Chương 24: Cuồng Phong Ôm Ngọn Lửa
Ánh trăng rọi qua khung cửa sổ, vẽ lên sàn gỗ nơi Phong phủ ánh sáng bạc loang như sương. Căn phòng rộng lớn và tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió lùa qua tán lá tre ngoài sân vọng vào.
– Lâu lắm rồi em mới được ra phố như thế này – Miyuki vui vẻ nói, toan đứng dậy trở về phòng để Sanemi được nghỉ ngơi.
– Ngồi xuống đây đi. – Giọng Sanemi khàn khàn, trầm thấp, chẳng biết là do gió lạnh hay do cảm xúc đang cuộn thành bão trong lòng. Lời nói không mang tính chất hỏi, mà là một lệnh không thể chối từ.
Miyuki cảm nhận được sự nghiêm túc. Em ngoan ngoãn ngồi lại phía đối diện Sanemi, vẫn giữ nụ cười dịu nhẹ sau buổi dạo phố, nhưng ánh mắt đã ánh lên lo lắng. Mùi Ohagi thơm thoang thoảng từ góc phòng càng làm không khí thêm phần tĩnh lặng, tạo thành một không gian hoàn toàn tách biệt khỏi sự hỗn loạn của thế giới,
Sanemi im lặng một lúc lâu. Chỉ còn nghe tiếng gió lùa qua tán lá ngoài sân và nhịp tim hỗn loạn đang đập như búa bổ trong lồng ngực mình. Anh gồng người, gượng gạo, cứng nhắc như thể đang chuẩn bị cho một trận chiến khó khăn nhất – trận chiến để bóc trần cảm xúc và đặt cược cả tương lai của mình.
Rồi anh rút từ trong áo ra một chiếc khăn tay, gấp vuông vức, hệt như chiếc anh từng đưa em trước đây, như một ẩn ý rằng tình cảm anh dành cho em chưa bao giờ thay đổi từ ngày đầu gặp gỡ. Anh đặt nó lên bàn.
Khi Miyuki còn đang ngơ ngác, Sanemi lại lấy ra một vòng ngọc cẩm thạch, xanh lục ngả trắng, ánh lên dưới trăng mờ, đặt lên chiếc khăn. Chiếc vòng lạnh lẽo, nhưng trong tay anh, nó lại chứa đựng một sức nóng dữ dội. Anh đẩy mạnh chiếc khăn và vòng ngọc về phía Miyuki.
– Ta... chết tiệt... ta thích em, Miyuki. – Giọng anh khàn đặc, thô ráp, nhưng lại nghẹn lại vì quá nhiều cảm xúc.
Anh nhắm mắt một giây, rồi mở phắt ra.
– Không, không phải chỉ là thích nữa... Ta không muốn em rời khỏi ta dù chỉ một khắc.
Anh nhìn thẳng vào Miyuki, đôi mắt tím sâu thẳm ánh lên sự dữ dội xen lẫn run rẩy không che giấu. Đây là lần đầu tiên Miyuki thấy anh yếu lòng đến vậy.
– Ta không biết nói mấy lời ngọt ngào đâu.
Anh nói tiếp, sự vụng về chuyển thành kiên quyết.
– Sau khi mọi thứ kết thúc... sau khi thế giới này sạch quỷ... ta muốn em ở bên ta... cả đời này.
Đó không phải là một lời cầu hôn lãng mạn, mà là một lời thề nguyện sinh tử, một mệnh lệnh anh dành cho người mà anh muốn bảo vệ đến hơi thở cuối cùng.
Miyuki ngẩng lên, đôi mắt long lanh chứa đầy nước mắt hạnh phúc. Còn Sanemi, anh tránh đi, bàn tay vẫn nắm chặt, run lên vì lo sợ liệu sẽ có là lời từ chối.
Một cơn gió nhẹ lướt qua, tấm rèm lay động.
Miyuki chớp mắt, nụ cười dịu dàng nở rộ. Em không nói thêm lời nào, chỉ chủ động tiến tới, dùng hai tay nhỏ bé của mình ôm lấy khuôn mặt đầy sẹo hằn bão tố của Sanemi. Đôi mắt em nhìn thẳng vào đôi mắt tím trầm đang cố lảng tránh của anh, kiên định và chứa chan tình yêu.
– Em đồng ý ở bên ngài. – Lời đáp khẽ vang, chắc nịch, như trút đi mọi nghi ngờ, mọi gánh nặng khỏi trái tim Phong Trụ.
Cơn cuồng phong trong anh bỗng chốc lặng im tuyệt đối, hoàn toàn bị ngọn lửa dịu dàng này bao phủ. Anh cảm nhận được hơi ấm của cô trên tay mình, chân thực và vững chắc hơn bất kỳ thanh kiếm nào. Anh đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc em.
Sanemi từ từ luồn chiếc vòng cẩm thạch xanh ngả trắng, ánh lên dưới trăng mờ, vào cổ tay Miyuki. Hành động chậm rãi và vụng về chưa từng thấy.
Miyuki mỉm cười, khẽ nghiêng người, lấy ra từ túi áo một chiếc vòng mà em xem đó là bùa bình an của mình. Đó là chiếc vòng nhỏ, được em tự tay thắt bằng những sợi băng quấn kiếm của mình và một đường vải từ chiếc khăn tay anh tặng trước đó, màu trắng xám.
– Cái này... là lời hứa của em, Sanemi-sama. – Miyuki nhẹ nhàng nói.
Em cẩn thận luồn chiếc vòng đan đơn giản, đầy ý nghĩa ấy, vào cổ tay Sanemi. Hai chiếc vòng, một bằng ngọc quý – tượng trưng cho sự bảo vệ trường tồn, một bằng sợi chỉ mỏng manh – tượng trưng cho lời thề sinh tử, trở thành bùa bình an và lời tuyên thệ đeo trên tay họ.
Chưa kịp để Sanemi kịp phản ứng, đôi môi Miyuki đã đặt xuống môi anh một nụ hôn dịu dàng, khẽ khàng và tràn đầy sự trân trọng như một lời tuyên hệ, một lời hứa, một sự xoa dịu bình yên.
Trong giây lát, tim Sanemi như muốn nổ tung. Tất cả sự kiềm nén, tất cả nỗi sợ hãi bị bỏ rơi, nỗi sợ anh sẽ mang lại cái chết cho em, bỗng chốc tan biến dưới sự ấm áp của ngọn lửa này.
Sanemi không còn kiêng dè nữa. Anh vòng tay nhấc bổng Miyuki lên, đặt em ngồi trên đùi mình, ôm chặt vào ngực, như thể chỉ cần buông ra một giây thôi sẽ mất đi mãi mãi. Nụ hôn trở nên cuồng nhiệt, dồn dập, mạnh mẽ như ngọn gió bão cuốn phăng tất cả lý trí và lớp vỏ lạnh lùng của Phong Trụ.
Giữa những nụ hôn, bàn tay anh không tự chủ lướt nhẹ dọc theo sống lưng em, nới lỏng và tuột dần chiếc yukata trên người em. Ánh mắt Sanemi lướt xuống cổ Miyuki, nơi nhịp mạch đang đập nhanh hơn dưới làn da. Anh cúi xuống, hơi thở ấm nóng phả vào vùng da ấy, bắt đầu gieo rắc những nụ hôn dọc xuống chiếc cổ trắng ngần, để lại những dấu hôn đỏ sẫm, hằn lên như một lời tuyên thệ chiếm hữu.
– Giờ thì em là của ta.
Bàn tay thô ráp giữ chặt lấy bắp đùi mềm mại của em, ngón tay chai sạn siết nhẹ rồi trượt sâu hơn, in dấu vào da thịt. Trong một chuyển động liền mạch, Sanemi bế thốc Miyuki lên, hành động mạnh mẽ và dứt khoát như một cơn gió lốc cuốn. Chiếc vòng cẩm thạch và chiếc vòng đan va vào nhau khe khẽ dưới ánh trăng, âm thanh duy nhất vang lên giữa tiếng tim đập thình thịch.
Hai chân quấn lấy thắt lưng, kéo sát gần hai thân thể, Miyuki vòng tay qua cổ anh, vùi mặt vào hõm vai anh, nơi tỏa ra mùi hương gió nồng đậm, đặc trưng của Sanemi. Thứ hương ấy giờ đây càng đậm đặc, quẩn quanh trong không gian khiến em dựa dẫm hoàn toàn vào anh. Cả cơ thể em buông lỏng, để mặc cho Sanemi bế đi bất cứ đâu, trong lòng chẳng chút sợ hãi.
Những bước chân anh nhanh và vững chãi, đưa họ vào sâu hơn trong phòng ngủ tĩnh mịch của Phong Trụ. Căn phòng vốn chỉ có gió đêm ùa qua lạnh lẽo. Nhưng đêm nay, làn gió ấy dường như cũng ấm áp lạ thường, có lẽ bởi hơi thở nồng nàn và sức nóng của ngọn lửa từ hai cơ thể đang quấn chặt lấy nhau.
Từng hơi thở dồn dập của Miyuki phả vào cổ anh, từng bước chân Sanemi vẫn không ngừng. Anh không ngắt quãng nụ hôn hay sự sở hữu. Anh vẫn tiếp tục gieo rắc hơi nóng dọc xuống vai và cổ em, khẳng định vị trí của mình trong từng tấc da thịt.
Lớp vải yukata mỏng manh trên người em giờ đây chỉ như một mảnh vải che thân chẳng còn muốn níu giữ, nhanh chóng bị cơn gió lốc cuốn đi, để lộ ra cơ thể em như một đóa hoa anh đào e ấp hé nở, mong manh mà lại kiên cường trước cơn cuồng phong đang vây quanh.
Sanemi đặt người xuống chiếc nệm, giữ chặt Miyuki ngồi ngay trên người mình. Tư thế gần gũi và đầy quyền lực này khiến Miyuki phải vòng tay qua vai anh để giữ thăng bằng. Trong khoảnh khắc ấy, đường cong đôi gò hồng căng tròn của em áp sát vào ngực anh, làn da ửng lên run rẩy dưới mỗi cử chạm. Em cảm nhận rõ ràng sự căng cứng, nóng hổi phía dưới của Sanemi ranh giới cuối cùng chỉ còn là một lớp vải mỏng manh.
Sanemi dừng lại giữa những nụ hôn, ngả người ra sau. Một tay anh siết lấy eo Miyuki, giữ chặt lấy, trong khi tay kia cởi phăng chiếc áo trên người mình. Dưới ánh trăng bạc, cơ bắp sắc lẹm vạm vỡ, cơ thể rắn chắc, đầy thương tích của Phong Trụ hiện ra, mỗi vết sẹo đều phơi bày trước mắt em. Đôi mắt của anh rực lửa, quét từng đường nét cơ thể trần trụi, đẹp đẽ đến nao lòng. Ánh nhìn ấy như cơn bão quét dọc theo cổ, xuống đôi vai nhỏ, dừng lại ở bầu ngực căng lên trong sự kích thích, cùng vết sẹo đang phập phồng theo nhịp thở gấp gáp, rồi tiếp tục khám phá xuống vòng eo nhỏ nhắn và những đường cong quyến rũ.
Nhưng ánh mắt của Miyuki, ánh mắt ấm áp với sự dịu dàng trào dâng, là thương, là tình yêu nồng nàn, chấp nhận tất cả những tổn thương đã ghim sâu vào da thịt anh. Hai bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại chạm lên ngực anh, lần theo những vết sẹo chằng chịt như bản đồ của một cuộc đời chìm trong bão tố. Dưới cái chạm vào ấy, cơ bắp Sanemi gồng căng thẳng theo nhịp lướt tay của em, anh nóng như lửa đốt, nhịp tim loạn đập thình thịch mạnh mẽ dưới lòng bàn tay em.
Rồi Sanemi nâng cằm em lên, để em nhìn thẳng vào đôi mắt đang cháy bỏng và giằng xé của mình. Ánh nhìn ấy không cho phép trốn tránh.
– Nhìn ta – Giọng anh trầm đục, gằn xuống như một mệnh lệnh
Miyuki ngẩng đầu lên, đáy mắt long lanh ngấn nước.
– Sợ sao? – Sanemi hỏi, hai từ thốt ra đầy gai góc, như cách anh vẫn luôn dùng để che đậy sự bất an của chính mình.
– Không... – Miyuki lắc đầu, giọng nhẹ nhưng đầy kiên định.
– Chỉ là...Em muốn nói... em yêu ngài...
Lời thổ lộ ấy vừa dứt, Sanemi có thể thấy rõ trong đôi mắt ấy – sự rung động, một chút ngại ngùng, nhưng trên hết là sự đồng ý rõ ràng, một sự trao gửi đến tận cùng.
Nụ hôn kế tiếp của Sanemi ập đến như một cơn lốc, lập tức cuốn đi mọi khoảng cách và ý nghĩ. Đó là một nụ hôn không cho phép thở, vừa vội vã vừa khát khao như thể anh muốn nuốt trọn hơi thở.
Mãnh liệt không thể cưỡng lại, Miyuki đã cảm nhận bàn tay thô ráp của anh từ eo men theo sống lưng trần trụi, mỗi nơi bàn tay chạm qua đều như bốc cháy. Một luồng khoái cảm tê dại lan nhanh khắp cơ thể em khi tay anh chạm đến nơi bầu ngực mà xoa nắn, chiếm lĩnh. Một tiếng rên rỉ nghẹn ngào – "Ưmm..." – vô tình thoát ra giữa nụ hôn.
Đầu lưỡi nóng hổi của Sanemi lập tức lợi dụng khe hở ấy, luồn lách, quấn lấy, dứt khoát xâm chiếm đầu lưỡi ngọt ngào của Miyuk. Nhịp điệu của anh thay đổi liên tục, từ những cái chạm nhẹ nhàng, đến những đợt mút mạnh mẽ, táo bạo. Sự cuồng nhiệt ấy đẩy từng đợt sóng khoái cảm trong em lên cao, đến mức gần như quên mất cả hơi thở của chính mình dưới sự chiếm lĩnh của cuồng phong.
Sau khi hài lòng với sự chiếm hữu đôi môi của mình, Sanemi rời môi em. Ánh mắt nhìn em càng thêm sâu thẳm, tối đen như mực. Một tay anh siết chặt eo, một tay đỡ lấy mông, dễ dàng nhấc bổng em lên rồi dứt khoát đè em xuống dưới thân.
– Từ giờ, em không có quyền rời khỏi ta. – Anh gằn giọng, cả người vươn cao như một con thú săn mồi.
Hai tay Miyuki bị anh nắm chặt, giữ lại phía trên đầu. Cơ thể em hoàn toàn bị khóa chặt dưới thân hình anh, dường như mọi kháng cự sẽ đều vô ích. Bàn tay còn lại của Sanemi vẫn bao trọn lấy bầu ngực, ngón giữa và áp út ma sát kẹp lấy nhũ hoa đang âm thầm cương cứng của em. Nụ hôn của anh dần rời khỏi môi, men theo đường hàm xuống cổ, để lại một vệt nóng bỏng. Rồi anh dừng lại, đôi môi ấy hôn nhẹ lên chính vết sẹo trước ngực em – một cử chỉ thân mật khiến trái tim thắt lại.
Một khắc dừng lại. Hơi thở nóng hổi của anh phủ lên da thịt. Nhũ hoa căng cứng vì kích thích trước đó không thể chịu nổi mà run lên.
– "Ưmm..." – Tiếng rên bật ra khi Sanemi ngậm lấy đầu ngực ấy, đầu lưỡi ẩm ướt quấn lấy đỉnh nhũ hoa đang run rẩy.
Cơ thể nhạy cảm lập tức cong người lên vì khoái cảm. Bàn tay anh rời bầu ngực, trượt xuống, chiếm lĩnh những vùng da thịt còn chưa được khám phá. Em cảm nhận được sự thô ráp của những ngón tay ấy lướt dọc từ eo, xuống bụng, rồi dừng lại ở đùi trong non mịn, xoa nắn một cách đầy chủ ý, đốt cháy từng tấc da trên đường đi.
Miyuki biết rõ rằng Sanemi đang cố gắng kiềm chế, nhưng gấp gáp, thô bạo lộ ra trong từng động tác ấy lại khiến trái tim em thổn thức.
Ngón tay chai sần của Sanemi cuối cùng cũng lướt dọc theo hai cánh hoa mềm mại giữa hai chân em. Nơi ấy, dưới từng đợt kích thích, đã sớm trở nên ẩm ướt, thấm đẫm mật hoa ngọt ngào.
– "Aaa... ưm..." – Một tiếng rên ngắt quãng bật ra. Mỗi cái chạm của anh đều khiến cả cơ thể em trở nên nhạy cảm phản ứng, co rúm lại rồi lại vồng lên theo áp lực từ tay anh.
Theo bản năng, cánh hoa mỏng manh bên dưới bị những ngón tay ấy kích thích, càng lúc càng tiết ra nhiều dâm thủy, để ngón tay của anh trượt đi một cách trơn tru, dễ dàng. Không chỉ dừng lại ở bên ngoài, mà bắt đầu thăm dò, nhẹ nhàng luồn lách vào sâu bên trong.
Miyuki mặt đỏ bừng đến ngượng ngùng, cả cơ thể dường như không còn nghe lời em nữa, mọi cơ bắp đều mềm nhũn ra, chỉ còn biết đầu hàng trước những đợt sóng khoái cảm đang dâng lên không ngừng.
Sanemi nhìn xuống cô gái nhỏ dưới thân mình – một khung cảnh khiến trái tim anh phải thổn thức. Mái tóc xõa ra trên đệm, vài lọn tóc dính trên gò má ửng hồng. Làn da trắng trong phủ lên một lớp mồ hôi mỏng, dưới ánh trăng lấp lánh yếu ớt và gợi cảm. Đôi mắt tím trầm sắc lẹm ấy không bỏ sót một biểu cảm nào trên khuôn mặt em – từng đợt run rẩy, từng tiếng rên ngọt ngào, từng cái cắn môi... tất cả đều là vì anh. Cả thế giới mong manh này đang run rẩy dưới tay anh.
Nhưng thứ khiến ý chí sắt đá của Sanemi vỡ vụn hoàn toàn, là cảm giác nơi đầu ngón tay. Sự ẩm ướt, nóng bỏng và chật hẹp nơi ấy đang mút lấy ngón tay anh. Nó khiến máu trong người anh sôi lên, và lý trí cuối cùng cũng bốc hơi.
– Miyuki... – giọng anh gầm gừ bên tai, nóng bỏng và đầy đe dọa.
– Em khiến ta phát điên...
Câu nói vừa dứt, nụ hôn của anh đã ập đến, lần này còn thô bạo và tham lam hơn gấp bội. Lưỡi anh xâm nhập sâu, cuồng nhiệt cuốn lấy mọi hơi thở và sự ẩm ướt trong khoang miệng em, như muốn nuốt trọn lấy cả linh hồn.
Đột ngột thả tay Miyuki ra, Sanemi ngồi dậy. Ánh mắt em dán vào từng cử động của anh: những ngón tay thô kệch, gấp gáp cởi phăng chiếc thắt lưng, hành động đầy uy lực và nam tính. Khi chiếc quần buông thong, thứ ẩn giấu bên trong dần lộ ra – một khối cơ bắp cuồn cuộn và cự vật to lớn, cương cứng, đe dọa đến mức khiến trái tim em như ngừng đập. Miyuki đỏ mặt, vội nhắm nghiền mắt lại, không dám nhìn lâu hơn.
Nhưng Sanemi không cho em chạy trốn.
Anh nhanh chóng cúi xuống, hai tay nâng mông em lên. Những nụ hôn nóng bỏng, ẩm ướt của anh bắt đầu một cuộc hành trình mới: từ đùi trong non nớt, men dần vào vùng da mỏng manh nhất. Rồi anh dừng lại – không phải để chờ đợi, mà để đưa miệng vào nếm trải cánh hoa ẩm ướt đang run rẩy dưới làn hơi thở nóng rẫy của anh.
Từng nụ hôn nóng bỏng di chuyển trên da non nơi đùi trong khiến Miyuki theo bản năng rùng mình, một cảm giác ngứa ngáy đến tê dại lan tỏa, nhưng hai chân em đã bị đôi bàn tay to lớn của anh khóa chặt.
Khoảnh khắc đầu lưỡi thô ráp của anh chạm vào cánh hoa mỏng manh bên dưới, đầu óc em bỗng chốc trống rỗng. Khi đầu lưỡi ấy mạnh mẽ luồn sâu vào khe hở, lớp cánh hoa khép chặt kích thích. Em gắng dùng hết sức hai tay đẩy vai vạm vỡ của Sanemi chống cự lại cơn tê dại, nhưng thân hình anh tựa như một bức tường đá, chẳng hề nhúc nhích, thậm chí còn như bị kích thích hơn bởi sự kháng cự yếu ớt mà đâm sâu hơn.
– Ahhh... Đừng... – Giọng nói bị kích thích đến từng âm tiết run rẩy không thành lời, dường như càng thổi bùng ngọn lửa trong anh.
Cả lí trí lẫn cơ thể em dường như sụp đổ hoàn toàn trước những cái chạm. Cơ thể căng cứng, mọi giác quan đều dồn về một điểm dưới những cơn bão khoái cảm liên tục ập đến.
Đến khi sự chú ý chuyển sang hạt đậu nhỏ đang sưng đỏ. Khoang miệng nóng hổi và ẩm ướt của anh bao trọn lấy nó, đầu lưỡi không ngừng vờn quanh, chà xát và kích thích nơi nhạy cảm nhất một cách tinh tế và tàn nhẫn.
– Umm... Ahhh... Đừng.... chạm... vào... Ahhh... – Tiếng rên rỉ không kìm được mà đứt quãng.
Cơ thể em run rẩy dữ dội, chân co quắp, bàn tay vô thức nắm chặt lấy bả vai anh, những móng tay như muốn cắm sâu vào da thịt. Khoái cảm xung kích lên não, khiến đầu óc tê dại, trắng xóa.
– Em... ra mất... Dừng lại...
Khoái cảm đã lên đến đỉnh điểm, trong một nỗ lực cuối cùng, khi Miyuki dồn hết sức lực đẩy được Sanemi ra một chút, cơ thể đột nhiên run lên bần bật. Một cơn co thắt dữ dội từ bụng dưới lan tỏa, và một dòng mật dịch ấm nóng tuôn trào không kiềm chế được, như xác nhận cho sự đầu hàng hoàn toàn của em trước anh.
Miyuki mặt đỏ bừng vì hỗ thẹn và khoái cảm chưa nguôi, vội lấy tay che mặt đi. Ánh mắt ngượng ngùng ấy càng khiến Sanemi thêm phần phấn khích. Anh nắm chặt cổ tay kiên quyết kéo tay em ra khỏi khuôn mặt, buộc em phải phơi bày mọi sự bối rối dưới ánh nhìn của mình.
– Đừng che – giọng anh gầm gừ, thô ráp và đầy sức nặng.
– Ta muốn thấy em, muốn nghe em rên dưới thân ta.
Lời vừa dứt, thân hình Sanemi đã phủ kín lấy em. Hai cổ tay nhỏ nhắn của Miyuki bị giữ chặt phía trên đầu, trong tư thế hoàn toàn bị khuất phục.
Nơi cánh hoa thầm kín vừa mới trải qua cơn cực khoái vẫn còn đang ướt át, mềm mại và nhạy cảm gấp bội. Ngay lập tức, nó đã bị cự vật cương cứng, nóng hổi của anh chạm đến.
Tay còn lại anh đang dẫn dắt cự vật to lớn chà xát vào khe hở đang ứ đầy dịch mật, lướt nhẹ trên lớp da thịt non mềm vốn đã vô cùng nhạy cảm. Cảm giác mới lạ, ấm nóng và đầy đe dọa ấy khiến Miyuki toàn thân run lên, một tiếng thở gấp nghẹn lại trong cổ họng.
– Thả lỏng đi. – Sanemi thì thầm bên tai, giọng khàn đặc vì kìm nén.
Đỉnh đầu dương vật to lớn bắt bắt đầu ma sát và trượt nhẹ vào trong. Miyuki nín thở, cảm nhận rõ ràng từng khoảnh khắc cửa mình non nớt của mình bị căng ra một cách không tưởng để lấp đầy bởi sự hiện diện nóng bỏng của anh.
– Chết tiệt. Nói. Nói em thuộc về ta. – Ánh mắt Sanemi ghim chặt lấy em, hút lấy lại ý thức và lý trí cuối cùng. Đây là mệnh lệnh vang lên từ sau trong lồng ngực, nặng nề giữa những hơi thở gấp gáp.
Miyuki bị nhấn chìm trong hơi thở, trong mùi hương và trong từng thớ thịt đang bao bọc lấy mình. Mọi sự ngượng ngùng đều tan biến, chỉ lại sự thối thúc hoàn toàn thuộc về Sanemi.
– Em... em thuộc về ngài... Sanemi-sama – Giọng nói của em nhỏ nhẹ, đầy vẻ ngoan ngoãn và thổn thức, vang lên trong không gian chật hẹp, như một lời tuyên thệ.
Đó là câu trả lời Sanemi đã chờ đợi. Một tiếng gầm gừ thỏa mãn rung lên trong cổ họng anh. Cử động của anh từ lúc này trở nên dứt khoát và mãnh liệt hơn, như thể lời thừa nhận ấy đã tháo bỏ lớp xiềng xích kiềm chế cuối cùng. Anh đẩy mạnh cự vật thô to tiến vào, phá vỡ từng tầng sâu bên trong Miyuki.
Lần đầu của em, cảm giác sự choáng ngợp đột ngột, vừa đau đớn mơ hồ, nhưng trên hết là sự thỏa mãn tột cùng khi ranh giới cuối cùng giữa em và Sanemi biến mất. Tiểu huyệt chật hẹp ấm nóng bị chen vào thứ cự vật to lớn liền hút lấy từng phân da mẫn cảm. Thân dưới liền rùng mình, dao động liên tục co bóp để làm quen với thứ thô to ấy.
Thái dương Sanemi nổi gân, giật giật vì cơn khoái cảm chật hẹp nóng ẩm ập đến. Đáy mắt đỏ ngầu, bàn tay to lớn siết chặt lấy eo Miyuki, giữ em cố định trong khi anh tiến vào.
– Lại nói đi. Nói cho ta nghe! – Anh thở hổn, gương mặt áp sát vào gò má nóng bừng của em.
– Em thuộc về ngài... Chỉ mình ngài thôi... Sanemi-sama...
Sanemi lại nhấn chìm em trong một nụ hôn đầy đê mê, kéo dài từ môi xuống cổ, vai, xương đòn rồi ngực căng tròn. Bàn tay anh không ngừng xoa nắn, ngón tay chai sạn khéo léo gảy lên đầu nhũ hoa đang run rẩy.
Từng đợt khoái cảm quen thuộc lại dâng lên, dịch mật bên dưới lại tràn ra khiến em khẽ rên lên.
Cự vật thô ráp nhanh chóng đẩy thẳng, cắm sâu đến tận cùng. Những đường gân xanh nổi trên nó cọ xát dữ dội vào vách thịt nhảy cảm không chút báo trước khiến Miyuki tê dại, không kiềm chế được mà rên lên thành tiếng.
Nơi cánh hoa ẩm ướt ấm nóng quấn chặt lấy anh đến mức khiến thở ra một tiếng, thả tay Miyuki ra mà siết lấy eo em.
Anh bắt đầu chuyển động, nhịp điệu điên cuồng mang theo khoái cảm điên dại. Mỗi cú đẩy của anh giờ đây không còn là sự xâm nhập, mà là sự khẳng định chủ quyền, là sự hòa hợp đến nghẹt thở.
– "Ưmm... Ahh..." – Miyuki không thể nhịn được mà rên lên từng tiếng theo mỗi nhịp đẩy mạnh mẽ của anh. Tay em bấu chặt lấy lưng anh, móng tay để lại dấu vết trên da thịt, như một minh chứng cho cơn cuồng phong khoái cảm đang cuộn trào trong cơ thể em.
Nhịp điệu của Sanemi ngày càng nhanh, càng mạnh, như một cơn bão không thể kiềm chế. Mỗi cú đẩy sâu của anh giờ đây không chỉ cọ xát vào những điểm nhạy cảm nhất, mà còn như chạm đến tận cùng linh hồn Miyuki.
Sanemi gầm lên, đứt quãng và thô nhám, gương mặt anh căng thẳng vì đang cố gắng kìm giữ những giây phút cuối cùng.
Ánh mắt Miyuki mơ hồ, nước mắt hạnh phúc ứa ra từ khóe mắt. Em cảm nhận được một áp lực đang tích tụ dữ dội trong bụng dưới, lan tỏa khắp cơ thể, sắp sửa vỡ òa.
– Sanemi-sama...
Sanemi siết chặt eo em trong một cái siết gần như tuyệt vọng, toàn thân anh căng cứng, và anh đẩy một lần cuối cùng, thật sâu, thật mạnh, như muốn in dấu bản thân vào tận cốt tủy.
Cùng lúc đó, một cơn co thắt dữ dội, cuồng nhiệt bên trong Miyuki bùng nổ. Cơ thể em vồng lên, một luồng khoái cảm trắng xóa quét sạch mọi suy nghĩ, khiến em gào khẽ lên một tiếng nghẹn ngào. Dịch mật từ trong em tuôn ra nóng hổi, hòa lẫn với dòng suối nóng mà anh phóng vào sâu bên trong.
Trong khoảnh khắc ấy, họ là một thể thống nhất, cùng tan chảy trong biển cảm xúc ngập tràn. Sanemi gục xuống người Miyuki, hơi thở nặng nề phả vào cổ, những giọt mồ hôi của anh hòa lẫn với của em.
——————————
Ánh trăng hắt lên sàn nhà, phủ lên hai cơ thể đan xen một lớp bạc mờ ảo. Chiếu rõ những vết hôn đỏ thẫm như những cánh hoa rụng trải dài từ cổ xuống vai Miyuki, và cả những vệt đỏ dài in hằn trên lưng Sanemi.
Tiếng gió bên ngoài dần lắng xuống, chỉ còn hơi thở gấp gáp vang vọng trong căn phòng. Sanemi siết chặt Miyuki trong vòng tay, lồng ngực rắn chắc phập phồng theo từng nhịp tim loạn. Ánh mắt tím sẫm nhìn xuống khuôn mặt ửng hồng đang nép vào trong lòng mình.
Lần đầu tiên, cơn cuồng phong trong anh dịu lại.
Hơi ấm từ cơ thể anh tỏa ra, xua tan cái lạnh của đêm khuya. Giọng anh, giờ đã trầm ấm và đục ngàu vang lên bên tai em, như một lời khẳng định cuối cùng trước khi chìm vào giấc ngủ:
– Em... là của ta. Chỉ của ta thôi. – Một câu nói đầy tính sở hữu, nhưng giờ nghe lại thật dịu dàng.
Sanemi lại siết Miyuki vào lòng mình, che chở như muốn giấu đi khỏi cả thế giới. Vết sẹo chằng chịt, những góc cạnh sắc bén trở trành bức tường kiên cố ôm trọn lấy em.
Trong hơi thở lặng dần của đêm, cuồng phong thu mình lại, ôm lấy ngọn lửa nhỏ đã dịu dàng làm ấm cả một đời bão tố.
——————————
— Từ Ann —
Mấy bà đừng trách toi ác nhé chứ tôi cũng hổng chịu nổiiii 🥹🙏🏻
Nói vậy chứ toi nghĩ sau này anh ta sẽ lỗ mãng hơn
- Lần đầu mình viết cảnh nóng nên có chút sượng sượng mong mng thông cảm nhé 🥺🫶🏻



Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top