IX. Định mệnh an bài

     Mệnh ta do ta định, duy chỉ định mệnh vẫn mãi vô thường khó đoán.

_____________________

     Thủy phủ trở lại cái tĩnh mịch vốn có của nó, ít nhất là sau cuộc cãi vã của hai vị trụ cột.

     Tomioka ngồi đực ở đấy, chẳng hề nhúc nhích lấy một tí, giữa đống hỗn độn của "vị khách" nóng tính kia.

     Giờ anh nên làm gì nhỉ, anh cũng chẳng biết. Bản thân anh đang cảm thấy thế nào? Tức giận? Buồn bã? Tiếc nuối? Anh cũng chẳng biết.

     Hmm, nói sao nhỉ, Tomioka thấy trống rỗng chăng? Ừm, chắc là vậy rồi. Cái cảm giác trống rỗng ấy còn che đi cả cơn đau thấu xương ở vai anh cơ mà.

     Máu chảy nhiều quá, thấm đẫm cả một mảng haori màu tía của anh. Chị Tsutako sẽ buồn lắm, chắc Tomioka lại phải dành thời gian khâu lại nó thôi.

     Anh đã làm sai ở bước nào mà Shinazugawa lại nổi nóng lên như thế chứ? Lúc ấy Tomioka chỉ nói sự thật thôi mà. Anh khác với mọi người, anh chẳng mạnh bằng họ, bản thân còn không có tư cách làm trụ cột, đó là sự thật.

     Những lúc thế này anh như tên ngốc ấy, chẳng biết làm sao ngoài trở thành cái tượng đá. Mỗi khi như thế chắc chắn Sabito sẽ giúp anh hiểu xem nên làm gì tiếp theo, hoặc chí ít là cho anh một lời khuyên. Ừm, chắc chắn là vậy rồi, chỉ tiếc là con người ấm áp ấy sẽ chẳng bao giờ xuất hiện nữa, tất cả cũng là tại anh.

     Nếu là Sabito thì giờ cậu ấy sẽ làm gì nhỉ. À, phải rồi, mớ hỗn độn này sẽ thật chướng mắt với cậu ấy, có lẽ anh phải dọn cái đống thức ăn be bét kia thôi.

     Vết thương sâu nơi bả vai nhói đau theo từng cử động, kéo theo từng giọt huyết nóng đỏ nhỏ tí tách xuống sàn gỗ. Một kiếm sĩ diệt quỷ, mang theo cả cái danh "trụ cột", thì mấy vết thương kiểu này lại không còn phải là chuyện gì đặc sắc nữa. Thế mà chẳng hiểu sao hôm nay anh lại thấy nó đau hơn mọi hôm. Đau như cách anh từng "đau" sau kì sát hạch cuối cùng.

     Ngay lúc Tomioka đang loay hoay cùng cái haori loang lổ màu máu và mớ suy nghĩ dài như một ông lão đang nhìn lại cuộc đời thì một giọng nói lảnh lót cắt ngang nó - tiếng pháo giữa trời quang.

     "Nè Tomioka - san, có người muốn gặp anh đây nè."

     Và vâng, anh biết đó là ai, ngay từ thanh âm đầu tiên vang qua khe cửa - Kocho Shinobu.

     "Tôi biết anh đang ở trong đó, nên hãy mở cửa ra và đón vị khách thứ hai trong ngày của anh đi nào."

     Tomioka im lặng, cô có thể giúp anh với tình hình hiện tại, nhưng Tomioka không muốn trả lời mớ câu hỏi sẽ tuôn vào đại não nếu anh đáp lại cô đâu. Vậy nên anh chọn im lặng.

     "Tomioka - san, anh đúng là biết khiến người khác ghét mình đấy."

     Trùng trụ có lẽ là người khéo miệng nhất trong số 9 trụ cột. Bởi từ "ghét" nhấn mạnh của cô là chìa khóa cho cánh cửa đóng chặt của Thủy phủ.

     "Ôi trời, chuyện gì đã xảy ra với anh trong buổi sáng nay vậy Tomioka - san?

     Cô không nghĩ nó có thể tệ đến mức này. Ừ thì chấp nhận người trực tiếp gây ra đống này là Shinazugawa, nên điều này cũng chẳng lạ gì, nhưng đến mức này thì có hơi...

     "Nè nè Tomioka - san, nói cho tôi chuyện gì đã xảy ra đi, không được sót chi tiết nào đâu nhé."

     Thủy trụ của chúng ta sẽ làm gì đây, kể lại sự việc ư? Không, anh im lặng, tiếp tục khâu cái haori giờ trông như mớ bùi nhùi đầy màu sắc.

     "Nào Tomioka - san, đừng bơ tôi thế chứ, nếu anh nói cho tôi biết, tôi có thể nhờ Aoi sửa haori cho anh đấy."

     "Tôi vừa dọn dẹp chỗ đồ bị đổ."

     "Dọn dẹp? Anh thật sự gọi đây là dọn dẹp à?"

     Máu vương vãi khắp sàn nhà. Nó nhiều và kinh khủng đến mức người ta có thể kết luận rằng một vụ án mạng vừa xảy ra ở đó luôn đấy. Không chỉ có máu đâu, còn có cả vài vệt cơm khô nữa. Cô không thể tin được đây là định nghĩa của "dọn dẹp" trong mắt ai kia cơ.

     "Thôi được rồi, bây giờ chúng ta sẽ đến Điệp phủ để xử lý vết thương trên vai anh trước. Đến lúc đó anh chắc chắn phải kể cho tôi việc gì đã xảy ra. Đừng giấu bất kì chi tiết nào đấy nhé, tôi biết Shinazugawa là người gây ra đống này."

     Anh từ từ đứng lên, cơ thể anh nặng như chì, đau nhức như bị cả nghìn mũi tên đâm vào cùng một lúc, lết cái thân tàn mà đi theo cô gái trước mặt.

     "Điệp phủ không quá xa đâu nhỉ, và anh bị thương ở vai nên anh sẽ ổn thôi. Anh có câu hỏi nào dành cho tôi không Tomioka - san?"

     Anh nên hỏi gì bây giờ? Nếu cứ im lặng thì cô sẽ tiếp tục làm phiền anh nữa, thôi thì cứ hỏi đại cái gì đó đi đã.

     "Sao cô biết...người gây ra chỗ đó là...Shinazugawa?"

     "Tôi đang trên đường đến Thủy phủ đó mà. Và anh biết tôi đã thấy gì không? Shinazugawa tức giận đi ra khỏi phủ của anh đấy. Tôi đã hỏi anh ấy chuyện gì vừa xảy ra, anh ấy chỉ liếc tôi một cái rồi bỏ đi. Haiz, Shinazugawa làm ngơ tôi, quá đáng y như anh vậy đó."

     Chuyện liên quan đến Shinazugawa lúc nào cũng khiến anh rối rắm. À, Điệp phủ ngay trước mặt kia rồi.

     "Nhanh lên chút nào Tomioka, tôi không muốn sát quỷ đoàn mất đi một trụ cột chỉ vì lí do ngớ ngẩn thế này đâu."

     Sau khi băng xong vết thương, cô ngồi xuống chiếc ghế nâu cạnh giường bệnh, bắt đầu những câu hỏi của mình.

     "Được rồi, vào vấn đề chính luôn nhé. Vì sao Shinazugawa lại tức giận lúc ra khỏi phủ của anh thế?"

     "Tôi đã mời cậu ấy đến nhà tôi dùng chút đồ ăn nhẹ."

     "Vậy hai anh đã nói chuyện gì với nhau à?"

     "Một vài chuyện của quá khứ"

     Có thật sự là trò chuyện mà Shinazugawa tức đến mức phạm luật không thế?

     "Hừm, có vẻ tôi đã hiểu được vấn đề của anh rồi. Tôi sẽ xử lý việc này ổn thỏa. Yên tâm nằm ở đó dưỡng thương đi, tôi sẽ bắt anh ở đây trong vài ngày tới đấy."

     "Nhưng còn..."

     "Tôi biết anh muốn nói gì, tôi sẽ xin phép chúa công giúp anh."

     Cô bước ra khỏi phòng, bóng dáng nhỏ bé đầy suy tư biến mất sau cánh cửa.

_____________________

     Chớp mắt một cái mà đã được một tuần. Thật may đúng ngày ấy Kocho cũng cho anh trở lại làm nhiệm vụ, ngay sáng hôm đấy cũng có cuộc họp trụ cột.

     Chúa công đã đến, cuộc họp trụ cột bắt đầu. Anh nghĩ nó cũng chỉ là thông báo vấn đề về số lượng quỷ ngày càng gia tăng, nhưng đã đến thời hạn đâu nhỉ, cuộc xét xử chỉ mới diễn ra hơn một tuần trước.

     Rengoku Kyojuro lên tiếng, có vẻ như hỏi câu hỏi trong lòng tất cả mọi người hiện tại.

     "Thưa chúa công, chuyện gì đã xảy ra khiến 2 cuộc họp trụ cột lại sát nhau đến vậy ?"

     Tất cả 9 vị đại trụ hướng ánh mắt về phía chúa công, mong chờ câu trả lời của ngài.

     "Ta biết việc tổ chức những cuộc họp sát nhau sẽ ảnh hưởng đến mọi người, nhưng ta có một vài điều muốn nói."

     "Ta đã nghe được chuyện của Shinazugawa và Tomioka, bản thân ta cảm thấy chuyện này sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng của sát quỷ đoàn."

     Thủy trụ ngay lập tức nhận được một cáu liếc mắt không mấy thiện cảm từ ai kia. Anh cũng đâu có biết đâu chứ, thật sự không phải là anh mà.

     "Đoàn kết là sức mạnh to lớn và ảnh hướng trực tiếp đến vinh quang của một cuộc chiến. Vậy nên, ta không muốn sự bất đồng hay ganh ghét nào diễn ra, nhất là những cá nhân đứng trên tiền tuyến."

     "Shinazugawa, con cũng biết việc làm hại một trụ cột khác mà không có lí do chính đáng là vị phạm luật lệ của sát quỷ đoàn đúng không?"

     "Tôi biết rõ, Oyakata - sama"

     "Vì đây là lần đầu, ta sẽ cho con một cơ hội. Theo như đề xuất, Phong trụ và Thủy trụ sẽ cùng thực hiện một nhiệm vụ dài ngày tại núi Nahoyaki*."

     "Tuân lệnh Oyakata - sama"

     Phần sau có lẽ là về một số lọai quỷ đột biến đang có dấu hiệu xuất hiện trong thời gian gần đây. Tomioka cũng chẳng nghe rõ, tai anh ù đi, tâm trí lạc về phương nào mất rồi.

     Định mệnh ràng buộc hai ta, mãi chẳng thể rời.

_____________________

*Nahoyaki: Một địa danh do tôi tự nghĩ ra thôi, không có thật đâu nhé.

_____________________

     Lâu quá rồi không ra chap mới, xin lỗi mọi người nhiều. Tối nay cũng là cố cày hết mớ bài tập tết để ra chap mới cho mọi người. Mai lại phải đi học nữa, ước 28 tết lại quá trời.

Helen Williams,
18/2/2024

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top