoát đi thế này." Vladimir nói với giọng đầy thách thức, và chẳng cần chần chừ, hắn rút từ trong áo ra một thanh kiếm đen bóng, ánh sáng phản chiếu từ lưỡi kiếm đó tạo thành những tia sáng mờ ảo quanh không gian.
Ba người đồng hành nhìn nhau một lần nữa, họ đã hiểu ra rằng cuộc chiến này sẽ không dễ dàng. Santiago nhìn vào Erik và Diego, cả ba đều nắm chặt vũ khí, sẵn sàng cho trận chiến. Họ đã vượt qua nhiều thử thách, nhưng lần này có lẽ là khó khăn nhất.
Vladimir không chờ đợi, hắn lao vào tấn công ngay lập tức, chiêu thức của hắn sắc bén và nhanh như chớp. Santiago nhanh chóng phản xạ, đỡ một đòn kiếm từ Vladimir, nhưng hắn không thể làm chủ được tốc độ của đối thủ. Erik và Diego cũng lao vào, họ phối hợp với nhau như một cỗ máy chiến đấu hoàn hảo, nhưng Vladimir quá mạnh, quá nhanh, mỗi cú đánh đều khiến không gian xung quanh như nổ tung.
Trận chiến kéo dài, Santiago, Erik, và Diego bị đẩy lùi, nhưng họ không bỏ cuộc. Trong lúc giao chiến, Santiago nhận ra một điều: để chiến thắng được Vladimir, họ cần phải phá hủy thứ sức mạnh mà hắn đang dựa vào - tấm bản đồ. Chính tấm bản đồ đã dẫn dắt họ đến nơi này, nhưng giờ đây, chính nó cũng là nguyên nhân khiến họ gặp phải những thử thách không ngừng.
Santiago nhìn về phía Erik và Diego, mắt anh sáng lên với một quyết tâm mới.
"Chúng ta phải xé toạc nó!" Santiago hét lên, ra hiệu cho hai người bạn.
Erik và Diego hiểu ngay lập tức. Trong lúc Vladimir đang bận đánh nhau, cả ba người đồng loạt lao đến tấm bản đồ mà họ đã giữ suốt cuộc hành trình. Tấm bản đồ, vốn được coi là chìa khóa để đạt được điều ước, giờ đây chính là nguồn gốc của mối nguy hiểm.
Với sức mạnh của ba người, họ xé tấm bản đồ thành từng mảnh nhỏ. Trong giây phút đó, một cơn chấn động mạnh mẽ vang lên, mặt đất dưới chân họ rung chuyển dữ dội. Những mảnh vụn của tấm bản đồ bùng cháy, bốc lên những ngọn lửa màu xanh biếc, như thể mỗi mảnh vụn đều mang trong mình một phần sức mạnh của thế giới mà họ đang sống.
Và rồi, điều kỳ diệu xảy ra.
Mảnh đất xung quanh bắt đầu rung lên, từ dưới mặt đất, một nguồn năng lượng khổng lồ bốc lên, làm cho không gian bừng sáng. Những mảnh đất nở ra những hoa văn kỳ lạ, biến chuyển thành những dòng sông ánh sáng. Cả vùng đất chìm xuống từ từ, bao phủ một khoảng không gian rộng lớn, như thể tất cả mọi thứ đang bị hút vào một cơn lốc không gian.
Và rồi, một vụ nổ mạnh mẽ vang lên, những vết nứt trên mặt đất mở ra như những cánh cửa vũ trụ. Cảnh tượng xung quanh trở nên hỗn loạn. Tấm bản đồ bị xé nát tạo ra một cơn sóng ánh sáng khiến bầu trời trên cao trở nên rực rỡ với những màu sắc chưa từng thấy.
Đó là một vùng trời tuyệt đẹp, một cuộc nổ rực rỡ không thể tin được. Những tia sáng bừng lên mạnh mẽ, kéo theo một cơn gió lạ làm tất cả những gì xung quanh rực sáng như chưa từng có. Những tia sáng này không chỉ làm sáng bầu trời, mà còn như thể mở ra những cánh cửa vũ trụ, dẫn dắt tất cả tới một thế giới mới, nơi mà mọi thứ đều có thể xảy ra.
Vladimir đứng sững lại, không thể tin vào những gì đang xảy ra. Hắn nhìn tấm bản đồ đã bị xé nát, rồi nhìn ba người đồng hành. Santiago, Erik, và Diego đều đứng đó, không có vẻ gì là sợ hãi. Họ đã làm được điều không thể tưởng tượng được: họ đã phá vỡ quy luật của thế giới này, và bây giờ, toàn bộ đất trời đã thay đổi.
Vladimir không nói gì nữa. Hắn biết rằng, với những gì đã xảy ra, thế giới này không còn như cũ. Và ba người đồng hành, với quyết tâm không chịu khuất phục, đã làm thay đổi mọi thứ.
Trong khoảnh khắc đó, ba người đứng trên nền đất đang thay đổi, bầu trời tỏa sáng rực rỡ xung quanh, như thể họ đã khai mở một cánh cửa đến một tương lai đầy hi vọng.
Và như vậy, qua mỗi thử thách, họ đã tìm ra con đường không chỉ để chiến thắng mà còn để giải thoát chính mình khỏi những ràng buộc của quá khứ. Trong khoảnh khắc ánh sáng cuối cùng bùng lên, Santiago, Erik, và Diego hiểu rằng họ không cần điều ước nào, vì chính trái tim và ý chí kiên cường của họ mới là sức mạnh lớn nhất. Tương lai giờ đây nằm trong tay họ, một hành trình mới đầy hy vọng và tự do đang chờ đợi phía trước.
"Cuộc chiến không bao giờ kết thúc," Santiago thầm nghĩ, "nhưng chính chúng ta là người quyết định kết quả."
Và từ đó, họ bước đi, dưới bầu trời sáng rực rỡ, hướng tới một thế giới không còn sợ hãi, không còn những ám ảnh quá khứ-chỉ còn niềm tin vào những gì phía trước.
-HẾT-
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top