48. Nhận nuôi mèo con
Mất một lúc để Min Yoongi mở cửa. Người tới không ai khác chính là Wang Jaekyung - cái tên chuyên làm phiền hắn những lúc quan trọng nhất!
"Có việc gì?"
"Rảnh rỗi đến thăm cậu một chút." Wang Jaekyung rướn cao chân mày, liên tục chớp chớp hai mắt để gây sự chú ý với Min Yoongi.
"Bệnh thần kinh!"
Min Yoongi bày ra bộ mặt buồn nôn, trực tiếp đi vào bên trong phòng. Wang Jaekyung dấm dứ nắm đấm về phía hắn, nhưng cuối cùng lại giáng lên tường.
"Cậu không biết đùa à? Vô vị!"
Anh vào bên trong phòng, đi qua đi lại một vòng, miệng trầm trồ cảm thán. Văn phòng của hắn mà ngỡ như một căn hộ chung cư cao cấp, quả là một đãi ngộ tốt!
"Tôi phải đòi chú Lee một văn phòng riêng giống như thế này mới được."
"Đừng có làm phiền cậu của tôi, ông ấy bận rộn lắm."
Wang Jaekyung cười ha hả. Anh chọc hắn cho vui thôi, chứ anh cần gì đến văn phòng riêng. Sau giờ dạy, xuống canteen ngồi tán gẫu với sinh viên còn thích hơn nhiều.
Mải mê nói chuyện, bây giờ Wang Jaekyung mới phát hiện ra hộp bánh đậu đỏ để trên bàn, đã bị mở ra. Anh mở nhẹ hộp bánh, nhìn thấy thiếu mất một cái.
Mà hình như một cái khác còn bị ai đó cắn dở nữa!
"Bánh này mua cho ngày mai đúng không? Tại sao lại ăn trước rồi?"
Ami đứng ở sau bức tường, nghe thấy lời của Wang Jaekyung nhưng không hiểu gì. Bên ngoài bỗng im bặt không còn tiếng nói chuyện nữa, cô chỉ đành đứng đó chờ đợi.
"Nói gì đi chứ Min Yoongi?"
"Không có gì, buồn chán nên lấy ra ăn thôi. Năm nay cần một hộp của cậu là đủ rồi."
"Đồ thần kinh! Sao cậu chắc tôi sẽ mua chứ?" Lần này đến lượt Wang Jaekyung mắng hắn.
Min Yoongi thừa hiểu con người Wang Jaekyung, cần gì phải đoán. Hắn cầm lên chiếc bánh mà Ami đang ăn dở, lặng lẽ ăn tiếp. Mùi vị đặc trưng của bánh đậu đỏ này, hắn nhớ mãi không quên. Mỗi năm đều đặn hai lần, Min Yoongi sẽ mua bánh ở chỗ đó, ăn cùng người con gái kia!
Ở trước bia mộ, vào ngày mai – cũng chính là ngày sinh nhật của cô gái ấy, nay đã ngót nghét mười năm rồi...
"Ngày mai là sinh nhật Mo Cha, cậu sẽ đến chứ?" Wang Jaekyung thở dài.
"Hỏi thừa."
"Vậy buổi sáng ngày mai nhé, khoảng bảy giờ trước cổng nhà cậu." Anh vừa nói, vừa bình thản cầm một cái bánh lên ăn.
Bánh đậu đỏ là món tráng miệng mà cô gái tên Mo Cha thích nhất. Mười năm nay, mỗi năm gần đến ngày sinh nhật cô, Min Yoongi và Wang Jaekyung sẽ không ngại lặn lội đường xa, mỗi người sẽ mua một hộp bánh, mang đến thắp hương cho cô gái kia.
Sau đó họ sẽ ngồi dưới bia mộ, vừa trò chuyện vừa ăn hết hai hộp bánh.
Ami đứng ở bên trong đã nghe thấy tất cả. Cô trầm ngâm suy nghĩ, đến mức mỏi chân quá mà ngồi xổm xuống sàn nhà. Lần đầu tiên cô nghe thấy Min Yoongi nhắc đến tên của một cô gái. Ngày mai lại là sinh nhật của cô ấy, hai người đàn ông kia sẽ đến chúc mừng sao?
Ngày mai chính là mùng một tháng năm, trùng hợp lại khớp với mật khẩu điện thoại của Min Yoongi. Vậy rốt cuộc ba người họ có mối quan hệ gì chứ? Ami chìm trong suy nghĩ miên man.
Đã gần đến giờ lên giảng đường, Min Yoongi sắp phải rời đi. Wang Jaekyung chào tạm biệt hắn, trước khi đi anh còn hỏi một câu vu vơ, mặc dù biết rõ hắn sẽ không trả lời.
"Min Yoongi, tóm lại cậu với cô bé Kim Ami kia có quan hệ gì?"
"Không có gì."
Chờ khi Wang Jaekyung đi, Ami mới chui từ bên trong ra. Cô xách ba lô lên, chuẩn bị về ký túc xá. Lúc Min Yoongi còn soạn tìm giáo án, cô hỏi:
"Yoongi, lỡ như thầy Wang vô tình biết quan hệ giữa chúng ta thì thế nào?"
"Chúng ta có quan hệ gì chứ? Em đang muốn ám chỉ cái gì?"
Hắn thẳng thừng đáp lại, Ami khẽ xót xa trong lòng. Khổ nỗi Min Yoongi nói đâu có sai, cô cũng không có lời nào để phản biện lại hắn.
Cô đúng là mặt dày bám theo hắn, không cần danh phận...
Hình như ngoại trừ quan hệ thầy trò, hai người chỉ là người dưng nước lã!
"Không có gì. Thôi em về đây."
Ami nhìn đồng hồ trên tường, nhanh chân rời khỏi văn phòng của hắn để kịp chuyến xe buýt. Để lỡ nó, cô sẽ phải mất công đợi một chuyến khác, tận ba mươi phút nữa!
Chiều nay Ami phải đi làm thêm. Cô vừa về phòng đã thấy tấm giấy ghi chú mà Ahn Yeon Na để trên bàn học. Cô ấy nhắn với Ami rằng mình đi dự tiệc sinh nhật, buổi tối còn có thể qua đêm ở ngoài.
Cô chợp mắt một lát, rồi dậy làm bài tập. Bài vở xong xuôi, Ami có thể yên tâm đi làm thêm.
Quán cà phê vào đầu tuần có chút vắng khách. Kyeong Hwan đang lau dọn cửa kính, cô vẫy tay chào cậu, rồi nhanh tay bày biện lại mấy chậu cây cảnh nhỏ để trên bệ tường.
Ở ngoài cửa quán có tiếng xôn xao, Ami và Kyeong Hwan cùng ngó ra ngoài cửa sổ, thấy chị quản lý và hai, ba người khác đang đứng tụm lại xem thứ gì đó.
Là một bé mèo con bị ai đó bỏ rơi trong thùng rác gần quán, được chị quản lý phát hiện và cứu lấy.
"Ôi, bé mèo xinh thế này mà ai nỡ bỏ rơi chứ?"
Chị quản lý sợ nó bị lạnh, nên mới mang vào trong quán. Mèo con đói nên liên tục kêu, Ami vội hâm một ít sữa không đường cho nó.
"Meo meo..."
"Ngoan ngoan, uống sữa xong sẽ không đói nữa."
Kyeong Hwan thấy bộ lông trắng của bé mèo dính đầy vết bẩn, liền ân cần lấy một chiếc khăn mềm, nhúng nước rồi vắt khô hẳn, nhẹ nhàng lau người cho nó.1
Bé mèo uống sữa xong thì lăn ra ngủ. Khách đã bắt đầu ghé quán, chị quản lý tạm thời để nó nằm trong phòng thay đồ, nhưng vẫn chưa biết nên xử trí thế nào.
Bởi vì chồng chị bị dị ứng với lông mèo, nên không thể mang nó về nuôi được. Tan làm, mọi người quây lại gần bé mèo, quan sát dáng vẻ dễ thương của nó khi ngủ say.
Nhìn ra được Ami là một người yêu thương động vật, chị mới ngỏ lời:
"Ami, em nuôi nó được chứ? Nếu có tốn kém gì cứ nói với chị, chị sẽ phụ em."
Cô cũng muốn lắm, nhưng ký túc xá không cho nuôi động vật. Chị quản lý cũng nhớ ra điều đó, hai tay chống nạnh đầy bất lực. Hai người nhìn sang Kyeong Hwan, trông đợi vào cậu.
"Để em nuôi nó."
"Phải thế chứ. Nếu có chuyện gì khó khăn cứ nói với chị nhé."
Hôm nay quán nghỉ sớm, chị quản lý giao chìa khóa dự phòng cho hai người, bản thân bận việc nên về trước. Rửa ly xong, Kyeong Hwan đóng cửa quán, rồi ngỏ lời đưa Ami về.
"Tớ đi xe buýt được rồi. Cậu đưa nó về cẩn thận nhé." Ami vuốt nhẹ bộ lông trắng mềm mại trên tay Kyeong Hwan, trước khi cậu cho nó ba lô đựng mèo.
"Khi nào muốn gặp mèo con thì cứ nói, tôi rất sẵn lòng đưa nó đến gặp cậu."
Ami bật cười, hai khóe mắt híp lại trông thật dễ thương. Khuôn mặt thanh thuần, khả ái này khiến Kyeong Hwan ngây cả người.
"Được được. Tớ sẽ muốn gặp nó thường xuyên đó. Cậu phải nuôi nó béo múp míp vào, nếu không tớ sẽ xử lý cậu."
Cách nói hài hước, kèm theo động tác đưa tay lên cổ "dọa giết" vô tình chiếm trọn tâm hồn của Kyeong Hwan. Cậu thẳng thắn gật đầu, giơ tay lên làm dấu hiệu đồng ý với Ami.
Cô gái này, cậu phải nghiêm túc theo đuổi mới được!
____________________
đọc thì nhớ bấm sao để tiếp thêm động lực cho sốp đăng chap nhoo, iuuu🌷✨.Nghiêm cấm đọc chùa nhé☺️Vote đi rồi có chap mới để đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top