Chương 7
Sau khi vết thương được băng bó gọn gàng, Giyuu cảm thấy đỡ hơn nhiều. Sự tỉnh táo trở lại mang theo một cảm giác tội lỗi vì đã để bạn bè nhìn thấy mặt yếu đuối này.
"Cảm ơn," – Cậu nói, giọng đã ổn định hơn.
Shinobu nhìn thẳng vào mắt cậu, đôi mắt màu tím sâu thẳm đầy sự thấu hiểu. "Anh không cần phải một mình gánh chịu tất cả đâu, Tomioka-san. Vinh quang của anh là sự thật, không phải là cái cớ để anh bị đối xử tàn bạo như thế."
Mitsuri siết chặt tay cậu: "Chúng ta là bạn, Tomioka-san! Bạn bè là để chia sẻ gánh nặng và bảo vệ nhau!"
Sự chân thành của họ đã đánh trúng vào lớp phòng vệ cuối cùng của Giyuu. Cậu không hề đơn độc.
"Ông ấy... chỉ muốn điểm tuyệt đối," – Giyuu thều thào, lần đầu tiên thừa nhận sự thật đau đớn đó với người ngoài. – "Ông ấy nói 29,75 điểm là thất bại vì thiếu 0,25. Ông ấy chỉ quan tâm đến sự hoàn hảo để kiếm tiền từ tôi."
Shinobu thở dài, cơn thịnh nộ thầm lặng hiện rõ trong mắt cô. "Lòng tham luôn luôn không có giới hạn. Đó không phải là lỗi của anh, Tomioka-san."
Họ biết rằng họ không thể thay đổi người ba nuôi vô nhân tính kia, nhưng họ có thể thay đổi cách Giyuu đối diện với thực tại.
"Nghe này, Thủ khoa," – Shinobu nói, giọng điệu nghiêm túc hơn bao giờ hết. – "Chúng ta đã đậu đại học. Chúng ta sẽ rời khỏi đây. Anh sẽ có cơ hội để thực sự sống cuộc đời của mình, không phải sống dưới sự độc đoán của ông ta nữa."
Mitsuri gật đầu mạnh mẽ, ánh mắt quyết tâm cháy bỏng: "Hứa với chúng em! Anh phải bảo toàn bản thân mình. Bằng mọi giá, anh phải bước qua cánh cửa đó và không bao giờ quay lại."
Dưới ánh trăng màu ngọc trai chiếu rọi qua khung cửa sổ, Giyuu cảm thấy một luồng sức mạnh mới đang chảy qua cơ thể kiệt quệ của mình. Đó không phải là sức mạnh thể chất, mà là sức mạnh của tình bạn, của niềm tin và lời hứa về tương lai.
"Tôi hứa," – Giyuu nói, giọng điệu mạnh mẽ và dứt khoát hơn hẳn. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cậu thực sự cảm nhận được mục tiêu. Đại học không chỉ là con đường sự nghiệp; đó là con đường sống, là lối thoát duy nhất dẫn ra khỏi địa ngục này.
Shinobu và Mitsuri không ở lại lâu. Họ cẩn thận leo ra ngoài, hứa sẽ liên lạc vào sáng hôm sau. Khi họ đi khuất, Giyuu đứng dậy, bước về phía cửa sổ, nhìn ra khung cảnh tĩnh mịch dưới ánh trăng. Vết thương trên đầu cậu vẫn còn nhói đau, nhưng trong tim cậu, một ngọn lửa nhỏ bé của sự hy vọng đã được thắp lên.
Cậu không còn là nạn nhân chỉ biết trốn tránh nữa. Cậu là Thủ khoa, người đã đạt được thành tích cao nhất trong sự cô độc. Giờ đây, cậu có sự ủng hộ của những người bạn. Cậu sẽ bảo vệ chính mình, và cậu sẽ kiên quyết bước đi trên con đường đã chọn.
Con đường phía trước có thể đầy rẫy gai góc và thử thách, nhưng Giyuu biết rằng, giờ đây, cậu đã có lý do để chiến đấu, và một nơi để quay về – không phải là ngôi nhà này, mà là tương lai được xây dựng bằng chính bàn tay và trí tuệ của cậu.
Những ngày sau đó trôi qua trong sự căng thẳng tột độ. Giyuu sống trong phòng, tuyệt đối tránh mặt người ba nuôi. Cậu dành thời gian để lên kế hoạch chi tiết cho sự ra đi. Sự thận trọng, tỉ mỉ trong học tập của cậu giờ đây được chuyển hóa thành sự sắp xếp tài liệu, hồ sơ, và tiền tiết kiệm một cách hoàn hảo.
Shinobu và Mitsuri thường xuyên liên lạc, tạo thành một mạng lưới hỗ trợ bí mật. Họ không hỏi về những gì xảy ra, chỉ gửi những tin nhắn động viên giản dị hoặc thông báo về các thủ tục nhập học, giữ cho tinh thần Giyuu luôn hướng về phía trước. Sự kiên định và ấm áp của họ là chiếc phao cứu sinh giúp cậu không bị nhấn chìm trong tuyệt vọng.
Đúng ngày nhập học, Giyuu đã âm thầm thực hiện kế hoạch của mình. Cậu thu dọn hành lý tối giản, chỉ mang theo những thứ cần thiết nhất, bao gồm quần áo, sách vở và giấy tờ.
Trước khi rời khỏi căn phòng, Giyuu quay đầu nhìn lại. Căn phòng tối tăm, cô độc này đã là người bạn đồng hành trong suốt quãng thời gian đen tối của cậu. Không một chút lưu luyến, chỉ có sự giải thoát đang đến gần.
Cậu khóa cửa phòng và hạ cánh nhẹ nhàng từ cửa sổ xuống mái hiên, sau đó nhanh chóng hòa mình vào bóng đêm trước bình minh.
Khi Giyuu bước chân ra khỏi khu vực tồi tàn đó, cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có ập đến. Sức nặng vô hình trên vai cậu tan biến. Dù tương lai còn nhiều bất định, cậu biết rằng đây là bước ngoặt quan trọng nhất của đời mình.
Mitsuri và Shinobu đã đợi sẵn ở trạm xe buýt cách đó khá xa, trên khuôn mặt họ hiện lên sự phấn khởi và nhẹ nhõm.
"Anh đến rồi, Tomioka-san!" – Mitsuri reo lên, giọng nói rộn ràng như tiếng chuông.
Shinobu cười, nụ cười lần này thật sự rạng rỡ, không có chút cà khịa nào: "Chúc mừng anh đã thoát khỏi ngục tù đó. Bây giờ, cuộc sống mới của Thủ khoa chính thức bắt đầu!"
Giyuu nhìn họ, trong đôi mắt màu nước biển sâu thẳm của cậu, lần đầu tiên xuất hiện một tia sáng rõ nét của niềm vui thuần khiết. Cậu không nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt đó đã nói lên tất cả: Lòng biết ơn sâu sắc và quyết tâm xây dựng một tương lai tự do xứng đáng với sự hy sinh và hỗ trợ của những người bạn tuyệt vời này.
Họ cùng nhau lên chuyến xe buýt đầu tiên, hướng về thành phố lớn, nơi có ngôi trường Luật danh tiếng đang chờ đợi. Ánh bình minh dần ló rạng, nhuộm đỏ đường chân trời. Đó không chỉ là một ngày mới, mà là bản giao hưởng của sự phục sinh, đánh dấu sự kết thúc của bi kịch cô độc và sự khởi đầu của cuộc đời trưởng thành do chính Tomioka Giyuu tự tay kiến tạo.
Vinh quang của Thủ khoa giờ đây không còn bị đè nén bởi sự tàn bạo, mà đã trở thành chiếc chìa khóa vàng mở ra cánh cửa tự do và hy vọng.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top