23
Hôm qua là ngày 14/2, là lễ tình nhân, vâng xin nhắc lại là lễ tình nhân đó, thế mà nguyên ngày hôm qua JunHo cậu đợi mãi mà chã thấy một thỏi chocolate hay thậm chí là một nhánh hoa nào từ bạn người yêu cả. Giận.
----------------
Hôm nay là thứ 7, bữa nay lại không phải đến trường, EunSang qua nhà bạn bé rủ bạn đi chơi, hôm nay tự nhiên ngẫu hứng ấn chuông đợi người thương ra mở cửa, bấm liền mấy hồi chuông vẫn chưa thấy đâu, thôi thì mở cửa vô luôn, nhà bạn như nhà anh mà. Chào hỏi mẹ JunHo vài câu anh lên phòng tìm bạn, ai dè người bên trong khóa trái cửa lại, lại giận gì rồi.
"- JunHo à, bạn mở cửa cho anh" EunSang đứng ngoài nói vọng dô
"- Không mở" JunHo ngồi trên giường lớn tiếng nói ra.
"- Mở"
"- Không"
"- Mở"
"- Khônggggg"
"-............"
"- Sangie xuống lấy chìa khóa dự phòng nè con"
Mẹ JunHo đứng dưới nhà nghe hai đứa nói chuyện mà phát chán, thằng con trai bà đã như vậy từ hôm qua tới giờ rồi, hỏi xẫy ra chuyện gì thì cứ nói là "14/2" sau đó trưng bộ mặt phụng phịu rồi đi lên phòng. Bà biết 14/2 là ngày gì chứ, nhưng là chuyện của tụi nhỏ nên không chen vào, ai rảnh. Nhưng dù sao cũng nên kết thúc chuyện này cho sớm.
"- Dạ không cần đâu ạ, để bạn ấy tự mở"
EunSang biết mẹ JunHo muốn giúp mình nhưng cậu không muốn, tính JunHo chiều quá sẽ hư, không nên xuống nước với em ấy.
"- Thế bác để trên bàn nha, cần cứ lấy, bác ta ngoài một chút"
Đúng là một người mẹ tinh tế, bọn trẻ cãi nhau, có người lớn ở nhà tụi nhỏ cũng ngại đi.
"- Dạ cháu cảm ơn bác"
EunSang lịch sự xuống lầu nói chuyện với mẹ JunHo, đứng ở cửa đợi bác ra ngoài xong tiến lên lầu nơi cánh cửa vẫn đóng chặt ấy.
"- Giờ thì mở cửa cho anh" Giọng EunSang bây giờ đã nghiêm lại và có phần khó chịu, không biết mình đã làm gì, nếu giận anh thì phải nói chuyện với nhau chứ, im lặng không giải quyết được vấn đề.
JunHo ngồi ở trong phòng nghe hết cuộc đối thoại của người mẹ thân yêu với EunSang, ai đời không bênh vực con trai mà lại cùng phe với người ngoài chứ, đáng giận hơn là mẹ mình đã đưa chìa khóa dự phòng rồi mà còn bắt cậu phải tự mở, công lý ở đâu chứ. Uất ức tới hóc mắt cay cay.
"- Cha JunHo"
Kêu cả họ lẫn tên cậu, EunSang giận thật rồi đấy.
JunHo ngồi bên trong nghe ai kia gọi cả họ lẫn tên thì giận càng thêm giận, giỏi lắm Lee EunSang, anh đây là muốn tôi giận cho đến chết. Mở thì mở, sợ gì nhau. Đôi chân chần tiến về phía cửa, tay đề lên nắm cửa xoay nhẹ.
"- Anh về...."
"- Làm sao?
Lời xua đuổi còn chưa nói hết đã bị hơi ấm của ai kia làm cho nghen lại. EunSang thấy JunHo vừa mở cửa liền đưa tay ôm trọn cậu vào lòng, giọng nói khó chịu ban nãy không cánh mà bay đi đâu mất, thay vào đó lại là chất giọng ấm áp ngày nào.
"- Ai làm cho JunHo của chúng ta giận thế?
Đôi tay xoa nhẹ tấm lưng gầy như đang an ủi, gì thì gì, anh cũng đâu thể để người yêu bị uất ức được.
"- Là tại tên Lee EunSang đáng ghét"
JunHo không kiềm được mà đưa tay vòng qua eo EunSang, uất ức trách móc, tại anh, đồ đáng ghét.
"- Ồ....vậy tên đáng ghét đó làm gì nào?
EunSang vẫn cứ ôm cậu như vậy, tay xiết chặt hơn, đem cả người JunHo vùi sâu vào lòng ngực mình.
"- Tên đấy rất đang ghét, hôm qua....hôm qua....không có quà"
Đôi tay của JunHo từ ôm chuyển thành những cái đánh nhẹ lên người EunSang. Giọng nói bây giờ nhỏ tới mức xém chút nữa là EunSang không nghe được.
"- Hôm qua là ngày gì mà phải có quà vậy JunHo?
EunSang biết em người yêu đang nói gì, nhưng tiết thây, quang điểm của anh không phải như vậy.
"- Hôm qua là lễ tình nhân"
JunHo lại lí nhí, ai đời đang giận mà đáng yêu vậy chứ.
"- JunHo đâu phải tình nhân của EunSang đâu chứ" EunSang trả lời cậu, giọng nói mang chút ý cười nhưng đó không phải là một câu nói đùa.
JunHo nghe câu trả lời từ người đang ôm mình mà thân thể đông cứng, sau ba giây liền đẩy người kia ra, nhìn nụ cười trên môi người đó mà nước mắt rưng rưng, đôi môi lại chuẩn bị mắng người thì một lần nữa im bặt bởi cái chạm môi nhẹ của người kia.
EunSang tay nắm chặt tay JunHo, ánh mắt cười lúc nảy bây giờ rất nghiêm túc nhìn JunHo.
"- Nghe anh nói, anh không coi bạn tình nhân, anh xem bạn là bạn đời của mình, những ngày như vậy đối với hai chúng ta không cần thiết, đó không phải là sinh nhật bạn, cũng không phải ngày hai ta quen nhau, đó không phải ngày kỉ niệm riêng của hai chúng ta, nó không cần thiết, nếu bạn thích quà, ngày nào anh cũng có mua cho bạn, nhưng nó không mang ý nghĩa đặc biệt nào cả, anh muốn những ngày đặc biệt chỉ riêng của hai chúng ta."
Lời EunSang vừa dứt là lúc JunHo xà vào người anh, mặt dán chặt vào ngực anh, tay ôm anh ngày càng chặt, anh có thể nghe được âm thanh thút thít từ cậu.
"- Em xin lỗi"
"- Xin lỗi vì cái gì"
EunSang nhìn cậu ôn nhu, muốn bao nhiêu sự nuông chiều liền có bấy nhiêu.
"- Em trẻ con, em ngu ngốc, em bướng bỉnh, emmm......."
"- Thôi được rồi, hết giận anh chưa?
"- Không giận"
JunHo đem cái ôm thêm xiết chặt
"- Còn muốn quà 14/2 nữa không?"
"- Không muốn"
Double xiết chặt
"- Bây giờ thì buông anh ra"
"- Không buông"
Double double xiết chặt
"- Thế bạn muốn gì?"
"- Ôm anh"
EunSang đành phải chịu chua với sự đáng yêu này, xiết chặt hơn, đem hơi ấm của cả hai hòa làm một.
--------------
"- Xuống ăn cơm, hai đứa bây tính ở cửa ôm nhau tới tối luôn à"
Người mẹ thân yêu đã về từ bao giờ, nhìn hai đứa ôm nhau mà bà cũng phát chán, tuổi trẻ bây giờ manh động quá.
Cả hai giật mình buông nhau ra, EunSang nhìn mẹ JunHo có chút ngại, tay không biết làm gì đem lên tai rải nhẹ.
"- Ngại gì chứ"
JunHo đứng kế bên nhìn biểu hiện của EunSang mà không khỏi buồn cười, chồm người lên hôn nhẹ lên má EunSang xong liền chạy nhanh xuống nhà giúp mẹ bày đồ ăn, để lại một chàng ngốc đúng đó với suy nghĩ trong đầu " JunHo cấp này hư rồi".
---------------
Hậu valentine cho những tâm hồn ku đơn như tui.
Hôm qua nghe điện thoại của nhỏ bạn hỏi nó lễ tình nhân làm gì, xong nó bảo "tao cưới mẹ nó rồi tình nhân gì nữa" thế là nổi hứng viết bộ này.
Hôm qua hai bạn bé làm tui ngợp thở quá 😍😍😍 nhớ hai ẻm quá rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top