Blue 🔵
Sanemi Shinazugawa luôn là người chu đáo trong công tác chuẩn bị, dù là trong cuộc sống gia đình với các em hay trong công việc. Đặc biệt là khi làm giáo viên trung học, hắn phải luôn chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra với học sinh của mình. Hắn thích chuẩn bị kĩ lưỡng, hắn luôn giỏi trong việc lập kế hoạch và suy nghĩ trước về các kết quả có thể xảy ra.
Điều mà hắn không chuẩn bị được chính là cảm giác của mình dành cho một giáo viên thể dục ngớ ngẩn, vô tư nhưng lại cực kỳ cuốn hút, Tomioka Giyuu.
Khi hắn mới chuyển đến trường và được giới thiệu với các giáo viên còn lại, hắn không nghĩ nhiều về bất cứ điều gì ngoài những gì cần làm liên quan đến công việc của mình. Hắn nhận thấy rằng Uzui Tengen và Rengoku Kyojuro có lẽ là những người ồn ào và khó chịu nhất mà hắn từng gặp, Kanae Kocho thì quá mức dễ thương và có lẽ là giáo viên duy nhất yêu mến học sinh của mình, Iguro Obanai thì thường im lặng nhưng là người mà hắn có thể đồng cảm được, và tất nhiên, những giáo viên khác thường chỉ giữ mình hoặc không để lại ấn tượng gì với hắn.
Trừ một người.
Khi Sanemi lần đầu gặp Giyuu, anh để lại ấn tượng rằng mình chẳng quan tâm gì ngoài việc làm tốt công việc và tuân thủ quy định của trường. Mãi sau này, hắn mới nhận ra mình cảm thấy khó chịu bởi những điều đơn giản mà giáo viên kia làm, như việc Giyuu luôn giữ cùng một vẻ mặt trống rỗng đến mức Sanemi gần như muốn làm bất cứ điều gì để khiến anh có một phản ứng khác.
Hoặc việc anh ngày nào cũng ăn cùng một loại bánh mì nho khô đến mức Sanemi cuối cùng phải làm thêm một bữa trưa và mang đến trường ngày hôm sau, đặt nó ngay trước mặt Giyuu trên bàn làm việc của anh.
Hoặc vào một trong những dịp hiếm hoi khi có tai nạn trên sân tập, Sanemi có thể nhìn thấy rõ từ cửa sổ lớp học của mình, và khi Giyuu bị thương nhưng lại bước đi như không có gì xảy ra.
Sanemi gần như nổi điên lên khi hắn phải xin phép ra khỏi lớp và kéo giáo viên thể dục đến phòng y tế, tất nhiên không thiếu những lời phản đối từ Giyuu rằng không có gì phải lo lắng và rằng anh ổn.
Tuy nhiên, Sanemi chưa bao giờ nghe theo.
Cũng như hắn từ chối nghe theo cái giọng nhỏ trong đầu mình mà luôn luôn lo lắng về Tomioka Giyuu, tự hỏi anh đang làm gì, cảm thấy thế nào, có ăn uống đầy đủ không, cuộc sống cá nhân ra sao, liệu anh có đang hẹn hò với ai không...
Không, Sanemi sẽ không bao giờ nghĩ đến việc đắm chìm trong những suy nghĩ đó. Nhưng điều đó không ngăn hắn nghe lén Tengen khi hắn khoe khoang với Giyuu rằng hắn biết một chàng trai hoàn hảo để mai mối cho anh, và Sanemi sẽ không bao giờ nói rằng hắn cảm thấy nhẹ nhõm khi Giyuu từ chối lời đề nghị đó.
Vì vậy, câu trả lời rõ ràng là Giyuu hiện tại không hẹn hò với ai.
Tất cả những sự kiện này cuối cùng dẫn đến một buổi tối khi tất cả các giáo viên đều đã rời đi sau một ngày làm việc và chỉ còn lại Sanemi trong phòng giáo viên, hoàn thành việc chấm điểm cho các bài kiểm tra của học sinh. Hắn quá tập trung vào công việc đến mức không nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng tiến lại gần mình. Sự chú ý của hắn bị lấy đi khi một hộp nhựa nhỏ được đặt trên bàn làm việc của mình, ngước lên, hắn cố gắng không nhăn mặt khi nhìn thấy cái vẻ mặt ngốc nghếch và lạnh lùng quen thuộc mà hắn từ chối thừa nhận là mình đã yêu.
Trước khi hắn có thể hỏi điều gì, Giyuu đã lên tiếng trước, "Tôi muốn cảm ơn cậu vì đã mang bữa trưa cho tôi trong vài tuần qua," giáo viên thể dục nói một cách gần như thờ ơ như thường lệ.
"Và tôi nghe từ Rengoku và Iguro rằng cậu thích ohagi và sô cô la trắng."
Sanemi nhìn qua hộp nhựa và qua các mặt trong suốt của nó, anh có thể thấy những món tráng miệng bên trong, kéo hộp về phía mình để mở ra. Sanemi sẽ nói rằng hắn chưa bao giờ dễ dàng hài lòng, đặc biệt là khi nhận quà...nhưng hắn cũng không muốn thừa nhận rằng mình sẽ trân trọng bất cứ thứ gì nhận được từ Tomioka Giyuu như thể nó là vàng ròng. Khi mở hộp, hắn có thể thấy rằng các món này là tự làm, nhưng điều khiến hắn cảm động chính là có thể thấy được sự nỗ lực mà Giyuu đã bỏ ra thông qua cách bày trí, chúng không chỉ được ném vào đó một cách cẩu thả.
Sanemi đứng chết lặng, vẫn không thể nói được lời nào, thì Giyuu tiếp tục, "Chúng không phải mua ngoài cửa hàng," Sanemi suýt bật cười trước lời nhận xét hiển nhiên đó nhưng kìm nén lại.
"Tôi chưa bao giờ thích đồ ngọt và phải thử rất nhiều lần để làm ra chúng, nhưng khi tôi nếm thử, chúng có vẻ ổn."
Sanemi thở dài khi đóng hộp lại, tay hắn đưa lên gãi phía sau đầu khi hắn từ chối nhìn thẳng vào mắt người đối diện, "Đừng bận tâm," Hắn đáp lại lý do của Giyuu. "Chỉ cần mày ăn gì đó thực sự bổ dưỡng và đừng nhồi nhét toàn bánh mì mỗi ngày."
Giyuu khẽ hừ một tiếng đồng ý.
Cả hai không nói thêm lời nào nữa. Sanemi chuẩn bị đứng dậy thì nhận ra rằng Giyuu vẫn đang đứng đó. Mặc dù dáng đứng của cậu không thay đổi, Sanemi có thể thấy ánh mắt của cậu gần như chăm chú vào hộp nhựa như thể muốn hắn thử ngay bây giờ. Sanemi thở dài mệt mỏi khi hắn mở lại hộp nhựa, không có lý do gì để tranh luận với Giyuu, hắn biết rõ anh sẽ không nhượng bộ. Nhìn vào bên trong, hắn nhặt một miếng sô cô la trắng, cho vào miệng mà không do dự.
Có thể nó hơi ngọt một chút, nhưng vẫn giữ được hương vị béo ngậy và mùi sữa mà bất kỳ sô cô la trắng mua ngoài cửa hàng nào cũng có, nên Sanemi không phiền. Nếu có điều gì đó, hắn sẽ khen ngợi người con trai tóc đen này.
Trước khi hắn kịp đưa ra phản hồi của mình, những lời hắn định nói bị nghẹn lại khi hắn nhìn lên người đối diện. Hắn đã quen với việc nhìn thấy ánh mắt trống rỗng trong mắt người kia, nhưng giờ đây chúng gần như sáng lấp lánh với một điều gì đó mà Sanemi không thực sự nhận ra. Trông anh gần như một con cún con đang chờ được khen ngợi vì đã làm tốt.
Sanemi một lần nữa nhận ra rằng hắn sẽ không thể rời đi mà không thử cả hai món tráng miệng. Nhìn xuống hộp, hắn nhặt một trong những chiếc bánh ohagi nhỏ, gần như xem xét nó một lúc trước khi cắn một miếng, phớt lờ ánh mắt xanh lấp lánh của Giyuu.
Món này thì khác.
Sanemi đã từng ăn nhiều loại ohagi, nhưng món này không thể so sánh với những món khác mà hắn đã thử. Món ohagi ngon nhất mà hắn từng ăn tất nhiên là món tự làm của mẹ anh, nhưng món của Giyuu xếp hạng gần thứ hai. Hắn gần như mong đợi nó sẽ có vị kinh khủng, giống như sô cô la trắng, vì hắn biết rằng Giyuu không phải là người nấu ăn giỏi, chứ đừng nói là thợ làm bánh.
Nhưng, trời ạ, những thứ này thực sự ngon.
Sanemi dường như không nhận ra rằng hắn đã ăn hết món tráng miệng chỉ trong vài giây sau khi cắn miếng đầu tiên. Một lần nữa, khi nhìn lên giáo viên kia để phản hồi, hắn lại nghẹn lời.
Đôi khi Sanemi quên mất mình đã bị thu hút đến mức nào khi có người như Giyuu trước mặt và lúc này là một trong những lần đó. Dù Giyuu vẫn đứng ở cùng một vị trí, giờ anh đang cúi đầu xuống, nghịch ngợm đôi tay, với một chút sắc hồng nhẹ trên má, chờ đợi bất kỳ phản ứng nào từ giáo viên toán học.
Và, thật sự đấy, Sanemi cảm thấy trái tim ngốc nghếch của mình lỡ nhịp và dừng lại trong chốc lát. Trời ạ, tại sao cả hai lại hành xử như những đứa học sinh trung học mà họ dạy hàng ngày?
Thay vào đó, Sanemi giữ bình tĩnh, đóng hộp lại trước khi đứng lên, khiến giáo viên kia giật mình lùi lại một bước. Đứng trước mặt cậu, Sanemi, cố gắng giữ bình tĩnh, cuối cùng cũng nói, "Chúng không tệ."
Chưa đầy một giây sau khi anh nói những lời đó, Giyuu mỉm cười...
Giyuu thực sự cười.
Giyuu gần như rạng rỡ trước những lời đó, một vẻ ngoài mà Sanemi chưa từng thấy trước đây, và hắn thực sự không thể bỏ qua cảm giác hạnh phúc dâng trào trong tim khi biết rằng chính hắn là người đã khiến anh có biểu cảm như vậy.
Giyuu đã cười.
Và Sanemi biết rằng mình đã hoàn toàn bị hớp hồn.
Sanemi chưa bao giờ là người thích thú với việc tỏ tình, hắn vốn dĩ không phải là người thích chuyện tình cảm, vì cho rằng mình chưa bao giờ có thời gian cho nó. Tuy nhiên, kể từ khi nhận ra và chấp nhận cảm xúc của mình dành cho một giáo viên thể dục ngốc nghếch nào đó, quan điểm của hắn về việc ở trong một mối quan hệ không có vẻ gì là tệ, ít nhất là miễn sao hắn có thể thấy nụ cười đó thường xuyên hơn.
Và bây giờ hắn đang ở đây, đứng trong một cửa hàng hoa mà hắn tình cờ tìm thấy khi đang chạy một vài việc vặt, cố gắng quyết định nên mua loại nào mà không quá bình thường hay sến súa.
Tuy nhiên, có một vấn đề.
"Thầy Shinazugawa?"
Sanemi bị kéo ra khỏi suy nghĩ của mình bởi giọng nói bất ngờ, nhìn sang bên cạnh và thấy không ai khác ngoài một trong những học sinh của trường.
"Shinobu Kocho?" Sanemi chửi thầm trong lòng vì bị bắt gặp ngoài trường trong tình huống hiện tại của mình.
"Em làm gì ở đây?"
Cô gái trẻ nhìn hắn như thể câu trả lời là hiển nhiên, "Em đến thăm chị gái,"
"Chị gái của em?" Sanemi hỏi, mặc dù câu trả lời cuối cùng cũng bắt đầu ghép lại.
"Kanae Kocho, đồng nghiệp của thầy," Shinobu tiếp tục, lông mày nhíu lại trước sự bối rối của người đàn ông lớn tuổi hơn. "Đây là cửa hàng của chị ấy."
Như thể theo kịch bản, người phụ nữ tóc dài bước ra từ phòng sau, tay cầm một bó hoa lớn, "A, Shinazugawa! Thật bất ngờ khi thấy cậu ở đây!"
Sanemi muốn chui xuống mặt đất khi đồng nghiệp của mình bước tới chỗ hắn và em gái cô ấy đang đứng.
"Tôi không nghe thấy cậu vào," Kanae nói, phớt lờ vẻ mặt căng thẳng của người kia khi cô quay sang em gái.
"Nhắc tôi kiểm tra chuông cửa nhé, tôi không muốn bỏ lỡ ai đó nếu tôi đang ở trong phòng sau."
Sanemi ghét tất cả, đây là cái giá anh phải trả khi cố gắng lên kế hoạch cho một bó hoa hoàn hảo để cuối cùng tỏ tình. Hắn luôn giữ kín đời tư của mình vì một lý do, và hắn không muốn giải thích lý do tại sao hắn lại ở đây ngay từ đầu. Tất cả những gì hắn muốn làm là mua một bó hoa cho Giyuu mà không gặp rắc rối gì, nhưng không, rõ ràng là ông trời muốn hành hạ hắn thêm nữa.
"Shinazugawa, cậu ổn chứ?" Kanae chọc vào người đàn ông tóc trắng.
Sanemi hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, những suy nghĩ trước đó bị đẩy lùi lại, "Ừ, tôi ổn. Tôi chỉ ghé qua để xem thôi."
"Ồ, cậu định mua hoa tặng ai à?"
Sanemi bắt đầu quay đi, "Ừ, nhưng tôi nghĩ mình sẽ làm điều gì đó khác."
"Có phải là cho Tomioka không?"
Sanemi đứng khựng lại giữa bước đi trước khi quay lại nhìn người kia, Kanae cười gượng khi cô ấy lờ đi biểu cảm căng thẳng trên khuôn mặt hắn.
"Cậu không khó đoán đâu, Shinazugawa, cậu luôn làm cho điều đó khá rõ ràng," Cô quay lại với tất cả những bông hoa mà cô đã trưng bày.
"Mặc dù tôi tin rằng nó không đủ rõ ràng đối với Tomioka."
Sanemi biết rằng không thể tranh luận được gì, Kanae luôn là người ngồi lại và quan sát đồng nghiệp của mình, vì vậy không có gì ngạc nhiên khi cô ấy biết cảm xúc của hắn đối với Giyuu. Hắn trở lại vị trí trước đó, nhìn những bông hoa, đứng cạnh người kia.
"Cậu có biết Tomioka thích loại hoa nào không? Hoặc cậu có ý tưởng gì về những gì cậu muốn tặng anh ấy không?"
Sanemi tiếp tục nhìn vào các loại hoa khác nhau, "Không, cậu ấy chưa bao giờ có vẻ là người thích một loại hoa cụ thể nào. Tôi chỉ không muốn tặng cậu ấy thứ gì đó quá bình thường."
"Tất nhiên rồi," Kanae nhìn qua một số bó hoa của cô trước khi chọn một bộ ba bông hoa khác nhau, mang chúng đến cho Sanemi.
"Còn những bông hoa này thì sao? Màu sắc của chúng hòa hợp với nhau và sẽ tạo nên một bó hoa đẹp."
Sanemi nhìn chằm chằm vào những bông hoa một lúc mà không nói lời nào, biểu cảm rạng rỡ trước đó của Kanae dần tắt. Shinobu tiến lên từ phía sau chị gái mình, sau khi đã nghe lỏm được cuộc trò chuyện và mang theo một bó hoa khác.
Kanae quay lại phía người đàn ông và đưa ra bó hoa thứ hai, "Có lẽ là những bông này thì sao?" Cô hỏi một cách ngập ngừng, không quen với việc nhận được phản hồi im lặng như vậy.
"Chúng cũng rất đẹp, tôi chắc rằng Giyuu sẽ thích bất kỳ cái nào trong số này."
Sanemi lầm bầm gì đó dưới hơi thở của mình khi hắn nhìn đi khỏi cả hai bó hoa, Kanae và Shinobu nhìn người đàn ông với vẻ mặt bối rối, "Shinazugawa, thầy vừa nói gì à?"
"Tôi đã nói là tôi không thấy được màu sắc!" Hắn bực tức đáp lại, tay bóp sống mũi trong sự khó chịu. "Xin lỗi, chỉ là tôi bị mù màu nên tôi không thể nhận biết được màu sắc của mấy bông hoa này."
"Ôi," Kanae nhìn những bó hoa trong tay mình. "Vậy là thầy không thấy được màu nào sao?"
"Tôi có thể thấy chúng nếu chúng đủ rực rỡ, đó là cách tôi nhận biết màu nào là màu nào," Hắn giải thích khi ánh mắt trở lại nhìn những bó hoa, mặt hắn đỏ lên rõ ràng khi nói những lời tiếp theo.
"Như tôi có thể thấy một chút màu mắt của Giyuu, nhưng với một số bông hoa này, chúng trông rất nhạt nhòa."
Kanae cứng người lại trước những lời đó, cố gắng không cảm thấy bị xúc phạm với tất cả những bông hoa lộng lẫy của mình cho đến khi Shinobu lên tiếng, "Có phải đó là lý do mà thầy chấm điểm bằng nhiều màu ngẫu nhiên không?"
Sanemi quay về phía cô gái trẻ, cảm thấy bị xúc phạm, "Hả? Vậy thì sao chứ? Tôi chấm điểm tất cả các em công bằng, phải không?"
Shinobu nhún vai, "Thầy có thể đánh dấu một trong những cây bút đỏ của mình bằng băng keo hoặc thứ gì đó để nhận biết thay vì chấm điểm bằng màu xanh, xanh lá, đỏ, thậm chí là đen vào những lúc khác nhau."
Sanemi thề rằng Shinobu là một trong những học sinh làm hắn khó chịu nhất, dù không bằng đa số học sinh khác, nhưng cô bé vẫn ở trong danh sách đó.
Kanae chen giữa hai người, nở nụ cười ngượng ngùng, "Thôi nào, đừng cãi nhau trong cửa hàng, làm ơn."
Sanemi nhếch mép trước khi quay lại nhìn những kệ hoa, cố gắng xem cái nào là lựa chọn tốt nhất. Những cái mà Kanae chọn rất đẹp, nhưng Sanemi quá buồn vì thực tế là hắn hầu như không thể phân biệt màu sắc và hắn cảm thấy cần thêm gì đó.
Tất cả các màu sắc của những bông hoa trông như giống nhau, các sắc thái cực kỳ nhạt nhưng anh có thể thấy các tông màu hồng và đỏ trong số chúng. Dù có hơi xấu hổ khi nói, Sanemi muốn một thứ gì đó đặc biệt, hắn muốn tặng Giyuu một thứ gì đó khác biệt. Hắn không muốn chọn một bó hoa đỏ cơ bản, điều đó quá phổ biến, và Giyuu xứng đáng với điều gì đó đặc biệt.
Tuy nhiên, rất khó cho Sanemi để quyết định cái gì sẽ là tốt nhất do hoàn cảnh hiện tại của mình. Hắn muốn tìm một thứ gì đó hoàn toàn độc đáo, nhưng thật khó để tự mình quyết định.
Kanae lại một lần nữa lên tiếng, "Thầy nói rằng thầy có thể thấy màu mắt của thầy Tomioka, đúng không?"
Sanemi đỏ mặt trước những lời đó, "Ừ, ý tôi là, chúng hơi sẫm màu, nhưng khó mà không nhận ra."
"Có lẽ tôi có một giải pháp," Người phụ nữ nói với giọng hân hoan, bước đi với sự quyết tâm, Sanemi theo sau.
"Shinobu, em có thể lấy giúp chị một tờ đơn đặt hàng không?"
Cô gái trẻ đi vào phòng sau, chỉ vài giây sau quay lại với một cuốn đơn đặt hàng, xé ra một tờ và đưa cho chị mình.
Sanemi nhìn cả hai với vẻ bối rối, "Các cô đang làm gì vậy?"
Kanae hoàn thành việc ghi chú trước khi trả lời câu hỏi, "Tôi đang đặt một bó hoa lan biển cho thầy," cô giải thích.
"Một bó hoa lan biển à?"
Kanae bấm cây bút, hoàn tất đơn đặt hàng, "Đó là những bông lan được tô màu một cách cẩn thận, tin tôi đi, chúng sẽ có độ rực rỡ và độc đáo mà thầy đang tìm kiếm."
"À," Sanemi gật đầu hiểu ra.
Hắn biết hoa lan là gì vì đó là một trong những loài hoa yêu thích của mẹ anh. Tuy nhiên, trong đầu hắn dấy lên sự tò mò về việc "tô màu" mà Kanae đã nói và điều đó sẽ như thế nào vì đó là điều mà hắn chưa từng nghe hoặc nhìn thấy trước đây. "Vậy giá cả sẽ thế nào?"
"Không không," Kanae ngăn hắn rút ví ra. "Lần này tôi sẽ tặng thầy miễn phí. Coi như là giảm giá đặc biệt cho giáo viên!"
"Cái gì? Tại sao?" Sanemi không ngốc; hắn biết hoa có thể đắt đỏ, đặc biệt là với một đơn đặt hàng tùy chỉnh.
"Thầy đã để ý đến Tomioka bao lâu rồi? Thầy muốn lời tỏ tình của mình đặc biệt và đã trải qua biết bao nhiêu khó khăn. Hãy giữ tiền của thầy để có thể tổ chức một bữa tối ngon miệng hoặc một buổi hẹn hò nào đó mà thầy đã lên kế hoạch cho cả hai." Cô gần như rộn ràng nói.
Sanemi rên rỉ, biết rằng không có ích gì khi tranh cãi vì Kanae cũng bướng bỉnh như cô em gái của mình.
"Vậy thì cảm ơn nhé," Sanemi nhượng bộ, Kanae vẫy tay với hắn với tờ đơn đặt hàng. "Cô có biết mất bao lâu để làm không? Để tôi có thể lên kế hoạch mọi thứ cho phù hợp."
Kanae nhìn vào danh sách đặt hàng của mình, "Chắc chỉ mất vài ngày thôi. Tôi sẽ nhận được lô hàng mới và vài đơn hàng khác, nhưng tôi sẽ đẩy đơn của thầy lên trước nên tôi nghĩ đến thứ Sáu là có thể hoàn thành."
Sanemi gật đầu đồng tình, cảm thấy biết ơn đồng nghiệp của mình, "Vậy một lần nữa cảm ơn cô, tôi thực sự đánh giá cao tất cả những điều này."
Kanae lại vẫy tay lần nữa, "Đừng lo, các thầy xứng đáng được thế, các thầy rất đáng yêu khi ở cùng nhau."
Mặt Sanemi đỏ lên khi hắn quay ra khỏi cửa, bỏ ngoài tai tiếng cười khúc khích của hai cô gái từ sự xấu hổ rõ ràng của mình. Giờ thì hắn đã có món quà, hắn cần phải lên kế hoạch cho lời tỏ tình trong vài ngày tới.
.·:*¨༺ ༻¨*:·.
Đến thứ Sáu, ngày mà mọi người đều mong chờ vì cuối tuần đã sắp đến. Tất cả học sinh chỉ chờ đợi tiếng chuông cuối cùng để có thể chạy ra khỏi cửa chính và tận hưởng hai ngày cuối tuần ngọt ngào mà họ mong muốn có thể kéo dài hơn. Các giáo viên cũng mong ngày này kết thúc để có thể tận hưởng cuối tuần xa khỏi những bài kiểm tra và giấy tờ, ngoại trừ một người. Sanemi đang căng thẳng, căng thẳng đến nỗi hắn đã hoàn thành tất cả công việc trong lớp học cuối cùng của mình, và hắn chắc chắn học sinh của mình có thể thấy được sự căng thẳng của hắn nhưng họ không dám bình luận.
Kanae đã xác nhận với hắn vào ngày hôm trước rằng bó hoa đã hoàn thành và cô sẽ thêm vài chi tiết cuối cùng trước khi giao nó cho hắn hôm nay. Cô giải thích rằng vào tiết cuối, cô sẽ rảnh nên sẽ đến cửa hàng lấy bó hoa và mang đến trường cho hắn. Sanemi cảm thấy có lỗi vì không trả tiền và tiếp tục khăng khăng rằng hắn muốn trả, dù chỉ là một chút, nhưng cô rất cứng đầu và tiếp tục từ chối bất kỳ khoản thanh toán nào, một lần nữa tuyên bố rằng chỉ cần cô nhận được lời mời đầu tiên đến đám cưới thì cô sẽ hài lòng. Mặt Sanemi đỏ lên trước yêu cầu đó nhưng hắn nói rằng sẽ ghi nhớ trong tương lai.
Sanemi đã lo lắng về ngày này từ khi hắn nhận ra tình cảm của mình, và bây giờ nó đang xảy ra. Hắn thậm chí không biết liệu Giyuu có đồng ý hay không, chứ đừng nói đến việc chấp nhận lời mời hẹn hò. Giyuu luôn khó đoán vì anh lúc nào cũng có biểu cảm ngây ngô, trống rỗng, và biểu cảm đó bằng cách nào đó đã thu hút Sanemi vào vị trí mà hắn đang ở hiện tại.
Tiếng chuông reo lên đột ngột, Sanemi quá chìm trong suy nghĩ của mình đến nỗi không nhận ra học sinh của mình đã bắt đầu thu dọn đồ trước khi chuông reo. Thường thì hắn sẽ bảo họ dừng lại và tiếp tục làm bài cho đến khi chuông báo hiệu, nhưng giờ hắn không quan tâm. Hắn nói lời tạm biệt một cách hờ hững khi học sinh vội vã rời khỏi lớp, một số chào tạm biệt hắn khi ra về, và khi người cuối cùng rời đi, Sanemi nhanh chóng chạy đến phòng giáo viên. Học sinh tập trung ở lối vào, thay giày và cất đồ cần thiết trước khi rời đi cho cuối tuần.
Sanemi đến phòng giáo viên mà không gặp vấn đề gì, cố gắng sắp xếp lại bàn làm việc và giấy tờ của mình nhanh nhất có thể.
"Ôi trời, Shinazugawa, cậu vội vã đi đâu thế?" giáo viên mỹ thuật khó ưa hỏi khi bước vào văn phòng. "Cậu có hẹn tối nay à?"
"Không, tôi chỉ đang vội."
Tengen định hỏi thêm một câu khác khi một giáo viên khác bước vào, "Rengoku, hôm nay lớp cậu thế nào? Có gì đặc biệt không?"
"Có chứ! Hôm nay chúng tôi có thuyết trình và tất cả học sinh của tôi đều làm tốt, thật thú vị khi xem chúng thuyết trình với sự nhiệt tình! Có vẻ như chúng thực sự thích những chương này!" giáo viên lịch sử hào hứng trả lời.
"Thật hào nhoáng," Tengen bình luận trước khi quay lại chú ý đến Sanemi. "Cậu định đi đâu vào tối đẹp trời này, Shinazugawa, mà lại vội vã thế?"
"Không liên quan đến cậu," Sanemi thu dọn túi để rời đi khi hắn nhận ra một thứ quan trọng còn thiếu.
"À, có ai trong số các cậu thấy Tomioka không?"
Tengen cười nhếch mép, "Không, sao thế?"
Sanemi ghét biểu cảm đó trên khuôn mặt Tengen, "Tôi cần trả lại đồ cho cậu ấy."
"Tôi nghĩ rằng cậu ấy đã rời đi sớm! Tôi không thấy lớp cậu ấy ở ngoài trong tiết cuối như bình thường!" Rengoku nhớ lại.
"Ra vậy," Sanemi cảm thấy điện thoại trong túi rung lên, hắn lấy ra để thấy một tin nhắn từ Kanae thông báo rằng cô đã ở trước cửa với bó hoa. "Tôi phải đi đây." Hắn không để ai đặt thêm câu hỏi nào khi lao ra khỏi văn phòng và hướng về phía lối vào chính.
Vẫn còn vài học sinh ở lại, có lẽ những người khác đều muốn về nhà để tận hưởng kỳ nghỉ cuối tuần dài nhất có thể. Sanemi nhìn ra bãi đậu xe và thấy xe của Kanae, Shinobu đang ngồi ở ghế phụ chăm chú vào điện thoại. Kanae nhảy ra khỏi xe và mở cửa sau, lấy bó hoa ra khi Sanemi tiến đến gần.
"Trời ạ," đẹp là một cách diễn tả quá nhẹ nhàng; bó hoa thực sự tuyệt đẹp. Nó đúng với cái tên của nó, một bó hoa lan biển như Sanemi nhớ; những bông lan được gói trong lớp giấy bạc nhẹ nhàng và lớp bọc óng ánh. Những sắc xanh từ nhạt chuyển dần sang màu đậm cùng với màu tím thẫm; trông giống như đang nhìn thấy đại dương từ bề mặt rồi lặn sâu vào những vùng nước sâu hơn. Có thể nói đó cũng là hiệu ứng mà Giyuu đã tạo ra cho Sanemi: trước đây hắn thường thấy màu xanh khó chịu, nhưng có điều gì đó ở màu mắt của anh, một thứ gì đó mê hoặc.
Kanae mỉm cười trước phản ứng của Sanemi, "Tốt, tôi mừng là thầy thích chúng. Hy vọng Tomioka cũng sẽ thích." Cô trao bó hoa cho Sanemi, người nhận lấy với sự chăm chút cẩn thận.
"Tôi hy vọng vậy. Nhưng trời ạ, Kocho, chúng thực sự rất đẹp."
"Tốt hơn là như thế," Shinobu lên tiếng từ ghế trước, thò đầu ra ngoài cửa sổ. "Chị ấy đã bỏ em ở lại để xử lý đơn hàng của người khác để chị ấy có thể tập trung vào bó hoa này."
"Em sống sót rồi đấy."
"Em còn bài tập về nhà!"
Kanae mỉm cười một cách hơi cưỡng ép, "Chị đã nói chuyện với Iguro rồi và cậu ấy đã cho phép nộp bài muộn."
Shinobu lườm rồi quay lại với điện thoại, Kanae quay sự chú ý lại Sanemi, "Tomioka có trong trường không? Thầy định tỏ tình ở đây à?"
Vai Sanemi chùng xuống, "Không, hình như cậu ấy đã rời đi từ sớm, nên tôi sẽ ghé nhà cậu ấy và hỏi ở đó. Tôi có địa chỉ của cậu ấy từ hồ sơ giáo viên."
"Tra cứu hồ sơ cá nhân của người khác, Shinazugawa, thật không giống thầy chút nào."
Sanemi đảo mắt, "Biết cô hay ai khác, mấy người chắc cũng bảo tôi làm như vậy thôi. Hơn nữa, không ai thấy nên không sao đâu."
Kanae nhún vai, "Thầy nên đi sớm để tránh kẹt xe. Có vẻ như mọi người đều muốn về nhà sớm nhất có thể."
"Ừ, cảm ơn cô lần nữa, điều này còn tốt hơn những gì tôi tưởng tượng." Sanemi bày tỏ sự biết ơn của mình, nhìn lại bó hoa lần nữa.
"Không có gì, tôi mong sẽ thấy hai thầy lúng túng nhưng đáng yêu vào thứ Hai!"
Sanemi không đáp lại nhưng hắn hy vọng biểu cảm ấm áp của mình là đủ để thể hiện cảm xúc lúc này. Hắn vẫy tay chào hai người và nhanh chóng đi về phía xe của mình, cẩn thận không làm hỏng bó hoa trong lúc gấp rút. Hắn đặt chúng nhẹ nhàng trên ghế phụ, thắt dây an toàn và nhập địa chỉ vào điện thoại. Nhà Giyuu không xa lắm, chỉ khoảng mười phút lái xe, vừa đủ thời gian để Sanemi tự khích lệ bản thân và không hèn nhát.
'Mày có thể làm được, đừng có nhát cáy, chỉ là Giyuu thôi mà,'
'Ừ, chỉ là Giyuu, người mà mày đã để ý từ ngày đầu tiên làm việc ở đây,'
'Trời ạ, nếu cậu ấy nói không thì sao? Nếu cậu ấy đóng sầm cửa vào mặt mày thì sao?'
'Điều đó sẽ rất khó xử ở chỗ làm, chúng ta sẽ phải tránh mặt nhau-'
'CHỜ ĐÃ, còn bữa trưa thì sao? Liệu có khó xử khi mang đồ ăn cho cậu ấy không? Cậu ấy chỉ ăn mỗi bánh mì nho khô chết tiệt đó, mà mang bữa trưa cho cậu ấy cũng không phải chuyện mới. Vậy thì không tệ đúng không?'
'Nếu cậu ấy nói đồng ý, thì mày vẫn có thể làm những việc đó cho cậu ấy, nhưng nếu cậu ấy nói không, cậu ấy sẽ không muốn mình làm gì cả. Chết tiệt, mày đang nghĩ quá nhiều, mày-'
GPS đã kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ, "Bạn đã đến nơi."
'Thật sự đã là 10 phút rồi sao? Chuyện quái gì thế?'
Sanemi siết chặt vô lăng trước khi đỗ xe trước nhà. Hắn nhìn sang, đó là một ngôi nhà nhỏ xinh xắn, đơn giản, kích thước hoàn hảo cho một người ở. Hắn hít một hơi thật sâu và nhắm mắt lại, rồi mở ra để nhìn bó hoa vẫn còn nguyên vẹn trên ghế phụ. Hắn không thể bỏ cuộc bây giờ, hắn đã đi xa đến mức này và có một số người đang quan tâm đến chuyện này; hắn không thể trở nê hèn nhát vào lúc này. Vì vậy, trước khi suy nghĩ của hắn có thể xâm chiếm tâm trí một lần nữa, hắn nhanh chóng cầm lấy bó hoa và ra khỏi xe, rồi đi thẳng đến cửa trước. Hắn bấm chuông và gõ nhẹ trước khi lùi lại một bước, hít một hơi thật sâu nữa, bó hoa nắm chặt trong tay.
'Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt-'
Hắn nghe thấy tiếng khóa bật, sau đó là tiếng tay nắm cửa xoay. Đôi mắt xanh của anh hiện ra đầu tiên khi nhìn qua khe cửa xem ai đang ở đó trước khi cửa mở hoàn toàn, Tomioka Giyuu xuất hiện trọn vẹn trước mắt hắn.
"Ồ, Shinazugawa," Giyuu trông thật sự ngạc nhiên và đúng như vậy khi đồng nghiệp của anh đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà.
Sanemi đứng sững lại, không biết nói gì tiếp theo khi Giyuu đứng trước mặt hắn, rõ ràng đang chờ đợi một lý do hoặc lời giải thích cho việc Sanemi có mặt ở đây. Sanemi nhận ra Giyuu đang mặc quần áo khác, trang phục bình thường mà bạn mặc quanh nhà; một chiếc áo rộng thùng thình và quần rộng cùng với đôi dép bông hình thỏ, điều này khiến hắn ngạc nhiên. Giyuu dường như không phải là kiểu người như vậy nhưng mỗi ngày đều có điều mới để học. Giyuu hơi nhảy nhẹ, "Ồ, xin lỗi vì quần áo của tôi, tôi cảm thấy muốn thay đồ khi về nhà."
Sanemi nuốt nước bọt, quyết định cuối cùng cũng lên tiếng.
"Cậu... cậu không ở trường," hắn nói một cách dứt khoát.
Giyuu chậm rãi chớp mắt, "Tiết cuối thường là thời gian tự do để học sinh chọn môn thể thao nào mà họ muốn luyện tập, nhưng hôm nay tôi quyết định cho lớp của mình tan sớm, và tôi đã hoàn thành tất cả công việc nên tôi về nhà sớm. Tôi đã quên gì sao?"
"Tôi hiểu rồi, ừm," Sanemi nắm chặt bó hoa trong tay, lưỡng lự không biết nên nói gì tiếp theo. Việc thể hiện cảm xúc không phải là sở trường của hắn; đồng nghiệp của hắn đã nhận ra rằng hắn thường có xu hướng thẳng thắn quá mức trong giao tiếp. Hắn cố gắng không nắm chặt bó hoa quá mức, nếu hắn nắm chặt hơn, chúng chắc chắn sẽ bị hư hại hoặc mất đi sự sắp xếp quý giá.
Chúa ơi, ai mà biết hoa có thể nặng đến thế ở trong tay chứ.
Hắn nuốt nước bọt, cuối cùng nhận ra rằng mình là một người đàn ông hai mươi mốt tuổi và không phải là một học sinh trung học lo lắng, và giơ tay cầm bó hoa lên cho người kia cầm lấy, mắt Giyuu mở to khi thấy sự sắp xếp đó.
"Ừm, Shinazugawa, cậu ổn chứ-"
"Cậu có...muốn đi hẹn hò với tôi vào một ngày nào đó không?"
Câu hỏi lơ lửng trong không khí như một quả bóng bay nặng ngàn cân, bó hoa trong tay Sanemi như nặng thêm năm mươi tấn. Trọng lượng được nhẹ bớt bởi đôi tay nhẹ nhàng và do dự, ánh mắt Sanemi cuối cùng cũng hướng lên, dừng lại ở biểu hiện của Giyuu. Đôi mắt của anh mở to hơn bình thường, có lẽ là điều gì đó nhỏ nhặt mà hầu hết mọi người không nhận ra sự khác biệt so với biểu hiện bình thường của anh, nhưng Sanemi biết.
Giyuu nhìn chằm chằm vào những bông hoa như thể anh chưa bao giờ thấy hoa trước đây, hoặc có lẽ anh chỉ đang bị sốc bởi thực tế rằng người mà anh không nghĩ sẽ thích mình giờ đang tặng anh một bó hoa và một câu hỏi chưa có lời đáp.
Mắt Giyuu dừng lại ở những bông lan xanh tươi sáng, "Shinazugawa-"
"Tôi không...giỏi lắm trong việc bày tỏ cảm xúc của mình, điều đó rõ ràng, nhưng tôi..."
Giọng Sanemi tiếp tục nghẹn lại trong cổ họng, sống đúng với những gì hắn vừa nói về việc không thể nói chuyện một cách rõ ràng nhưng ít nhất người đồng hành của hắn cũng gặp khó khăn trong việc lên tiếng.
Sự im lặng thật đáng sợ, những âm thanh của xe cộ chạy qua cùng với tiếng chim hót nhẹ nhàng dường như trở nên rõ ràng hơn khi bầu trời được nhuộm một màu cam máu chuyển sang màu xanh đậm nhờ ánh hoàng hôn. Sanemi không thể không để ý thấy những bông hoa gần như khớp với màu mắt của Giyuu về độ sáng, cứ như thể màu xanh trong mắt Giyuu hòa vào những cánh hoa lan được điểm xuyết bởi những tông màu tím nằm ở giữa. Một phần trong Sanemi muốn nói rằng có một thông điệp bí mật, ngầm nào đó trong bảng màu của bó hoa, nhưng hắn không nghĩ nhiều về điều đó vì hắn đang chờ một câu trả lời.
"Tôi...Tôi không mang gì cho cậu cả."
Sanemi khịt mũi, đó không phải là câu trả lời mà hắn mong đợi nhưng rất đúng với con người của Tomioka Giyuu.
"Đây là lời tỏ tình của tôi, đồ ngốc, cậu không cần phải mang theo gì cả."
A, chết tiệt, Sanemi tự trách mình trong đầu, hắn phải cải thiện cách nói chuyện khi nói chuyện với Giyuu. Ý tôi là, đây là một lời tỏ tình, nó không cần phải giống như một trong những bộ phim lãng mạn ngớ ngẩn đó nhưng vẫn phải có chút lãng mạn chứ. "Xin lỗi, tôi-..."
Giyuu ôm bó hoa sát vào người mình, vẫn giữ chúng một cách nhẹ nhàng như thể chúng rất mỏng manh và sẽ gãy dưới tay anh, "Tôi không nghĩ cậu sẽ thích tôi theo cách đó, nhưng tôi đoán cậu luôn chú ý hơn đến những gì tôi làm."
Sanemi lại đỏ mặt, "Ừ, ừm, nói thật thì tôi gặp khá nhiều rắc rối trong việc nói ra cảm xúc của mình, nhưng tôi thực sự...thích cậu rất nhiều."
Bây giờ đến lượt Giyuu đỏ mặt, "Tôi hiểu rồi."
Mắt anh lại nhìn xuống bó hoa, ánh sáng màu đỏ-vàng của mặt trời lặn tỏa ra xung quanh họ một cách ấm áp. Sanemi không thể không để ý thấy cách Giyuu nhìn bó hoa như thể chúng là một kho báu quý giá cần được xử lý cẩn thận nhất. Điều khiến hắn băn khoăn là làn gió nhẹ nhất khiến một số sợi tóc của Giyuu khẽ nhảy múa trong gió, đó là khi hắn nhận ra rằng anh đang để tóc xõa, hắn chưa bao giờ thấy điều đó trước đây. Nó nhắc Sanemi nhớ đến những thác nước vào lúc nửa đêm, tối tăm và chảy qua vai của anh.
Nhưng giờ Sanemi bị mắc kẹt bởi nụ cười nhẹ trên môi Giyuu, nhẹ nhàng và e thẹn, nhắc hắn nhớ về lần đó sau giờ học.
"Được rồi, tôi đồng ý," Giyuu nói một cách đơn giản, nhẹ nhàng.
Sanemi giật mình khỏi cơn mơ màng, "Ừ,"
"Lời mời hẹn hò của cậu, tôi đồng ý."
"Ồ,Ồ, buổi hẹn!" Sanemi kêu lên. "Buổi hẹn, à, ừm...khi nào cậu rảnh?"
Giyuu ôm bó hoa sát vào ngực, "Cuối tuần tới tôi sẽ rảnh, tôi sẽ không có nhiều giấy tờ hay bài tập cần chấm điểm vào cuối tuần."
"Được, được rồi," Sanemi không hiểu tại sao mình lại hành xử như vậy, có lẽ vì người mà hắn thích đã chấp nhận lời mời hẹn hò của hắn.
Sanemi nghĩ về lịch trình của mình vào tuần tới; hắn có các buổi học kèm suốt tuần, một bài thuyết trình cần chuẩn bị vào cuối tuần, và một kỳ thi cho mỗi lớp của hắn vào thứ Sáu. Cơ bản là hắn sẽ làm việc quá sức và có thể sẽ chết vào cuối tuần, với bất kỳ ai khác có lẽ họ sẽ cầu xin cuối tuần để hồi phục, nhưng khi nhìn vào ánh mắt hy vọng của Giyuu, đôi mắt xanh như biển cả nổi bật đối với hắn cùng với những bông hoa đang được anh ôm sát, hắn không thể nói không.
"Cuối tuần tới là hoàn hảo."
Vai của Giyuu hạ xuống một chút, nhẹ nhõm, "Được rồi, vậy thì đó là một buổi hẹn."
"Đó là một buổi hẹn." Sanemi mỉm cười một chút, cũng ngượng ngùng như Giyuu.
Cả hai đứng đó một cách ngượng ngùng nhưng Sanemi có thể nhận thấy Giyuu có vẻ hài lòng, thậm chí còn rạng rỡ hơn khi anh tiếp tục ôm những bông hoa quý giá với mình. "Tôi nên, ừ, đi rồi."
Sanemi lắp bắp.
"Được thôi, cậu có thể, ừm, nhắn tin cho tôi ngày và giờ nhé."
Những lời nói đó đúng như hắn mong đợi nhưng Sanemi cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi nghe chúng, như thể toàn bộ cuộc gặp gỡ này là thật nhất có thể, "Ừ, tôi sẽ nhắn tin, gặp cậu vào thứ Hai."
Giyuu gật đầu, "Gặp cậu thứ Hai," anh bắt đầu quay trở lại trong nhà. "Ôi, Shinazugawa,"
Sanemi dừng lại, quay lại nhìn Giyuu. "Những bông hoa, chúng rất đẹp, cảm ơn cậu."
Sanemi mỉm cười lần nữa, "Đừng khách sáo, tôi vui vì cậu thích chúng."
Giyuu trả lại nụ cười của mình trước khi nói một câu chúc 'chúc ngủ ngon' nhỏ và đóng cửa, Sanemi cũng nói 'chúc ngủ ngon' dưới hơi thở của mình trước khi đi về xe của mình, trái tim hắn đập nhanh như ngàn dặm một phút. Hắn lên xe và thở phào nhẹ nhõm, bật máy lạnh để làm mát, dựa đầu vào tựa đầu xe. Toàn bộ sự căng thẳng và lo lắng cho một cuộc trò chuyện 10 phút kết thúc tốt hơn mong đợi, hắn tự cười một chút.
Sanemi không thể nhìn thấy nhiều màu sắc, đó là điều hắn đã chấp nhận từ khi còn nhỏ. Hắn từng cảm thấy phiền khi màu xanh là một trong những màu hắn có thể nhìn thấy rõ ràng nhất, theo thời gian nó trở thành một màu mà hắn hơi khó chịu. Tuy nhiên, hắn chưa bao giờ thấy sắc xanh sâu hoặc hoàn hảo như của Giyuu.
Vậy nên có lẽ, chỉ có lẽ, màu xanh đang trở thành màu yêu thích của hắn.
______________________________
Quá đã 😉, mà đm, sao mà flop quá vị các m, đọc xong nhớ cmt cảm nhận và vote cho sốppp.
https://archiveofourown.org/works/49142239/chapters/123989074?show_comments=true&view_full_work=false#comment_809466529
Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, các bạn có thể bấm vào link để đọc truyện gốc hoặc ủng hộ kudos cho tác giả nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top